[Mất bình tĩnh.]
Bùi Trì nói xong, xoay người rời khỏi trước cửa phòng cô.
Buổi tối, cô ra khỏi phòng tắm và đi đến cạnh giường, nhìn con gấu bự chiếm nửa giường của cô, vén chăn lên và nằm xuống ở chỗ trống còn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là cái giường này thoải mái, hoặc là thích ứng với sự tồn tại của gấu ngốc nghếch. Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Sáng sớm hôm sau, Cố Dao Tri tỉnh lại, ngồi dậy từ trên giường. Nhớ tới đêm qua, hình như cô có ôm gấu ngủ một lát, trong đầu không khỏi hiện lên ý nghĩ.
Có thứ ngủ cùng đúng là tốt thật.
—
Cuối tuần, một buổi chiều thoải mái.
Trong phòng tranh, ánh nắng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, ngoài kia có tiếng chim hót líu lo.
Cố Dao Tri nhìn cây long não trong sân. Gió mùa hè thổi nhè nhẹ, tán cây đung đưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mỉm cười, thu hồi tầm nhìn. Sau khi tỉnh táo lại, một lần nữa đặt bút.
Khi bức tranh được hoàn thành, có người bước vào mà cũng không phát hiện ra, cô dừng bút nghỉ ngơi, bỗng chú ý đến người đàn ông đứng phía sau.
Tầm mắt Bùi Trì dừng lại ở bức tranh. Không biết do không muốn quấy rầy cô hay là quá tập trung, thấy cô dừng lại nên nhìn cô.
Giọng nói của anh lạnh lùng, giống như có thể cởi bỏ vài phần nóng bức của mùa hè: "Vẽ cây long não à?”
Dáng vẻ anh nhàn nhã, lại làm cho Cố Dao Tri rung động, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, cây ngoài cửa sổ kia.”
Nghe vậy, Bùi Trì cúi người xuống, muốn đánh giá bức tranh trước mắt. Theo động tác này, khoảng cách giữa hai người được kéo gần ngay tức khắc.
Cổ người đàn ông trắng nõn, xương hàm dưới sắc nét.
Cố Dao Tri nhìn chằm chằm vào bên mặt anh.
Không thể rời mắt.
Lúc này, Bùi Trì đột nhiên nghiêng đầu: "Vẽ xong rồi?”
Lần nữa nhìn vào mắt anh.
Khoảng cách gần như vậy, khiến Cố Dao Tri cảm thấy tai có chút nóng lên: "Chưa vẽ xong, chỉ là bán thành phẩm, òn phải thêm màu nữa.”
Để trông có vẻ tự nhiên, Cố Dao Tri không tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông.
Bùi Trì nhìn cô chăm chú mộtlausc, nhíu mày: "Cô lừa tôi à?”
"Hả? Không..."
Ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi, lại nhìn cô, mím môi: "Vậy sao cô lại đỏ mặt?”
Cô ho nhẹ, thuận miệng giải thích: "Trời quá nóng.”
Bùi Trì vẫn cúi đầu nhìn cô, mang theo vẻ đánh giá, nhếch môi như đang đùa giỡn cô.
"Hơn nữa tôi cũng không cần phải lừa gạt anh." Cố Dao Tri hơi luống cuống, rời mắt, cầm đầu bút nhẹ nhàng chấm một chút màu: "Tôi cũng không hài lòng với mức độ này, sẽ không đưa vào triển lãm tranh, anh yên tâm.”
Ánh mắt Bùi Trì nhìn lướt qua gương mặt đỏ ửng của cô.
"Cô cuống cái gì, tôi cũng đâu nói là không hài lòng." Anh thẳng người lên, giọng điệu trêu chọc: "Hay là, cô sợ tôi sẽ vứt bỏ bức tranh của cô?"
“...”
Sợ nói nhiều sẽ khiến anh biết chuyện cô có ý với anh. Cố Dao Tri không đáp lời, chỉ yên lặng chỉnh sửa bức tranh.
Người phía sau cũng nhất thời không có động tĩnh. Lúc cô quay đầu lại, anh đã rời khỏi phòng.
Cố Dao Tri thầm thở dài một hơi.
Chờ cảm xúc thoáng lắng xuống, lực chú ý lại trở về trên tranh. Chưa vẽ được mấy nét, đột nhiên, một thứ lạnh lẽo chạm vào má cô, Cố Dao Tri vô thức rụt lại.
Cô ngước mắt lên, thấy một bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương xuất hiện trước mắt, đang cầm một lon nước lạnh.
Cùng lúc đó, người đàn ông nói: "Uống nước lạnh không?”
Cố Dao Tri ngẩn người, đưa tay nhận lấy.
Bùi Trì liếc cô một cái, đi đến bệ cửa sổ. Nửa người dựa vào cửa sổ, không mở lon nước khác đang cầm trong tay mà lại chơi đùa với nó.
Cô cầm lon nước lạnh một lát, tay lại áp lên má, cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống. Đang định uốn mở lon, Bùi Trì đột nhiên lại mở miệng: "Đợi lát nữa.”
Anh duỗi tay ra, rút đồ uống trên tay Cố Dao Tri đi: "Lon này là của tôi.”
“...”
Bùi Trì hơi khom lưng, dứt lời, lập tức nhét một lon khác cho cô: "Uống cái này.”
Cố Dao Tri trầm mặc uống mấy ngụm coca không quá lạnh. Cô muốn hỏi tại sao anh đến, lại cảm thấy có thể là cần thương lượng với cô chuyện liên quan đến triển lãm.
Chuyện có thể để cho anh tự mình đến thương lượng, phỏng chừng chỉ có điều đó thôi.
Lát sau, như dự đoán, người đàn ông nói.
"Triển lãm tranh bị hoãn nửa tháng."
Cố Dao Tri giật mình.
Cô còn nghĩ rằng diễn ra trước thời hạn.
"Tại sao đột nhiên bị trì hoãn?" Cô hỏi.
Bùi Trì mở lon ra, tựa vào cửa sổ, ngửa đầu uống vài ngụm, liếc mắt nhìn cô, trả lời.
"Tôi muốn vậy."
Dáng vẻ này làm cho Cố Dao Tri thấy được vài phần bóng dáng thời niên thiếu của anh.
Mọi việc đều tùy ý.
Tuy nhiên, Cố Dao Tri cảm thấy, hiện tại Bùi Trì sẽ biết cân nhắc kỹ lưỡng hơn, nhất là trong công việc.
Có thể là trong công ty có tình huống gì đó mà anh không tiện nói. Dù sao cũng không thích hợp nói với người ngoài, nói cho cô biết kết quả là đủ rồi.
Hoặc là, cảm thấy mất mặt.
Dù sao thời hạn triển lãm tranh ngay từ đầu là do anh đặt ra, Cố Dao Tri còn nhớ rõ bộ dáng không hài lòng với cô của anh khi đó, mà bây giờ lại bởi vì nguyên nhân của công ty anh, triển lãm tranh bị buộc phải hoãn lại. Sợ cô sẽ có ý kiến, dứt khoát ra vẻ 'sếp lớn' khiến cô chẳng dám nói gì thêm.
Nhưng mà, điều đó đối với cô mà nói lại là chuyện tốt. Thời gian càng dư dả, thỉnh thoảng cô cũng đỡ phải thức đêm vì đuổi kịp tiến độ.
Nghĩ vậy, Cố Dao Tri quyết định cho Bùi Trì một bậc thang nhưng vẫn muốn nắm trong tay quyền chủ động: "Vậy được rồi, nếu anh đã quyết định thì tôi cũng không có ý kiến."
Bùi Trì thấy cô hơi nâng cằm lên nói chuyện, buồn cười nói: "Sao trông cô như có ý kiến thế?”
Cố Dao Tri giương mắt lên: "Tôi không thể có sao?”
Cô nói điều này với thái độ khá cứng rắn.
Trước giờ trông cô luôn hiền lành, giờ phút này lại để lộ dáng vẻ này. Kể cả lúc hai người còn yêu nhau, cô cũng chưa từng bộc lộ.
Giống như hơi… cố tình ra vẻ tức giận với anh.
Anh giật mình, liếm môi.
Không lên tiếng.
Cố Dao Tri thấy anh cũng không vì vậy mà có thái độ không vui, cho rằng do anh tự biết mình đuối lý nên nhượng bộ.
Lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên, cô cầm lấy nghe.
Là Chu Hạ gọi tới, nói lát nữa muốn đưa kế hoạch tuyên truyền triển lãm tranh, sắp tới nơi rồi.
Cúp điện thoại, Cố Dao Tri chợt nhớ tới chuyện chiều nay vừa hay là lễ trao giải cuộc thi vẽ tranh của Ny Ny. Cô đã chuẩn bị quà tặng, vì bận mà định sẽ tặng cho Ny Ny sau.
Chu Hạ tới đây, sau đó hẳn là sẽ trực tiếp đi đến lễ trao giải, đúng lúc cô có thể đi cùng.
Do đó, Cố Dao Tri đứng dậy, nhìn Bùi Trì: "Nếu anh không có chuyện gì khác, vậy lát nữa tôi sẽ ra ngoài một chuyến.”
Bùi Trì có chút không yên lòng, thuận miệng nói: "Không vẽ nữa?”
Cố Dao Tri 'ừ': "Nếu đã có nhiều thời gian thì tôi cũng chẳng cần phải làm vội.”
Không lâu sau, Chu Hạ lại đây.
Trong phòng khách, Chu Hạ đưa tờ quảng cáo cho cô rồi cười cười: "Vốn định hôm trước muốn đưa nhưng vì thời gian triển lãm tranh thay đổi nên tối hôm qua, cả phòng marketing tăng ca mới làm xong.”
Cố Dao Tri nhìn tờ rơi không mỏng trong tay, thuận miệng hỏi: "Sự thay đổi về thời gian mới được báo ngày hôm trước sao?”
Thấy cô hỏi như vậy, Chu Hạ hiểu là thì ra không phải ý của Cố Dao Tri, cô ấy mỉm cười giải thích: "Đúng, buổi chiều hôm qua ông chủ thông báo qua điện thoại, cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ phân phó cấp dưới sửa lại.”
Lúc này Bùi Trì chậm rãi đi về phía góc bên kia. Nhìn thấy anh, lúc đầu Chu Hạ hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cố Dao Tri thoáng thấy bóng dáng người đàn ông, chưa kịp nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Chị Chu Hạ, em muốn đi xem lễ trao giải của Ny Ny. Chị ở đây chờ em một chút, em đi thay quần áo rồi xuống.”
Chu Hạ: "Được.”
Đến lúc xuống lầu, Bùi Trì đã không còn ở trong phòng khách, chỉ có Chu Hạ đang xem điện thoại trên sô pha. Cô không câu giờ, lấy túi xách trên móc, bỏ hộp quà vào, sau đó cùng Chu Hạ ra cửa.
Xe Chu Hạ dừng ở ven đường. Cố Dao Tri thấy xe của Bùi Trì vẫn còn ở đó, cô không quá để ý, mở cửa bên ghế phụ lái, ngồi vào.
Khi nghiêng đầu thắt dây an toàn, đột nhiên chú ý tới người ngồi sau, cô sửng sốt.
Bùi Trì thản nhiên ngồi đó. Không gian có vẻ hơi nhỏ so với anh, thấy ánh nhìn của cô, anh giương mắt lên, nhìn cô một cái.
Ánh mắt có chút phức tạp.
Chu Hạ tiến vào ghế lái, nhận thấy bầu không khí khác thường khi hai người nhìn nhau, nở nụ cười: "Ông chủ bọn chị cũng đi xem Ny Ny nhận giải.”
Nghe vậy, Cố Dao Tri 'a', thu hồi ánh mắt xoay người lại.
Xe khởi động, Chu Hạ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Cố Dao Tri. Nói là Ny Ny biết cô sẽ qua đó, cô bé rất cao hứng, rồi lại nói về lần Ny Ny đoạt giải này.
Thi thoảng Cố Dao Tri nghiêng đầu, mắt sẽ không khỏi nhìn ra phía sau.
Bùi Trì không hé răng suốt quãng đường, chỉ nhắm mắt ngồi ở phía sau, vẻ mặt thản nhiên.
Cô không khỏi nhớ tới chuyện Chu Hạ đã đề cập trước đó, việc gia hạn thời gian triển lãm tranh cũng không phải là do phía công ty xảy ra vấn đề, hẳn là quyết định của riêng Bùi Trì.
Sự thay đổi được quyết định vào chiều hôm trước…
Cố Dao Tri không khỏi nhớ tới buổi chiều hôm đó, anh hỏi cô có phải vì chuyện triển lãm mà có áp lực hay không.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện suy nghĩ viển vông.
Có thể là vì cô chăng?
Cô không thể xác định nhưng trong lòng vẫn sinh ra một cảm xúc khác thường, lập tức nhớ tới thái độ của mình đối với anh trong phòng tranh.
Cố Dao Tri thầm thở dài.
Đúng là đã hiểu lầm anh.
Cô nghĩ.
Nếu không, lát nữa tìm một cơ hội xoa dịu anh?
Chẳng bao lâu sau, cô đã có một cơ hội.
Điện thoại di động của cô không đủ pin, vừa lúc trong túi xách của Chu Hạ có cục sạc nên cô muốn mượn một chút.
Túi xách đặt ở ghế sau, Cố Dao Tri xoay người với lấy. Túi xách nằm bên trong, hơi khó lấy, Bùi Trì lại đưa cho cô.
Cố Dao Tri nhận lấy từ tay người đàn ông. Khi đối diện với ánh mắt của anh, lông mi cong vút của cô khẽ chớp, nhếch môi, cười với anh.
Khuôn mặt rạng rỡ đến nỗi chói mắt.
Bùi Trì: "?”
Chăm chú nhìn cô hai giây, anh nhướng mày, mang theo vài phần ý tứ cùng đánh giá.
Cố Dao Tri nhất thời không rõ là anh có hiểu được rằng lcô đang lấy lòng hay không. Cơ mà thấy vẻ mặt anh giãn ra, thoạt nhìn tâm tình cũng không tồi.
Phỏng chừng là không muốn so đo với cô.
Trong lòng cô thả lỏng, thu lại nụ cười, miệng hơi cứng đờ, quay người lại.
Chu Hạ lái xe, nãy giờ vẫn liếc Nhìn Bùi Trì qua gương chiếu hậu bên trong xe. Trên mặt người đàn ông không hề có vẻ tươi cười, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng chưa thu lại. Nhưng trong ánh mắt nhìn chằm chằm người kia, không hiểu sao lại có chút cưng chiều.
Người ngồi ghế phụ lái cũng cười ngọt ngào.
Chu Hạ không kìm được mà cảm khái. Hai người này còn rất biết làm trò, lúc nhìn nhau còn có thể tình như vậy.
Ôi, những đứa trẻ này.