Hoa hồng giấy

Liễu Tinh nháy mắt xông tới:
- Nói mau nói mau, tối hôm qua ai tấn công ai? Sếp Khang có cảm tưởng gì với quà tặng của bọn này.
- Sếp Khang nhà người ta là cậu bé ngoan ngoãn chính trực, tôn trọng kỷ cương, chắc chắn là Bạch Nhạn cưỡng bức sếp Khang nho nhã tuấn tú rồi. - Một cô y tá khác tiếp lời.
- Phụt…
Đúng lúc Bạch Nhạn vừa uống nước, bị sặc luôn.
- Hiện trường đã tới cấp giới hạn rồi sao?
Mấy người phụ nữ cùng trợn mắt.
Bạch Nhạn nghĩ một lúc rồi nói:
- Cụ thể đến cấp thứ bao nhiêu, thật sự khó nói. Hôm nào mình mang băng ghi hình đến cho mọi người đánh giá.
- Chúa ơi! - Một đám phụ nữ mắt sáng rực - Hoành tráng thật! Cậu thật sự ghi lại sao?
Bạch Nhạn gật đầu như thật:
- Đương nhiên, cả đời chỉ có một lần động phòng, đương nhiên là phải lưu lại để ngày sau tưởng nhớ chứ. Mọi người không có sao?
Cả đám mặt mày ủ dột:
- Lão nhà mình khi đó… gấp gáp, đâu có được nhìn xa trông rộng như ông sếp nhà cậu.
- Thôi đi! - Bạch Nhạn không nhịn được nữa, phì cười.
Đám phụ nữ nhao nhao cười nói, miệng còn chưa kịp ngậm, chỉ nghe thấy trên lầu vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, tiếp đó là tiếng một người gầm lên:
- Ngày đầu tiên anh làm bác sĩ sao? Thế nào là tôi không cố ý? Nếu cố ý thì anh đã cầm dao băm vằm người ta ra rồi hả!
- Hic, lại bắt đầu rồi đấy! - Liễu Tinh rùng mình.
- Ai thế? - Bạch Nhạn nghe thấy giọng nói rất lạ.
- Hàn lưu Siberia.
Trưởng khoa Phụ sản trừng mắt, xua tay giải tán mọi người.
Bạch Nhạn kéo Liễu Tinh, Liễu Tinh lôi cô ra một góc nói nhỏ:
- Chuyên gia mới của khoa Tiết niệu. Cậu cũng biết bệnh viện mình khoa yếu nhất chính là khoa Tiết niệu. Phụ nữ nếu có bệnh khó nói thì rửa là xong, đàn ông mà bệnh khó nói thì có rửa cũng chẳng hết. Đàn ông bây giờ chẳng biết ra làm sao, tiền càng nhiều thì phần dưới càng lắm chuyện. Bệnh viện mời một chuyên gia từ Thượng Hải đến tăng cường cho khoa Tiết niệu. Chuyên gia rõ ràng đến từ miền Nam, lại mang họ Lãnh. Người cũng lạnh, tính tình xấu hết chỗ nói. Đi đến đâu thì nhiệt độ ở đó giảm tới 20 độ. Không chỉ bác sĩ và y tá khoa Tiết niệu, dù là khoa khác, anh ta thấy không vừa mắt thì cũng sẽ mắng cho một trận. Mấy hôm trước phòng phẫu thuật của chúng ta có một y tá bị anh ta mắng cho phải khóc tại trận, bây giờ nhìn thấy anh ta là chân run lập cập. Dù gì anh ta cũng là người tài trong mắt viện trưởng, chúng ta cũng tránh xa một chút, tránh bị chết cóng. Chà… hình như anh ta xuống rồi, để mình dẫn cậu đi xem.
Liễu Tinh kéo Bạch Nhạn, hai người đứng trước tấm biển tuyên truyền “Phổ cập kiến thức về có thai ngoài tử cung và nạo phá thai” trên hành lang, nhìn đến mười phút, nghe thấy phía cầu thang vang lên tiếng bước chân, Bạch Nhạn nhác thấy một người đàn ông trắng trẻo, ánh mắt lạnh lùng đang đi xuống. Tướng mạo người đàn ông không tệ, nhưng trông rất ghê gớm, lúc đi ngang qua sau lưng, thật sự cảm thấy như một luồng gió chướng thổi qua.
Liễu Tinh huých Bạch Nhạn, Bạch Nhạn le lưỡi, hai người cười khúc khích.
Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, Bạch Nhạn giật mình đứng thẳng người, vội chăm chú nhìn bức tranh vẽ cấu tạo bụng phụ nữ phóng đại trước mặt.
- Không nói quá chứ? - Liễu Tinh hạ giọng.
Bạch Nhạn đang định nói thì điện thoại trong túi xách reo, cô lôi ra xem - Số máy lạ.
Tiện tay nghe máy, liếc trộm người đàn ông đã quay người bước đi, cô cười khúc khích với Liễu Tinh.
- Cô nhóc, kết hôn thôi mà vui đến vậy sao?
Bạch Nhạn sững người, giọng nói biếng nhác đầy quyến rũ này chính là của vị đệ nhất công tử tỉnh thành - Lục Địch Phi.
- Chào anh.
Sợ Liễu Tinh bóng gió nghi ngờ, Bạch Nhạn không gọi tên Lục Địch Phi, nhưng trong lòng cảm thấy hơi băn khoăn. Chẳng lẽ số điện thoại của cô lại được dán trên cột điện giống mấy cái quảng cáo chữa bệnh khó nói, sao mà ai cũng biết thế?
- Cô nhóc, tôi không tham dự đám cưới của em, em có trách tôi không?
Khẩu khí Lục Địch Phi vẫn có phần cợt nhả.
- Tôi đâu dám, anh… là lãnh đạo, bận rộn mà! - Bạch Nhạn quay lưng ra phía sau.
- Nghe xem, vẫn có chút oán trách mà. Tại anh mà, không nên rời khỏi Tân Giang vào lúc đó. Nhưng mà, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.
- Cảm ơn, hôm nào để Khang Kiếm mời anh ăn cơm.
- Chẳng liên quan gì đến Khang Kiếm cả, quà là anh tặng cho em. Anh đang ở Thượng Hải, hai ngày nữa sẽ về Tân Giang, tới lúc đó sẽ liên lạc với em.
Bạch Nhạn muốn từ chối, nghe thấy trong điện thoại vọng ra một giọng nữ õng ẹo, Lục Địch Phi cúp máy.
- Ai thế, bí mật vậy? - Liễu Tinh nhoai người sang hỏi.
- Đồng nghiệp của Khang Kiếm.
Bạch Nhạn lấp lửng cho qua chuyện, trong lòng lại hơi ngờ vực: tay Lục Địch Phi này đang có ý đồ gì? Anh ta và cô có thân thiết đến thế không?
Lại đến lúc chiều buông.
Bạch Nhạn ngồi trên xe buýt, đăm đăm nhìn cảnh phố phường rực rỡ bên ngoài. Thực ra chuyến xe này không đi về phía tiểu khu nhà cô, cô thấy có xe liền bước lên. Nhưng cũng chẳng sao, ngồi nhầm xe thì quay lại vẫn có thể về nhà.
Nếu như bước sai một bước trên con đường đời, quay đầu một cái, có thể cũng vẫn đi tới đích được không?
Từ khi hiểu sự đời, cô đã cẩn thận lại càng cẩn thận, đã thận trọng lại càng thận trọng, chỉ sợ bất cẩn đi sai đường. Đến giờ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô. Nhưng kế hoạch làm sao theo kịp với sự biến hóa chứ?
Bạch Nhạn lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi đến nào. Cô bật cười, xuống xe, vẫy một chiếc taxi, nói địa điểm của tiểu khu cho tài xế. Bác tài là một phụ nữ trung niên, liếc cô một cái, cười nói:
- Cô à, nơi đó không gần đâu. Môi trường rất tốt, nhưng sinh hoạt không tiện, muốn đi chợ phải ngồi mấy chặng xe đấy.
Bạch Nhạn ngây người, về vấn đề cơm nước vẫn chưa suy tính kĩ. Trước đây, cô đều ăn ở nhà ăn của bệnh viện, Khang Kiếm cũng vậy. Bây giờ có nhà rồi, không thể tùy tiện được nữa. Nghĩ vậy lại nhớ tới cái tủ lạnh chẳng có gì. Lúc đi qua siêu thị Tô Quả, cô bảo bác tài dừng xe, đi vào mua mấy bó rau, rồi mua thêm một ít thực phẩm đông lạnh.
Xe dừng ở dưới lầu, Bạch Nhạn ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòng làm việc hắt ra ánh đèn ấm cúng, trong lòng ấm áp kỳ lạ. Tại sao thi sĩ văn nhân cứ thích miêu tả ánh đèn ám áp trong đêm tối. Phía sau ngọn đèn đó, là một người đang đợi mình, một gia đình ấm cúng, một cảm giác trở về nhà mãnh liệt…
Bạch Nhạn cười cười, nhanh nhẹn bước lên lầu.
Khang Kiếm đang lên mạng. Anh cau mày đọc tin tức trên trang nhất mạng Nhân Dân, hiện nay trung ương đang nghiêm cấm sửa chữa trụ sở làm việc, nhưng năm nay Tân Giang đã có mấy sở ngành báo cáo muốn xây mới trụ sở làm việc, có nơi còn thu hồi đất xong rồi, bí thư Tùng đến nay không có ý kiến gì về chuyện này. Anh là trợ lý thị trưởng, cũng không tiện nói gì, đành xếp báo cáo lại đó, nói là đợi khi nào họp sẽ quyết định.
Cửa phòng làm việc đang mở, ở dưới có động tĩnh gì đều nghe rõ.
Một tiếng lách cách vang lên, là tiếng mở khóa cửa, anh ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Bạch Nhạn xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào.
- Sao bây giờ mới về? - Anh đi xuống lầu.
- Anh đợi lâu rồi sao? Có đói không anh?
Đây là lần đầu tiên hai người nấu ăn ở nhà mới sau khi kết hôn, Bạch Nhạn không khỏi trách mình ở ngoài quá lâu, cô vội bỏ đồ trong túi ra, suy tính lát nữa sẽ thái rau, xào thịt thái chỉ, trộn ít dưa góp, làm một nồi mì.
- Cũng ổn, anh ăn mì rồi.
Cánh tay đang xách đồ của Bạch Nhạn hơi khựng lại, tốc độ chậm dần:
- Vậy lát nữa ăn bữa đêm nhé sếp?
Cô cười tủm tỉm nhìn anh, trên mặt lại lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
- Lát nữa anh phải viết tài liệu - Khang Kiếm kéo cô lại, hôn lên gò má mơn mởn của cô - Em xem tivi hay đọc sách rồi ngủ sớm đi, đừng đợi anh.
- Sếp à, hôm nay là ngày đầu tiên sau đám cưới của chúng ta đấy.
Bạch Nhạn ngước lên, giọng nũng nịu.
Khang Kiếm véo mũi cô:
- Chẳng còn cách nào khác, sáng sớm mai có hội nghị, anh phải phát biểu nên phải tìm hiểu số liệu trước. Ngoan nhé!
- Được rồi, tề quốc rồi mới trị gia, em không thèm ghen tị với Đảng của anh.
Bạch Nhạn nhoài ra khỏi lòng anh, chia thức ăn thành từng loại nhét vào tủ lạnh, tinh nghịch ném cho anh một cái hôn gió rồi bay lên lầu như chú bướm nhỏ vui tươi. Một lát sau, cô thay một bộ đồ ngủ khá kín đáo đi xuống.
Đồ ngủ tuy nói là kín đáo, nhưng ở trước ngực lại đáp ren hoa. Qua lớp ren mỏng, Khang Kiếm thấy cô mặc chiếc áo lót màu xanh lá cây, vừa cúi người là có thể nhìn thấy khe ngực cong cong quyến rũ, Khang Kiếm bất giác cảm thấy hơi thở nặng nề.
- Sếp ơi, anh muốn ăn gì?
Bạch Nhạn làm cho mình mấy cái sủi cảo, quay đầu lại trong hơi nước mờ mịt, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của Khang Kiếm.
- Không, anh… lên trên lầu.
Khang Kiếm vẫy tay với vẻ không tự nhiên, đờ đẫn đi lên trên lầu.
Về đến phòng làm việc, không hiểu sao lòng không thể bình yên. Nghe thấy tiếng dép lê của Bạch Nhạn loẹt quẹt đi lại dưới lầu, đang xem tivi, không biết cô xem cái gì buồn cười mà cười khanh khách. Sau đó, cô vào bếp rửa bát, rồi trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách.
Tim Khang Kiếm như muốn vọt lên cổ, anh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng như một con thú bị nhốt.
- Sếp ơi. - Cửa phòng bật mở, Bạch Nhạn bê một đĩa hoa quả bước vào - Nghỉ một lát ăn hoa quả đã.
Khang Kiếm không dám thở mạnh, anh nhìn cô uyển chuyển bước vào, lúm đồng tiền ngọt ngào lấp ló, đôi mắt lấp lánh như sao, mái tóc dài còn ướt lúc lắc sau lưng.
Đầu óc trống rỗng, anh giơ tay kéo Bạch Nhạn vào lòng, ngón tay run rẩy.
Thân hình dưới tay anh bỗng cứng lại, đầu nghiêng sang một bên, nụ hôn anh muốn đặt lên môi cô lại trượt xuống vai cô.
- Sếp đừng có mà ham mê sắc đẹp, phải lấy việc công làm trọng.
Cô cười tinh nghịch vỗ vai anh, ra giọng lão thành, ngoan ngoãn để anh ôm, nhưng anh lại cảm nhận được sự xa cách bản năng trong cơ thể cô.
- Em là vợ của anh.
Anh ghé sát tai cô, lẩm bẩm như đang thôi miên, bàn tay đặt bên ngoài áo cô khẽ xoa nắn vòng quanh bầu ngực. Lần này, không có áo lót.
- Trả lời chính xác, cho mười điểm.
Cô cười khúc khích rồi khom người đẩy anh ra, liếc nhìn chiếc giường xếp mới đặt trong phòng làm việc, trong mắt thoáng qua một vẻ ảm đạm:
- Thôi được rồi, sếp làm việc đi, em lánh đi đây.
Cô gỡ tay anh ra:
- Nếu đói thì dưới nhà có mì lạnh. Chúc anh ngủ ngon và có giấc mơ đẹp!
Cô quay trái quay phải, đặt hai nụ hôn lên hai bên má anh rồi đi vào phòng ngủ phía dối diện.
Như sợ ảnh hưởng anh làm việc, cô không chỉ khóa cửa phòng làm việc, cửa phòng ngủ cũng khóa chặt.
Khang Kiếm chầm chậm ngồi xuống trước máy tính, như người mất hồn.
Khó khăn lắm mới tập trung tinh thần để xem tài liệu, sửa qua bài phát biểu, gọi vài cú điện thoại, xác nhận lại buổi hội nghị ngày mai, đã đến mười một giờ.
Vươn vai đứng dậy, mở cửa phòng làm việc, trong nhà yên ắng. Anh bần thần bước về phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe xem bên trong có âm thanh gì không, muốn xem xem cô đã ngủ chưa. Anh vặn tay nắm, sững người, cửa khóa trái.
Khang Kiếm dựa vào tường, trong đầu như có nồi nước đang sôi sùng sục.
Là cố ý hay vô tình, việc cô khóa cửa phòng ngủ?
Trong ngăn kéo phòng khách có chìa khóa dự phòng của tất cả các phòng, chỉ cần anh đi xuống là có thể mở được. Nhưng anh lại không có đủ sức đi xuống dưới lầu.
Một mình lặng lẽ đứng ở hành lang một lúc, quay người trở lại phòng làm việc, nằm trên chiếc giường xếp, trằn trọc không yên, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm vác đôi mắt gấu mèo tỉnh dậy, Bạch Nhạn đã đang vui vẻ nấu cơm trong bếp. Ngược lại với anh, hình như cô ngủ rất ngon, hai má non mịn mơn mởn, trông đáng yêu và sáng sủa hơn bất kỳ lúc nào.
- Tối qua anh làm việc tới tận khuya sao?
Đầu tiên cô bê lên một cốc sinh tố mới xay, sau đó là bánh bao hấp nóng hổi, cháo yến mạch hầm nhừ đặc sệt, dịu dàng săn sóc đưa đũa cho anh.
- Sao tối qua em lại khóa cửa? - Khang Kiếm không nhịn được, bực tức hỏi.
- Em khóa sao? - Bạch Nhạn chớp mắt vô tội, bỗng vỗ trán - Xin lỗi sếp, em… quen rồi, lúc trước ở một mình, vào phòng là khóa trái cửa, đề phòng yêu râu xanh. Tối qua anh ngủ ở đâu?
- Anh còn có thể ngủ ở đâu? - Khang Kiếm buồn bực ăn cháo.
- Anh có mỏi lưng không? Đau vai không?
Cô áy náy đi tới bên anh, đặt tay lên vai anh xoa bóp nhẹ nhàng nhưng vẫn có lực.
- Có trách em không? Có nhớ em không?
m thanh ấy ở ngay trên đầu anh, từng hơi thở ấm nóng phả vào gáy anh, trượt xuống dưới, thẳng tới trái tim anh.
- Anh muốn dựng em ra khỏi giường, đánh cho em một trận.
- Đáng đánh đòn lắm, sao lại lãng phí một đêm đẹp chứ? Đời người đắc ý hãy vui tràn [1], chớ lỏng lơi nữa để bạc đầu, ích gì rên xiết [2]. Sếp à, tại em, em nhất định sẽ xem lại mình, viết một bản kiểm điểm, buổi tối dâng lên cho sếp duyệt, sau đó phạt em chăn đơn gối chiếc suốt một tháng, đêm đêm rơi lệ đợi trời sáng. Anh không được dung túng bao che, nhất định phải chấp pháp nghiêm minh.
[1] Câu thơ trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, dịch thơ Hoàng Tạo - Tương Như.
[2] Câu thơ trong bài Mãn Giang hồng của Nhạc Phi, dịch thơ Nam Trân.
Khang Kiếm nhắm mắt, chẳng nói chẳng rằng vùi đầu ăn cháo, coi như mình chưa nói gì. Bà xã anh làm y tá hình như hơi oan uổng, rõ ràng là thiên tài ngoại giao mà!
Bạch Nhạn đứng phía sau anh, mím môi cười hồn nhiên.
Một ngày trước khi Bạch Nhạn kết thúc kỳ nghỉ phép, Lục Địch Phi gọi điện cho cô.
Khang Kiếm nói xuống huyện kiểm tra, tối có thể không về, cô đang dọn phòng thì điện thoại reo.
- Cô nhóc, còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta không?
Bạch Nhạn đỏ mặt:
- Anh Lục thật biết nói đùa. - Cô đáp lời, đã gạt chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu - Anh về Tân Giang rồi?
- Ừ, hôm nay trời đẹp, ra ngoài đi, anh đưa em đi chơi, uống rượu, dạo phố, hóng gió, em thích làm gì thì làm. - Lục Địch Phi cười ngả ngớn.
Cô mỉm cười, anh chàng này đúng là chuyên gia đi lừa phụ nữ.
- Trời nóng quá, tôi không muốn đi.
- Vậy thì tìm chỗ nào ngồi nghe nhạc, uống trà. Đi nhé! - Lục Địch Phi tiện thể nói ra một địa chỉ - Em không tò mò muốn biết món quà anh tặng em là gì sao?
Cô chẳng hề tò mò chút nào, cô chỉ tò mò anh ta đột nhiên thân thiết như vậy là có ý gì, vì thế, cô đi.
Đó là một quán bar nhạc nhỏ, nằm trong ngách rẽ của một ngõ hẻm. Ông chủ có lẽ là người phong thái, bài trí quán mang đậm phong cách Anh, sofa bọc vải hoa, bàn gỗ hồ đào chạm khắc tinh tế, giá nến cao cao, lò sưởi, nhạc cổ điển, trong phòng ánh đèn rất tối, mặc dù là ban ngày, nhưng nếu không ghé sát thật sự không nhìn rõ khuôn mặt người đối diện.
Nơi này, thích hợp che giấu tâm trạng, thích hợp thổ lộ tâm sự, thích hợp bày tỏ tình cảm, chỉ không thích hợp với công tử phóng đãng Lục Địch Phi mà thôi.
Nhưng giờ phút này, anh ta đang nhàn nhã ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, nho nhã bưng một ly cà phê, vẻ say sưa tận hưởng buổi chiều này.
Bạch Nhạn không khỏi thở dài, sếp Khang nhà cô bận rộn vì nước vì dân đến mức đi ngang cửa nhà mà không bước vào, trăng mật tân hôn nhưng cô chẳng gặp anh được mấy lần, còn gã này, cũng ăn bổng lộc, lại có thể nhàn hạ đến thế, thật không công bằng.
- Hi, cô nhóc!
Lục Địch Phi giơ tay chào, gọi phục vụ mang lên cho Bạch Nhạn một ly nước trái cây, để Bạch Nhạn ngồi bên trái anh ta.
Bạch Nhạn ngồi xuống rồi mới phát hiện quán bar này đối diện với một khách sạn tư mới xây của Tân Giang - Khách sạn Hoa Hưng. Nghe nói bên trong cực kỳ hào nhoáng, mặc dù là khách sạn bốn sao nhưng thực tế có thể sánh với khách sạn năm sao, điều khiến người ta hài lòng nhất là ở đây tuyệt đối bảo mật đời tư của khách hàng, tương đương với “ngân hàng Thụy Sĩ” trong ngành khách sạn.
- Đi đường thuận lợi chứ?
Lục Địch Phi lịch thiệp giúp cô quấy ly nước trái cây, để đá dưới đáy ly nổi lên phía trên.
- Tân Giang chỉ rộng bằng ngần đó, không bì được với Thượng Hải, đương nhiên là thuận lợi rồi. Quà đâu?
Bạch Nhạn biết tính xấu của người này, không muốn lằng nhằng đi thẳng vào chủ đề.
Lục Địch Phi cười:
- Đúng là trẻ con, vừa gặp đã đòi quà.
Anh ta cúi người lấy trong góc ra một hộp giấy bọc tinh xảo đưa cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mở ra xem, bật cười, là hai con gấu Teddy ngây thơ, đáng yêu.
- Tôi bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi búp bê.
- Trong mắt anh, em chính là một đứa trẻ. Lúc anh biết lén vén váy con gái thì em vẫn còn đang chảy nước dãi ngậm kẹo mút! Nhóc, con gấu bông này là loại hạn chế số lượng, anh phải nhờ người ta mới mua được, em phải biết trân trọng đấy.
Bạch Nhạn sững người, gấu Teddy loại hạn chế số lượng, giá không hề rẻ.
- Tôi cảm thấy baby nhà anh chơi cái này hợp hơn.
Không có công, không nhận lộc, điều này cô hiểu.
- Em xem, lại giở tính con nít, làm gì có chuyện tặng quà rồi còn lấy lại. Bất luận món quà này có thích hợp hay không, ít nhất nó cũng là tấm lòng của anh, sao nào, sợ mắc nợ anh à?
Lục Địch Phi vừa nhướn mày lại vừa cười. Cười rất xấu xa.
Khuôn mặt Bạch Nhạn tự dưng lại đỏ bừng lên.
- Anh đã nói rồi, vừa nhìn thấy em anh đã thấy hợp với em. Em gặp khó khăn gì cứ nói với anh. Trong lòng có điều gì thắc mắc, cũng có thể hỏi anh. Em muốn điều gì anh đều có thể cho em.
Bạch Nhạn mỉm cười, nâng ly nước hoa quả ghé sát miệng, khẽ nhấp một ngụm.
- Anh Lục dành tình cảm cho tôi như vậy, tôi cũng thấy chột dạ vì được quan tâm nhiều quá. Tôi thật sự sợ mắc nợ anh, vì tôi tự biết lượng sức, hình như tôi chẳng có thể làm gì giúp cho anh Lục. À, tháng Giêng năm sau là Đại hội Hội đồng nhân dân, bỏ phiếu bầu thị trưởng xây dựng thành phố, nếu là thành viên, tôi sẽ bỏ cho anh một phiếu, tiếc là không phải.
Đôi mắt dài hẹp của Lục Địch Phi nheo lại, trên gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối. Anh ta khép mắt, lắc đầu cười nhẹ:
- Nhóc à, anh thật sự càng ngày càng thích em rồi. Đúng vậy, trên đời này không có tình yêu không mục đích, người ta chỉ cần bỏ ra là liền muốn thu về. Em đừng đánh giá thấp bản thân, em có năng lực cực mạnh để giúp anh.
- Sao anh lại khẳng định tôi muốn giúp anh? Đối thủ của anh chính là sếp nhà tôi.
Bạch Nhạn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng.
- Bởi vì bây giờ chỉ có anh mới giúp được em. Thực ra anh chẳng có chút hứng thú nào với cái chức thị trưởng rách kia cả, anh chỉ không muốn thua Khang Kiếm. Hơn nữa… em sẽ rất vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của anh.
Lục Địch Phi thần bí nhếch mép lên, cười khẩy, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa.
Bạch Nhạn nhìn theo ánh mắt anh ta, sững người.
Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Khang Kiếm mới lúc trước nói phải xuống huyện kiểm tra, giờ lại từ trong xe bước ra, tiếp đó một người phụ nữ tóc dài cũng bước xuống xe, hai người cười nói đi vào bên trong. Cô ta chính là người tự xưng là bạn gái Khang Kiếm, đã phát biểu tuyên ngôn tình yêu trước mặt Bạch Nhạn hôm đám cưới.
- Có gì muốn hỏi không? - Lục Địch Phi dịu dàng nhìn Bạch Nhạn. - Có điều, mỗi lần chỉ được hỏi một câu, những câu khác để đến lần sau chúng ta gặp nhau sẽ trả lời.
Lục Địch Phi đợi một lúc lâu, Bạch Nhạn mới quay đầu lại, gương mặt bình lặng, ánh mắt thản nhiên:
- Hỏi cái gì, người đó tôi quen, chồng tôi mà!
Lục Địch Phi chớp mắt cười ha ha.
Lúc Lục công tử cười, khóe miệng bên trái cong lên, khóe miệng bên phải trễ xuống, cơ thịt trên má dồn thành từng mảng, để lộ ra vẻ tà khí, giống như đang quyến rũ người ta vậy, rất xấu xa.
- Cô nhóc à, em được lắm. Em biết không? Người trên quan trường sợ nhất hai điều, một là song quy [3], hai là thị phi, hai điều này đều là chí mạng. Anh có bản lĩnh chơi thế nào cũng được, nhưng đừng để người ta bắt thóp.
[3] Song quy (hai quy định): là biện pháp chống tham nhũng đặc biệt của Trung Quốc, theo đó cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan”.
- Anh Lục, bản lĩnh anh rất lớn sao? - Bạch Nhạn hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
- Bản lĩnh của anh từ trước đến giờ không hề nhỏ, chắc chắn cô nhóc đã nghe không ít. - Lục Địch Phi tự phụ nhướn mày.
Bạch Nhạn nhếch khóe miệng tỏ vẻ tôn sùng, bê ly nước trái cây lên thong thả uống:
- Anh Lục, anh đúng là sinh nhầm thời, nếu sinh sớm hơn một trăm năm, hoặc là xuyên không trở về quá khứ, anh rất có thể trở thành nhân vật phong lưu như Liễu Tam Lang hay Nguyên Chấn[4].
[4] Liễu Tam Lang, Nguyên Chấn: văn nhân nổi tiếng đời Đường của Trung Quốc.
- Nói vậy anh cũng thấy thực đáng tiếc. - Lục Địch Phi tiếp lời Bạch Nhạn, tặc lưỡi. - Vậy em thấy Khang Kiếm có đáng tiếc không?
- Tôi với anh ấy là người một nhà, không tiện bình luận, anh Lục thấy sao?
Bạch Nhạn nhẹ nhàng đá quả bóng sang.
- Thực ra Khang Kiếm cũng giống anh, có rất nhiều việc không thể tự làm chủ. Anh xấu xa bề ngoài, Khang Kiếm lại xấu xa từ trong bản chất. Cô nhóc, em không tò mò cô gái cùng xuống xe với Khang Kiếm là ai sao?
- Tôi nên tò mò sao? - Bạch Nhạn chống cằm lên, ngây thơ chớp mắt. - Nói sao đi nữa, chúng tôi còn đang vợ chồng son, con người là động vật hay thay đổi, nhưng trước mắt vẫn còn cảm giác mới lạ. Anh muốn sếp nhà tôi làm nền cho sự trong trắng của anh, anh chọn nhầm thời điểm rồi! Hơn nữa, muốn làm chuyện xấu ít nhất phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng, như vậy mới kích thích. Hiện giờ giữa ban ngày ban mặt, làm gì có cảm xúc, con người và động vật khác nhau là ở chỗ đó. Nếu như người khác thấy mờ ám, thì hình như chúng ta còn mờ ám hơn. Anh xem, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương, chúng ta ngồi sát bên nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau, anh liếc mắt đưa tình, nếu lúc này vợ anh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Chuyện gì cũng nên nghĩ tích cực một chút, đầu óc anh trong sáng hơn chút được không?
Lục Địch Phi bị cô nói cho cứng họng, một lúc lâu không nói được lời nào. Lúc này, anh ta mới cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ tuổi trước mắt. Tài không đợi tuổi, câu này quả thật là có căn cứ.
Anh ta vốn muốn đâm cô một nhát không ngờ lại bị cô hạ gục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui