Hoa hồng giấy

Thực ra, điểm yếu của bà Lý Tâm Hà chính là sếp Khang, bà ta sợ anh đối xử tốt với Bạch Nhạn, sợ anh và Bạch Nhạn đã quyến luyến quá sâu.
Bà ta giống như một bà quả phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con duy nhất khôn lớn, yêu con bằng thứ tình yêu không thể tưởng tượng nổi, lo sợ con dâu sẽ cướp đi sự quan tâm của con trai dành cho mình, nhưng bà mẹ chồng như vậy lại rất mong mỏi con dâu có thể nối dõi tông đường. Cuộc đời mâu thuẫn biết nhường nào!
Giờ phút này, bà Lý Tâm Hà lại bị một câu nói đùa của Bạch Nhạn dọa cho hết hồn. Lẽ nào bà lại mong con trai mình cả đời vô hậu sao? Không phải, mà là bà không muốn người sinh cháu cho bà lại là Bạch Nhạn.
Cuộc hôn nhân này, trong lòng ai cũng đã đều hiểu rõ, là đoản mệnh.
Bạch Nhạn đưa tay lau nước mắt.
Nếu cuộc hôn nhân của cô và sếp Khang là một hồ nước, vậy thì trong hồ nước này ẩn giấu quá nhiều thứ, giờ đây những thứ này đang muốn nổi lên mặt nước. Cô kiên trì níu kéo cuộc hôn nhân này đến giờ phút này, là vì muốn nhìn cho rõ những thứ này, nhưng bây giờ, cô lại có chút không dám mở mắt.
Đây là mái nhà cô hằng khao khát, cô phải trơ mắt đứng nhìn nó sụp đổ trước mặt cô. Sếp Khang có thể không yêu cô, nhưng… đừng có xấu xa như vậy.
Bạch Nhạn bịt miệng, một nỗi bi thương trào dâng trong lòng.
Bà Lý Tâm Hà nóng lòng muốn gặp bà Bạch Mộ Mai như vậy, đáp án có lẽ ngày mai sẽ có.
Nước mắt lặng lẽ chảy rất lâu, tận đến khi mệt quá, Bạch Nhạn mới đi tắm, lên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết là vì nóng quá, hay là vì bị cơn mơ làm tỉnh giấc, mở mắt ra trời vẫn còn tối đen, bên giường có một người đang ngồi.
Cô giật mình bật dậy, mò mẫm chiếc đèn bàn ở tủ đầu giường.
- Đừng sợ, là anh! – Một bàn tay dài nhẹ nhàng vỗ về cô, đặt cô nằm vào gối, bàn tay cô chạm vào áo sơ mi của anh, ướt đẫm.
- Bên ngoài đang mưa. – Giọng Khang Kiếm cũng mang theo hơi ẩm.
- Không phải anh bảo ngủ ở khách sạn sao? – Bạch Nhạn hỏi.
Khang Kiếm bỗng nắm tay cô đặt lên ngực mình:
- Bạch Nhạn, chỗ này của anh rất đau.
- Có phải mệt quá không?
Khang Kiếm lắc đầu.
- Bởi vì bố mẹ anh cãi nhau?
Khang Kiếm không nói gì, một lát sau mới khẽ nói:
- Từ khi anh bắt đầu nhớ mọi chuyện xảy ra xung quanh mình, họ đã luôn cãi nhau. Khi cãi nhau là sẽ vứt hết đồ đạc trên bàn xuống dưới đất, cái thì ném, cái thì vứt, không ai nhường ai, sau đó bố anh bỏ đi liền cả tháng… anh cũng quen rồi… em có biết tại sao họ lại cãi nhau không?
- Tại sao?
Khang Kiếm siết mạnh tay Bạch Nhạn, Bạch Nhạn đau tới mức hít hà, “Sếp ơi…”.
- Bạch Nhạn – Khang Kiếm buông lỏng tay, từ từ nằm xuống ôm chặt lấy cô, để cô gối đầu lên tay anh – Đừng hỏi gì, đừng nghĩ gì, đừng nói gì… Chúng ta ngủ thôi!
Anh nhỏm dậy in một nụ hôn lên gò má cô, dường như rất buồn ngủ, chỉ một lát sau đã ngáy khe khẽ.
Bạch Nhạn muốn đẩy anh ra để anh đi thay quần áo ướt, nhưng nghĩ một lúc lại thôi.
Mưa tí tách suốt đêm, như xối vào lòng người. Mưa không to, lại không xua đi cái nóng ngày hè, ngược lại còn kéo theo hơi nóng từ dưới đất bốc lên, buổi sáng tỉnh dậy mở cửa sổ, không khí vừa ẩm vừa oi bức ùa vào.
Bạch Nhạn khẽ khàng khép cửa sổ lại, mở điều hòa hút ẩm, Khang Kiếm vẫn đang ngủ, cô rón rén bước ra bên ngoài.
- Mấy giờ rồi? – Khang Kiếm khàn giọng hỏi.
- Sáu rưỡi, anh vẫn có thể ngủ thêm một lúc nữa. – Bạch Nhạn cứng người đứng đó, không tự nhiên lắm khi đối diện với một đêm ngủ chung giường.
Áo sơ mi của Khang Kiếm nhàu nhĩ như một chiếc giẻ lau, được hai người ủ ấm suốt đêm đã khô cong.
- Không ngủ nữa, anh tắm một cái, em lấy quần áo giúp anh.
Anh cứ như vậy mà đi vào phòng tắm, cửa cứ như vậy mà mở rộng, áo sơ mi cứ như vậy mà rơi xuống đất, cửa kính cứ như vậy mà phản chiếu rõ nét cơ thể trần trụi của anh, nước chảy róc rách, hai tay anh giơ lên vò đầu…
Bạch Nhạn hít sâu rồi lại hít sâu, mới sáng sớm đã được chiêm ngưỡng đàn ông khỏa thân tắm, tim mạch có chút chịu không nổi, cho dù người này là chồng trên danh nghĩa của cô.
Cô đem quần áo của anh đặt ngay ngắn từng chiếc một trên giường, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Nếu hôm nay mọi sự thật vỡ lở, buổi sáng hôm nay là lần cuối cùng cô và anh ở bên nhau.
Không muốn đau lòng, nhưng lòng vẫn đau.
Thím Ngô đã nấu xong bữa sáng, trên bàn ăn có ba bát canh lớn đầy những mì, trên cái đĩa giữa bàn là bánh kếp, bên cạnh đặt hành chỉ sợi và nước chấm.
Bà Lý Tâm Hà đang tỉa lá cho cây lan ngoài ban công, Lệ Lệ lười nhác nằm trong chuồng chó, có lẽ do thời tiết hôm nay.
Không biết bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đang nói chuyện gì, hai người cười ha ha, nghe thấy tiếng động phía cầu thang, ngoảnh lại nhìn thấy Bạch Nhạn, lập tức im bặt, vẻ mặt vui vẻ chợt tối sầm lại.
- Bà Lý, chào. – Bạch Nhạn tươi cười chào hỏi, không đợi bà Lý Tâm Hà đáp lại liền đi vào bếp. Cô sẽ không tưởng bở mà cho rằng trong ba bát mì trên bàn có một bát dành cho cô. Chỉ cần có cơ hội miệt thị cô, thím Ngô tuyệt nhiên không bỏ qua, còn bà Lý Tâm Hà chỉ coi như không nhìn thấy gì, có khi trong lòng còn sung sướng.
Nhưng mà, những việc này có thể ảnh hưởng tới Bạch Nhạn sao?
Bạch Nhạn lấy trong tủ lạnh ra một quả trứng gà, ốp chín tới, vàng ươm mỡ màng nằm trên chiếc đĩa trắng tinh, rồi cô gọt hai quả táo, cắt hai lát bánh mì sữa Hokkaido, pha một ly sữa bột, vừa bưng ra bàn ăn thì Khang Kiếm đi xuống.
- Kiếm Kiếm! – Bà Lý Tâm Hà nhìn thấy con trai liền xua tan mây mù, trìu mến ngẩng mặt lên. – Tối qua mấy giờ con về?
- Khoảng gần một giờ sáng, thấy phòng mẹ tắt đèn nên con không làm phiền. – Khang Kiếm bước tới, đẩy xe lăn tới bên bàn ăn, liếc nhìn đồ ăn sáng trên bàn rồi lại nhìn Bạch Nhạn, lông mày khẽ nhíu lại.
- Nào, Kiếm Kiếm, mau ngồi xuống. – Thím Ngô vội đưa đũa cho Khang Kiếm, sau đó cũng ngồi xuống, không thèm nhìn Bạch Nhạn.
Ba người bắt đầu ăn sáng, cười nói rôm rả, giọng họ uốn lưỡi rất nặng.
Bạch Nhạn ngồi một mình ở cuối bàn, đầu tiên uống một ngụm sữa, rồi ăn bánh mì với trứng, tất cả xong xuôi, cô cầm quả táo trên đĩa trong tay.
- Sếp, anh đặt nhà hàng đi rồi gọi điện cho em, em đi đón mẹ em rồi đến thẳng đó.
Cô vừa nói vừa đi ra cửa, thay giầy ra ngoài.
- Con cũng no rồi. – Khang Kiếm đẩy bát mì còn một nửa ra – Mẹ, mẹ cứ ăn từ từ. Con đi làm trước.
- Còn chưa ăn xong mà? – Bà Lý Tâm Hà gọi giật Khang Kiếm lại, bà không muốn nhìn thấy anh và Bạch Nhạn sánh vai bước ra cửa, trông rất ngứa mắt.
Khang Kiếm cười, vội cùng với Bạch Nhạn bước ra khỏi cửa.
Hôm qua Khang Kiếm tự mình lái xe, xe đang đỗ ngay dưới lầu.
- Anh đưa em đi. – Anh mở cửa xe.
Bạch Nhạn lắc đầu:
- Nếu điều này trở thành thói quen thì không phải là một chuyện tốt, em vẫn cứ an phận làm thường dân thì hơn, đỡ phải trèo cao ngã đau.
Cô ngẩng đầu lên nhìn quả cầu lửa vĩ đại đang nhô dần lên trên nền trời xanh thẫm, giống như một cục máu tươi mà người con gái si tình nhổ ra trên tấm khăn the sau khi thất tình.
Khang Kiếm nghiền ngẫm nhìn cô, cảm thấy Bạch Nhạn ngày hôm nay hơi khác với mọi ngày.
- Sếp ơi, anh có cảm thấy mặt em rất dày không? – Cô bỗng ngoảnh lại hỏi anh.
- Sao lại nói mình như thế? – Anh trầm ngâm một lát rồi mới đáp.
Bạch Nhạn nhún vai, chiếc túi xách trong tay đong đưa:
- Ngoại trừ cái chức phu nhân trợ lý thị trưởng này ra, chúng ta còn có lý do gì để ở bên nhau không? Nếu mục tiêu của em lộ liễu như vậy, có phải là quá thô bỉ không?
Cô ôm miệng cười khúc khích:
- Có lẽ anh đã từng có chút say mê em, nhưng sau khi kết hôn lại phát hiện ra rằng em đã làm anh thất vọng. Đúng lúc sự cách biệt giữa chúng ta là rất lớn, mẹ anh và em cũng không hợp nhau. Cuộc đời ngắn ngủi, sếp à, anh đừng chịu ấm ức nữa, em cũng không làm khó bản thân mình, chúng ta… mỗi người tự theo đuổi ngày mai tươi sáng của mình thôi!
Cô thừa nhận, cô sợ hãi, cô không muốn tiếp cận sự thật.
- Bạch Nhạn – Khang Kiếm hít mạnh, sắc mặt nghiêm trang. – Anh không cảm thấy anh có gì phải ấm ức cả, anh cũng chưa từng thất vọng… chỉ là chúng ta cần có thời gian.
Sếp Khang quả là có tình có nghĩa, lúc này rồi vẫn có thể nói ra những lời an ủi người ta, Bạch Nhạn cảm động chớp mắt:
- Sếp đừng hứa hẹn bừa bãi, em sẽ tưởng bở thật đấy.
- Ngoài em ra, cả đời anh sẽ không thể lấy ai khác. – Khang Kiếm một lần nữa đưa ra lời hứa đáng giá nghìn vàng.
Bạch Nhạn cứng người, bỗng cảm thấy tư duy rối loạn:
- Xem ra đời em đã được an bài sẵn là ngày sau sẽ đội mũ phượng, làm bà lớn rồi? – Cô nhếch mép châm chọc, cười vui vẻ. – Em cảm ơn sếp trước, hy vọng chúng ta đều có mối duyên này.
Khang Kiếm nhíu mày, sợ cô lại nói ra câu gì kinh hồn bèn túm cô lên tống vào trong xe. Xe quay đầu một cách điệu nghệ, phóng ra khỏi tiểu khu.
Cả ngày hôm nay Bạch Nhạn cứ hốt hoảng, càng gần đến lúc tan ca lòng càng thấp thỏm.
Khang Kiếm không gọi điện mà nhắn tin cho cô tên nhà hàng và số phòng.
Tan làm, Bạch Nhạn bắt xe tới Nhà Văn hóa thành phố đón bà Bạch Mộ Mai. Bà Bạch Mộ Mai được đoàn Việt kịch thành phố mời đến dựng lại vở kịch kinh điển Tây sương ký, buổi tập diễn ra ngay trong Nhà Văn hóa.
Nhà diễn tập to bằng nửa cái sân vận động, trông lạnh lẽo vắng vẻ, sàn nhà lát gỗ khi bước lên sẽ phát ra tiếng động. Bà Bạch Mộ Mai mặc một chiếc sơ mi thụng màu trắng, bên dưới là quần bò bó lửng. Tóc buộc đuôi gà như một cô bé con xinh xẻo. Quanh thắt lưng của bà thắt một dải lụa đỏ, lúc thì làm vạt váy, lúc thì làm khăn tay. Cách ăn mặc này chẳng dính dáng gì đến câu chuyện tình yêu trai gái thời cổ đại cả, nhưng bà Bạch Mộ Mai vừa bước đi, dải lụa tung bay, liền biến thành nửa kim nửa cổ, nửa trong kịch nửa ngoài đời.
Bà Bạch Mộ Mai yểu điệu thướt tha, tay chống nạnh rảo bước về phía trước, một cô bé khoảng chừng mới hai mươi theo sau học từng động tác.
- Ánh trăng ơi, tấm lòng nhi nữ khó tỏ bày, mười tám năm khuê phòng hoài phí, phụ lòng đoàn viên nơi Ngọc Kính đài…
Giọng bà Bạch Mộ Mai vẫn lanh lảnh, động tác cũng rất duyên dáng.
Cô bé đi phía sau hát theo, uốn éo theo.
Mấy lời ca này, cô bé đó hát tròn vành rõ chữ, du dương tha thiết, trong vắt như khe suối trên non, tuy không nồng nàn ý vị bằng bà Bạch Mộ Mai, nhưng lại hồn nhiên chân chất, càng hợp với độ tuổi hoài xuân của Thôi Oanh Oanh trong kịch, bà Bạch Mộ Mai tuổi đã quá cao, vị phong trần sóng sánh quá đậm.
- Thật tuyệt vời.
Mấy người dáng dấp như lãnh đạo đứng một bên xem kịch không khỏi vỗ tay tán thưởng, một thợ ảnh đuổi theo bước bà Bạch Mộ Mai, ánh đèn chớp nháy liên tục.
Bà Bạch Mộ Mai hoàn toàn chìm đắm trong vở kịch, không hề cảm thấy bị làm phiền.
Khi quay lại nhìn thấy Bạch Nhạn đang đứng ở cửa, bà dừng bước, cởi dải lụa ra.
- Hôm nay tập đến đây thôi, tôi phải đi với con gái tôi rồi.
Bà mỉm cười duyên dáng, đi tới trước mặt Bạch Nhạn, thân mật bẹo má cô.
- Con gái?
Trừ Bạch Nhạn, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bà Bạch Mộ Mai cười như một cành cây nở đầy hoa, liếc mắt đưa tình, thướt tha yểu điệu:
- Sao thế, bọn tôi không giống nhau hay sao?
Bà đá lông nheo với mọi người, khoác vai Bạch Nhạn, hai mái đầu kề sát nhau.
- Hai người không giống nhau, mà giống hoa tỉ muội.
Thợ chụp ảnh mắt sáng rực lên.
Câu nói này khiến bà Bạch Mộ Mai cười càng tươi tắn hơn.
- Mẹ có cần tới khách sạn thay đồ không? – Bạch Nhạn chẳng lạ gì với cảnh này, lịch sự cười với mọi người, xách túi giúp bà Bạch Mộ Mai.
Bà Bạch Mộ Mai cau mày, nếp nhăn ở khóe mắt lộ rõ, kỳ lạ là, như vậy lại khiến bà trông ưa nhìn hơn:
- Sao nào, như thế này làm mất mặt con à?
Bạch Nhạn nhún vai, coi như mình chưa nói gì.
Hai người đi ra phố đợi xe, những người đi ngang qua lần lượt đưa mắt nhìn bà Bạch Mộ Mai, bà tao nhã đưa tay lên vén tóc, Bạch Nhạn tinh mắt phát hiện ra trên ngón trỏ của bà có đeo một chiếc nhẫn kim cương. Viên kim cương không nhỏ được khảm vào mặt nhẫn, không chút lòe loẹt, càng làm nổi bật giá trị của chính nó.
Bà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Bạch Nhạn thu ánh mắt lại, đau đáu nhìn ra ngã tư, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Lúc hai người tới nhà hàng, ba người nhà ông Khang Vân Lâm và thím Ngô đã tới nơi. Bà Lý Tâm Hà trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy liền bằng tơ tằm thật màu đen, cổ áo và tay áo xanh xanh đỏ đỏ, hết sức vui mắt. Vốn là rất cao quý ung dung, nhưng đúng hôm nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc sườn xám gấm đỏ, cổ áo và tay áo viền vàng, so ra lại thành ra long trọng mà thô thiển, còn hơi cổ lỗ.
Bà ta lại nhìn bà Bạch Mộ Mai đang đi vào, trông như một cô học sinh, khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà ta lập tức không chịu nổi.
- Ngại quá, đường hơi bị kẹt, để mọi người phải đợi lâu. – Bà Bạch Mộ Mai ngồi xuống, trước xin lỗi vì đến muộn, sau lại ân cần quay sang Khang Kiếm, trêu chọc hỏi – Khang Kiếm, Bạch Nhạn gần đây biểu hiện vẫn tốt chứ?
Khang Kiếm lịch sự gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ, chẳng nói chẳng rằng, cũng có lẽ là không biết phải trả lời thế nào.
Thím Ngô có lẽ không ngờ tới mẹ của Bạch Nhạn sẽ xuất hiện như thế, chưa từng gặp một bà thông gia phong tình như vậy, mồm há hốc, bà Lý Tâm Hà lấy tay véo cho bà ta một cái, bà ta mới vội ngậm miệng lại.
- Ông thông gia, trông ông khỏe khoắn hơn lần trước nhiều. – Bà Bạch Mộ Mai tự nhiên chào hỏi ông Khang Vân Lâm.
- Vậy sao? Vậy sao?
Ông Khang Vân Lâm dường như không nhìn thẳng bà Bạch Mộ Mai, nếu không nói chuyện với Khang Kiếm thì nhìn bà Lý Tâm Hà, nhưng càng tỏ ra như vậy, lại càng lộ rõ sự chột dạ.
- Bà thông gia, Nhạn Nhạn nhà tôi còn trẻ, có cái gì chưa ổn xin bà chỉ bảo thêm.
Cuối cùng, bà Bạch Mộ Mai mới dời ánh mắt sang phía bà Lý Tâm Hà.
Bà Lý Tâm Hà xét cho cùng cũng là người học rộng hiểu nhiều, bây giờ đã trấn tĩnh lại. Bà tao nhã cười với Bạch Mộ Mai:
- Cô Bạch, tuy là chúng ta gặp nhau lần đầu, nhưng sao lại thấy như là cố nhân?
Phụ nữ chưa kết hôn, theo thông lệ quốc tế đều xưng hô là cô, nhưng bà Lý Tâm Hà rõ ràng là cố ý.
Bà Bạch Mộ Mai cười, liếc xéo về phía Bạch Nhạn:
- Bạch Nhạn giống tôi, hàng ngày bà nhìn Bạch Nhạn, tự nhiên sẽ thấy tôi quen mắt.
- Nhưng Bạch Nhạn không xinh đẹp bằng cô. – Bà Lý Tâm Hà cười mỉa.
Bà Bạch Mộ Mai vuốt mặt, phì cười thành tiếng:
- Có đẹp mấy thì cũng già rồi.
Bà Lý Tâm Hà cố ý đem hai khuôn mặt ra so sánh tỉ mỉ:
- Người đẹp như cô sẽ không già đâu, có phải Bạch Nhạn giống bố không?
Trong nháy mắt, đến không khí trong phòng cũng ngừng chuyển động.
Người Bạch Nhạn căng lên như một sợi dây đàn, từ cổ tới tai đều đỏ ửng.
Khang Kiếm mím chặt môi.
Vẻ mặt ông Khang Vân Lâm đã trở nên cực kì khó coi.
Thím Ngô hứng khởi tròn mắt.
Bà Bạch Mộ Mai khẽ chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng kéo tay Bạch Nhạn lại:
- Cũng không giống lắm, Bạch Nhạn được di truyền nét đẹp của hai chúng tôi.
- Ồ, bố Bạch Nhạn là người như thế nào?
- Tâm Hà, bà hỏi nhiều quá đấy. – Ông Khang Vân Lâm cuối cùng không nhịn được, lên tiếng ngăn cản.
- Không sao. – Bà Bạch Mộ Mai dịu dàng cười – Đó là câu chuyện cũ ngọt ngào và lãng mạn trong lòng tôi, tôi không muốn chia sẻ với người khác.
Vẻ mặt ấy của bà tựa như một cô bé con nũng nịu, láu lỉnh.
- Tôi không muốn nói đấy, có được không nào?
Trên sân khấu, hoàng đế, tướng quân hay tài tử đều thần phục trước tà váy của bà, chỉ một mình Lý Tâm Hà chịu được bao lâu?
Bà Lý Tâm Hà cứng lưỡi, còn có thể truy hỏi ư?
Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Ông Khang Vân Lâm lịch sự kính bà Bạch Mộ Mai một ly rượu, bà Bạch Mộ Mai cảm kích uống cạn một hơi, sau đó kính rượu lại vợ chồng ông Khang Vân Lâm, ánh mắt lướt qua người thím Ngô, tò mò dừng lại một giây.
Ông Khang Vân Lâm giới thiệu thân phận của thím Ngô.
Bà Bạch Mộ Mai vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt thổn thức khôn nguôi.
Thím Ngô cảm thấy mình sống rất hạnh phúc, ghét nhất sự thương hại của người khác. Bà vốn đã không thích bà Bạch Mộ Mai, bây giờ nỗi hận thù lại càng sâu hơn.
Bà Lý Tâm Hà ăn vài miếng, bỗng ghé sát vào tai ông Khang Vân Lâm:
- Ông xã, đưa em vào nhà vệ sinh.
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để bà Bạch Mộ Mai nghe thấy.
Ông Khang Vân Lâm đỏ mặt:
- Anh… anh đâu có tiện vào nhà vệ sinh nữ?
- Tôi đưa chị đi. – Bà Bạch Mộ Mai quan tâm đứng lên.
- Không cần, thím Ngô! – Mặt bà Lý Tâm Hà trắng bệch, nhéo mạnh ông Khang Vân Lâm dưới gầm bàn, ông Khang Vân Lâm đau điếng, muốn kêu mà không được, cắn răng nén giận, mặt méo mó.
Thím Ngô đưa bà Lý Tâm Hà đi nhà vệ sinh.
Bạch Nhạn nãy giờ vùi đầu ăn cơm không cẩn thận đánh rơi một chiếc đũa, cô cúi xuống nhặt lên, bỗng phát giác ra dưới gầm bàn, bà Bạch Mộ Mai đang quấn một chân ngọc ngà của mình vào chân ông Khang Vân Lâm, ông Khang Vân Lâm thò một tay xuống chầm chậm vuốt lên phía trên chân ngọc của bà Bạch Mộ Mai.
Một cơn buồn nôn bỗng dâng lên, Bạch Nhạn bịt miệng chạy ra ngoài.
- Nhạn Nhạn, con sao vậy? – Bà Bạch Mộ Mai bất an gọi – Khang Kiếm, con mau đi xem.
- Còn có chuyện gì được nữa? – Mặt Khang Kiếm tái nhợt, lạnh lùng liếc ra phía ngoài, không động đậy.
Bà Bạch Mộ Mai sững lại, đành phải đứng dậy.
Thím Ngô đẩy xe lăn vào, suýt chút nữa đụng vào Bạch Nhạn ở hành lang.
Bạch Nhạn rạp người trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, những thứ vừa ăn nôn ra sạch.
- Nhạn Nhạn, con có thai rồi à? – Bà Bạch Mộ Mai khoanh tay đứng cạnh cửa.
Bạch Nhạn không để ý đến bà, súc miệng, vỗ nước lạnh lên mặt.
- Mẹ đang nói chuyện với con đấy, Bạch Nhạn? – Bà Bạch Mộ Mai khẽ cau mày.
- Đủ rồi! – Bạch Nhạn hất tay bà ra, cụp mắt xuống – Ăn xong mẹ đi ngay đi. Mẹ… tránh xa bố của Khang Kiếm ra một chút!
Bà Bạch Mộ Mai không nói gì.
- Nói gì thì nói, ông ấy là bố chồng con, mẹ chồng con vẫn còn sờ sờ ra đó, mẹ… không cảm thấy rất quá đáng sao?
- Bố chồng con? – Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh – Con còn coi bọn họ là người nhà sao, con tưởng mẹ không nhận ra à?
- Đó là chuyện của con, không liên quan tới mẹ.
- Tốt, vậy thì chuyện của mẹ con cũng đừng quan tâm. – Bà Bạch Mộ Mai quay người bỏ đi.
Bạch Nhạn cắn môi, cảm thấy bụng dạ lại cuộn lên, lại bò ra trên chậu rửa nôn một trận, đợi mặt hết đỏ mới bước ra ngoài.
Lúc cô đi vào, ngoài Khang Kiếm đang cúi đầu, ai nấy đều nhìn cô như quái vật. Cô vỗ vỗ mặt, có phải sắc mặt kém quá không?
Thức ăn đã đưa lên gần đủ.
Bà Lý Tâm Hà bỗng như biến thành một người khác, cười cười nói nói, ánh mắt nhìn chồng cũng dịu dàng yêu thương, nhìn đến nỗi ông Khang Vân Lâm nổi da gà. Lúc thì bà gắp thức ăn cho ông Khang Vân Lâm, lúc thì rót nước cho ông. Lúc tàn tiệc, ra khỏi phòng ăn, lên xe, để thể hiện tình cảm thắm thiết với ông Khang Vân Lâm, bà còn bảo thím Ngô cất xe lăn đi, để ông Khang Vân Lâm bế bà vào xe.
Ông Khang Vân Lâm ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm, lấy đâu ra sức lực. Mặt ông đỏ phừng, hít mạnh một hơi, vừa mới bế bà Lý Tâm Hà lên, người bỗng chao đảo không ngừng, cũng may bà Bạch Mộ Mai tiến lên đỡ một tay, bà Lý Tâm Hà mới lên xe an toàn.
Bà Lý Tâm Hà sắc mặt hết sức khó coi, quay đầu, hung hăng đẩy ông Khang Vân Lâm lên xe, không thèm nhìn bà Bạch Mộ Mai thêm cái nào.
- Đúng là nực cười, một con mụ tàn phế, đến quan hệ vợ chồng cũng không làm được, mấy chục năm rồi còn thắm thiết cái nỗi gì? – Bà Bạch Mộ Mai đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, cười khẩy.
Bạch Nhạn đứng bên cạnh đưa mắt liếc bà:
- Không có quan hệ vợ chồng nhưng bà ấy có chồng, có hôn nhân, mẹ có không?
Bà Bạch Mộ Mai cau mày, quay mặt đi:
- Con đây là giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha? Có thể đấy chính là cảnh giới cao thượng của con đấy, nếu không sao con có thể sống như quả phụ lâu như vậy?
Bạch Nhạn sững sờ nhìn bà.
Bà Bạch Mộ Mai cười kinh miệt:
- Vừa rồi mẹ hỏi Khang Kiếm có phải con có bầu không, nó nói nó chưa hề đụng vào con.
Trái tim Bạch Nhạn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, bóp tới mức không thể chặt, tới mức không tài nào đập được nữa.
Gió tháng Bảy oi nóng như vậy, nhưng toàn thân cô lạnh toát, cô đờ đẫn nhìn miệng bà Bạch Mộ Mai há ra rồi lại khép lại, nhưng cô không nghe thấy gì hết.
Cô cứng nhắc xoay đầu lại tìm Khang Kiếm, anh đi thanh toán rồi sao mãi không ra?
Cô quay người đi vào trong nhà hàng, đi về phía đại sảnh. Đại sảnh dùng bình phong chia thành mấy khu, Khang Kiếm đứng sau một bức bình phong, đăm đăm nhìn về phía trước.
Trên chiếc bàn ăn phía trước có một đôi nam nữ, người đàn ông Bạch Nhạn không quen, người phụ nữ tóc dài bay bay, miệng cười chúm chím, chính là người đẹp Y Đồng Đồng đã lâu không gặp.
Trên khuôn mặt tuấn tú thâm trầm sâu xa của Khang Kiếm thể hiện rất nhiều cảm xúc, có đố kỵ, có oán hận, có tức giận, có đau lòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui