“Quan hệ tốt là được rồi, sao còn tốt đến mức phải chuyển đến nhà người ta!” Mẹ Bách đứng trước ngưỡng cửa nhìn Bách Dịch thu dọn đồ đạc, trái tim thủy tinh của bà giờ đây đã tan vỡ thành bụi cát đầy đất, bà không ngừng càm ràm oán trách, “Minh Thu đã đi rồi, em út của con còn ở nước ngoài, sao con cũng phải đi chứ? Để lại một mình mẹ ở cái nhà này!”
Bà vừa ca thán vừa khóc lóc, vẫn là Bách Mỹ Như không nhìn nổi nữa: “Mẹ! Mẹ đừng vờ khóc nữa, còn chẳng có nước mắt kia kìa.”
Lời này chọc vào tổ ong vò vẽ, bà Bách không vờ khóc nữa mà lập tức khóc thật, nước mắt nói đến là đến.
Bà Bách cưng chiều con cái, đã thế lại còn mưa sương ướt đều, đứa nào cũng yêu.
Theo lời bà nói chính là “Tình cảm thân thương nhất trên đời này trừ người sinh ra ta thì chính là người ta sinh ra”, trong lòng bà ngay cả chồng cũng không quan trọng bằng mấy đứa trẻ.
“Bạch tiên sinh không thể vô lý như thế được!” Mẹ Bách sốt ruột đến giậm chân, “Cậu ta muốn làm bạn với con, kết bạn là tốt, nhưng sao còn phải nhất quyết ở cùng nhau chứ!”
Bách Mỹ Như ở bên cạnh khuyên bà: “Mẹ, bao nhiêu người mong còn không được kìa, mẹ nghĩ dinh thự nhà họ Bạch dễ vào như thế à.”
Bà Bách chỉ khóc mãi, cũng không nói gì thêm nữa, mưu đồ dùng nước mắt giữ lại đứa con trai lớn của mình.
Bà thương đứa con lớn này nhất, nó là đứa con đầu lòng của bà, là lần đầu tiên làm mẹ của bà, bà còn không cho phép vú nuôi cho con bú mà phải đích thân tự mình làm, đêm đêm cũng phải tự cho con ngủ, bà đối xử với Bách Dịch như người yêu thương duy nhất vậy.
Hồi chồng bà muốn đưa con trai lớn ra nước ngoài, bà ở nhà một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, nhưng vẫn không giữ lại được, từ đấy cứ hờn chồng mãi.
Tình yêu của bà dâng trào quá mức, trong nhà trừ Bách Minh Thu ra ai cũng thấy vừa cảm động vừa nhức đầu.
Bách Dịch thu dọn hành lý xong, hiếm thấy mà đi đến trước mặt bà Bách.
Anh nắm lấy tay mẹ mình, dùng chất giọng như là làm nũng: “Mẹ, con vẫn sẽ ở Thượng Cảng thôi mà, hàng tuần con sẽ về nhà mình, cũng chẳng khác gì như là đi học cả.”
Bà Bách vẫn rất đau lòng, bà biết con trẻ thành gia rồi sẽ có một ngày nào đó nó sẽ rời xa bà, nhưng bà không ngờ tới, thằng bé còn chưa lập gia đình vậy mà đã phải rời bà mà đi: “Năm đó nên mời thầy về dạy kèm ở nhà mới phải! Không nên cho con đi học!”
Bách Dịch với Bách Mỹ Như nhìn nhau, đều cảm thấy không còn lời nào để nói.
Trái lại ông Bách vô cùng phấn khởi, với ông Bạch nhị dù có phần ngang ngược nhưng cũng chưa từng làm mấy chuyện bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà, cộng thêm việc hắn có quyền có thế, Bách Dịch giao hảo với hắn rất có khả năng dẫn dắt hắn đi về đường ngay.
Trong mắt ông Bách, không có ai có thể ngay thẳng chính phái bằng con trai cả của mình.
Bách Dịch cứ thế ngồi lên xe hơi đến đón anh của nhà họ Bạch trong nào nỗi bi thương, nào sự kỳ vọng của người nhà.
Tài xế vẫn là người lần trước, hai người xem như là đã quen biết, suốt dọc đường cũng chuyện trò đôi câu.
“Nhị gia dặn tôi đưa cậu đến rạp chiếu bóng, hành lý để tôi mang về dinh thự cho cậu.” Thái độ của tài xế vẫn rất đúng mực.
Bách Dịch: “Cảm ơn.”
Phim trong rạp đều là các bộ phim của người nước ngoài, trong nước cũng có nhưng rất ít.
Mặc dù tình hình hiện giờ chưa ra hình ra dạng gì nhưng người vui vẻ hưởng thụ vẫn không ít, ở Thượng Cảng đây người nghèo cũng lắm đấy, nhưng vẫn có nhiều kẻ lắm tiền.
Tỉ như hiện tại, Bách Dịch vừa mới xuống xe đã thấy ngay ngoài rạp chiếu bóng đã có không ít người, đa phần là tình nhân, còn có nam sinh với nữ sinh, đứng cạnh nhau ngượng ngùng nắn nắm, nhìn một cái biết ngay không thành bạn trai bạn gái thì cũng phải sắp thành.
Mấy người này đều có tài sản cố định, không phải lo chuyện mưu sinh, nếu không sống được ở Thượng Cảng thì có thể chuyển đến nơi khác, chỉ cần có tiền thì ở đâu cũng sống được.
“Bách Dịch! Sao anh lại tới đây!” Cách đó không xa có người đang hô gọi tên anh, Bách Dịch theo tiếng gọi nhìn qua, chính là chàng trai tự xưng đẹp trai tân thời số một Thượng Cảng cậu ba Dương.
Từ lần trước ở yến hội đến giờ cũng phải gần một tháng họ chưa gặp lại nhau.
Vì vậy Bách Dịch vô cùng lịch sự chắp tay nói: “Cậu ba Dương phong thái vẫn vậy nhỉ.”
Dương Tam cười nói: “Tôi từ trước đến nay đều là vậy mà.”
Bách Dịch: “Cậu đẹp trai xuất chúng, có lẫn trong đám đông thì liếc mắt cái cũng nhìn ra ngay.”
Dương tam cũng cho là như vậy, đồng thời cảm thấy Bách Dịch tinh mắt biết nhìn ra trai đẹp, nhưng miệng lại nói: “Tôi đẹp trai gì chứ? Anh đừng giễu tôi, mà sao? Anh cũng đến xem phim à? Hôm nay chiếu phim tình cảm, cũng không biết có hay hay không, nghe nói sẽ có cảnh hôn môi nên tôi mới đến, mong đừng phí tiền vé của tôi.”
Mặc dù hai người mới quen biết chẳng được mấy lâu nhưng Dương tam vốn là người có tính dễ làm thân, cậu ta gặp ai cũng có thể bắt chuyện đôi câu, mà mồm miệng cũng chẳng biết giữ, người thân quen với cậu ta đa phần không thích nghe cậu ta lảm nhảm, chỉ có Bách Dịch – sẵn sàng nghe cậu ta huyên thiên hết lời.
Vì vậy Dương tam rất thích Bách Dịch, nếu không phải cha mẹ trong nhà không cho phép, cậu ta đã rất muốn bái kết nghĩa.
“Anh đến một mình?” Dương tam nhìn về phía sau lưng Bách Dịch, mập mờ cười nói, “Hẹn quý cô nhà nào đây?”
Bách Dịch: “Cậu thì sao? Lại hẹn ai à?”
Quả nhiên Dương tam trúng kế: “Thì là hẹn mítxi(1) Triệu chứ còn gì nữa.”
Bách Dịch thở dài nói: “Cậu kiên trì lâu như vậy, hẳn mítxi Triệu sẽ sớm động lòng với cậu thôi.”
Quý cô Triệu với Dương tam là người chung đường, cũng là một cô nàng tân thời, cá tính thể hiện còn mạnh mẽ hơn cả Dương tam, cô còn là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, không muốn kết hôn, Dương tam tốn không ít tiền vì cô nàng nhưng đến nay ngay cả tay cũng chưa chạm đến được.
Dương tam: “Hừ! Cô ấy chẳng biết lý lẽ gì hết! Nếu hôm nay xem phim xong, ăn tối xong cô ấy còn không đi đến quán rượu cùng tôi thì tôi sẽ cắt đứt với cô ấy!”
Bách Dịch mỉm cười bảo: “Cậu còn định kết hôn với cô ấy cơ mà?”
Dương tam bĩu môi: “Không đến nước đó đâu, nếu kết hôn với cô ấy mẹ tôi sẽ đánh gãy chân tôi đầu tiên, bạn trai cô ấy xếp thành hàng, tôi có đáng là gì?”
Quý cô Triệu tràn ngập lôi cuốn, cô không thiếu tiền, lại đương tuổi thanh xuân, dáng dấp xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều.
Cô nàng là kiểu ai đến cũng không từ chối, nếu cộng thêm Dương tam vào vậy ở Thượng Cảng cô nàng phải có bốn người bạn trai, còn thường hẹn cùng nhau đánh mạt chược hay đi sàn nhảy khiêu vũ, hoàn toàn là một quý cô tân thời.
Đến nỗi các người bạn trai của cô có thể sống chung hòa bình một cách kỳ khôi, chưa bao giờ tranh đoạt tình nhân.
Vì vậy mà mítxi Triệu ở Thượng Cảng cũng là một nhân vật quan trọng.
“Chà, tôi nghe người ta nói hiện giờ anh với Nhị gia có quan hệ không tồi?” Dương tam không muốn thể hiện sự hâm mộ ra quá rõ ràng nên mở trừng hai con mắt, “Tôi biết anh là người vô cùng tốt, tính tình tốt như thế thành bạn với Nhị gia cũng là trong dự liệu.”
Dương tam ra sức nịnh bợ Bách Dịch.
Cho đến khi…
“Nhị gia!” Dương tam chẳng hề e dè nhe răng cười với Bạch nhị ở phía sau Bách Dịch đang đi về phía này, “Ngài cũng đến xem phim sao? Thật là trùng hợp nhỉ!”
Hiển nhiên Bạch nhị chẳng để ý đến Dương tam, mặt hắn chẳng có cảm xúc gì, giọng điệu xa lạ: “Trùng hợp cái gì? Tôi có hẹn với cậu cả Bách.”
Dương tam lấy làm kinh hãi: “Ôi! Hai người, cùng đi xem phim tình cảm á?”
Dương tam không giữ mồm giữ miệng, đổi thành người ngoài hẳn đã không dám hỏi, chuyện có liên quan đến Bạch nhị dù có muốn nói cũng không dám nói.
Bách Dịch mắt thấy Bạch nhị nổi sùng đến nơi, vội vàng nói với Dương tam: “Tôi đã có hẹn xem phim với Nhị gia từ lâu nhưng vẫn mãi không có tìm được thời gian thích hợp, hôm nay mới có thời gian, dù là phim tình cảm thì vẫn phải xem.”
Dương tam chấp nhận lời giải thích này, đang định nói thêm câu nữa thì mítxi Triệu cũng tới.
Quý cô Triệu mặc một chiếc váy ngắn lộ vai phối lụa đen dưới gấu, mái tóc được uốn lọn nhỏ bồng bềnh, nhìn từ xa trông như có một con cừu ở trên đầu, chân đi một đôi cao gót màu đen, tay khoác ví da nhỏ.
Cô nàng bước đi vô cùng uyển chuyển, đi một đường là được người ta nhìn cả một đường.
Cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng, mọi người càng nhìn, cô bước càng duyên dáng.
“Ôi chao, Nhị gia, cậu cả Bách, hai người cũng đến xem phim ư?” Giọng của cô Triệu cũng đưa đẩy như người vậy, vừa ngọt vừa nhẹ, cô khoác lấy cánh tay Dương tam, ánh mắt quyến rũ quét qua Bạch nhị và Bách Dịch.
Cũng không phải cô có ý gì với hai người họ, chẳng qua là cô vốn có dáng điệu như vậy.
Bạch nhị vẫn chẳng có biểu cảm gì, hắn cảm thấy hai người này đều đúng chuẩn rắm nhiều lời ít, mau lượn đi cho sớm chợ, hắn chỉ muốn cùng Bách Dịch trải qua thế giới hai người thôi.
Nhưng Bách Dịch nhân duyên tốt quá, người chào hỏi ngày càng nhiều, lại dần dần tạo thành tình thế vây hai người họ lại.
Là chủ nhà họ Bạch, thực tế còn là người nắm quyền ở Thượng Cảng, Bạch nhị không thể thẳng thừng nói ra từ “cút đi”, vì vậy cào tim cào phổi hắn cảm thấy bản thân quả thực không nên làm một tên quân tử – quân tử trò hề này chẳng được cái tốt lành gì, chỉ có rước thêm phiền não.
Cũng may bộ phim bắt đầu mở màn rồi, đám người mới dần tản đi, Bạch nhị với Bách Dịch cũng đi vào phòng chiếu phim.
Bạch nhị cau mày, nói với Bách Dịch: “Mấy kẻ kia giờ không ra thể thống gì, em hạn chế tiếp xúc với họ thôi, tránh lại thành giống như chúng nó.”
Bách Dịch xoa dịu: “Đừng giận, họ nhìn thấy cậu mới tới, nhưng không dám chào hỏi khách sáo với cậu nên mới quay sang tôi thăm hỏi.”
Mặc dù lời giải thích đầu lừa không đúng với miệng ngựa(2) nhưng lạ là có thể vỗ về được Bạch nhị.
Chỉ có Bách Dịch biết, cái chú lừa ngang ngược này đang ghen, nhưng có ghen cũng không thẳng thắn nói ra, chỉ có thể lòng vòng biểu đạt bản thân đang ghen tuông.
Phim chiếu hiển nhiên là dạng đen trắng, có điều hiện giờ đã có kỹ thuật hòa âm, không phải xem phim câm, quảng cáo nói bộ phim này có cảnh giới hạn rất táo bạo, kết quả xem từ đầu đến cuối, cảnh táo bạo nhất chính là nam nữ chính trao nhau nụ hôn, vô cùng triền miên, là một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.
Hiện giờ người phương Tây đang đổ về nhiều, chỉ cần là thứ của người phương Tây nhất định sẽ là điều tốt, chuyện của người nước ngoài đều đáng để học tập, cái hay chưa chắc đã học được nhưng cái xấu – chắc chắn phải học tinh thông rồi.
Trong phim nam nữ chính hôn nhau, các cặp tình nhân trong phòng chiếu cũng bắt đầu hôn nhau.
Tiếng hôn môi lần lượt vang lên – mọi người đều là người tân thời, vì vậy cũng đừng ngại ngùng khách khí, hãy hôn nhau đi.
Dương tam với quý cô Triệu ngồi ngay hàng ghế phía trước họ, hai người ôm chầm lấy nhau hôn môi, khăng khít không một kẽ hở, quả là dung hợp thành một.
Bạch nhị nhìn Bách Dịch chăm chú xem phim, mặt đầy vẻ phê phán nói với anh: “Đám người này đúng là vô liêm sỉ! Hôn nhau ở ngay nơi đông người!”
Nhưng Bách Dịch không nghe thấy lời hắn nói, anh chỉ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người hôn nhau bừng bừng khí thế, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, không ai chú ý đến bọn họ, vì vậy Bách Dịch ngoảnh đầu hỏi Bạch nhị: “Không có ai nhìn, chúng ta cũng hôn đi?”
Bạch nhị sững sờ – rốt cuộc Bách Dịch có nghe thấy câu hắn vừa nói hay không?
Hôn nhau trước bàn dân thiên hạ, thực sự trái ngược lại với sự giáo dục được học và quy tắc làm người của hắn.
Vì vậy Bạch nhị cúi đầu không nhìn Bách Dịch, vô cùng dè dặt đáp: “Vậy thì hôn một cái đi.”.