Từ sau khi Lương Tinh bắt đầu đưa tin cho Mạnh Ngạo, chuyện Mạnh Ngạo có thể làm ngày càng nhiều.
Chuyện làm ăn của Mạnh Thành là kinh doanh thiết bị điện gia dụng.
Hồi đầu ông chỉ là một nhân viên kinh doanh thiết bị điện bình thường, sau này công ty phá sản, Mạnh Thành bị buộc phải nghỉ việc.
Sau đó dựa vào kinh nghiệm tích lũy mà vào một công ty điện gia dụng khác, dựa vào thành tích mà lên chức giám đốc kinh doanh – lúc đó Mạnh Thành vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Khi công ty này cũng phải đối mặt với nguy cơ phá sản, Mạnh Thành đã hợp tác với mấy người bạn cấp trung cấp cao thâu tóm lại công ty.
Và ông đã đưa ra một lựa chọn được xem là vô cùng đúng đắn cho đến ngày hôm nay, đó là chiến tranh giá cả(1).
Vào thời điểm đó, một chiếc tủ lạnh có giá từ 700 đến 1200, nhưng Mạnh Thành lại niêm yết giá không đến 500 một sản phẩm.
Trực tiếp làm rối loạn thị trường thời bấy giờ.
Mà Mạnh thị cũng ở thời điểm đấy bộc lộ tài năng, một lần hành động tóm lấy 90% tiêu thụ đồ điện gia dụng trên toàn quốc.
Chắc hẳn Mạnh Thành cũng biết, cuộc chiến giá cả không thể bền lâu, chiến tranh giá cả dựa trên cơ sở hàng hóa tốt xấu lẫn lộn và thị trường không hoàn thiện, một khi thị trường hoàn thiện, cuộc chiến giá cả chỉ có thể tự động sụp đổ.
Ông ta nhất định phải làm Mạnh thị chuyển đổi, vì vậy ông bắt đầu liên hệ với các nhà sản xuất linh kiện lớn ở nước ngoài và ký hợp đồng với họ, lũng đoạn các linh kiện quan trọng – trong đó có cả tivi CRT(2).
Khi đó kỹ thuật trong nước chưa hoàn thiện, các bộ phận, linh kiện đều được cung cấp từ nước ngoài.
Thủ đoạn vô liêm sỉ của Mạnh thị đã khiến nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ phá sản.
Từ đó về sau, Mạnh thị đứng ở vị trí bất bại.
Theo sự phát triển của xã hội, những cuộc chiến về giá cả không còn lợi thế nữa.
Công nghệ cốt lõi cũng không còn khó để có được, Mạnh thị ăn lãi từ thời đại, đã chiếm lĩnh thị trường.
Hàng năm mức tiêu thụ của Mạnh thị đạt hàng trăm tỉ trở lên, có năm thậm chí còn đột phá ngàn tỉ.
Trải qua những cuộc cá lớn nuốt cá bé, sau vô số lần thôn tính và cải cách, Mạnh thị đã biến thành một con quái vật khổng lồ khó có thể rung chuyển.
Muốn hạ gục Mạnh thị thứ cần không chỉ là thời gian mà còn cần cơ hội, phải trải qua sự chờ đợi rất dài và bôn ba gian nan mới có thể tìm được cơ hội này.
Mặc dù bây giờ trong tay Mạnh Ngạo nắm giữ nhiều tài liệu, nhưng không có một cái nào có thể chân chính đánh bại Mạnh thị.
Cho đến hiện tại, Mạnh thị cũng không xảy ra những sai lầm nghiêm trọng nào trong quyết sách, trái lại còn luôn làm đến đâu chắc đến đấy.
Còn tự mở ra kênh thương mại điện tử của riêng mình, năm nào cũng chiếm ở ba vị trí hàng đầu trong top 100 công ty hàng đầu cả nước.
Bản thân Mạnh Thành năm nào cũng có tên trong danh sách người giàu trên thế giới.
Lúc Bách Dịch xem xong quá trình phát triển của Mạnh thị xong cũng không khỏi vỗ tay cho Mạnh Thành.
Là một doanh nhân, Mạnh Thành có ánh mắt sắc bén.
Ông luôn ngăn được cơn sóng dữ khi Mạnh thị rơi vào tình hình nguy cấp, mỗi một quyết sách cũng khiến Mạnh thị tiến cao hơn một tầng.
Đứng trên lập trường không dành tình cảm cá nhân, Bách Dịch rất kính nể Mạnh Thành.
Nhưng cảm xúc Mạnh Ngạo đối với Mạnh Thành còn phức tạp hơn.
Mạnh Thành là một thương nhân thành đạt, ông luôn có khao khát khổng lồ với tiền bạc như vậy, để con trai và tiền trước mặt, ông ta đã chọn cái sau mà.
Không một thứ tình cảm nào có thể lay động được quyết tâm của ông ta.
Sự thù hận của Mạnh Ngạo đối với ông ta cũng vì vậy mà không giảm đi chút nào.
“Đi ngủ sớm một chút.” Bách Dịch ngồi bên bàn máy tính nhắc nhở Mạnh Ngạo.
Mấy ngày nay Mạnh Ngạo đang nghiên cứu tài liệu, thời gian ngủ mỗi ngày có lẽ chỉ khoảng có ba tiếng.
Đến lúc này, thứ tiêu hao không phải là thể lực nữa mà là tinh thần rồi.
Mạnh Ngạo uống một hớp, cậu lắc đầu: “Tôi không tin ông ta không có một chút sơ hở nào.”
Chỉ cần là con người thì sẽ có lúc phạm sai lầm, tìm đúng sự sai lầm này thì sẽ cho ông ta một kích trí mạng.
Đây chính là việc bây giờ Mạnh Ngạo đang làm.
Bách Dịch cũng lật mở tập tài liệu giấy.
Sau khi anh đọc tài liệu xong, nói: “Kẻ thù của kẻ thù sẽ là bạn, nói không chừng có thể tìm Hồng Vận.”
Hồng Vận cũng là một công ty thiết bị điện lâu năm, không hoạt động rầm rộ mà chỉ ở mức tầm trung, nhưng quy mô cũng đáng kinh ngạc.
Mấy năm nay vẫn luôn đối đầu với Mạnh thị.
Mạnh Ngạo ngờ vực nhìn Bách Dịch: “Có ích không?”
Bách Dịch cười đáp: “Hồng Vận còn muốn lật đổ Mạnh thị hơn cả cậu, tại sao lại không thử chút xem?”
Còn đến lúc đó để lại cho Lương Tinh một Mạnh thị ra sao, điều đó cũng không quan trọng.
Vấn đề cùng với ưu thế của Mạnh thị rất vượt trội, làm một công ty xuất hiện vào thời kỳ cải cách mở cửa, trải qua nhiều năm kinh doanh như vậy, văn hóa nội bộ đã sớm thành chuyện cố hữu – nó là một công ty theo thói quan liêu rất mạnh.
Cấp thấp và cấp cao có lẽ đã tách rời, mọi vấn đề đều là cấp dưới xử lý, cấp cao chỉ nhìn thấy biểu đồ tiêu thụ.
Đối với một công ty lớn, đây dường như chính là trí mạng.
Cho nên nền móng của Mạnh thị đã không vững nữa rồi, chỉ xem ai có thể tìm được nhược điểm của nó trước mà thôi.
Chủ tịch của Hồng Vận cũng đã ngoài năm mươi, ông ta với Mạnh Thành là người cùng thế hệ, là đối thủ cạnh tranh nửa đời người, muôn đời đứng thứ hai.
Nếu như nói trừ Mạnh Ngạo ra có ai là người hận Mạnh Thành nhất thì ông ta tuyệt đối có thể giơ tay.
Nhưng làm thế nào để móc nối với bên kia, đấy mới là vấn đề.
“Trực tiếp đến tìm đi.” Bách Dịch đưa ra đề nghị rất thô bạo, “Chân của cậu có sức thuyết phục hơn mọi thứ, chỉ có gặp mặt mới có thể loại bỏ nghi ngờ của ông ta.”
Mạnh Ngạo dựa vào ghế, cười vô cùng âm hiểm: “Tôi có nên muốn chút lợi ích gì đó tốt hơn không?”
Bách Dịch thu dọn tài liệu: “Cổ phần.”
“Nếu như có thể thành công, sẽ khiến Hồng Vận chia cậu cổ phần.” Bách Dịch phân tích kỹ lưỡng cho cậu ta, “Đã thực sự muốn đánh gục Mạnh thị mà lại không thể tiếp quản, Mạnh thị là một doanh nghiệp lớn, nếu có vấn đề vậy các khoản nợ cũng có thể đè bẹp nó, vả lại có bán ra cũng rất khó.
Cho nên có thể trực tiếp từ bỏ.”
Bách Dịch mỉm cười: “Có điều cậu có thể đăng ký một công ty, tôi sẽ làm người đại diện trước pháp luật, lại triển khai hoạt động tốt.”
Trong căn phòng nhỏ lúc này đây, họ chỉ có hai người, lại đang bàn bạc làm thế nào để đánh đổ một doanh nghiệp to lớn lâu năm.
Bách Dịch càng nói càng thấy khí huyết sôi trào.
Đây mới là vùng anh quen thuộc, là đấu trường anh thích nhất.
Cho dù là ở thế giới của mình, anh cũng không có cơ hội đi khai chiến với một doanh nghiệp như vậy.
Mạnh Ngạo nhìn dáng vẻ nói chuyện thẳng thắn của Bách Dịch, cậu liếm nhẹ đôi môi hơi khô, giọng khàn khàn nói: “Anh thật là xấu xa.”
Bách Dịch cười: “Làm kẻ xấu sẽ càng thú vị.”
Một kẻ xấu dã tâm bừng bừng.
Mạnh Ngạo càng khô nóng hơn.
Cuối tuần, hai người mua vé máy bay đến Hồng Vận.
Trụ sở chính của Hồng Vận tọa lạc giữa lòng thủ đô.
Trụ sở chính của doanh nghiệp Mạnh thị cũng ở đây.
Hai người không có phương thức liên lạc với chủ tịch Hồng Vận nên chỉ có thể tự mình đến cửa, ngồi chầu chực chờ cơ hội.
Họ cũng không mang hành lý gì theo, chỉ chuẩn bị tiền, nếu có cần gì thị mua tại chỗ.
Gói ghém hành trang nhẹ nhàng.
Chủ tịch Hồng Vận tên là Hứa Vĩ Cường.
Ông ta có dáng vẻ giống như bao người thành đạt khác.
Đầu hói, bụng bia, luôn luôn mặc quần âu áo vest, trên mặt là nụ cười giả tạo.
Họ chờ ba tháng ở thủ đô rốt cuộc mới đợi được cơ hội gặp Hứa Vĩ Cường.
Hứa Vĩ Cường nhử mồi họ ba tháng, ông nghĩ hẳn thông tin có được cũng không phải là không có ích.
“Hai chân này của tôi, đã bị cắt đi vào thời gian đó.” Mạnh Ngạo ngồi trên xe lăn, lúc đối mặt với Hứa Vĩ Cường cậu ta không hề yếu thế.
Ánh mắt cậu nhìn Hứa Vĩ Cường, thật thản nhiên mà phô bày đôi chân gãy của mình cho đối phương thấy.
Hứa Vĩ Cường nhìn chân của cậu, lòng nghi ngờ giảm đi một chút.
Những vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn mà nói: “Một ngày nào đó Mạnh thị sẽ vào tay cậu, tôi dựa vào đâu để tin tưởng cậu thật sự muốn bóp chết Mạnh thị?”
Mạnh Ngạo: “Sẽ vào tay tôi ư?”
“Ông Hứa, nếu ông là cha tôi, ông sẽ để tâm huyết cả đời của mình rơi vào tay một tên tàn phế ư?”
Đặt mình vào hoàn cảnh(3), Hứa Vĩ Cường cảm thấy bản thân ông cũng sẽ không làm vậy.
Vốn chỉ tin một hai phần, bây giờ ông đã tin đến năm phần.
Đến khi Mạnh Ngạo lấy tài liệu ra, năm phần biến thành bảy tám phần.
Hứa Vĩ Cường mới lật hai trang sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Đó là chính sách vận hành kinh doanh quý sau của Mạnh thị.
Nếu chính sách này có hiệu quả, vậy có thể sẽ chấn động đến toàn ngành.
Hứa Vĩ Cường gằn giọng: “Không hổ là Mạnh Thành.”
Mạnh Ngạo cười tiếp lời: “Bây giờ ông hứa đã muốn hợp tác với tôi rồi chứ?”
Hứa Vĩ Cường chuyển tài liệu cho thư ký đứng đằng sau.
Ông nhìn thẳng Mạnh Ngạo, nụ cười trên môi ông vẫn còn đó, nhưng sự khinh thường trong mắt chuyển thành sự khôn khéo của một thương nhân.
Ông có thể giữ được Hồng Vận ở thời điểm khó khăn nhất thì tuyệt đối không thể thiếu tầm nhìn và khả năng thực hiện.
“Tiểu Mạnh à, gọi chú là ông Hứa vậy khách sáo quá, gọi là chú đi.”
Mạnh Ngạo rất biết lắng nghe: “Chú Hứa.”
Hứa Vĩ Cường mặt đầy từ ái: “Chúng ta hợp tác, cháu muốn có lợi ích gì?”
“Chú có thể đảm bảo, nếu như kế hoạch thành công cháu có thể thành chủ tịch mới của Mạnh thị.” Hứa Vĩ Cường nói.
Sắc mặt Mạnh Ngạo bất ngờ thay đổi, cậu ta cười lạnh: “Chú Hứa cảm thấy cháu ngốc lắm không? Một Mạnh thị rỗng tuếch cháu cần để làm gì?”
“Cháu muốn cổ phần của Hồng Vận.” Mạnh Ngạo đưa ra điều kiện trao đổi của mình.
Vẻ mặt Hứa Vĩ Cường không thay đổi, tựa như đã sớm dự liệu được suy nghĩ của Mạnh Ngạo.
Hứa Vĩ Cường: “Được.”
“Nhưng phải để sau khi thành công.”
Mạnh Ngạo nổi giận, cậu ta nham hiểm nhìn Hứa Vĩ Cường: “Chú Hứa tính cho cháu một tờ chi phiếu khống đây à?”
Hứa Vĩ Cường cười nói: “Tiểu Mạnh này, chú cũng vì an toàn thôi.
Giờ nếu chú chia cháu cổ phần, cháu lại ngưng hợp tác với chú, vậy chẳng phải chú lỗ vốn à?”
“Nếu ông Hứa không có thành ý vậy chúng ta cũng không cần phải bàn bạc nữa.” Bách Dịch bất ngờ lên tiếng.
Anh nho nhã lịch sự, nhã nhặn hữu lễ, nụ cười mang vẻ bắt bí đúng độ, “Những tài liệu kia coi như làm quà ra mắt ông Hứa, chúng tôi có thể đi tìm đối tác khác.”
Bách Dịch: “Ông Hứa thong thả nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước.”
Bách Dịch đẩy xe lăn, chuẩn bị cùng Mạnh Ngạo rời đi.
Ngay lúc hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng làm việc, Hứa Vĩ Cường mới lên tiếng: “Thanh niên thì đừng nóng tính như vậy, có vấn đề gì chúng ta hãy đối mặt giải quyết.
Nào nhanh quay lại đây, chuyện cổ phần chúng ta có thể bình tĩnh bàn bạc lại.”
Đến cuối cùng, họ đã quyết định 3% cổ phần.
Nhìn thì không nhiều nhưng nếu Hồng Vận có thể thâu tóm thị trường Mạnh thị, 3% này sẽ tương đương với một lượng tài sản kếch xù.
“Vẫn nên kiếm nhiều hơn.” Buổi tối ở khách sạn Bách Dịch nói với Mạnh Ngạo, “Khuấy cho nước càng đục càng tốt.”
Mạnh Ngạo: “Vậy tôi lại phải nhận thêm một người chú nữa à.”
Bách Dịch cười lớn: “Không tốt sao? Nhiều thân thích đi đâu cũng thuận lợi.”
Mạnh Ngạo trừng mắt nhìn Bách Dịch.
Bách Dịch dỗ ngọt: “Đừng giận, chúng ta chỉ cách thành công còn một bước thôi.”
Bọn họ đã dành hơn nửa năm để bố trí.
Khi về đến nhà trời đã vào đông.
“Không biết năm nay tuyết có rơi không.” Bách Dịch mang thức ăn bày lên bàn, lại cầm điện thoại lên xem qua, “Chân giả làm cũng sắp xong rồi, họ nói chậm nhất nửa năm nữa là có thể gửi về.”
Mạnh Ngạo cũng không mong đợi với chân giả lắm, cậu ta thiếu phần hứng thú: “Bên phía Hồng Vận chưa có động tĩnh gì.”
Bách Dịch biết Mạnh Ngạo tuổi trẻ, cậu còn cần phải tôi luyện thêm, vì vậy anh nói: “Hành động sớm sẽ bứt dây động rừng, Hồng Vận có muốn hành động thì cũng chỉ có hành động nhỏ.
Phải trừ sạch sự nghi ngờ của Mạnh Thành thì mới có thể ra tay.
“Muộn nhất phải sang năm, chắc chắn Hồng Vận sẽ có hành động lớn.”
“Nếu tôi đoán không lầm, Hồng Vận trước tiên sẽ ra tay từ phương diện tiêu thụ.” Bách Dịch gắp thức ăn cho Mạnh Ngạo, “Các cấp cao thấp ở Mạnh thị đã đứt gãy từ lâu, ra tay từ cấp thấp để khi bị Mạnh thị phát hiện thì ván cũng đã đóng thuyền rồi.”
Bách Dịch: “Cho nên chúng ta không cần phải sốt ruột, chờ xem bọn họ chó cắn chó là được.”
Bách Dịch cúi đầu xuống, ánh mắt sáng lên: “Đến lúc đó là cậu có thể chốt hạ rồi.”
“Mua thấp bán cao, ai là người chiến thắng cuối cùng còn chứ chắc.”
Mặc dù đến lúc đó Mạnh thị sẽ chẳng còn ích lợi(4) gì nhưng Hồng Vận có thể vẫn sẽ tơ tưởng đến.
Bách Dịch xoa xoa cổ tay, đã rất lâu rồi anh không hưng phấn như thế này, tựa như ở thế giới trước bôn ba vì Asa, đó là khoảng thời gian sung sướng nhất cuộc đời anh.
Thứ anh thích không phải là tiền bạc, cũng chẳng phải là địa vị xã hội.
Bách Dịch thích thứ cảm giác máu nóng sục sôi trên bàn cờ khi chơi cờ cùng với người ta.
Không biết được một giây tiếp theo ai sẽ ra sao, cũng không ai biết được kẻ nào sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Nguyên nhân có như vậy mới hấp dẫn được Bách Dịch, hấp dẫn được không biết bao nhiêu con bạc.
Mạnh Ngạo trầm lặng, đôi ngươi rũ xuống, tựa như đang nghĩ đến một vấn đề nan giải nào đó tầm cỡ thế kỷ.
Bách Dịch tưởng cậu vẫn canh cánh chuyện Mạnh thị mới cất lời động viên: “Cũng đã chờ mấy năm nay rồi, đừng nôn nóng nhất thời.”
Mạnh Ngạo ngẩng đầu lên, Bách Dịch mới biết mình đoán sai rồi.
Mùa đông năm nay tuyết rơi dày, trên đường phố luôn có xe dọn tuyết.
Mạnh Ngạo với Bách Dịch hiếm khi được một kỳ nghỉ đông hoàn hảo, mỗi lần Bách Dịch ra ngoài đều sẽ mua đủ thực phẩm cho cả một tuần.
Ở thế giới thực anh sống ở phía Nam, hàng năm không được thấy tuyết, cũng không có thời gian ra ngoài du ngoạn, tuyết hiếm như vậy cũng khơi dậy chút tính trẻ con trong Bách Dịch.
Đầu chiều, anh vun tuyết trong vườn vào một chỗ làm người tuyết.
Đáng tiếc kỹ thuật không đủ trình, người tuyết nhìn trông chỉ là hay quả cầu tuyết không ra hình chồng lên nhau.
Bách Dịch còn dùng hai chiếc cúc áo làm mắt cho người tuyết, và cả một củ cà rốt làm mũi.
Anh còn hào hứng chụp một tấm ảnh với người tuyết.
Người tuyết lần đầu đắp lên trong đời rất đáng nhớ, rất có giá trị kỷ niệm.
Lúc Mạnh Ngạo vào vườn hoa, đập vào mắt chính là cảnh Bách Dịch đang ôm một đống hổ lốn có mắt có mũi lăn ra mà chụp hình.
Bách Dịch còn vẫy tay gọi cậu: “Tới đắp người tuyết đi!”
Mạnh Ngạo không tiện đi lại, ném tuyết không dám nghĩ đến, nhưng đắp người tuyết thì có thể.
Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Ngạo, cuối cùng họ cũng đắp lên một người tuyết tạm coi là ra hồn, ít nhất còn rõ đầu thân.
Khó có khi Bách Dịch cười suốt, anh còn lấy một cái thảm không dùng đến ra làm quần áo cho người tuyết.
Đến lúc Bách Dịch chơi mệt rồi, trái lại còn đổ một thân mồ hôi, mắt anh đỏ ửng, hà hơi ra cả khói trắng, sau lưng là một vùng mờ mịt tuyết trắng rơi dày.
Có bông tuyết rơi trên đầu trên tai anh, cái cây bên cạnh đầy tuyết đọng cũng thành vật tô điểm cho cảnh tượng này.
Chỉ có Mạnh Ngạo ngồi trên xe lăn, trông như đói khát nhìn toàn cảnh này.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ có mỗi Bách Dịch ở bên cạnh cậu.
Ý nghĩa của Bách Dịch đối với cậu quá phức tạp.
Cậu đã không phân biệt được rõ tình cảm của mình dành cho đối phương rốt cuộc là dạng gì.
Cậu chỉ biết một điều…
Cậu muốn có được người này.
Bất luận là dùng cách nào.
Hầu kết Mạnh Ngạo trượt lên trượt xuống, cậu nói với Bách Dịch: “Mau vào thôi, đừng để bị lạnh.”
Bách Dịch lau mồ hôi trên trán, ánh mắt sáng lạ thường: “Tôi đi tắm đây.”
Bách Dịch tắm xong đi ra đã thấy ngay Mạnh Ngạo đã chực sẵn trước cửa phòng tắm.
Mạnh Ngạo không mặc quần áo để lộ ra cơ ngực rắn chắc, hình như cậu ta không được tự nhiên lắm, nhưng vẫn cố chấp mà nhìn Bách Dịch.
Bách Dịch thấy buồn cười.
Cậu bạn này lớn rồi, cũng học được cách dùng nhan sắc ra dụ dỗ rồi.
Đáng tiếc Bách Dịch lòng như nước lặng, không động lòng với nam sắc, anh vừa lau tóc vừa nói: “Cậu cũng định tắm à? Vậy vào đi?”
Mạnh Ngạo như đói như khát nhìn Bách Dịch: “Anh không giúp tôi à?”
Bách Dịch nhướng mày: “Cậu đâu phải không tự tắm được.”
Mạnh Ngạo xị mặt: “Gần đây mệt mỏi quá, tay tôi không còn sức nữa, không tự tắm được, mà không tắm thì tôi bốc mùi mất.”
Cái cớ này không ổn lắm.
Nhưng Bách Dịch lo Mạnh Ngạo thật sự sẽ không bao giờ tắm vì lý do này.
… Tuy rằng anh không có bệnh thích sạch sẽ thái quá nhưng một người đàn ông không rửa ráy trong thời gian dài thì còn nhìn ra thể thống gì?
Trong phòng có lò sưởi, có vận động là sẽ có toát mồ hôi, mùi mồ hôi của đàn ông…
Bách Dịch nghẹt thở.
Anh chỉ có thể đầu hàng đẩy Mạnh Ngạo vào nhà tắm.
Mạnh Ngạo đạt được mong muốn, ở nơi Bách Dịch không nhìn thấy lộ ra một nụ cười chiến thắng.
Bây giờ cậu đã biết nhược điểm của Bách Dịch là gì.
Bách Dịch là một người đàn ông trưởng thành, không phải là một người theo chủ nghĩa đàn ông, và khi anh gặp một người hùng mạnh thì phản ứng đầu tiên không phải là cúi đầu, cũng không phải thuận theo, mà là phân cao thấp.
Nhưng khi anh thấy người nhỏ yếu, anh sẽ theo bản năng mà lùi bước.
Mặc dù có thể Bách Dịch không tự nhận ra nhưng Mạnh Ngạo lại thấy rõ ràng.
Cho nên bây giờ Mạnh Ngạo rất biết lợi dụng thế yếu của mình để làm nũng.
Tất nhiên Mạnh Ngạo không cảm thấy những hành động này của mình là đang làm nũng.
“Gội đầu không?” Bách Dịch hỏi.
Mạnh Ngạo dựa vào thành bồn tắm, chẳng hề xấu hổ mà thản nhiên để lộ thân thể, cậu gật đầu: “Gội.”
Động tác của Bách Dịch vừa phải không nặng không nhẹ, anh vừa xoa bóp da đầu cho Mạnh Ngạo vừa nói: “Đúng rồi, sáng nay tôi nhận được một cuộc gọi.”
Mạnh Ngạo nhắm mắt lại, Bách Dịch nhìn liếc xuống dưới.
Phát hiện gậy gỗ ngóc lên rồi.
Bách Dịch làm như không thấy, không có lời nào để nói nhưng vẫn phải nói: “Bà Dương gọi điện cho tôi.”
Mạnh Ngạo mở mắt.
Cảm xúc của cậu với bà Dương rất phức tạp.
Trước kia cậu rất hận bà ấy, dù sao bà ấy cũng không phải là mẹ của Mạnh Ngạo nhưng lại chiếm lấy vị trí của mẹ, còn lấy thân phận đó mà tự cho mình là mẹ của cậu.
Nỗi hận của cậu đối với bà Dương không thua kém gì nỗi hận Mạnh Thành.
Nhưng thời gian đổi thay, bà Dương bị Mạnh Thành vứt bỏ.
Đã từng là người thành công lại biến thành kẻ thất bại.
Sự thù ghét trong lòng Mạnh Ngạo cũng dần dần biến mất.
Không có bà Dương thì còn có bà Triệu, bà Trương.
Chỉ cần Mạnh Thành vẫn còn đây thì những quý bà đó có thể thay đổi không ngừng.
Mạnh Ngạo không còn hận bà ấy nữa, bởi thật ra bà cũng giống như mẹ của cậu, đều là người thua cuộc trong ván bài tình ái này.
Họ đều nghĩ rằng Mạnh Thành yêu họ, sẽ cho họ tình yêu, danh dự, tiền bạc và cả tương lai.
Vì vậy Mạnh Ngạo lạnh nhạt nói: “Bà ta nói gì?”
Bách Dịch: “Bà ấy muốn về nước, muốn cậu giúp bà ấy xin Mạnh Thành tha thứ.”
Bà Dương sinh sống ở nước ngoài cũng không được tốt lắm.
Mạnh Thành cho bà một khoản tiền, nhưng trước đó ở trong nước bà đã có thói quen tiêu xài hoang phí, ra nước ngoài cũng không thay đổi nên khoản tiền ấy chẳng mấy mà đã không còn một đồng – còn không đủ tiền nhà.
Hiện giờ bà đang thuê một căn hộ nhỏ và tự lo cho bản thân, còn đi tìm việc làm kế toán.
Cuộc sống cũng vẫn duy trì tiếp được, nhưng so với trước đây thì đúng là một trời một vực.
Người đã ăn sơn hào hải vị lại đi ăn cháo trắng rau dưa, chưa kể đến có hợp khẩu vị hay không thì sự chênh lệch trong lòng cũng chẳng thể nào chịu nổi.
Chẳng trách bà muốn quay về.
Nhưng mấu chốt quyết định bà có thể về hay không không nằm ở bản thân bà, mà sẽ do Mạnh Thành.
Bà cho rằng mình đối xử với Mạnh Ngạo không tồi.
Tuy không bằng mẹ ruột, nhưng cũng đã làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của người mẹ kế.
Vậy nên trong lúc cùng đường bà nghĩ ngay đến Mạnh Ngạo.
Bà cũng đang đánh cược, cược Mạnh Ngạo không hận bà mà thương hại bà.
Lúc nói chuyện điện thoại giọng bà khản đặc âm mũi, nghe không giả chút nào.
Bách Dịch nghe thôi cũng thấy bà ở nước ngoài đã chịu nhiều ấm ức.
Người có tiền thì ở nước nào cũng có thể sống tốt, còn người nghèo ở đâu cũng khổ.
Mạnh Ngạo bất ngờ hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Có nên giúp bà ta không?”
Bách Dịch: “Có thể giúp được.
Bà ấy ở bên Mạnh Thành lâu như vậy, nếu không phải vì Mạnh Thành kiêng kỵ bà thì sao có thể đưa bà ấy ra nước ngoài, còn không cho phép bà ấy quay về? Giúp bà ấy, chúng ta cũng có thể được nhiều hơn.”
Mạnh Ngạo cười khẩy: “Tôi chẳng thấy Mạnh Thành sẽ nghe lời tôi.”
Bách Dịch cười đáp: “Để Hứa Vĩ Cường hỗ trợ, ông ấy sẽ giúp sức.”
Khi lợi ích buộc cùng một chỗ, đôi bên ai trông càng không quan trọng thì người đó càng chiếm vị trí chủ đạo.
Hứa Vĩ Cường căm hận Mạnh Thành, đã hận đến ám ảnh.
Tối đó Bách Dịch gọi ngay cho Hứa Vĩ Cường, đối phương cũng rất thẳng thắn đồng ý hỗ trợ.
Việc này quá đơn giản, tiện tay giúp một chút là được, cũng không cần tốn tâm tư gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến Tết rồi.
Bách Dịch làm mâm cơm Tất Niên đủ bốn mặn bốn chay rồi lại hầm canh, trong căn biệt thự trống không nay tràn ngập hương khói lửa.
Mạnh Ngạo ngồi trên sô pha xem tivi, Bách Dịch ở trong bếp nấu nướng, thỉnh thoảng họ sẽ nói đôi câu, nhưng ngay sau đó không nói năng gì cũng không cảm thấy xấu hổ.
Quan hệ của họ so với bạn bè thì càng giống người thân hơn.
Chỉ là Bách Dịch nghĩ họ như anh em.
Mạnh Ngạo lại không cho là vậy.
“Ăn cơm thôi.” Bách Dịch bày biện cơm canh xong, lại cởi tạp dề ra.
Mạnh Ngạo đẩy xe lăn đến, tivi cũng không tắt, trên màn hình đang phát Xuân Vãn(5).
Trên màn hình lớn các diễn viên đang múa hát tưng bừng, quần áo vô cùng sặc sỡ hân hoan, phù hợp với không khí ngày lễ.
Bách Dịch múc cho Mạnh Ngạo nửa bát canh để Mạnh Ngạo khai vị trước, sau đó mới gắp thức ăn cho cậu.
Mạnh Ngạo được Bách Dịch chăm sóc lâu ngày, cứ ngồi yên như một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Cậu ta thích cái cảm giác được Bách Dịch chăm sóc, tựa như cậu không phải là người trưởng thành mà chỉ là một em bé nhỏ, được Bách Dịch quan tâm từng li từng tí.
Cảm giác này thực sự quá tuyệt, tuyệt đến mức cậu cũng không muốn làm “người trưởng thành”.
Bách Dịch nâng ly rượu lên, tối nay họ uống rượu vang.
Vì để tránh cho Mạnh Ngạo lại lần nữa mượn rượu giả điên nên Bách Dịch cho Mạnh Ngạo uống nước nho có chút hương rượu, coi như hợp cảnh.
Còn anh uống vang đỏ một mình.
“Chúc mừng năm mới.” Bách Dịch cười tươi.
Mạnh Ngạo nhoẻn miệng cười ôn hòa hiếm khi có được: “Chúc mừng năm mới.”
Bách Dịch với Mạnh Ngạo cũng đều mắc quần áo mới, có tông màu đỏ thẫm, nhìn qua rất giống hai anh em, vô cùng vui vẻ.
Trang phục này là Mạnh Ngạo chọn.
Bách Dịch luôn biểu thị mình sẽ không mặc đồ màu đỏ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được Mạnh Ngạo.
“Sang năm là tốt rồi.” Bách Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện giờ tuyết vẫn đang rơi, mặt đất phủ một lớp trắng bàng bạc, đẹp lung linh.
Mạnh Ngạo cũng nói: “Sang năm suôn sẻ.”
Chờ Hồng Vận ra tay, chờ cậu hoàn toàn đánh đổ Mạnh thị.
Đến lúc đó là ổn thỏa rồi.
Và như vậy cậu sẽ đạt được mong muốn của mình..