Hoa Hồng Đồng Hoang


Theo những gì mà Chương Lệ nói với Bách Dịch, vì sao anh lại rơi vào mộng cảnh phức tạp, sắm vai từng nhân vật khác nhau như vậy, phỏng chừng đó sẽ mãi là bí ẩn.
Những điều ấy không phải là thứ con người có thể tạo được, dựa theo tốc độ phát triển hiện giờ của khoa học kỹ thuật, hiển nhiên là không thể làm được.
Không thể nào hiểu được nguồn gốc sự việc.
“Hợp đồng đâu?” Đột nhiên, Bách Dịch hỏi vấn đề này.
Đôi lông mày của Chương Lệ khẽ nhíu: “Cái gì?”
Bách Dịch quay lại ngồi trên ghế sô pha: “Tôi tới ký hợp đồng, bây giờ đang trong giờ làm việc, chuyện cá nhân nói sau.

Chúng ta đã bàn qua các điều khoản trong hợp đồng, giám đốc Chương thấy hợp đồng còn vấn đề gì nữa không?”
Chương Lệ khẽ cười, thanh âm trầm thấp đầy cuốn hút: “Không có vấn đề gì.”
Bách Dịch: “Vậy ký tên thôi.”
Bách Dịch cầm hợp đồng đưa cho Chương Lệ, hai người lần lượt ký tên lên đó.
Chữ ký Chương Lệ rất ngay ngắn, hắn ký rất cẩn thận.
Giống như đây không phải là hợp đồng mà là giấy kết hôn.
Đóng nắp bút lại, đã sắp tới giờ tan làm, thư ký bưng trà Phổ Nhị cho Bách Dịch và Chương Lệ.

Hương trà lượn lờ trong không khí, ngập tràn khắp phòng làm việc, mùi hương ẩn hiện, vấn vít nơi chóp mũi.
“Hiện giờ cậu ở đâu?” Bách Dịch thổi mặt trà, dưới làn hơi mỏng manh, anh giương mắt nhìn Chương Lệ.
Chương Lệ: “Tầng trên nhà em.”
Bách Dịch sửng sốt.
Chương Lệ cười nói: “Vốn muốn mua căn hộ đối diện nhà em, nhưng chủ đầu tư không muốn bán.”
Những người ở khu ấy không thiếu tiền, nếu nói không bán thì không bán thật.
Chương Lệ đã chuẩn bị tốt mọi thứ, trăm phương ngàn kế đã được ủ mưu từ lâu.

Khi công ty hắn và Bách Dịch đạt thành quan hệ hợp tác, hai người sẽ có không ít thời gian tiếp xúc lẫn nhau, hơn nữa còn là hàng xóm, chỉ cần mặt đủ dày tới thăm nom thường xuyên thì thế nào cũng sẽ trở nên gần gũi hơn.
Mưa dầm thấm lâu, cũng không phải chưa từng hy vọng.
Dù không trở thành người yêu, chỉ cần là bạn bè bè, như vậy là đủ với hắn rồi.
“Buổi chiều cậu có kế hoạch gì không?” Bách Dịch hỏi.
Chương Lệ nhìn Bách Dịch, trong phút chốc, hắn không biết mình nên trả lời thế nào.
Bách Dịch lại hỏi hắn rất tự nhiên: “Có muốn tới nhà tôi không?”
Chương Lệ đứng yên tại chỗ, hắn nhìn Bách Dịch chăm chú, thẳng cho đến khi Bách Dịch nói: “Chốc nữa tiện đi ngang siêu thị vào mua ít rau, tối nay cậu muốn ăn gì? Thịt xào chua ngọt?”
Trong thoáng chốc, Chương Lệ như rơi vào một thế giới khác, ở đó, hắn chỉ có thể nghe thấy giọng nói của mình vang vọng bên tai: “Mua rượu không?”

Bách Dịch: “Ngày mai công ty tôi nghỉ, những dự án gần đây đều đã hoàn thành nên tôi có thể uống được một ít, còn cậu?”
Chương Lệ cười mỉm: “Liều mình theo quân tử.”
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty Chương Lệ.

Thư ký tò mò đứng ở cửa nhìn theo.
“Nhìn gì vậy?” Có nhân viên đi ngang qua hỏi thư ký.
Thư ký: “Tổng giám đốc Chương đi ra ngoài cùng với giám đốc Bách bên công ty hợp tác quảng cáo với chúng ta.”
Nhân viên không rõ lý do: “Vậy có gì đâu mà lạ? Không chừng là đi bàn chuyện hợp tác ở quán trà hay tiệm cà phê thôi.”
Thư ký liếc nhìn: “Anh không hiểu đâu.”
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng không khí giữa hai người đã thay đổi, sự thay đổi quá mức rõ ràng này khiến cô không thể bỏ qua.
Bách Dịch để tài xế của mình đi về trước, rồi anh đi cùng xe với Chương Lệ.

Chương Lệ lái xe rất ổn định.

Hai người không nói chuyện ở trên xe nhưng thật kì lạ là bầu không khí lại không cảm thấy ngột ngạt.
Có thể là bởi vì đã quá quen thuộc rồi.
Ở thế giới khác, bọn họ đã từng làm những chuyện thân mật hơn thế nữa.
Thậm chí, Bách Dịch còn nhớ rõ khi ở thế giới đầu tiên, Chương Lệ đã hôn khắp người mình.

Cái cảm giác ấy thật sự rất kích thích.

Nhưng bây giờ, không biết vì lý do nào mà khiến anh lại cảm thấy hơi mắc cỡ.
Vì thế Bách Dịch nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng không cho bản thân mình nhớ thêm bất cứ chi tiết nào.
Sau khi chọn mua thức ăn, hai người về căn hộ của Bách Dịch.

Căn hộ của anh có phong cách ấm cúng, Bách Dịch thích bày biện những món đồ trang trí tinh xảo.

Anh có yêu cầu rất cao đối với chất lượng của các thiết bị trong nhà.

Nhà bếp có máy rửa chén và lò nướng hơi nước chuyên biệt, các loại thiết bị dùng trong nấu nướng.

Căn hộ của Bách Dịch không lớn, chỉ tầm hơn 160m2 nhưng lại có quang cảnh ban công rất thoáng đãng.

Cửa ban công là loại cửa kính sát mặt đất.

Mỗi ngày bình minh lên, ánh nắng chiếu vào, quang cảnh nơi đây đẹp tới say lòng người.

Mỗi khi rảnh rỗi, Bách Dịch sẽ ra ban công ngồi đọc sách, hoặc là làm việc, anh thích chỗ này hơn so với phòng làm việc.
Bởi vì quá mức đẹp đẽ mà nơi này thiếu đi hơi thở sinh hoạt, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn.

Anh đã sống tại căn hộ này đã năm, sáu năm nhưng nó chẳng khác gì so với hồi vừa sơn sửa.

Ngay cả dì dọn vệ sinh cũng bảo làm ở đây rất nhẹ nhàng.
Chương Lệ luôn tò mò không biết nhà Bách Dịch sẽ như thế nào.

Nhưng khi bước chân vào, anh lại không có chút cảm xúc kinh ngạc vui sướng nào.

Bởi vì căn hộ này y chang phong cách của Bách Dịch vậy, tràn đầy vẻ hoàn mỹ mà Bách Dịch theo đuổi lại rất xa cách, lạnh lẽo.
“Cứ ngồi thoải mái.” Bách Dịch đưa đôi dép mới cho Chương Lệ, anh đổi giày xong rồi đi rửa tay, sau đó rót hai ly nước, “Trong nhà không có thức uống, trà cũng hết rồi, chỉ còn nước sôi để nguội thôi, cậu tạm chấp nhận nhé.”
Chương Lệ ngồi trên sô pha, hắn kéo cà vạt, cởi bớt nút áo sơ mi rồi cởi áo khoác.

Dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng, dáng người Chương Lệ như được vẽ ra.

Như thể hắn đã có hoocmon nam tính từ bé, chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi cũng đã quá mức gợi cảm rồi.
Thứ khí chất chỉ thuộc về nét gợi cảm nam tính khiến cho bất cứ ai có xu hướng tính dục là nam đều cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
…Bách Dịch không nằm ngoài điều đó.
Ánh nhìn của anh dừng lại trên người Chương Lệ chừng mười mấy giây.
Chương Lệ nhướng mày với anh: “Sao vậy?”
Bách Dịch rất thành thật thú nhận: “Nhìn vóc người đẹp đẽ của cậu.”
Chương Lệ đứng lên, hắn bước từng bước tới Bách Dịch.

Khoảng cách hai người rất gần, thậm chí Bách Dịch còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
Chương Lệ thử vươn tay ra, động tác của hắn không nhanh, nếu Bách Dịch cảm thấy phản cảm, anh có thể dễ dàng kéo khoảng cách ra.


Nhưng Bách Dịch không động đậy, anh tùy ý để Chương Lệ ôm eo mình.
Tựa hồ anh nghe được tiếng thở dài đầy thỏa mãn của Chương Lệ.
Không biết vì sao mà anh lại cảm thấy có phần xót xa.
Đến bây giờ anh vẫn không rõ vì sao mà Chương Lệ lại yêu mình, không phải là anh tự coi nhẹ bản thân mình mà là anh biết rõ bản tính của mình.

Liệu một người hiểu rõ bản tính của anh sẽ vẫn yêu anh chứ? Vẫn yêu anh dù hiểu rằng anh bạc tình, ích kỷ, lạnh nhạt?
Bách Dịch biết rõ, cho dù có đi đầu thai chuyển kiếp, anh vẫn sẽ không như Chương Lệ, yêu một người mà không hề giữ lại thứ gì, hơn cả yêu bản thân mình.
Nhưng anh bằng lòng muốn thử.
Bằng lòng học cách yêu một người là như thế nào.
Chương Lệ cúi đầu, Bách Dịch có thể cảm nhận được độ ấm trên môi Chương Lệ.

Người như vậy lại có đôi môi mềm như thế, sự ấm nóng của môi lưỡi khiến Bách Dịch nhắm mắt lại, anh cảm nhận thứ rung động mà mình chưa bao giờ trải qua.

Tiếng tim đập càng lúc càng lớn, lớn đến độ như muốn chấn động màng nhĩ, độ nhạy bén của mỗi giác quan được nâng cấp tới trình độ khoa trương.

Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hô hấp của Chương Lệ, phập phồng nơi lồng ngực.
Mỗi một giây trôi qua tưởng chừng dài như vô hạn.
Cho đến khi hai người tách ra, Bách Dịch vẫn chưa thoát được mớ cảm xúc vừa rồi.
Thứ cảm giác này rất tuyệt vời, còn hơn cả những lần trước nữa.
Chương Lệ vuốt ve gương mặt của Bách Dịch, đôi mắt hắn sâu thẳm, dưới ánh nhìn ấy, Bách Dịch không hề có sức phản kháng lại, là một người đàn ông*, tốc độ anh đắm chìm vào còn nhanh hơn so với suy nghĩ của anh.
(* Nguyên văn raw: 男 □□ 人,có thể là tránh kiểm duyệt, câu này là mình tự ý thêm:((()
“Sang phòng ngủ.” Bách Dịch gọi mời, “Nhưng nhà em không có bao cao su.”
Giọng nói trầm khàn của Chương Lệ vang lên đầy gợi cảm: “Không cần bao, được không?”
Con người chẳng thể tách biệt khỏi dục vọng, ham mê ăn uống, thói tham lam và cả mê đắm sắc dục, tất cả dục vọng lẫn lộn lại với nhau, càng hiện ra rõ hơn.
Khi nằm trọn trong vòng ôm của Chương Lệ, Bách Dịch đang thả hồn lên mây bỗng nhiên hỏi: “Nếu em không thích anh thì anh sẽ làm gì?”
Lúc này Chương Lệ đã kích động đến độ không thể nào khống chế lại được, hắn ăn chay giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, nên một chút kích thích cũng chẳng thể chịu nổi, huống chi bây giờ, người hắn yêu đang nằm trọn trong vòm ngực này.
Rốt cuộc ánh trăng xa xăm kia đã bị hắn hái xuống.
Đây là thành tựu cao quý nhất của cuộc đời hắn, hành trình đẹp nhất hắn từng đi.
Giọng nói Chương Lệ khàn khàn: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hắn yêu Bách Dịch nhiều năm như vậy, lẽ nào Bách Dịch không yếu hắn thì tình cảm cảm của hắn có thể tan biến sao?
“Chờ cho tới khi anh già rồi, không thể hoạt động được, hoặc là chờ cho tới khi em kết hôn.” Chương Lệ hôn lên khóe môi Bách Dịch, “Như vậy anh mới có thể từ bỏ.”
Bách Dịch nhìn vào đôi mắt của Chương Lệ, trong ấy như chứa cả bầu trời đêm lại điểm xuyến nét lộng lẫy của các vì sao.
Bách Dịch vòng tay ôm lấy lưng Chương Lệ, tựa má vào người hắn, anh khẽ thầm thì: “Em sẽ học.”
Anh sẽ học cách yêu một người là như thế nào, làm sao để có một mối quan hệ gần gũi, cách để tình cảm giữa họ mãi mãi như lúc ban đầu.
Có lẽ tình yêu của anh đối với Chương Lệ còn thua kém so với tình cảm của hắn dành cho mình, nhưng thứ tình cảm ấy chỉ cho riêng Chương Lệ, chưa bao giờ giống với những cảm xúc trước đây.
Trong mắt anh, những người khác là ảo ảnh, chỉ có Chương Lệ là chân thật, chân thật khiến anh mê say.
Sau đó Bách Dịch mất đi cơ hội tự ngẫm, anh đã bị Chương Lệ kéo vào tâm bão, anh dùng toàn bộ thể xác cùng tinh thần của mình để cảm nhận Chương Lệ.


Anh tiếp nhận hắn, bao dung hắn, không mang theo bất kỳ mâu thuẫn nào.
Anh có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi của Chương Lệ đang rơi trên người mình, tấm ga giường ướt nhẹp mồ hôi.
Hoặc là hơi thở nóng rực của Chương Lệ, tiếng thở dài thỏa mãn cùng những va chạm không thể khống chế được.
Anh đang bị đòi hỏi, là sự tồn tại được Chương Lệ đòi hỏi bức thiết.
Thì ra cảm giác được yêu lại tuyệt vời như vậy.

Thì ra yêu một người là tuyệt vời tới thế.
Hòn đảo cô độc của anh đã bị Chương Lệ hủy diệt, rốt cuộc nơi hoang vu cằn cỗi ấy đã nở đầy hoa tươi.
Mùi hương bảng lảng vờn quanh chóp mũi.
“Anh có thuốc lá không?” Bách Dịch vươn tay, anh mệt vô cùng, đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi.

Anh hất ngược hết ra sau, khóe mắt sâu xa nhìn hầu kết của Chương Lệ đang lên xuống.
Nhưng Chương Lệ đã kiềm chế mình lại, hắn biết khi hai người đàn ông ở bên nhau thì người ở dưới sẽ tiêu hao thể lực nhiều hơn.
Hắn ung dung đi ra phòng khách, lấy thuốc lá cùng bật lửa trong túi áo mình.
Bách Dịch nằm nhoài trên giường đốt một điếu thuốc: “Anh bắt đầu hút thuốc?”
Chương Lệ: “Chuẩn bị cho em.”
Bách Dịch khẽ cười: “Chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ vậy mà không có bao cao su.”
Chương Lệ đằng hắng: “Anh chưa kịp mua.”
Bách Dịch bật cười, khóe mắt cong cong lộ ra chút trẻ con không hợp với anh.
“Cuối tuần này được không?” Bách Dịch chỉ hút hai hơi rồi nhấn thuốc lá vào gạt tàn để trên tủ đầu giường.
Trước giờ, Chương Lệ chưa bao giờ nói lời đường mật thế mà nay hắn lại thành thạo đáp: “Chỉ cần em hẹn thì lúc nào với anh cũng được cả.”
Bách Dịch: “Vậy cuối tuần mua chút rượu rồi dẫn anh về nhà cha mẹ em nhé.”
Chương Lệ sững sờ, tưởng như mình nghe không rõ nên hỏi lại: “Sao em?”
Bách Dịch ôm lấy cổ Chương Lệ, anh kéo hắn lại gần mình hơn, khoảng cách hai người rút ngắn lại: “Con dâu xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, cha mẹ em sẽ phát lì xì cho anh.”
Trước giờ người vẫn luôn biểu hiện bình tĩnh như Chương Lệ trong giây phút này bỗng trở nên thấp thỏm: “Cha mẹ sẽ đồng ý cho em cùng một người đàn ông khác ở bên nhau chứ?”
Bách Dịch: “Cha mẹ em sợ nhất là em sẽ kết hôn với công việc.”
Chương Lệ: “…”
Cha mẹ em lo lắng như vậy cũng phải.
Bách Dịch dâng một nụ hôn lên sườn mặt Chương Lệ: “Em đi tắm rồi sau đó nấu cơm.”
Khi Bách Dịch đi vào nhà tắm, Chương Lệ vẫn ngồi ở mép giường nhìn anh.
Bỗng nhiên Chương Lệ nghĩ, thời tiết hôm nay đẹp thật.
Mọi thứ đều tốt đẹp.
Cuối cùng thì chỗ trống tàn khuyết trong lòng đã được lấp đầy.
Kết thúc chính truyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận