Chương 13: Giống như một cây kẹo bông mềm mịn thơm ngọt trắng trẻo.
Lâm Tố không cảm thấy quấy rầy chút nào, ngược lại Đào Mục Chi muốn đến nhà cô, cô cảm thấy rất vui. Hai người cùng xuống xe, đi về phía chung cư mà Lâm Tố ở.
Lâm Tố sống ở tòa nhà trong cùng của tiểu khu, đi qua con đường tối và dài, Lâm Tố dẫn theo Đào Mục Chi quét thẻ tiến vào thang máy tòa chung cư cô ở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ này cũng không có người dùng thang máy, trong thang máy chỉ có hai người Lâm Tố và Đào Mục Chi. Sau khi Lâm Tô dựa vào thang máy, nhìn Đào Mục Chi.
“Bọn họ có mời anh vào nhà ngồi một lát không?” Lâm Tố hỏi.
Người Lâm Tố hỏi là các đồng nghiệp Đào Mục Chi tiện đường đưa về nhà. Anh đã nhận lời đến nhà cô ngồi một lát, bây giờ hai người đã lên thang máy đến nhà cô, nhưng cô còn canh cánh trong lòng đoạn đối thoại của hai người lúc trên xe.
“Không có.” Đào Mục Chi nói.
Nhận được đáp án vừa lòng, Lâm Tố cười nói: “Vẫn là tôi có phép lịch sự.”
Khen ngợi bản thân xong, cửa thang máy mở ra, Lâm Tố vui vẻ rời khỏi thang máy.
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng Lâm Tố sống là một thang máy một nhà, cả tầng có hai căn hộ. Cửa hai căn đối diện nhau, sau khi thang máy dừng lại, Lâm Tố đi về phía cửa nhà bên tay phải, ấn vân tay mở khóa cửa.
Chiều hôm nay cô đã rời khỏi nhà, trong nhà không bật đèn. Lâm Tố đi vào, mở đèn ở cửa, sau đó nhiệt tình mời Đào Mục Chi vào trong nhà của cô.
Đào Mục Chi theo lời mời của cô, đi vào trong nhà cô.
Nhà của Lâm Tố trên cơ bản không thể xem như là một ngôi nhà, nhiều lắm chỉ có thể xem như là một căn phòng ở. Nhà cô rất lớn, diện tích hẳn là không dưới 150m2, nhưng mà căn nhà lớn như vậy, không có bất kỳ đồ trang trí gì, thậm chí mặt trường vẫn là xi măng.
Ngoại trừ trang trí sơ sài, đồ đạc trong nhà của cô cũng cực kỳ thô sơ. Lọt vào tầm mắt chỉ có một cái tủ lạnh, một chiếc sofa, một cái bàn, một tấm thảm… Tủ lạnh không đặt ở chỗ nối liền phòng bếp và phòng khách, bàn và thảm ở chính giữa phòng khách, ghế sofa thì kỳ lạ đặt ở trước cửa sổ sát đất.
So sánh với xi măng thô ráp trên tường, sàn nhà tốt xấu gì cũng là gạch men sứ. Chỉ là gạch men sứ bị từng quyển tạp chí và từng tấm hình chụp tạp chí che phủ, xi măng màu xám khiến cả căn phòng có cảm giác lành lạnh hiu quạnh, mà ảnh chụp và tạp chí màu sắc tươi đẹp trên nền nhà lại khiến căn nhà này nhuộm màu hoang đường.
Nhà Lâm Tố không giống nhà, ngược lại giống như một sảnh triển lãm nghệ thuật biểu diễn lạnh lẽo.
Bên trong sảnh triển lãm này, căn nhà và gạch men có thể nhìn thấy đều có thể nhìn ra là những vật phẩm chất lượng, đắt đỏ. Cô cũng không phải là không có tiền trang trí, là cô không muốn trang trí, hơn nữa cũng đã quen sống trong căn nhà thế này.
Sau khi vào cửa, Lâm Tố cởi giày ra, đi chân trần giẫm trên tạp chí và ảnh chụp trên nền nhà. Cô giẫm qua những vật này, đi vào cửa căn phòng cuối phòng khách.
“Tôi tắm rửa thay bộ quần áo khác, anh tùy ý ngồi đi.” Lâm Tố cười nói xong với Đào Mục Chi, xoay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, cô cũng không đóng cửa phòng ngủ, tay của cô từ ngang eo tiến vào sau lưng, ngón tay di chuyển hai cái trên dưới áo, mở khóa nội y. Lam xong những chuyện này, hai tay cô buông thõng bên hông, vén góc áo cởi áo mình xuống.
Cô giống như là quên mất trong nhà có người, lại giống như quên mất cửa phòng ngủ không đóng, khom lưng trực tiếp cởi quần áo. áo trên quấn lấy mái tóc dài của cô, nhấc lên lộ ra vòng eo thon trắng nõn, ngay lúc được nhắc lên, Đào Mục Chi thu hồi lại ánh mắt.
Lâm Tố quả thực chưa từng mời người khác vào nhà mình, đạo đãi khách của cô giống y như nhà cô vậy, hoang đường vô cùng. Mà Đào Mục Chi giống như tập mãi thành quen, sau khi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ghế sofa trước cửa sổ sát đất.
Lâm Tố bảo anh tùy ý ngồi, nơi duy nhất có thể ngồi ở nhà cô cũng chỉ có chiếc sofa này. Đào Mục Chi đi qua từng quyển tạp chí cùng từng tấm hình trên nền nhà, cuối cùng đến trước sofa.
Trên sofa, vẫn là tạp chí và ảnh chụp.
Ánh mắt của Đào Mục Chi rủ xuống rơi trên tạp chí cũng tấm ảnh, anh nhìn thoáng qua, khom lưng cầm một quyển tạp chí.
Tạp chí không thể xem như là tạp chí bình thường, tương đối nổi tiếng, rất được người trẻ tuổi yêu thích, thậm chí lúc rảnh rỗi Đào Mục Chi nhìn thấy nhóm y tá của bệnh viện ôm tạp chí cùng tên xem.
Đây là quyển tạp chí giới giải trí, trên đó không ít ảnh chụp của minh tinh. Trong tấm ảnh của những minh tinh này, có ảnh do Lâm Tố chụp.
Lâm Tố là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, nếu không thì cũng sẽ không được tạp chí này mời hợp tác. Bắt đầu từ khi cô 18 tuổi, bộc lộ tài năng trong giới nhiếp ảnh gia, từ đó trên đủ kiểu tạp chí trong ngoài nước, đều có thể nhìn thấy được tác phẩm của cô.
Đào Mục Chi cầm tạp chí lật xem, lúc đang nhìn thì hướng cửa phòng ngủ truyền đến giọng của Lâm Tố.
“Sao anh còn chưa ngồi xuống thế?”
Cô vừa nói xong, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn sang, cái nhấc mắt này, ánh mắt cũng không hạ xuống nữa.
Lâm Tố vừa tắm xong, trên người vừa mới tắm xong của cô chỉ quấn khăn tắm màu trắng. Khăn tắm quấn từ ngực đến đùi, phần lớn diện tích da cô lộ ra bên ngoài, trắng nõn ướt át, giống như là có thể nhìn thấy giọt nước còn chưa lau khô trên đó.
Lúc đang tắm cô cũng gội đầu, khăn trùm đầu màu trắng quấn lấy mái tóc đen, chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ trắng nõn. Mặt cô căng bóng mịn màng, tinh xảo dịu dàng, đôi mắt trong veo như nai con, đôi môi căng mọng đỏ hồng, mang theo ánh nước nhàn nhạt.
Cô cứ như vậy xuất hiện trước mặt Đào Mục Chi, mà không hề cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc Đào Mục Chi nhìn về phía cô, Lâm Tố giống như là nhớ tới gì đó, nói: “A, anh xem tôi chỉ lo cho bản thân, còn chưa đưa gì cho anh uống này.”
Nói xong, Lâm Tố hỏi Đào Mục Chi: “Anh uống gì?”
Lâm Tố giống như cuối cùng đã nhớ ra đạo đãi khách, mi mắt Đào Mục Chi khẽ hạ xuống, nói: “Nước là được rồi.”
Nhận được đáp án, Lâm Tố cười hừ một tiếng, bĩu môi.
“Quả nhiên là người gia.” Lâm Tố đâm chọc một câu.
-
Lâm Tố đi lấy nước trong tủ lạnh. Ngoại trừ nước, cô còn cầm một lon bia cho mình uống. Cô cầm nước và bia đi đến cạnh sofa, hai tay đều cầm đồ, Lâm Tố giơ chân lên, quặp đầu ngón chân vào tạp chí và ảnh chụp trên sofa gạt xuống đất. Làm xong những chuyện này, Lâm Tố đặt mông ngồi trên sofa, giương mắt nhìn về phía Đào Mục Chi bên cạnh, cười nói.
“Ngồi đi.”
Lâm Tố nhớ đến anh là khách, lúc thu dọn sofa cũng thu dọn cho anh một góc có thể ngồi được. Đào Mục Chi nghe thấy cô nói xong, ngồi trên sofa.
Anh vừa ngồi xuống, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Lâm Tố đã giơ đến trước mặt anh.
“Nước của anh.”
Ghế sofa cũng không dài, hai người cho dù là ngồi mỗi bên cũng chỉ cách một cánh tay. Lâm Tố đưa nước cho Đào Mục Chi, anh nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn cô.”
“Khách khí gì chứ.” Lâm Tố cười lên. Sau khi nói xong, cô mở lon bia lạnh trong tay, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm to. Cái lạnh của bia lạnh thẩm thấu toàn thân, Lâm Tố thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Ahhh----”
Uống bia xong, Lâm Tố quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Trong nhà tôi chưa từng có người khác đến, anh là người đầu tiên đến nhà tôi.” Lâm Tố nói.
Lúc cô nói chuyện, Đào Mục Chi mở nắp chai nước khoáng, nói: “Vinh hạnh cho tôi.”
Cô sẽ không biết tiếp khách, cũng không biết tiếp khách thế nào, nhưng giống như nhà cô, Lâm Tố tự biết mình cũng không tiếp đón chu đáo. Chỉ có điều hôm nay cô cũng không phải nhắm vào việc tiếp đãi Đào Mục Chi.
Lon bia đặt bên môi, mi mắt Lâm Tố khẽ giương lên nhìn về phía Đào Mục Chi đối diện, lại uống mấy ngụm bia.
Tốc độ Lâm Tố uống bia rất nhanh, hai ba ngụm lon bia đã thấy đáy. Đào Mục Chi nhìn cô đặt lon bia bên môi, đầu lưỡi quét sạch mấy giọt bia cuối cùng.
“Có hương vị sao?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố lè lưỡi, uống xong mấy giọt bia kia, cô đặt lon bia xuống, đầu lưỡi liếm môi.
“Không, tôi coi như uống nước thôi.” Lâm Tố đáp.
Môi cô vì được đầu lưỡi liêm qua, trở nên ướt át hơn ban nãy. Ánh mắt Đào Mục Chi rơi lên trên đó, hỏi: “Vị cồn thì sao?”
Đào Mục Chi hỏi xong, ánh mắt của Lâm Tố dừng trên lon bia một lúc, sau đó nhìn về phía Đào Mục Chi.
Anh hỏi cô uống bia có nhận ra mùi vị không, lại hỏi cô có chất cồn có ảnh hưởng đến cô không, câu hỏi thứ nhất giống như bác sĩ tâm lý khám và điều trị, câu hỏi thứ hai không giống lắm.
Trong ánh mắt Lâm Tố lóe lên một tia hứng thú, cô không trả lời câu hỏi của Đào Mục Chi, ngược lại nhìn về phía anh, hỏi.
“Sợ tôi say rượu loạn tính hả?”
Giọng nói của cô có hơi khàn. Cho dù là ở trong căn nhà im ắng, giọng nói khàn khàn như vậy, cũng khiến không khí yên ắng này nhuộm một chút lửa nóng và mập mờ.
Lúc cô nói lời này, ánh mắt đã thay đổi, trong ánh mắt cô giống như mang theo ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng câu lấy, thử thăm dò...
Chất cồn quả thực có thể thôi thúc dục vọng của con người, đặc biệt là dục vọng đối với người khác phái.
Hơi thở quanh thân cô đã mông lung hỗn loạn.
Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Cô có thể loạn tính được sao?”
Toàn thân yêu khí của Lâm Tố bị một câu nói đánh tan.
Lâm Tố: “...”
Cô lãnh cảm.
Vào lần trò chuyện đầu tiên của hai người, cô đã nói cho anh biết rồi. Mà sau đó lúc khám và điều trị, anh nhiều lần nhắc đến, cô cũng xác nhận nhiều lần.
Đáy lòng Lâm Tố dâng lên một ngọn lửa.
Thế nhưng trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì, cô nhất định phải nhẫn nhịn, chuyện nhỏ không nhịn được tắc loạn mưu lớn.
Đôi mắt Lâm Tố ngây thơ chớp chớp, giống như là không chút để ý Đào Mục Chi nói cô như vậy. Cô giống như thật sự bị cồn công lên não, trong ánh mắt cũng tăng thêm chút can đảm.
“Tôi không loạn tính nổi với người khác, đối với anh thì không chắc.” Lâm Tố nói.
Cô nói xong, thân thể từ trên ghế sofa vọt lên, tiến đến bên cạnh Đào Mục Chi. Khoảng cách một cánh tay của hai người cũng bị rút ngắn đến không thấy, cô giống như ghé vào trong ngực anh, giống như một cây kẹo bông mềm mịn thơm ngọt trắng trẻo.
Cô ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt của cô phản chiếu bóng hình anh, bên trong toàn bộ là anh, còn có tâm ý ngượng ngùng hoảng loạn kích động không biết từ đâu của cô.
“Đào Mục Chi, tôi thích anh.”