Chap này mình tặng cho rose-ugly đã trả lời đúng câu hỏi chap trước.
-Anh à, anh uống nhiều rồi đó, đừng uống nữa.
Jun đang cố gắng khuyên hắn dừng uống nhưng vô dụng. Từ lúc vào, hắn đã uống sạch 3 chai Vodka hạng nặng, mà từ sáng giờ hắn chưa có gì lót bụng, kiểu này dạ dày hắn sao chịu nổi. Trong lúc đang lo lắng thì điên thoại hắn reo lên. Khó chịu vức đi, cũng may là Jun chụp lại được , cậu vui mừng bắt máy vì đó là Nam.
- Alo, anh Nam, em Jun đây.
- À.. ừ...sao em bắt máy, thằng Phong đâu.
-Anh ấy đã vào bar 4 tiếng rồi, uống say mèm, em khuyên cỡ nào không nghe anh à.
- Ừ, anh tới liền.
Nam phóng xe chạy thẳng đến bar, cậu dự định sẽ rủ hắn đến đón Khánh trở về nhà nhưng lại gặp tình trạng say sỉn này. Nam chạy thẳng đến căn phòng của hắn, bấm mã rồi đi vào, căn phòng thật bừa bộn, đồ ăn thì bị vứt đầy dưới sàn, chai rượu nằm lăn lốc. Trên ghế , hắn đang nóc từng ly rượu đầy vào miệng, tay vẫn còn rỉ máu. Nam đi lại dựt lấy ly rượu, hắn tức giận đứng dậy, nhưng nhận ra Nam hắn thản nhiên ngồi xuống ,lấy ly khác và rủ Nam uống cùng. Cậu cầm hết tất cả ly đập hết xuống dưới sàn, thoáng ngạc nhiên nhưng hắn vẫn tiếp tục cầm chai lên. Thấy không có gì thay đổi, Nam tức giận, giằng lấy chai rượu trên tay hắn, ném vào tường. Lần này, hắn thật sự tức giận, đứng dậy lao đầu vào Nam mà đánh tới tập. Miệng cứ la to " lão già ông hãy chết đi, chết đi...Tôi hận ông" hắn đang nhầm tưởng Nam với ba của hắn. Không đánh trả, Nam hứng chịu cho đến khi hắn gục thật sự. Nhìn khuôn mặt của Nam đã biến dạng Jun lo lắng:
- Mặt anh....anh không sao chứ...mà sao anh không đánh trả...
- Không sao...vì Phong đang say ,bị ảo giác nên đánh lại sẽ bị nặng hơn anh và anh không muốn nó thêm tổn thương nào nữa hết á. Thôi anh đưa nó về đây.
Nam dìu hắn ra xe, đưa hắn về nhà. Trên đường đi, hắn cứ gọi tên nó làm cho Nam rất ngạc nhiên.
- Bảo Anh..... Nam giật mình vì tiếng nói lèm bèm của hắn. Đang tập trung lái thì hắn lại la lên:
- Anh yêu em Bảo Anh à, xin em...hức...đừng rời xa anh.
"what...Phong vừa nói cái gì? Yêu Anh ư? Không thể nào tin nổi" Nam cứ vừa suy nghĩ về hắn, vừa lái xe. Đến nơi, cậu dìu hắn về phòng, khi xong xuôi mọi việc, đang ra về thì cậu đi qua một căn phòng. Nhìn chung không có gì đặc biệt, nhưng bộ đồng phục nữ trường FM đã làm cậu khựng lại. " Tại sao lại có con gái trong phòng này chứ?" Thắc mắc nên cậu đã đẩy cửa đi vào.
- Bảo....Bảo...Anh...sao lại là đồng phục của cô ấy chứ?
Nam thực sự ngạc nhiên khi đập vào mặt mình chính là bảng tên của nó. Đang thắc mắc mọi điều mà không có câu trả lời thì một giọng nói vang lên làm cậu giật mình làm rơi bộ đồng phục.
- Cậu làm gì trong phòng của tôi vậy...
- Xin lỗi cậu...
Nam nhặt nhanh bộ đồng phục ấy, rối rít xin lỗi và đi ra ngoài.
- Mà sao cậu lại ở đây vậy...
- Không cần biết nhiều, sau này tự khắc sẽ biết, và mong cậu hãy giữ bí mật này giúp tôi.
-À....ừ...mà Phong đang say nằm trong phòng á...cô giúp tôi chăm sóc nó nha. Tôi đi đây.
-Ừ...khuôn mặt của cậu, lo cho bản thân kĩ vào.
- Cảm ơn.....
Sau khi Nam đi được một lúc, thì nó lại đi qua phòng của hắn, thản nhiên đi vào. Ngồi xuống bên cạnh, nó nắm lấy tay hắn:
- Tôi đau khi biết được anh chính là con của kẻ thù tôi. Khó chịu lắm khi cứ đối mặt với nhau, nhưng tôi phải lợi dụng anh thôi. Hãy tha thứ cho tôi nha, không hiểu sao tôi cảm thấy ấm áp, luôn muốn bên anh nhưng chúng ta là hai thế giời khác nhau, tôi không thể để tình cảm lấn áp được . Xin lỗi.
Nó vừa đứng dậy, thì hắn nắm tay nó kéo xuống," đừng rời xa tôi mà, tôi yêu em, Bảo Anh". Nó ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn hắn, thì ra hắn đang mớ. Mà những người khi say luôn nói sự thật, vậy là hắn nói thật ư. Sau đó vài giây, nó trở lại vẻ mặt lạnh lùng, giật mạnh tay hắn ra, nó bước đi.
-Không thể được , không để cậu phá đi kế hoạch của tôi. Xin lỗi.
Và từ ngày hôm đó, nó luôn tránh mặt hắn, về nhà thì nó luôn ở trong phòng, không ra ngoài vì nó sợ gặp hắn, sợ đối mặt với sự thật và sợ hắn sẽ hận nó. Còn hắn thì luôn tìm mọi cách tiếp cận nó, muốn nó cho hắn tham gia vào nhưng chỗ nào có hắn là không có nó. Hắn đau lắm, nhớ nó lắm mà không thể làm gì được .
Thấy hắn và nó rất lạ, Khánh đinh ning rằng cả hai đã giận nhau, cậu tranh thủ chạy đi gặp nó. Kể từ lúc ra viện, cậu bị Như quản thúc chặt quá không thể đi đâu được . Khánh nhắn tin cho nó, hẹn gặp ở sân thượng sau giờ học, có chuyện quan trọng cần nói.
Cuối cùng, buổi học cũng kết thúc, nó xách cặp nhẹ nhàng đi lên cầu thang. CẠCH......
Một rừng bong bóng đang hiện ra trước mặt nó, tất cả, chỉ ghi một câu." Anh yêu em". Nó khá bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình. Nhạc bắt đầu nổi lên, êm đềm nhẹ nhàng, Khánh bước ra từ phía sau làn bong bóng. Cậu đang mặc trên người bộ vét đen, tóc được vuốt keo tỉ mỉ, tay cầm một bó hồng lớn. Cậu bước từ từ lại chỗ của nó, quỳ xuống làm nó mở to cả mắt. Khẽ nhăn lại, nó phát ra âm vực lạnh tanh:
- Có gì đứng dậy nói đừng quỳ như vậy?
Vẫn quỳ đó, cậu ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt nó.
- Làm bạn gái anh nha.
- Không....nó không cần suy nghĩ mà trả lời luôn.
- Vì sao? Hình như đoán trước được thái độ của nó, cậu rất bình tĩnh hỏi lý do.
- Vì...vì...tôi yêu Phong.
Câu nói của nó làm cậu buồn buồn lắm. Còn nó, không hiểu tại sao lúc đó lại nghĩ đến hắn, lại buông câu trả lời như vậy. Nó quay đi, để đằng sau, Khánh đang suy sụp,bó hồng trên tay từ từ rơi xuống, dù đã biết nhưng mà vẫn cảm thấy tổn thương. Trước khi rời đi, nó nói một câu mà làm cậu phải nghĩ lại:
- Cậu không phải yêu tôi, mà nguời đó là Tuyết, chính cậu đã phủ nhận tình cảm chính mình đó. Cái cậu dành cho tôi là sự rung động thôi. Hãy nghĩ thật kĩ đi, tôi nói là thật đấy.
Cánh cửa khép lại, nó cứ đi như người vô hồn, cho đến lúc đụng vào người hắn, thì bất chợt giật mình:
- Suy nghĩ gì mà thẫn thờ như vậy?
-À....ừ...không có gì. Thôi mình về đi.
Nói xong, nó kéo tay hắn đi về và quên mất là nó đang cố tránh hắn. Luôn có một ánh mắt theo dõi nó từ lúc rời sân thượng đến lúc gặp hắn, ánh mắt tức giận nhưng đâu đó vẫn chất chứa một nổi buồn. Tinh....tinh...tiếng đt của Tuyết reo lên, là nó nhắn. " Khánh đang trên sân thượng á, cậu ta vừa mới tỏ tình với tôi, cậu hãy lên an ủi cậu ta đi." Nhỏ mỉm cười chua chát, nó đã đưa cậu cho nhỏ, nhỏ phải nhận và trân trọng. Quay lưng lại, nhỏ thoắt chạy lên sân thượng. Từ xa nó nhìn thấy cảnh đấy mà mỉm cười, mong cho nhỏ thật hạnh phúc.
Trên đường đi về....
- Hôm nay, ông ta sẽ chuyển đến nhà của chúng ta đấy.
Hắn lên tiếng thông báo cho nó biết trước để đề phòng. Nghe thấy, nó thoáng thấy qua hình ảnh mẹ nó, không quan tâm mấy về chuyện của ông ta.
- Ừ..
- Cần gì thì cứ nói tôi sẽ giúp cô.
- Tôi chỉ cần cậu cho tôi ở nhờ thôi.
Rồi cả hai chìm vào trong im lặng cho đến khi về nhà. Bước xuống xe, nó nhìn quanh và thấy khu vườn hồng nhỏ đã bị ai phá tan. Thấy nó khó chịu, hắn nhìn theo hướng mắt của nó, thấy cảnh tượng vậy, hắn tức giận:
- Kẻ nào đã làm chuyện này?
Nghe giọng hắn, bà quản gia trong nhà chạy ra.
- Dạ cậu chủ mới về.
- ai đã phá tan vườn hồng này...
- Dạ....dạ....
Bà quản gia ấp úng không biết trả lời làm sao thì một thân hình trong nhà đi ra.
- Là ta...
- Ông muốn gì nữa đây, ông chuyển đến đây tôi không nói gì, tốt nhất là an phận hưởng già. Còn không là hối tiếc đấy.
Hắn kéo nó đi qua mắt ông ta, vừa qua thì nó nghe loáng thoáng..." là cô sao, công chúa?"..nó giật mình quay lại nhìn thì thấy ông ta nhếch mép cười làm nó phải đề phòng. " Cáo già như ông, thì tôi phải làm hồ ly thì mới đấu được với hạng người như ông"
Thật sự xin lỗi mọi người, đã để mọi người đợi lâu. Hôm qua mới vừa thi xong, không biết như thế nào mà hịên tại thấy không ổn lắm....ráng lắm mới ra đựơc một chap này...cảm thấy không hay mọi người thông cảm...