Hoa Hồng Đồng Hoang


Lúc Bách Dịch tỉnh giấc đã không thấy Chương Lệ nằm bên cạnh đâu nữa, trên giường cũng chẳng còn hơi ấm.

Mắt anh lim dim, nghĩ rằng Chương Lệ đã đi rồi cũng nên.

Anh có chút uể oải, đồng thời tinh thần cũng hơi sa sút, trong các mối quan hệ qua lại giữa người với người sức hấp dẫn của anh chưa bao giờ bị đụng tường cả.
Ngay khi Bách Dịch định lăn ra ngủ tiếp tiếng mở cửa vang lên.
Lập tức Bách Dịch mở bừng mắt.

Anh từ trên giường ngồi dậy, chóp mũi ngửi thấy hương vị ngọt ngào của sữa đậu nành.
Bách Dịch giẫm chân trần trên sàn nhà.

Sau khi đôi bàn chân chạm đất anh mới nhận ra đây không phải sàn trúc mà anh quen thuộc.

Bách Dịch lại vội vàng xỏ chân vào dép đi trong nhà.
Bách Dịch đứng lên, vừa quay qua là thấy Chương Lệ đang đứng ở cửa.
“Tôi đi mua bữa sáng.” Chương Lệ mặt không cảm xúc, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

Có chút lấy lòng nhưng là giấu đầu hở đuôi.
Bách Dịch xoa xoa đầu, anh cầm cốc nước và bàn chải đi ra bệ rửa mặt đánh răng.

Trong phích vẫn còn nước vừa đủ để anh đánh răng rửa mặt buổi sáng.

Hành động của anh tùy ý, tựa như coi Chương Lệ là bạn tốt giao du lâu dài, không có chút gì gọi là xa lạ: “Vất vả rồi, sáng ra cậu dậy lúc mấy giờ đấy?”
Chương Lệ nói dối không chớp mắt: “6 giờ.”
Bách Dịch ngáp một cái: “Dậy sớm ghê.”
Chờ Bách Dịch rửa mặt xong hai người mới ngồi đối diện nhau ăn sáng.

Bánh quẩy và sữa đậu vẫn còn nóng, giòn rụm.
“Hôm nay cậu có việc gì không?” Bách Dịch cắn bánh quẩy một miếng giòn tan, “Chẳng mấy khi được nghỉ.”
Chương Lệ: “Có chút việc.”
Bách Dịch gật đầu, cũng không hỏi đến tận cùng, anh chỉ nói một câu: “Chú ý an toàn.”
Chương Lệ không nói gì, hắn uống cạn cốc sữa đậu, chờ Bách Dịch ăn xong thì đi rửa bát.
Bách Dịch nhận ra Chương Lệ cũng không hẳn là người khó ở chung.

Mặc dù đúng là kiệm lời ít chữ lại trông u ám dễ nổi nóng, nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau Bách Dịch chưa từng thấy được dáng vẻ nổi giận của Chương Lệ.

Cũng chưa từng thấy hắn tranh chấp với ai.
Trông càng giống thiếu thốn tình cảm hơn.
Hắn không có khả năng yêu ai, cũng không thể cảm nhận được bi thương hay khổ sở.

Hắn cũng không chìm đắm vào cuộc sống của chính mình.
“Thế bận buổi sáng hay buổi chiều?” Bách Dịch nhìn Chương Lệ thu dọn bát đũa, cười nói: “Nếu chiều có việc gì thì trưa cậu vẫn có thể nếm được tay nghề của tôi.”
Bách Dịch còn nói: “Tôi nấu ăn ngon lắm đó, ai ăn rồi cũng đều nhận xét vậy.”
Chương Lệ mím môi, cúi đầu, giọng bình thản hỏi: “Anh từng nấu cơm cho nhiều người lắm à?”
Bách Dịch đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, quay đầu nói: “Cũng không phải là nhiều lắm, không có thời gian đâu.

Làm sao thế? Không tin tay nghề của tôi à?”
Anh mỉm cười và trông hết sức dịu dàng dưới ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nhưng sự dịu dàng này không phải là duy nhất dành cho một ai đó.
Chương Lệ nhìn đi chỗ khác.
Chương Lệ bê bát đũa đi đến nhà bếp để rửa.

Lúc này trong bếp đang có người nấu cơm.

Thấy Chương Lệ đi vào, người đó vốn đang nấu cơm lại theo bản năng ngừng tay lại, thấy Chương Lệ đi thẳng đến bồn rửa bát mới dám thở phào.
Người đang nấu ăn là một bác gái trung niên, bà nhớ lại tối hôm qua nghe được lời kia ở nhà tắm.

Bà ngập ngừng một chốc, cảm thấy Chương Lệ cũng không đáng sợ như vậy.

Hắn chưa bao giờ đánh bà, mắng chửi bà, thậm chí cũng chưa từng cướp tiền của bà.
Ngoại trừ hơi lạnh lùng, trên người khá nhiều vết thương ra thì trông có vẻ không có vấn đề nào khác.
“Cậu, cậu đến rửa bát à?” Người phụ nữ lưỡng lự vài giây, rốt cuộc cũng khó khăn mở miệng.
Chương Lệ không trả lời.

Hắn tập trung rửa bát trong tiếng nước chảy.

Vết thương trên cánh tay đã khép miệng, vốn là một cánh tay đã đầy vết thương cũ giờ lại thêm một cái sẹo dữ tợn nữa.
Người phụ nữ trung niên cho rằng Chương Lệ không nghe thấy, nói tiếp: “Cậu với chàng trai trẻ mới tới là…”
Bà không nói hết lời.
Cho đến khi Chương Lệ rửa sạch bát đũa xong rời đi, người phụ nữ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mặt bà tràn ngập vẻ hoảng hốt, bà không ngừng thở dốc.

Sự sợ hãi khiến bà mất đi sức lực, ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Chỉ là bị Chương Lệ nhìn một cái mà thôi.
Người phụ nữ nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Chương Lệ, hung tàn độc ác, khiến bà run cầm cập.
Chương Lệ đi trên hành lang.

Hắn cũng không quan tâm cái nhìn của người khác về hắn, ánh mắt của hàng xóm, hay kể cả là mấy lời sau lưng hắn kia.
Cũng không quan trọng, chẳng đáng kể gì.
Hắn sẽ chẳng vì thế mà vui vẻ hay đau buồn.
“Sáng nay chúng ta làm gì nhỉ?” Bách Dịch thấy Chương Lệ vào nhà, thả lỏng mà tự nhiên hỏi, “Nếu đi mua thức ăn thì cũng phải hơn 9 giờ mới đi.”
Bách Dịch nói tiếp: “Hay chúng ta ra ngoài đi dạo? Giờ này có tiệm quần áo nào mở không nhỉ? Tôi muốn mua mấy bộ đồ, mua cả giày nữa.”
Chương Lệ: “Có.”
Bách Dịch đứng dậy, anh cởi bộ đồ ngủ thay thành quần áo mặc ra ngoài, xong đi giày vào.
Lúc xoay người Bách Dịch lại thấy Chương Lệ đang nhìn anh.
Trong đôi mắt đen láy kia như có dòng xoáy.

Trong khoảnh khắc đó Bách Dịch thấy toàn thân mình nổi đầy da gà.
Cũng không phải ánh mắt ác ý.
Nhưng lại khiến Bách Dịch thấy không thoải mái lắm, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại mấy giây.
“Sao thế?” Bách Dịch sờ sờ mặt mình, cười hỏi: “Trên mặt tôi có dính vết bẩn à?”
Chương Lệ lại cúi đầu, thu lại ánh mắt: “Không có gì.”
Bách Dịch nhanh chóng nén lại trái tim đang đập loạn nhịp: “Vậy thì đi thôi.”
Anh kéo mở cửa, bước ra ngoài.
Chương Lệ đi theo sau anh.
Các cửa tiệm vào giờ này mới mở được một nửa, đa phần là các quán ăn sáng.

Cửa hàng bán quần áo thường phải khoảng 7 giờ rưỡi 8 giờ mới mở cửa.

Trên đường cũng không có mấy ai, có mấy thanh niên hay các bác trung niên đã đi làm từ sớm, đám người thất nghiệp thì giờ khéo còn chưa rời giường, chỉ có mấy ông mấy bà cao tuổi đi dạo, gặp người quen sẽ dừng lại chào hỏi đôi câu.
Đường phố rộng rãi nhất thị trấn này ở trong mắt Bách Dịch trông cũng chỉ nhỏ hẹp thôi.

Trước một cửa hàng rộng rãi sáng sủa cũng chen chúc như là chợ bán buôn, treo đầy quần áo, ngay cả phòng thử đồ cũng chỉ có một cửa gỗ nhỏ, sau cánh cửa là kho hàng nhỏ của cửa hàng quần áo.
Bách Dịch không định thử quần áo, anh chỉ mua toàn áo phông nên chẳng muốn thử làm gì.

Cũng không phải mua âu phục đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không cần để ý nhiều.
Anh không đi đến cửa hàng giày da mà dự định mua một đôi giày thể thao.
“Cậu cũng thử xem.” Bách Dịch đưa cho Chương Lệ một đôi giày thể thao màu đen.
Chương Lệ vô ý thức nhận lấy đôi giày, cúi đầu thấy được số size giày: “Sao anh biết tôi đi giày cỡ bao nhiêu?”
Bách Dịch nhướn mày nói: “Mắt tôi quan sát tinh lắm đấy, mau đi thử xem nào.”
Đây là đôi giày Bách Dịch chọn cho hắn.
Chương Lệ ngồi lên một cái ghế, tháo cái đôi mà dán keo chằng chịt không còn ra dạng cái giày kia ra.
Vừa như in.
Bách Dịch mỉm cười: “Đi lại mấy vòng xem có thoải mái hay không.”
Đôi giày này vừa mới được ông chủ mang ra, vẫn chưa có ai thử.
Chương Lệ như có chút khó xử, vẻ mặt hắn như mang khổ đại cừu thâm mà đi một vòng trong tiệm.
“Dễ chịu không?” Bách Dịch chờ Chương Lệ dừng lại mới hỏi, “Cần size nhỏ hơn hay lớn hơn?”
Chương Lệ bày ra nét mặt kỳ quái, cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Vừa rồi.”
Bách Dịch: “Vậy lấy đôi này.”
Chủ tiệm đứng bên cạnh hồ hởi: “Giày chỗ tôi chất lượng tốt lắm! Đi mấy năm vẫn mới nguyên.”
Bách Dịch: “Chú lấy cho tôi một đôi cỡ 42 nữa, cùng kiểu này.”
Chủ tiệm cười hở hết cả hàm, vội vàng đi vào tìm giày.
Bách Dịch còn trêu Chương Lệ: “Đi giày giống nhau thế này khéo người ta còn tưởng cậu là em trai tôi ha.”
Chương Lệ: “Không giống.”
Bách Dịch không nghe rõ: “Gì cơ?”
Chương Lệ mặt không có cảm xúc gì: “Dáng dấp chúng ta không giống anh em.”
Bách Dịch sờ sờ cằm, che đi sự bối rối của mình: “Cũng đúng, nào có em trai nào cao hơn anh trai chứ.”
Sau khi Bách Dịch thử giày xong định trả tiền nhưng không ngờ Chương Lệ đã tranh trước đưa tiền thanh toán.
Chờ hai người đi ra ngoài đường, Bách Dịch mới hỏi: “Cậu lấy tiền đâu ra thế?”
Chương Lệ nhìn thẳng: “Vẫn còn một chút.”
Bách Dịch cảm thấy lạ, nhưng không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào.
Chương Lệ: “Đi chợ mua đồ ăn hửm?”
Bách Dịch nén lại cảm giác lạ lùng đó, gật đầu đáp: “Đi đến chợ thực phẩm gần đây đi, cậu thích ăn mặn hay ngọt, hay là cay?”
Chợ thực phẩm trong trí tưởng tượng của Bách Dịch hẳn là mỗi một người bán sẽ có một kiot riêng, nền đất cũng là nền xi măng, người người qua lại nhưng cũng không lộn xộn bẩn thỉu.

Dù sao thì trước anh đi mua đồ ăn đều là đi đến các siêu thị thực phẩm tươi lớn, cũng biết rằng chợ thực phẩm ở cái thời đại này chắc chắn không thể so với siêu thị được.

Nhưng khi anh đặt chân đến chợ thật rồi, không biết giờ phải bước vào thế nào.
— Không có kiot riêng biệt, cũng chẳng có nền xi măng.
Dưới đất đã bị giẫm đen, đầy nước bẩn.

Nước bẩn từ rất nhiều nguồn, nước rửa rau rửa thịt.

Trên đất còn bốc mùi nội tạng, thu hút ruồi nhặng kéo đến liên tục.
Có một điều duy nhất đúng với trí tưởng tượng của anh, đó là dòng người tấp nập.
Người bán rau ngồi ngay trên một cái ghế xếp nhỏ, phía trước bày cái rổ tre ngay trên đất, rau để ở trong.

Còn có người rổ tre cũng chẳng có, trải một cái bao tải ra rồi bày rau thẳng lên là xong.
Chỉ có bán thịt mới có bệ riêng, nhưng dưới bệ loang lổ nước máu.
“Muốn mua cái gì?” Chương Lệ đứng ngoài cổng chợ hỏi Bách Dịch, “Anh chờ ở đây tôi vào mua cho.”
Tay Bách Dịch dần dần nắm lại thành quyền, gắng nhịn lại nỗi kích động muốn ói, cười cười: “Không cần đau, chúng ta cùng đi.”
Nói xong câu đó, Bách Dịch bước thẳng vào.

Đi vào chợ thực phẩm như thế này vốn là tình cảnh mà cả đời anh cũng sẽ không đặt chân đến.
Người mua người bán mặc cả qua lại, khắp chợ huyên náo tiếng người, nói nhỏ chắc chắn sẽ không nghe rõ, nên chỉ có thể thét to giọng mới được.
Chương Lệ đi bên cạnh Bách Dịch.

Hắn luôn nhân lúc Bách Dịch không nhìn thấy mà chăm chú nhìn anh.
Ánh mắt hắn chưa từng dời Bách Dịch lấy một giây.
Bách Dịch mua hết tất thảy các nguyên liệu cần thiết với tốc độ nhanh nhất có thể.

Còn đâu gia vị nấu ăn anh thà đi thêm chuyến nữa đến tiệm tạp hóa còn hơn.
Anh đứng xếp hàng mua xương, cá với cải thìa, thêm chút rau củ để trang trí.
Đến lúc ra được khỏi cái chợ này, Bách Dịch mới dám hít thở sâu.
“Đúng rồi, còn phải đi mua quần áo ngủ nữa.” Bách Dịch bỗng nhiên nói.
Chương Lệ cầm lấy túi thức ăn từ tay Bách Dịch, hắn đứng yên nghe Bách Dịch bảo, đột nhiên hỏi: “Vì tôi sao?”
Vì không muốn mặc lại đồ ngủ mà tôi đã mặc sao?
Bách Dịch không hiểu ý Chương Lệ, anh vẫn rất tự nhiên mà thân mật nói: “Chuẩn bị thêm hai bộ nữa, đề phòng lúc cậu đến lại không có quần áo sạch để mặc.”
“Tiện thể mua cho cậu đôi dép lê, cả khăn tắm nữa.”
Khi anh đang nói Chương Lệ không chen một lời, chỉ yên lặng nhìn anh.
Bách Dịch sau khi nói xong mỉm cười với Chương Lệ: “Làm sao vậy?”
Chương Lệ đi lên trước: “Không có gì, về thôi.”
Bách Dịch cười cười đi theo sau Chương Lệ.
Anh biết phải làm thế nào để giao tiếp được với Chương Lệ.

Phải tôn trọng đối phương, không nên thể hiện sự quan tâm như kiểu bố thí, cần tự nhiên, cũng không cần phải nhẹ nhàng quá, để cho đối phương cảm thấy được tầm quan trọng của hắn ở bên cạnh mình.

Chỉ cần làm như vậy, bọn họ sẽ sớm có thể tiến triển thành bạn bè.
Hồi anh mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũng không ít lần dập đầu hy vọng, nhưng chỉ cần đi thông đường “Người” thì các vấn đề khác sẽ chẳng là gì.
“Tiện mua thêm nước hoa quả về nữa.” Bách Dịch lấy ra một thùng nước nho dưới quầy hàng ở cửa hàng tạp hóa.
Chủ cửa hàng giờ cũng quen mặt Bách Dịch.

Biết chàng trai trẻ tuổi vừa lễ phép lại còn tốt tính này hàng ngày đều đến mua một bao thuốc lá.

Làn nào ông cũng bớt cho Bách Dịch ít tiền.
“Mai cậu lại đến nhé.” Ông chủ nhiệt tình nói với Bách Dịch, “Mai tôi nhập một ít hàng cao cấp, đều là hàng tốt đó, cậu đến sớm chút mà chọn lựa.”
Bách Dịch nói cảm ơn với chủ cửa hàng, ánh mắt ông chủ nhìn anh cứ như đang nhìn con trai mình, vô cùng từ ái.
Đến lúc hai người về tới nhà thì cũng đã gần 11 giờ.

Lúc này ở phòng bếp cũng đã đầy người.

Phòng bếp tập thể này một lần có thể chứa được bốn người nấu cơm ở trong, tức là có bốn hộ gia đình.

Nhưng một tầng có hơn hai mươi hộ, kể cả không phải nhà nào cũng nấu cơm thì từ 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa lúc nào chỗ này cũng phải chen chúc.
Khi Bách Dịch xách nguyên liệu đến phòng bếp, phát hiện vẫn còn có một chỗ trống.
Thím béo thấy Bách Dịch đến, giật mình: “Tiểu Bách cũng biết nấu cơm à?!”
Bách Dịch tươi cười: “Cháu biết chút chút, mấy món cơm gia đình thôi.”
Vừa nói Bách Dịch vừa xắn tay vào sơ chế nguyên liệu.
Thím béo: “Sau này ai mà làm dâu nhà cậu đúng là hưởng phúc lớn đấy! Đàn ông vừa tuấn tú lịch sự, lại lễ phép, giờ còn biết cả nấu ăn.

Đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.”
Bách Dịch cười với thím béo.
Khi Bách Dịch nấu cơm là lúc anh cảm thấy thoải mái nhất.

Anh không cần phải nghĩ đến chuyện công ty, chẳng cần màng đến các mối quan hệ phức tạp, càng không phải nghĩ đến nhiệm vụ lần này.
Sau khi anh bưng thức ăn rời khỏi phòng bếp, mọi người trong đây lại bắt đầu xì xào bàn tán về anh.
Các bà các cô nói về vẻ ngoài xuất sắc, nói về nho nhã lịch sự, khí chất hoàn toàn không hợp với cái thị trấn nhỏ lạc hậu nghèo nàn này, cùng với chuyện anh biết nấu ăn làm cho các thím không ngờ.
Ở trong thị trấn này, trừ đầu bếp ra không có người đàn ông nào biết nấu ăn.

Dù bọn họ là người kiếm được nhiều hay ít tiền thì đều là “Trụ cột trong nhà”, lúc rảnh rỗi sau giờ làm việc bọn họ thà đi đánh bài uống rượu, chứ không về nhà giúp đỡ, dù là nhặt một tờ giấy rơi trên đất.
Bách Dịch đi ngoài hành lang.

Anh thấy Chương Lệ đang đứng cạnh cửa, khẽ tựa lên khung cửa, khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn Bách Dịch đang đi dần đến.
Tổng cộng có ba đĩa thức ăn và hai bát cơm.

Bách Dịch mượn thím béo cái mâm để bê về.
Hai người ngồi vào bàn đối diện nhau.

Chương Lệ nhìn đĩa thức ăn trước mắt, hắn chưa thấy mấy món như này bao giờ.

Một cái đĩa lớn bày xíu thịt trong lòng đĩa, để lại đầy chỗ trống, bên cạnh có chút rau sống.
Chỗ này đủ cho hai người ăn ư?
Bách Dịch hoàn toàn không nghĩ đến điều này.

Anh từ trước đến nay đều tự nấu cho một mình mình ăn.

Trước khi ăn cơm sẽ uống một ly sâm panh.

Sau khi ăn xong món chính anh sẽ ăn chút món ngọt để tráng miệng, đa phần đều là bánh ngọt anh tự nướng.
“Nếm thử trước đi?” Bách Dịch vừa dứt lời, chợt nhận ra mình không lấy đũa.

Đang định đứng lên đi lấy thì thấy Chương Lệ đã bốc một miếng xương sườn.
Bách Dịch nín thở, anh suýt chút nữa đứng bật dậy, suýt chút nữa trách mắng Chương Lệ ăn không dùng đũa.
Nhưng anh nhìn được.
Tật xấu này của anh từng bị bố mẹ la rầy.
“Tiêu chuẩn cao là tự yêu cầu bản thân, chứ không phải dùng để áp đặt lên người khác!”
“Bố mẹ có thể dành cho con môi trường sống và tài nguyên giáo dục tốt nhất cho con, nhưng lại không để con học được cách thật sự tôn trọng người khác!”
Vì vậy Bách Dịch chỉ cười với Chương Lệ: “Vị thế nào?”
Hiếm thấy Chương Lệ lộ ra một nụ cười.
Nụ cười đó khác với tưởng tượng của Bách Dịch.
Trong tưởng tượng của Bách Dịch, nụ cười của Chương Lệ  sẽ tràn đầy u ám.
Nhưng khi Chương Lệ cười rộ lên thật sự, Bách Dịch lại ngây ngẩn cả người.
Nụ cười của Chương Lệ có chút ngây ngô, thẹn thùng.
Giống như một cậu chàng thấp thỏm lo lắng khi đứng trước mặt người mình yêu, hắn muốn khen ngợi đối phương, nhưng lại không biết nói sao với cái miệng vụng về của mình, chỉ có thể mỉm cười thay cho lời khen ngợi và ước ao không nói thành lời.
Nhưng nụ cười này biến mất rất nhanh.

Chương Lệ cúi đầu, giọng rất nhỏ, tựa như giấu cái gì đó.
“Ăn ngon lắm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui