Hoa Hồng Đỏ Và Súng


“Tổ chuyên án! Cùng tôi đi vào họp!”
Sáng sớm hôm sau,  Kỷ Y Bắc ba bước làm thành hai bước gõ cửa văn phòng, gọi mọi người đi họp.
Bởi vì nguyên nhân trong sở cảnh sát còn tồn tại tai mắt nên lần này người được trực tiếp tham gia hành động chỉ có sáu người, đều là đồng đội tin tưởng lẫn nhau.
Kỷ Y Bắc đứng ở cạnh cửa nhìn mọi người đi vào phòng họp, lại ló đầu liếc nhìn trên hành lang một cái rồi đóng cửa lại.
“Trước mắt, người tình nghi được xác định là Lương Thanh, mất tích trong vụ án 628 bốn năm trước.

Ngày mai, chính là ngày 28 tháng 6, tôi đã bảo Thư Khắc điều tra nghĩa trang của vợ và con gái của Lương Thanh.

Mỗi năm vào ngày này Lương Thanh sẽ đi, chúng ta sẽ chuẩn bị hành động vào ngày mai!”
Anh đã đi hỏi nhân viên trông nghĩa trang, bởi vì toàn bộ mặt của người kia toàn là vết bỏng trông đặc biệt kinh khủng, cho nên họ vô cùng nhớ rõ.
Ngày này hàng năm, kẻ trên mặt toàn sẹo này đều sẽ đến.
“Ngày mai chỉ mấy người chúng ta đi thôi hả, đội trưởng?”
“Đúng vậy! Cho nên đây nhất định là một trận khó đánh.

Hôm nay mọi người nghỉ ngơi, dưỡng sức cho thật tốt, có thể bắt được lão ta không thì xem ngày mai thôi!”
“Đã rõ!”
—–
Ngày 28 tháng 6, bắt đầu lễ tốt nghiệp.
Hạ Nam Chi mặc áo sơ mi ngắn tay và quần sooc jean, gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, đi ở trong đám người ngược lại cũng không khó nhận ra.
Làn da cô trắng đến phát sáng, áo sơ mi phất phới trong gió ôm vòng lấy thân thể lộ ra vòng eo của cô, vừa mảnh mai lại cao, lộ ra đôi chân thẳng trắng nõn.
Mỹ nhân trời sinh.
“Sao em không trang điểm mà đã đến, lát nữa kết thúc còn có phỏng vấn đấy!” Theo sau Thân Viễn còn có một người cầm camera.
Tối hôm qua hầu như cô không ngủ, cho dù không trang điểm thì trên mặt cũng không có khuyết điểm, nhưng mà quầng thâm dưới mắt lại không che được.
Hạ Nam Chi thản nhiên: “Không có tâm tình, đến lúc phỏng vấn thì trang điểm vậy.”
Thân Viễn chú ý dáng vẻ uể oải của cô, xua tay bảo người cầm camera tạm dừng trước, ngồi xuống bên cạnh cô: “Làm sao vậy, gặp phải chuyện gì rồi?”
Hạ Nam Chi xoa vành tai lạnh mà run, ổn định lại tâm trạng, thở dài: “Cứ cảm thấy Kỷ Y Bắc sẽ xảy ra chuyện gì đó, đầu óc rối bời.”
Thân Viễn sửng sốt: “Vậy sao hôm này em còn đến đây?”
“Bị anh ấy đuổi qua đây đấy.

Em nghĩ đợi ở đấy có khi còn gây trở ngại hơn, không bằng đến đây.”
Từ lúc cô xuống máy bay đến giờ cũng chưa gửi tin nhắn cho Kỷ Y Bắc, một là sợ anh phân tâm, hai là bản thân quả thực không dám hỏi.
“Vậy quấn lấy cậu ấy để cậu ấy đến đây cùng em thôi, không đi cùng thì em cũng không đi.” Thân Viễn không biết rõ tình huống khẩn cấp của bây giờ, câu được câu không mà nói chuyện.
Hạ Nam Chi liếc nhìn anh một cái, hai má nóng hầm hập bị gió thổi, cảm xúc khó chịu trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Cô nghĩ nếu mình thật sự quấn lấy Kỷ Y Bắc bảo anh đi cùng thì nói không chừng còn bị anh túm lấy rồi nhét lên máy bay đưa đi luôn, hơn nữa anh còn nhảy xổ lên nữa.
Từ trước đến nay anh chính là như vậy.
Chính khí, kiên quyết lại kiêu ngạo.
Tất cả đều là dáng vẻ cô thích.
Nhớ đến Kỷ Y Bắc, trên mặt cô hiện lên nụ cười thản nhiên: “Anh ấy là cảnh sát, nếu như thật sự trốn tránh như vậy, em sẽ không còn thích anh ấy nữa.”
Thân Viễn tấm tắc lắc đầu: “Nửa năm qua đi em trái lại đã trưởng thành rồi.”
Hạ Nam Chi liếc anh một cái: “Em đã sớm trưởng thành rồi nhé.”
“Xí! Em cũng không biết trước kia em khó dạy thế nào!”
Vừa nói đến Hạ Nam Chi của trước kia là anh ta liền tức giận, vốn dĩ lúc công ty phân người mới tốt nghiệp cho anh ta, anh ta còn rất vừa ý, dù sao thì người mới cũng ngoan ngoãn, dễ uốn nắn.
Thế mà Hạ Nam Chi lại đạp đổ tưởng tượng của anh ta.
Tổ tông này đi đến đâu đều có thể kiếm chuyện cho anh ta, còn cực kỳ không kính nghiệp, có lẽ trong xương cốt không biết cái gì gọi là ‘nhẫn’.
Lúc quay bộ phim đầu tiên đã đánh một nam diễn viên vì hắn ta động tay động chân với cô, đánh chết cũng không đồng ý cùng bên đầu tư ăn cơm.

Lần đầu tiên Thân Viễn còn cho rằng bản thân có thể uy hiếp được cô, thay cô hẹn ăn cơm tối, kết quả là cô chốn bặt vô âm tín, buổi tối ngày hôm đó anh ta với bên đầu tư hai tên đàn ông mắt trừng mắt, khỏi phải nói có biết bao xấu hổ.
Nếu không phải kỹ thuật và diễn xuất của cô không tệ cùng với lớn lên xinh đẹp lại có chí hướng, lại cộng thêm có nhiệt độ với Lục Tiềm, thì một nha đầu như này đã sớm bị tuyết vùi rồi.
Lúc đó, Thân Viễn – một người đàn ông ba mươi tuổi cũng không biết vì sao, thật sự không dám trêu chọc Hạ Nam Chi tức giận, đôi mắt đó của cô thật sự rất biết nói, vừa tức giận là lạnh lùng đến đáng sợ.
May mà hiện tại cô đã lấy tốc độ đáng kinh ngạc mà vững chân ở trong giới giải trí, không cần phải đi ăn mấy bữa cơm bán sắc đẹp ấy nữa.

Chờ nghỉ hè《Độc Ẩn》sẽ bắt đầu chiếu, lại chau chuốt tốt một chút là sẽ có địa vị rồi.
Thân Viễn lại nhìn chằm chằm mắt của cô một lát, phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, trong đôi mắt này lại thiếu đi sự mạnh mẽ và lạnh lùng, lại thêm vào sự dịu dàng, ngược lại càng mê người.
“Biết không, trước kia anh cảm thấy mặc dù một chân của em đã giẫm vào giới này, nhưng từ trước đến giờ em vẫn không thật sự nghĩ muốn làm một diễn viên, chẳng qua hiện tại lại có một chút dáng vẻ của diễn viên rồi.”
Hạ Nam Chi cười, uể oải dựa vào lưng ghế: “Là trước kia không nghĩ, bây giờ dự định muốn làm một diễn viên tốt rồi.”
Cô không nói được vì sao bản thân lại có loại chuyển biến như này, chỉ là lúc đó nhìn thấy Lục Tiềm tuyên bố rời khỏi ở trước mặt mọi người, trong lòng cô rung động.
Để tay lên ngực tự hỏi chính mình có phải thật sự yêu thích nghề này không, xong cũng có phút chốc không nỡ.
Từ nhỏ đến lớn ngoài Kỷ Y Bắc ra, cô không đặc biệt thích cái gì đó, đối với nghề nghiệp cũng không có tham vọng lý tưởng cao xa, chẳng qua lúc thi đại học không muốn động não làm bài với học thuộc lòng nên mới đi con đường này,
Thân Viễn hỏi: “Bài phát biểu lát nữa đã chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Nam Chi mở miệng, hiển nhiên là đã quên chuyện này từ lâu rồi, sau đó lại bình tĩnh: “Đến lúc đó em bịa tại chỗ là được.”
Thân Viễn trợn mắt khinh bỉ: “Biết hôm nay có bao nhiêu cameras không, khóa này của các em, hiện tại em là người nổi tiếng nhất, có biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm em đấy!”
Sau đó anh ta mệt mỏi mà từ trong túi lôi ra một tờ bản thảo diễn thuyết đã được chuẩn bị trước.
“Lát nữa dựa theo cái này đọc đi.”
Hạ Nam Chi cười: “Được.”
Cô nhìn từng ngọn đèn sáng lên ở trung tâm quảng trường, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu rồi, mạch suy nghĩ của cô lại bay đến trên người Kỷ Y Bắc nơi xa tận 100km kia.
—–
Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời từ đầu bên này đến cuối đầu bên kia đều là màu xanh lam, nghĩa trang ở bên trong một vùng núi, quét dọn sơ sài, có rất nhiều cỏ dại, lúc đi qua cỏ dại nhẹ nhàng quét qua mắt cá chân, phủ lên một chút không khí u ám.
Cả ngọn núi chỉ có một bia mộ đặt một bó hoa đằng trước.
Một người đàn ông đứng trước bia mộ, mùa hạ như này mà vẫn mặc áo khoác mỏng, hai tay đặt ở sau lưng, có thể nhìn thấy vết sẹo ngoằn ngoèo từ cổ tay áo.
Lão ta nhẹ giọng nói: “Chỉ một lần này nữa thôi, về sau sẽ không quấy nhiễu em ngủ nữa.”
Phía sau là tiếng vang của lốp xe phanh lại trên bùn đất lầy lội, lão ta không quay đầu, chỉ bí mật ấn xuống một cái chốt.
Kỷ Y Bắc quay đầu nói với đồng đội: “Ngàn vạn lần không được đi tách ra, đi tách ra sẽ có nguy hiểm!”
Nói xong anh sải bước xuống xe, trong nháy mắt, bang bang bang một trận bắn phá bắn lên xe, đùng đùng một trận, tiếng vang hãi hùng khiếp vía.
“Con mẹ nó!” Anh thấp giọng mắng một câu rồi nhanh chóng lùi vào trong xe.
Trên núi hoang vắng như vậy có một số nơi cỏ dại mọc cao đến nửa người, nếu như có người nằm sấp ở đằng sau thì căn bản không phát hiện được.

Kỷ Y Bắc dựa theo tiếng súng vừa mới nghe thấy có lẽ phán đoán được vị trí mai phục rồi.
Sau đó ánh mắt của anh nhìn chung quanh một vòng, quả quyết: “Trực tiếp từ con đường này lái xe vào núi!”
Tiếng nổ ga rầm rầm, lốp xe ở trong vũng bùn cuồn cuộn đào ra một vòng bùn đất, trực tiếp lái xe lên sườn núi.
“Chính là Lương Thanh, dựng súng!”
Mọi người phối hợp ăn ý, mỗi bên xe có ba người, trừ người điều khiển ra thì năm người khác cầm súng đưa ra khe hở bên cửa sổ, nín thở tập trung, bắn phá một trận vào trong bụi cỏ.
Nháy mắt một chiếc xe ẩn nấp ở phía sau trực tiếp xông ra, xoẹt một cái dùng đuôi xe chặn viên đạn bắn về phía Lương Thanh của Kỷ Y Bắc.
Một đôi tay từ trong xe đưa ra, đem Lương Thanh nhét vào trong xe.
Kỷ Y Bắc một lần nữa nạp đạn, ngắm chuẩn bánh xe, nổ sáu phát súng.

Kỹ thuật bắn súng của anh rất tốt, súng bắn trúng rồi thế nhưng chiếc xe kia đã trải qua xử lý đặc biệt, có thể chống đạn.
Xem ra hành động hôm nay bị lộ rồi.
Mặt bốn người khác nghiêm túc, giữa vùng núi mênh mông vang lên vài tiếng súng, mai phục ở sau bụi cỏ xa xa bị giải quyết toàn bộ, máu tươi đen đỏ nhuộm lên đám cỏ dại, rất chói mắt.
“Vị trí số 1 bắn xong!”
“Vị trí số 2 bắn xong!”
“Vị trí số 3 bắn xong!”
“Vị trí số 4 bắn xong!”
Kỷ Y Bắc trầm giọng, bình tĩnh: “Đuổi!”
Ra lệnh một tiếng, xe tăng tốc độ, đâm vào bụi gai chặn ngang, leo xuống sườn núi.
Nửa người của Kỷ Y Bắc vươn ra cửa sổ, vừa đẩy vừa lên đạn, ‘đoàng’ một tiếng bắn vỡ kính chiếu hậu của chiếc xe kia.
Có lẽ đây là chỗ duy nhất sợ đạn bắn của chiếc xe kia, Thư Khắc cũng đồng thời bắn một phát đánh vỡ kính chiếu hậu ở một bên khác.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)
Chiếc xe kia không sợ chết mà nhanh chóng chui ra hai cái đầu, trực tiếp chia nhau ngắm vào Kỷ Y Bắc và Thư Khắc.
“Rẽ phải!”
Thân xe đột nhiên quay phải.
Mệnh lệnh của Kỷ Y Bắc vừa nói ra cũng đồng thời bóp cò, một phát bắn trúng giữa mi tâm, mà người kia trước khi chết cũng bắn ra một viên đạn cuối cùng sượt qua cánh tay Kỷ Y Bắc, để lại một vết cháy đen ở trên quần áo của anh.
Cùng lúc đó Thư Khắc cũng xử lý xong một người, viên đạn vốn dĩ ngắm vào cậu ấy bắn ở trên kính chắn gió đã được xử lý đặc biệt.
Hai chiếc xe đấu đá lung tung lái ra khỏi nghĩa trang đến một con đường nhỏ chưa được sửa chữa, gồ ghề xóc nảy, thân xe lung lay dữ dội, muốn lấy lại tinh thần để chuẩn bị nổ súng là chuyện không thể nào.
“Đợi đã! Đội trưởng! Phương hướng đó là công xưởng hóa chất bỏ hoang của vụ án phóng hỏa 628!” Dư Hiểu Dao vừa hét vừa nhào qua ra sức đánh tay lái.
Kỷ Y Bắc ngẩn ra: “Quay đầu! Mau!”
Cùng lúc đó, đột nhiên từ chỗ rẽ lao ra vài chiếc xe tải, phân làm hai đường chuẩn bị giáp công xe của bọn họ!
“Tăng tốc! Bắn lốp xe!”
Mấy người kéo cửa sổ xe xuống, tình huống khẩn cấp căn bản không kịp ngắm chuẩn, chỉ có thể dựa vào cảm giác bắn phá một trận.

Xe không ngừng tăng tốc độ vượt mức quy định, lốp xe của mấy chiếc xe tải đằng sau trúng đạn tắt lửa, ở trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát dồn dập.
Nhưng mà một xe lại một xe, bọn họ đây là muốn đánh luân phiên mà!
Rất nhanh xe tải liền đến gần xe của bọn họ, chuẩn bị đánh từ hai bên.
“Đội trưởng, toàn bộ đường rẽ trái phải đều được bí mật phong tỏa rồi, chắc là có người của Lương Thanh canh gác!”
Kỷ Y Bắc đổ mồ hôi.
“A…” Cánh tay của Dư Hiểu Dao trúng đạn.
“Đều trở về! Đóng cửa sổ, A Minh trực tiếp lái xe đến con đường cụt phía trước!”
Dư Hiểu Dao cắn răng, trực tiếp xé một mảnh vải trên quần áo quấn chặt cánh tay của bản thân rồi buộc một nút chết.
Trên con đường cụt phía trước chỉ có một cái lan can vây quanh, xông qua thì sẽ bị rơi vào trong biển.
Tiếng súng không ngừng, liên tục rung chuyển bầu trời, kim đồng hồ trên mặt đồng hồ chỉ hướng 180, động cơ nóng hầm hập rung lên hầu như sắp nổ tung, con đường cụt trước mắt từng giây một đến gần.
“Ầm ầm” một tiếng, lan can chắn ngang bị đâm gãy, xe bay trên mặt đất, bởi vì tốc độ cao, trong phút chốc xe treo lơ lửng giữa trời, dưới lốp xe còn đang chuyển động rất nhanh.
Kỷ Y Bắc hét lớn: “Mở cửa xe ra!”
Lại ầm một tiếng, bọt nước văng tứ tung, xe rơi vào trong biển tạo ra vòng lốc xoáy nhỏ, lá cây trôi nổi trên mặt biển trước đó theo vòng xoáy cuốn vào đáy biển.
Đồng thời, trên mặt biển lộ ra sáu cái đầu.
Kỷ Y Bắc còn chưa kịp thở, đột nhiên bả vai chấn động, cả người bị lực bắn kia va chạm mạnh, lại nhào vào trong nước một lần nữa.
Anh trúng đạn rồi!
Chỗ này cũng có mai phục.
—–
Hạ Nam Chi đọc bài phát biểu mà Thân Viễn đưa.
Cô vừa dứt lời, trên quảng trường tiếng vỗ tay như sấm.
Hạ Nam Chi hơi cúi người về phía dưới khán đài, lúc đi xuống từ bậc thang bên kia đột nhiên trong lòng kinh sợ một trận, trước mắt đen kịt một mảnh, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Bên dưới có tiếng kinh hãi, cũng có tiếng chụp ảnh.
Chân cô mềm nhũn, trái tim đập thình thịch, dùng sức chớp mắt muốn nhìn rõ hình ảnh trước mắt nhưng lại là một vùng đỏ rực.
Giống như máu.
“Ngẩng đầu! Hạ Nam Chi! Đừng động!” Thân Viễn vội vàng chạy lên khán đài, ấn cái trán của cô ép cô ngẩng đầu lên: “Mau lấy khăn giấy cho tôi!”
Hóa ra là máu mũi!
Cô lấy tay mò được tờ giấy đưa qua, tùy tiện che ở trên mũi, tay lau qua hai má vậy mà còn có nước mắt.
Thân Viễn đuổi phóng viên bao quanh đi, dìu Hạ Nam Chi từ trên mặt đất lên: “Không sao chứ?!”
Cô đứng một hồi lâu không động đậy mới chậm chạp lấy lại tinh thần, Hạ Nam Chi ngẩng đầu, câu đầu tiên là: “Em phải trở về.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui