Chương 14: Tôi biết thích và ý lại khác nhau thế nào.
Căn phòng vắng vẻ hiu quạnh vì câu tỏ tình này mà trở nên cực kỳ nóng bỏng. Lâm Tố quỳ chân bên cạnh Đào Mục Chi, sau khi tỏ tình, ánh mắt của cô trở nên dũng cảm lại dịu dàng. Thân thể cô dựa ngồi trên cánh tay Đào Mục Chi khoác trên lưng sofa, vào khoảnh khắc này không khí trở nên đình trệ ngọt ngào.
Đào Mục Chi ngồi trên ghế sofa, không hề động đậy. Anh nhìn Lâm Tố trước mặt, không thể phủ nhận cô là báu vật giữa trần gian. Được người phụ nữ như vậy tỏ tình, không có người đàn ông này có thể kiềm chế được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáy mắt của Đào Mục Chi vẫn sáng rực như cũ, giống như lời nghe được ban nãy không phải là lời tỏ tình của Lâm Tố. Anh nhìn qua Lâm Tố, giọng điệu bình thản.
“Lộ ra bộ mặt thật rồi?”
Sự dũng cảm và nhu tình nơi đáy mắt Lâm Tố phút chốc cứng lại.
Đầu lưỡi cô chống lên hàm trên, khống chế bản thân sắp thay đổi biểu cảm vì câu nói này của Đào Mục Chi. Mi mắt của cô rũ xuống rồi lại nhẹ nhàng nâng lên, đáy mắt như nước, ngây thơ nhìn anh.
“Anh nói gì vậy?”
Cô lại khôi phục dáng vẻ nhiệt tình như lửa.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột của cô, Đào Mục Chi vẫn bình tĩnh như cũ. Cảm xúc nơi đáy mắt anh thậm chí cũng không vì câu nói của cô mà nảy sinh bất kỳ sự biến hóa nào, anh vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, trong ngực là Lâm Tố đang cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bệnh nhân mắc bệnh tâm lý trong lúc khám và điều trị bởi vì ỷ lại, sẽ cho rằng mình yêu bác sĩ tâm lý.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, nghe anh phổ cập kiến thức, Lâm Tố nói: “Tôi cũng không phải đứa trẻ mười mấy tuổi, tôi biết thích và ỷ lại khác nhau thế nào.”
“Đúng vậy. Cô không phải.” Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cười một tiếng, bởi vì Đào Mục Chi không hiểu lầm tình yêu của cô đối với anh mà ánh mắt cô trở nên mừng rỡ.
“Vậy…” Lâm Tố vừa muốn nói chuyện, Đào Mục Chi cắt ngang lời cô.
“Cô chỉ muốn thắng.” Đào Mục Chi nói.
Mi mắt Lâm Tố vừa nâng, lời còn sót lại bị chặn ở trong cổ họng, mà bởi vì sự thẳng thắn của Đào Mục Chi, lúc cô ngước mắt, ý cười và nhu tình nơi đáy mắt đột nhiên không thấy. Cô chớp mắt lên xuống, vẫn đang quan sát Đào Mục Chi. Nhưng lời nói kế tiếp của anh, khiến cô hoàn toàn vứt bỏ lớp ngụy trang.
“Trong hai lần khám và điều trị trước, cô bị tôi gợi lên lòng háo thắng. Lần thứ hai tôi phớt lờ cô càng khiến cảm xúc của cô sụp đổ. Cô cảm thấy không thể bị động tiếp nhận quy tắc của tôi nữa, cho nên cô từ bỏ chống cự lại quy tắc của tôi, ngược lại tiến cận và lấy lòng tôi.”
“Cô muốn khiến tôi động lòng với cô.” Đào Mục Chi nói: “Nếu như tôi động lòng với cô, vậy tôi chính là sâu kiến bị cô nắm giữ, quyền chủ động nằm trên tay cô, giữa chúng ta cô muốn thắng mấy lần đều có thể.”
Đào Mục Chi vạch trần cô ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc như vậy, Lâm Tố cảm thấy lạnh cả người.
Trên người cô mặc áo tắm, thế nhưng Đào Mục Chi lại nhìn xuyên qua áo tắm, làn da, xương thịt của cô nhìn thẳng đến trái tim cô.
Những tâm tư đó của cô, trong mắt Đào Mục Chi, giống như trò vặt đậy một cái lồng trong suốt, mỗi một hoạt động của thân kinh và nhịp tim của cô, anh đều nhìn thấy rõ ràng.
Anh thấy trong mắt nhưng lại không nói, anh giống như mở ra đôi mắt của Thượng Đế, tương kế tự kế cùng cô diễn vở kịch này đến tận đây. Lúc cô trải thảm cho vở kịch này xong, chuẩn bị chuyển hướng kết thúc, anh đảo ngược tình thế, cắt cổ họng cô, uống cạn máu cô.
Ý cười và nhu tình ở đáy mắt Lâm Tố hoàn toàn biến mất.
Đào Mục Chi nói không sai, cô chỉ muốn thắng.
Giữa cô và Đào Mục Chi giống như một trận cờ. Ngay từ đầu, Đào Mục Chi đã nắm quyền chủ động, cô đã thu mất hai thành. Nếu cô muốn thắng thì không thể dựa vào hướng cờ Đào Mục Chi đi.
Cho nên cô đi một hướng cờ khác. Cô nắm giữ quyền chủ động, cô mời anh ăn cơm, xem anh chơi bóng, dẫn anh đi quán bar, cực điểm tất thảy thủ đoạn, khiến anh động lòng với cô.
Giữa nam và nữ, nếu như muốn nắm giữ người khác phái, phương pháp tốt nhất chính là khiến anh yêu cô. Trong cuộc yêu này, anh yêu cô không yêu, chỉ cần không yêu, cô sẽ nắm giữ quyền chủ động, có thể tùy ý gây khó dễ cho Đòa Mục Chi. Sau đó tra tấn, chán ghét, vứt bỏ...
Đào Mục Chi cũng thật sự đi theo đường cô chỉ, anh uống nước cô đưa, ăn thịt bò đũa cô gắp, và cùng cô đến quán bar, đưa cô về nhà… Anh giống như người đàn ông bình thường, rơi vào trong bẫy của cô.
Nhưng điều không ngờ tới chính là, anh giả vờ.
Lúc này Lâm Tố đột nhiên hiểu rõ một chuyện, trận đánh cờ giữa cô và Đào Mục Chi, ngay từ khi bắt đầu chính là Đào Mục Chi khơi màu. Thậm chí nói, Đào Mục Chi khơi mơi trận chiến này cũng là có mục đích. Dù cô thắng hay thua, chỉ cần cô và anh nghiêm túc, giữa bọn họ, Đào Mục Chi vĩnh viễn là người chiến thắng.
Cô bị Đào Mục Chi chơi đùa.
Cảm giác dần dần mới hiểu ra thế này, cộng thêm cảm giác thất bại thảm hại khiến cảm xúc Lâm Tố hoàn toàn mất khống chế. Mà đây còn không phải là điều duy nhất khiến cô cảm thấy thất bại, còn có một điều nữa, đó chính là dung mạo cô cho rằng đủ hấp dẫn một người đàn ông yêu mình, nhưng tuyệt đối không ngờ tới toàn bộ quá trình Đào Mục Chi đều tỉnh táo, hoàn toàn không vì cô mà lay động.
Cô chẳng những thua, còn bị xem thường.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mà giữa việc thua và bị nhục nhã, thế mà Lâm Tố lại cảm thấy bị nhục nhã càng khiến cô khó tiếp nhận hơn, thậm chí quên mất cảm giác thất bại thua trận.
“Anh không thích tôi?” Mắt Lâm Tố nhìn chằm chằm vào Đào Mục Chi hỏi.
Lúc cô hỏi câu này, giống như trẻ con ở nhà trẻ, bởi vì viên kẹo đánh cược mà tức giận.
“Không thích.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Vì sao cô hỏi vấn đề này chứ!? Để Đào Mục Chi vũ nhục cô hai lần!
Biểu cảm của cô bởi vì Đào Mục Chi không thích cô trở nên lúc xanh lúc trắng, trên ghế sofa Đào Mục Chi thu lại cánh tay khoác trên lưng sofa, đứng lên.
“Tôi nên đi rồi.” Sau khi Đào Mục Chi đứng lên, rũ mắt nhìn Lâm Tố nói.
Lâm Tố ngước mắt nhìn anh, trong mắt không thể nói lên được là biểu cảm gì.
“Cảm ơn nước của cô.” Đào Mục Chi nói.
Cô không trả lời, mà Đào Mục Chi cũng không quên sự lịch sự của một nam giới phẩm chất cao.
Nói xong những lời này, Đào Mục Chi xoay người rời khỏi sofa, đi đến chỗ huyền quan. Ánh mắt Lâm Tố di chuyển theo bóng lưng của anh, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh đứng ở huyền quan.
Đào Mục Chi dừng bước, quay đầu lại. Ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn Lâm Tố quấn khăn tắm trên sofa, giống như là một bệnh nhân bình thường ăn mặc chỉnh tề.
“Chúng ta không thích hợp duy trì quan hệ hiện tại.
Giữa bác sĩ tâm lý cùng bệnh nhân, không thể có quá nhiều tiếp xúc riêng tư. Từ buổi chiều chơi bóng rổ, đến cùng nhau ăn cơm, uống rượu, đến bây giờ là Lâm Tố tỏ tình với anh. Bất kể là tỏ tình xuất phát từ cái gì, giữa Đào Mục Chi và cô đều không nên tiếp tục tồn tại mối quan hệ bệnh hoan này.
“Nhưng lời tôi từng nói vẫn còn tính.” Đào Mục Chi nói.
Vào lần gặp mặt đầu tiên của hai người, Đào Mục Chi nói cho cô biết, nói anh sẽ không để cô chết. Bây giờ bọn họ đã không phải là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, nhưng câu nói này vẫn không thay đổi.
“Tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp và giỏi hơn tôi cho cô.” Đào Mục Chi nói.
Lời này của Đào Mục Chi xuất phát từ tránh tị hiềm, nhưng ở trong tai Lâm Tố ban nãy tỏ tình bị từ chối, lại là một lần từ chối nữa. Lâm Tố không biết, vì sao cô tỏ tình một lần mà nhận được những ba lần từ chối của Đào Mục Chi.
“Không cần anh kết thúc mối quan hệ của chúng ta, là tôi kết thúc mối quan hệ của chúng ta. Ngoài ra, có cả đống bác sĩ tâm lý giỏi hơn anh, không cần anh giới thiệu, tự tôi có thể tìm.” Lâm Tố nói.
Đây xem như là lần cuối cùng gặp mặt Đào Mục Chi, cô cũng không thể chịu được tất cả quyền chủ động đều nằm ở chỗ Đào Mục Chi.
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi khẽ gật đầu: “Được.”
Sau khi nói xong, Đào Mục Chi nói: “Ngày mai tôi sẽ liên hệ cô gặp bác sĩ tâm lý mới.”
Lâm Tố: “...”
Không phải tôi nói là có thể tự mình tìm sao? Vì sao còn phải là anh liên hệ giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho cô!?
Lâm Tố nổi đóa.
Cô giống như nắm quyền chủ động lại giống như không có. Trong trạng thái cảm xúc bị dồn nén, Đào Mục Chi xoay người rời khỏi huyền quan. Chỉ chốc lát sau, tiếng mở cửa vang lên, theo đó là một tiếng vang “cạch” rất nhỏ, cửa đóng lại. Đào Mục Chi đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Phòng khách lạnh lẽo, thậm chí tường xi măng còn tỏa ra ý lạnh, Lâm Tố chỉ mặc áo tắm, lan da cô lạnh buốt nhưng trái tim lại nóng rực.
“Bộp!” Lâm Tố ném lon bia trong tay rơi trên mặt đất.
“Tức chết tôi rồi!!!” Lâm Tố mắng to một câu, “Đào Mục Chi, đười này tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Lâm Tố giống như phát tiết mắng xong, sau khi mắng xong cô nằm sấp trên ghế sofa, áp chế lại nhịp tim bởi vì phẫn nộ mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Được thôi. Lần này cô và Đào Mục Chi hoàn toàn không có quan hệ gì.
-
Lúc Đào Mục Chi đang chờ thang máy, nghe thấy trong nhà Lâm Tố truyền đến tiếng đập. Ánh mắt anh không thay đổi, từ đầu đến cuối dừng trên thang máy. Thang máy vừa đến, Đào Mục Chi vào trong, ấn đi xuống.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng 1, bảo an đang tận tụy ngồi trước chung cư ngẩn người. Nghe được tiếng thang máy, anh ta treo nụ cười trên mặt, muốn chào hỏi hộ gia đình. Đợi nhìn thấy Đào Mục Chi ra khỏi thang máy, trong mắt bảo an lướt qua một tia kinh ngạc.
Anh ta không ngờ Đào Mục Chi nhanh như vậy đã rời đi. Thông thường vào thời gian muộn như vậy, phụ nữ dẫn đàn ông về nhà, thường đều là muốn qua đêm.
Sự giật mình trong mắt anh ta quá rõ ràng, ngược lại quên mất cả chào hỏi Đào Mục Chi. Lúc Đào Mục Chi nhìn về phía anh ta, hơi gật đầu với anh ta, coi như là chào hỏi. Bảo an lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu với anh.
Giữa lúc anh ta gật đầu, Đào Mục Chi đã mở cửa chung cư đi ra ngoài.
Rời khỏi chung cu, bóng lưng người đàn ông biến mất trên con đường nhỏ tịch mịch của tiểu khu.
Đào Mục Chi dọc theo con đường lúc đến, rất nhanh đã đi đến cổng tiểu khu. Xe của anh còn dừng ở ven đường, Đào Mục Chi mở khóa xe, mở cửa lên xe.
Cửa xe đóng lại, khoang xe trở thành một không gian khép kín. Trong không gian này, chỉ có bản thân Đào Mục Chi.
Bóng cây trên đường bao trùm lên xe, che khuất ánh đèn loang lổ, sắc mặt của Đào Mục Chi giấu trong bóng đêm đen như mực. Anh nghe thấy hô hấp của mình, hai tay vịn trên vô lăng cứng rắn, đè nhịp tim của mình xuống.
-
Đào Mục Chi rời khỏi tiểu khu nhà Lâm Tố, lái xe về phía nhà lớn nhà họ Đào.
Nhà lớn nhà họ Đào nằm ở Khang Sơn thành Bắc thành phố A, là một khu nhà phong cách dân quốc, vườn hoa siêu lớn, đủ loại cây cối, giống như công viên tư nhân. Nhà lớn giấu mình giữa rừng núi, hòa mình vào thiên nhiên, hào nhã tịch mịch.
Sau khi lái xe vào cổng lớn, phải đi qua một đoạn đường mới có thể đến nhà chính. Đào Mục Chi lái xe đến cổng nhà chính, tài xế đã đợi sẵn.
Gọi một tiếng “Thiếu gia”, tài xế lái xe đi, Đào Mục Chi thì tiến vào nhà chính.
Còn chưa tiến vào nhà chính, thím Tề quản gia trong nhà đã đi mở cửa. Thím Tề là người hầu nữ của nhà họ Đào, lúc Đào Mục Chi còn chưa ra đời đã làm việc ở đây, đối với Đào Mục Chi mà nói, thím Tế cũng coi như là nửa trưởng bối của anh.
Lúc thím Tề nhìn thấy Đào Mục Chi, trên khuôn mặt hơi mập cũng tràn ngập ý cười, hỏi Đào Mục Chi một câu: “Trở về rồi?”
Sau khi hỏi xong, thím Tề quay đầu nói một tiếng với ông cụ và bà cụ trong phòng khách.
“Lão gia phu nhân, thiếu gia trở về rồi.”
Thím Tề vừa mới nói xong, một giọng nói già yếu vang lên.
“Còn trở về làm cái gì? Ở bên ngoài luôn đừng có về nữa là được.”
Ông cụ vừa nói xong, bà cụ bên cạnh phụ họa một câu.
“Đúng thế đúng thế, cuộc sống của người trẻ tuổi nhiều màu sắc, trở về ở cùng với ông bà già chúng ta vô vị biết bao!”
Hai ông bà người tung kẻ hứng, bởi vì anh về muộn mà nổi cáu giận dỗi. Nghe thấy lời của hai ông bà, trong mắt Đào Mục Chi hiện lên ý cười.
“Cháu xin lỗi. Không phải cháu trở về rồi sao.”
Đang nói chuyện, Đào Mục Chi đã đi vào phòng khách.