Hoa Hồng Đỏ Và Súng


Cô gái trừng mắt khó mà tin được, từ khóe môi tràn ra tiếng khóc nức nở.
Mới đầu, cô ta cùng người đàn ông kia nảy sinh quan hệ cũng chẳng qua là vì lão ta nói có thể giúp cô thi vào sở cảnh sát.

Lí Trăn Trăn tin tưởng lão ta, sau đó ngày phỏng vấn hôm ấy chính là Phó cục, cô ta nghĩ những lão đại ở đây đều nghe lời của lão ta nên bản thân càng không dám thờ ơ một chút nào.
Lúc cô ta nhìn thấy ảnh chụp lệnh truy nã tội phạm mới biết được đối mặt với bản thân chính là một người đáng sợ như thế nào.
Lại sau nữa, Phó cục chết rồi, trên dưới sở cảnh sát đều nói là do kẻ kia làm, Lí Trăn Trăn lại nhận được mệnh lệnh của lão ta, muốn cô nghe ngóng, tiếp cận tình hình tiếp theo của sở cảnh sát.

Cô ta cực kỳ sợ hãi, căn bản không dám từ chối.
(Truyên được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)
Chỉ sợ viên đạn tiếp theo chính là ở trên người cô ta.
Ngón tay Lí Trăn Trăn lúng túng xoay tròn: “Tiền bối Lương Thanh… Không phải là đã chết rồi à…”
Ngón tay Dư Hiểu Dao gõ bàn, khóe môi nhếch lên, động tác này là học từ Kỷ Y Bắc, đối phó với cô gái có gan nhỏ như này là có tác dụng nhất.
Đầu ngón tay chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh cùm cụp cùm cụp, vừa lanh lảnh lại nặng nề.
“Lần trước lúc nghe lén Kỷ đội sắp xếp nhiệm vụ còn chưa nghe hết phải không, có biết lần này chúng tôi vì sao lại chọn chỗ kia không? Chỗ ấy chôn vợ và con gái của Lương Thanh, lão ta vẫn chưa chết, ngược lại còn làm cả Cảnh Thành này đều ngập trong chướng khí mù mịt.”
Chứng cứ đến quá nhiều, Lí Trăn Trăn không dễ gì mới tiêu hóa được, phản ứng ra một câu: “Gì cơ… Nghe lén?”
Câu hỏi này Dư Hiểu Dao đã chờ rất lâu rồi, vui sướng mà cầm ra một chồng ảnh chụp cô ta lén lút ở cạnh phòng họp rồi ném đến trước mặt cô ta.
“Không phải… Tôi không có.” Cô ta còn muốn ngụy biện.
Dư Hiểu Dao không kiên nhẫn mà cắt ngang cô ta: “Cho cô hai con đường để chọn.”
“Một là từ chối không nhận tội, chúng tôi sẽ không quản cô, thả cô ra cho cô đi tìm Lương Thanh, ngược lại cô có thể cảm nhận một chút việc ông ta từng bước khống chế cô ra sao.

Sau đó chúng tôi sẽ bắt cô và lão ta trở về coi như đồng bọn rồi bắn chết!”
“Một con đường khác, là hợp tác với chúng tôi, lập công chuộc tội.”
Móng tay của Lí Trăn Trăn sắp cắm vào tận trong máu thịt rồi, dùng sức đến mức trắng bệch, cô ta do dự không quyết định.
Nhưng nội tâm lại càng nghiêng về lựa chọn thứ hai.

Lương Thanh… rất khủng bố.
Dư Hiểu Dao bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng cơ bản đã có thể xác định cuộc đàm phán này coi như thành công rồi, chỉ cần có một tác động để ép buộc cô ta đưa ra quyết định mà thôi.
Lúc này.
“Đội phó Dư, Lí Trăn Trăn có một cuộc điện thoại.”
Cô ấy liếc mắt nhìn số hiển thị, một dãy số không có chú thích.

Cô ấy đưa mắt ra hiệu với người ở đằng sau, lập tức có người bắt tay vào tìm định vị địa chỉ IP của dãy số đó.
Dư Hiểu Dao lấy điện thoại ném qua: “Là Lương Thanh phải không, nhận đi.

Trực tiếp lựa chọn, tất nhiên cô cũng có thể nói cho lão ta biết chúng tôi đã phát hiện ra cô rồi, chẳng qua là…”
Dư Hiểu Dao trực tiếp lấy súng ra, duỗi thẳng cánh tay trực tiếp ngắm vào mi tâm của cô ta, thở nhẹ ra một hơi: “Phải nhìn xem miệng cô nhanh hay đạn của tôi nhanh đây.”
Lí Trăn Trăn không dám tin người cầm súng dùng như đồ chơi ở trước mắt này chính là đội phó Dư, người mà thường ngày rất chiếu cố cô ta.
Dư Hiểu Dao xem hiểu sự giật mình trong vẻ mặt của cô ta, nghiến răng: “Vì một Lương Thanh mà Phó cục mất rồi.

Kỷ đội cùng tôi vào sinh ra tử cũng mất rồi.

Thư Khắc, A Minh hiện tại đều còn đang nằm trong bệnh viện! Hiện tại tôi cái gì cũng có thể làm được!”
Bản BGM này chắc là tự phát theo phong độ chí khí của “Kỷ đội” lúc phát biểu.

Dư Hiểu Dao thiếu chút nữa vì lời nói của bản thân mà nổi lên một tầng da gà, chỉ là lúc này ở bên tai không đúng lúc vang lên âm thanh hài hước đánh vỡ ảo tưởng hoàn mỹ của cô ấy.
Kỷ Y Bắc cười nhạo một tiếng: “Dư Hiểu Dao, giả vờ hơi lố rồi đấy, xấp xỉ là được rồi.

À, cầm súng uy hiếp chính là phá hoại quy tắc.”
Dư Hiểu Dao: “…”
Lúc đầu là ai ở đây dùng súng chỉ người hả, thật không dễ gì bị cô cướp về còn tay không đánh gãy ba cái xương sườn, rồi lại đánh gãy chân của phạm nhân mới miễn cưỡng nguôi giận!
Phá hoại quy tắc, đường đường là đội trưởng đội hình cảnh mà lại phá hoại trước!
Mà cô chỉ có thể miễn cưỡng coi là phạm tội một lần, thượng bất chính hạ tắc loạn thôi!
Thế mà một lần giả vờ phát biểu của cô ấy ở trong mắt của Kỷ Y Bắc bị coi thành hơi nặng lời, nhưng may là vẫn dọa được Lí Trăn Trăn.
Lí Trăn Trăn run rẩy cầm điện thoại: “Tôi chọn con đường thứ hai…”
“Thông minh.” Dư Hiểu Dao dứt khoát nhanh nhẹn thu lại súng, liếc mắt theo dõi, thay đổi ý nghĩ, lại nghĩ bây giờ Phó cục chết rồi, mà Kỹ Y Bắc cũng miễn cưỡng được coi là đã chết, lúc này cô mới là lão đại, có gì mà phải sợ chứ!
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, đến lúc đó điều tra đến cô tôi sẽ giúp cô viết chút lời hay, nhưng mà đi theo Lương Thanh, tuyệt đối không có quả ngon để ăn đâu.”
Điển hình cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt.
“… Tôi nên nói thế nào?”
Lúc này điện thoại đã ngắt một lần, lại gọi đến lần thứ hai.
“Thì coi như nói chuyện bình thường là được, nhớ rõ bật ghi âm loa ngoài, đừng căng thẳng quá.”
“… Được.”
“Alô?”
“Sao lâu như vậy mới nhận! Làm sao, có người hoài nghi cô à!”
Lí Trăn Trăn liếc nhìn Dư Hiểu Dao một cái, cô ấy lắc đầu.
“… Không có, trong sở xảy ra chuyện lớn rồi, mọi người làm gì có thời gian quản một thực tập sinh như tôi chứ…”
“Chuyện lớn gì?”
“Ông không biết hả? Chính, chính là Kỷ Y Bắc.

Anh, anh ấy chết rồi.

Hôm qua thuyền cứu hộ mới vớt anh ấy từ trong biển lên.”
“Cái gì? Tên tiểu tử đó chết rồi? Xác định không?”
Đích thực lúc đó có một tên thuộc hạ báo cáo cho ông là Kỷ Y Bắc trúng một phát đạn, sau đó bởi vì chi viện đến cho nên mới có thể không thật sự ép bọn họ vào con đường chết.
Không nghĩ đến vận khí lại tốt như vậy!
“Xác, xác định.

Thi thể tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy rồi, rất nhiều người đều đến đây, trong bệnh viễn cũng nằm hai người.”
Đột nhiên có tiếng cười điên cuồng dọa cho cô gái run sợ.

Dư Hiểu Dao nháy mắt với cô ta, hai tay lên xuống ở trước ngực ý bảo cô ta hít thở sâu bình tĩnh.
“Vậy tốt quá rồi! Quả nhiên là ông trời cũng giúp ta.

Cô tiếp tục chú ý động tĩnh bên kia, vừa có khác thường phải lập tức báo cáo với tôi!”
“Rõ…”
Ngắt điện thoại, Dư Hiểu Dao có chút bất mãn mà liếc nhìn cô ta một cái rồi hỏi: “Cô run lẩy bẩy rồi còn nói lắp, lão ta có thể tin không?”
“Không, không sao.

Tôi nói chuyện với lão ta luôn như vậy…”
“…” Dư Hiểu Dao cầm lấy điện thoại của cô ta, nghịch ngợm hơn mười mấy phút: “Lắp đặt hệ thống nghe trộm cho cô rồi, sau này cứ dựa theo bình thường mà nói chuyện với lão ta là được, chờ đến lúc cần cô giúp đỡ tôi sẽ tìm cô.”
“… Được.”
Dư Hiểu Dao thoải mãi đứng dậy duỗi eo một cái, mục tiêu lại tiến gần thêm một bước rồi.
Cô ấy đi ra cửa phòng thẩm vấn, một lão hình cảnh ở bên ngoài tiến lên an ủi, hỏi: “Tay không sao chứ?”
Dư Hiểu Dao không chút để ý mà vỗ băng quấn trên cánh tay: “Không sao!”
“Đội trưởng của mấy người… Hừm, còn trẻ như vậy, cũng thật đáng thương.

Cô đừng đau buồn quá, bắt được hung thủ mới có thể để cho cậu ấy nhắm mắt.”
Đột nhiên khóe miệng đang khép lại của Dư Hiểu Dao suýt nữa mở ra, đánh bại Lí Trăn Trăn đắc ý quá, thiếu chút nữa quên luôn bản thân hiện tại vẫn còn đang ở giai đoạn diễn kịch.
Cô ấy vừa muốn tùy tiện nói vài câu đau buồn một trận thì nghe thấy Kỷ Y Bắc trong tai nghe nói: “Ái chà, ngủ dậy rồi à, bữa sáng còn ở trong lò vi sóng, em tự qua lấy ăn nhé.”
“…”
Đột nhiên cô ấy cảm thấy, không có đội trưởng này cũng rất tốt đó, lúc đấy đại vương trong ngọn núi này chính là cô!
Khóe miệng Dư Hiểu Dao có chút run rẩy: “Đội trưởng, anh ấy…., ừm… Tôi đi bệnh viện thăm Thư Khắc!”
Lão hình cảnh nhìn hình bóng đi xa của cô ấy, thở dài lắc đầu: “Đứa trẻ ngoan chịu lần đả kích này mặt đều suy sụp cả rồi!”
Hạ Nam Chi ăn bữa sáng và nước trái cây, nhàn nhã nằm ở trên sô pha xem TV.
Vì phòng ngừa có người ở gần rình trộm sẽ phát hiện ra Kỷ Y Bắc nên rèm cửa trong nhà khép chặt, ban ngày cũng bật đèn.
Video và tấm ảnh ngã ở trong buổi lễ tốt nghiệp hôm qua đều đã được đưa lên tin tức, Kỷ Y Bắc vừa từ phòng sách đi ra liền liếc nhìn thấy nội dung ở trong điện thoại cô, nhất thời kinh ngạc.
“Tình huống gì vậy? Hôm qua em làm sao thế?”
Hạ Nam Chi ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng ở đằng sau: “Đột nhiên đầu choáng một chút rồi chảy máu mũi, ảnh chụp xấu quá.”
Kỷ Y Bắc nhíu mày: “Sao lại đột nhiên bị như vậy, đã đi bệnh viện chưa?”
Hạ Nam Chi hời hợt nói: “Còn không phải là bị anh làm bực bội sao, bác sĩ nói là do cảm xúc gây nên, không có vấn đề gì lớn.”
Kỷ Y Bắc thở dài, vỗ đầu của cô, vỗ về nói: “Rất nhanh sẽ kết thúc rồi.”
—–
Nghỉ ngơi hai ngày, về cơ bản vết thương của Kỷ Y Bắc đã khôi phục với tốc độ hơn hẳn người thường.
Chẳng qua may mà lúc đó người nổ súng bắn anh ở trong biển đang ở trên bờ, chịu lực cản của nước biển nên vết thương súng bắn không sâu, không bị thương đến xương cốt, cũng chỉ giống như bị dao chọc một vết nhỏ thôi.
Hai ngày này Kỷ Y Bắc ở nhà bí mật bố trí toàn bộ, Hạ Nam Chi cũng vẫn luôn ở trong nhà, Thân Viễn còn tưởng cô đau lòng vì mất đi bạn trai nên cũng không đến làm phiền cô.
Thời gian này Lương Thanh lại gọi điện thoại cho Lí Trăn Trăn một lần nữa để thăm dò tình hình.
Chỉ là cảnh sát không xác định được vị trí của lão ta, dù sao cũng là hình cảnh tiền tuyến đương thời, cũng biết cài đặt hệ thống phòng bị theo dõi cho điện thoại, chỉ có thể lợi dụng Lí Trăn Trăn gọi lão ta tự xuất hiện.
Cô ta dựa theo dặn dò của Dư Hiểu Dao mà tiết lộ cho lão ta: “Hiện tại ở trong sở cảnh sát không có cục trưởng và đội trưởng, mọi người như rắn mất đầu, tất cả đều sợ hãi rồi, chỉ có một mình đội phó Dư đang lén lút điều tra tin tức thôi.”
Đến hôm nay, thời cơ đã coi như chín muồi.
Dư Hiểu Dao bảo cô ta chủ động gọi điện thoại cho Lương Thanh.
“Alô, có một tin, tình hình mới.”
“Thế nào?”
“Vừa nãy tôi chạm mặt với đội phó Dư, tôi hỏi cô ta đi đâu vội vàng như thế, cô ta nói bạn gái của Kỷ đội tìm cô ta.

Tôi, tôi thấy cô ta rất vội liền nói với ông một tiếng.”
Đầu bên kia điện thoại nghe thế quả nhiên trầm mặc.
Dù sao Hạ Nam Chi ở trong mắt lão ta cũng có một thân phận đặc biệt nào đó.
“… Biết cô gái kia vì sao tìm cô ta không?”
“Không, không biết, không kịp hỏi, liền, liền nghe cô ta nhận điện thoại nói gì mà chú ý an toàn, lập tức qua ngay các thứ.”
Tin tức này cố ý cung cấp rất mơ hồ, dẫn dắt lão ta hoài nghi Hạ Nam Chi có phải hay không đã nhớ đến chuyện gì đó về lúc nhỏ, ví dụ như lúc Hạ Anh Lâm nói với cô chuyện gì đó.
Thế mà lúc này Hạ Nam Chi đang ngồi xếp bằng ở trên ghế, trong tay là một đĩa hoa quả, thưởng thức bộ dạng Kỷ Y Bắc điều khiển và chỉ huy bố trí một cách thích thú.
Cô không biết rằng việc lấy cô làm mồi nhử này đã khiến cho Kỷ Y Bắc và Dư Hiểu Dao tranh luận rất lâu, nhưng ngoại trừ việc này ra thì đích thực ngay cả người có thể thay thế làm mồi nhử cũng không có.
Mà để phòng ngừa ngộ nhỡ, Kỷ Y Bắc bí mật nhờ vả Chu Đông Hâm sắp xếp võ cảnh và súng bắn tỉa đặc biệt để bảo vệ cô.
Lúc này xung quanh tòa nhà của họ bao vây không ít cảnh sát mặc thường phục, các điểm bắn tỉa xung quanh có thể ngắm vào trong căn phòng này đều đã có người khống chế.
Con ngươi của Lương Thanh u ám đục ngầu: “Buổi tối hôm nay cô tìm một lý do hẹn cô ta (Dư Hiểu Dao) ra ngoài.

Địa điểm chính là trong quán bar ở trên con đường Tú Lâm kia.”
“Tôi, tôi thử xem…”
“Thử gì mà thử!” Đột nhiên Lương Thanh gào lên: “Hẹn không được thì cô chờ chết đi! Đem cả Hạ Nam Chi kia cũng gọi ra luôn!”
Dư Hiểu Dao lắc đầu với cô ta, ý bảo Hạ Nam Chi không thể đi qua.
Bị hai bên uy hiếp, cô gái cuối cùng nhịn không được nữa khóc lên, ngược lại cũng hợp với tình hình, sẽ không bị hoài nghi: “Tôi không quen biết cô ấy mà…”
Điện thoại im lặng kết thúc.
Dư Hiểu Dao xua tay bảo người khác đem Lí Trăn Trăn đang khóc lóc mang đi, ấn tai nghe: “Đội trưởng, hiện tại làm thế nào?”
Đôi mắt Kỷ Y Bắc trầm lắng đen thui, nghĩ cũng không nghĩ: “Hạ Nam Chi không thể đi qua!”
Cho dù không trộn lẫn bất kì cảm xúc gì thì cũng nên quyết định như vậy.

Cảnh sát không thể nào lợi dụng một người vô tội đi làm con tin dụ dỗ tội phạm được.
“Được, lát nữa tôi tìm một lý do đi khai thông với Lí Trăn Trăn.

Kỷ đội, tối nay anh ra sân sao?”
Kỷ Y Bắc ‘ừm’ một tiếng, tương đối trắng trợn: “Đối phó lâu như vậy cuối cùng cũng phải kết thúc rồi, tôi không thể sống lại sao.”
“Được đấy!”
Kỷ Y Bắc ngắt kết nối tai nghe, phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Nam Chi đã đi đến trước bàn của anh.
“Kỷ đội, có phải Lương Thanh muốn em qua đó không?”
Kỷ Y Bắc trợn mắt nhìn cô một cái, không muốn cùng cô nói chuyện này: “Em ở trong nhà đợi là được, đừng nghĩ muốn đi là đi.”
“Nhưng em muốn cùng anh đi.”
“Nghe lời, tính nguy hiểm của lần hành động này sẽ giảm xuống thấp nhất.”
“Nhưng mà Lương Thanh nghi ngờ nhiều người như vậy, em không đi lão ta sẽ có phòng bị, sẽ ảnh hưởng đến hành động của mọi người.

Hơn nữa một mình Dư Hiểu Dao ở đó càng nguy hiểm hơn.”
“Em đi rồi thì chính là hai người nguy hiểm.

Dư Hiểu Dao còn biết tự giải thoát, bọn anh sẽ có chiến thuật.”
Hạ Nam Chi mếu máo, vẫn đang kiên trì: “Vậy anh thả em vào xe kiểm soát ở cùng với anh là được rồi, dù sao em cũng muốn ở cùng với anh.”
Kỷ Y Bắc không nói cho cô tối hôm nay anh sẽ không chỉ ở trong xe kiểm soát để điều khiển, anh cũng sẽ đi vào trong quán bar.
Thấy anh vẫn còn đang chần chừ, Hạ Nam Chi dứt khoát xoay người đi ra thư phòng.
“Em đi đâu hả!”
“Trang điểm!”
“Ai đồng ý cho em đi!?”
Kỷ Y Bắc vội vàng đuổi theo, nắm chặt bả vai của Hạ Nam Chi ép lên ghế sô pha, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ còng tay, nhanh chóng đem tay của cô còng ở một bên lan can.
Hạ Nam Chi:???
“Nhẹ nhàng nói với em thì em không nghe!” Nói xong anh liền đánh một cái vào mông Hạ Nam Chi, lại niết bả vai mình: “Hừ, miệng vết thương sắp bị em giày vò đến nứt ra rồi.”
Hạ Nam Chi trừng anh.
Kỷ Y Bắc: “Trừng anh cũng vô dụng! Chờ anh trở về sẽ tháo ra cho em!”
Hai mắt Hạ Nam Chi ngấn lệ.
Kỷ Y Bắc: “Lại giả vờ nữa xem!”
“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui