Chương 10: Đào Mục Chi cắn giữ đũa của cô.
Đào Mục Chi chơi bóng cực kỳ dũng mãnh. Cú ném ba điểm, drunk, vượt người, cướp bóng… chạy nhanh trên sân bóng rổ không lớn, tựa như không thuộc cùng một cấp bậc với các cầu thủ khác trên sân bóng rổ.
Trên khán đài bởi vì anh thành công có điểm, bùng nổ từng đợt từng đợt thét chói tai và hoan hô, tiếng của Lâm Tố cũng sắp bị nhấn chìm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn Đào Mục Chi trên sân, cảm thấy giống như đang nhìn một người xa lạ.
Đào Mục Chi ở trong ấn tượng vốn có của cô, là một người nghiêm cẩn lạnh lùng, nhã nhặn hờ hững, thê snhuwng ở trên sân bóng rổ, tứ chi anh mạnh mẽ linh hoạt, giống như một con sói hoang, nắm trong tay toàn bộ sân bóng rổ.
Có vài khoảnh khắc, anh vén áo đồng phục thể thao lên lau mồ hôi rơi trên mi mắt chắn tầm nhìn. Dưới đồng phục chơi bóng được vén lên, màu da của anh vẫn trắng sáng như cũ, nhưng giữa sự trắng sáng đó, dưới ánh mặt trời, hình dáng cơ bắp phân bố rõ ràng, rắn chắc rõ rệt.
Cái này không giống như sự bình tĩnh dưới lớp áo blouse trắng, anh trên sân bóng, nóng bỏng mà nhiệt huyết, là khung cảnh khiến người ta để ý.
Trận bóng kết thúc, Đào Mục Chi giữ bóng, ngón tay thon dài linh hoạt vừa động, bóng ở trong tay anh xoay tròn. Anh hơi cúi đầu, mồ hôi thuận theo cằm dưới sắc sảo nhỏ xuống đất, có đồng đội tới, anh cùng bọn họ đập tay ăn mừng.
Đào Mục Chi chắc chắn là thắng rồi.
Lâm Tố không hiểu về bóng rổ, nhưng chỉ thấy Đào Mục Chi một lần lại một lần đưa bóng vào rổ là biết đội bọn họ chắc chắn thắng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố vui vẻ xuống dưới khán đài, trên tay cô còn cầm theo hai chai nước khoáng. Trước kia cô từng xem trận đấu bóng rổ, rất nhiều thành viên đội bóng đều sẽ nhận nước từ tay nữ sinh.
Từ trên khán đài nhảy xuống, Lâm Tố sốt ruột chạy về phía Đào Mục Chi, nhưng cô vẫn chậm nửa nhịp. Ngay từ lúc cô nhảy xuống, nữ sinh hàng trước đã chạy đến trước mặt Đào Mục Chi, sau khi nói với anh câu gì đó, đưa nước trên tay cho anh.
Đào Mục Chi nhận lấy, vặn mở nắp chai uống. Anh uống xong, nữ sinh như nai con mơ màng rời đi.
Từ lúc đang chơi bóng đến khi chơi xong, Đào Mục Chi cũng không liếc mắt nhìn về phía cô một cái. Anh biết cô đến rồi, bởi vì vừa mới bắt đầu lúc cô cổ vũ cho anh là âm thanh lớn nhất cả sân.
Sau khi kết thúc, anh cũng không nhìn cô, còn nhận nước của nữ sinh khác. Động tác hướng về sân bóng của Lâm Tố dừng lại, sự vui vẻ ban đầu của cô đã không thấy, có chút tức giận nhìn Đào Mục Chi.
Lúc cô tức giận nhìn Đào Mục Chi, Trương Hòa ở bên cạnh Đào Mục Chi đã nhìn thấy Lâm Tố. Cô ở bên trong đám người xem, xinh đẹp nổi bật, bảo người ta muốn không chú ý cũng khó.
“Bạn gái của cậu.” Trương Hòa mỉm cười lấy khuỷu tay đẩy Đào Mục Chi, ý bảo anh nhìn về phía Lâm Tố.
Nước khoáng trên tay Đào Mục Chi còn nửa chai, lúc anh uống nước, cổ ngửa ra sau, yết hầu nhô lên, chất lỏng đang chảy trong cổ, theo chuyển động lên xuống của yết hầu, mồ hôi thì dọc theo yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống.
Bị Trương Hòa nhắc nhở một câu, Đào Mục Chi dừng uống nước, cúi đầu nhìn về phía Lâm Tố.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, áo bóng chày cộc tay đơn giản và váy sọc ngắn, khiến cô nhìn qua tăng thêm một phần hồn nhiên và sức sống hơn ngày thường.
Cô trông đã cực kỳ xinh đẹp, đôi khi sẽ bởi vì tướng mạo mà xem nhẹ thân hình của cô, thật ra dáng người cô cũng rất tốt. Bởi vì không ăn được mấy, rất gầy, nhưng gầy mà không như que củi. Thân hình thẳng tắp, hai vai cùng cổ tạo thành góc vuông, ở nơi cổ áo T-shirt, lộ ra nửa phần xương quai xanh thẳng tắp.
Chỗ váy ngắn cùng áo nối với nhau là vòng eo mỏng manh tinh tế. Dưới váy ngắn, một đôi chân thon dài thẳng tắp, cô mặc tất chân và giày đế bằng màu trắng, tôn thêm cho đôi chân dài cực kỳ nhỏ nhắn.
Có lẽ cũng không cần tôn thêm, vốn đã nhỏ rồi.
Ánh mắt quan sát của Đào Mục Chi nhìn về phía cô, còn chưa quan sát xong, Lâm Tố đã quay người rời đi,
Trên tay cô vẫn cầm hai chai nước.
“Đây là tức giận đấy.” Trương Hòa bên cạnh nhìn thấy Lâm Tố rời đi, nói một câu với Đào Mục Chi, nói xong nhìn chai nước trên tay anh, hiểu rõ nói: “Chắc chắn là bởi vì cậu nhận nước của người khác. Haizzz, anh nói cậu cũng thật là, có bạn gái đến, còn ở trước mặt cô ấy nhận nước của nữ sinh khác. Lần này hay rồi, tức giận rồi, cậu từ từ dỗ đi.”
Đào Mục Chi nghe xong lời Trường Hòa nói, lại nhìn anh ấy một chút: “Không phải bạn gái.”
Trương Hòa: “...”
Đưa nửa chai nước khoáng còn lại trong tay cho Trương Hòa, Đào Mục Chi lơ đễnh nói: “Chỉ là em khát thôi.”
Chơi bóng xong quả thật khao khát có nước uống, cho nên người khác đưa qua, anh không thuận tay nhận. Bình thường cũng sẽ nhận, căn bản không có gì.
Sau khi nói xong với Trương Hòa, Đào Mục Chi đi đến dưới khung bóng rổ thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong, Đào Mục Chi nói: “Đi trước đây.”
Trương Hòa: “... Này, đi cái gì, đã nói là tối cùng ăn cơm rồi!”
Trương Hòa hô xong, đáp lại anh ấy chỉ là bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, và cánh tay vẫy vẫy qua loa sau khi giơ thẳng.
-
Sau khi ánh mắt giao nhau với Đào Mục Chi, Lâm Tố xoay người rời khỏi sân bóng rổ. trong tay cô còn cầm hai chai nước, đi đến tức giận.
Cô còn chưa đi được bao xa, sau lưng truyền đến tiếng của Đào Mục Chi. Anh vừa trải qua vận động mạnh như thế, nhưng hơi thở vẫn ổn định như cũ, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.
“Cô Lâm.” Đào Mục Chi gọi một tiếng.
Lâm Tố dừng bước chân, quay đầu lại, Đào Mục Chi cũng dừng ở bên cạnh cô.
Tuy nói giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng trên người cũng rất nóng, hơi nóng vừa vận động xong khi cô ở gần lao thẳng vào mặt cô, Lâm Tố bị hơi nóng hun, nhìn Đào Mục Chi, nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cô nói chuyện, cánh tay cầm hai chai nước xuống xuống bên người, đồng thời rũ xuống còn có đôi mắt của cô. Đào Mục Chi nhìn cô, trên người cô hiện tại đang tản ra hơi thở không thuốc về bệnh nhân của anh, ngây thơ tủi thân.
“Không ăn cơm?” Dưới hơi thở này của cô, Đào Mục Chi hỏi một câu như vậy.
“Ăn.” Lâm Tố nói.
“Cùng nhau sao?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi chủ động hẹn cô cùng đi ăn, Lâm Tố phồng má, nhìn anh, nói: “Không cùng, chúng ta cũng không ăn cùng nhau được.”
Cô ăn cay, khẩu vị của Đào Mục Chi thanh đạm. Anh không thể ăn tôm hùm đất, cô cũng không thể nếm ra được hương vị cơm Tây, ăn cùng nhau kiểu gì.
“Cô muốn ăn gì?” Đào Mục Chi hỏi.
“Lẩu siêu cay.” Lâm Tố nói.
“Tôi mời cô.” Đào Mục Chi nói.
Đợi Đào Mục Chi nói đến đây, lúc này Lâm Tố mới nhìn thẳng về phía anh, giọng điệu bướng bỉnh: “Mời tôi làm gì?”
“Cảm ơn cô đã đến cổ vũ cho tôi.” Đào Mục Chi nói, “Tôi đều nghe được.”
Nghe được còn nhận nước trong tay nữ sinh khác, Đào Mục Chi nói như vậy xong, Lâm Tố không những không được trấn an, ngược lại còn nổi nóng thêm.
“Tôi không muốn ăn cùng anh.” Lâm Tố tức giận nói xong, quay người muốn đi.
Đào Mục Chi nhìn cô quay người rời đi, anh đứng tại chỗ im lặng một hồi, sau đó, hai ba bước đuổi kịp Lâm Tố, kéo cánh tay cô lại.
Bàn tay của người đàn ông bởi vì vận động mở trở nên nóng rực, nhưng lúc rời khỏi sân bóng, anh đã lấy khăn ướt lau qua, bàn tay khô ráo. Bàn tay khô ráo nhiệt độ cực nóng khiến cánh tay Lâm Tố tê rần, một giây sau, chai nước trong tay Lâm Tố bị Đào Mục Chi cầm đi.
Đào Mục Chi cầm nước của cô qua, vặn nắp chai ra, ngửa cổ uống.
Cánh tay bị kéo lấy, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn động tác uống nước của Đào Mục Chi, ánh mắt của cô trợn to, phản kháng nói: “Anh làm gì…”
Lời phản kháng của cô còn chưa nói xong, một tay khác của Đào Mục Chi nhẹ nhàng đặt trên mái tóc rối bù của cô. Vào khoảnh khắc ấy, lời nói của Lâm Tố giống như một viên đường chạy ngược trở về trong bụng cô.
Tay của Đào Mục Chi ở trên đỉnh đầu cô khẽ xoa.
Động tác thân mật này, khiến viên đường chạy ngược về kia tan ra trong ngực cô, Lâm Tố nếm được sự ngọt ngào tinh tế rõ nét.
Trị số lửa giận của cô bị anh nhẹ nhàng như vậy thoáng cái xoa tản đi.
Đào Mục Chi uống nước xong, tay cũng từ trên đỉnh đầu cô hạ xuống, Lâm Tố không có tiền đồ đứng bên cạnh anh, ngước mắt lên nhìn anh rồi lại ngắm anh.
“Nồi lẩu uyên ương được không?” Đào Mục Chi hỏi.
Ban nãy Lâm Tố nói muốn ăn nồi lẩu siêu cay. Đào Mục Chi không ăn được cay, nhưng hai người chọn lẩu uyên ương, một là nước dùng suông, một là siêu cay, chuyện này cũng được giải quyết.
“Được.” Lâm Tố đáp ứng.
-
Ăn lẩu vẫn là ăn bên cạnh trường, trước khi ăn, Đào Mục Chi đi đến sân bóng rổ trong nhà của trường tắm rửa thay quần áo khác. Làm xong những chuyện này, anh dẫn Lâm Tố rời khỏi đây.
Cuối tuần trong sân bóng rổ trong nhà có không ít học sinh đang chơi bóng, cũng có bạn gái chờ ở bên ngoài. Cô và Đào Mục Chi thế này, ngược lại thật sự có chút sống đôi tình nhân thanh xuân vườn trường.
“Đi đâu ăn?” Lâm Tố đi song song với Đào Mục Chi, hỏi một câu.
“Ngay ở bên cạnh trường học.” Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố không hỏi nhiều nữa, cô đi theo Đào Mục Chi, ra khỏi trường một lát, sau đó đi vào một con hẻm, đến một nhà trệt ở trong ngõ. Nơi đó hơi nóng nghi ngút, bây giờ đã đầy người ngồi ăn lẩu.
Kiểu quán ăn bình dân này tuy nhỏ, nhưng hương vị tuyệt đối không tầm thường. Lâm Tố không ngờ tới Đào Mục Chi lại biết một nơi thế này, mà sau khi đi vào, Lâm Tố cũng coi như là hiểu rõ vì sao anh biết.
Quán này tuy là quán bình dân, nhưng vệ sinh thật sự rất tuyệt, một con ruồi cũng không có. Bàn thấp ghế đẩu được lau sạch sẽ bóng loáng, vách tường trát gạch men sứ màu trắng, thậm chí cũng không hề có một chút vết dầu nào.
Đào Mục Chi dẫn Lâm Tố tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó hai người bắt đầu chọn món. Kiểu nồi dựa theo lời nói ban đầu đã chọn xong là nồi lẩu uyên ương, ngoài ra Lâm Tố chọn một đống thịt bò, thịt cừu, sách bò, tôm nõn, lát cá…
Dù sao cũng là Đào Mục Chi mời khách, cô muốn ăn cho sung sướng.
Nhưng dù cô chọn nhiều như vậy, ví tiền của Đào Mục Chi cũng không xẹp lại bao nhiêu. Kiểu quán ăn nhỏ gần trường học thế này, đồ ăn giá bình dân, cô chọn đầy cả bàn, cũng mới tốn hơn 200 tệ.
Nồi lẩu được mang lên rất nhanh, Lâm Tố muốn ăn siêu cay, nồi ớt đỏ cuồn cuộn, mang theo vô số quả ớt, chỉ nhìn đã sặc đến hoảng. Nhưng hai mắt Lâm Tố lại sáng lên, trước tiên nhúng một miếng thịt bò vào.
Trước khi nồi lẩu được mang lên, cô đã pha xong đĩa nước chấm. Miếng thịt bò rất mỏng, vừa nhúng đã chín, lúc miếng thịt bò chín sun lại, Lâm Tố cầm đũa chụp lấy, bỏ vào trong đĩa nước chấm một chút, sau đó bỏ vào trong miệng.
Thịt bò tươi mới vừa chín, nồi lẩu nóng hầm hập, đĩa nước chấm thơm ngon, ba loại hương vị hợp làm một bùng nổ ở trong miệng của Lâm Tố, cô kích động đến mức sắp cắn rơi mất lưỡi.
“Tuyệt vời!” Lâm Tố đồng thời khen ngợi.
Lúc nàng ăn, Đào Mục Chi cũng đã gắp miếng cá bên cạnh nước dùng suông. Nghe được lời khen ngợi của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc Đào Mục Chi nhìn qua, Lâm Tố cảm giác chỉ là tự mình hình dung, vẫn chưa đủ đủ hình dung ra mỹ vị từ thịt bò của nồi lẩu này. Cô lập tức cúi đầu gắp một miếng thịt bò lớn từ trong phần nồi của cô ra, sau đó chấm một chút vào đĩa chấm của cô, đưa cho Đào Mục Chi.
“Thật sự rất ngon, anh nếm thử đi!”
Lâm Tố gắp miếng thịt bò cứ như vậy đưa cả đũa đến trước mặt Đào Mục Chi, còn chưa sát lại gần, Đào Mục Chi đã ngửi được vị cay nức mũi. Giây phút thịt bò của Lâm Tố sát gần, lông mày xinh đẹp của anh khẽ chuyển động gần như không thể nhận thấy.
Mà cái khẽ động này, Lâm Tố vừa vặn bắt được.
Lâm Tố hậu tri hậu giác, nhỏ giọng nói: “À, anh không ăn cay…”
Lúc cô nói, tay cầm đũa của cô cũng theo lời nói của cô ngượng ngùng rút về. Nhưng tay cô còn chưa rút về hẳn, cổ tay của cô đã bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Cổ tay cô rất nhỏ, ngón tay thon dài của Đào Mục Chi sau khi nắm lấy đốt ngón tay anh còn có thể miết trên tĩnh mạch của cô. Lòng bàn tay người đàn ông lành lạnh, Lâm Tố ngước mắt nhìn về phía anh, trong khoảnh khắc cô nhìn qua kia, Đào Mục Chi ngậm miếng thịt bò, cắn đũa của cô.
Lựa đạo cắn chiếc đũa xuyên qua đũa truyền tới đầu ngón tay cô, truyền đến mạch máu và trái tim cô. Nhịp tim của Lâm Tố giống như cũng bị ăn cắn chặt, không động đậy được nữa.
Đào Mục Chi ăn hết thịt bò, buông lỏng đũa của cô ra.