Hoa Hồng Hôn Tôi

Tử Lộc làm quen với trò chơi cả một ngày, chơi hết một lần tất cả các game hot nhất mấy năm gần đây.

Mới đầu còn có chút gượng tay, nhưng phần lớn hình thức của các trò chơi đều khá giống nhau, cô có hiểu biết đại khái. Thế nhưng trò chơi do công ty Lâm Dịch Thâm chế tác lại chơi không vui. Trước giờ cơm tối, cô đánh mấy chục ván, đều bị thua thảm.

Tử Lộc an ủi chính mình: Quen tay hay việc, coi như đang giải đề toán học, chơi nhiều tự nhiên sẽ giỏi lên. Còn nữa, nghề nghiệp của cô cũng không phải game thủ, chỉ làm một thư ký có chung đề tài để nói chuyện với Lâm Dịch Thâm.

Hoàng hôn buông xuống.

Tử Lộc ăn xong bữa tối, lại mở trò chơi lên.

Hệ thống trò chơi nhắc nhở: Có người gửi lời mời kết bạn.

Trong trò chơi có hệ thống xã giao.

Tử Lộc chưa nhấn vào bao giờ.

Cô vừa băn khoăn không biết là người nào gửi lời mời kết bạn với mình vừa click vào thông báo của trò chơi, sau đó nhìn thấy một ID vô cùng chân thực: Tần Lễ Sơ.

Ảnh đại diện cũng là ảnh chân dung của anh…

Anh mặc tây trang đen nghiêm chỉnh, thắt cà vạt, tay chống cằm, ngồi trước bàn làm việc, sau lưng là một mặt tường trưng bày toàn cúp, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào ống kính, lộ ra ý cười nhỏ đến khó phát hiện.

…May là anh lớn lên đẹp trai.

Tử Lộc vẫn luôn cho rằng chính mình là kiểu người sau khi chia tay thì cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa, nhưng con người dù sao cũng sẽ thay đổi, ví dụ như hiện tại.

Chồng cũ của cô đã rộng lượng chúc phúc cho cô và Lâm Dịch Thâm như vậy.

Nếu cả đời này cô thề không qua lại với anh, thế thì có chút không được phúc hậu.

Tử Lộc vốn cho rằng sau khi ly hôn, Tần Lễ Sơ thỉnh thoảng lại tìm tới mình là muốn phục hôn cùng cô, nhưng hiện tại cô lại thấy không phải. Nhìn anh cũng không giống dáng vẻ muốn phục hôn, khả năng cao là nể mặt tình nghĩa kết hôn ba năm nên muốn làm bạn.

Tử Lộc từng gặp nhiều trường hợp liên hôn rồi ly hôn nhưng vẫn có thể trở thành bạn tốt. Dù sao hôn nhân không thành, nhưng trên phương diện làm ăn vẫn phải qua lại.

Cho dù là nhà họ Bạch hay đế quốc thương nghiệp nhà họ Triệu cũng không có bất kỳ phần thừa kế nào của cô.


Còn về việc có quan hệ làm ăn với nhà họ Tần hay không, đối với người đã mất trí nhớ như cô mà nói, cô hoàn toàn không biết.

Nghĩ về việc này, Tử Lộc đồng ý lời mời kết bạn của Tần Lễ Sơ.

[Tần Lễ Sơ: Em có nhớ đã cho anh vào danh sách đen không?]

[Vào Rừng Sâu Gặp Nai:?]

[Tần Lễ Sơ: Wechat và điện thoại.]

[Vào Rừng Sâu Gặp Nai:……Tôi đổi điện thoại.]

[Tần Lễ Sơ: Thêm anh vào lại đi.]

[Vào Rừng Sâu Gặp Nai:……Số Wechat của anh là?]

[Tần Lễ Sơ: Số điện thoại 17xxxxxxxxx.]

Tử Lộc do dự một lát, trong lòng hơi chần chừ.

…Chồng cũ của cô vừa ủng hộ cô theo đuổi người anh em của mình vừa muốn thêm Wechat của cô?

Nhưng mà mối băn khoăn này đã hoàn toàn biết mất cô khi nhận được tin nhắn trả lời của Tần Lễ Sơ.

Sau khi cô thêm bạn với Tần Lễ Sơ, tin nhắn đầu tiên anh gửi tới là —— record lại một ván game, anh kiểm tra thành quả.

Tin nhắn thứ hai——mười phút nữa anh có cuộc họp, trước 10 giờ theo giờ Bắc Kinh sẽ trả lời em.

Tin nhắn thứ ba——đi họp đây.

Tử Lộc cảm thấy chồng cũ giống như một giáo viên dạy chơi game có thu phí.

Tuy rằng là thẳng nam sắt thép, nhưng cho dù có sắt đến đến đâu đi chăng nữa cũng không đến mức nói chuyện bằng ngữ điệu cứng nhắc như vậy với cô vợ mà mình muốn phục hôn nhỉ?

…Quả nhiên là muốn xem cô là bạn bè.


Tử Lộc đóng nắp quan tài kết luận.

……

“….Anh anh anh ta ủng hộ cậu theo đuổi Lâm Dịch Thâm?”

“….Cái cái cái gì? Cậu muốn tới công ty của Lâm Dịch Thâm làm việc?”

Hạ Đào cảm thấy chính mình mới không gặp bạn tốt một hai ngày mà như đã bỏ lỡ mười tập phim trong cuộc đời Tử Lộc.

Tra nam! Quả nhiên không có tình cảm với Lộc Lộc! Mới ly hôn không bao lâu đã bằng lòng để cho Lộc Lộc theo đuổi người anh em của mình! Lúc trước cưới Lộc Lộc chắc chắn là vì ham thích việc Lộc Lộc yêu anh ta 100%!

Nắng hè như thiêu đốt.

Trong biệt thự bật điều hòa mát mẻ, Tử Lộc mặc một chiếc váy ngủ mỏng kiểu dáng sơ mi, ngồi khoanh chân trên sô pha, ăn bánh kem Hạ Đào mang đến, gật đầu.

Cô lại nói: “Vốn dĩ tớ còn cho rằng anh ta muốn phục hôn, nhưng anh ta lại ủng hộ tớ theo đuổi Lâm Dịch Thâm, thế nên tớ cũng không dám chắc. Tuy nhiên hai ngày qua, nhắn tin qua Wechat, tớ xác định anh ta không có hứng thú gì với tớ, chỉ là muốn làm bạn bè bình thường…”

Tử Lộc mở Wechat ra, cho Hạ Đào xem lịch sử trò chuyện.

Một loạt voice chat dài 60 giây.

Chẳng qua, Tử Lộc đã chu đáo chuyển thành văn bản.

Tiếng phổ thông của Tần Lễ Sơ rất chuẩn, câu chữ rõ ràng, Wechat phiên dịch cũng không sai chút nào.

[Tần Lễ Sơ: Vì sao không cho nổ đầu? Tại sao lại mang hai khẩu súng? Em không thích hợp chơi súng. Lúc 3 phút 52 giây, em không nhìn thấy có người sau cây rơm ở hướng đông bắc sao? Em không chém được đầu người là bình thường. Bởi vì căn bản em không biết kẻ địch đang ở chỗ nào. Đối phương chạy trước mặt em, em mới rút súng ra. Vào lúc 6 phút 08 giây, anh thấy em đang nhắn tin Wechat. Nếu em tập trung nhìn vào màn hình thì sẽ không bị một viên đạn bắn cho vỡ đầu.]

[Tần Lễ Sơ: Ngày hôm đó đã nói với em rồi, ít đi lại, em mới chơi được một nửa đã đi đâu vậy hả? Người giúp việc trong nhà em đâu? Có chịu khó chườm nóng không? Nếu không ổn thì để Đới Văn qua đó.]

…………..

Trong lòng Tử Lộc còn sợ hãi nói: “Cậu có cảm thấy chồng trước của tớ cực kỳ giống chủ nhiệm giáo dục năm đó…”


Hạ Đào nhìn tổng giám đốc Tần lạnh lùng tàn nhẫn dạy vợ cũ chơi game cũng bắt đầu hoài nghi cuộc đời, ngây ngốc mở miệng: “…Có chút.”

Tử Lộc nói: “Trông chồng cũ của tớ chẳng giống như muốn quay lại, ngữ khí giống hệt như ông ngoại tớ.”

Hạ Đào: “…Có chút.”

Hạ Đào nhìn chằm chằm chân của Tử Lộc.

Tử Lộc lại nói: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là trẹo chân, chườm hai ngày, hiện tại đã tốt lên nhiều rồi.”

Hạ Đào: “Thế thì tốt.”

Cô ấy hỏi: “Hiện giờ anh ta đã biết cậu mất trí nhớ chưa?”

Tử Lộc: “Chưa.”

Hạ Đào: “Cậu không muốn nói cho anh ta biết à?”

Tử Lộc thản nhiên: “Tạm thời không cần thiết.”

Lúc này thật ra Hạ Đào hơi do dự, muốn nói cho Tử Lộc biết, thời điểm học cấp 3 cô nhận nhầm người, người cô thích rất lâu rất lâu trước đó là Tần Lễ Sơ, mà không phải là Lâm Dịch Thâm.

Miệng Hạ Đào giật giật, cuối cùng vẫn đóng chặt.

Nói cô ấy ích kỷ cũng được, nói cô đối xử với Tần Lễ Sơ ác độc cũng tốt. Lộc Lộc trải qua ba năm hôn nhân, nửa cuối trở đi, ánh sáng trong mắt cô tắt dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Lộc Lộc sau khi mất trí nhớ, tia sáng trong mắt mới quay trở lại.

Cô đứng ở đó, hai mắt lấp lánh ánh sáng, như đã về lại thời thiếu nữ, là một cô gái hào phóng, chưa biết yêu, không rành chuyện đời.

Cô ấy muốn bảo vệ một Lộc Lộc như vậy.

Tần Lễ Sơ căn bản không xứng đáng có được tình yêu của Lộc Lộc.

Cô ấy kiên định mà đắp nặn thêm hình tượng cho Tần Lễ Sơ: “Lộc Lộc, chồng cũ của cậu, tớ không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng cậu cũng biết đấy, anh ta còn trẻ đã lên nắm quyền Tinh Long, khó tránh khỏi tự tin thái quá. Người này có lẽ hơi bị tự luyến, chính là kiểu người chỉ cần người khác liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta sẽ cho rằng đối phương đã yêu mình sâu đậm.”

Tử Lộc nói: “Anh ta quả thật có khuynh hướng như vậy…”

Lúc này Tần Lễ Sơ đang có chuyến công tác đột xuất tại Nhật Bản. Anh đích thân tới mời một đội tuyển thủ game chuyên nghiệp gia nhập vào công ty của mình.

Trò chơi của Nhật vẫn luôn đứng đầu thế giới.


Vì để biểu đạt thành ý, Tần Lễ Sơ mới tự mình tới trước.

Mặc dù đối tác tỏ ra lịch sự, nhưng vẫn tỏ ý cần suy xét thêm.

Chuyến này đi coi như không.

Thế như tâm tình của Tần Lễ Sơ lại rất tốt, không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào, còn cho phép những nhân viên đi cùng mình chuyến này ở lại Tokyo du lịch hai ngày, chi phí do công ty trả.

Còn Tần Lễ Sơ về nước một mình.

Quý Hiểu Lam và Vương Lam cùng đưa ông chủ nhà mình tới sân bay Narita.

Vương Lam tận tình khuyên bảo hết lời: “Tổng giám đốc Tần, 11 giờ đêm ngài sẽ hạ cánh xuống sân bay. Mặc dù thời gian không còn sớm nhưng tôi cảm thấy tốt nhất ngài vẫn nên đi gặp phu nhân, sau đó mang theo một bó hoa và quà mình tự chọn.”

Quý Hiểu Lam cung cúc tận tụy nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi vẫn còn giữ danh sách quà tặng mà phu nhân đã có, tôi có thể giúp ngài. Túi xách Hermes kiểu dáng mới nhất có vẻ rất được, không có phụ nữ nào không thích.”

Vương Lam nói: “Phu nhân không phải là người phụ nữ tầm thường. Cái gì phu nhân cũng có, không thiếu bất cứ đồ nào trên phương diện vật chất. Phu nhân thiếu chỉ có quà do ông chủ ngài tự mình lựa chọn. Cho dù là thứ không đáng tiền. Tổng giám đốc Tần, ngài hãy tặng cho phu nhân một món quà mà vừa nhìn đã biết là ngài rất dụng tâm để chọn.”

Quý Hiểu Lam: “Phụ nữ nói chỉ cần ngài chọn là được, nhưng trên thực tế nếu là đồ rẻ tiền thì trong lòng sẽ không vui.”

Vương Lam: “Phải dựa vào tình huống cụ thể để phân tích, phu nhân không phải người như vậy. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của phu nhân dành cho tổng giám đốc Tần, vậy nên chỉ cần tổng giám đốc Tần bỏ công ra chọn là được.”

Quý Hiểu Lam nhìn Vương Lam, mặc dù không hé răng nhưng trong lòng lại chửi thầm: Nếu ở thời cổ đại, cậu chính là một tên thái giám không làm được việc gì nên hồn suốt ngày chỉ biết nịnh bợ, gãi đúng chỗ ngứa của hoàng đế! Sau này sẽ gọi cậu là Vương công công.

Hiển nhiên, Tần Lễ Sơ rất thích cách nói này của Vương công công: “Phu nhân của tôi quả thực rất yêu tôi.”

Tần Lễ Sơ nhìn đồng hồ nói: “Tôi tới sân bay chọn quà, hai người không cần ở lại, nên đi chỗ nào nghỉ ngơi thì đi đi. Thứ hai quay lại làm việc.” Hình như nghĩ tới gì đó, anh lại gọi: “Vương Lam.”

Vương Lam đáp ngay: “ Tổng giám đốc Tần còn chuyện gì muốn dặn dò không ạ?”

Quý Hiểu Lam chỉ cảm thấy chính mình đường đường là một đại thần công chính nghiêm minh, dốc hết tâm huyết khai quốc nhưng lại phải chịu sự lạnh nhạt, yên lặng liếc mắt nhìn Vương Lam một cái, trong lòng haha cười lạnh.

Tần Lễ Sơ nói: “Ngày mai cậu báo cho chị Trương tổng vệ sinh trong nhà hết một lượt, rồi để chị Tống nấu một bàn đồ ăn những món phu nhân thích.”

…Tử Lộc đã kết bạn Wechat lại với anh.

…Hai người đã trò chuyện trở lại bình thường.

…Nhìn qua có vẻ không còn giận nữa.

…Cũng nên quay về rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận