Trong gian phòng tối tăm không mở đèn, rèm cửa kéo kín chặn lại ánh sáng tự nhiên bên ngoài.
Gian phòng tối đen khiến người ta không thở nổi.
Trần Tuấn Tường ở bên ngoài đập cửa, gọi: “Chương Lệ! Tôi biết anh ở trong!”
Cậu không gọi được cho Bách Dịch, dù có nhập số thế nào thì đầu dây bên kia cũng chỉ vang lên lời thông báo số điện thoại không tồn tại.
Cậu cũng đã đến công ty của Chương Lệ, nhưng không bàn đến Bách Dịch, dù là Chương Lệ cậu cũng không gặp được.
Vô cùng bất đắc dĩ cậu đành phải đến nơi đây, cậu chỉ muốn biết Bách Dịch có đang an toàn không, có đang sống tốt không.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra.
Người mở cửa đứng ở trong bóng tối, tia sáng ngoài hành lang chiếu vào gương mặt hắn, khiến Trần Tuấn Tường bất giác lùi lại một bước.
Mắt Chương Lệ đỏ ngầu, cằm lún phún râu.
Mặt hắn không cảm xúc, trong mắt là sự lạnh lùng và nỗi thống khổ cực hạn.
Hắn nhìn Trần Tuấn Tường, giọng điệu bình thản: “Cậu tới làm gì?”
Trần Tuấn Tường vô cùng kinh ngạc nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Nhớ lại mục đích đến đây của mình thì vội nói: “Tôi tìm anh Bách, số điện thoại của anh ấy bị khóa rồi à? Anh ấy đâu? Anh ở đây sao anh ấy có thể đi đâu được, tôi phải gặp anh ấy, tôi thấy anh ấy mọi chuyện vẫn ổn thì sẽ đi ngay.”
Chương Lệ không nhúc nhích, giọng hắn vẫn bình thản: “Anh ấy đi rồi.”
Trần Tuấn Tường: “Đi? Đi đâu chứ? Đừng đùa nữa! Anh Bách tìm anh năm năm! Sao lại nói đi là đi ngay được!”
Trần Tuấn Tường kích động, cậu chỉ cao 1m72, đứng trước mặt Chương Lệ trông vô cùng nhỏ bé, cậu phải ngước lên nhìn Chương Lệ.
“Anh Bách có thể buông bỏ tất cả cố gắng để theo anh sao có thể ra đi dễ dàng thế được, anh đã làm cái gì?!”
Chương Lệ không đáp lại cậu, Trần Tuấn Tường vô cùng điên tiết, dưới góc độ của cậu Bách Dịch cũng không phải là người không từ mà biệt.
Nếu có sai vậy nhất định là Chương Lệ sai.
Chương Lệ bất ngờ mở miệng, hắn bình tĩnh đến mức làm người hoảng hốt, giống như đêm đen trước cơn bão vậy: “Anh ấy không liên lạc với anh Hoắc ư?”
Trần Tuấn Tường: “Nếu anh Bách liên lạc với anh Hoắc thì tôi cần đến đây tìm anh chắc?”
Lời này vừa dứt, Chương Lệ đóng sầm cửa.
Trần Tuấn Tường điên cuồng đập cửa an ninh, cậu chửi bới, trong miệng đầy những lời không sạch sẽ, nhưng bên trong không có bất kỳ hồi âm nào.
Tựa như lâm vào một sự im lặng chết chóc.
Trong tăm tối Chương Lệ ngồi trên ghế salon, hắn luôn cảm thấy căn phòng này vẫn còn lưu giữ mùi hương và hơi thở của Bách Dịch, còn lưu giữ những dấu vết đã trải qua.
Dường như trong bếp còn có bóng dáng Bách Dịch, như thể một giây sau Bách Dịch sẽ từ trong bếp đi ra và cười hắn sao lại coi một trò đùa là thật.
Chương Lệ cầm mảnh giấy dán băng dính kia lên, sau khi xé nát tờ giấy này hắn lại nhặt về xếp vào dán lại.
Rõ ràng là một tờ giấy nhẹ tênh, nhưng lại nặng đến kỳ lạ.
Hắn cảm thấy Bách Dịch đang phạt hắn, phạt hắn ra đi không một lời từ biệt suốt năm năm trời.
Hai tay Chương Lệ nắm chặt tóc, hắn thở gấp, thở vừa dốc vừa nhanh.
Tấm thảm dưới bàn trà có dấu tích ám vệt nước đổ.
Khi đám thuộc hạ xông vào, khắc sâu vào mắt họ là cảnh tượng không thể ngờ tới.
Toàn bộ căn phòng được chiếu sáng rạng rỡ, mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ, còn Chương Lệ đang ngồi trên ghế salon xem phim.
Hắn nhìn thấy thuộc hạ xông vào, thậm chí còn mỉm cười với bọn họ.
Không ai hay chuyện gì đã xảy ra với Chương Lệ.
Xem ra hắn đã thay đổi.
Trở nên tốt hơn.
Nhưng chỉ có những thuộc hạ đi theo Chương Lệ mới biết, không phải hắn thay đổi.
Hắn điên rồi.
Hắn bình tĩnh đến phát điên.
Hắn hay cười hơn, khi mỉm cười khóe miệng và độ cong giống Bách Dịch vô cùng.
Hắn cũng học hút thuốc, tư thái hút thuốc với Bách Dịch giống nhau như đúc.
Đồng thời hắn tin tưởng, hắn sẵn sàng chờ đợi, Bách Dịch sẽ quay về.
Hắn ra đi năm năm, vì thế năm năm sau Bách Dịch sẽ trở về.
Hắn cũng không hề từ bỏ tìm kiếm Bách Dịch, hắn tiêu hao không biết bao nhiêu tiền bạc và thời gian.
Nhưng dù chỉ một manh mối nhỏ thôi cũng không thể tìm ra, cứ như Bách Dịch đã bốc hơi khỏi thế gian này, đến một dấu vết cũng không lưu lại.
Mãi đến tận khi anh biến mất bọn họ mới phát hiện, không ai biết rốt cuộc quê quán Bách Dịch đến từ đâu, không ai hay người thân của anh là thế nào.
Anh bất ngờ đến bên Chương Lệ, lại bất thình lình rời đi.
Như một cơn gió bất chợt, đến không nói đi không ngỏ.
Thời gian qua đi hết năm này qua năm khác, Chương Lệ chờ đợi một năm lại một năm.
Hắn chờ một năm xuân đi thu đến, chờ một năm bốn mùa luân chuyển.
Hắn cũng không thay đổi chỗ ở, mặc kệ bản thân thế nào vẫn cứ ở trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội này.
Hắn cũng không ngừng làm việc kiếm tiền, vì muốn Bách Dịch khi trở về có thể cho anh một cuộc sống có điều kiện tốt hơn.
Chương Lệ vừa tìm kiếm Bách Dịch, vừa liều mạng làm việc.
Kết thúc năm năm đầu tiên, Chương Lệ 27 tuổi.
Năm năm kế tiếp qua đi, Chương Lệ 32 tuổi.
Đến tuổi này rất nhiều người hỏi hắn sao vẫn chưa kết hôn, đã có đối tượng hay chưa.
Những lúc ấy hắn đều mỉm cười, trong mắt tràn ngập hạnh phúc mà đáp: “Có chứ, chờ anh ấy trở về tôi sẽ kết hôn.”
Nghe vậy mọi người cũng không hỏi thêm.
Bởi vì người yêu trong miệng Chương Lệ kia, chưa từng xuất hiện.
Có lúc Chương Lệ đang đi trên phố lại bỗng trở nên kích động như bị sét đánh, hắn sẽ đuổi theo một bóng lưng suốt hai con đường, cuối cùng lại chán nản bỏ đi.
Ngày 20 tháng Tám hàng năm Chương Lệ đều biến mất, không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.
Có người cho rằng đây là sinh nhật hắn, có người lại nghĩ đó là ngày hoạt động cố định của hắn.
Chỉ có Trần Tuấn Tường mới biết, ngày 20 tháng Tám, ấy là ngày Bách Dịch ra đi.
Mỗi năm đến ngày này Chương Lệ sẽ đến tiệm hoa mua một bó hoa tươi, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và trang hoàng lại.
Hắn còn nuôi một con rùa đen, rùa đen ở trong hang nước chầm chậm bơi lội, lúc lại nằm yên không nhúc nhích.
Chắc nó chẳng biết chủ nhân của mình là ai, cũng chẳng biết sao nó lại được mua đến nơi này.
Chương Lệ sẽ chờ từ hừng đông đến khi trời mờ tối, chờ đến khi ngày đó qua đi.
Năm năm lần thứ ba kết thúc, cuối cùng Chương Lệ ý thức được Bách Dịch sẽ không trở về nữa.
Mảnh giấy kia được bảo quản rất tốt, tốt đến mức hắn vẫn có thể thấy rõ bốn chữ viết trên ấy.
Năm nay Chương Lệ vừa tròn bốn mươi tuổi, đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt, nếu Bách Dịch sẽ không trở về nữa vậy mọi nỗ lực của hắn còn có nghĩa lý gì?
Vì vậy Chương Lệ bán hết cổ phần và rời khỏi công ty.
Hắn nhớ tới Bách Dịch muốn đến hòn đảo kia, bọn họ đã đặt vé bay nhưng lại không đi được.
Chương Lệ một mình đi đến hòn đảo đó, hắn vẫn thuê một biệt thự cho tuần trăng mật.
Chương Lệ bốn mươi tuổi có khí chất khác người, người nước ngoài lại cởi mở, từ khi hắn đặt chân đến hòn đảo này đã không biết từ chối bao người, có nam có nữ.
Nhưng hắn vẫn chỉ có một mình.
Hắn sẽ ngồi ngắm biển, sẽ nhớ về sự mong đợi của Bách Dịch với hòn đảo này.
Có lẽ thời gian đã trôi qua lâu, ký ức như bị ố vàng tựa những bức ảnh cũ, có mấy lời đã không còn nhớ rõ, vẻ mặt của Bách Dịch cũng đã trở nên mơ hồ.
Năm Chương Lệ 50 tuổi, hắn giật mình nhận ra bản thân đã không còn nhớ nổi hình dáng Bách Dịch.
Hắn chỉ nhớ rõ một lời cuối cùng Bách Dịch nói với hắn.
“Về sớm nhé.”
Là do hắn đã về muộn sao? Nếu như ngày đó hắn không ra ngoài hoặc chăng là về nhà sớm hơn, vậy có phải Bách Dịch sẽ không đi chăng?”
Chương Lệ mất tích rồi.
Không ai hay biết hắn đi đâu, giống như Bách Dịch vậy.
Bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này, biến mất không còn một dấu vết.
Chỉ có căn nhà vẫn còn đó.
Trần Tuấn Tường thỉnh thoảng cũng sẽ đến tiểu khu đó nhìn một chút.
Tiểu khu cao cấp trước đây giờ đã thành một nơi tiểu khu cũ kỹ, tòa nhà vốn đẹp đẽ tinh tế đã trở nên cũ và lỗi thời.
Trần Tuấn Tường sẽ đứng ở dưới tòa nhà ngẩng đầu ngước lên.
Trước đây ông luôn cho rằng Chương Lệ đã chèn ép buộc Bách Dịch phải ra đi, chính vì Chương Lệ làm chuyện có lỗi với Bách Dịch mới có thể khiến Bách Dịch dịu dàng nhường nào lại nhẫn tâm ra đi dứt khoát.
Nhưng sau nhiều năm trôi qua, ông đã chứng kiến hết mọi chuyện, ông tin tưởng Chương Lệ yêu Bách Dịch tha thiết.
Chương Lệ chờ Bách Dịch hai mươi tám năm, gần ba mươi năm trời.
Không phải vài năm, mười mấy năm.
Là gần ba mươi năm.
Có mấy người có ba mươi năm?
Thời gian ba mươi năm, tương đương với nửa đời người.
Cho đến hôm nay chỉ còn ông với Chương Lệ nhớ đến Bách Dịch.
Anh Hoắc đã qua đời từ hai năm trước, ông ấy mắc bệnh ung thư, dây dưa trên giường bệnh mấy năm cuối cùng cũng được giải thoát.
Những người xưa cũng chỉ còn nhớ một cái tên là Bách Dịch.
Trần Tuấn Tường nghĩ đến vô số giả thuyết, khả năng là Bách Dịch mắc phải bệnh hiểm nghèo, khả năng là Bách Dịch xảy chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Bách Dịch cũng chưa từng xuất hiện lại một lần, những suy đoán của ông cũng không tìm được cơ hội chứng minh.
Ông đã sớm từ bỏ kiếm tìm, chỉ còn Chương Lệ kiên nhẫn.
Ông có một trực giác, có lẽ Bách Dịch đã sớm rời khỏi thế giới này, mà phỏng chừng Chương Lệ cũng đi theo anh rồi.
Trước khi mất tích Chương Lệ đã quyên hết tài sản, chỉ giữ lại căn nhà này.
Căn nhà này đối với Chương Lệ cũng không phải là một gian nhà đơn giản.
Đây là nhà của Chương Lệ, là nơi mộng đẹp và ác mộng của hắn hòa chung một thể, là một phần không thể dứt bỏ trong cuộc sống của Chương Lệ.
Cũng giống như Bách Dịch.
Đã bén rễ trong xương máu của hắn, không cách nào vứt bỏ, không cách nào lãng quên.
Trần Tuấn Tường ra khỏi tiểu khu về lại nhà của mình.
Ông đã kết hôn từ lâu, trai gái có đủ, có người vợ dịu dàng săn sóc.
Sau khi gặp được vợ ông mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Bách Dịch không liên quan đến tình yêu.
Bách Dịch đối với ông mà nói ấy là người dẫn đường, là ngọn núi cao vững vàng đỡ sau lưng ông, là một người giống như cha như mẹ.
saanotjnsdnalgfugsdlgmnsdjf
Ông và vợ trải qua mấy chục năm, tuổi cũng đã lớn, ông cũng bắt đầu lải nhải, hay kể lại những chuyện hồi trẻ cho vợ nghe.
Thời gian dài vợ ông cũng hiểu chuyện xưa của Chương Lệ và Bách Dịch.
Ông nhấp ly rượu rồi hỏi vợ: “Em cảm thấy Anh Lệ sẽ đi đâu?”
Trên gương mặt vợ ông in hằn dấu vết tháng năm nhưng trong mắt Trần Tuấn Tường khuôn mặt đó vẫn đẹp như thuở mới quen.
Bà đáp: “Có lẽ đi tìm anh Bách.”
Trần Tuấn Tường lầm bầm hỏi: “Đi tìm nơi nào chứ?”
Vợ dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ: “Nếu không tìm thấy, anh ta có thể sống thế nào?”
“Có lẽ đối với anh ta mà nói, chờ đợi và tìm kiếm cũng là một niềm hạnh phúc.”
“Chỉ cần vẫn còn tìm hẳn vẫn còn hy vọng.”
Trần Tuấn Tường đột nhiên lau khóe mắt.
Ông nhớ đến những chuyện Chương Lệ làm những năm này, bỗng nhiên nhận ra, có lẽ cả đời này Chương Lệ đã bị mắc kẹt ở hai mươi tám năm trước.
Hắn chưa bao giờ thoát khỏi ngày hôm đó.
Hoặc có lẽ đối với Chương Lệ, cuộc đời hắn đã nhấn nút tạm dừng vào ngày 20 tháng Tám hai mươi tám năm trước rồi.
Bách Dịch chờ hắn năm năm.
Hắn lại dùng cả đời đợi Bách Dịch.
Từ thủa thiếu thời đến hồi thanh niên, từ tuổi thanh niên đến ngày đứng tuổi, lại từ có tuổi đến lúc về già.
Hắn vì tình yêu của hắn mà dâng hiến một đời..