Hoa hồng mềm gai

Chương 19: Bạn gái tôi đang giận dỗi tôi, không cho tôi vào phòng.
 
Sau khi Lâm Tố đồng ý, Đào Mục Chi bế cô đặt lên giường xong, đi vào phòng tắm. Lâm Tố nằm trên giường, vô cùng buồn chán đợi Đào Mục Chi tắm xong.
 
Muốn thắng Đào Mục Chi cũng thật khó khăn, lề mà lề mề đến bây giờ, cơm đến miệng rồi anh còn muốn đi tắm trước. Đàn ông đối với chuyện này không phải đều rất gấp gáp sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố nằm ở trên giường, lông mày không kiên nhẫn nhíu lại.
 
Dù sao bây giờ trong phòng chỉ có mình cô, Lâm Tố cũng buông lớp ngụy trang xuống, ngồi dậy dựa trên giường, quan sát căn phòng Đào Mục Chi thuê.
 
Lâm Tố từng ở rất nhiều khách sạn, nhưng chưa bao giờ ở cùng với đàn ông. Không thể không nói, khách sạn vẫn vô cùng biết điều. Phòng giường lớn phù hợp với các cặp đôi, đồ trang trí trong phòng đối với các cặp đôi mà nói cực kỳ thuận tiện, ngay cả ánh đèn cũng làm đến mờ ám cực hạn.
 
Dưới ánh đèn mập mờ này, trong phòng tắm tiếng nước ào ào, cô nằm trên giường chờ Đào Mục Chi tắm xong. Nhìn theo cách này thật giống như sẽ có chuyện gì vậy.
 
Lông mày Lâm Tố giãn ra, đang quan sát, tiếng nước trong phòng dừng lại.
 
Khoảnh khắc tiếng nước trong phòng dừng lại, Lâm Tố cấp tốc hoàn hồn, lập tức nằm trên giường lần nữa. Lúc cô nằm xuống, phòng tắm truyền đến tiếng mở cửa, Đào Mục Chi đi ra.
 
Lâm Tố gối đầu, độ cao góc nhìn vừa vặn có thể nhìn thấy Đào Mục Chi đi ra. Lúc cô đang híp mắt nhìn Đào Mục Chi tắm rửa xong, mi mắt Lâm Tố khẽ động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi vừa tắm rửa xong, quần áo của anh đều đã đổi, trên người chỉ mặc một bộ áo choàng tắm.
 
Ngày thường Đào Mục Chi mặc đều là đồ cấm dục mà nghiêm cẩn. Đi làm là áo sơ mi quần tây, tan làm là áo hoodie quần thể thao, quần áo của anh che giấu tất cả  sự quyến rũ của anh, chỉ giữ lại khuôn mặt. Mà gương mặt này, cũng đủ để kiến phần lớn phụ nữ mê muội.
 
Mặt của anh khiến người ta mê muội, vậy thân thể của anh chính là thứ khiến người ta mơ tưởng mong ước.
 
Đào Mục Chi có một dáng người vô cùng hoàn mỹ, mặc dù đồ ngày thường anh mặc đã che giấu đi, nhưng cũng có thể từ dưới lớp vải vóc mỏng manh nhìn thấy hình thể của anh. Anh cao lớn, mảnh khảnh, rắn chắc, dưới từng tấc da, đều là cơ bắp sắc chắc không khoa trương.
 
Ào chàng tắm che chắn xem như là chặt chẽ, nhưng so ra vẫn kém quần áo thường ngày, cổ của anh lộ ra bên ngoài, dưới cổ, nối liền với xương quai xanh nhô lên và bờ vai gợi cảm. Dưới xương quai xanh, là lồng ngực muốn che những không che được, cùng cơ bụng như ẩn như hiện. 
 
Dáng người của Đào Mục Chi cực kỳ tốt.
 
Lâm Tố từng nhìn anh chơi bóng rổ, lúc chơi bóng rổ anh mặc đồ chơi bóng, dưới áo chơi bóng và quần đùi, tứ chi anh thon dài, có đường cong cơ bắp rất đẹp. Không khoa trương, vừa vặn săn chắc lại đẹp mắt. Bắp tay nhỏ và cẳng chân của anh đều rất thon dài, nhất là gân achilles. Thon dài mà có lực, lúc chơi bóng rổ, giữa lúc căng lúc thả lỏng, đều có thể nhìn thấy bên dưới bùng nổ sức lực.
 
Ánh mắt của Lâm Tố khóa chặt trên bắp chân Đào Mục Chi, lúc vừa vặn quan sát Đào Mục Chi, cô có một cảm giác vi diệu.
 
Lâm Tố đã rất lâu không có cảm giác này, thậm chí khiến cô cực kỳ lạ lẫm. Cô có chút ngẩn người, không biết cảm giác này là gì.
 
Đây là một cảm giác thần bí lâu ngày không gặp, khiến người ta hưng phấn, tự phát, nhạy bén…
 
Lâm Tố lúc bình thường, giống như một ngọn nến không có tâm nến, cô không có cảm giác gì, đối với bất kỳ đồ vật gì cũng tẻ nhạt vô vị. Cô muốn kích thích bản thân, khiến bản thân có chút cảm giác, cho nên cả ngày cô say xỉn, ăn cay ăn chua, hi vọng khiến bản thân cảm nhận nhạy bén. Nhưng kích thích bên ngoài kia, kém xa kích thích bên trong hiện tại mang cho cô cảm giác đang sống thật sự.
 
Tựa như con suối cạn khô, có được một dòng nước nhỏ xíu, dòng nước thấm sâu vào tâm hồn cô.
 
Đây là cảm giác kỳ lạ gì? Lâm Tố nghĩ.
 
Cô còn chưa nghĩ rõ ràng, Đào Mục Chi đã đi đến trước mặt cô. Cảm nhận được hơi thở người đàn ông đến gần, Lâm Tố nhanh chóng khôi phục hình thức mê man.
 
Đào Mục Chi đi đến trước giường, Lâm Tố gối trên gối, theo bước chân anh đến, ngước ánh mắt lên nhìn về phía cô. Lúc anh tắm xong đi ra, Đào Mục Chi nhìn thấy trong ánh mắt vốn mông lung mờ sương lộ ra chút cảm xúc ngoài tác dụng của thuốc.
 
Thế nhưng chờ đến lúc anh đến bên cạnh cô, sự mê man trong mắt cô lập tức biến mất, cảm xúc trong mắt nhanh chóng đổi trở lại dáng vẻ lúc anh ở trong phòng bao quán bar nhìn thấy cô, kỹ năng diễn xuất hết sức xuất sắc.
 
Đào Mục Chi đứng trước giường, cúi đầu nhìn Lâm Tố trên giường, dưới con ngươi ảm đạm của anh, hiện lên chút cảm xúc vi diệu không dễ dàng phát giác.
 
“Còn khó chịu không?” Đào Mục Chi hỏi.
 
Nghe được câu hỏi của Đào Mục Chi, Lâm Tố nhanh chóng lên dây cót, cô cuộn mình trên giường động đậy, ôm hia cánh tay của mình. Trên giường lớn như vậy, cơ thể Lâm Tố lộ vẻ đặc biệt nhỏ nhắn mỏng manh, cô giống như cừu nhỏ cô độc không nơi nương tựa, ngước mắt bất lực đáng thương nhìn Đào Mục Chi.
 
“Khó chịu.” Lâm Tố tội nghiệp nói.
 
Cô nói xong, đôi môi mỏng của Đào Mục Chi khẽ mím lại.
 
Môi của anh mím thành một đường, ngoài ra, biểu cảm của anh bình tĩnh như thường, đáy mắt cũng giống như hồ nước không chút gợn sóng.
 
Lâm Tố nhìn qua anh, lúc đang muốn tiếp tục nói chuyện, Đào Mục Chi cúi người bế cô lên.
 
“Tôi giúp cô.” Đào Mục Chi nói.
 
-
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, bế cô đi vào phòng tắm.
 
Phòng tắm khách sạn không lớn, bởi vì Đào Mục Chi vừa tắm xong, bên trong còn có hơi nước nóng nghi ngút. Đào Mục Chi bế Lâm Tố đi qua trước gương mơ hồ, đi đến bên cạnh bồn tắm lớn. Trong bồn tắm trong bắt, đã sớm xả xong nước.
 
Nhìn thấy nước trong bồn tắm, Lâm Tố vùi mình trong ngực Đào Mục Chi, đuôi mắt gần như không thể quan sát khẽ nhướng lên.  
 
Hóa ra Đào Mục Chi còn gấp gáp không kìm nén được hơn cô, vì tiết kiệm thời gian, lúc anh tắm rửa đã giúp cô xả nước ổn thảo luôn. Anh thật sự cho rằng cô muốn cá nước thân mật với anh đi.
 
“Còn khó chịu không?”
 
Lúc Lâm Tố nhìn qua nước trong bồn tắm, Đào Mục Chi giống như cuối cùng lại xác nhận một câu. Anh đã hỏi cô mấy lần rồi, Lâm Tố cũng bị hỏi đến không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng nên giả bộ vẫn nên giả bộ.
 
“Khó chịu.” Giọng nói Lâm Tố ngụy trang khàn khàn mà run rẩy.
 
Lúc cô nói chuyện, cô giống như dây leo vậy, một lần nữa leo trên người Đào Mục Chi, cô đặt cằm trên vai Đào Mục Chi. Xúc cảm áo choàng tắm mềm mại cọ xát vào làn da ở cổ của cô, cô nhìn qua phía trước, trong ánh mắt tràn ngập bình tĩnh, nhưng hô hấp lại không thành thật, từng chút từng chút cách áo choàng tắm mỏng manh hôn trên vai anh.
 
“Đào Mục Chi.” Lâm Tố gọi anh một tiếng.
 
“Nhanh một chút đi,” Cô thúc giục nói.
 
Cô thúc giục xong, Đào Mục Chi liếc mắt nhìn cô một cái, đáp lại một tiếng: “Được.”     
 
Nhịp tim của Lâm Tố theo tiếng “Được” này của anh mà bắt đầu đập mãnh liệt.
 
Cô sắp thắng rồi!
 
Nội tâm Lâm Tố mừng như điên!
 
Một giây sau khi cô mừng như điên, thân thể Lâm Tố mất trọng lượng, “Phịch” một tiếng, cô bị Đào Mục Chi nguyên vẹn quăng vào trong bồn tắm đầy nước.
 
Lâm Tố: “Ùng ục…”
 
???
 
Nước trong bồn tắm lạnh buốt, rất nhanh đã thấm ướt toàn thân cô, ý thức của Lâm Tố vào lúc này haonf toàn tỉnh táo, nhưng cô còn chưa lấy lại được tinh thần, cô ngồi dậy từ trong bồn tắm, giọng điệu đã khôi phục bình thường, giải thích với Đào Mục Chi: “Không phải, không phải tôi bảo anh giúp tôi thế này, ùng ục…”
 
Lâm Tố lại bị Đào Mục Chi ấn vào trong bồn tắm.
 
Một lần nữa bị ấn trở về bồn tắm, ở trong bồn tắm bọt nước văng tung tóe, Lâm Tố mở đôi mắt hồ ly. Trong nước trong veo, trong con mắt màu trà tràn ngập sự không thể tin nổi và hoang mang. 
 
Có phải anh bị bệnh nặng không hả?
 
Lúc cô ở trong lòng thầm mắng Đào Mục Chi, Đào Mục Chi đã kéo cô từ trong nước ra. Toàn thân Lâm Tố ướt đẫm, ngồi ở trong bồn tắm, ánh mắt ướt sũng như vậy không rõ nhìn Đào Mục Chi.
 
Đào Mục Chi ngồi trước bồn tắm, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, hỏi.
 
“Giải dược được rồi sao?”
 
Lâm Tố: “...”
 
Cho nên anh cố ý ném cô vào bồn tắm? Cho nên ngay từ đầu anh đã biết cô giả vờ rồi, sau đó tương kế tự kế dẫn cô đến khách sạn, cũng không nghĩ đến làm chuyện khác, chỉ là thật sự muốn giúp cô giải dược, còn là dùng cách thức này?
 
Anh xem cô là gì? Dù sao cũng không phải phụ nữ.
 
Mẹ nó! Đào Mục Chi, tôi với anh chưa xong đâu!
 
-
 
Lâm Tố từ trong bồn tắm đứng lên.
 
Bây giờ toàn thân cô là nước, lạnh buốt đến thấu xương. Nhưng riêng ở trong cơ thể cô, độ cồn và cơn tức thúc đẩy một ngọn lửa, thiêu đốt thần kinh của cô. Cảm giác hai tầng băng hỏa thế này cùng ở một chỗ, Lâm Tố cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
 
“Đào Mục Chi, con mẹ nó có phải anh có bệnh gì không hả!?” Lâm Tố chửi ầm lên.
 
Hơi thở yếu ớt của Lâm Tố từ trong phòng bao quán bar, một lần nữa trở lại vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu trước kia, quần áo trên người cô đều ướt, ôm lấy đường cong lả lướt của cô, Đào Mục Chi từ bên cạnh bồn tắm đứng dậy, nhìn cô, nói.
 
“Không phải cô bảo tôi giúp cô sao?”
 
Lâm Tố: “...”
 
“Ai bảo anh giúp tôi thế này chứ!?” Lâm Tố không thể tin được nhìn Đào Mục Chi, “Cả ngày anh nói tôi lãnh cảm, tôi thấy người thật sự lãnh cảm là anh phải  không?”
 
Cô cũng đã trêu chọc đến trình độ này rồi, vậy mà anh vẫn không hề bị lay động, còn từ cú từng cú ấn cô vào trong bồn tắm đầy nước. Đây không phải anh bị lãnh cảm thì là gì?
 
Đối mặt với chất vấn của cô, Đào Mục Chi thật sự không chút lay động nào, anh nói: “Như thế này cũng có thể giải dược.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Má nó ai muốn giải dược chứ! Cô cũng không bị hạ thuốc, giải con khỉ ấy mà giải! Cô muốn giả vờ bị hạ thuốc, sau đó trêu chọc anh, khiến anh muốn theo cô lên giường mà! Chuyện này làm sao lại khó như vậy chứ, cô đối với anh không có chút hấp dẫn nào sao?
 
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Tố đột nhiên tái đi.
 
Cô nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi anh: “Anh đối với tôi không có một chút suy nghĩ xấu xa nào sao?”
 
Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi nhìn qua cô, anh giống như đang trầm mặc, lại giống như đang trầm tư, nhưng vừa mở miệng, chính là quăng bom vào trong tim Lâm Tố.
 
“Không có.”
 
Lâm Tố: “...”
 
“Không phải anh không thích phụ nữ đấy chứ?” Lâm Tố khó tin hỏi.
 
“Không phải.” Cái này ngược lại Đào Mục Chi phủ nhân rất nhanh, phủ nhận xong vẫn không quên đâm một nhát dao vào tim cô: “Chỉ là tôi không có ham muốn với cô thôi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Một lần nữa! Đào Mục Chi lại một lần nữa vũ nhục cô sâu sắc! Sau này anh đừng nói chuyện với cô nữa, anh trực tiếp giết cô quách đi rồi lập cho cô tấm bia mộ là được rồi!
 
Lâm Tố vô cùng khó chịu đứng trong bồn tắm, mãi hồi lâu không có động tĩnh gì.
 
Cô im lặng, đờ người đứng trong bồn tắm, không biết bởi vì nước lạnh hay bởi vì tức giận, môi của cô cũng có hơi tím lại. Đào Mục Chi nhìn cô, duỗi tay cầm khăn tắm, đặt giữa tóc cô.
 
“Lâu một chút, đừng để bị cảm lạnh.” Đào Mục Chi nói.
 
Anh nói xong, Lâm Tố tức tím người kéo khăn tắm trong tay anh, ném trên sàn phòng tắm.
 
“Cút!” Lâm Tố nói.
 
Cô nói cong, ánh mắt Đào Mục Chi theo khăn tắm rơi xuống mặt sàn, sau đó lại rơi xuống trên người Lâm Tố. Lâm Tố cũng đang nhìn anh, trong mắt cô không hề kiềm chế sự tức giận.
 
“Nếu anh đã không làm gì hết, còn ở đây làm gì? Cút cho tôi!” Giọng Lâm Tố so với bồn nước tắm còn lạnh hơn.
 
Đào Mục Chi đứng ở trước mặt cô, cho dù Lâm Tố đứng trong bồn tắm cao hơn nền nhà, nhưng cô vẫn thấp hơn anh như cũ. Mặc dù thấp hơn anh, nhưng khí thế của cô không thua, trong mắt đều là sự chán ghét cùng tức giận đối với anh.
 
Đào Mục Chi nhìn qua cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt của Lâm Tố, môi anh khẽ mím lại, cụp mắt nhìn Lâm Tố, giọng nói căng cứng.
 
“Lâm Tố, cô cho rằng hôm nay người tức giận chỉ có mình cô sao?”
 
Lâm Tố: “...”
 
Chuyện hôm nay, người tức giận ngoại trừ cô còn có ai? Lại Tân sao? Vậy anh ta hẳn nên tức giận, bởi vì cô cùng Đào Mục Chi thuê phòng, coi anh ta là người làm công đuổi đi, bất kể người đàn ông nào bị đối xử như vậy đều sẽ tức giận.
 
Nhưng Lại Tân tức giận có liên quan gì đến Đào Mục Chi! Anh hỏi như vậy là có ý gì?
 
Lông mày Lâm Tố nhíu chặt, nhìn anh chằm chằm.
 
Sau khi Đào Mục Chi hỏi Lâm Tố câu này xong, trong ánh mắt của cô chỉ hoang mang giây lát, sau đó, sự tức giận của bản thân cô rất nhanh đã che đậy sự hoang mang đó. Cô sẽ không hiểu, cũng sẽ không muốn hiểu.
 
Cô muốn thắng cực kỳ, nhưng cô không thể lấy chuyện thế này ra làm trò đùa. Nếu như anh không nghiêm phạt cô như vậy, lần sau không chừng cô làm ra chuyện gì đó càng nguy hiểm quá đáng hơn.
 
Nhưng lúc Đào Mục Chi tức giận đang nhìn Lâm Tố trước mắt, nhưng lại hoàn toàn không giận nổi nữa. Cô bình yên đứng ở chỗ này, giống như căm thù kẻ thù nhìn anh.
 
Trong chớp mắt như vậy, trái tim Đào Mục Chi bị nắm chặt, lại giống như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thả lỏng.
 
Cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt anh đã ổn định.
 
Đào Mục Chi đứng trước mặt cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô một lát, cuối cùng một lần nữa cầm lấy khăn tắm phủ lên người cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, kèm theo sự ấm áp của khăn tắm, Lâm Tố thoáng chốc cảm thấy một chút dịu dàng.
 
Anh đặt khăn tắm trên người cô một lần nữa, sự ấm áp che đi cái lạnh, trong lúc Lâm Tố hốt hoảng, Đào Mục Chi đứng dậy rời đi.
 
-
 
Sau khi Đào Mục Chi rời khỏi phòng tắm, hình như anh về phòng thay quần áo trước. Thay quần áo xong, Lâm Tố mới nghe được tiếng cửa phòng mở rồi đóng.
 
Cửa mở, trái tim cô nhảy lên, cửa đóng, trái tim cô rơi xuống.
 
Cảm giác trái tim nặng nề rơi xuống, khiến Lâm Tố lại tức giận. Cô cầm lấy khăn tắm trước khi đi Đào Mục Chi đưa cô, sau khi lau lung tung một trận, tức đến nổ phổi đi ra từ trong bồn tắm.
 
Đào Mục Chi không có chút hứng thú nào với cô.
 
Tinh thần của cô không hấp dẫn được anh, thể xác của cô cũng không mê hoặc được anh, Đào Mục Chi hoàn toàn không thích cô.
 
Làm sao bây giờ?
 
Lâm Tố vừa tức vừa gấp, thậm chí còn có hơi buồn đã lâu không có. Cô đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng không có một ai, chỉ có chiếc áo choàng tắm Đào Mục Chi từng mặc vắt trên sofa.
 
Lâm Tố nhìn thấy áo choàng tắm, cô thu tầm mắt lại, một phát bổ nhào lên giường.
 
Chiếc giường mềm mại bao bọc lấy cô, cho phép cô đàn hồi trên đó. Giường cũng ấm áp, nhưng sự ấm áp này là sự ấm áp vốn có của bản thân cô, không phải là sự ấm áp trên người Đào Mục Chi.
 
Không thoải mái, cô không thích.
 
Lâm Tố siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên trên giường.
 
Trời xanh hỡi! Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Đào Mục Chi thích cô đây!
 
-
 
Sau khi Đào Mục Chi rời khỏi phòng của Lâm Tố, đi đến đại sảnh tầng 1 của khách sạn. Anh đến quầy lễ tân, cầm giấy tờ xác thực của bản thân, nói với nhân viên ở quầy lễ tân: “Mở giúp tôi một phòng sát vách với 2062.”
 
Nhân viên cầm giấy tờ xác thực của anh, trước khi anh đến nhân viên đã nhận ra anh rồi. Quầy lễ tân vẫn khá là để ý đến một số khách hàng đặc biệt tương đối nổi bật, nửa tiếng trước, người đàn ông này vừa ôm một người phụ nữ mơ mơ màng màng thuê một phòng, số phòng chính là 2062.
 
Trước khi thuê phòng, xuất phát từ chức trách, nhân viên lễ phép hỏi một câu.
 
“Không phải ngài đã thuê phòng 2062 rồi sao? Là ở không thoải mái hay là có phục vụ gì không đúng lúc?”
 
“Không phải.” Đào Mục Chi đáp, nói xong, giọng điệu anh hơi dừng, giải thích: “Bạn gái tôi đang giận dỗi với tôi, không cho tôi vào phòng. Tôi lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì, cho nên muốn thuê một phòng sát vách của cô ấy.”
 
Nhân viên công tác nghe xong, bị sự thân mật của anh làm cho cảm động, vội vàng nói: “Tôi mở cho ngài ngay đây.”
 
Nhân viên lễ tân rất nhanh đã mở xong một phòng, sau khi thuê phòng xong, Đào Mục Chi cầm thẻ phòng, đi đến phòng 2063.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui