Hoa hồng giấy

Liễu Tinh hậm hực gõ lên đĩa cơm của Bạch Nhạn:
- Cậu chẳng đoan trang gì cả. Nhạn - Một người nhanh mồm nhanh miệng như Liễu Tinh lại lấm lét nhìn tứ phía, ấp a ấp ung - Mình muốn… kết hôn rồi.
- Vậy thì cưới đi! Các cậu đã đính hôn mười mấy năm rồi, đáng lẽ phải cưới từ lâu rồi.
- Nhưng thầy Lý nhà mình không cầu hôn.
Bạch Nhạn thiếu chút nữa thì phun cơm ra ngoài:
- Chị hai à, chẳng lẽ cậu còn muốn anh ấy miệng ngậm hoa hồng, tay dâng nhẫn kim cương, chân quỳ trước mặt cậu, khẩn thiết cầu khẩn: Em yêu, lấy anh nhé?
Liễu Tinh không cười, lặng lẽ gật đầu:
- Lúc ông xã mình vừa mới đi làm đã nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng kết hôn là chuyện lớn, bọn mình chưa tích góp được gì, lại không có nhà, bố mẹ cũng chẳng hỗ trợ được bao nhiêu, mình bèn nói hoãn lại mấy năm, đợi bọn mình tiết kiệm được chút tiền rồi mới bàn chuyện cưới hỏi.
- Vậy bây giờ các cậu có tiền rồi à?
- Có một chút, không nhiều, nhưng mà…
- Cậu linh cảm thấy điều gì không ổn à? - Dựa vào sự hiểu biết của mình với Liễu Tinh, Bạch Nhạn quả quyết.
Quả nhiên, Liễu Tinh giật bắn mình, lắc đầu quầy quậy:
- Đừng nói linh tinh, nếu đàn ông khắp thiên hạ đều đi quá giới hạn thì ông xã mình nhất định sẽ là người kiên trì đến cuối cùng.
- Tự mình mâu thuẫn. - Bạch Nhạn bĩu môi, tỏ vẻ rất không đồng tình.
Liễu Tinh bất đắc dĩ, thật thà khai báo:
- Bây giờ anh ấy dạy toán lớp Mười hai, bận tối tăm mặt mũi, mình gọi điện cho anh ấy, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã sốt ruột cúp máy. Mình chạy tới đưa đồ ăn tẩm bổ cho anh ấy, mặt anh ấy vẫn lạnh tanh. Mình âm thầm theo dõi mấy lần, anh ấy đúng là chỉ ở trong trường học, bên cạnh nếu không phải là đồng nhiệp thì là học sinh, không có vấn đề gì cả. mình đang nghĩ, có lẽ kết hôn rồi, bọn mình đều sẽ chín chắn hơn một chút. Nhưng mà, mình phải nói thế nào với anh ấy đây?
Bạch Nhạn ngẫm nghĩ, nắm tay Liễu Tinh:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, tình cảm của Lý Trạch Hạo và cậu tình cảm sâu sắc bao năm, có thể giờ sẽ hơi phai nhạt một chút, nhưng chắc chắn sẽ không có sự thay đổi về chất. Chẳng qua là áp lực của anh ấy quá lớn, bọn mình không học cấp ba, cấp ba là những ngày tháng vô cùng đen tối, cậu thông cảm với anh ấy một chút. Đợi đến nghỉ hè, cậu sẽ thấy anh ấy nhất định sẽ ấm áp trở lại.
- Hy vọng là thế. Liễu Tinh khẽ nhếch môi.
Thực ra Bạch Nhạn muốn nói với Liễu Tinh, trừ khi tự nguyện ràng buộc với đối phương, nếu không hôn nhân chẳng có chút ý nghĩa nào. Câu này chỉ đảo một vòng trong miệng, rồi lại chui xuống bụng. Giờ nghỉ trưa kết thúc, Bạch Nhạn bị y tá trưởng xua đến phòng bệnh hiểm nghèo trên tầng áp mái của tòa nhà nội trú bên cạnh lấy tài liệu gì đó. Bạch Nhạn cúi đầu đứng đợi thang máy. Lúc này ở thang máy có rất ít người.
Tòa nhà nội trú có hai thang máy, một cái dừng tầng chẵn, một cái dừng tầng lẻ.
Bạch Nhạn ấn cả hai bên thang máy, không biết là chờ đợi khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, hay là thang máy bị người ta chiếm dụng, con số trên thang máy rất lâu mới nhảy một lần.
Bạch Nhạn sốt ruột ngẩng đầu lên, bên cạnh bỗng có thêm một người. Cô quay sang nhìn, tóc gáy bỗng dựng lên, người này chính là âm hồn không tan Lãnh Phong.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười nho nhỏ, thoáng ẩn thoáng hiện trên môi anh.
Không thể phủ nhận, gặp lại Lãnh Phong, trong lòng Bạch Nhạn có cảm giác rất kỳ quái.
Cô quay mặt đi, âm thầm nới rộng khoảng cách giữa mình và Lãnh Phong, mắt nhìn chằm chằm vào hàng số đang nhảy trên thang máy, lòng thầm đề phòng Lãnh Phong lại nói ra những lời kinh thiên động địa, mỗi giây trôi qua đều ngột ngạt, khó chịu.
Thang máy dừng tầng lẻ xuống trước, tầng áp mái là tầng thứ 23. Lãnh Phong bước vào, ấn nút đợi cô. Bạch Nhạn mắt nhìn thẳng, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô có thể đi lên tầng 24 rồi đi bộ xuống một tầng cũng được.
Thang máy phát ra tiếng cọt kẹt oán trách, Lãnh Phong bỗng vươn tay kéo Bạch Nhạn vào trong thang máy.
- Anh làm gì vậy? - Bạch Nhạn đi chui ra ngoài.
- Em đang tránh tôi? - Hai tay Lãnh Phong chống vào tường, nhốt Bạch Nhạn vào giữa vòng tay anh, quay trái là rúc vào lòng, quay phải là ôm, Bạch Nhạn đành phải ngẩng đầu tức giận nhìn thẳng anh.
Cửa thang máy kêu “kính coong”, từ từ khép lại.
Thang máy trong bệnh viện phải rộng hơn thang máy trong các văn phòng, chung cư thông thường, bởi vì phải chứa cả băng ca. Nếu không có băng ca, bình thường có thể chở được trên 20 người. Nhưng lúc này Bạch Nhạn lại cảm thấy thang máy nhỏ như một cái lồng, chật tới mức cô không thể thở nổi.
- Cái gì gọi là tránh? Bởi vì tôi nhìn thấy bác sĩ Lãnh cao quý mà không cúi đầu khom lưng chào hỏi sao? - Cô dũng cảm ưỡn thẳng người, giọng rất đanh - Bác sĩ Lãnh, anh đích thực là chuyên gia do viện trưởng bỏ ra số tiền lớn để mời về, trong bệnh viện ai ai cũng phải cung kính với anh, nhưng anh cho rằng đó là họ thật lòng sao? No, họ chẳng qua chỉ là chịu sức ép của cơm áo gạo tiền thôi. Tôi… hôm nay tôi không muốn dung túng cho những hành vi ngang ngược như vậy nữa, anh hiểu chưa?
Lãnh Phong thu tay về khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô:
- Bạch Nhạn, đến giờ em vẫn nói bướng, em đích thị là một con đà điểu.
- Anh… ý anh là gì? - Bạch Nhạn tức đến nỗi giọng run lên. Từ trước đến nay quan hệ của cô ở bệnh viện rất tốt, chưa từng nổi cáu với ai, nhưng lại giao chiến trực diện với cái tên hàn lưu Siberia này mấy phen rồi. Tay nghề của Lãnh Phong rất tốt, bản lĩnh khiêu khích người khác cũng là số một.
Lãnh Phong không đáp, ngước mắt lên nhìn số tầng đang nhảy.
Thật kỳ lạ, vậy mà giữa đường không ai vào thang máy.
Thang máy đến tầng thứ 21, Lãnh Phong ấn nút mở cửa, Bạch Nhạn quay mặt đi không nhìn anh, hả hơi để điều chỉnh tâm trạng.
- Anh làm gì thế? Tôi muốn lên tầng áp mái.
Lãnh Phong nắm tay Bạch Nhạn kéo ra khỏi thang máy, Bạch Nhạn kêu thất thanh.
Lãnh Phong mặt lạnh như tiền, tiếp tục im lặng, lôi Bạch Nhạn ra thang bộ, đi tới tầng 22. Tầng 22 là phòng bệnh VIP của bệnh viện, thường dành cho những người có thân phận tương đối đặc biệt như là người nổi tiếng hay quan chức, phần lớn thời gian đều đóng cửa. Hành lang vắng vẻ im lìm, ho khẽ một tiếng cũng rất vang.
Chỗ chiếu nghỉ cầu thang là nhà vệ sinh công cộng, Lãnh Phong lấy chân đá tung cửa, đẩy Bạch Nhạn đến trước bồn rửa mặt, giật mũ y tá của cô ra, chỉ vào tấm gương trên tường:
- Em mở to mắt ra mà nhìn xem, hôm đó tôi nói sai chỗ nào, hạnh phúc của em được viết ở đâu?
Đầu Bạch Nhạn sắp bốc hỏa, cô nhắm mắt lại, ngước mắt lên.
Lãnh Phong quắc mắt, vẻ mặt mỉa mai. Đứng cạnh anh, đầu tóc cô rũ rượi, sắc mặt vàng vọt, trong đôi mắt gấu mèo vẫn đầy tia đỏ, ánh mắt sâu thẳm, lông mày cau lại, dáng vẻ phờ phạc. Trời ơi… đây chính là con ma trong gương chui ra rồi.
Bạch Nhạn cuống quýt buộc tóc lại, ấn lên má hòng ép ra được một chút hồng hào:
- Sao nào, anh chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ mất ngủ không trang điểm hay sao? Ầm ĩ không đâu.
Cô thật muốn chửi anh ta là đồ đần độn luôn cho xong.
- Bạch Nhạn, em mới hai mươi tư tuổi, không phải bốn mươi hai đâu. Ở tuổi em, dù là cả đêm không ngủ, buổi sáng dậy sớm vẫn sẽ tươi mát như cành liễu ngày xuân.
Lãnh Phong dịu giọng trở lại, thở dài, đi tới phía sau cô, đỡ lấy vai cô, cùng cô nhìn vào gương:
- Bạch Nhạn, bây giờ cả tâm hồn và thể xác em đều rã rời, sắp vượt quá giới hạn mà em có thể chịu đựng rồi.
Bạch Nhạn cụp mắt xuống, tim như thắt lại:
- Bác sĩ Lãnh, anh cứ khăng khăng khẳng định là tôi không hạnh phúc, việc đó đối với anh có ý nghĩa gì không?
Lãnh Phong buông tay cô ra:
- Nhìn em như vậy, tôi đau lòng.
Bạch Nhạn quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, hơi sửng sốt.
Cô nghe thấy trong giọng nói của anh chất chứa sự không đành lòng:
- Phòng bệnh hiểm nghèo không có tài liệu gì cần lấy cả, là tôi gọi điện đến phòng phẫu thuật, lát nữa tôi sẽ tìm lý do để báo với phòng phẫu thuật rằng đến tối em mới có thể quay về. Em trực ca đêm mà! Buổi chiều cứ ngủ ở đây, đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi điện đánh thức em dậy. Có lẽ phải mấy đêm rồi em chưa được ngủ tử tế.
Anh đặt một chùm chìa khóa vào tay cô.
Nhà vệ sinh chìm vào yên lặng.
Bạch Nhạn há hốc mồm, thấy anh nhìn mình chằm chằm, ngập ngừng một lúc mới nói:
- Cảm ơn anh, bác sĩ Lãnh, tôi đúng là hơi mệt… tôi biết anh quan tâm đến tôi… thực ra mọi thứ rồi sẽ trôi qua, tôi có thể chống đỡ…
Nói đến cuối câu, giọng đã hơi nghẹn lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai. Có lẽ trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, cô đã thất thố rồi.
Chẳng qua cô chỉ mất đi một mái nhà mà thôi, trước đây cô cũng chẳng có, bây giờ cũng không cần phải đau lòng.
- Bạch Nhạn - Lãnh Phong xoa đầu cô - Nếu mọi chuyện rồi sẽ trôi qua, thì đừng nghĩ ngợi gì hết, ngủ cho ngon đi.
Bạch Nhạn ngẩn người, tưởng chừng như câu sau anh ta chắc chắn sẽ khí khái vỗ mạnh lên vai cô: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ em”.
Lãnh Phong chỉ cười, đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, đến trước cửa một phòng bệnh:
- Ở đây không có ai đến quấy rầy, em vào đi!
Không đợi Bạch Nhạn trả lời, anh xua tay, biến mất dạng nơi cầu thang.
Bạch Nhạn đờ đẫn, một lúc lâu mà vẫn không tỉnh ngộ được, đợi đến khi định thần lại thì đã không thể kìm được nước mắt.
Cô mở cửa, trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, giống như trong khách sạn vậy. Cô cởi áo khoác, trèo lên giường, lấy chiếc chăn đơn trắng tinh lau nước mắt, ôm gối nghĩ ngợi miên man một hồi rồi nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này đến quên trời đất, giữa chừng Bạch Nhạn có tỉnh lại một lát, nghe như có tiếng gì, cô chỉ chớp mắt mấy cái rồi lại mê man ngủ thiếp đi. Sau đó lại tỉnh lại, bốn bề tối om, cô nheo mắt một lúc rồi bỗng sực nhớ ra điều gì, bật dậy bật đèn, lấy điện thoại ra xem, toi rồi, ba giờ sáng giờ Bắc Kinh, còn có n cuộc gọi nhỡ.
Trời ơi, nếu tính từ ba giờ chiều thì cô cũng đã ngủ được mười hai tiếng đồng hồ rồi. Cô nhớ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật hình như là một giờ mười lăm.
Bạch Nhạn toát mồ hôi, chân tay luống cuống mặc quần áo, buộc lại tóc, khom người đi ra cửa, nhè nhẹ, se sẽ mở cửa ra, ngó nghiêng bốn phía, bỗng giật bắn cả mình.
- Dậy rồi à! - Trên chiếc ghế dài dành cho người nhà bệnh nhân ở ngoài cửa có một người đang ngồi, ở đầu bên kia chiếc ghế đặt một hộp cơm.
- Bác sĩ Lãnh? - Theo ánh đèn lờ mờ ở hành lang, Bạch Nhạn ngập ngừng gọi.
- Tôi gõ cửa rồi gọi điện thoại mấy lần mà em chẳng trả lời. Tôi đang đếm, nếu đến bốn giờ mà em không ra ngoài thì tôi sẽ phá cửa.
Bạch Nhạn thẹn đỏ mặt:
- Xin lỗi, tôi đã ngủ là ngủ mê mệt luôn. Tôi… không có thời gian tiếp chuyện anh nữa, tôi về phòng phẫu thuật trước.
Chắc anh ta không ngồi lì mãi ở ngoài đấy chứ?
- Phía đó tôi đã giúp em đổi ca rồi. - Lãnh Phong từ tốn gọi cô lại - Đói chưa?
Bạch Nhạn vặn vẹo đôi tay, mắt liếc hộp cơm, tim bất giác run lên.
Trong hộp cơm có một tách trà ấm, mấy miếng bánh thạch. Ba giờ sáng đêm hè, uống trà ấm, ăn bánh thạch, mỹ vị khó mà tả nổi.
- Ăn từ từ thôi. - Lãnh Phong nhìn Bạch Nhạn phùng mang trợn má, không nhịn được bật cười.
Bạch Nhạn xấu hổ, quay mặt đi, cô không hỏi Lãnh Phong đã đợi mấy tiếng rồi, không hỏi tại sao Lãnh Phong lại đối xử tốt với cô như vậy. Quan hệ anh ta và cô giống như một cánh cửa sổ bịt giấy, chỉ cần chọc thủng thì có thể giả ngây giả ngô, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông kiêu hãnh như Lãnh Phong, chỉ cần cô luôn giữ đúng chừng mực, luôn lãnh đạm, duy trì khoảng cách, anh ta sẽ biết dừng lại đúng lúc.
Anh vô tình nhìn thấu sự thật về cô, vì thế nảy sinh sự thương hại, tỏ ra quan tâm một chút, cô rất cảm kích, cứ nghĩ như vậy thôi, không nên để mọi việc lún sâu thêm nữa.
Lúc Bạch Nhạn quay người lại, khuôn mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
- Bác sĩ Lãnh, vẫn còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, anh về ngủ một chút đi!
Cô cũng lại chui vào phòng ngủ tiếp một giấc cho lại sức.
- Tôi cũng trực ca đêm, đợi trực xong rồi về ngủ vậy! Còn muốn uống trà không? - Ánh mắt Lãnh Phong sáng rực, không hề tỏ ra buồn ngủ.
Bạch Nhạn lắc đầu, chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi với anh ta đợi trời sáng vậy. miệng nhai miếng bánh thạch, cô lấy điện thoại ra xem mấy cuộc gọi nhỡ, có ba cuộc là của Lãnh Phong, hai cuộc của Khang Kiếm, thời gian là từ mười hai giờ đêm đến một giờ sáng.
Muộn thế này mà anh ấy vẫn chưa ngủ? Bạch Nhạn hơi thắc mắc, phát hiện ra vẫn còn một tin nhắn nữa, cũng là của Khang Kiếm, thời gian nhắn là sau cuộc điện thoại thứ hai.
Cô mở tin nhắn ra, ba chữ không đầu không cuối: “Rất xin lỗi!”
Rất lâu cô không hề cử động.
Anh xin lỗi cô cái gì? Xin lỗi vì trong lòng anh có người đẹp Y Đồng Đồng chứ không phải là cô? Xin lỗi vì anh không nói lời nào đã không từ mà biệt? Xin lỗi vì đã vứt bỏ cô lại một mình với người mẹ ngạo mạn hay soi mói của anh? Xin lỗi vì cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu đã không phải vì muốn có một gia đình, mà là vì mục đích khác?

- Sao vậy?
Lãnh Phong thấy cô thở dốc, không nói gì, ngực phập phồng rất mạnh.
- Không có gì - Bạch Nhạn gập điện thoại lại, mỉm cười lắc đầu, lơ đãng hỏi - Anh Lãnh, tôi còn chưa hỏi, anh là người ở đâu?
***
Bắc Kinh.
Là một ngày mưa bão, đã chín giờ, bên ngoài mây đen đầy trời, trời tối sầm như màn đêm trước buổi bình minh. Sấm sét ầm ầm từ xa ập đến, chớp giật từng hồi, rạch ngang dọc khắp bầu trời. Chỉ một lúc sau, sau một tiếng sấm cực lớn, mưa bão ào ào kéo đến, ầm ập trút xuống, cửa sổ bằng kính lập tức tràn trề nước,
Bên ngoài ồn ã náo nhiệt, trong phòng lại yên ắng lạ thường.
Khang Kiếm chống tay lên cửa sổ nhìn một lúc rồi quay lại cầm điện thoại trên bàn xem, không có tin nhắn, không có cuộc gọi đến, anh không khỏi cau mày.
Có thể coi Khang Kiếm một nửa là người Bắc Kinh, thời thơ ấu lớn lên ở đây, học đại học ở đây, trước sau tổng cộng cũng gần mười năm. Lần này đến Bắc Kinh công tác, anh không ở nhà bà ngoại mà ở khách sạn.
Không phải anh lãng phí tiền thuế của nhân dân Tân Giang, mà là anh đến Bắc Kinh làm việc với tư cách trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang, ra ngoài viếng thăm người ta, người ta hỏi anh ở đâu, không thể nhỏ mọn nói rằng tôi ở nhà người thân. Như thế này, nếu người ta lịch sự tới thăm viếng lại thì cũng có chỗ tiếp đón.
Giản Đơn đi cùng anh, lần đầu tiên tới Bắc Kinh, cậu ta phấn khởi như nhà quê lên tỉnh, tay cầm máy ảnh chụp lia lịa. Hai ngày trước, họ chạy khắp nơi tìm mọi cách, lôi kéo quan hệ, mời khách, tặng quà, trong đó còn bao gồm cả việc đi kết thân với “phóng viên nổi tiếng” của các hãng truyền thông lớn. Trời nóng, hai người đi từ sáng sớm đến giữa trưa mới về, mệt rã rời, Khang Kiếm còn nổi nhọt trên miệng. Nhưng sự tình cũng có tiến triển. Chưa nói tới ảnh hưởng của mấy ông bác Khang Kiếm ở Bắc Kinh, bản thân anh cũng có rất nhiều bạn bè làm việc trong các bộ ngành lớn. Cái bài viết trên mạng lan nhanh như cỏ dại sau mưa không thể kìm hãm, bây giờ chỉ có thể thông qua các hãng truyền thông có thâm niên, viết các bài phản biện chính thống để ngăn chặn sự việc bị phóng đại.
Liên hệ được với mấy vị “phóng viên nổi tiếng”, Khang Kiếm mới nhẹ cả người, hôm nay cuối cùng cũng có thể ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho tử tế. Giản Đơn phấn khích bất chấp mưa gió, từ sáng sớm đã bắt xe tới Thiên An Môn tham quan.
Nhàn cư lại sẽ nghĩ này nghĩ nọ, nghĩ tới nhiều nhất chính là Bạch Nhạn.
Lúc kết hôn họ không đi chụp ảnh cưới. Để lấy được giấy đăng ký, hai người mới chụp chung một tấm. Nhưng khi xác lập quan hệ yêu đương, Bạch Nhạn chọn một tấm ảnh, sau khi ép plastic liền nhét vào ví anh, tươi cười nói nếu phải cách xa nhau chút xíu thì nó có thể tạm thời giúp giải tỏa sự nhớ nhung.
Tấm ảnh đó chụp ở trường y tá, mùa xuân trước khi tốt nghiệp, Bạch Nhạn đứng dưới một tán trúc đào đang nở rộ, người còn xinh hơn hoa.
Khang Kiếm lấy chiếc ví trong túi quần ra, gương mặt rạng rỡ như hoa của Bạch Nhạn đập vào mắt anh. Anh chầm chậm vuốt ve hàng lông mày thanh tú của cô, tóc mái rẽ ngôi, lúm đồng tiền ngọt ngào, cái cổ cao cao…
Khang Kiếm thở một hơi nặng nề, lại quay sang nhìn điện thoại.
Điện thoại nằm im lìm trên bàn.
Hôm đó ăn cơm xong, trên đường đi nhận được điện thoại của ông Tùng Trọng Sơn, anh như trút được gánh nặng, coi như anh đã tìm được một cái cớ quang minh chính đại đã khỏi phải đối diện với Bạch Nhạn.
Anh tắt nguồn điện thoại di động, suốt đêm ở văn phòng cùng Giản Đơn chuẩn bị tư liệu lên Bắc Kinh.
Trước khi lên máy bay, anh gọi điện thoại cho ông Khang Vân Lâm, gọi cho thím Ngô, chỉ không gọi cho Bạch Nhạn. Anh đứng trước khu vực kiểm tra an ninh, nắm chặt điện thoại, do dự hồi lâu, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng cuối cùng vẫn tắt máy.
Anh nói gì với cô bây giờ, nếu cô hỏi anh tại sao, lại nói những lời như vậy trên bàn ăn, anh phải trả lời ra sao?
Thực ra khi vừa thốt ra câu nói đó, anh đã vô cùng hổ thẹn.
Anh và Bạch Nhạn kết hôn nhưng lại luôn mỗi người một giường, chuyện này là do lỗi của anh, là do anh bắt đầu trước. Đêm tân hôn, anh vứt Bạch Nhạn lại, ngày hôm sau lại cố tình đặt một cái giường xếp trong phòng làm việc, cho đến giờ hai người vẫn chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn bọn họ còn ôm nhau, hôn nhau, kết hôn rồi ngoại trừ việc đôi lúc Bạch Nhạn tinh nghịch thơm nhẹ anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, giữa họ không hề có bất kỳ một cử chỉ thân mật nào.
Nếu nhìn từ góc độ của một người bàng quan để đánh giá anh và Bạch Nhạn, anh cảm thấy mình là một tên khốn đê tiện, còn Bạch Nhạn lại là một cô gái bao dung độ lượng.
Chính tên khốn này không biết xấu hổ mà còn tưởng rằng hay ho lắm, trước mặt bố mẹ hai bên lại tiết lộ rằng sau khi kết hôn, hắn chưa từng đụng đến Bạch Nhạn, như vậy là có dụng ý gì?
Hắn là trợ lý thị trưởng danh cao vời vợi, cô là y tá nhỏ tầm thường, hắn không thèm đụng vào cô? Hắn thanh cao, cô thấp kém, cô không xứng với hắn?
Khi nói ra những lời đó, đầu óc anh nóng bừng như đang kề sát miệng núi lửa, anh chỉ có một suy nghĩ, muốn khiến họ đau đớn.
Theo phép lịch sự, ba bậc trưởng bối là ông Khang Vân Lâm, bà Lý Tâm Hà và Bạch Mộ Mai ngồi ở ghế chính, ông Khang Vân Lâm ngồi giữa, bà Lý Tâm Hà và bà Bạch Mộ Mai ngồi hai bên. Anh nhìn thấy ông Khang Vân Lâm tỏ vẻ nghiêm nghị, lúc nói chuyện với bà Bạch Mộ Mai không thèm nhìn bà, nhưng cánh tay bên phía bà ta luôn để dưới gầm bàn, chưa uống rượu mặt đã đỏ phừng phừng, nhịp thở có vẻ không ổn định.
Anh nhắm mắt lại, dùng đầu gối cũng có thể đoán được dưới gầm bàn đang diễn ra trò gì. Đó là bố anh đấy! Mẹ anh vẫn còn ngồi cạnh đó, vẫn còn ngốc nghếch tỏ vẻ âu yếm, nhu mì với ông, chính là để được nở mày nở mặt với bà Bạch Mộ Mai. Thực ra bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân Lâm đã chiến tranh lạnh hơn 20 năm, gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, đã từ lâu chẳng còn hiểu ý nhau, âu yếm không thành lại thành ra xấu hổ. Anh nhìn bà Lý Tâm Hà, thầm cảm thấy bà vừa đáng thương vừa tội nghiệp. Nếu khả năng kiềm chế bản thân không tốt thì anh thật muốn lật tung cái bàn lên, lật tẩy bộ mặt đáng kinh tởm của ông Khang Vân Lâm.
Lửa giận trong đầu như một con mãnh thú lồng lộn gầm rú đòi xông ra.
Bạch Nhạn bỗng bịt miệng chạy ra ngoài, tiếp đó bà Bạch Mộ Mai từ ngoài đi vào cười khúc khích, yêu kiều liếc mắt với ông Khang Vân Lâm:
- Khang Kiếm, có phải mẹ sắp được làm bà ngoại rồi không? Trời ạ, nếu là bé gái thì mẹ đến trông giúp bọn con nhé, được không?
- Thật không? Vậy chẳng phải tôi sắp được lên chức ông nội rồi sao, nhưng tôi thích cháu trai. - Ông Khang Vân Lâm phấn khởi đôi mắt đục ngầu sáng rỡ.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô mặt xám như chì.
Khang Kiếm không chịu nổi sự kích thích này, con mãnh thú trong cơ thể rống lên một tràng dài rồi xông ra ngoài, đầu óc anh trống rỗng, không hề nghĩ ngợi, câu nói ác độc kia cứ thế buộc miệng chui ra.
Chỉ muốn hung hãn phản kích lại bà Bạch Mộ Mai, làm cho bà ta hổ thẹn, khiến cho bà ta không chỗ dung thân, cũng muốn cho ông Khang Vân Lâm biết rằng, đối với anh, Bạch Nhạn chẳng là gì cả.
Bà Bạch Mộ Mai thờ ơ nhắm mắt lại, khẽ ừ hử một tiếng:
- Vậy sao, làm mẹ mừng hụt.
Giọng hờn dỗi, nhẹ nhàng.
Ngay lập tức nét mặt bà Lý Tâm Hà và thím Ngô ngập tràn ánh mặt trời rực rỡ, chỉ có ông Khang Vân Lâm là biến sắc.
Trái tim anh phút chốc rơi đáy vực.
Anh biết, chỉ lát nữa thôi, câu nói này hoặc là qua miệng bà Bạch Mộ Mai, hoặc là qua tiếng cười mỉa mai của bà Lý Tâm Hà, sẽ được truyền tai Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn sẽ phản ứng ra sao?
Cô thản nhiên nói về mối quan hệ của anh và Y Đồng Đồng như không có chuyện gì, tự nhiên chào hỏi Y Đồng Đồng. Có phải cô vẫn chưa nghe nói về chuyện đó? Anh nhìn cô, vừa hổ thẹn, bất lực, vừa chua xót, cứ như vậy anh chạy trốn, trốn tới tận Bắc Kinh xa xôi.
Tim anh như bị đeo một tảng đá ngàn cân, nhịn không liên lạc suốt hai ngày. Anh đợi cô chất vấn, đợi cô mắng chửi, đợi cô phản bác, nhưng cô không gọi một cuộc điện thoại nào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui