Đây là lần thứ hai Chương Lệ bước chân vào nhà Bách Dịch.
So với lần đầu thì có chút khác biệt, trong phòng có xông hương, cũng không nồng lắm.
Nhưng quả thật khiến người ta cảm thấy bình tâm tĩnh khí.
Bách Dịch bật đèn phòng lên, bóng đèn tròn phát ra ánh sáng vàng nhạt, khiến khắp gian phòng trở nên ấm áp hơn.
Bách Dịch đi vào trong nhà, quay đầu lại thấy Chương Lệ vẫn đứng ngoài cửa, anh dựa ghế sopha, hơi nhíu mày, miệng khẽ cười: “Đứng ngoài cửa làm gì? Vào đi, cứ coi như là nhà cậu.”
Lời khách khí Bách Dịch dùng đến quen miệng, mà có thể nói đến hết sức thật lòng thật dạ.
Chương Lệ nhấc chân đi vào.
Không biết vì sao, Bách Dịch thấy một nét hoảng loạn luống cuống không thể che dấu trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn.
“Rửa sạch vết thương đi rồi bôi thuốc.” Bách Dịch lấy một cái chậu men để dưới tủ ra, ở nơi này hiện giờ không có bán chậu nhựa, “Tôi đi lấy chút nước.”
Trong phòng cũng không có đường dẫn nước, hàng ngày phải đến nhà bếp đun nước nóng rót vào phích.
Bất ngờ Chương Lệ đứng dậy, cầm lấy chậu men trong tay Bách Dịch.
Trên mặt hơi ưng ửng đỏ: “Để tôi đi lấy cho.”
Bách Dịch cười nói: “Cũng được, tôi đi tìm thuốc với bông băng.”
Chương Lệ không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Bách Dịch lấy băng gạc và cồn i-ốt ở trong ngăn kéo ra.
Chờ đến khi Chương Lệ trở lại, điều hắn thấy chính là Bách Dịch đang ngồi trên cái ghế đẩu, đôi chân dài không có chỗ để.
Anh cúi đầu sắp xếp lại mấy cái băng gạc cần dùng đến.
Mặc dù anh không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt vẫn hiền hòa, trông anh giống như chẳng bao giờ sẽ nổi nóng, lúc nào cũng dịu dàng, đối với ai cũng vậy.
“Về rồi à?” Bách Dịch ngẩng đầu lên.
Chương Lệ có hơi thất thần.
Bách Dịch: “Cậu đặt chậu nước lên ghế đi.”
Chương Lệ lặng lẽ đặt chậu nước lạnh ở trên ghế, nhìn Bách Dịch xách phích nước nóng đến.
“Cậu ngồi đi.” Bách Dịch để Chương Lệ ngồi ở ghế sopha, còn bản thân thì kéo cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh.
Đầu tiên dùng bông thấm nước ấm để lau sạch vết thương, anh làm rất nhẹ nhàng, nét mặt cũng hết sức chuyên chú.
Thậm chí Chương Lệ còn không cảm nhận được động tác của Bách Dịch.
Hắn chỉ cảm thấy vết thương hơi ngưa ngứa.
Không chỉ ngứa mỗi vết thương.
Một cảm giác tê dại từ gan bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chương Lệ mím môi, tay hơi run run.
“Cậu lạnh à?” Bách Dịch thấy Chương Lệ run khẽ, “Để tôi đi đóng cửa sổ.”
Chương Lệ không nói gì, ngầm đồng ý.
Bách Dịch đóng cửa sổ rồi lại quay lại tiếp tục xử lý vết thương cho Chương Lệ.
Bách Dịch cúi đầu, từ góc nhìn của Chương Lệ có thể thấy cần cổ của bách Dịch ở ngay trước mắt, đường nét mềm mịn, thậm chí còn không nhìn thấy lông tơ.
“Anh dùng nước hoa à?” Bỗng nhiên Chương Lệ mở miệng hỏi.
Bách Dịch ngước mắt nhìn Chương Lệ đầy ngờ vực: “Tôi không dùng, làm sao thế?”
Chương Lệ rũ mắt: “Không có gì.”
Trong một khoảnh khắc đó hắn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi hương xông trong phòng.
Giống như hương hoa, nhưng lại nhẹ hơn hương hoa.
“Đêm nay cậu ngủ lại nhà tôi đi.” Bách Dịch xử lý xong vết thương cho Chương Lệ mới ngỏ lời: “hôm nay cậu bị thương, không nên về nhà.”
Thật ra Bách Dịch rất tò mò tại sao Chương Lệ lại chưa bao giờ chống trả lại Chương Võ.
Là vì chữ hiếu hay còn lý do khác?
Nhưng dù có tò mò, Bách Dịch cũng không có thói quen soi mói đời tư của người khác.
Chương Lệ rút tay về: “Không cần.”
Ánh mắt Bách Dịch và Chương Lệ đan vào nhau trong khoảng không, Bách Dịch thở dài: “Vậy cậu về thì nhớ để ý một chút, đừng để bị thương nặng hơn.”
Chương Lệ đứng dậy, hắn đi đến trước cánh cửa, tay đã mở cửa rồi nhưng lại không đi ra.
Hắn quay lưng lại với Bách Dịch: “Sáng mai tôi mời anh ăn cơm.”
Đây là lần đầu tiên Chương Lệ chủ động mời Bách Dịch.
Bách Dịch nói vô cùng dịu dàng, tựa như dòng suối êm đềm chảy: “Sáng mai tôi sẽ chờ cậu.”
Sau khi đóng cửa lại Chương Lệ vẫn chưa đi ngay, hắn dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn đến cánh tay của mình, cảm giác tê dại này tựa như vẫn còn lưu lại trên da.
Bách Dịch mở cửa sổ, đặt cái gạt tàn lên bệ cửa, châm một điếu thuốc.
Những khớp ngón tay rõ ràng mạnh mẽ, vừa thon dài vừa nhẵn mịn.
Tiến độ của nhiệm vụ rất chậm, không biết sẽ phải ở nơi này đến khi nào.
Lúc mới đến đây anh nghĩ có lẽ sẽ phải mất một năm, giờ ngẫm lại khóe có khi còn đến năm năm ấy chứ.
Anh nhả khói, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Trong một thị trấn nhỏ không có ô nhiễm hóa chất, miễn là không có mây, chắc chắn bầu trời đêm sẽ lấp lánh đầy sao.
Đi một bước cũng là đi, dù chậm đến đâu cũng không có cơ hội từ bỏ.
Ngay lúc Bách Dịch dụi tắt điếu thuốc, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt để đi ngủ, nhà bên cạnh lại vang lên tiếng mắng chửi, còn có cả tiếng vật cứng nện xuống nền nhà.
Cũng may là sàn xi măng, nếu mà là sàn gỗ hiện đại hay sàn lát đá, không biết đã bị đập hỏng bao nhiêu lần.
Chương Võ là người tính cách cộc cằn, người bình thường để ý nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, người trong khu mỗi lần thấy Chương Võ đều sẽ lảng tránh.
Lâu dần, tính tình Chương Võ ngày càng dồn ức chế.
May thay, âm thanh từ nhà bên không kéo dài lâu.
Bách Dịch cũng cảm thấy mệt rồi, anh nằm lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bách Dịch bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tiếng gõ cửa không lớn, nếu ngủ say chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Vì mới ngủ dậy mà tóc tai Bách Dịch rối bù, anh nhanh tay vớ cái quần dài mặc vào rồi đi ra mở cửa.
Cơ bắp trên người anh căng mịn tràn đầy, cơ bụng để thả lòng nên cũng không nhìn rõ, đường nhân ngư ẩn dần dưới lớp quần, vai rộng eo hẹp, phác họa lên vòng eo vô cùng gợi cảm.
Vì đa phần là ở trong nhà, nên da dẻ của Bách Dịch trắng hơn so với người làm việc ở ngoài trời.
Ngay sau khi cánh cửa được mở ra, Chương Lệ bị một khoảng trắng tinh khôi làm cho lóa mắt, chừng như hắn chuyển đường nhìn đi ngay lập tức, cúi đầu nhìn xuống chân của mình, trên mặt bừng lên như có một bông hoa nở rộ.
“Giờ mới 6 giờ 20 phút.” Tay trái Bách Dịch chống khung cửa, tay phải khẽ vuốt vuốt lại mái tóc, “Cậu vào nhà ngồi đi, tôi đi thay quần áo với rửa mặt đã.”
Giọng Chương Lệ khàn khàn: “Tôi chờ ở ngoài này được rồi.”
Bách Dịch: “Vào ngồi uống nước, bình nước ở dưới bàn đó, cậu tự rót nhé.”
Vốn Chương Lệ nhất quyết không vào, nhưng nghe thấy giọng điệu và phong thái tự nhiên của Bách Dịch, cuối cùng hắn cũng bước vào cửa.
Trong phòng vẫn còn thoảng một mùi hương, Chương Lệ ngồi trên ghế sopha, thất thần tự rót một cốc nước cho bản thân.
Hắn cảm thấy cốc nước ở nhà Bách Dịch này khác hẳn với của các nhà khác, nhìn sạch sẽ hơn của người khác rất nhiều.
Bách Dịch lấy một cái áo cộc tay sạch sẽ từ trong tủ ra, Chương Lệ như bị ma xui quỷ khiến nhìn sang, có thể thấy tấm lưng của Bách Dịch.
Xương vai Bách Dịch nổi rõ, tấm lưng rộng đẹp đẽ vô cùng.
Quả thực như người mẫu nam bước ra từ cuốn tạp chí.
Chương Lệ thấy khát nước, nâng cốc nước lên uống một hớp.
Nhưng không thể giải tỏa cơn khát, trái lại, đôi môi càng thấy khô hơn.
Hắn cảm thấy mình bị ma câu mất hồn rồi, trong chốc lát không hiểu tại sao lại xảy ra điều bất thường như thế này.
“Tôi đi đánh răng rửa mặt.” Bách Dịch cầm chậu rửa mặt, trong chậu có cốc xúc miệng, bàn chải và kem đánh răng, còn có cả khăn mặt và dao cạo râu.
Anh không mọc nhiều râu nhưng cũng phải cạo hàng ngày.
Cũng đã thành thói quen.
Bữa sáng do Chương Lệ mời, có đậu nành bánh quẩy.
Sữa đậu nành được xay bằng máy làm sữa đậu kiểu cũ, tách nước riêng bã riêng.
Đổ đậu nành với nước từ trên miệng máy, sữa đậu sẽ chảy ra từ cái vòi đằng trước, đằng sau có một cái lỗ để thải bã đậu ra.
Sữa uống miệng vào nồng đậm hương thơm.
Bánh quẩy được chiên giòn rụm, giá cả phải chăng phù hợp túi tiền.
Trước sạp hàng có không ít người ngồi, chủ sạp tươi cười tiếp khách.
“Sau này có bọn đến gây chuyện anh không được ra ngoài nữa.” Chương Lệ uống sữa đậu, mặt không biểu cảm, chỉ khẽ liếc Bách Dịch.
Bách Dịch cười nói: “Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi lại còn phải nấp sau cậu à?”
Chương Lệ im lặng một lúc: “Tôi sẽ nhớ rõ khoản nợ này.”
Bách Dịch ngây người, Chương Lệ đang nghĩ cho anh đấy ư?
Chương Lệ uống hết cốc sữa đậu, mặt lạnh nói: “Mấy thằng ngày hôm qua sẽ không nói lung tung, anh Hoắc sẽ không biết đâu.”
Nếu anh Hoắc biết Bách Dịch có thể đánh đấm, chắc chắn sẽ không để Bách Dịch làm kế toán nữa.
Thật ra Bách Dịch cũng không muốn trở thành một tên côn đồ, anh cười đáp: “Được rồi, tôi nghe theo cậu.”
Chương Lệ đột nhiên quay đầu đứng dậy, bỏ lại một câu: “Đến quán bi-a.” Rồi nhanh chân đi thẳng.
Có lẽ là một người đã trải qua một thời kỳ sẽ không còn có thể hiểu rõ được người đang trong thời kỳ đó suy nghĩ thế nào.
Nên bách Dịch cũng chẳng thể hiểu đám thanh thiếu niên như Chương Lệ đang nghĩ cái gì.
Hay mỗi người mỗi nết, Chương Lệ thuộc dạng tính cách lập dị.
Sáng ngày ra quán bi-a vẫn chưa có ai đến.
Bách Dịch rảnh rỗi nghe Trần Tuấn Tường lảm nhảm cả buổi.
Trần Tuấn Tường cũng không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, tựa như tối hôm qua chẳng có gì xảy ra.
Đừng nói là có mười mấy người, đến một còn chuột cũng không xông đến.
Nhất định là Chương Lệ đã dặn dò.
Chương Lệ không nán lại lâu ở quán bi-a, ngồi khoảng mười phút, nói mấy câu với Trần Tuấn Tường rồi bỏ đi.
Dù sao cũng là hắn phụ trách việc kinh doanh của quán bi-a, có mặt hay không cũng không quan trọng.
“Anh Lệ đối tốt với anh thật đấy.” Trần Tuấn Tường xếp bóng bi-a vừa nói: “Bình thường chẳng mấy khi anh Lệ nói chuyện với em.”
Cũng không phải thằng nhóc ghen tị.
Dù sao Bách Dịch cũng biết đánh nhau, so với mình thì mạnh hơn nhiều.
Từ trước đến giờ Trần Tuấn Tường luôn là kẻ biết điều: “Hồi em mới tới sợ anh Lệ lắm, trong thị trấn có ai không biết đến danh anh Lệ?”
Bách Dịch đứng trên bậc thang thổi thổi ly nước trong tay: “Đúng là tuổi trẻ.”
Trần Tuấn Tường không hiểu ý của Bách Dịch: “Nếu em có bản lĩnh của anh Lệ thì tốt quá.
Em nói với anh, một tháng của anh Lệ ấy à, ít nhất cũng phải từng này.”
Thằng nhóc giơ một ngón tay.
Một nghìn tệ?
Với mức lương trung bình hiện giờ là khoảng năm sáu trăm, đó chắc chắn là có thu nhập cao rồi.
Trần Tuấn Tường: “Nhưng em chẳng bao giờ thấy anh Lệ mua quần áo mới, đôi giày thể thao của anh ấy cũng đã bung keo rồi mà cũng chỉ thấy anh ấy đi dán lại.
Chắc là định tiết kiệm tiền cưới vợ.”
Bách Dịch sặc suýt phun nước ra ngoài: “Cậu ấy còn chưa trưởng thành đâu.”
Trần Tuấn Tường khinh bỉ nhìn Bách Dịch: “Ở quê em 15 tuổi là kết hôn được rồi, ở thị trấn chắc cũng mười mấy thôi.”
Bách Dịch nghĩ thế nào cũng thấy pháp luật hiện giờ cũng không cho phép trẻ vị thành niên kết hôn, ngay sau đó lại nghe thấy Trần Tuấn Tường nói: “Làm mấy mâm cơm mời khách khứa là có thể sống với nhau rồi, đủ tuổi thì đi đăng ký, đầy bọn đến lúc đủ tuổi đi đăng ký kết hôn thì cũng đã có hai đứa con rồi ấy.”
Bách Dịch: “…..Không đi học à?”
Trần Tuấn Tường: “Ở trên thị trấn học hết trung học thì nhiều nhưng lên đại học thì chẳng có mấy ai.
Ở quê em á học hết cấp hai là tốt lắm rồi.
Đi làm nhà máy còn hơn đi học, đi học phải bỏ tiền ra, đây đi làm công nhân nhà máy lại thu tiền về.
Học lắm thì được cái tích sự gì chứ.”
Bách Dịch: “……” Lần đầu tiên trong đời anh không biết nên nói cái gì.
“Không biết anh Lệ sẽ tìm một người như thế nào, anh ấy rất được yêu thích, mấy con bé đầu gấu đều thích anh ấy.
Nếu không phải anh í tính khí thất thường, không biết đã thay bao đứa rồi.” Trần Tuấn Tường không nén nổi hâm mộ, “Đẹp trai đúng là có lợi.”
Thằng nhóc tự thấy mình cũng không đến nỗi, chỉ là thấy Chương Lệ đẹp trai hơn mình nhiều.
Bản thân đứng một mình còn ổn, chứ đứng cạnh Chương Lệ thì lại thành người vô hình.
Bách Dịch vỗ vai Trần Tuấn Tường.
Hồi anh bằng tuổi Trần Tuấn Tường bây giờ, còn đang nghĩ xem là ở lại trong nước hay ra nước ngoài du học.
Không như Trần Tuấn Tường, vừa lo kiếm tiền còn lo kiếm người kết hôn.
Không biết Chương Lệ đi đâu mất rồi.
Bách Dịch ngáp một cái.
Trong thị trấn có hàng đám lưu manh, chỉ cần nói ra tên một thằng là hàng đống thằng biết.
Chương Lệ không mất công mất sức đã hỏi ra được mười thằng nhãi kia đang ở chỗ nào.
Hắn cũng chẳng thừa lời, tìm thấy người rồi trước tiên cứ lao lên đánh một trận.
Tóc Đỏ vừa bị ăn đấm vừa gào khóc: “Anh Lệ, em sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu!”
Chương Lệ lờ đi, đấm cú nào đau cú đấy, trong mắt không có một tia cảm xúc, có thể gọi là lạnh lùng tàn nhẫn.
Tóc Đỏ mới đầu còn có thể gào xin, lúc sau thì chỉ có thể rên đau ư ử, nước mắt đầy mặt.
Lúc này mới nghe thấy người nói trên đầu: “Mày mà dám nói ra chuyện tối qua, tao thấy mấy mày lần nào sẽ đánh mày lần đó.”
Chẳng chờ thằng nhão đó trả lời, Chương Lệ xoay người đi thẳng.
Tóc Đỏ co quắp nằm run lẩy bẩy trên mặt đất.
Nếu mấy câu đe dọa đó là kẻ khác nói, nó cũng chẳng thèm coi là chuyện to tát gì.
Nhưng mấy lời này là do Chương Lệ nói ra, khiến nó không thể kìm nỗi sợ hãi.
Chương Lệ có thể được anh Hoắc coi trọng là dựa vào cái sự liều mạng tàn ác.
Sự tàn nhẫn này không hề bình thường, chỉ cần xuất hiện một lần là khiến cho bọn nó sợ đến kinh hồn bạt vía..