Kể từ khi Kỷ Y Bắc trở lại đội, ý chí chiến đấu của đội cảnh sát hình sự trở nên bừng bừng phấn chấn.
Thân phận của tên mặt sẹo vẫn mơ hồ dù bọn họ đã dùng hết mọi biện pháp thẩm vấn ngọn ngành ba gã công nghiệp khổng lồ ở Cảnh Thành trong những năm gần đây.
Mà Trần Quân, Lư Lê và Hoàng Thành cầm đầu ba tập đoàn lớn quả thực không sạch sẽ như vẻ bề ngoài, chỉ dựa vào việc bọn họ thông đồng với nhau đấu thầu, trốn tránh việc kiểm tra thương nghiệp,… là có thể thấy rõ dấu vết phạm tội.
“Đưa những tài liệu này cho đội điều tra kinh tế, điều tra rõ ràng ngọn ngành của việc này.” Kỷ Y Bắc ném một đống tài liệu lên trên bàn, sau một buổi sáng bận rộn, vừa rảnh rỗi liền nhắn tin cho Hạ Nam Chi để nhắc cô uống thuốc.
“Lão đại, bên chỗ Phó cục… xử lý như thế nào?”
“Một tháng tôi không ở đây có động tĩnh gì không?”
“Không có.” Dư Hiểu Dao sắp xếp lại thông tin, gõ tay xuống bàn.
“Được, vậy tôi sẽ đi hỏi trực tiếp ông ấy.”
Kỷ Y Bắc lấy ra một tờ giấy ghi lại nhật ký cuộc gọi từ trong đống giấy tờ trên bàn rồi đi qua hành lang, vào văn phòng của Phó cục.
—–
“Phó cục.” Kỷ Y Bắc bình tĩnh và tự nhiên, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“À, vết thương đã khỏi rồi chứ.”
Kỷ Y Bắc xoay vai, thản nhiên: “Cũng kha khá rồi, cháu đến có chuyện muốn hỏi chú.”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Phó cục hơi co lại, thoáng nghi hoặc cầm lấy tờ giấy anh đưa.
Ông ta cúi đầu đọc xong mặt liền biến sắc, nhuốm một tầng tức giận.
Trên tờ giấy ghi chép lại nhật ký cuộc gọi của ông ta.
Bởi vì thân phận của ông ta có chút đặc biệt, là cục trưởng cục cảnh sát, được thiết lập một hệ thống chống giám sát, vì vậy Kỷ Y Bắc chỉ có thể tra ra người và thời gian của cuộc gọi.
Nhưng mà chỉ cần điều này cũng đã đủ khả nghi rồi.
Cuộc gọi cuối cùng là thời gian sau khi hai người nói chuyện xong lần trước, lần mà Kỷ Y Bắc đã tỏ rõ sự nghi ngờ của anh.
Số điện thoại ông ta đã gọi bị điều tra và phát hiện là số không đăng ký giấy tờ mà lẽ ra đã phải bị hủy.
Đối phương có khả năng phản trinh sát rất mạnh, làm Kỷ Y Bắc nhớ đến vết chai bởi súng trên tay của tên mặt sẹo kia.
“Cậu đang điều tra tôi?”
“Vâng, chính xác mà nói thì cháu nghi ngờ chú có liên quan đến bọn họ.” Kỷ Y Bắc gõ tay lên mặt bàn: “Thời gian nói chuyện là hai phút, chắc không phải gọi nhầm đúng không? Hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Kỷ Y Bắc! Cậu đang thẩm vấn tôi đấy à!” Phó cục tức giận.
“Cháu chỉ đang nghĩ biện pháp giúp chú loại bỏ hiềm nghi thôi, nếu chú không ngại thì cho cháu xem điện thoại đi.” Anh chưa nói xong đã giật lấy di động trên bàn của Phó cục: “Mật khẩu là bao nhiêu?”
Phó cục nhìn chằm chằm anh một hồi, cuối cùng mới miễn cưỡng nói ra mật khẩu.
Di động được mở ra.
Kỷ Y Bắc thành thạo mở nhật ký cuộc gọi ra, không tìm thấy số điện thoại kia, chắc là đã bị xóa rồi.
Anh lại mở danh bạ ra, cũng không thấy.
“Phó cục, chuyện này có chút không rõ ràng.” Anh cười nhạt trả lại di động về chỗ cũ: “Không biết nếu cháu lý giải chuyện này thành một loạt sự việc Hạ Nam Chi bị bắt cóc đều là vì cuộc điện thoại này thì có đường đột quá không nhỉ.”
“…” Phó cục im lặng, trong mắt hiện lên vẻ thù địch.
“Ngoài ra, theo như cháu hiểu thì tính mạng của Hạ Nam Chi đối với bọn chúng còn có chút hữu dụng, cho nên lần này cô ấy chỉ là mồi nhử, mà thứ bọn chúng muốn chính là tính mạng của cháu.
Chẳng nhẽ cháu đã nắm được một manh mối quan trọng nào đó sao? Là Triệu Phong?”
“Nhưng mà cháu đã cẩn thận điều tra về Triệu Phong rồi, hắn ta chỉ thay đổi thân phận một lần duy nhất, chính là sau khi giết chết Hạ đội mới thay đổi.
Mà cùng thời gian đó, một số tiền đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng mới của hắn ta, kể từ đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Coi như chuyện này là một cái chậu vàng để rửa tay hoặc chỉ đơn giản là một tên sát thủ chuyên nghiệp không được sử dụng nữa.
Sau hơn mười mấy năm sinh sống bình thường, trang thiết bị hiện đại mới khiến cháu có thể dễ dàng mang hắn ta trở lại.
Về chuyện Hạ đội, Triệu Phong đã nhận tội và nói rõ ràng không biết kẻ chủ mưu đứng sau.
Hắn chỉ là một tên côn đồ già, cứ cho là một kẻ thượng vô lão hạ vô tiểu*, tiền không thiếu, lại không có bạn đồng hành.
Chúng cháu còn điều tra được thông tin sức khỏe của hắn ta, năm ngoái được phát hiện ung thư dạ dày, không có cách nào chữa trị.”
*Thượng vô lão hạ vô tiểu: không có người thân họ hàng nào.
“Một kẻ như vậy, chú nói xem hắn ta có gì đáng sợ chứ, cũng chẳng có gì đáng để uy hiếp đúng không?”
Phó cục ho khan một tiếng, khó khăn nhắm mắt lại: “Điểm yếu của một người sao có thể để cậu điều tra ra dễ dàng như vậy chứ, chỉ dựa vào việc này mà cậu đã tin tưởng rằng hắn thực sự không biết gì thì có phải quá không chuyên nghiệp rồi không?”
Kỷ Y Bắc nhìn ông ta chăm chú, không giận mà cười: “Vậy chú có điểm yếu gì không, địa vị, gia thế? Điểm yếu của chú không cần điều tra cũng có thể phát hiện rất nhiều.
Điều này hẳn sẽ dễ dàng khống chế hơn Triệu Phong nhiều.”
“Tên khốn kiếp!” Phó cục tức giận trừng mắt, cầm tách trà trên bàn đập xuống đất.
“Chú Phó.”
Kỷ Y Bắc đột nhiên trở nên mềm mỏng, giọng nói cũng trầm xuống.
Phó cục một ngụm tức đập vào bông, nhìn không thấu anh.
“Ngày hôm đó cháu đi giải cứu Hạ Nam Chi, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát có vũ trang đỗ ở góc đường.
Cháu cứ nghĩ là người mà Dư Hiểu Dao gọi đến hỗ trợ, nhưng sau đó mới biết là không phải.
Vì vậy đó là cảnh sát vũ trang chú đã gọi đến nhỉ, chỉ là sau đó Dư Hiểu Dao kịp thời đến nên chú đã cho họ rút lui, đúng không?”
“… Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Tay Phó cục dưới gầm bàn nắm chặt lại.
“Chú Phó, cháu kiểm tra máy giám sát ở xe của chú, chú đã đến bờ sông vào đêm bắt được Trần Quan Minh.
Nếu chú không nguyện ý nói chú đến đó để làm gì thì để cháu đoán vậy, chú là đến để ngụy tạo hiện trường chiếc du thuyền của Trần Quan Minh.”
Phó cục nói không nên lời, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Kỷ Y Bắc tự rót cho mình một cốc nước, uống hết nửa cốc mới tiếp tục nói: “Thực ra, cháu đã sớm phát hiện ra có một thế lực đang hướng dẫn cháu phải làm gì tiếp theo.
Chú Phó, rốt cuộc chú đang bố trí ván cờ gì vậy?”
“Tên nhóc này…”
Phó cục xua tay, khó thấy được có chút mập mờ: “Hãy nhớ những gì chú đã nói với cháu.
Bây giờ là lúc để bắt đầu điều tra cái URL kia rồi.”
Kỷ Y Bắc sửng sốt.
—–
“Vậy là Phó cục vẫn trong sạch sao!?”
Tay Dư Hiểu Dao đang cầm một gói khoai tây chiên to, khoanh chân ngồi trên ghế, giống như đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Không phải.”
Kỷ Y Bắc nheo mắt nhìn cô ấy, ở cùng với Hạ Nam Chi đã lâu, anh tự cảm thấy nữ sinh hẳn là lượng ăn nên ít như thế, cho nên đôi khi nhìn Dư Hiểu Dao làm cho anh có một loại cảm giác kỳ lạ.
Kỷ Y Bắc nhìn đống khoai tây trên tay cô ấy một hồi mới nói tiếp: “Sao có thể dễ dàng lội ra khỏi đống bùn mà không bị bẩn chứ.
Có thể là bọn chúng đã nắm được điểm yếu nào đó của Phó cục, cho nên ông ấy chỉ có thể dùng phương pháp này mà hướng dẫn chúng ta giải quyết nhóm người kia.”
Chỉ là, giải quyết xong cũng đồng thời với việc những việc xấu trước kia ông ấy làm sẽ bị mang ra ánh sáng, cho dù như thế nào thì cũng không thể giữ bản thân mình trong sạch được.
“Được rồi.”Dư Hiểu Dao nhanh chóng hiểu ra, ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng: “Tôi lập tức cho người đi điều tra thông tin của Phó cục, xem có thể mò ra được điểm yếu của ông ấy rốt cuộc là gì không!”
Kỷ Y bắc gật đầu: “Nếu thực sự đào ra được thì lời nói của ông ấy là đáng tin, chỉ cần bí mật của trang web đó bị phá vỡ thì có lẽ vụ án này sẽ kết thúc.”
Trong lúc vô thức, những liên kết của manh mối đã trở nên rõ ràng hơn.
Anh lấy một tờ giấy trắng từ máy in ra và bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Trước mắt, những nghi vấn chưa được giải quyết có:
Chuỗi trang web đứng sau vụ án Lý Duy.
Ba tập đoàn lớn rốt cuộc đóng vai trò gì.
Ai là đồng phạm của Trần Quan Minh trong vụ tấn công tình dục.
Hạ Anh Lâm đã phát hiện ra điều gì mới dẫn tới họa sát thân.
Kẻ chủ mưu đằng sau sai khiến Triệu Phong giết Hạ Anh Lâm rốt cuộc là ai.
Còn có… Hạ Nam Chi có tác dụng gì cho tổ chức đó.
…
Anh ghi từng mục một lên tờ giấy trắng, theo bản năng nghĩ rằng muốn một lần diệt trừ tận gốc thế lực hắc ám phía sau thì hẳn sẽ có một cuộc chiến ác liệt.
Nghĩ đến đây anh lại nhớ đến cô gái nhỏ ở nhà, khóe miệng khẽ cong lên.
Lúc trước anh vì nghề nghiệp mà không chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Nam Chi, sau đó anh mới biết được câu chuyện đằng sau Hạ Nam Chi và lựa chọn ở bên nhau để bảo vệ cô.
Cho đến bây giờ, anh lại biết được đám ma quỷ giết người không chớp mắt kia lại không dám lấy tính mạng của cô.
Nói đi nói lại cũng thật thú vị, hai người cho đến bây giờ đều đã không thể tách ra được nữa rồi.
Dư Hiểu Dao đang ngồi đối diện anh liền cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy nụ cười khó hiểu của Kỷ Y Bắc.
Mẹ kiếp, lão đại của bọn họ sẽ không phải muốn phá án đến phát điên rồi chứ?
—–
Trong tiểu khu nơi Kỷ Y Bắc ở có một khu vườn, bên trong có một cái ao bây giờ đã đầy hoa sen, ghế đá bên bờ ao rợp bóng cây.
Cũng vì vậy mà tiểu khu này thu hút rất nhiều đang ông và phụ nữ lớn tuổi.
Tuy nhiên Kỷ Y Bắc thường xuyên tăng ca cả ngày, nếu không tăng ca thì cũng là dành thời gian để ngủ bù nên anh chưa bao giờ để ý rằng có một nơi tốt như thế này trong tiểu khu.
Chính Hạ Nam Chi là người đầu tiên phát hiện ra nó.
Buổi trưa Thân Viễn đến thăm cô, thuận tiện nói chuyện về việc sắp xếp công việc cho nửa năm cuối năm cho cô.
Trước khi Thân Viễn rời đi, cô nhờ anh ta đẩy cô ra vườn.
Thật ra mấy vết thương đã được chăm sóc kỹ cả tháng nay rồi, Hạ Nam Chi đã có thể miễn cưỡng đi được rồi, nhưng cô đã quen với bản tính lười biếng, vì vậy cô cứ tiếp tục chiếc xe lăn với lý do ‘dưỡng thương’ cho tốt.
Lúc mặt trời ngả về phía Tây, trong khu vườn rầm rộ kỳ lạ.
Bên bờ ao, Hạ Nam Chi đang ngồi trong góc, bên cạnh là một nhóm người già đang buôn chuyện về những chuyện nhàm chán sau bữa ăn.
Thân Viễn đẩy cô đến nơi thì có việc phải rời đi, Hạ Nam Chi dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ý định xen vào.
Nhóm người già cũng không xem TV quá nhiều, đương nhiên là không nhận ra Hạ Nam Chi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người chỉ vào cô và nói nhỏ: “Cô gái nhỏ này lớn lên thật thanh tú.”
Cô liếc mắt một cái, chán nản lấy điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn của Lục Tiềm gửi cho cô nửa tiếng trước.
[Tôi đi Úc đây, lúc nào có thời gian thì đến thăm tôi.]
Hạ Nam Chi nhìn màn hình một lúc cũng không định hỏi han, điều này không hợp với tính cách của cô.
Vì vậy cô tùy tiện chụp một bức ảnh của hoa sen trước mặt, trong bức ảnh có thể nhìn thấy đôi dép và chiếc xe lăn của cô.
Một khung cảnh nhàn nhã.
Cô trả lời: [Thân thể có bệnh, hay là anh về nước thăm tôi đi.]
Lục Tiềm rất nhanh liền trả lời: [Khốn nạn, cho cô biết một tin, thông tin của người lần trước tuồn tin tức ra ngoài đã tra ra rồi, là Tân Nhiên, cô với cô ta chắc là có quen biết, cẩn thận một chút.]
Hạ Nam Chi sửng sốt, vừa định nhắn tin trả lời thì đã nhận được một tin nhắn khác.
Lục Tiềm: [Tôi lên máy bay rồi, đừng trả lời nữa, tự mình cẩn thận, đừng để bị người khác lừa.]
Cô cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đột nhiên cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tiềm.
Lúc đó Hạ Nam Chi đang cạnh tranh vai nữ chính với bố cô gái khác, Lục Tiềm bước tới và thản nhiên chỉ cô: “Là cô ấy đi.”
Sau này cô mới biết lúc đó là Kỷ Y Bắc đã âm thầm bảo vệ cô rồi.
Trời đã tối rồi, xung quanh cũng ít người hơn, có lẽ là đã về nhà ăn tối rồi.
Hạ Nam Chi nhìn đồng hồ, Kỷ Y Bắc chắc sắp về rồi, cô từ từ đẩy xe lăn trở về.
Trên đường trở về phải đi qua một con đường nhỏ lát đá cuội.
Bánh xe ma sát với bề mặt không bằng phẳng, tạo ra âm thanh két két, xuyên qua tai khiến cô rùng mình.
Gần như là theo bản năng.
Cô nhắm mắt lại để cảm nhận nó rõ hơn, sự chấn động trong lòng cô càng dữ dội hơn.
Một âm thanh khác phát ra từ tai cô, là âm thanh do bánh xe vali tạo ra khi cô đẩy vali qua con đường tối và ẩm ướt khi chuyển đến nhà Kỷ Y Bắc lần đầu tiên.
Hai âm thanh dần dần hòa làm một, cùng xuyên qua thời gian và không gian xa xôi tạo thành một bức tranh hiện lên trong tâm trí cô.
Cô nhớ ra rồi.
Lần cuối cùng cô mơ thấy vụ nổ súng là vào đêm đầu tiên ở đây, sau đó cô cũng đặc biệt tìm kiếm quanh nhà của Kỷ Y Bắc để tìm nguồn khơi dậy cho ký ức này, nhưng vô ích.
Hóa ra là âm thanh này…
Lúc Kỷ Y Bắc lái xe vào tiểu khu, anh thoáng liếc nhìn ven đường, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền gần như sợ đến đau tim.
Nước da Hạ Nam Chi tái nhợt, ngón tay nắm chặt tay vịn, ánh mắt tan rã nhưng dường như đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
“Hạ Nam Chi!” Anh vội vàng xuống xe chạy tới, nắm lấy tay cô: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?!”
Hạ Nam Chi từng chút một ngẩng đầu giống như quay chậm, ánh mắt dần dần thanh tỉnh lại.
“Em, em nhớ lại rồi, là chú Phó.”
“Chú Phó?”
“… Là Phó cục.” Hạ Nam Chi khó khăn lên tiếng.
Lúc cô còn nhỏ, Phó cục vẫn là đồng đội của Hạ Anh Lâm, cả hai quan hệ rất tốt, sau khi tan làm thường đi cùng nhau.
Hạ Nam Chi rất hay thấy Phó cục ở nhà cô, gọi ông là ‘chú Phó’.
Kỷ Y Bắc vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi, cũng không vội hỏi.
Hạ Nam Chi nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ nói: “Vụ nổ súng trong giấc mơ của em, người đó bị Phó cục giết… người bị giết có lẽ đã theo dõi em một lúc lâu rồi.”
“Theo dõi?” Kỷ Y Bắc nhíu mày.
“Đúng vậy, lúc nãy nghe thấy tiếng bánh xe lăn em mới nhớ ra.
Lúc còn nhỏ em đã bị theo dõi một thời gian.
Lần đó trong con hẻm nhỏ, kẻ đó cố tình tạo ra âm thanh để thu hút sự chú ý của em, em muốn chạy nhưng bị hắn ta bắt được.”
Lúc đó cô mới chỉ 10 tuổi.
“Sau đó…” Cô cau mày nhớ lại: “Sau đó Phó cục xuất hiện cứu em… Không đúng, ông ấy không nhìn thấy em.”
Trong giấc mơ, vụ nổ súng cô nhìn thấy là lúc cô đang nấp bên cạnh tường.
“Có thể là sau khi em chạy thoát được thì Phó cục mới xuất hiện, sau đó ông ấy nói gì đó, người đàn ông kia liền khuỵu xuống vì sợ hãi, cuối cùng Phó cục bắn chết hắn ta.
Những việc sau đó em đã nói với anh rồi.”
Giọng cô đều đều, giống như đang kể chuyện của người khác.
Nhưng Kỷ Y Bắc vẫn nhận ra đầu ngón tay đang co lại của cô, đây là động tác khi Hạ Nam Chi căng thẳng.
Những ngón tay hơi cong lại, tạo thành một nắm đấm rỗng.
“Đừng sợ.” Anh vỗ nhẹ lên đầu Hạ Nam Chi rồi cúi đầu hôn cô.
“Nhưng mà tại sao Phó cục lại giúp em, hay đó là cái giá phải trả?”
Điều này cũng đã xác nhận phỏng đoán ban đầu của Kỷ Y Bắc.
Phóc cục chắc chắn không hoàn toàn sạch sẽ, cũng không phải hoàn toàn đen tối.
Cứu Hạ Nam Chi và giết kẻ theo dõi là một ví dụ.
“Hiện tại em cứ dưỡng thương cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều, để anh đi tra xem.”
Kể từ sau lần bị thương, Kỷ Y Bắc chưa bao giờ kể với cô về vụ án, nhiều lần Hạ Nam Chi đề cập đến nhưng đều bị dừng giữa chừng, một phân cũng không nhích được.
Hạ Nam Chi biết anh không muốn cô dính líu đến nên không hỏi nữa.
Cô gật đầu, nên quay về rồi.
“Đi thôi, anh đưa em về.
Anh mua đồ ăn ở nhà hàng em thích đấy.” Kỷ Y Bắc bế cô lên xe, sau đó gấp xe lăn lại cho vào trong cốp xe.
Hoàng hôn thật lộng lẫy..