Chương 16: Anh đến hay không?
Lâm Tố hẳn nên tự mình lái xe đến, chiếc xe thể thao mui trần của Lại Tân, vừa lái là nhanh như chớp, gió thổi khiến cô đau cả đầu. Nửa tiếng sau, hai người đến bãi đỗ xe ngầm của quầy bar AU, Lâm Tố đỡ lấy mái tóc rối bù xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lâm Tố dùng ngón tay vuốt lại mái tóc một chút. Không đợi Lại Tân khóa xong xe, cô đã đi về hướng thang máy của bãi đỗ xe ngầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố là sâu rượu, từ hai năm trước đã bắt đầu nát rượu, sau đó một số rượu cô đã dần dần uống đến nhàm chán, sẽ đi đến các loại quán bar tìm rượu mới có thể kích thích được vị giác của cô.
Cô là khách quen của quán bar AU, cho nên vừa mới tiến vào quán bar, barkeeper nhiệt tình chào hỏi cô.
“Cô Lâm, lâu rồi không gặp.”
Quả thực đã lâu không gặp, có lẽ tầm hai tuần đi chăng. Ban đầu mỗi tuần Lâm Tố đến nơi này hai ba lần, từ sau khi Đào Mục Chi khám và điều trị cho cô, tâm tư của cô toàn bộ đặt ở trên việc đấu trí đấu dũng với Đào Mục Chi, ngay cả rượu cũng đều không sao uống được.
Nghĩ đến Đào Mục Chi, đáy lòng Lâm Tố lại nghiến răng nghiến lợi một trận.
Tên đàn ông xấu xa!
“Tôi đặt phòng rồi, ở tầng 2.” Lúc Lâm Tố nghĩ đến Đào Mục Chi hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lại Tân cũng đã tiến vào quán bar. Barkeeper chào hỏi anh ta xong, anh ta nói với Lâm Tố một câu như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quán bar AU là quán bar cao cấp nhất thành phố A, ngoại trừ các loại rượu ra, nhảy nhót, ban nhạc, đầy đủ mọi thứ. Thậm chí cũng vẫn có vài món phục vụ khác.
Chẳng qua là bình thường Lâm Tố sẽ không chọn những loại phục vụ khác, chỉ ở ghế dài tầng 1 thử rượu, thậm chí nhảy cũng không ra nhảy. Ca khúc quán bar AU chọn chủ yếu rất một lời khó nói hết, đều là máy ca khúc nhạc đỏ trên mạng, nghe không có chút thú vị gì hết, cũng không khơi dậy được hứng thú nhảy nhót trong cô.
Nghĩ đến nhảy, Lâm Tố lại nhớ đến hôm thứ bảy cùng Đào Mục Chi ở trong quán bar “sạch” kia nghe được “Tình đầu”. Cô cau mày, nói với Lại Tân: “Đi thôi.”
Lâm Tố đồng ý cùng anh ta đến uống một ly, nhưng rõ ràng cô tâm sự nặng nề, đối với việc cùng anh ta uống một ly cũng không để trong lòng lắm. Đối với sự mất kiên nhẫn và lạnh nhạt của cô, Lại Tân cũng không ngại, cô có thể đến đây là được rồi, cái khác đều không quan trọng.
Hai người cùng đi đến phòng bao tầng 2.
-
Phòng bao tầng 2 với ghế dài tầng 1 không giống nhau, tầng 1 của quán bar có quầy bar, có sân khấu âm nhạc, còn có đủ các nam nữ thanh niên xao động, rộn ràng vui vẻ, chướng khí mù mịt. Ghế dài tầng 1 giống như là chìm trong khe hở giữa đám chướng khí mù mịt, ngay cả không khí cũng không lưu thông thuận lợi.
Tầng 2 tốt hơn nhiều, phòng bao độc lập, thị giác đỉnh cấp, ngồi trong ghế dài phòng bao, phía sau là kính, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhìn thấy bên dưới, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong. Cực kỳ bí ẩn, lại thể hiện rõ địa vị.
Đến phòng bao, âm nhạc ầm ĩ bên ngoài bị giam lại. Lâm Tố ngồi trên ghế dài, Lại Tân thì ngồi cách cô không xa. Cho dù mục đích của anh ta như thế nào, nhưng ngay từ khi bắt đầu Lại Tân cực kỳ nho nhã cũng thân sĩ, hiểu được cần duy trì khoảng cách thích hợp với phụ nữ, để tránh khiến đối phương khó chịu.
“Uống gì?” Lại Tân hỏi.
Mặc dù Lâm Tố đi theo Lại Tân tới, nhưng hoàn toàn là để muốn dời sự chú ý, cô không muốn nhận được điện thoại của Đào Mục Chi nữa, sau đó một lần một lần nhắc nhở cô thất bại chuyện tỏ tình tối qua.
Nhưng chờ đến phòng bao, cô cầm điện thoại ra, trên màn hình di động không có cuộc gọi nhỡ nào, cô lại rối loạn lưỡng cực. Cô nói cô muốn cùng đàn ông ra ngoài uống rượu, anh thật sự không gọi điện qua quấy rầy cô luôn. Thật sự là một bác sĩ tốt, cũng thật sự là không có một chút hứng thú nào với cô.
Đáy lòng Lâm Tố dâng lên một trận lửa lớn.
“Muốn chút rượu lạnh.” Lâm Tố nói.
Nghe cô nói xong như vậy, Lại Tân nhìn cô, ngược lại mỉm cười, nói: “Rượu cũng chính là uống lúc lạnh, uống xong đều sẽ nóng.”
Lâm Tố nhìn anh ta một cái.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lại Tân không nói gì nữa, chỉ nói với barkeeper bên cạnh: “Dựa theo yêu cầu của cô Lâm.”
Anh ta dặn dò xong, barkeeper gật đầu đáp lại, sau đó rời khỏi phòng bao.
-
Sau khi Lại Tân chọn rượu không bao lâu, từng loại rượu đã được mang lên. Lâm Tố cầm một ly Whisky đầy đã lên uống một ngụm, cảm giác Whisky lạnh buốt cóng đến mức đầu lưỡi cô tê dại, Lâm Tố uống hết một ly rượu, mùi vị gì cũng không nếm ra được.
Cô lại cầm ly thứ hai lên.
Lâm Tố uống rượu hoàn toàn giống như đang uống nước, số độ của một ly Whisky thế này, người tửu lượng bình thường không tốt uống xong, rất dễ váng đầu. Nhưng Lâm Tố không hề, sau khi cô uống xong một ly, lại cầm một ly lên uống, vừa uống vừa nhìn về phía dưới tầng.
Dưới tầng bây giờ đã náo nhiệt, không biết chơi ca khúc gì, nam nữ trên ghế dài đều giẫm trên ghế điên cuồng, giống như hiện trường cắn thuốc đến váng đầu vậy.
Không thể không nói, từ phía trên nhìn xuống rất thú vị.
Lại Tân uống rượu, nhìn Lâm Tố, sau khi bắt đầu, anh ta hỏi: “Người vẫn luôn gọi điện thoại cho cô là ai thế?”
Lâm Tố quay đầu, nhìn thoáng qua Lại Tân. Lúc cô nghe điện thoại của Đào Mục Chi, Lại Tân ở ngay bên cạnh, tất nhiên cũng nghe được lời cô nói với người trong điện thoại.
“Bác sĩ tâm lý.” Lâm Tố nói. Sau khi cô nói xong, bổ sung thêm một câu: “Bác sĩ tâm lý trước.”
Liên quan đến vấn đề tâm lý của Lâm Tố, thật ra trong giới có lời đồn. Chẳng qua là tình huống cụ thể mọi người không biết rõ lắm, chỉ biết là tính tình cô không tốt, lúc làm việc, âm tình bất định, khi thì hưng cảm đến nổi trận lôi đình, khi thì âm dương quái khí cười lạnh liên tục.
Nhưng là nhiếp ảnh gia bình thường có chút bản lĩnh, phần lớn trên công việc đều sẽ tương đối quái dị, cũng không coi trọng vấn đề này. Lúc ấy lâm Tố nói cô lãnh cảm, anh cũng cho rằng là vì từ chối nên cô bịa lý do. Nhưng hôm nay lúc anh hẹn gặp Lâm Tố, cô vốn không có chút hứng thú nào, sau khi nhận một cuộc điện thoại thì đồng ý sẽ cùng anh ta đi uống rượu.
Nghe xong lời Lâm Tố nói, Lại Tân mỉm cười, nói: “Anh ta đã làm những gì, khiến cô biến anh ta thành bác sĩ tâm lý trước?”
Lâm Tố: “...”
Cô tưởng rằng rời khỏi Đào Mục Chi, cô có thể quên được phiền não Đào Mục Chi mang đến cho mình, nhưng mà một câu của Lại Tân, lại khiến cô nhớ đến chuyện hôm qua. Lâm Tố nhíu mày, mí mắt cũng không nâng lên, nhưng bên trong biểu cảm của cô, Lại Tân đã bắt được mấy chữ lớn “Bởi lo chuyện bao đồng”.
Lại Tân là người đàn ông rất biết nhìn ánh mắt phụ nữ, người phụ nữ giống như Lâm Tố, đối với cuộc sống cá nhân cực kỳ nhạy cảm, sẽ không dễ dàng nói chuyện cùng anh ta sâu thêm. Thấy cô mất kiên nhẫn, Lại Tân nhún vai, nói: “Cô không muốn nói thì tôi không hỏi.”
Lâm Tố xác thực không muốn nói, cô ra ngoài chính là để thoát khỏi chuyện này, kết quả sau khi ra ngoài vẫn cùng người khác nói về chuyện này, vậy cô cùng Lại Tân ra ngoài còn có ý nghĩa gì nữa.
Lâm Tố cầm ly rượu, uống hai ly. Hai ly rượu vào trong bụng, trong bụng Lâm Tố đã bắt đầu bùng cháy. Mùi rượu quả thực đối với cô không có chút kích thích nào, nhưng chất cồn thì có. Cồn kích thích thần kinh não của cô, ký ức liên quan đến tối thứ bảy dần rõ ràng trong đầu cô.
Có một số chuyện chính là như vậy, bạn càng trốn tránh, nó càng chui vào trong đầu óc của bạn. Nghĩ tới đây, Lâm Tố uống một ly rượu, hỏi Lại Tân: “Đàn ông các anh thích gì?”
Cô vừa mới nói xong, động tác đang uống rượu của Lại Tân dừng lại, anh ta nhìn về phía Lâm Tố, hỏi: “Gì cơ?”
“Anh không phải là đàn ông sao, anh mời tôi uống rượu, là thích điểm gì ở tôi?” Lâm Tố nói.
Lúc bắt đầu Lại Tân còn có chút giữ ý, nhưng lời nói của Lâm Tố lại nói thẳng hành vi của hai người hôm nay ra, anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi nhướng mày.
Thích của anh ta với Lâm Tố cũng không phải là vì kỹ thuật chụp hình của cô, mặc dù trong giới cô là nhiếp ảnh gia số một số hai.
Làm một người mẫu, định vị sự nghiệp chính là một phần công việc của Lại Tân. Anh ta có dáng người có giá trị nhan sắc, ảnh chụp của Lâm Tố tất nhiên có thể chụp ra được linh hồn của anh ta, nhưng người bình thường mà nói, chỉ nhìn vóc dáng và giá trị nhan sắc của anh ta cũng đủ rồi.
Trong vòng danh lợi công việc này, tiếp xúc với nhau cũng đều là đám người vẻ vang xinh đẹp, khi có hứng thú với một người, cái hấp dẫn ngay từ đầu thường đều là vẻ bề ngoài kia.
Mà dưới lớp da đó, chính là dục vọng của thân thể.
Thật ra không riêng gì anh ta, đàn ông đều như thế.
Lại Tân đánh giá Lâm Tố.
Lâm Tố hôm nay cũng không có để tâm đến ăn mặc nhiều lắm, thế nhưng hoa hồng không cần giấy gói lấp lánh đẹp mắt vẫn rực rỡ như cũ. Cô chỉ mặc áo hai dây và quần cộc đơn giản, da thịt trắng nõn, đường cong lả lướt, xương quai xanh mảnh khảnh và đôi chân dài thẳng tắp, bất kỳ chỗ nào cũng khiến anh ta thích.
Nhưng Lâm Tố hỏi trắng ra như vậy, Lại Tân cũng không thể trả lời cô trắng ra như vậy được.
“Đàn ông thích sự ủng hộ về mặt tinh thần.” Lại Tân nói.
Lâm Tố: “...”
Ủng hộ tinh thần chính là, hy vọng người phụ nữ thích anh ta, ái một, sùng bái… Nhưng không đúng nha, hôm qua cô tỏ tình với Đào Mục Chi, anh cũng không thích mà.
“Còn gì nữa?” Lâm Tố hỏi.
Anh ta quả thực chưa nói hết, sau khi Lâm Tố hỏi xong, Lại Tân quan sát cô một chút, nói: “Còn thích thân thể mỹ lệ.”
Lâm Tố: “...”
Chính là nói, đàn ông thích phụ nữ ái mộ sùng bái anh ta, lại say đắm phụ nữ lên giường với anh ta.
Loại đàn ông xấu xa.
Sau khi Lại Tân nói xong, Lâm Tố hơi nhướng mày, uống rượu không nói thêm nữa, giống như đối với lời nói này của anh ta cô từ chối cho ý kiến. Lại Tân thấy cô không nói tiếp, lại tiếp tục chủ đề này.
“Nhưng loại thứ nhất là phương diện tâm lý. Nếu như đàn ông thích như vậy, đại diện cho việc anh ta cũng yêu thương người phụ nữ. Mà loại thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần thúc giục hormone, thân thể mỹ lệ của người phụ nữ đối với đàn ông có sức hấp dẫn chí mạng.”
Lâm Tố: “...”
Cho nên nói, trái ngược với yêu thích trên phương diện tâm lý, đàn ông càng dễ dàng đắm chìm trong sức hút đến từ thể xác của phụ nữ.
Lâm Tố nghe xong, quay đầu nhìn về phía Lại Tân, mà Lại Tân cũng đang nhìn cô. Phòng bao của quán bar, bởi vì chủ đề này mà bầu không khí trực tiếp trở nên nóng bỏng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lâm Tố nói: “Cho nên tôi thích anh, và tôi lên giường với anh, anh cùng thích tôi lên giường với anh hơn?”
Lời nói kia của Lại Tân chính là có ý này, cũng là ý đồ này, chờ Lâm Tố chủ động nói ra. Lâm Tố nói xong, Lại Tân mỉm cười, đáp: “Đúng vậy.”
Lâm Tố nhìn qua anh ta, giống như nghĩ thông suốt một chuyện, sau khi nghĩ thông, che giấu cảm xúc trong mắt, khôi phục lại như thường.
Sự thăm dò và chưa rõ trong mắt cô trong nháy mắt biến thành lạnh nhạt, cô giống như lợi dụng anh ta trả lời một câu hỏi. Sau khi lấy được đáp án cô muốn rồi, thì khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Cô cầm lấy ly rượu, một ngụm xử lý sạch Vodka, nói với Lại Tân.
“Hết hi vọng đi, tôi thật sự lãnh cảm.”
Lại Tân: “...”
-
Sau chủ đề nóng như lửa, hai người không tiến triển chút nào, thậm chí trở về vạch xuất phát. Lâm Tố uống rượu như uống nước sôi để nguội, nhìn trận cuồng hoan ở dưới tầng, cảm xúc không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Lại Tân vẫn ngồi ở vị trí anh ta ngồi lúc đến, cũng không sát gần về phía cô. Chỉ là dưới tình huống như vậy, sự kiên nhẫn của anh ta đối với Lâm Tố cũng theo từng ly rượu mà biến mất đến hầu như không còn.
Sau khi không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, Lâm Tố cũng không hề say, chỉ là cả bụng nước lõng bõng. Cô đứng dậy từ ghế dài, Lại Tân liếc nhìn cô, hỏi: “Cô muốn đi?”
“Không đi.” Lâm Tố nói, “Tôi đi toilet một chuyến.”
Tuy nói uống rượu cùng Lại Tân không có gì thú vị, nhưng uống rượu thì thú vị.
Nói xong, Lâm Tố nhìn thoáng qua vỏ chai rượu to nhỏ trên bàn, nói với Lại Tân: “Hôm nay coi như tôi mời.”
Lại Tân mời cô uống rượu là vì muốn lên giường với cô, kết quả là cô lãnh cảm từ chối thẳng thừng anh ta không nói, còn uống của anh ta mấy vạn tiền rượu, chuyện này cho dù là ai cũng không muốn làm kẻ vung tiền như rác.
Cô cũng không phải không có tiền, cũng không muốn thiếu nợ anh ta.
Sau khi nói xong, Lâm Tố rời khỏi phòng bào.
-
Tầng 2 của quán bar có toilet, Lâm Tố đi qua hành lang, từ hành lang đến toilet khoảng cách ngắn ngủi, Lâm Tố đã thấy ba đôi nam nữ ôm nhau. Bầu không khí giữa đôi lứa cuồng nhiệt, dưới hormone sôi sục và âm nhạc, ba đôi nam nữ này sắp cởi quần áo chất đống rồi.
Bọn họ chưa chắc đã quen biết, có thể hôm nay mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng đã có thể làm những chuyện này. Lại Tân nói không sai, sự quấn quýt si mê và nắm giữ về thể xác quả thực dễ làm hơn tình cảm rất nhiều.
Lâm Tố đi đến cạnh bồn rửa mặt rửa mặt.
Nói gì đi nữa dù tửu lượng của cô lớn nhưng dưới tình huống uống nhiều rượu như vậy, cô vẫn có chút váng đầu.
Chẳng qua là những chuyện này đều không ở trong phạm vi có thể khống chế.
Rửa mặt xong, Lâm Tố rút hai tờ khăn giấy, lau loạn một lúc rồi đi về hướng phòng bao.
Trên đường trở về, Lâm Tố không chút kinh sợ đi qua ba đôi nam nữ kia.
Hành lang tầng 2 quán bar một đầu nối với toilet, một đầu khác thì liền với cửa sổ sát đất. Kính của cửa sổ sát đất và trong phòng bao không giống nhau, phía trên có thể nhìn xuống phía dưới, phía dưới cũng có thể nhìn lên trên.
Lâm Tố đứng như vậy trước cửa kính, trong ghế dài ngược lại có không ít đàn ông nhìn thấy cô, nâng ly huýt sáo về phía cô.
Bình thường đến quán bar, cũng thường thấy tình cảnh như vậy. Cô có thể hấp dẫn nhiều đàn ông như vậy, sao lại không hấp dẫn được Đào Mục Chi nhỉ?
Nghĩ đến đây Lâm Tố lại lập tức nổi nóng, cô không nghĩ nữa, xoay người muốn trở về phòng bao. Cô đi đến cửa phòng bao, đẩy cửa muốn đi vào trong, nhưng trước khi đi vào, cô xuyên qua cửa kính trên cửa, thấy được Lại Tân bên trong.
Có lẽ là chờ lâu cô không đến, Lại Tân ngồi vào vị trí ban nãy cô ngồi. Anh ta rót rượu cho cô, rót xong lại từ trong túi áo lấy ra một túi nhỏ chứa đồ gì đó ra, rắc vào trong ly rượu của cô.
Nhìn đến đây, bóng hình của Lâm Tố từ trước cửa kính rời đi.
Mà Lại Tân vừa vặn làm xong tất thảy mọi chuyện, sau khi đổ thứ đó vào trong ly rượu của Lâm Tố, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Cửa phòng bao đóng chặt, sau kính không có một ai. Lại Tân thu hồi ánh mắt, cầm ống hút bên cạnh, khuấy đều trong ly của Lâm Tố.
-
Sau khi Lâm Tố rời đi trước cửa kính, trở lại chỗ cửa sổ sát đất, cầm di động gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng Đào Mục Chi không có tí tình cảm gì truyền đến.
“Alo.” Đào Mục Chi đáp lời, Lâm Tố liếc mắt.
Trước tiên cô dừng không nói chuyện, sau đó cô khẽ thở dốc một tiếng, giọng cô giống như lông vũ lướt qua cổ họng, cực kỳ yếu ớt, nói với Đào Mục Chi ở đầu kia điện thoại.
“Đào Mục Chi, hình như tôi bị hạ thuốc rồi.”
Giọng của người phụ nữ truyền qua điện thoại, mang theo chút run rẩy tê dại, so với thực tế nghe được càng càng trêu ghẹo cõi lòng. Lâm Tố nói xong, chờ Đào Mục Chi đến anh hùng cứu mỹ nhân.
Đào Mục Chi: “Thuốc gì?”
Lâm Tố: “...”
Cái gì mà thuốc gì? Cô ở quán bar đó, đương nhiên là thuốc kích dục rồi đại ca!
Lâm Tố tức giận đến bốc hỏa, nhưng vẫn muốn tiếp tục ngụy trang thành không chút sức lực, cô thở khẽ một tiếng, nói: “Không biết. Tôi cùng một đồng nghiệp ra ngoài uống rượu, vốn đang yên đang lành, nhưng sau khi uống ly rượu anh ta đưa cho tôi, bây giờ cảm thấy toàn thân nóng lên.”
Nói đến đây, Lâm Tố bổ sung một câu.
“Hình như tôi bây giờ không lãnh cảm rồi.”