Đằng sau cánh cửa đen ngòm kia chính là một vụ làm ăn phi pháp , mà người chỉ trì nó không ai khác chính là Vũ Thần Dược.
Lần lượt những hợp đồng hợp tác được đưa , kẻ thì lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ , kẻ thì khua môi múa mép tỏ ra quyền uy của bản thân.
Riêng thái độ của Vũ Thần Dược từ đầu đến cuối đều lạnh như băng khiến toàn bộ người ngồi trong phòng đều không rét mà run.
Nếu nói Hoắc Dĩ Phong như quỷ tula dưới địa ngục thì Vũ Thần Dược cũng chính là kẻ được mệnh danh là quỷ sống , độ tàn bạo không hề thua kém Hoắc Dĩ Phong.
Nhìn biểu đồ hiển thị trên màn hình , hắn khẽ buông một câu khiến đối phương lập tức câm nín ..
“Sở Dục , ông nên nhớ Myanmar thuộc quyền sở hữu của tôi ..”
Sở Dục trong lòng chỉ hận một nhát giấy chết tên trước mặt nhưng vẫn cố nịnh nọt lấy lòng ..
"Ares lão đại, vụ làm ăn này có thể kiếm rất nhiều tiền, bỏ đi thì tiếc quá.
Nếu ngài không làm, hay là lão đại để chúng tôi làm.
Mỗi năm, chúng tôi sẽ nộp cho ngài một khoản nhất định, như vậy có được không?".
Tựa người vào ghế , Vũ Thần Dược nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Ông muốn làm ..”
Sở Dục nghe hắn nói vậy vội gật đầu lia lịa:
"Về vấn đề tôi phải nộp bao nhiêu, chúng ta có thể thương lượng.
Ares , anh hãy ra giá đi!".
Vũ Thần Dược nhếch mép: "Thương lượng? Ông nghĩ ông xứng đáng thương lượng với tôi?"
Nếu không phải trước kia do ông ta từng giúp bạn hắn một mạng thì chắc chắn sẽ không có việc hắn nhân nhượng ông ta như hôm nay .
Vũ Thần Dược quá ngạo mạn, khinh thường không xem ai vào mắt , thái độ ngang tàng hống hách của hắn khiến tất cả mọi người không ai dám hé răng nửa lời.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn có quyền hống hách.
"Không dám, không dám.
Tôi đã dùng sai từ rồi ạ.
Đây là một nghề làm ăn phát tài quan trọng ở Đông Nam Á.
Ngài không thể một câu hủy bỏ.
Ở đây còn vô số người trông chờ vào nó, Ares lão đại ..."
Vũ Thần Dược nhìn người đàn ông trung niên đang phẫn nộ nhưng buộc phải quỳ gối trước mặt không nể nang lập tức nói bỏ là bỏ ..
“Tôi buôn bán vũ khí vũ khí chứ không buôn bán chất cấm , việc làm ăn của ông không liên quan đến tôi .”
Hoắc Dĩ Phong ngồi bên cạnh hắn từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng chịu mở miệng .
“Ares, Đông Nam Á là do tôi sở hữu.
Ít nhiều cũng phải hỏi qua tôi một chút a.”
“Cậu ..”
“Sao ông không thử cầu xin tôi , biết đâu tôi sẽ chừa cho ông một con đường sống ..”
Sở Dục lập tức rét run , ông ta không ngu tới nổi dây vào đại ác ma này , ông ta vẫn chưa muốn chết.
Nhưng dù có ra sao đi nữa , công việc làm ăn của ông ta gây dựng bao năm không thể nào để nó sụp đổ được .
“Hoắc lão đại , xin ngài giúp tôi một mạng , muốn gì tôi đều có thể cho ngài ..”
“Ồ …không tồi ..”
Vũ Thần Dược ngồi bên cạnh để mặc Hoắc Dĩ Phong thích làm gì thì làm ,chỉ thấy mặt Sở Dục không còn giọt máu ..
“Tôi muốn , toàn bộ những nơi trồng thuốc phiện trên lãnh thổ của tôi đều bị thiêu rụi, ông đáp ứng được chứ ..”
Sở Dục điếng người, tên này so với VŨ Thần Dược chỉ có hơn chứ không kém , ngoan độc tàn nhẫn bức người đến chết ..
“Không thể , không thể..”
Chỉ thấy Sở Dục điên cuồng gào lên trong vô vọng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt ..Mặc cho người của Vũ Thần Dược lôi ra ngoài , chỉ trong một khắc đã tán gia bại sản , nỗi hận ngút trời khiến Sở Dục điên cuồng gào lên nhưng chỉ một lúc sau liền im bặt .
Các lão đại ngồi trong phòng không rét mà run ..Để tiếp tục công việc làm ăn của mình , rốt cuộc họ cũng đồng ý thỏa thuận.
Dù không cam lòng nhưng chỉ có làm vậy tình hữu nghị hợp tác giữa hai bên mới có thể có tiến triển .
Sau hơn hai tiếng đàm phán , lần lượt từng người đều ra về với tâm trạng vô cùng u ám.
Trong phòng duy chỉ còn mỗi Hoắc Dĩ Phong và Vũ Thần Dược.
Cơ mặt Vũ Thần Dược lúc này mới giản ra đôi chút .
“Nghe nói tiểu bạch thỏ của cậu về rồi ..”
“Không những về bên cạnh tôi , cô ấy còn nguyện ý sinh con cho tôi nữa ..”
Ánh mắt Hoắc Dĩ Phong toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy khiến Vũ Thần Dược bất giác nỗi da gà ..Quái thai..
Nếu để Hoắc Dĩ Phong biết hắn nghĩ gì chắc sẽ không ngần ngại mà bẻ cổ hắn mất ..
“Không phải cũng đang ôm ấp Mỹ nhân bên cạnh sao ..”
Vũ Thần Dược cười xoà , ánh mắt không còn vẽ ôn nhu thường ngày., thái độ vừa bình tĩnh lại vừa phóng túng ..
“Tôi không giống cậu , tôi đây chỉ muốn tận hưởng thú vui trước mắt sẽ không có chuyện chịu trách nhiệm ..”
“Ồ ..”
“Thú vị thật nha ..”
Cầm lấy tập tài liệu trên bàn ném về phía Hoắc Dĩ Phong nhưng hắn lại né được từ tốn đứng dậy , khẽ nhếch môi buông lời châm chọc ..
“Để rồi xem .”
Nhìn Hoắc Dĩ Phong xoay người rời đi , Vũ Thần Dược vẫn ngồi đó , cô độc , không cảm xúc .
Tình yêu ư ? Hắn sẽ không bao giờ có thứ tình cảm đó ?