Một năm sau, Hạ Nam Chi giành được nhiều giải thưởng vì bộ phim mới chiếu, kịch bản muốn tìm đến cô ngày càng nhiều, mà Hạ Nam Chi chỉ quay kịch bản bản thân thấy hứng thú, trái lại cũng không phải bận rộn đến nỗi không thấy người.
Chỉ là gần đây tham gia tuyên truyền, tham gia lễ trao giải, bận đến nỗi không thể dứt ra được, đã sắp gần một tháng không về Cảnh Thành rồi.
Hôm nay cô xong sớm, cuối cùng cũng có một ngày được nghỉ ngơi, bèn nôn nóng về nhà.
Lúc đến nhà đã là mười giờ đêm.
Cô vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Kỷ Y Bắc ngồi trên ghế sô pha nhìn cô cười lạnh lùng.
“Còn biết về nhà cơ à.”
Hạ Nam Chi cười, đạp giày ra đến cả dép cũng không đi mà chạy qua, nhảy lên ghế sô pha chui vào trong ngực anh.
“Em về rồi đây.”
Kỷ Y Bắc nhéo mặt của cô, hừ một tiếng: “Ồ, em coi chỗ này là khách sạn à, muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
Thực ra đây cũng không phải là điều mà Kỷ Y Bắc khó chịu, dù sao lúc công việc của anh bắt đầu bận rộn thì cũng trực tiếp ngủ ở trong sở cảnh sát luôn, điều thật sự khó chịu là vì trong kịch bản của Hạ Nam Chi còn có cảnh hôn với người khác.
Cho dù biết nha đầu này có lẽ chỉ gặp mình mới sẽ chủ động, nhưng trong lòng anh vẫn có một chút khó chịu.
Chẳng qua khó chịu thì khó chịu, anh vẫn rất ủng hộ công việc của Hạ Nam Chi.
Hai người vì đều có công việc của bản thân, có lúc hơn mười mấy ngày cũng không thấy mặt nhau, chỉ thỉnh thoảng Kỷ Y Bắc không có việc gì thì đi chỗ quay phim gặp cô, Hạ Nam Chi được nghỉ phép thì đi sở cảnh sát tìm anh.
Trái lại phối hợp cũng rất ăn ý.
Hai người ở trong phòng khách ầm ĩ một lúc, Hạ Nam Chi đứng dậy đi tẩy trang.
“Gần đây phơi nắng cũng sắp phơi đen rồi.” Hạ Nam Chi lầu bầu.
Cô mặc một bộ váy ngủ có dây đeo, từ đằng sau nhìn qua thấy bờ vai mượt mà trắng nõn và xương bả vai đẹp đẽ rõ nét, trắng đến chói mắt.
“Không đen, vẫn như thế.”
Kỷ Y Bắc bước tới, có ý nghĩ xấu mà vén làn váy của cô lên, một bàn tay thăm dò vào trong, môi ma sát ở sau tai cô.
Hạ Nam Chi nhạy cảm, lập tức run lên một cái, nhưng cũng không tránh, nhanh chóng rửa sạch bọt ở trên mặt rồi cầm khăn lau khô, xoay người lại đối mặt với anh.
Kỷ Y Bắc hôn cổ của cô.
Một bên hỏi: “Lần sau lúc nào đi?”
Hạ Nam Chi không kiềm chế được mà nhón mũi chân lên hùa theo anh, thỏa mãn mà thở dài một tiếng, trả lời: “Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?”
“Ừ, phải về trường học một chuyến.
Đừng… nhẹ chút, buổi tối ngày kia sẽ trở về.”
Kỷ Y Bắc ôm lấy cô, mút lấy môi của cô, mập mờ không rõ: “Vậy buổi tối hôm nay em phải bồi thường cho anh.”
Hạ Nam Chi khẽ cười, trêu đùa cùng anh: “Một lần một vạn.”
“Được, vậy làm mười vạn trước.”
Hạ Nam Chi bị ném lên giường, giây tiếp theo Kỷ Y Bắc đến gần nghiêng người đè lên, cửa phòng ngủ chậm chạp đóng lại, chỉ để lại âm thanh càu nhàu và dấu vết mập mờ trong đêm tối.
—–
Ban ngày của mùa hè vừa dài mà còn yên tĩnh, vài nam sinh viên cởi trần đá bóng ở trên sân thể thao, trên người phủ đầy mồ hôi lấm tấm, bị ánh nắng phơi thành màu đồng cổ.
Tiếng ve ở trên ngọn cây truyền đến, giống như khúc hát ru, làm cho người ta vừa nghe liền cảm thấy buồn ngủ giữa mùa hè.
Hạ Nam Chi từ trong cơn ngủ gật bị đánh thức, ngước mắt lên phát hiện đã đến trường học rồi.
Cô mặc áo tay lỡ và váy ngắn, ngoại trừ gương mặt hiện nay đã được mọi người biết rõ thì dáng vẻ như vậy vừa nhìn là biết sinh viên xinh xắn có tinh thần phấn chấn của thời thanh xuân.
Vừa xuống xe đã nghe thấy từ xa vang lên một tiếng ‘Hạ bang chủ’ đầy vui vẻ.
Hạ Nam Chi quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Nhã Hòa ở bên đường đối diện vẫy tay với cô.
Thực ra nửa năm trước hai người đã gặp nhau rồi, lúc đó Hoàng Nhã Hòa vội vàng chuẩn bị thi nghệ thuật, mời Hạ Nam Chi hướng dẫn, gọi cô là cô giáo, giúp được không ít chuyện.
Hạ Nam Chi nhớ lại, sau đó Hoàng Nhã Hòa gửi tin nhắn cho cô bảo là thi đậu rồi, sau này chính là học muội của cô, bây giờ là tháng chín chắc vừa mới khai giảng.
Hoàng Nhã Hòa vô cùng phấn khởi mà chạy qua đường, hỏi cô: “Cô, sao hôm nay cô lại đến đây?”
“Trường học gọi cô đến giảng bài cho khoa biểu diễn.”
“Thật ư!” Hoàng Nhã Hòa kích động: “Em chính là nhận được thông báo đi nghe giảng đó!”
Vì thế hai người cùng nhau đi lên bậc thang để đến phòng học.
Lần này đến nghe giảng đều là tân sinh viên, Hạ Nam Chi vừa lên sân khấu đã nhận được vỗ tay và hoan hô của những người bên dưới, trong đó có Hoàng Nhã Hòa hăng say nhất, chỉ kém chút nữa là đứng lên bàn thôi.
Thật sự cô cũng không có kinh nghiệm đặc biệt gì muốn giảng, chẳng qua nói những việc mình từng trải và bí quyết biểu diễn mà bản thân cho rằng là quan trọng thôi.
Kết thúc diễn thuyết, ngay sau đó chính là phỏng vấn.
Camera đối diện với cô.
Phóng viên hỏi: “Những bộ phim truyền hình và điện ảnh của Nam Chi đóng đồng thời đạt rating cao nhất và đứng đầu doanh thu phòng bán vé, được mọi người gọi là nữ thần phòng vé, cô có bí quyết gì không?”
Hạ Nam Chi: “Cái này cũng không phải là công lao của một mình tôi, tiền bối hợp tác với tôi đã dạy tôi rất nhiều thứ.”
Phóng viên: “Chẳng hạn như tiền bối nào?”
Đây là đang đào một cái hố, không chừng còn có thể truyền ra tin xấu khác.
Hạ Nam Chi nghĩ, cười với ống kính một cái: “Cảm ơn nhất khẳng định là Lục Tiềm rồi, hai bộ phim đầu tiên đều hợp tác với anh ấy, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều.”
Lục Tiềm, cái tên này…
Đối với vòng giải trí hiện nay vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Một năm nay, anh ta không làm việc lại, không có bất kỳ tác phẩm nào, nhưng từ trước đến nay chưa từng bị người khác quên đi.
Có lẽ là trước kia tác phẩm đi vào lòng người nhiều quá, trên tivi cũng thường xuyên phát sóng lại phim truyền hình mà anh ta diễn, giống như anh ta vẫn luôn như vậy.
Phóng viên sửng sốt một chút, hỏi: “Nam Chi, gần đây cô có liên lạc với Lục Tiềm không, có thể tiết lộ cho mọi người gần đây anh ấy đang bận làm gì không? Các fans đều rất nhớ anh ấy.”
“Tôi chỉ biết cuộc sống của Lục Tiềm bây giờ rất nhàn nhã, chẳng qua chúng tôi lâu rồi không gặp mặt.
Lần trước lúc tôi nghỉ phép còn đi gặp anh ấy.” Hạ Nam Chi cười.
“Anh ấy thật sự không quay lại nữa sao?”
“Điều này tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua ngược lại mọi người có thể kỳ vọng một chút.”
“Chúng tôi đều biết Nam Chi và Đường Quý là cặp tình nhân màn ảnh ở trong phim, vậy lúc quay phim có cọ sát ra tia lửa tình yêu không nhỉ?”
Hạ Nam Chi lạnh nhạt nhíu mày một cái, nhìn có vẻ hơi giật mình bởi câu hỏi này, lập tức trả lời: “Tất nhiên là không, tôi có bạn trai rồi, những fans chú ý đến tôi có lẽ đều biết.”
Với những việc Đường Quý mờ ám trêu chọc cô, ít nhiều Hạ Nam Chi cũng có thể cảm giác được.
Phóng viên ‘wow’ một tiếng.
Một năm này, tin tức liên quan đến bạn trai thần bí của Hạ Nam Chi từ trước đến nay đều không giảm bớt nhiệt.
Trên mạng tùy tiện tra “Bạn trai của Hạ Nam Chi” là có thể tìm thấy hơn một trăm bức ảnh đẹp trai của những người mẫu nam có khuôn mặt được làm mờ.
Phần bình luận bên dưới đều đồng loạt “Anh trai đẹp trai quá”, “Cầu ảnh chính diện của anh trai”, và “Lúc nào anh trai với Lục Tiềm lại mở phát sóng trực tiếp vậy.”
Phóng viên: “Nam Chi có nghĩ sau này muốn thử sức với vai diễn nào không?”
“Ừm… Có lẽ là sẽ thử một chút bộ phim có mức độ khó, nghiêng về tình tiết vở kịch nhiều hơn một chút, mà không phải là kiểu phim tình cảm thuần khiết.”
“Vì sao vậy?”
“Một là vì bản thân với kịch bản như này tương đối cảm thấy có hứng thú, ngoài ra chính là vì bạn trai của tôi không thích tôi đóng cảnh hôn.”
Nói đến đây, khóe môi Hạ Nam Chi nhếch lên.
Tiếp nhận phỏng vấn xong, Hạ Nam Chi vừa muốn bước ra khỏi bậc thang của phòng học thì bị một sinh viên chặn lại, nói: “Học tỷ Hạ, thầy dạy biểu diễn của tôi bảo tôi gọi chị đi một chuyến.”
Hạ Nam Chi sửng sốt một chút, nhớ lại thầy giáo của mình.
“Hả, thầy giáo nào?”
“Chị đi thì sẽ biết thôi.” Sinh viên kia nói xong số phòng học rồi chạy luôn.
Hạ Nam Chi nghi ngờ mà nhìn Thân Viễn một cái, đưa cái túi trong tay cho anh ấy: “Anh Viễn, em đi một lúc, anh về lên xe đợi em nhé.”
“Em một mình đi không sao chứ?”
“Không sao, không cần lo lắng cho em.”
Hạ Nam Chi ngựa quen đường cũ mà đi theo hướng phòng học mà sinh viên kia nói, gõ cửa hai cái: “Có thể vào không?”
“Vào đi.”
Là giọng nói của một người đàn ông, rất quen thuộc.
Hạ Nam Chi sửng sốt, chớp mắt mặt mũi lộ ra vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, lập tức đẩy cửa ra, trực tiếp gọi tên của anh ta: “Lục Tiềm!”
Người đàn ông trước mắt vẫn giống như trên màn ảnh năm đó, tự tin phô trương, chẳng qua giữa lông mày ngược lại nhìn ra chín chắn không ít, toàn thân anh ta mặc quần áo bình thường, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, lười biếng ngồi dạng chân ra.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
“Sao anh lại ở đây?” Hạ Nam Chi kinh ngạc.
Lục Tiềm dơ hai tay ôm cô một cái: “Tôi đến đi làm.”
“Anh muốn làm thầy dạy biểu diễn hả!”
Trong mắt Lục Tiềm chứa ý cười mà gật đầu.
Lúc đó khi nhìn thấy mình ở trên tivi một lần nữa, Lục Tiềm mới biết bản thân căn bản không thể nào từ bỏ phần sự nghiệp này, anh ta thích biểu diễn, thích ánh đèn, thích tiếng vỗ tay và cái ôm.
(yeah! nam phụ tái xuất giang hồ muahahaha)
Hà Bành bảo anh ta trở về, nói lần này sẽ rải đường giúp anh ta.
Lục Tiềm do dự, thực ra anh ta rất muốn trở về, nhưng lúc đó tổn thương vẫn còn ở trước mắt.
Anh ta là một người rất kiêu ngạo.
Cho nên sau khi về nước anh ta suy nghĩ nhiều lần vẫn từ chối.
Cuối cùng hiệu trưởng của trường học này liên hệ với anh ta, muốn mời anh ta đến làm giáo viên đặc biệt của khoa biểu diễn.
Hạ Nam Chi post ảnh chụp chung của hai người lên Weibo, trong chớp mắt lên đến mười mấy vạn lượt thích.
Hai người ngồi bên tảng đá lớn ở trên quảng trường của trường học, trong tay mỗi người là một lon nước lạnh.
Hạ Nam Chi nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, hỏi: “Thật sự không quay trở lại sao?”
“Không quay trở lại nữa, ở đây làm thầy giáo có thể càng có cảm giác thành tựu hơn.
Ai mà biết được, đi bước nào xem bước đấy thôi.”
Trong mắt anh ta đều là tự nhiên, đã bỏ xuống rồi, trong lòng cũng bình thản.
Hạ Nam Chi ngừng lại một chút, uống một ngụm nước, nói: “Rất luyến tiếc anh đó.”
“Hạ Nam Chi.” Lục Tiềm nghiêng đầu nhìn cô: “Hiện tại tôi nhớ lại mấy năm ở giới giải trí, tôi cảm thấy điều may mắn nhất chính là lúc đó quen biết cô.”
Ở xa, có mấy cây sồi che đi ánh nắng mặt trời, chỉ có vệt sáng loang lổ chiếu trên mặt đất, một đàn chim én bay qua đỉnh đầu, hương hoa quấn lấy nhau.
Thực ra cuộc sống đã rất nhẹ nhàng rồi.
—–
Kỷ Y Bắc cầm theo hồ sơ vụ án từ phòng thẩm vấn đi ra, ném cho Thư Khắc và Dư Hiểu Dao đang lặng lẽ nói gì đó: “Đã nhận tội, có thể bắt đầu viết báo cáo kết thúc vụ án.”
Sau đó anh lại đi vào trong, từ trong ngăn kéo rút ra một chồng vé xem phim đặt ở trên bàn rồi gõ.
“Buổi tối đều rảnh phải không, đi xem phim đi.”
“Wow! Rõ!”
“Đội trưởng vạn tuế!”
“Là phim của chị dâu chúng ta hả?”
Mọi người hoan hô một trận, ngoại trừ biểu cảm của Thư Khắc lúc này giống như bị táo bón cả một tuần, vừa nãy cậu ấy mới lấy được dũng khí hẹn Dư Hiểu Dao tối nay đi xem phim.
Thế mà Kỷ Y Bắc không những phát hiện cậu ấy có gì đó không bình thường, mà còn cười ha ha đưa vé xem phim cho cậu ấy.
Thư Khắc vừa giơ tay chuẩn bị nhận lấy thì Dư Hiểu Dao ở bên cạnh ngẩng đầu, ho nhẹ một tiếng: “Anh đừng đưa cho Thư Khắc, buổi tối hôm nay cậu ấy còn phải giúp tôi viết báo cáo vụ án.”
Kỷ Y Bắc kỳ lạ: “Cái đó không phải viết xong rồi sao?”
“Phải sửa.” Dư Hiểu Dao nghiêm túc liếc nhìn.
Kỷ Y Bắc cũng không nghi ngờ, cũng không đưa vé cho hai người nữa, phát xong vé xem phim anh lại qua hỏi: “Thư Khắc, cậu thích viết báo cáo à?”
“À, ừ? Đúng…”
Kỷ Y Bắc cười ranh mãnh: “Vậy vừa đúng lúc chỗ tôi còn có một phần, tối nay nhân tiện cậu cũng giúp tôi viết luôn nhé.”
“…”
Buổi tối, một nhóm cảnh sát xem phim xong, hùng hổ từ trong rạp chiếu phim đi ra, có người thì ghép xe đi cùng nhau, có người thì nhà ngay gần đây.
Chỉ để lại một nữ cảnh sát thực tập mới đến, nhà cũng ở rất xa.
Kỷ Y Bắc nhìn sắc trời bên ngoài một cái, nói: “Sắp mưa rồi, tôi đưa cô về nhé, nhà cô ở đâu?”
Nữ cảnh sát nói một chuỗi địa chỉ, cẩn thận nói cảm ơn một chút rồi ngồi vào trong xe của vị đội trưởng danh tiếng lẫy lừng này.
Xe vững vàng lái trên đường lớn, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, Kỷ Y Bắc vì không có gì muốn nói, còn nữ cảnh sát thì có chút nhút nhát.
Xe lái được một lúc, đột nhiên đằng sau vang lên một trận còi dồn dập.
Kỷ Y Bắc nhìn kính chiếu hậu một cái, chớp mắt khẽ cười ra tiếng, nói với nữ cảnh sát ngồi bên cạnh một câu ‘chờ một chút’, rồi đem xe dừng lại ở bên đường.
Chiếc xe bảo mẫu ở phía sau cũng lập tức dừng lại.
Một cô gái nhỏ bé từ trên xe nhảy xuống, trực tiếp chạy đến đằng trước của chiếc xe bên cạnh.
“Anh trai!”
Hạ Nam Chi vừa lên xe liền ôm lấy cổ của Kỷ Y Bắc rồi áp người vào.
Lúc này mới chú ý thấy đằng sau còn có một cô gái, nhất thời sửng sốt, bàn tay còn đang đặt ở trên lưng của Kỷ Y Bắc nhéo mạnh một cái.
Kỷ Y Bắc cười, giới thiệu với nữ cảnh sát phía sau: “Bạn gái của tôi, đây là cảnh sát mới đến trong đội của bọn anh.”
Hạ Nam Chi thản nhiên cười với cô gái.
Bạn gái của Kỷ đội là minh tinh đang nổi hiện nay, được mọi người công khai giữ bí mật rồi, đương nhiên là nữ cảnh sát cũng biết, sợ cô hiểu lầm bèn vội vàng nói: “Chúng tôi mới xem xong phim, đây là đội trưởng đưa tôi trở về.”
Cái này ngược lại càng giải thích càng không rõ ràng rồi.
Hạ Nam Chi ngồi trên ghế phó lái, nâng một bên mắt liếc Kỷ Y Bắc, im lặng uy hiếp.
“Cái này không phải là phim của em chiếu sao, khó có được có một bộ không diễn cảnh hôn, anh không thể không mời mọi người đi xem hả, nếu không đám người kia ở trong nhóm lúc nào cũng gửi meme ảnh hôn của em, tức đến hộc máu.”
Hạ Nam Chi cười ra tiếng.
Chờ đưa cô nữ cảnh sát kia đến nhà, sau khi xuống xe.
Hạ Nam Chi ‘bộp’ một phát lên lưng của Kỷ Y Bắc: “Anh được lắm, lại dám cùng cô gái đi xem phim rồi còn đưa người ta về nhà.”
“Cô gái của anh không phải là một mình em sao.”
Lời này chọc Hạ Nam Chi vui vẻ rồi, tiến lại gần anh hôn một cái: “Mau giải thích!”
“Anh thấy trời sắp mưa, cô ấy một mình ở lại đó không dễ gọi xe nên dứt khoát đưa cô ấy về nhà luôn, không phải em nói ngày mai với trở về sao?”
Cô gái hừ hừ, cố ý nói: “Em đến bắt gian đó!”
Kỷ Y Bắc biết cô không tức giận, chỉ là cố ý trêu đùa vài câu thôi.
Vuốt gáy của cô, nói đùa: “Em đấy, yên tĩnh một chút đi, đừng lấy anh của em ra trêu đùa.”
Hoàn chính văn..