Trời ạ, tim đập điên cuồng không ngừng.
Trong bệnh viện có hai khoa không thể tự ý xông vào, một là khoa Phụ sản, hai là khoa Tiết niệu, đều là hai khoa liên quan đến chuyện thầm kín cá nhân. Mặc dù các bác sĩ không phân biệt nam nữ, nhưng bệnh nhân lại rất ngại việc này. Thông thường, khoa Phụ sản cố gắng bố trí toàn là bác sĩ nữ, khoa Tiết niệu chắc chắn là bác sĩ nam.
Bạn nói xem, nếu một người đàn ông chạy đến khoa Tiết niệu làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, đối diện với một nữ bác sĩ xinh như hoa như mộng, vậy chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao!
Khoa Tiết niệu cũng không phải là không có phụ nữ lui tới, ví dụ như y tá nữ, nhưng ai nấy đều đeo khẩu trang, mắt nhòm mũi, mũi nhòm mồm, không nói không nhìn ngó lung tung.
Trước khi Bạch Nhạn tới, cũng đã nghiêm túc chỉnh đốn lại trang phục một lượt, tóc tai cặp lại gọn gàng, ngoan ngoãn nằm gọn trong mũ y tá, tìm một cái khẩu trang tiệt trùng đeo vào, quần áo vuốt cho phẳng phiu, thót bụng, ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm nghị.
Cô đứng trước cửa, hít thật sâu, nhìn vào trong, không có bệnh nhân, Lãnh Phong đang ngồi, phía sau có một y tá thực tập đang pha trà cho anh. Nước rất nóng, cô y tá bê lên, hơi đung đưa tách trà trong tay, muốn làm nguội nước bằng sự thay đổi không khí. Sau đó cô ấy lại lấy từ trong túi áo ra một túi khăn giấy tiệt trùng đặt bên tay Lãnh Phong:
- Bác sĩ Lãnh, anh lau tay đi.
- Cảm ơn! – Lãnh Phong ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô y tá đỏ mặt, bối rối cúi đầu.
Bạch Nhạn muốn lòi cả con ngươi, toi rồi, hôm nay sao trông bác sĩ Lãnh lại tình cảm như thế, lại còn cười nữa. Lúc sáng đúng thật là mình cảm nhận sai, bác sĩ Lãnh không chỉ đối với cô, mà anh ta đổi tính rồi, bắt đầu phát ra ma lực với mọi người, báo hại cô căng thẳng lo lắng như sắp gặp quân địch.
Bác sĩ Lãnh cũng không còn trẻ nữa, nghe nói vẫn còn độc thân, cũng nên động lòng trần rồi.
Bạch Nhạn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, không còn thận trọng như trước nữa, liền thoải mái gõ cửa:
- Bác sĩ Lãnh, tôi đến rồi.
Hết sức cung kính.
- Ừ! – Lãnh Phong ngoảnh lại – Mời ngồi.
Anh đưa tay về hướng chiếc ghế đối diện.
- Không ngồi đâu, trong phòng phẫu thuật vẫn còn có việc.
Dè dặt.
- Buổi chiều hình như không có ca mổ! – Lãnh Phong bình thản nói.
Đoàng, nói dối bị lật tẩy, Bạch Nhạn đỏ mặt, xấu hổ cười cười, vội chuyển chủ đề sang cô y tá thực tập:
- Em gái đáng yêu này cũng học trường y tá à?
Y tá thực tập gật đầu.
- Vậy chị là đàn chị của em đó. – Bạch Nhạn ra vẻ già đời.
- Em chào chị. – Cô y tá ngoan ngoãn cất tiếng chào.
- Tiểu Trương, đến phòng bệnh xem tình hình bệnh nhân mổ hôm qua thế nào rồi. – Lãnh Phong không cho cô được già nhanh, đuổi khéo cô y tá đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Phong và Bạch Nhạn, một áp lực vô hình khiến Bạch Nhạn cảm thấy hít thở hơi khó khăn, ánh mắt lúc nóng lúc lạnh của anh, như một tấm lưới từ từ ập xuống, cách cô càng lúc càng gần.
- Bác sĩ Lãnh, hồ sơ đâu? – Bạch Nhạn đi thẳng vào đề.
- Ồ, lát nữa đưa. – Lãnh Phong lại kéo dài không gian và thời gian thêm một lần nữa – Bánh chưng rất ngon.
Bạch Nhạn cười, cái này sếp Khang đã khen rồi, Lệ Lệ cũng rất thích.
- Bạch Nhạn – Lãnh Phong bỗng đổi đề tài, vẻ mặt nghiêm túc – Hạnh phúc không phải là tỏ ra như thế, mà phải là chân chính có được. Em có hạnh phúc không?
Bạch Nhạn sững sờ, gai ốc nổi khắp người:
- Bác sĩ Lãnh, việc này có liên quan gì đến hồ sơ hay không?
Lãnh Phong đứng dậy, đi tới trước mặt cô, ánh mắt long lanh:
- Không liên quan, tôi chỉ không thể chịu nổi việc em cứ đè nén bản thân tới mức sắp biến dạng. Khi tay chảy máu, người ta sẽ cảm thấy đau, khi tim người ta đau, họ sẽ khóc. Em có cảm giác đó không?
Bạch Nhạn mím môi run rẩy:
- Anh… vô duyên vô cớ…
- Em không phải là người tham lam hư vinh bề ngoài, tại sao lại phải chịu ấm ức như vậy? Hôn nhân không có tốt nhất, chỉ có thích hợp hay không thích hợp, cũng giống như đi giày vậy. Em đừng có phủ nhận, đôi giày này của em hiện giờ không hề vừa chân. – Lãnh Phong hùng hồn.
Bạch Nhạn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nhắm mắt lại:
- Cơn hàn lưu của anh phân bố cũng rộng nhỉ, có phải tôi nên cảm tạ sự quan tâm của anh không?
- Đây không phải là quan tâm, tôi chỉ muốn nhắc nhở em, con người ta phải sống vì bản thân mình. Thứ Bảy tuần sau em có rỗi không?
Anh rút tập hồ sơ từ trong ngăn kéo ra.
- Không.
- Hôm đó tôi tới một viện điều dưỡng, nếu em có thời gian thì vẫn giờ đó xuống lầu. Con người nếu muốn độc lập, muốn là chính mình, thì trước tiên phải độc lập về kinh tế, đừng kết thù kết oán với đồng tiền. Ít nhất trong lúc em cô đơn nhất, nó cũng không phản bội em.
Lãnh Phong đưa hồ sơ cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn nhận lấy, không nhìn anh mà quay đầu đi thẳng.
Lãnh Phong bật cười lắc đầu.
Trên đường đi, Bạch Nhạn thầm chửi Lãnh Phong, thật sự không hiểu anh ta lên cơn gì, nói với cô những lời cổ quái kỳ quặc như vậy.
Cổ quái kỳ quặc? Bạch Nhạn đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, hít một ngụm hơi lạnh, chầm chậm quay đầu sang nhìn khu khám bệnh. Không sai, Lãnh Phong có đôi mắt quỷ nhìn thấu tâm hồn, nhìn thấy sự đau đớn và khổ tâm mà cô đã cẩn thận che giấu, chỉ có anh ta nhận ra được rằng, cô sống không hề hạnh phúc, đến Liễu Tinh cũng không biết được những điều đó.
Trong bệnh viện có ai mà không ngưỡng mộ cô, viện trưởng nhìn thấy cô còn chủ động chào hỏi. Trừ cô và sếp Khang ra, không thể có người thứ ba hiểu rõ về tình cảm thực của bọn họ.
Cô giống như một chú hề bị lột mặt nạ, trước mặt anh ta đột nhiên không chỗ giấu mình, cô không thích như vậy, cũng không cần sự quan tâm thương hại của anh ta. Nhưng cho dù bị anh ta nhìn thấu, thì đã sao? Cô sẽ cảm tạ ân đức của anh ta, như gặp được tri âm tri kỷ sao?
Đừng có đùa, cô sẽ lo toan cho bản thân thật tốt, không cần phải dựa vào bất kỳ ai.
Bạch Nhạn lắc đầu, quyết định sau này ngoại trừ những lúc trao đổi công việc, sẽ không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Lãnh Phong nữa.
Không hiểu sao, cô đánh hơi thấy được trên người cơn hàn lưu Siberia đó có mùi vị nguy hiểm.
Vừa tới giờ tan ca, Bạch Nhạn đúng giờ thay quần áo xuống lầu. Tối qua coi như sếp Khang đi công tác ở ngoài, không muốn ngủ một mình ở nhà, hôm nay mà không về nhà nữa thì y tá trực sẽ nghi ngờ mất.
Để tránh xuất hiện một Lãnh Phong thứ hai, Bạch Nhạn cảm thấy cứ cẩn thận là hơn.
Bệnh viện tọa lạc ở cửa ô náo nhiệt, xe cộ qua lại vốn rất nhiều, lại đúng giờ tan tầm, xe kẹt cứng tới mức nước chảy không lọt. Bạch Nhạn xách túi, cẩn thận tránh khỏi dòng người, đi về phía bến xe buýt, vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Cô ngoảnh lại:
- Sếp?
Khang Kiếm cười tươi như hoa đứng ngay phía sau cô.
- Anh đến đón em thật đấy à?
- Chỉ là ngẫu nhiên, không được coi là thói quen. – Mắt môi Khang Kiếm đều rạng ý cười, không nói thực ra anh đã tới được một lúc.
Sau bữa trưa, anh ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây từng phút, tính xem còn bao lâu nữa thì Bạch Nhạn tan ca. Cứ như nếu đến muộn một chút, thì cô sẽ vĩnh viễn vuột khỏi anh.
Anh chưa từng cảm thấy bức thiết như vậy với bất kỳ ai. Anh muốn nhìn thấy cô rạng rỡ đứng trước mặt anh, trêu chọc, giễu cợt anh, không tự chủ mà nũng nịu, lúc cười hai cái lúm đồng tiền ngọt lịm cứ lấp ló.
Không đợi được tới giờ tan ca, anh liền bảo Giản Đơn đưa anh tới bệnh viện, rồi xua Giản Đơn đi. Anh ngốc nghếch đứng ở phía đối diện bệnh viện, nhìn chăm chăm vào cánh cổng.
Bạch Nhạn liền phì cười, con người này vẫn mạnh mồm thật.
- Có phải tối hôm qua độc chiếm cái giường lớn, trong lòng áy náy nên hôm nay đến đền bù?
- Đừng nói khó nghe như vậy, em là vợ anh, anh đến đón em đi làm về là điều hiển nhiên.
- Ồ ồ! – Bạch Nhạn vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, để sếp Khang phát huy vai trò một chút, tống hết túi xách trong tay, ba lô kiểu nữ khoác trên vai lên vai anh, nhưng những lời nói ra lại khiến Khang Kiếm nghẹn tới mức thiếu điều tắt thở.
- Đúng, tuy hai vợ chồng mình tình cảm có hạn, nhưng trong thời gian có hiệu lực, chúng ta phải sống chung cho thật tốt. Sau này không thành vợ chồng vẫn có thể thành bạn bè. Nếu em đến nhờ vả sếp, không được giả bộ không quen biết em đó.
- Bạch Nhạn, anh có nói chúng ta sẽ chia tay không? – Lông mày Khang Kiếm xoăn tít lại.
- Lời này đâu cần phải nói, mỗi người tự hiểu là được rồi. – Lúm đồng tiền của Bạch Nhạn thấp thoáng – Em chưa hỏi vợ chồng người khác chung sống như thế nào, nhưng chắc chắn không giống chúng ta. Được rồi, đừng đứng giữa phố mà nói những vấn đề uyên thâm như vậy nữa. Hiếm khi anh tới đón em tan làm, mình về nhà luôn hay là đi dạo phố?
Cô thân mật khoác tay Khang Kiếm, liếc thấy Lãnh Phong từ cổng bệnh viện bước ra, đang nhìn sang phía bên này.
- Mình đi ăn nhé! – Khang Kiếm ném cái túi xách kiểu nữ lại cho cô, anh thật sự không đủ dũng khí để đeo thứ đó đi trên phố.
- Mình không về nhà ăn thì liệu thím Ngô có đau lòng không? – Bạch Nhạn giả vờ lo lắng hỏi.
- Em đó, chỉ sợ thiên hạ không nổi loạn. – Khang Kiếm lườm cô.
- Loạn là quân địch loạn, chúng ta không loạn là được rồi.
Hơn nữa, cái loạn đó còn chẳng phải do anh tự vời đến hay sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc so đo với sếp Khang, hai người họ chung sống hòa bình, đoàn kết hữu nghị mới có thể khống chế được hai người mẹ của anh.
Anh cười, bởi vì nhìn thấy cô cười, anh rất vui.
Hai người đi xuyên qua dòng xe sang phố đối diện.
- Em muốn ăn gì? – Khang Kiếm hỏi.
Bạch Nhạn nhìn tủ kính bày hàng hai bên, mắt đảo mấy vòng. “Cái này!” Cô chỉ vào ông già râu quai nón đang cười tít mắt dán trên cửa.
Khang Kiếm dở khóc dở cười:
- Thứ đồ ăn nhanh kiểu Tây đó không có dinh dưỡng, chúng ta sang quán khác.
- Ai nói không có dinh dưỡng? Anh xem bên trong bao nhiêu trẻ con đang ăn kìa, chẳng lẽ bố mẹ lại làm hại con mình?
Vừa dứt lời, không hiểu sao cả hai người đều sững lại.
Cuối cùng, Khang Kiếm bất lực, vẫn cùng Bạch Nhạn đi vào KFC. Bạch Nhạn tìm một chỗ ngồi sát tường, đặt túi xách xuống.
Tết thiếu nhi đã qua từ lâu, nhưng hôm nay trẻ con đến tiệm ăn vẫn rất đông, thỉnh thoảng có một hai đôi tình nhân lẫn trong đó.
Trước quầy gọi món đã xếp mấy hàng dài, Khang Kiếm chen trong đám phụ huynh trẻ tuổi, nhích từng bước một.
- Em muốn ăn bánh tart trứng! – Bạch Nhạn nói với Khang Kiếm.
Khang Kiếm trợn mắt với cô, xấu hổ nhìn xung quanh, chỉ sợ gặp phải người quen.
Khang Kiếm chọn mỗi món một ít, bê đĩa về chỗ ngồi. Cạnh đó, một người đàn ông đang cho con ăn đùi gà bỗng đứng dậy. “Trợ lý Khang?” anh ta chớp mắt lia lịa, có lẽ tưởng mình bị hoa mắt. Khi đã xác định không phải là hoa mắt, anh ta rảo bước về phía trước, đưa tay về phía Khang Kiếm.
Khang Kiếm hơi ngẩn người, đột nhiên nhớ ra người này là trưởng phòng của Sở Quản lý Thành phố, đã gặp một lần, hình như họ Tông. “Chào anh, trưởng phòng Tông”. Nói rồi Khang Kiếm vội đặt đĩa xuống, bắt tay người đàn ông, mặt hơi đỏ lên.
Hai người đàn ông đứng trong cửa hàng KFC bắt tay như quan chức ngoại giao “Chào anh, chào anh!”. Lũ trẻ đang vui vẻ ăn uống trong tiệm và bố mẹ của chúng ngước mắt lên, nhìn họ như nhìn người ngoài hành tinh.
- Anh Khang cũng đưa con tới ăn? – Trưởng phòng Tông vừa gật đầu, vừa khom lưng.
Khang Kiếm yếu ớt ngoái đầu lại, đứa trẻ xinh đẹp vẫy tay với hai người.
- A, vợ chồng anh Khang nghĩa nặng tình sâu, thật lãng mạn, vậy… tôi không làm phiền nữa. – Trưởng phòng Tông biết ý chào hỏi cho phải phép rồi vội cáo từ, không quên ném lại một cái nhìn ngưỡng mộ.
- Sếp à, sau tối nay độ thân thiện của anh lại lên được mấy trăm điểm rồi. – Bạch Nhạn tinh nghịch dẩu môi, cầm cái bánh tart trứng lên thổi thổi, ăn ngon lành.
- Không thành trò cười cho thiên hạ là may lắm rồi. – Khang Kiếm cốc lên cái trán trắng trẻo của cô.
- Sai, hiện giờ Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đang khởi xướng xã hội hài hòa, hình ảnh quan chức nghiêm nghị, đức cao vọng trọng, mở miệng là rao giảng đạo lý đã lạc hậu rồi, chẳng ai ưa.
- Em cũng biết cả xã hội hài hòa? – Khang Kiếm cười.
- Đương nhiên, đi theo sếp mưa dầm thấm lâu, cũng có vài điều tâm đắc.
- Xem ra anh vẫn còn có giá trị sử dụng. – Khang Kiếm tự giễu nhếch môi, uống một ngụm nước cam.
Bạch Nhạn lại đang chiến đấu một cái bánh tart khác, không rảnh nói chuyện.
Khang Kiếm nhìn cô ăn ngon lành, không nhịn được liền lấy một cái, cắn một miếng. Sếp Khang rút ra kết luận: KFC cũng có một số món ăn có thể xài tạm.
Đối diện chỗ họ ngồi có một đôi tình nhân, dáng vẻ học sinh, hai người chỉ gọi một phần khoai tây chiên, hai ly nước. Chàng trai bê ly nước thong thả uống, dịu dàng nhìn cô gái. Cô gái nhỏ nhẹ ăn khoai chiên, đang ăn, cảm nhận được cái nhìn của chàng trai, cười lại một cái, đưa một cọng khoai lên miệng chàng trai, “Anh cũng ăn đi!” Chàng trai lắc đầu, cô gái không chịu, bướng bỉnh giơ lên, chàng trai không làm thế nào được, yêu chiều nhìn cô gái, ngậm lấy miếng khoai, cô gái bèn cười ngọt ngào.
Bạch Nhạn lặng lẽ nhìn cảnh này, đặt bánh tart xuống, khóe mắt bỗng đỏ hoe, một làn sương mờ dâng lên đáy mắt.
- Em vào nhà vệ sinh. – Cô đứng dậy, quay mặt đi, không để cho anh nhìn thấy vẻ mặt cô.
Khang Kiếm bần thần nhìn theo bóng cô.
Một lát sau Bạch Nhạn quay lại, Khang Kiếm phát hiện cô rửa mặt, khóe mắt hơi đỏ, mặc dù cô đang cười, nhưng anh biết cô đã khóc.
Ăn xong, hai người bắt xe về nhà.
Xuống xe, Khang Kiếm trả tiền, quay đầu nhìn thấy dưới tòa nhà có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, biến sổ của tỉnh, anh rút điện thoại ra, không có cuộc gọi đến.
Chuyện gì vậy nhỉ?
- Cậu Khang?
Cửa xe vừa mở, tài xế Tiểu Hoàng từ bên trong bước ra.
- Anh đến lúc nào thế? – Hai người gật đầu chào nhau, Khang Kiếm hỏi.
Tiểu Hoàng mỉm cười với Bạch Nhạn:
- Xuất phát lúc chiều, bí thư Khang bỗng nói muốn đến Tân Giang nên chúng tôi tới đây.
- Anh ăn cơm chưa? – Bạch Nhạn hỏi. Cô nhận ra người tài xế này, cô đã gặp anh ta khi họ kết hôn.
- Không vội, sếp Khang sẽ xuống ngay bây giờ.
Sắc mặt Khang Kiếm lập tức trở nên rất khó coi, bước hai bậc một lên cầu thang, Bạch Nhạn cũng thấy rất bất ngờ. Hai người đi tới trước cửa, bên trong bỗng vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, chỉ nghe thấy bà Lý Tâm Hà đang thét khản cả giọng:
- Sao nào, tôi đến thăm con trai còn phải được ông cho phép hay sao?
- Không ai ngăn cản bà cả, nhưng hôm trước lúc chúng ta nói chuyện điện thoại, tại sao bà không nói lời nào? – Ông Khang Vân Lâm cũng không khỏi tức giận.
- Tại sao phải nói? Nói rồi ông có cho tôi đến không? Tôi biết thừa là ông bảo vệ con tiểu tiện nhân đó, ông đau lòng…
- Mẹ!
Khang Kiếm đẩy cửa, sắc mặt trầm trọng.
Trong phòng khách, ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà như hai con gà chọi đang dang cánh, mặt đỏ phừng, cổ gân lên, trừng trừng nhìn nhau. Trên nền nhà, một chiếc lọ thủy tinh vỡ tan, tung tóe khắp nơi.
Bạch Nhạn mới tiếp xúc với ông Khang Vân Lâm hai lần, lần đầu tiên là khi cô lên tỉnh thăm ông với tư cách là bạn gái của Khang Kiếm, thực tế là để ông kiểm tra xem cô con dâu này có đủ tiêu chuẩn hay không; lần thứ hai là khi kết hôn, lần đó vì chuyện Khang Kiếm không ở nhà trong đêm tân hôn mà ông tức tím mặt, mắng Khang Kiếm một trận tơi bời, hai bố con chia tay trong bực bội.
Trước mắt, trong các thành viên gia đình Khang Kiếm, chỉ có ông Khang Vân Lâm khiến Bạch Nhạn cảm nhận được một chút tình cảm ấm áp thực sự, dường như ông thật lòng quan tâm tới cô, yêu thương cô như con gái, hiền từ ân cần.
Dường như chính những hành động đó của ông Khang Vân Lâm đã dẫn đến sự coi thường và khinh miệt của bà Lý Tâm Hà. Bạch Nhạn có thể đọc được điều đó trên khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh của bà ta.
- Bạch Nhạn, con về rồi à! – Ông Khang Vân Lâm gượng gạo nén giận, vẻ mặt thoáng chút bối rối. Đã từng này tuổi rồi, đức cao vọng trọng, lại cãi nhau với vợ trước mặt con trẻ, đúng là đáng xấu hổ.
- Bố, bố ăn cơm chưa ạ? – Bạch Nhạn vờ như không nhìn thấy mấy mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, khẽ cười hỏi. Nhác thấy trong phòng ăn cũng bừa bãi. Thím Ngô đứng cạnh bàn ăn, nhìn chăm chăm vào ông Khang Vân Lâm, ai oán như nhìn một người chồng bội bạc.
Ông Khang Vân Lâm không trả lời, bà Lý Tâm Hà đã lên tiếng trước.
- Bạch Nhạn, mau nói cho bố cô biết, tôi có bắt nạt cô không? – Giọng nói đầy mỉa mai.
- Tâm Hà, bà nói với con nó những chuyện này làm gì? – Ông Khang Vân Lâm hạ giọng.
Bà Lý Tâm Hà cười u ám:
- Nó không nói thì ông có yên tâm không? Ông vất vả xa xôi chạy tới đây chẳng phải là lo lắng cho nó sao? Bây giờ ông nhìn đi, nó đứng đó, môi hồng răng trắng, vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu, có phải đã khiến sợi dây đàn nào trong lòng ông rung lên rồi hay không?
- Mẹ! – Từ lúc bước vào cửa, mặt mũi Khang Kiếm đã sa sầm, anh bỗng hét to – Đừng nói nữa!
Bà Lý Tâm Hà sững sờ trước sự đau khổ và nhẫn nhịn đang cố sức đè nén trong giọng nói của Khang Kiếm, chớp mắt:
- Nếu mẹ không hỏi cho rõ, không biết bố con sẽ coi mẹ thành bà mẹ chồng độc ác kiểu gì, ông ấy cũng không nhìn xem mẹ là người tàn phế ngồi trên xe lăn, còn bắt nạt được ai? Hai mươi tư năm trước đã thua rồi, bây giờ còn thắng được sao? Bạch Nhạn, cô câm đấy à, nói đi chứ!
- Đủ rồi – Khang Kiếm bỗng đấm mạnh vào cái cột ở lối đi, khiến bức tranh treo trên đó lắc lư không ngừng. Anh nặng nề thở dốc:
- Nếu bố mẹ muốn cãi nhau thì về tỉnh mà cãi, đây là nhà con, bọn con mệt mỏi cả ngày rồi, cho bọn con yên tĩnh một chút được không?
Nói xong, anh dắt tay Bạch Nhạn đi thẳng lên lầu, không nhìn ai.
- Kiếm Kiếm… - Bà Lý Tâm Hà sững sờ.
Ông Khang Vân Lâm nheo mắt đầy ý tứ xa xôi.
Trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, chuông điện thoại của Bạch Nhạn bỗng reo lên, cô áy náy rút tay ra khỏi tay Khang Kiếm:
- Mẹ?
Nghe câu này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngừng thở.
- Mẹ đang ở Tân Giang? Đến lúc chiều, có cuộc phỏng vấn đoàn kịch? Dạ… mẹ ơi, mẹ đợi một lát…
Bạch Nhạn nhìn thấy một nét cười kỳ dị trên gương mặt lộng lẫy cao quý của bà Lý Tâm Hà, bà ta đang giơ tay về phía cô.
- Bạch Nhạn, đúng lúc quá nhỉ, nói ra thì hai bà thông gia chúng ta vẫn chưa gặp nhau đâu, hỏi xem tối nay bà ấy có rỗi không, đúng lúc bố con đang ở đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm?
Bà Lý Tâm Hà kín đáo liếc về phía ông Khang Vân Lâm, những sợi gân xanh trên gáy ông đang rung lên, đôi mắt tóe ra những tia lửa phẫn nộ.
Bạch Nhạn sững người.
- Mẹ ơi, trưa mai chúng ta cùng ăn cơm được không ạ? Dạ, được, lúc đó con tới đón mẹ.
Cô khẽ cúp máy, mỉm cười với mọi người:
- Mẹ con đồng ý rồi.
- Thím Ngô, tôi đói rồi, mau bê món cá sốt cay lên đây.
Bà Lý Tâm Hà vui vẻ xoay xe lăn, băng qua chỗ lọ hoa vỡ vào phòng ăn, Lệ Lệ vẫy đuôi chạy theo sau.
- Vân Lâm, ông muốn ăn gì? – Thím Ngô đi tới trước mặt ông Khang Vân Lâm.
Ông Khang Vân Lâm khó chịu xua tay:
- Tôi không đói.
- Không đói cũng phải ăn một chút, dạ dày của ông vốn không tốt. – Thím Ngô dịu giọng nói.
- Con đi với bố ra ngoài ăn. – Khang Kiếm chau mày bước xuống cầu thang – Bạch Nhạn, khóa cửa cẩn thận, tối nay anh với bố ngủ ở khách sạn.
- Vâng. Hẹn gặp bố ngày mai. – Bạch Nhạn cười rạng rỡ, tiễn ông Khang Vân Lâm ra tận cổng ngoài.
Ông Khang Vân Lâm quay lại nhìn bà Lý Tâm Hà đang chơi đùa với Lệ Lệ, thở dài, muốn nói gì đó lại thôi.
Cửa sập lại.
Nụ cười trên mặt thím Ngô biến mất trong tích tắc, bà ta cúi đầu, lẩm bẩm đi vào phòng bếp, tiếng sắp mâm bát như thể đang giận dỗi ai.
Tâm trạng vui vẻ của bà Lý Tâm Hà không hề bị ảnh hưởng.
- Bạch Nhạn, cô qua đây.
Bà ta quay đầu sang, kiêu hãnh, cao quý như đang sai bảo người hầu.
Bạch Nhạn rót một cốc sữa chua trong tủ lạnh ra, mỉm cười ngồi đối diện với bà.
- Có chuyện gì thế, thưa bà Lý?
- Nghe nói mẹ cô là con hát?
- Tin tức của bà Lý thật không nhanh nhạy, mẹ tôi hát kịch đã được gần ba mươi năm rồi, bà ấy là diễn viên rất nổi tiếng của đoàn Việt kịch tỉnh ta.
- Nghe ra thì cô rất tự hào về bà ta?
Bạch Nhạn rút một tờ giấy trong hộp giấy ăn ra lau miệng:
- Không nên sao?
Khóe miệng bà Lý Tâm Hà khẽ cong lên:
- Người không cùng tầng lớp thì cách nhìn không giống nhau. Hát kịch hồi xưa là nghề hạ lưu, con hát với kỹ nữ chẳng khác nhau là mấy.
Cái miệng nhỏ của Bạch Nhạn há ra kinh ngạc, như không dám tin rằng bà Lý Tâm Hà sẽ nói ra những lời như vậy, hàng mi dài khẽ chớp mấy cái rồi cười rạng rỡ:
@- Nhưng bây giờ là xã hội chủ nghĩa mới, vị trí của người kép hát không thể coi thường, người hâm mộ mẹ tôi rất nhiều, hơn nữa, chúng tôi lại dựa vào mối quan hệ thông gia như bà Lý đây, cũng giống như ông nghè trúng cử, thăng liền mấy cấp, chúng tôi cũng làm người trong giới thượng lưu một phen.
- Chỉ sợ đưa cho cô hoàng bào cô lại mặc thành áo chẽn. – Bà Lý Tâm Hà lườm cô, không hề che giấu sự căm ghét trong giọng nói.
- Vậy nếu đưa cho cháu bà mặc thì sẽ thành cái gì? – Bạch Nhạn chống tay lên cằm, dẩu môi ranh mãnh.
Bà Lý Tâm Hà trợn mắt, chầm chậm hít vào một ngụm khí lạnh:
- Cô có thai rồi?
Đúng là mẹ nào con nấy, câu này ngữ điệu và sắc mặt giống hệt như sếp Khang hôm ở bệnh viện. Bạch Nhạn cười thay cho câu trả lời, nhỏ nhẹ ăn từng miếng sữa chua.
- Mấy tháng rồi? – Tâm trí bà Lý Tâm Hà rối loạn, bàn tay đặt trên bàn run lên.
- Bà cứ đợi bế cháu đi, bây giờ tôi phải lên lầu dưỡng thai đây. – Bạch Nhạn cẩn thận xoa bụng, cố tình đi thật chậm.
- Thím Ngô… - Bà Lý Tâm hà hoảng hốt gọi. – Mau đưa điện thoại cho tôi. Lệ Lệ chết tiệt, đừng quấn chân tao nữa, xéo ra.
- Oẳng, oẳng… - Lệ Lệ ấm ức nhảy từ trên đùi bà Lý Tâm Hà xuống.
- Ha ha! – Tận đến lúc vào trong phòng ngủ, Bạch Nhạn mới bật cười, cười đến lúc cuối cùng, một hàng nước mắt lăn dài xuống gò má.