Khi đó, dường như Bách Dịch mới vào cấp ba.
Vì khối cấp hai và khối cấp ba chung trường, thêm nữa là thành tích học tập của anh rất xuất sắc nên được tuyển thẳng lên cấp ba, đồng thời còn được miễn toàn bộ học phí.
Hơn nữa, chủ nhiệm cấp hai của anh cũng đi theo, trở thành giáo viên chủ nhiệm sáu năm học trung học của Bách Dịch.
Sau kỳ huấn luyện quân sự, Bách Dịch trở thành lớp trưởng.
Các thầy cô rất thích anh, bạn bè xung quanh cũng thế.
Anh luôn là vậy, không cần tốn quá nhiều tâm sức nhưng lại có thể dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác.
Ngay cả những bạn học nam quậy phá cũng thích nói chuyện với anh, bởi vì Bách Dịch là “học sinh ngoan” duy nhất có thể lý giải cảm xúc phản nghịch, hơn nữa anh không có thành kiến với bọn họ.
Chương Lệ cũng nằm trong số đó.
Chẳng qua Chương Lệ không được xem là “học sinh hư”.
Hắn là kẻ ngoại đạo trong chốn sinh hoạt vườn trường này, không ở ký túc, không thân thiết với bất cứ ai, không có bạn thân, thành tích học tập bình bình và luôn luôn chỉ mặc đồng phục.
Quy định của trường chỉ cần mặc đồng phục từ thứ hai đến thứ tư, nhưng Chương Lệ lại mặc nó quanh năm suốt tháng.
Có lẽ bởi vì vẻ ngoài bắt mắt và hành vi kỳ quái mà những người không vừa mắt với hắn ngày càng nhiều.
Lòng ghen ghét của bọn nam sinh không thể xem nhẹ, nhất là đối với người luôn được bọn con gái hâm mộ tung hô, họ cho rằng như vậy là “ngầu”, mà không để ý tới bọn con trai khác.
Trong những mối quan hệ của học sinh khi ấy tựa như không có bí mật, bọn họ như có khiếu trinh sát bẩm sinh, không có tin tức gì mà bọn họ không mò ra được.
Chưa được nửa học kỳ, “gia cảnh” của Chương Lệ đã bị rêu rao khắp trường, từ khối cấp hai tới khối cấp ba.
Nhà Chương Lệ rất nghèo, nghèo đến độ chỉ có thể ở trong cái khu đã bị cắt điện, chuẩn bị phá bỏ và di dời.
Người ta gọi nôm na đây là khu ổ chuột – phòng ở cũ kỹ mà giá đất lại cao chót vót.
Nếu có tiền đền bù và di dời thì mỗi hộ ở đây đều trở thành triệu phú.
Nhưng đáng tiếc, không có công ty bất động sản nào đồng ý trả một số tiền lớn như vậy.
Vì thế, bây giờ các triệu phú vẫn là chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi.
Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể mặc đồng phục do trường phát.
Vào cuối tuần, hắn sẽ đi làm thêm ở trung tâm thương mại, từ phát tờ rơi đến giả làm thú bông.
Các nữ sinh nghe được những câu chuyện này lại càng thêm yêu thích hắn.
Niềm thích thú xen lẫn thương hại trở thành một thứ cảm xúc phức tạp.
Bọn nam sinh lại không như vậy, thấy các bạn nữ càng thích Chương Lệ thì họ càng ghét hắn.
Gây sự với nhau là chuyện bình thường nhưng Chương Lệ không đáp trả lại, lâu dần, mâu thuẫn giữa họ ngày càng lớn đến độ không thể làm hòa được.
Chương Lệ cũng là cái đinh mà Bách Dịch đụng phải.
Cho dù anh nói gì với Chương Lệ thì hắn cũng chỉ trả lời ngắn gọn, không phải “biết” thì cũng là “ừ”, hoặc là “được”.
Theo lý mà nói, quan hệ của bọn họ như vậy thì sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với nhau nữa.
Thành tích học tập và gia cảnh của Bách Dịch đều nổi trội xuất sắc, anh thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu, bước lên con đường tiền đồ tươi sáng, trở thành người thành đạt trong mắt mọi người, một kẻ thành công.
Còn Chương Lệ, nếu không gặp được biến cố lớn, không gặp được kỳ tích kỳ ngộ, thì hắn sẽ học ở một trường đại học bình thường, trở thành một người đi làm như bao người khác, sau đó sẽ kết hôn, nuôi dạy con cái, cực khổ làm việc tới già rồi dựa vào tiền hưu không nhiều không ít mà trải qua những năm tháng hưu nhàn.
Mỗi người một hướng đi, không thể nói con đường nào dễ, con đường nào khó.
Nhưng một điều có thể xác định là bọn họ sẽ không có bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào.
Bách Dịch nhớ lại mười hai bức thư tình mà Chương Lệ nói.
Thời cấp ba, đúng là anh nhận được rất nhiều thư tình, nhiều đến độ anh không thể nào nhớ được.
Tuy mỗi bức thư đều được anh đọc kỹ nhưng đã qua quá nhiều năm, dù anh có vắt óc nghĩ ngơi thì cũng chẳng ra chút manh mối nào.
“Học kỳ hai năm lớp mười một.” Chương Lệ vẫn giữ nguyên hành động nâng cằm Bách Dịch, ánh nhìn tăm tối, ngón tay hắn run nhè nhẹ, giống như khoảnh khắc này đã được hắn chờ đợi quá lâu rồi.
“Cậu cùng thầy giáo tới nhà tôi thăm hỏi.”
Khoảnh khắc ấy vô cùng trân quý đối với Chương Lệ, ấn tượng của nó khắc sâu vào hồi ức của hắn.
Còn với Bách Dịch, tình huống ấy như bao tình huống khác, không có gì là đặc biệt.
Chương Lệ thì thầm: “Khi đó, tôi nghĩ, một đại thiếu gia như cậu mà nhìn thấy hoàn cảnh nhà tôi thì sẽ có suy nghĩ gì nhỉ, sẽ ứng xử như nào?”
Bách Dịch nhìn vào đôi mắt của Chương Lệ.
Hắn có một đôi mắt rất đẹp, đen láy hơn so với người khác, ánh nhìn sâu thẳm tựa như đêm tối bí ẩn, không thể nào hiểu được trong đó có gì.
Bách Dịch mù mờ nhớ được một số thứ.
Lúc ấy, vì là lớp trưởng nên anh bị giáo viên chủ nhiệm kéo đi theo.
Anh đã gặp qua những tình huống như vậy quá nhiều lần, muốn anh nhớ rõ ràng lại thì thật khó cho anh.
Nhưng Chương Lệ lại nhớ rõ, khi Bách Dịch bước vào căn nhà đơn sơ ngay cả cái bàn tiếp khách còn không có, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
Khi đó Bách Dịch mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, nước da trắng sáng hơn so với bây giờ, ngũ quan tinh tế, nụ cười ôn hòa treo trên khóe môi, giống như một quý công tử bỗng lạc đường vào xóm nghèo vậy, hoàn cảnh nơi này không hợp với anh, nhưng lại vì anh mà nó trở nên tươi đẹp hơn.
Anh tựa như vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm tối, không vì sao nào có thể lấn mất ánh sáng tỏa ra từ Bách Dịch.
Chương Lệ không còn nhớ tâm trạng của mình khi đó nữa.
Thứ hắn khắc sâu là tiếng tim đập thình thịch trong khoang ngực.
Chương Lệ không biết rằng, yêu là thứ cảm giác vừa sung sướng mà lại vừa đau khổ.
Bởi vì, trong một giây động lòng ấy, đã quyết định hắn chỉ có thể đứng tại đây, xa vời nhìn người kia.
Bách Dịch khác với hắn, cậu ấy có một tương lai tươi đẹp.
Trong tương lai, có thể cậu ấy cưới một cô gái xứng đôi vừa lứa, trải qua chuyện cơm áo gạo tiền hằng ngày.
Trong cuộc sống ấy, ngay cả một vị trí nhỏ cũng không dành cho hắn.
Bách Dịch hỏi hắn: “Lúc đó tôi nói gì?”
Chương Lệ cúi xuống, môi hai người chỉ cách nhau mấy milimet, chỉ cần một người nhúc nhích là môi họ sẽ chạm vào nhau.
“Đối với cậu, tôi chỉ là một người xa lạ.” Chương Lệ mỉm cười, “Cậu không nói gì cả, chỉ đi theo giáo viên rồi cười với tôi.”
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên nụ cười khi ấy của Bách Dịch, nét ôn hòa khiến lòng hắn đắm say.
Hơn cả rượu ngon ủ lâu năm.
Bỗng nhiên Bách Dịch đưa tay đẩy vai Chương Lệ ra, anh đứng dậy từ sô pha, nét mặt hơi hoảng loạn.
Lần đầu tiên trong đời anh lộ ra biểu cảm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác này.
“Tôi…” Bách Dịch khó khăn mở miệng, anh suy nghĩ thật lâu rồi chán nản nói: “Tôi không nhớ ra cậu.”
Có lẽ, trong ký ức mơ hồ của anh, anh nhớ rõ người tên “Chương Lệ”.
Nhớ rõ từng nhân vật mà hắn sắm vai, ấy vậy mà không nhớ được Chương Lệ trông như nào, cũng không thể nhớ được sau khi Chương Lệ tốt nghiệp cấp ba, hắn đã đi đâu.
Anh đã từng có cơ hội hiểu rõ Chương Lệ.
Nhưng tất cả đều bỏ lỡ.
Chương Lệ đứng ở đằng kia, thân hình cao lớn, bộ vest phủ lên thân thể với những đường cong cơ bắp đầy xinh đẹp.
Hắn đã gần ba mươi, nhưng bây giờ, đứng trước Bách Dịch, tựa như hắn lại trở về người thiếu niên năm đó, chỉ có thể nhìn Bách Dịch từ phía xa.
Hắn nguyện ý trả giá hết thảy, để rồi hiểu ra rằng, cho dù hắn hiến dâng tất cả mọi thứ, cũng không thể có được một ánh nhìn của đối phương.
Trước mặt đối phương, những thứ trân quý mà hắn sở hữu đều trở thành đồ rẻ tiền không đáng nhắc tới.
Bách Dịch dần bình tĩnh trở lại, rốt cuộc anh đã khôi phục lý trí: “Tối hôm qua tôi nằm mơ.”
Chương Lệ nhìn anh không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thúc giục anh tiếp tục nói.
Bách Dịch: “Có thể là mơ, cũng có thể là một thứ gì khác.
Tôi mơ thấy mình sống ở những chiều không gian kỳ quái.
Ở những thế giới ấy, tôi sẽ gặp được một người, vừa hay trong giấc mơ ấy có người tuyên bố nhiệm vụ cho tôi.
Mỗi nhiệm vụ đều có quan hệ tới người đó.”
“Trùng hợp là, người đó ở thế giới đầu tiên có tên là Chương Lệ.”
Bách Dịch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Chương Lệ: “Ngày hôm sau, sau khi tôi tỉnh lại, cũng chính là hôm nay, tôi gặp được cậu.”
“Tôi rất khó để tự thuyết phục mình rằng đây là trùng hợp, mà không phải là một kế hoạch được tính toán từ trước.”
Bách Dịch cho rằng Chương Lệ sẽ không trả lời, hoặc có thể hắn sẽ nói mình không biết gì cả.
Nhưng Chương Lệ lại rất thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng là những thế giới cậu đi vào có liên quan tới tôi.” Ánh mắt Chương Lệ vẫn luôn dừng lại trên người Bách Dịch, không chớp lấy một lần, tựa như chỉ cần hắn chớp mắt thì người trước mặt sẽ biến mất, không tìm thấy tung tích nữa, “Nhưng không phải tôi lên kế hoạch.”
“Tôi cũng đã nói là mình không rõ đó là thứ gì.”
Chương Lệ cười khẽ: “Tôi không có ký ức ở trong đó.”
“Thật ra, ngay từ đầu có thể lựa chọn, chọn tôi hay cậu là người mất ký ức.”
Ánh nhìn Chương Lệ u ám hơn, bên trong là tràn ngập những bí ẩn cùng dục vọng đen tối: “Nếu cậu mất đi ký ức thì mọi việc với tôi sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Như một tờ giấy trắng, hắn có thể tự ý vẽ mọi thứ lên đó.
Nhưng hắn lại chọn cách gây bất lợi cho mình nhất.
Hắn giao mọi quyền lựa chọn cho Bách Dịch.
Nếu Bách Dịch không yêu, thì hắn vẫn chỉ là người xa lạ trong thế giới của Bách Dịch.
Nếu Bách Dịch rơi vào tình yêu, hắn mới có thể tìm được đảo thiên đường duy nhất giữa biển khổ ải mênh mông.
Bách Dịch nhìn hắn không nói lời nào.
Ánh mắt hai người cứ thế đan xen vào nhau, cảm nhận thứ cảm xúc đồng dạng trong mắt đối phương.
“Mấy năm nay cậu sống như thế nào?” Hồi lâu, Bách Dịch mới hỏi.
Chương Lệ cười: “Không hẳn là quá tốt, cũng không quá tệ.”
Bách Dịch gật đầu, đột nhiên Chương Lệ hỏi: “Hiện tại cậu đang nghĩ gì?”
Bách Dịch: “Cái gì?”
Chương Lệ sải bước đến gần Bách Dịch, cảm giác áp bức quá mạnh mẽ khiến Bách Dịch không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Rốt cuộc anh đã tìm được thứ mình quen thuộc trên người Chương Lệ.
Đó là tính cố chấp cùng cô đơn khắc sâu vào trong xương cốt.
Bách Dịch dựa vào bàn, đôi tay Chương Lệ đặt lên trên đó, hắn vây anh trong lòng ngực mình.
Chương Lệ khẽ thầm thì: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu khi cấp ba tôi không viết thư tình mà đứng trước mặt cậu nói trực tiếp cho cậu biết, muốn cậu trở thành bạn trai tôi, là người tôi yêu, là bạn đời duy nhất trong kiếp này, cậu có đồng ý hay không.”
Rồi hắn tự trả lời: “Cậu sẽ không đồng ý.”
Bách Dịch không thể phản biện lại, anh hiểu bản thân mình.
Nếu thời cấp ba, Chương Lệ tỏ tình với mình, anh nghe qua rồi bỏ ngoài tai thôi.
Khi đó, anh không cảm thấy mình sẽ yêu một người đàn ông.
Hơn nữa, khi đó anh đang tỏa sáng, là một thiếu niên ngập tràn tự tin, anh sẽ không để quá nhiều tâm sức vào tình yêu.
Chương Lệ: “Cho nên tôi hy vọng mình có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, xứng đôi với cậu.”
Chỉ là một lần rung động thuở niên thiếu.
Chỉ là một nỗi yêu thầm kéo dài.
Ấy vậy mà hắn lại ôm nỗi niềm thầm kín ấy để rồi cô độc nhiều năm trên quãng đường đời, chấp niệm đã thành bản năng, khắc sâu vào trong linh hồn hắn.
Với hắn mà nói, chữ “yêu” này mang quá nhiều đau khổ, hơn cả những vui sướng được trao.
Nhưng chỉ vì những vui sướng rất nhỏ bé ấy, mà hắn nguyện ý gánh vác tất cả đau khổ sâu nặng kia..