Bách Dịch trở thành tù binh, hội Nghiêm Lăng tin tưởng anh có vật tư nhưng cũng không tin sự “vô tư hào phóng” của anh.
Tất cả đều cho rằng nhất định anh là người mang âm mưu cực lớn, có thể sẽ đẩy bọn họ vào lưới ôm trọn một mẻ, vì vậy đám người này chuẩn bị chơi “đen ăn đen”(1).
Ban đêm, Bách Dịch ngồi ở ngoài lều – số lượng lều vải có hạn, anh là một tù binh không cần phải nghĩ đến điều này, chỉ có thể ở bên ngoài tạm một đêm, còn có hai tên đô con ngồi trong lều ăn lương khô trông chừng anh.
Bách Dịch ngẩng đầu, bầu trời đêm không một vì sao, chỉ có độc một vầng trăng treo trên màn đêm đen.
Ánh trăng như nước, bàng bạc rải khắp mặt đất.
“Chỗ mày có cái gì?” Một gã vạm vỡ râu ria mọc đầy cằm trong số đó hỏi: “Đồ ăn có cái gì? Có quân lương không? Có đủ nước không? Có súng à?”
Bách Dịch nghe tiếng ngáy trong lều, biết những người khác đều ngủ rồi, chỉ còn có ba người họ còn thức.
Bách Dịch cũng không giả vờ ngây ngốc nữa, đè thấp giọng hỏi: “Muốn ăn bữa khuya không?”
Râu Quai Nón cười khinh: “Ăn cái gì? Hiện tại thứ có thể ăn được chỉ còn mày thôi? Giết mày xẻ thịt ăn hử?”
Một người mắt ti hí khác lại hỏi: “Trên người mày còn có lương khô?”
Bách Dịch lắc đầu, nhưng anh nói chắc như đinh đóng cột: “Lúc tôi đi ra có ném một cái túi ở bên tường, trong đó có nước với thức ăn, hai người một ở lại trông tôi, một người đi lấy, cả một túi đồ đó thuộc về các anh hết.”
Hai người có hơi động lòng, nhưng lại sợ Bách Dịch có mưu đồ gây rối.
Bách Dịch lại thuyết phục: “Các anh có súng, tôi đây thì không, sợ bị tôi tay không đập chết à?”
Hai người liền trao đổi ánh mắt, Mắt Ti Hí đi tìm túi, Râu Quai Nón trông anh.
Mắt Ti Hí cầm đèn pin đi, pin ở chiếc đèn pin cầm tay vẫn sử dụng được, nhưng pin không dễ kiếm, hai người mới có một cái đèn pin.
Râu Quai Nón đợi Mắt Ti Hí đi rồi mới hỏi Bách Dịch: “Trước kia mày làm gì?”
Bách Dịch: “Sau khi tốt nghiệp đại học tôi tự gây dựng sự nghiệp, còn chưa làm nên nghiệp gì thì đã tận thế.”
Râu Quai Nón hứng thú: “May là tao không tìm được việc, không chẳng phải lỗ vốn à.”
Râu Quai Nón nói rất nhiều, đủ thứ chuyện, nhưng cũng chỉ xoay xung quanh gã.
Chẳng tiết lộ được một chút thông tin nào về đội ngũ này.
Cha mẹ gã ly dị từ sớm, từ nhỏ gã đã sống nhờ đủ loại gia đình, mỗi gia đình gã đều không ở được lâu, đối với cha mẹ không có tình cảm, học đại học cũng là trường hạng ba, vất vả lăn lộn hết tháng ngày, lại bởi vì chuyên ngành nọ kia mà không tìm được việc làm.
Ngay vào lúc gã nghĩ rằng mình nên về quê trồng rau nuôi gà thì ngày tận thế đến.
Ngược lại gã chẳng cảm thấy ngày tận thế có gì là không ổn.
Bởi tận thế tới nên bây giờ gã có một đám anh em.
Đều thân nhau như ruột thịt vậy.
Cũng không có cái gọi là thân thích ghé tai hắn cằn nhằn lải nhải.
Càng không có cha mẹ từ nhỏ đã vứt gã vào nhà người khác lại còn gọi điện nói cho gã sau này phải hiếu thảo.
Giống như một con ngựa hoang vứt đi dây cương, gã thấy mình như nghênh đón tự do.
Nhưng gã cũng thông cảm cho Bách Dịch: “Lúc chưa tận thế, hẳn mày được chào đón lắm nhỉ?”
Nói xong gã lại cười hả hê: “Lúc này không phải giống tao rồi sao, không, so với tao còn thảm hơn.”
Người này lắm lời, rất thích hợp đi diễn hài độc thoại.
Bách Dịch: “Có khát không?”
Râu Quai Nón nuốt nước miếng, thành thực gật đầu: “Khát.”
Bách Dịch: “Nhưng không có nước.”
Râu Quai Nón: “…”
Cũng may Mắt Ti Hí đã nhanh chóng cầm balo về.
Chiếc balo này là Bách Dịch lấy từ trong không gian ra, bên trong balo có quá trời đồ, anh cũng không biết thứ anh lấy ra là những gì, bây giờ nhìn Mắt Ti Hí kéo một balo cực đại, trông chẳng khác gì con kiến con tha một miếng bánh to.
Mặc dù vừa to vừa nặng nhưng trong mắt Mắt Ti Hí như tỏa ánh sáng xanh rồi.
Gã ta vừa cực nhọc tiến về trước vừa điên cuồng vẫy tay với Râu Quai Nón.
Râu Quai Nón nhìn Bách Dịch một cái lại nhìn Mắt Ti Hí một cái, một lòng tàn nhẫn lấy dây trói luôn chân Bách Dịch lại, rồi dùng tốc độ chạy nước rút 100m lao thẳng về phía Mát Ti Hí, hai người cùng kéo balo về.
Trong balo có rất nhiều thứ, nào đồ ăn thức uống, nào thuốc men,… có thể coi là cái gì cần cũng có.
Đồ đạc vẫn là Bách Dịch sắp xếp sẵn, để chuẩn bị ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Hai người lấy nước với bánh mì khô từ trong balo ra ăn ngấu ăn nghiến.
Mặc dù ở trong đội ngày nào cũng có đồ ăn đồ uống, nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo sinh tồn và hành động, muốn thực sự ăn no quả thật chính là nói chuyện viển vông.
Đặc biệt là hiện giờ loại cây trồng của rất nhiều thành phố thu hoạch được lại là khoai lang với khoai tây, cho nên thức ăn cũng rất đơn giản.
Nướng khoai lang, khoai lang sấy rồi lại nướng khoai tây, vậy là hết món.
Bọn họ ăn hai túi bánh mì khô xong lại cùng nhau uống cạn một chai nước, thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại bắt đầu lục soát trong balo, bên trong còn có gạo, có thịt khô, lại cả một túi thịt tươi hút chân không.
Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí không dám động vào mấy thứ này, hai gã bàn với nhau xem có nên gọi đại ca dậy vào lúc này không.
“Đại ca hay cáu khi dậy lắm…”
Mắt Ti Hí nuốt nước bọt: “Anh đi nói với anh Nghiêm đi, tôi không đi đâu.”
Râu Quai Nón cũng sợ: “Anh ấy đánh tôi thì làm thế nào?”
Mắt Ti Hí: “Anh quay mông về phía anh ấy, mông anh dày thịt thế, không đau đâu.”
Hai người bàn bạc một hồi cũng không ra kết quả, mặt ủ mày chau nhìn đối phương.
Trong lều tiếng ngáy ngất trời, giờ tìm ai cũng không tiện.
Vẫn là Bách Dịch lên tiếng: “Bằng không mấy anh để tôi đi tìm cậu ấy, tôi gọi cậu ấy dậy, có bị đánh thì cũng là tôi chịu.”
Ánh mắt Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí nhìn Bách Dịch cũng khác hẳn – đây con mẹ nó quả là một dũng sĩ.
Bọn họ rất cảm động tháo dây trói trên chân Bách Dịch ra, đỡ tay anh đi đến trước Nghiêm Lăng.
“Gọi đi.” Râu Quai Nón vô cùng kích động.
Mắt Ti Hí cũng chêm vào: “Chờ lát nữa anh Nghiêm đánh mày, mày nằm lăn ra đất khéo có khi lại đỡ đau hơn chút đấy.”
Bách Dịch: “…”
Nghiêm Lăng của thế giới này rốt cuộc là tính tình tệ đến mức độ nào vậy?
Gắt ngủ khi dậy đến cỡ đó à?
Nhưng anh vẫn hô: “Nghiêm Lăng, dậy ăn cơm!”
Tiếng gọi cũng khá lớn, lập tức tiếng ngáy trong lều ngưng bặt, sau đó có tiếng lục tục thức dậy.
Lều vải trước mặt bị một người từ bên trong kéo khóa mở ra, một đôi chân dài bước ra trước, đối phương cởi áo ba lỗ, quần vẫn trên người, vóc người cường tráng lộ dưới ánh trăng càng toát lên vẻ mê người, ngay cả hình xăm màu đen trên cánh tay cũng có sức quyến rũ thần bí.
Nghiêm Lăng cau mày, sâu trong ánh mắt biến thành màu đen kịt, môi mím chặt chúc xuống, thanh âm lạnh lùng khô khan đến cực hạn, hắn không nhìn Bách Dịch mà đánh mắt về phía Râu Quai Nón.
Râu Quai Nón căng thẳng đến chân run lẩy bẩy, gã vội vàng nói: “Tụi em tìm được balo của thằng này vứt bên chân tường, trong đó có không ít thứ, có gạo có thịt, còn có cả thuốc và nước, đến cả nồi niêu cắm trại cũng có!”
Gã càng nói càng khoái chí, chân cũng không run nữa.
Bách Dịch nhìn Nghiêm Lăng, mặt mày tươi cười hỏi: “Ăn khuya chứ?”
Vẻ mặt của anh quá mức tự nhiên, thật giống như vẫn còn ở lúc trước ngày tận thế đi mời anh em ra ngoài ăn xiên nướng.
“Có dụng cụ nướng với gia vị đấy.” Bách Dịch đưa ra lời mời rất nghiêm túc, “Bia cũng có mấy lon.”
Nghiêm Lăng nhìn xoáy vào Bách Dịch, không có nổi nóng, cũng không đánh người, trái lại bước đi ra: “Đi.”
Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí đều thở phào một hơi, sau đó mang theo vẻ mặt thắng lợi đỡ Bách Dịch đi ra theo.
Mặc dù đã ăn mấy lát bánh mì khô, nhưng bánh mì khô nào ngon bằng thịt? Nào có nướng xong ăn ngay? Còn có cả bia đấy! Hiện tại ai dám dùng lương thực chưng cất rượu hả? Có thể ăn xiên nướng lốc bia lon, quả thực chính là sự hưởng thụ tột bậc trong nhân sinh.
Bách Dịch lấy vỉ nướng ra, lại lấy cả xiên sắt, xiên thịt xong lại đặt lên bếp than hồng.
Miếng thịt nạc mỡ đan xen cháy tí tách, ngọn lửa liếm lấy dầu chảy bốc lên càng cao, mặc dù vẫn chưa cho gia vị vào nhưng mùi thịt thơm nồng này đã chiếm trọn giác quan của mọi người.
Mùi vị thơm ngon đơn thuần của thịt khiến người ta ứa nước miếng.
Bách Dịch đứng trước vỉ nướng, anh vung cánh tay, trông chẳng giống đang nướng thịt mà cứ như gảy đàn, rõ ràng bên người khói mù lượn lờ, nhưng cũng không thể khiến anh nhiễm bao nhiêu khói lửa.
Râu Quai Nón điên cuồng nuốt nước bọt, Mắt Ti Hí há miệng, ánh mắt lóe sáng, bọn họ đều không nỡ chớp mắt.
Ở nơi đây coi như có thể ăn được thịt, nhưng con mồi bắt được thì cũng gầy nhom, thịt thì ăn như gặm củi, càng không thể ăn được thịt mỡ.
Bách Dịch phết gia vị, hương thịt thơm kia càng thơm nức mũi hơn.
Hương thơm của ớt, hương thơm của hạt thìa là, vừng trắng đã rang, còn có cả nước xốt được nêm nếm, tất cả gia vị hòa quyện vào nhau, mùi vị cũng không quá gắt mà trái lại thơm vô cùng.
Hương liệu là một trong những phát hiện vĩ đại nhất của nhân loại.
Thịt kiểm tra trông bóng dầu béo ngậy, bề mặt cũng đã được phết đều gia vị, Bách Dịch quay lưng, đằm trong làn khói vẫy tay với bọn họ: “Nướng xong rồi, tự đến lấy đi.”
Nhưng Nghiêm Lăng nói như ra lệnh: “Mày ăn trước đi.”
Bách Dịch nói lại: “Bệnh đa nghi không thể chấp nhận được.”
Anh lấy một xiên tự ăn, không biết là do gia vị hay là do than lửa mà vị thịt nướng lại thơm hơn cả trước kia từng nướng.
Thịt nạc nhai hơn dai, nhưng càng nhai càng thơm, thịt mỡ không hề ngấy, ngược lại càng ngon hơn, cho vào miệng nháy mắt đã tan luôn.
Bách Dịch nuốt miếng thịt xong lại nói: “Thấy chưa, không vấn đề gì chứ.”
Râu Quai Nón không nhịn được nữa, gã vô cùng hưng phấn điên cuồng nuốt nước bọt: “Anh Nghiêm, tôi ăn một xiên nhé, một xiên thôi.”
Mắt Ti Hí trừng Râu Quai Nón, gã ta tỏ vẻ trung thành giờ đã muộn rồi, nhưng cũng hùa theo: “Em cũng chỉ ăn một xiên thôi.”
Nghiêm Lăng cầm một lon bia lên, giật mở nắp lon, hắn chỉ uống hai hơi là xong một lon bia.
Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí đã nhập tiệc, động tác của họ hào hùng như thể đến mức chẳng còn cái gì trên đời, cũng chẳng sợ nóng mà tọng cả xiên vào mồm.
Chỉ có Bách Dịch bưng đĩa thịt đi đến cạnh Nghiêm Lăng, trên đĩa có mấy xiên thịt nướng.
Anh cúi đầu nhìn Nghiêm Lăng, Bách Dịch tìm kiếm dấu ấn quen thuộc ở trên người đối phương, sau đó anh cười hỏi: “Tôi ngồi xuống được chứ?”
Nghiêm Lăng không để ý đến anh, trái lại Bách Dịch cứ thản nhiên ngồi xuống, chẳng hề có ý thức biết mình là tù nhân chút nào.
Anh hỏi Nghiêm Lăng: “Các cậu cứ định như vậy mãi à? Cứ đi mãi cướp mãi sao? Rồi có ngày gặp phải đám nào đó đông hơn các cậu, nhiều súng hơn các cậu thì làm thế nào? Một ngày nào đó không cướp được nữa thì phải làm sao?”
Nghiêm Lăng lại khui một lon bia nữa, Bách Dịch vươn tay ra: “Cho tôi một lon.”
Nghiêm Lăng liếc anh, rồi cũng lấy một lon đưa anh.
Bách Dịch: “Cậu không nghĩ đến tìm một nơi ổn định lại ư?”
Nghiêm Lăng trào phúng cười cợt: “Vỗ béo chính mình rồi để cho lũ khác đến cướp à?”
Bách Dịch mỉm cười: “Vẫn tốt hơn so với bây giờ.”
Nghiêm Lăng uống hết lon bia quẳng xuống đất, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi, cũng không biết thả lỏng là như thế nào.
Sau lưng hắn có nhiều anh em như vậy, họ đều dõi về phía hắn để mưu sinh, trọng trách này quá nặng, nặng đến nỗi hắn sắp mất lý trí rồi.
Hiện tại hắn còn có thể quản lý họ, chỉ cướp lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết, còn để lại cho thành phố bị cướp chút lương thực có thể chống đỡ đến mùa thu hoạch tiếp theo.
Nhưng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ hoàn toàn vứt bỏ nhân tính và đạo đức lại phía sau, con người rồi sẽ thoái hóa thành thú.
Nghiêm Lăng không cảm thấy bản thân có thể để ý họ được mãi mãi.
Đợi đến khi họ phát hiện ra không có hắn họ càng cướp được nhiều hơn, càng được ăn no hơn, cuộc sống càng tốt hơn…
Nghiêm Lăng cười tự giễu.
Bách Dịch: “Tìm một nơi dừng lại đi, các cậu nhiều đàn ông như vậy, lại có cả vũ khí, có xây dựng thành phố cũng sẽ không chịu thiệt mà.
Dù có người khác tới cướp của các cậu, các cậu không thể đen ăn đen chắc?”
Nghiêm Lăng vươn tay tới, Bách Dịch không tự chủ được ngửa về sau, nhưng tay Nghiêm Lăng đã bóp lấy cằm anh.
Bách Dịch ổn định thân thể, trên môi anh vẫn nở nụ cười, trong lòng lại không ngừng chấn động.
Anh rất quen với ánh mắt này.
Chương Lệ…
Anh còn nhớ lần đầu tiên Chương Lệ nhìn thẳng anh, đôi ngươi đen kịt kia mang theo cảnh giác và sự coi thường.
Ánh mắt Nghiêm Lăng với cậu ấy giống nhau y đúc.
Bách Dịch không tự chủ được dịu giọng đi, tay anh phủ lên cổ tay Nghiêm Lăng: “Tôi có rất nhiều vật tư, đều giấu trên thị trấn phía trước, tôi sẽ cho cậu tất cả.”
Mọi thứ anh có, anh đều sẵn lòng cho đối phương.
Trước kia Bách Dịch cho rằng trên thế giới này không có thứ gọi là tình yêu thuần túy, hôn nhân giữa hai người ngoài tình yêu ra thì còn phải cân nhắc rất nhiều thứ.
Tỉ như gia đình hai bên rồi công việc vân vân.
Lợi ích đan cài với tình yêu, đợi đến một ngày nào đó tình yêu tàn lụi, lợi ích cá nhân sẽ chiếm thế thượng phong.
Tinh yêu là một điều kỳ lạ.
Nó có lúc nhẹ tựa lông hồng, nó không đang nhắc tới, không có người này sẽ có người sau.
Nhưng có lúc nó lại nặng đến khiến người ta không thể chịu nổi.
Ánh mắt Bách Dịch dịu dàng đến cực hạn, Nghiêm Lăng buông lỏng tay, cười lạnh một tiếng: “Tao không có hứng thú với đàn ông, mày đừng có ý đồ gì.”
Bách Dịch: “…”
Nghiêm Lăng cầm một xiên thịt lên, hai miếng là ăn sạch sẽ.
Hiển nhiên Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí không chỉ ăn một xiên như lời bọn họ nói, thừa dịp Bách Dịch với Nghiêm Lăng nói chuyện hai người đã có thể tống vào miệng được bao nhiêu là nhét bấy nhiêu.
Vốn thịt nướng cũng không nhiều, trừ một đĩa kia ra thì toàn trôi vào bụng hai người họ.
Sau đó hai gã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Nếu không sáng mai bị các anh em phát hiện thì chẳng biết giải thích thế nào.
Nói bản thân ăn mảnh á? Chỉ sợ là mông sẽ bị đánh cho thành bốn cánh hoa.
Nghiêm Lăng chỉ ăn một xiên, còn dư lại những mười mấy xiên, hắn cũng không thèm để ý tụi Râu Quai Nón ăn bao nhiêu, chỉ để cho Mắt Ti Hí đi cho các anh em mỗi người một xiên.
Mặc dù không nhiều, nhưng cũng gọi là nếm vị thịt.
Nháy mắt mặt Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí đỏ bừng, lúc bọn họ ăn một mình còn chẳng nghĩ tới các anh em.
Vì vậy hơn nửa đêm, Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí lần lượt chia thịt vào từng lều.
Nghiêm Lăng về lều vải lại nhìn Bách Dịch đằng trước, Bách Dịch cũng đang nhìn hắn.
“Ngày mai mày dẫn đường.” Mắt Nghiêm Lăng sắc lạnh, “Có một điều gì không phải thôi là cái mạng của mày giao lại vào tay tao đi.”
Bách Dịch vô cùng thành thật, lời ngon tiếng ngọt mở miệng là ra: “Chết trong tay cậu, tôi cũng không coi là thua thiệt.”
Nghiêm Lăng ngẩn ra, mặt đầy chán ghét trừng anh.
Hắn cũng không quay đầu mà đi thẳng vào lều của mình.
Bách Dịch đơn độc ở bên ngoài hà một hơi lạnh.
Vẫn là Râu Quai Nón thấy anh đáng thương, anh lại vừa nướng thịt cho mình, vậy là gã để anh vào lều nghỉ.
Trong một đêm thế là Bách Dịch với Râu Quai Nón và Mắt Ti Hí thành quen.
Mắt Ti Hí chờ Bách Dịch ngủ say rồi mới lặng lẽ nói với Râu Quai Nón: “Tôi thấy anh ta cũng không tệ.”
Râu Quai Nón cũng nói: “Nếu anh ta không phải tên lừa đảo thì tốt rồi, cũng có thể thành anh em chúng ta.”
Mắt Ti Hí thở dài: “Không biết chúng ta cứ như thế này bao lâu nữa, ngày ngày chạy khắp nơi, mệt mỏi quá rồi.”
Râu Quai Nón nhìn bóng đêm ngoài kia, gã xoa mặt: “Ai nào biết?”
Có lạc quan hơn nữa thì cuộc sống cũng là một đầm nước tù.
Bọn họ cũng sợ chứ, nếu như bị thương, hay bị bệnh, vậy phải làm thế nào?
Bọn họ không có một nơi để tu dưỡng, nếu kéo cả đội lại vậy còn sống tiếp được chăng?
Ngoài miệng nói chuyện hào sảng, nhưng có ai lại không sợ chết?
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Lăng lập tực nói với đám đàn ông vạm vỡ về dự định của hắn.
Trước mắt họ sẽ dẫn Bách Dịch đi đến thị trấn mà Bách Dịch nói, nếu trên đường đi có bất kỳ vấn đề gì không ổn sẽ rút lui ngay lập tức.
Tiện thể lại uy hiếp Bách Dịch lần nữa.
Đám đàn ông không có ý kiến gì, họ vẫn còn nhớ xiên thịt đêm qua ăn.
Không ít người sáng nay lúc tỉnh dậy còn tưởng xiên thịt kia là mơ.
Nếu thịt là thật, đồ ăn với thuốc men trong ba lo cũng là thật, vậy họ cũng sẽ tin thêm mấy phần với lời Bách Dịch nói.
Họ cũng hiểu nếu như có âm mưu, rất có thể họ sẽ bị một lưới tóm gọn, nhưng một nơi có vật tư, có đất đai còn có cả nước nữa, họ không thể nào từ chối được.
Vào thời điểm thiếu nước trầm trọng, dù là biết trong nước có độc uống vào là chết nhưng phần lớn mọi người vẫn sẽ đâm đầu vào uống.
Dù ngay một giây sau sẽ chết thì cũng phải uống cho thỏa cuộc đời.
Những gì Bách Dịch vẽ lên cho họ là một thế giới gần như hoàn mỹ.
Họ ngày ngày chạy ngược chạy xuôi, buộc đầu vào thắt lưng quần, làm những chuyện trái với lương tâm, thử hỏi chẳng lẽ cả đời phải làm cướp ư?
Sau khi thu dọn lều bạt xong bọn họ lập tức dẫn Bách Dịch lên đường đi dọc theo đường quốc lộ.
Trên đường quốc lộ có không ít xe dừng, xăng trong xe đã cạn từ lâu, mà dù có còn, xe có mở được thì cũng không có đường.
Trời nắng chang chang, trán Bách Dịch mồ hôi mồ kê nhỏ giọt không ngừng.
Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí phụ trách trông chừng anh, cả hai gã đều bị phơi đến đỏ cả da, vừa đi đường vừa thở hồng hộc.
Râu Quai Nón rủa: “Không biết bao giờ mới sang thu, cái thứ thời tiết chết bầm này, ngày thì nóng đến chết, đến đêm lại lạnh muốn chết.”
Mắt Ti Hí cũng hổn hển: “Anh nói ít thôi.”
Râu Quai Nón liếm môi, môi gã khô nứt nẻ, mồ hôi toát đi không ít lượng nước trong cơ thể.
Nước họ có thể uống lại ít ỏi vô cùng, khát không chịu được mới dám uống một nắp, hoặc chỉ dám nhấp môi dính chút nước để làm ẩm môi, như thể làm thế sẽ không khát nữa.
Mắt Ti Hí trừng trừng nhìn về phía trước: “Mùa hè còn tốt hơn mùa đông, nếu trước mùa đông không tìm được chỗ đặt chân, chúng ta sẽ chết rét thôi.”
Mùa đông sẽ có bão tuyết, còn cả mưa đá, rồi khi đông đến cũng không đi lại được, ra ngoài đi không được bao lâu sẽ đông cứng luôn.
Chỉ có ở trong nhà dựa vào củi đốt sưởi ấm, rồi chuyện bài tiết cũng nhất định phải đi gần đấy.
Thức ăn cũng ít, mùa đông năm ngoài đã cóng chết sáu người.
Sáu người đó có thể lực tốt nhất nên đã ngủ ở chỗ xa đống lửa nhất.
Kết quả đến sáng nhìn một cái, cả sáu đều đã ngừng thở rồi.
Mắt Ti Hí không dám nghĩ tiếp nữa, mồ hôi đã nhiều như vậy, không thể chảy cả nước mắt được, thế là lãng phí nước trong cơ thể.
Một năm bốn mùa, tốt nhất là mùa hè, khổ sở nhất là mùa đông.
Ngày hè mặc dù nóng nực nhưng các thành phố sẽ thu hoạch khoai lang khoai tây, là thời điểm sung túc nhất.
Đến mùa đông, nếu như không ở trong nhà, không có nhà ấm lều lớn, dù là loại đất nào cũng không trồng ra được lương thực.
Tay Bách Dịch vẫn bị trói, nhưng anh không phải mang vác cái gì cho nên cũng gọi là ung dung.
Đám Râu Quai Nón đều vác balo, ở trên còn có lều bạt đã được gấp gọn.
Trong balo có chứa quần áo với vật dụng cá nhân.
Đến cái balo to xụ của Bách Dịch cũng lấy tấm ván xe ra rồi có hai gã to đô kéo đi.
Bọn họ ngày đi đêm vẫn đi, không hề nghỉ ngơi như Bách Dịch trước kia.
Cứ đi cả ngày lẫn đêm như vậy, rất nhanh đã đến thị trấn.
Thị trấn vắng lặng, không thấy đất trồng, cũng chẳng thấy nước suối, càng không có một bóng người.
Trên cằm Bách Dịch bị ghì một con dao, Nghiêm Lăng mặt mày hung ác, mũi đao cứa rách da Bách Dịch, máu tươi theo sống dao lượn quanh chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất nứt nẻ, bắn tung thành từng đóa từng đóa hoa máu.
Cả dọc đường Nghiêm Lăng cũng không uống nước, giọng nói khàn đặc nhưng mang sự tức giận và tàn bạo nồng đậm: “Mày lừa tao.”
Bách Dịch có thể cảm giác được da của mình bị dao rạch như tờ giấy vậy, nếu Nghiêm Lăng dùng sức mạnh hơn chút, sâu hơn chút, vào động mạch của anh là xong đời.
Ngón tay Bách Dịch chỉ về phía căn nhà một tầng của mình: “Đồ đạc đều ở trong nhà kia, cậu có thể phái người đi tìm.”
“Tôi có cách cải tạo đất đai.”
“Giếng nước còn đào sâu xuống được nữa, chỉ cần đào đúng độ là sẽ có nước.”
Ánh mắt Bách Dịch nhìn Nghiêm Lăng, thẳng tắp không liên láo.
Hai người giằng co mấy giây, Nghiêm Lăng thu dao về, Bách Dịch bịt chặt vết thương của mình.
“Lỗi Tử với Triệu Hồng theo tôi qua xem, mang cả súng theo.” Nghiêm Lăng cầm lấy súng đang khoác trên vai, dẫn người đi về phía căn nhà Bách Dịch nói.
Một đường đi họ quan sát hoàn cảnh xung quanh, tìm kiếm tung tích con người.
Nơi này có nhà mở rộng cửa, cũng có nhà đóng kín mít, không có dấu vết người ở.
Họ đá văng cửa gỗ căn nhà rồi đi vào trong.
Lỗi Tử không kìm được kêu lên một tiếng: “Mẹ kiếp! Nó khuôn cả siêu thị về đây đấy à?”
Trên sàn nhà bày la liệt thùng nước với thức ăn, còn có rất nhiều quần áo, trong ngăn tủ cũng xếp đầy đồ dùng hàng ngày với thuốc men, và cả mỳ gói với mỳ sợi đếm không xuể nữa.
Gian nhà một tầng này vô cùng rộng rã, ấy vậy mà bày đầy ắp đồ, chỗ đặt chân cũng không còn mấy.
Nghiêm Lăng: “Lỗi Tử quay lại gọi các anh em đến đây.”
Lỗi Tử mừng như điên cười nói: “Em đi ngay!”
Chỉ cần lười tù binh đó nói là thật, giếng nước nơi này còn có thể đào ra được nước, anh ta còn có cách cải tạo đất đai, vậy bọn họ sẽ có thể biến thị trấn này thành nhà của họ.
Lỗi Tử hưng phấn chạy ra ngoài, từ khi tận thế bắt đầu đến giờ, hắn ta chưa bao giờ sung sướng đến thế, thật sự giống như tràn đầy năng lượng, cái gì cũng có thể làm được.
Có lẽ có người thích cuộc sống tiêu dao ăn gió uống cát, nhưng hôm nay, hắn ta không muốn cuộc sống như vậy nữa.
Hắn ta tình nguyện tự mình xới đất, chỉ cần có thể ăn no bụng, ngày đông không chết rét, có chỗ nghỉ ngơi khi bị thương hay mệt mỏi vậy là đủ rồi.
Lỗi Tử chạy trở về chỗ các anh em đang đứng, hắn ta chống hai tay trên đầu gối, thở hổn hà hổn hển, lắng xuống một hồi mới chỉ Bách Dịch nói: “Nó không nói láo! Mau đi thôi! Chúng có nhà rồi!”
Mọi người yên lặng như tờ.
Sau mấy giây trầm lặng như vậy, bất ngờ dền lên tiếng hoan hô vang dội.
Bao mệt nhọc của họ đột nhiên bay biến.
May mắn như người đi trong sa mạc thấy được ốc đảo.
Có dùng hết sức lực cũng phải xông tới.
Chỉ có Bách Dịch tay bưng chặt cổ, nhìn về phía thị trấn.
Thật may vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng chảy.
Bách dịch lộ ý cười, trong lòng cắn răng nghiến lợi ——
Tương lai cậu cũng đừng hối hận..