Hoa Hồng Đồng Hoang


Đám thanh niên kia cuối cùng vẫn được thả đi, chúng nó không có vật tư, bị đuổi đi vào đúng thời điểm ánh mặt trời nóng gắt nhất, dù chúng nó có hồ đồ nữa cũng hiểu được, chúng nó đang bị đưa vào đường chết.
Vì thế chúng nó lật lọng không muốn đi nữa, chúng muốn được ở lại.
“Còn nghĩ mình là em bé chắc.” Râu Quai Nón lừ mắt, và cơm vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Muốn chúng ta nuôi không chúng nó à.”
Mắt Ti Hí tiếp lời: “Quan tâm bọn nó làm gì, không dao không súng, đuổi thẳng ra ngoài thế chúng nó còn dám lấy đá chọi đá với chúng ta chắc?”
Họ không quan tâm lũ oắt kia sau khi rời đi sẽ ra sao.
Nếu đám đấy đánh thắng e họ đã chết sớm rồi, trước khi làm gì phải nghĩ đến hậu quả, đã làm là phải chịu.
“Anh Nghiêm ăn gì thế?” Râu Quai Nón khịt mũi ngửi, gần đây họ được ăn nhiều bữa ngon, có cơm trắng có dưa muối, chỉ có vậy thôi.

Cơm trắng quả là thứ tốt, hiện tại nhiều người đứng đầu các thành phố lớn còn không ăn được, họ cũng không phải là người không biết đủ, Râu Quai Nón vô cùng ao ước: “Thơm thật đấy.”
Mắt Ti Hí nói bé: “Là Trịnh Tuyết bưng một bát thịt kho đến cho anh Nghiêm.”
Râu Quai Nón mở to hai mắt: “Thịt từ đâu ra? Không phải, cô ấy cũng vừa ý anh nghiêm của chúng ta đấy hả?”
Mắt Ti Hí: “Anh có ngu không vậy? Thịt của cô ấy từ đâu ra? Hơn nữa, cô ấy còn tranh với Bách Dịch được à? Nhất định là Bách Dịch để cô mang đến giúp.”
“Vừa nãy anh không thấy bát thịt đấy thôi, nước hàng được chưng đúng độ, còn là thịt ba chỉ thượng hạng.” Mắt Ti Hí nuốt nước miếng, “Cùng với hương vị ấy tôi có thể ăn thêm hai bát cơm.”
Lúc bát thịt kia được mang đến, cái bát thịt được chất thành núi, đỏ ảu, lớp da trong veo, mỡ nạc xen nhau, trông như thể cầm đũa đâm một cái là như xắn được ra, vừa nhìn đã thấy chín nhừ, nếu như ăn một miếng có lẽ thịt lẫn da sẽ tan trong miệng ngay lập tức.
Thịt kho phải có mỡ có nạc mới phải, mỡ quá dễ ngấy mà nạc quá sẽ khô, chỉ có thịt ba chỉ hảo hạng và dùng tay nghề đỉnh cao làm mới có thể khiến mồm miệng lưu hương.

Dù là ăn vã cũng không cảm thấy ngán.
Trước mặt Nghiêm Lăng bày một bát thịt kho như thế, các anh em ngồi bên mắt như sói đói nhìn bát thịt kia, tay cầm đũa cũng bắt đầu rục rịch, dường như chỉ chờ Nghiêm Lăng nói một câu “Mọi người cũng ăn đi” là họ có thể cầm đũa lâm trận ngay lập tức.
Người sống một đời, sự theo đuổi nền móng nhất chí là ăn mặc ngủ nghỉ.

Ăn xếp ở vị trí đầu tiên, cũng khó trách mắt họ lóe ánh sáng xanh.
Nhưng Nghiêm Lăng luôn luôn không có đam mê ăn uống hôm nay lại không để họ mang thịt đi chia nhau nữa.
Thay vào đó hắn tự gắp một đũa, miếng thịt trên đầu đũa núng nính đàn hồi.

Nghiêm Lăng ăn miếng đầu tiên, lớp da mềm mịn vào trong miệng, không hề dai lại còn rất thơm, trong nháy mắt đã tan trong miệng.

Thịt cũng thế, nạc mỡ đan xen, miếng thịt vừa vào miệng còn chưa kịp phân biệt mùi vị đã trôi tuột xuống cổ họng.
Vì vậy một bát thịt kho chất cao như núi trong bữa tối nay, cứ thế một mình Nghiêm Lăng ăn hết sạch.
Chỉ còn lại bên cạnh một đám đàn ông vạm vỡ nhìn hắn đầy ghen tị.
“Nếu có người vì thích tôi mà ngày ngày mang đồ ăn ngon đến cho tôi, còn có cả thịt, vậy tôi đây đã tự tắm rửa sạch sẽ dâng lên giường người ta từ lâu rồi.” Một cậu em cắn môi, kìm lại nước miếng, trông mòn con mắt mà nhìn về phía Nghiêm Lăng.
Lại một đàn em khác bảo: “Đừng có mơ hão, ông đẹp trai hay ông có tài hả?”
Cậu em kia hậm hực: “Nói không chừng lại có người chỉ thích phong cách của tôi thì sao, mắt tinh tường nhận biết anh hùng.”
Những người bên cạnh tỏ vẻ phát ói.
Bách Dịch nghỉ ngơi một tuần cuối cùng cũng có thể tự do đi lại.

Chính anh cũng sợ để lại di chứng nên không cần người khác nhắc nhở, bản thân anh cũng rất chú ý.

Mặc dù hiện tại đi lại vẫn hơi tập tễnh, nhưng rất nhẹ, nhìn qua khó mà nhận ra, chưa đến mười ngày nửa tháng là sẽ hoàn toàn bình phục.
“Cậu đang làm gì thế?” Trịnh Tuyết nhìn Bách Dịch bận bịu trong phòng bếp.

Hiện tại cũng không phải là giờ cơm nên cô thấy lạ hỏi một tiếng.
Phụ nữ các cô bình thường trừ làm ruộng bên ngoài thì chính là làm những việc thủ công, đan khung mây hay may quần áo, còn đan áo len chuẩn bị cho mùa đông, hiện tại quần áo may sẵn không có nhiều, quần áo cũng là vật tư, mấy năm trước đã bị vơ vét sạch, giờ đây muốn có một bộ quần áo mới ấy mới gọi là còn khó hơn lên trời.
Thành phố nào lớn hơn một chút còn có thể dự trữ ra mấy kho quần áo.
Chỉ cần là đồ dùng thì đều có người muốn.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Chẳng ai quan tâm liệu đó có phải là nhu yếu phẩm cần thiết không.
Đúng là len không có nhiều, quần áo may sẵn thì tiện nhưng len rất tốn diện tích, lại không chắc có người đan.

Đa số mọi người có biết đan khăn quàng đan găng tay, nhưng không hẳn sẽ biết đan quần áo.
Mắt thấy nắng gắt cuối thu sắp đến, còn chưa đầy một tháng nữa trời sẽ vào đầu đông.
Mùa đông ngày tận thế rất gian nan, dường như năm nào cũng có rất nhiều người chết, quần áo giữ ấm càng nhiều càng tốt, cho dù mặc vậy sẽ không tiện hoạt động nhưng còn tốt hơn là mất mạng.
Bách Dịch đang nướng bánh, loại bánh khô đơn giản nhất.

Dưới nhiệt độ bình thường cũng có thể để được một hai tháng, coi như là loại lương khô phổ biến nhất từ xưa đến nay.
Trịnh Tuyết lại gần nhìn xem, thấy lạ hỏi: “Cậu làm cái này để làm gì?”
Bách Dịch có hơi mệt, ngáp một cái: “Sắp đến mùa đông rồi, tiến độ xây tường thành chậm quá, có lẽ hội Nghiêm Lăng muốn đi ra ngoài kiếm người về.”
Mùa đông ở đâu cũng khó sống, vì vậy hội cướp bóc cũng nhiều hơn.

Cần phải xây xong tường thành trước khi mùa đông đến, vì thế phải cần nhiều người hơn nữa.
Cũng may thị trấn này rất nhỏ, chỉ có một con đường duy nhất, vẫn có hy vọng sẽ xây xong tường thành trước khi bắt đầu vào đông.
Trịnh Tuyết: “Để tôi nướng bánh quẩy, có cần không?”
Bách Dịch cười nói: “Được đó, hai chúng ta cùng làm.”
Trịnh Tuyết nhìn gương mặt tươi cười của Bách Dịch, nét mặt cũng trở nên dịu dàng, cô cảm thấy có lẽ Bách Dịch trời sinh vốn là người không bao giờ nổi nóng.

Anh luôn có dáng vẻ điềm đạm như thế, cũng không hay tức giận, cũng sẽ không bắt bẻ, cư xử với ai cũng như ai, không trèo cao không đạp thấp.
Đối với người khác ra sao thì đối với cô cũng thế.
Tính cách hiếm thấy như vậy, cô sống đến ngần này cũng chưa từng thấy qua mấy người như thế.
“Ngày nào cậu cũng mang cơm cho anh ta, vậy mà anh ta cũng chẳng tới nhìn cậu một chút.” Trịnh Tuyết vừa nhồi bột mì vừa thấy chẳng đáng thay Bách Dịch.

Trịnh Tuyết thật lòng đã coi bản thân là chị gái của Bách Dịch, mà dù cô có em trai ruột cũng không thấy quan tâm như vậy, “Đàn ông là thứ đồ thối tha, cậu càng đến gần họ sẽ tự coi mình là nhất.

Mà cậu tỏ sự xa cách, họ mới lại sán gần.”
“Tôi nói với cậu câu này, cậu đừng nên đối tốt với cậu ta như vậy nữa.

Bây giờ cậu đối tốt như thế, nếu sau này thực sự bên nhau thì sẽ thế nào?”
Mặt Bách Dịch dính chút bột mì, anh không để ý lắm đáp lời: “Vậy tôi có thể đối xử với cậu ấy tốt hơn nữa.”
Trịnh Tuyết bất đắc dĩ nói: “Đừng để bản thân tổn thương là được.”
Bách Dịch là người đầu tiên cô gặp ở nơi đây đã không vụ lợi mà thu nhận cô với Hạo Hạo.

Bách Dịch cho họ cái ăn, không có đánh mắng hay sỉ nhục, cũng không kiêu căng làm phách.

Anh luôn có dáng vẻ bình thường kia, thời gian dài ở cùng nhau cũng cảm thấy anh là một người trước sau như một.
Một người như vậy hiếm thấy và đáng quý nhường nào?
Cô sợ Bách Dịch bị Nghiêm Lăng làm tổn thương, sợ một người đáng quý như vậy lại bị một mối tình hủy hoại.
Bách Dịch không biết suy nghĩ của cô, cũng không biết cô đang lo lắng cho mình.

Anh chỉ nhìn nồi canh lửa.
Món bánh nướng này trước kia anh làm nó như một thức ăn vặt, rất cứng, để được rất lâu, khi muốn ăn thì dùng dao cắt một miếng, có thể ăn với nước, tuy khô cứng nhưng ăn rất ngon.

Nhào bột cho cả đường, độ lửa để nướng cũng rất quan trọng.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Nướng với độ lửa thích hợp, lớp vỏ bánh sẽ khô vàng, ruột trong lại trắng, ăn không chỉ dai mà còn có vị ngọt, vỏ ngoài tuy khô nhưng ở trong lại ẩm.
Có điều ở nhà làm còn có lò nướng, ở nơi đây thì chỉ có bếp lò, áp bánh lên mặt chảo, phải nướng với lửa nhỏ nếu không bánh sẽ không ngon.
Trịnh Tuyết nướng bánh quẩy thì đơn giản hơn chút, tay nghề cô ở mức trung bình, nhưng vì là bột mì loại ngon, lại không quá lửa nên bánh quẩy chín vừa thơm vừa giòn.

Nhưng bánh quẩy không để được lâu, để tầm ba ngày là sẽ ỉu ngay.

Muốn ăn chỉ có thể ăn luôn, bánh vừa nướng xong ăn là ngon nhất.
Trịnh Tuyết tặc lưỡi tiếc than: “Tiếc là không có vừng, nếu không rang rồi rắc lên thì thơm phải biết.”
Cô còn nhớ trước ngày tận thế xảy ra, ngoài công việc ra cô cũng sẽ ở nhà nấu nướng mấy món, cuộc sống hàng ngày rất giản dị, nhưng lại rất hài lòng.
Bách Dịch ăn một cái bánh quẩy, cười với Trịnh Tuyết: “Thơm lắm, ăn ngon đó.”
Vì vậy bánh quẩy thành món lót dạ trong ngày.

Hiện hội Nghiêm Lăng không làm ruộng, tất cả đàn ông thân thể khỏe mạnh đều đi xây tường thành, xi măng với gạch tìm không khó, đến thị trấn gần đó kiếm một vòng là có thể kéo về không ít, chỉ là không có xe nên phải kéo bằng sức người.
Hiện tại đám đàn ông này trời còn chưa sáng đã ra khỏi cửa, đến tối mịt mới về nghỉ ngơi, nhưng không có một ai kêu khổ.
Có gì mà khổ? Hiện giờ có ăn có uống, quần áo rách còn có người vá, hàng ngày tuy làm việc nặng nhọc nhưng cuộc sống trước đây không làm việc cũng chẳng dễ dàng.

Có một nơi có thể dừng lại, các anh em quây quần, không cần lo lắng ngày mai ăn gì ấy chẳng phải là cuộc sống tốt đẹp biết bao ư?
Chân Bách Dịch chưa khỏi cho nên không cần làm việc, chờ chân anh lành hẳn là có thể tự quyết định muốn làm gì.
Có điều đến lúc đó hẳn tường thành đã xây xong rồi, mà làm ruộng cũng không cần quá nhiều người, chỉ đành xem đến lúc đó có vị trí việc làm nào mới không.
Mặc dù hiện tại Bách Dịch không làm gì nhưng cũng không có ai khó chịu với anh.

Dù gì vật tư trong thị trấn đều là của anh, không có anh, sẽ không có cơm trắng với mì sợi, không có dụng cụ làm ruộng, cũng không có thuốc thang quan trọng nhất.
Họ cũng công nhận sự can đảm của Bách Dịch, anh dám một thân một mình đuổi theo lên núi, người can đảm như vậy thường có mấy ai.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đến Lỗi Tử cũng cảm thấy, mặc dù mình yêu người khác giới nhưng nếu có người đối xử với gã ta như cách Bách Dịch đối với Nghiêm Lăng, nói không chừng bản thân gã cũng cong vòng luôn.
Lỗi Tử nhận lấy giỏ tre trong tay Bách Dịch, gã vén tấm vải lên nhìn, phát hiện là một giỏ bánh quẩy.
Hương thơm vẫn còn tỏa ra, đầu lưỡi gã phải dính chặt vào hàm trên, chỉ sợ nước miếng chảy ròng, đứng trước một đám đàn em như này thì khó coi lắm.
“Chị Trịnh làm đấy, để các anh cùng ăn.” Bách Dịch cười nói, “Đừng để lâu, nhân lúc mới làm xong ăn cho giòn, để mấy hôm sau sẽ ỉu hết.”
Lỗi Tử chỉ có thể đáp lại một câu đơn: “Được, cảm ơn.”
Bách Dịch: “Đừng khách khí, đừng quên cầm cho Nghiêm Lăng mấy cái.”
Đây mới là mục đích của anh đúng không? Chẳng trách còn đích thân đi một chuyến.
Lỗi tử nhìn Bách Dịch đi xa dần, trong lòng tràn đầy sự hâm mộ ghen tị.

Gã ta tự thấy dáng dấp bản thân cũng không phải thuộc dạng thua kém Nghiêm Lăng, vậy tại sao gã không gặp được một người như vậy?
Có món ngon ăn mỗi ngày thì gã cũng chẳng quan tâm đối phương là đàn ông đâu!
“Ngày mai sẽ lên đường à?” Bách Dịch mượn cớ đưa bánh nướng mà ngồi cạnh Nghiêm Lăng.

Nghiêm Lăng đã quen với việc chạy ngược chạy xuôi, hắn có nước da bánh mật khỏe khoắn, điều này càng tôn lên màu da trắng trẻo của Bách Dịch ngồi cạnh hắn.
Bách Dịch cau mày: “Mấy hôm nay trời nhiều mấy, tôi lo hai ngày sau sẽ có mưa.”
Bây giờ không có thông tin dự báo thời tiết, về vấn đề nắng mưa chỉ có thể tự suy đoán.
Nhưng Nghiêm Lăng đã quyết, sẽ không bị bên ngoài tác động.

Hắn không nhìn Bách Dịch, chỉ nhìn các anh em bận rộn đằng xa: “Xuất phát sớm hơn chút càng tốt.”
Bách Dịch biết mình không khuyên được hắn: “Mang thêm chút quần áo dày theo, nếu như trời hạ nhiệt sớm các cậu cũng phải sớm quay về.”
Nghiêm Lăng gật đầu: “Biết rồi.”
Bách Dịch nhìn Nghiêm Lăng, Nghiêm Lăng có thể cảm giác được ánh mắt Bách Dịch dừng trên mặt hắn.
Hắn không biết Bách Dịch yêu hắn ở điều gì, cũng không biết phải đáp lại ra sao.
Có lẽ không đáp lại mới là tốt nhất.
Chỉ quan tâm bản thân mới là tốt nhất.
Bỗng Nghiêm Lăng nói: “Sau này mặc kệ anh có gặp ai cũng nên phải nghĩ cho bản thân trước.”
Hắn ngoảnh đầu nhìn Bách Dịch, gương mặt Bách Dịch vẫn mang ý cười như thường.

Hắn đã gặp rất nhiều người hay cười, điềm đạm, thật thà, có rất nhiều loại người, nhưng dưới bề ngoài hiền hòa của họ thì bên trong đều có một trái tim chẳng khác gì người bình thường.
Không có ai là thật sự vô tư, cũng không có ai là thật sự điềm đạm, hiền lành.
Nhưng Nghiêm Lăng càng ngày càng không xác định được.
Bách Dịch giống như một người vốn không nên tồn tại.

Anh là dị loài trong thế giới tàn nhẫn này.
Nghiêm Lăng đứng phắt dậy: “Tôi đi đây.”
Bách Dịch cười nói: “Chú ý an toàn nhé, tôi ở lại chờ cậu.”
Trước khi Nghiêm Lăng rời đi, hắn nhìn xoáy sâu vào Bách Dịch.
Nhưng hắn không dám nắm chặt lấy bàn tay mà Bách Dịch duỗi ra nữa.

Cha mẹ đã mất, bạn bè không tiếc cả mạng sống sẵn lòng giúp đỡ hắn, những điều đó đã biến trái tim hắn không tiếp xúc được với đau khổ nữa.

Hắn không thể chịu đựng lại nỗi đau như thế một lần nữa.
Cũng không muốn khiến đối phương phải chịu đựng.
Có lẽ có một ngày hắn sẽ chết ở một nơi không người, chết trong một lần chiến đấu vũ trang hết sức bình thường, vào một ngày vô cùng bình thường.
Đừng có ai chờ hắn, đừng có ai vì hắn mà khổ đau.
Xế chiều hôm đó Nghiêm Lăng dẫn người đi.

Họ không thể xuất phát vào ban ngày, đêm tối mặc dù lạnh, như so với tia tử ngoại vào ban ngày thì tốt hơn nhiều.

Mỗi một người đều khoác một cái balo rất to, trong đó chứa lương khô và quần áo đồ dùng hàng ngày, bên trên thì buộc lều vải, còn trang bị cả đèn pin cầm tay.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Râu Quai Nón với Mắt Ti Hí ở lại, phải có năm người trong số họ ở lại thị trấn, bảo vệ thị trấn này không bị người ngoài xâm phạm.
Bách Dịch muốn đi cùng với hội Nghiêm Lăng, nhưng lại bị nhiều lần từ chối thẳng thừng, anh cũng đành từ bỏ.
Chỉ hy vọng Nghiêm Lăng có thể trở về bình an, nếu đến ngày mà họ còn chưa trở lại, lúc đó anh sẽ đi tìm hắn ngay.
Trái lại đám Râu Quai Nón rất có lòng tin vào Nghiêm Lăng.
“Anh Nghiêm lợi hại lắm, anh đừng lo lắng cho anh ấy.” Râu Quai Nón cười toe toét, “Trước kia không có súng, chúng tôi chỉ có mấy thanh đao, cũng đều nhờ vào anh Nghiêm chúng tôi mới có thể sống sót.”
“Anh Nghiêm không giống với chúng tôi, một mình anh ấy chấp được mười tên, ra tay tàn nhẫn, nhưng cho đến bây giờ cũng không đánh đám anh em chúng tôi.”
Mắt Ti Hí vừa ăn mì Bách Dịch nấu vừa nói mà chẳng buồn ngẩng mặt lên: “Anh Nghiêm nhìn trông xa cách thế thôi, thật ra cũng nặng tình lắm.”
“Năm ngoái chúng tôi chết mất sáu anh em, anh Nghiêm đã tự mình đào mộ cho họ, mấy tuần cũng không nói một lời.”
Người trọng tình mới là người mệt mỏi nhất, Bách Dịch hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Anh vẫn luôn là một người bạc tình, nhìn như quan tâm tinh tế, nhưng quả thực anh chẳng để điều gì trong lòng.

Không có chuyện gì khiến anh hối hận buồn phiền, anh sống vô cùng ung dung.
Mắt Ti Hí húp hết một hơi nước mì cuối cùng: “Lúc ấy tôi còn nghĩ, ngày nào đó tôi chết đi, có anh Nghiêm ở đấy chắc chắn tôi sẽ không phải phơi thây nơi hoang dã.”
Mắt Ti Hí: “Nếu thật sự anh theo đuổi được anh Nghiêm rồi, chắc chắn anh ấy sẽ đối xử thật tốt với anh.”
Sau khi ngày tận thế đến, những lời ước định trước kia đều bay biến, mọi người không còn cảm thấy tình yêu đồng tính trái với quy luật tự nhiên nữa, cũng không thấy điều đó là bệnh, mỗi người đều lo toan sinh tồn, giờ không còn thời gian đi quan tâm chuyện nhà người khác nữa.
Thậm chí có không ít người thấy hai người đàn ông ở bên nhau cũng rất tốt, dù sao cả hai đều là người lao động khỏe mạnh, có thể làm không ít việc, cả hai đều có thể thư thả hơn không ít.
Mắt Ti Hí cảm thấy tìm một người đàn ông cũng không tồi, gã chưa từng nghĩ đến việc tìm phụ nữ xây dựng gia đình.

Gã không đủ sức làm những điều đó, cũng cảm thấy bản thân không có khả năng nuôi một đứa trẻ.
Bách Dịch cũng nhìn ra, bọn họ tìm bạn đời là nam cũng không nhất thiết là vì họ thích đàn ông, mà bởi ở chung với đàn ông vừa có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, lại có thể giảm bớt áp lực và gánh nặng, không cần lo sau này mình chết rồi vậy bạn đời sẽ phải làm sao, không có lo lắng về sau.
Nói chính xác ra, bọn họ chỉ là cân nhắc thiệt hơn chứ không phải do dựa vào tình cảm.
Râu Quai Nón liếc mắt: “Tôi vẫn phải tìm phụ nữ, trước kia không có điều kiện, giờ đây chúng ta sinh sống ở đây rồi.

Tôi sẽ cưới một người vợ, chúng tôi cùng nhau làm lụng, chờ sinh em bé, vậy là tôi đã có một gia đình.”
Mắt Ti Hí lầm bầm lầu bầu không thành tiếng.
Bách Dịch đã nhìn ra, hẳn Mắt Ti Hí đã tìm ra đối tượng từ lâu rồi, đối tượng chính là Râu Quai Nón.
Đáng tiếng Râu Quai Nón không có hứng thú với gã ta, đúng là mắt đưa đẩy cho người mù nhìn.
Có điều anh cũng không thấy khổ thay Mắt Ti Hí, bởi Mắt Ti Hí chọn Râu Quai Nón cũng không hẳn là vì có tình cảm chân thật với Râu Quai Nón.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Chỉ là vì Râu Quai Nón là người làm bạn đời thích hợp nhất bên cạnh gã.
Con người có lúc thẳng thắn không che đậy như vậy đấy.
Bình thường Bách Dịch cũng sẽ đi làm ruộng, nhưng vì có ít đất nên nửa ngày đã làm xong việc, có lúc cả một ngày cũng không có việc gì làm.
Khoai tây, khoai lang không cần phải chăm bẵm quá cẩn thận.

Thế là Bách Dịch lấy hạt giống ra, trên một miếng đất nhỏ anh gieo trồng một ít cải thảo.

Khoảng một tháng là có thể thu hoạch, đến lúc đó làm dưa muối chua, mùa đông trên bàn ăn cũng có thêm một món.
Đúng là Bách Dịch rất muốn lấy thêm đất ra, nhưng thế thì thu hút quá, anh chỉ đành bỏ qua.
Có lúc Bách Dịch cũng sẽ theo bọn họ đi sửa sang lại dưới hầm.

Đồ cất trữ ở đây đều là thức ăn cho mùa đông, hầm này vốn có sẵn trong thị trấn, dùng xi măng đắp lên, bốn phía đều rất phẳng, so với hầm không dùng xi măng thì sạch sẽ khô thoáng hơn nhiều.

Trong đó chất đầy đồ như mì khô nọ kia được niêm trong túi nilon.
Còn có một đống mì ăn liền, với một ít gia vị.
Nhìn đống đồ trong hầm, mọi người nơi đây cũng được an ủi.
Có thức ăn, rất nhiều thức ăn, đủ cho họ dùng qua một mùa đông, như thế sao họ không vui cho được chứ?
Còn mong ước cao xa cái gì nữa?
Nhưng mùa đông ngoài quần áo ấm ra thì cần củi sưởi, nơi đây không có giường sưởi, mùi củi cháy rất nồng, nhưng chỗ mua than còn chẳng có chứ đừng nói đến than.
“Ban ngày có thể đốt chậu sưởi trong sân.” Trịnh Tuyết lại không đặt nặng việc này lắm.

Mấy mùa đông trước cô đều trải qua như vậy, có lúc ngay cả củi đốt cũng không cần, cô vừa vùi khoai lang vừa nói, “Đến tối mọi người nên ngủ cùng nhau, hai người ngủ chung sẽ không còn lạnh lắm.”
Trịnh Tuyết: “Hãy đắp thêm mấy cái chăn, đừng mặc quần áo dày đi ngủ, hai người nằm gần chút là được.”
Trịnh Tuyết cười nói: “Nếu có người yêu là tốt nhất, không mặc quần áo mà ôm lấy nhau, thế là ấm nhất.”
Cô đang trêu Bách Dịch.
Nhưng Bách Dịch chẳng hề đỏ mặt, còn vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Cách này không tồi.”
Trịnh Tuyết hăng hái hơn hẳn, cô nháy mắt nói với Bách Dịch: “Nghiêm Lăng cơ bắp đầy người thế, chắc chắn ấm lắm.”
Bách Dịch: “… Chị nói đúng.”
Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ một chút tim Bách Dịch lại nóng lên.
Anh sẽ tưởng tượng những cảnh như vậy.

hai người ở trong một cái chăn thủ thỉ với nhau.
Có lẽ còn làm ra một chút chuyện khác…
Đối với Bách Dịch đã ăn chay quá lâu lại còn đang ở kỳ tráng niên như này, điều đó quả là vô cùng kích thích, nghĩ chút thôi cũng không chịu nổi.
Bách Dịch cười nói: “Chờ Nghiêm Lăng trở về bình an rồi nói sau.”
Trịnh Tuyết: “Đúng vậy, đến lúc đó hẵng nói.”
Sau một tuần trải qua sinh hoạt ngày nghỉ đêm đi, cuối cùng Nghiêm Lăng cũng dẫn người đến một thành phố lớn, thành phố này vốn là một quận, hoàn toàn không thể so sánh với các thị trấn hay thôn xóm, hơn nữa nơi này có nguồn nước, là một nơi có lượng nước rất dồi dào, cho nên dân số cũng rất đông.
Khi dân số tăng lên, thành phố này nhanh chóng cũng trở nên hỗn loạn, trật tự cũng thay đổi rất nhiều.
Và sẽ nảy sinh một số chuyện làm ăn – có thể dùng vật tư đổi lấy vật bất kỳ.
Bao gồm cả người.
“Không biết hiện tại giá cả thế nào.” Một cậu đàn em vốn đã từng sống ở đây lên tiếng, “Nhưng cũng không đắt lắm đâu, đừng thấy thành phố này lớn rồi còn có cả nước ngầm, thật ra đã cạn từ lâu rồi.”
“Nhiều người như vậy, chỉ dựa vào việc thu gom chút đất chậu hoa là không nuôi sống họ được.”
Thành phố này có thể cung cấp nguồn nhân lực cho các thành phố khác, có thể cho thuê, cũng có thể trực tiếp bán đứt.
Bình thường cũng không có ai thuê cả, cho thuê xong sẽ phải có ngày trả, nếu không trả thì sẽ đánh nhau.

Nhưng nếu trả lại thì chính là chắp tay dâng bí mật trong thành phố của mình lên cho người ta xem, yếu tố rủi ro quá cao.
Vào thành phố không khó, họ chỉ cần dùng tài sản thế chấp, ghi danh số người với một vài đặc điểm của mỗi người rồi trả lệ phí là có thể vào thành phố.
Lệ phí vào đây cũng không phải là tiền, chính là vật tư, thức ăn nước uống hay là quần áo nọ kia đều được.
Họ đưa hai mươi cái bánh khô, cũng coi là số tiền lớn, dù sao cũng làm từ bột mì, bây giờ có thể ăn đồ từ bột mì cũng đều là tầng lớp quản lý của một thành phố lớn, còn là tầng lớp cao nhất.
Người phụ trách đăng ký chắc chắn sẽ không nộp số bánh này lên, họ cũng không cần lo lôi kéo sự chú ý của người ta.
Nghiêm Lăng đi trên đường, nơi đây rất nhiều người cũng không tìm được việc làm, không có việc sẽ không có thức ăn, chỉ có thể dựa vào một chút đồ ăn kiếm được, còn phải tiết kiệm.

Vì thế dọc đường đi cũng không thấy mấy ai có vóc dáng cường tráng, tất cả đều gầy trơ xương với vẻ mặt đau khổ, khi họ nhìn đến đoàn người Nghiêm Lăng, những người đi đường đều chọn cách tránh họ, né họ xa xa chút.
Bên đường còn có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi, tụi nó đứa nào cũng đầu to bụng thũng đi chân trần chạy nhảy khắp nơi.

Nếu có người thấy tụi nó đáng thương họ sẽ chia cho tụi nó chút thức ăn, cho nên cha mẹ tụi nó cũng không cấm tụi nó chạy nhảy ngoài đường.
Bởi không có ô tô nên ở ngoài đường cũng không lo nguy hiểm.
Càng không cần lo lũ buôn người – bọn trẻ nhỏ như vậy không làm được việc gì, còn phải tốn thức ăn nuôi, lũ buôn người cũng chẳng cần.
Hội Nghiêm Lăng đã sớm quen với cảnh tượng như vậy, thành phố rộng lớn này cũng coi như không tồi, ít nhất bên vệ đường cũng không có người chết.
Có những thành phố khác họ đã từng đi qua, bên ven đường có những thi thể đã thối rữa, bu đầy ruồi nhặng, mọi người đi trên đường phố thì như những xác chết biết đi.

Người ở nơi đây tuy cũng gầy trơ cả ra nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn cái xác biết đi một chút.
“Anh Nghiêm, lần này chúng ta trao đổi lấy bao nhiêu người về?”
Nghiêm Lăng: “Một trăm người.”
Bọn họ có súng trong tay, một trăm người còn quản lý được, nhiều hơn nữa sẽ phải lo trong đám người có kẻ nổi lên ý đồ xấu.
Lỗi Tử hỏi: “Anh Nghiêm, không thì ở lại đây thêm mấy ngày.”
Dù sao cũng là thành phố lớn, vẫn sẽ có chút hoạt động giải trí.
Nhưng Nghiêm Lăng trưng ra cái vẻ lạnh lùng nói: “Xong xuôi thì về luôn.”
Thời gian hắn ra ngoài càng dài sẽ lại càng lo lắng, chỉ có năm người đám Râu Quai Nón ở lại thị trấn, nếu như có nguy hiểm thì phải làm thế nào?
Nếu lúc hắn trở về, người kia không còn chờ hắn.
Vậy lại phải làm sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui