Thời gian lùi về ngày 28 tháng 6 năm 2004.
Dương Lị dắt theo con gái, xách theo hành lý, trong tay cầm một bức thư muốn đưa cho Lương Thanh, lúc này vợ chồng bọn họ đã ở riêng được một tháng.
Bà ấy đến đây là vì gặp Hạ Anh Lâm, người đang cùng điều tra vụ án cướp bóc có quy mô lớn ở công xưởng hóa chất này.
Bà ấy đem thư giao cho Hạ Anh Lâm, nhờ ông sau khi bà ấy đi rồi thì giao cho Lương Thanh.
Từ trước đến nay Hạ Anh Lâm làm đội trưởng đều rất quan tâm nhà bọn họ, cho nên Dương Lị cũng tin tưởng ông.
Hạ Anh Lâm khuyên bà ấy mấy câu nhưng không có kết quả, bà ấy vẫn kiên quyết muốn rời khỏi, lại im lặng không nói nguyên nhân.
Hạ Anh Lâm không có biện pháp, ông cũng không giỏi xử lý chuyện mâu thuẫn gia đình như này, vội vàng đi điều tra tình huống mới.
Vì thế ông bịa một lý do bảo Dương Lị ở bên trong công xưởng hóa chất chờ ông một chút, rồi gọi điện thoại cho Lương Thanh bảo ông ta mau qua đây.
Nhưng khi ông vừa rời đi không lâu thì đột nhiên sau lưng ầm vang một tiếng, công xưởng hóa chất xảy ra vụ nổ dữ dội, từng ngọn sóng lửa văng khắp nơi, cùng với âm thanh bùm bùm ở trong, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Hạ Anh Lâm như điên xông vào trong, đầu chui vào biển lửa.
Ở vòng nổ mạnh thứ nhất, bên trong đã là một vùng lộn xộn, mấy người ở cửa bị lửa làm bỏng cả một mảng, lại đi vào trong đã có thi thể bị thiêu cháy.
Hạ Anh Lâm gọi tên Dương Lị, thiếu chút nữa bị một người phụ nữ từ trong chỗ rẽ xông ra đâm ngã, người phụ nữ kia túm được nhánh rơm cứu mạng, chân của chồng cô ta đã bị tấm thép đè chặt, lôi kéo Hạ Anh Lâm đi giúp đỡ.
Chờ Hạ Anh Lâm đưa hai vợ chồng bị thương ra đến cửa thì Lương Thanh đã đuổi đến, chẳng ngó ngàng gì mà xông vào biển lửa, ngay khi Hạ Anh Lâm cứu hai người họ và đưa ra chỗ trống rồi chuẩn bị đi vào cứu người.
Lần nổ thứ hai đã xảy ra.
Ông bị luồng không khí trào ra đó đập bay ra ngoài, cái ót nện lên phiến đá, ba ngày sau mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại biết được một nhà Lương Thanh đều chết trong vụ nổ, đều này làm ông tự trách và áy náy không dứt, khoảng một đoạn thời gian không phục hồi được.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Lúc này, bức thư đó vẫn ở trong ngực ông nhưng lại không còn đối tượng để đưa nữa rồi, ngay cả người viết thư và nhận thư đều mất rồi.
Vì thế Hạ Anh Lâm mở thư ra, muốn đọc trước mộ của Lương Thanh cho ông ta nghe.
Nhưng trong bức thư kia ngoài một số lời giải thích ra, thì còn tiết lộ một chuyện.
Trong thư viết như này:
Lương Thanh, tôi mang con gái đi rồi.
Chúng ta ở với nhau không có cái gọi là tình cảm lãng mạn, chúng ta qua xem mắt mà quen biết.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, túi tiền của tôi bị trộm, ông không nói hai lời liền xông lên đuổi theo, không bao lâu liền bắt được tên trộm đưa vào đồn công an, rồi cầm túi tiền trả lại cho tôi.
Lần xem mặt đầu tiên của chúng ta cứ như thế mà kết thúc.
Lúc đó tôi rất có cảm giác an toàn, có một người bạn trai làm cảnh sát thật tốt.
Tôi thích người đàn ông này.
Sau đó chúng ta nhiều lần gặp mặt, tôi mới biết được ông là một hình cảnh, bình thường không phải đối mặt với kẻ trộm cắp mà là những kẻ xấu thật sự khủng bố.
Cha mẹ tôi nói không nên tìm một người làm cảnh sát, công việc rất không ổn định, nhưng tôi nói, tôi cứ thích như thế, chính nghĩa, dũng cảm, oai phong lẫm liệt.
Tôi cảm thấy rất oai phong, rất tự hào.
Chúng ta xác định quan hệ, càng ngày tôi càng thêm sùng bái ông.
Lúc đó mỗi lần có vụ án cần giải mật mã đều sẽ gọi ông đi, lần nào ông cũng làm rất tốt.
Mỗi lần tôi đi sở cảnh sát tìm ông, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt rất khâm phục, đội trưởng của mấy người còn nói với tôi kết hôn sớm chút đi, sau này Lương Thanh tiền đồ rộng lớn phải nắm chặt cơ đội! Tôi cười, sau đó quả nhiên chúng ta kết hôn.
Ông không biết, ngày hôm đó là ngày vui nhất của tôi cả đời này, có thể gả cho ông làm tôi cảm thấy bản thân là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Bây giờ tôi thường nghĩ, nếu chúng ta có thể giống như lúc đầu thì thật tốt biết bao.
Tôi không đòi hỏi đại phú đại quý, thật đó, tôi thậm chí không ước mong bình an sống đến tám mươi tuổi, chỉ hy vọng người một nhà chúng ta có thể sống vui vẻ mỗi ngày, chỉ cần ở cùng nhau thì ngày nào cũng đều là vui cười.
Cho đến một ngày tôi từ trên máy tính của ông phát hiện cái trang web kia…
Mộng đẹp của tôi tiêu tan rồi.
Lúc đó tôi còn mang thai, suýt nữa bị bức ảnh đẫm máu kia dọa sinh non.
Tôi chất vấn ông đây là cái gì, ông nói chỉ là một trang web rác bảo tôi quên đi.
Tôi tin, cho đến sau khi tôi sinh con gái ra lại một lần nữa nhìn thấy nó trên máy tính của ông.
Nó càng thêm to lớn.
Cùng với dã tâm của ông giống nhau.
Tôi không hiểu vì sao ông phải làm như vậy.
Tôi cực kỳ sợ, mỗi buổi tối ông ngủ ở bên cạnh tôi, lúc tôi vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện ra những bức ảnh kia.
Cuối cùng ông nói thật với tôi, ông nói cái này là ngọn nguồn của cải có thể để tôi sau này trở thành bà chủ giàu có.
Ông nói ông sẽ không để tay ông dính máu tươi, không cần sợ, sẽ có người thay ông giết người.
Tôi cảm thấy ông nhất định là điên rồi! Ông nói cảnh sát chính là một nghề làm ơn mắc oán.
Ông nói rất nhiều kẻ xấu chế tạo thuốc phiện, những kẻ xấu buôn bán thuốc phiện đó nhưng đến cuối cùng thì tiền lại chất thành núi.
Nhưng lúc đầu tôi thích ông, vì ông là một cảnh sát kiên cường chính trực.
……
Kỷ Y Bắc và Hạ Nam Chi cơ bản đoán không sai.
Chỉ có một chút là Lương Thanh không phải sau khi vợ và con gái chết mới sinh ra oán giận mà lập ra trang web giết người, trước đó lão ta đã bắt đầu bắt tay vào làm rồi.
Sau vụ nổ, Lương Thanh trong cái chết tìm được con đường sống liền lấy giấy chứng nhận đã chết này để chính thức bắt tay vào làm trang web của lão ta, hơn nữa lấy chuyên ngành của mình, bắt đầu buôn bán thuốc phiện, buôn bán vũ khí đạn dược.
Lão ta căm hận Hạ Anh Lâm, hận ông ấy vì sao lại đưa vợ và con gái mình đến công xưởng hóa chất nguy hiểm kia, hận ông vì sao không đi cứu hai mẹ con họ trước, thậm chí đột nhiên hoài nghi Dương Lị và mình tách ra có phải là vì có quan hệ gì đó không thể nói rõ với Hạ Anh Lâm, phản bội mình không.
Việc buôn bán phi pháp của lão ta ngày càng lớn, cấu kết với ba công ty có tiếng nhất Cảnh Thành.
Bọn họ lợi dụng lão ta để mở rộng chuỗi sản xuất công nghiệp phi pháp của mình, đồng thời cũng bị Lương Thanh khống chế.
Lại sau nữa, con gái của Phó Diệp Minh sinh bệnh, lúc đó Lương Thanh đã tích lũy được ít tiền.
Đó là lần đầu tiên lão ta xuất hiện trước mặt người quen sau khi ‘chết’.
Phó Diệp Minh thỏa hiệp với lão ta, tình cờ nói cho lão ta gần đây Hạ Anh Lâm vẫn luôn đang điều tra một địa chỉ trang web.
Lúc Lương Thanh chưa biết vợ mình để lại cho mình một bức thư, lại nghe được lời này, cho rằng đây là chứng cứ có sức thuyết phục nhất về việc vợ lão ta và Hạ Anh Lâm có dây dưa.
Buôn bán vũ khí đạn dược là dấu vết lão ta cố ý để lại, để chờ Hạ Anh Lâm mắc câu.
Từng bước tiếp theo, cho đến khi sau khi Triệu Phong giết Hạ Anh Lâm, tất cả điều nằm trong kế hoạch của Lương Thanh.
Thế mà những điều này không hề làm lão ta thỏa mãn, lão ta muốn phóng hỏa thiêu vợ và con gái của Hạ Anh Lâm, để ông cũng giống như mình.
Vì thế Lương Thanh đem mồi lửa đặt ở cạnh phòng ngủ của cô con gái Hạ Anh Lâm cưng chiều nhất, chỉ là không nghĩ đến cô bé mười tuổi này vậy mà thành công được cứu ra ngoài.
Điều này làm lão ta căm hận đến hại mắt, phái sát thủ đi giết Hạ Nam Chi.
Kết quả giữa đường bị Phó Diệp Minh ngăn lại, Phó Diệp Minh nói với lão ta rằng Hạ Anh Lâm có một bức thư Dương Lị đưa cho lão ta.
Đó là lời nói cuối cùng trên thế giới này bà ấy để lại cho lão ta nghe, nhưng sau khi Hạ Anh Lâm biết được bản thân có thể đã bị người khác để ý lại đem thư giao cho một người có thể tin tưởng.
Ông ấy tin tưởng tình yêu của Lương Thanh đối với Dương Lị, lấy cái này để đảm bảo con gái mình từ nay về sau được an toàn.
Phó Diệp Minh thuật lại: “Một khi Hạ Nam Chi chết, bức thư đó sẽ bị người kia thiêu hủy.
Ông cũng sẽ không nhìn thấy lời cuối cùng mà Dương Lị viết cho ông nữa.”
Chỉ đơn giản như vậy, Lương Thanh thỏa hiệp.
—–
Hạ Nam Chi tin hơn một nửa, đem bộ mặt đáng sợ của Lương Thanh vạch trần ở trước mặt mọi người, mà lão ta giống như đã không cảm giác được bất kỳ cái gì nữa rồi, cả người cứng đờ giống như tượng gỗ, cái cổ nghiêng về trước, sít sao nhìn bức thư đó, súng trong tay vẫn ngắm Kỷ Y Bắc.
Bức thư đó đến muộn mười mấy năm.
“Nhưng mà lúc đầu tôi thích ông, là vì ông là một cảnh sát kiên cường chính trực.”
Lúc Hạ Nam Chi đọc câu này, Chu Đông Hâm chìm người xuống, phát mệnh lệnh: “Bắn.”
Vì thế lấy tư thế nhanh như chớp, tay súng bắn tỉa vào vị trí, đem thuộc hạ trong phạm vi của Lương Thanh bắn phá một trận, chỉ còn thừa lại hai người bên cạnh lão ta.
Lương Thanh như ở trong mộng mới tỉnh, khôi phục lại gương mặt u ám phù hợp với vết sẹo của lão ta.
Ngực của lão ta phập phồng với biên độ lớn, cảm xúc kích động, chỉ là tay cầm súng của lão ta run rẩy, một lần nữa lão ta lùi về trong bóng tối, để hai gã thuộc hạ còn lại chắn ở đằng trước mình.
Đến bước này, thực ra Lương Thanh cũng không thể chạy thoát, trong ngoài đều đã bị cảnh sát bao vây.
Nhưng mà như vậy thì càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ, tổn thất của bọn họ đã rất lớn rồi, lần hành động này lão ta muốn mỗi một người đều không nguyên vẹn mà trở về!
Năng lực ý chí của Hạ Nam Chi thật sự vượt qua người bình thường, sánh đôi cùng Kỷ Y Bắc ở đằng trước, một chút cũng không sợ.
Nếu bọn họ nổ súng thì nguy hiểm nhất chính là hai người họ.
Giọng nói cô nhẹ nhàng, bức thư lay động: “Lương Thanh, ông trốn không thoát đâu, khoanh tay chịu trói đi.
Tôi sẽ đem đoạn còn lại này cho ông xem.
Ông nhịn mười mấy năm không phải là vì nó sao?”
“Nha đầu thối, trước kia là vì cái này nên mới không dám giết cô.
Hiện tại thư đã ở đây rồi, cô còn dám thảo luận điều kiện với tôi sao?!”
Họng súng của Lương Thanh di chuyển, từ trên người Kỷ Y Bắc đến trên người Hạ Nam Chi.
Nhất thời Kỷ Y Bắc kinh hãi, trái tim sắp muốn nhảy ra cổ họng rồi.
Bàn tay của Chu Đông Hâm vung lên: “Bắn!!”
Trong chốc lát, vô số viên đạn thoát khỏi họng súng, một tay Lương Thanh kéo chặt hai người phía trước làm tấm chắn thịt người, chớp mắt bị bắn thành cái sàng rồi.
Kỷ Y Bắc ôm lấy Hạ Nam Chi ngã xuống đất rồi nhào một cái, viên đạn sượt qua lưng anh rồi bắn lên trên tường.
Một tay Kỷ Y Bắc nắm lấy túi tài liệu trong tay Hạ Nam Chi ném ra bên ngoài.
Bức thư kẹp trong túi tài liệu nhẹ nhàng tung bay ở trong không trung, nhưng lại mang theo bí mật hơn mười mấy năm.
Lương Thanh nhìn thấy bức thư kia, theo bản năng chen khỏi hai người kia, ra sức nhào qua phía trước, lão ta muốn bắt lấy bức thư kia, muốn nhìn lời nói cuối cùng ấy.
Mặt Kỷ Y Bắc u ám, bảo vệ Hạ Nam Chi đang ngã trên mặt đất, một tay che mắt của cô, một tay khác cầm súng ngắm ngay trái tim của Lương Thanh.
Một súng bắn ra.
Lương Thanh đang giơ tay bắt lấy bức thư trong không trung, một chân rời khỏi mặt đất, nhìn bức thư kia với ánh mắt thành kính.
Lão ta lấy tư thế này mà bị bắn ngã.
Đáy mắt Kỷ Y Bắc có oán hận, trong đầu đều là hình dạng ngày đó Hạ Nam Chi đầm đìa máu tươi, anh lại cầm súng lên, hướng trên đùi của Lương Thanh bắn một phát súng, tiếp theo là lưng của lão ta.
Đều là vị trí mà lần trước lão ta bắn lên người Hạ Nam Chi.
“Không sao chứ?” Kỷ Y Bắc nhìn Hạ Nam Chi ở trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nam Chi lắc đầu, đứng lên.
Lương Thanh ngã trên mặt đất, trong miệng máu không ngừng trào ra, lão ta duỗi tay với lấy bức thư, ngón tay cào lấy mặt đất muốn bò qua, không biết thế nào mà mài đỏ cả tay, hơi thở đứt đoạn, cuối cùng vẫn không thể với đến, không thể nhìn thấy nội dung cuối cùng trong bức thư.
Mọi người hoan hô một trận, Chu Đông Hâm cầm bộ đàm nói với các cảnh sát luôn đợi lệnh đang bao vây ở bên trong và ngoài cao ốc: “Nhiệm vụ hoàn thành, đã bắn chết, thu đội!”
Thi thể của Lương Thanh rất nhanh đã được người khác đưa đi.
Hạ Nam Chi yên tĩnh nhìn từng màn này, những ác mộng liên quan đến hỏa hoạn, súng lục, đầm đìa máu tươi đó của cô cũng theo đó mà tiêu tan.
Cô bước lên, bước qua một vũng máu tươi, nhặt lấy bức thư ở trên mặt đất.
Câu cuối cùng kia là…
Tôi đi rồi, nếu như có kiếp sau, tôi sẽ không quen ông nữa.
Nếu kiếp này, ông có thể đủ hối cải để làm người mới, triệt để phân rõ ranh giới với những thứ kia, một năm sau tôi sẽ đợi ông ở cửa của cửa hàng tiện lợi nơi mà chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.
Hạ Nam Chi kéo tay Kỷ Y Bắc: “Đi thôi.”
Kỷ Y Bắc hỏi: “Bức thư này em tìm thấy ở đâu?”
“Là vợ của Phó cục, bà ấy mang đến cho em.
Chắc là đang cảm ơn em đem con gái của bà ấy cứu ra ngoài.”
Hạ Nam Chi đem chuyện gần tối nói cho anh.
Lúc đó Hạ Anh Lâm đang vô cùng nguy nan, mà người được phó thác là Phó cục, chỉ là lúc đó dặn dò của ông ấy: “Nhất định phải tìm được Lương Thanh, đem bức thư này đưa cho cậu ta.”(lúc đấy mọi người còn là anh em nên mình để xưng hô là cậu ta nhé.)
Nhưng mà sau đó đủ loại bằng chứng chứng minh Lương Thanh sớm đã giết người đỏ mắt đến tẩu hỏa nhập ma, Phó cục âm thầm nghe ngóng tên sát thủ theo dõi Hạ Nam Chi, đồng thời giết luôn tên đó.
Điều này làm cho Phó cục thay đổi lại suy nghĩ, với việc đem hy vọng này gửi gắm cho một sát nhân ma quỷ, không bằng dùng bức thư này bảo toàn tính mạng cho con gái của Hạ Anh Lâm.
Vì thế ông ấy bịa ra một lời khác, hơn nữa vẫn luôn đem bí mật này bảo quản.
Hạ Nam Chi nghĩ.
Nếu như lúc đầu cha tin tưởng Phó cục, lại tin tưởng sai người thì có lẽ hiện tại cô đã không còn ở trên cái thế giới này rồi.
Nếu như lúc đó Lương Thanh nhìn thấy bức thư này, thật sự hối hận thì sau đó đã không có tất cả các vụ án mạng như thế này.
Chẳng qua là may mắn.
Mặc kệ như thế nào, dường như vận mệnh vĩnh viễn có một sợi dây xuyên qua nó.
Từ lần đầu tiên cô vào nhà họ Kỷ, nhìn thấy Kỷ Y Bắc bị Kỷ Triết giáo huấn.
Từ lúc cô được Kỷ Y Bắc cứu ra từ trong con hẻm nhỏ mờ tối.
Từ lúc cô được Kỷ Y Bắc đưa ra từ trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Từng lần đối mặt với nhau trong các vụ án.
Kỷ Y Bắc tóc vàng hung hăng càn quấy đến nỗi không ai bì nổi, cho đến bây giờ, Kỷ Y Bắc tóc ngắn trưởng thành và chính nghĩa, đều tồn tại ở ký ức của cô, cũng xuyên suốt tương lai của cô.
Hạ Nam Chi được Kỷ Y Bắc dắt ra ngoài, trong đầu không ngừng hiện lên đủ chuyện quá khứ đã qua.
Đột nhiên bước chân của Kỷ Y Bắc dừng lại, xoay người.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh.
“Nha đầu chết tiệt, không phải anh đã còng tay của em không cho phép em qua đây sao, làm sao mở được thế?”
Hạ Nam Chi cười lên, từ trong túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa móc ở trên ngón tay, giơ lên trước mặt anh: “Em trộm được từ trên người anh đấy.”
“Hừ, em đúng là hỗn đản, dám trộm đồ ở trên người chú cảnh sát!”
Kỷ Y Bắc nói xong muốn cù cô, bị Hạ Nam Chi cười đùa tránh ra.
Chu Đông Hâm ở xa nhìn thấy một màn này, trực giác cảm thấy cay mắt.
Anh ta tấm tắc ra tiếng: “Cô gái tốt thế này, làm sao lại vừa ý tên lưu manh này chứ.”.