Hoa hồng mềm gai

Chương 20: Anh ta chính là muốn bắt cá hai tay.
 
Ở trong nỗi phẫn uất, Lâm Tố vậy mà cứ thế ngủ thiếp đi.
 
Giấc ngủ của cô luôn không tốt, thời gian cả một đêm, đứt quãng, thời gian có thể ngủ cũng chỉ loanh quanh khoảng 2 tiếng. Thời gian khác, trên cơ bản đều là chợp mắt mặc sức tưởng tượng. Ảnh hưởng trong đầu phức tạp, giống như ống kính nhanh chóng lóe lên, cô không bắt được, cũng nhìn không thấu. Mà cho dù hai tiếng đang ngủ kia, ý thức của cô cũng ở giữa nửa tỉnh nửa mê. Thậm chí cô cũng không thể nói cô là người ngủ nông, giấc ngủ của cô rất mỏng, giống như mặt sông mùa đông vừa mới kết băng, vừa chạm cái đã nứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng đêm nay không có.
 
Lớp “băng” tối nay của Lâm Tố rất giày, đầu giống như bị đông thành khối băng cứng rắn, đập một búa xuống ngay cả vết nứt cũng không thấy. Cô chìm dưới lớp băng thật dày kia, ngủ đến an tâm thỏa mãn. Tinh thần của cô đạt được sự nghỉ ngơi cực lớn, khi tỉnh lại, ngay cả thần kinh cũng không còn hết sức nhạy cảm nữa.
 
Lúc vừa bắt đầu khám bác sĩ tâm lý, trước khi cô không bị bác sĩ tâm lý quấy rối, cũng từng nghiêm túc với việc khám và điều trị của bác sĩ tâm lý. Lúc ấy bác sĩ phân tích, trạng thái tinh thần hiện tại của cô rất có thể là bởi vì giấc ngủ của cô.
 
Con người dưới tình huống thời gian dài giấc ngủ không đủ, sẽ rơi vào cục diện chết. Bởi vì giấc ngủ không đủ mà tinh thần kém, bởi vì tinh thần kém mà giấc ngủ không đủ. Cứ như vậy kéo dài mãi, người giống như là một tấm vải bị càng lôi kéo càng mỏng, cuối cùng hoàn toàn bị xé rách, vậy cô đối với việc sống cũng chẳng có dục vọng gì.
 
Trải qua một đêm ngủ ngon lành, Lâm Tố đối với việc sống cực kỳ có dục vọng, mà dục vọng của cô đối với việc sống không phải bắt nguồn từ giấc ngủ, hay là cô đang chuyển biến tốt, mà là bắt nguồn từ Đào Mục Chi.
 
Sinh thời, chỉ cần cô còn sống, cô nhất định phải thắng Đào Mục Chi một lần.
 
Nếu không cô chết cũng không nhắm mắt!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố mở mắt, nhìn qua phía trần nhà khách sạn, trong mắt cô là sức sống bừng bừng, ý chí chiến đấu sục sôi, tràn đầy dã tâm chinh phục Đào Mục Chi.
 
Nhưng chỉ dựa vào việc nằm ở khách sạn thì không thể chinh phục Đào Mục Chi, cô phải rời giường nghĩ cách. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vén chăn lên, từ trên giường như cá chép bật nhảy… một lần nữa ngã ở trên giường.
 
“A!” Đầu Lâm Tố đau muốn nứt ra.
 
Người bị bệnh mất ngủ thường xuyên đi kèm với đau đầu, nhưng tối hôm qua Lâm Tố ngủ ngon như vậy, không nên đau đầu chứ. Nương theo đau đầu, thân thể cô giống như được kích hoạt, cảm giác càng thêm rõ ràng. Ngoại trừ đau đầu ra, cô cảm thấy cổ họng có hơi ngứa, hơn nữa thân thể cô vô cùng nặng nề, đừng nói cá chép bật nhảy, hai tay chống giường cũng có chút quá sức.
 
“Khụ khụ khụ…” Lâm Tố thống khổ ho khan hai tiếng, trong âm thanh của cô mang theo sự ủ rũ cùng bệnh trạng, khác xa với sự tươi sáng trong quá khứ.
 
Lâm Tố miễn cưỡng ngồi xuống, dựa vào giường, lại duỗi tay sờ trán mình một chút.
 
Nóng rực.
 
Rất tốt, hôm qua sau khi Đào Mục Chi ném cô vào trong bồn tắm, cô từ bồn tắm đi ra không thay quần áo trực tiếp nằm trên giường ngủ một giấc. Gió lạnh thổi một đêm như vậy, cô thành công bị cảm lạnh rồi.
 
Thế mà cô lại bị cảm? Đều do tên Đào Mục Chi trời đánh!
 
“Hắt xì!” Sau khi Lâm Tố mắng Đào Mục Chi xong, bản thân cô lại hắt hơi một cái.
 
A, một cái hắt hơi xong, đầu của Lâm Tố vang lên ong ong, thiếu chút nữa ngất đi. Cơ thể cô bây giờ còn cực kỳ nặng nề, đầu nặng chân nhẹ, hô hấp không thông, cô sắp khó chịu chết rồi.
 
Lâm Tố thoát lực, ngã lệch trên người.
 
Bây giờ cô không có sức lực, vẫn nên ở khách sạn tiếp tục ngủ thôi.
 
-
 
Vào buổi sáng lúc Đào Mục Chi rời khỏi khách sạn. Thời gian cả một đêm, phòng sát vách bên cạnh đều không có động tĩnh gì, Lâm Tố cũng không gọi điện tìm anh.
 
Sáng sớm sau khi bảo khách sạn mang đồ ăn sáng lên phòng của Lâm Tố, Đào Mục Chi rời khỏi khách sạn đến bệnh viện làm việc.
 
Thứ ba so với thứ hai thì nhàn nhã hơn một chút, buổi sáng Đào Mục Chi hẹn mấy bệnh nhân đến khám và điều trị. Chuyên tâm khám và điều trị, Đào Mục Chi chỉ khi bệnh nhân rời đi, mới có cơ hội nhìn điện thoại một chút.
 
Rất nhanh đã đến trưa, một tin nhắn Lâm Tố cũng không gửi đến.
 
Đào Mục Chi nhìn khung chat của Lâm Tố và mình, lúc đang suy nghĩ gì đó, điện thoại của cụ bà Đào gọi đến. Cuộc gọi đến của bà nội hiển thị nhấp nháy trên màn hình, Đào Mục Chi lấy lại tinh thần, trong cảm xúc giữ chút ý cười, ấn nghe.
 
“Bà nội.” Đào Mục Chi gọi một tiếng.
 
“Đang làm việc sao?” Bà cụ Đào hỏi một câu.
 
“Dạ vâng.” Đào Mục Chi trả lời.
 
Bà cụ Đào nói: “Hôm nay có bận không?”
 
“Không bận lắm. Buổi chiều kết thúc khám và điều trị thì cũng không có chuyện gì.” Đào Mục Chi đáp.
 
Nghe sắp xếp của Đào Mục Chi, bà cụ Đào yên tâm, bắt đầu nói chính sự với anh.
 
“Con gái Khương Chỉ của nhà họ Khương cuối tuần ông nội nhắc đến với cháu đó, cháu còn nhớ chuyện này không?” Bà cụ Đào hỏi.
 
Cuối tuần dưới sự thúc ép của ông cụ Đào và bà cụ Đào, nói cho Đào Mục Chi biết con gái Khương Chỉ của bạn của bà cụ Đào ở Nam Thành sát vách sẽ đến thành phố A mấy ngày, bảo bọn họ có thời gian gặp mặt ôn chuyện.
 
Nói là ôn chuyện, thật ra mục đích của hai ông bà càng muốn để bọn họ phát triển một chút. Gia đình hiểu rõ tận gốc rễ, mâu thuẫn ít, hôn nhân sẽ càng mỹ mãn và vững chắc hơn.
 
Lúc ấy Đào Mục Chi đã nhận lời chuyện này.
 
Chuyện anh đồng ý như vậy, cũng không có nghĩa là anh chấp nhận yêu cầu cấp độ sâu của hai ông bà. Chỉ là gặp mặt mà thôi, quả thực có thể ôn chuyện. Phương diện tình cảm, cũng không thể ăn một bữa cơm là có thể ăn ra được.     
 
“Nhớ ạ.” Đào Mục Chi đáp, “Tối nay cô ấy có thời gian không ạ? Cháu có thể hẹn cô ấy đi ăn cơm.”   
 
Đào Mục Chi chủ động như thế, bà cụ Đào vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, chính là muốn bảo cháu dẫn con bé đi ăn bữa cơm. Cháu xem người ta từ xa xôi đến đây một chuyến, cháu có thể mới con bé ăn bữa cơm, uống miếng trà, có thời gian có thể dẫn con bé đi ra ngoài chơi một chút nha.”
 
“Ăn cơm uống trà thì có thể, nhưng chơi một chút thì có thể không có thời gian.” Đào Mục Chi nói, “Bây giờ là thứ ba, ba ngày tiếp theo cháu đều phải đi làm.”
 
Nghe Đào Mục chi giải thích, bà cụ Đào có chút tiếc nuối, nhưng người già cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng, mức độ giữa ông bà và cháu, bà và Đào Mục Chi đều nắm vững rất chắc. Bà chưa từng ép Đào Mục Chi làm gì, Đào Mục Chi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn một số yêu cầu của bà. 
 
Như thế này rất tốt.
 
“Không sao, vậy thì ăn cơm.” Bà cụ Đào cười nói, “Vậy bà gửi cháu phương thức liên lạc của con bé, cháu liên hệ con bé nhé?”
 
“Được ạ.” Đào Mục Chi cười đáp lời.
 
“Tốt lắm.” Bà cụ Đào vui vẻ đáp lời xong thì cúp điện thoại.
 
Mặc dù bà cụ Đào là một học giả có tuổi, nhưng sau khi lớn tuổi hơn chút, bớt đi một chút nghiêm cẩn, nhiều thêm một chút thân thiện. Lúc nói chuyện cùng bà, Đào Mục Chi càng có thể cảm nhận được tình thân giữa hai bà cháu, điều này khiến tâm tình Đào Mục Chi rất nhẹ nhõm.
 
Cũng không lâu lắm, bà cụ gửi phương thức liên lạc của Khương Chỉ đến. Sau khi Đào Mục Chi nhận được, thời gian rảnh bữa trưa liên hệ Khương Chỉ.      
 
-
 
Đào Mục Chi và Khương Chỉ cũng không tính là người xa lạ. Hai người khi còn bé từng gặp, cũng từng cùng nhau chơi đùa, coi như là thanh mai trúc mã. Năm nay Khương Chỉ vừa tròn 19 tuổi, trước mắt ở Nam Thành học truyền thông, lần này đến thành phố A là trường học hợp tác, cho nên mới đến mấy ngày như vậy.
 
Đào Mục Chi lớn hơn Khương Chỉ 7 tuổi, so với khi còn bé, sự ỷ lại của Khương Chỉ đối với Đào Mục Chi nhỏ hơn không ít. Từ nhỏ trông cô đã xinh đẹp lanh lợi, sau khi lớn lên, so với khi còn bé còn khéo léo xinh đẹp hơn một chút.
 
Hai người vừa gặp mặt, Khương Chỉ đã cười chạy đến bên cạnh Đào Mục Chi, tự nhiên phóng khoáng gọi một tiếng.
 
“Anh!”
 
Đào Mục Chi quay đầu, cười một tiếng với cô ấy.
 
Tuy nói nhiều năm không gặp, nhưng tình nghĩa khi còn nhỏ vẫn còn đó. Khương Chỉ không có anh chị em, từ nhỏ ở nhà ông bà nội lớn lên, lúc quen biết Đào Mục Chi cô mới 5 tuổi, Đào Mục Chi đã 12 tuổi rồi. Khi đó cô là một bé quỷ nhỏ, ai cũng không để ý, Đào Mục Chi sẵn lòng kiên nhẫn chơi cùng cô.  
 
Nói tóm lại, ấn tượng của Khương Chỉ với Đào Mục Chi cũng không tệ.
 
Được Khương Chỉ gọi một tiếng, Đào Mục Chi mỉm cười với cô ấy, quan sát một lượt rồi nói: “Cao hơn rồi.”
 
Khương Chỉ được khen, cười hì hì, cô nói: “Em cũng lớn như vậy rồi, cũng không thể cao giống hồi 5 tuổi nữa.”
 
Đào Mục Chi cười thản nhiên một tiếng.
 
Hai người hẹn gặp ở trước cửa khách sạn Khương Chỉ ở khi đến thành phố A, sau khi gặp mặt chào hỏi đơn giản, Đào Mục Chi mở cửa xe cho cô ấy, nói: “Đi ăn gì đó thôi.”
 
Khương Chỉ lên xe ngồi xuống, thắt dây an toàn, hỏi: “Ăn gì thế ạ?”
 
Đào Mục Chi báo tên nhà hàng.
 
Nghe xong tên nhà hàng, Khương Chỉ lấy di động ra tra một chút, Đào Mục Chi đã lên xe và bắt đầu lái xe, Khương Chỉ nhìn đánh giá nhà hàng trên app.
 
“Sao lại đến nhà hàng này? Rất xa đó, ở thành Tây.”
 
Bọn họ bây giờ ở đại học phía thành Đông thành phố A, muốn đi đến nhà hàng kia, phải vượt qua cả thành phố A. Chỉ ăn một bữa cơm tối mà thôi, chạy xa như vậy?
 
“Hương vị nhà hàng này không tệ, cho nên đặt nhà hàng này.” Đào Mục Chi nói.
 
“Ồ.” Đào Mục Chi nói xong, Khương Chỉ cũng không hỏi nhiều nữa, đáp một tiếng.
 
-
 
Từ thành Đông đến thành Tây, cho dù đi cầu vượt cũng phải mất thời gian 1 tiếng.
 
1 tiếng sau, hai người đã đến nhà hàng, Đào Mục Chi đã đặt trước ở đây, chỗ ngồi của bọn họ là cạnh cửa sổ nhà hàng. Nhà hàng này ở tầng 1 của tòa trung tâm thương mại, bây giờ đã sẩm tối, nắng chiều phía chân trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khoác lên một lớp áo ấm áp dịu dàng cho nhà hàng.
 
Ngoài ra, tầm nhìn của nhà hàng rất tốt, cho dù là tầng 1, nhưng có thể nhìn về biển phía xa xa.
 
Cảm giác trải nghiệm nhà hàng mang đến rất không tồi, Khương Chỉ rất hài lòng. Lúc cô thu hồi tầm mắt từ trên biển về, nhân viên phục vụ cũng đưa thực đơn đến, Khương Chỉ nhận lấy thực đơn.
 
Lật thực đơn trong tay, món ăn rực rỡ đủ loại khiến Khương Chỉ có chút đỡ không nổi, cô hỏi Đào Mục Chi: “Anh có đề cử món nào không?”
 
Đào Mục Chi cũng đang lật nhìn thực đơn, sau khi Khương Chỉ hỏi xong, Đào Mục Chi nói: “Anh cũng chưa từng ăn ở đây.”
 
Sau khi nói xong, Đào Mục Chi đề nghị: “Tùy ý chọn là được rồi, không thích có thể đổi.”
 
Khương Chỉ: “...”
 
Không phải anh nói hương vị nhà hàng này không tồi sao? Vậy mà chưa từng ăn?
 
-
 
Sáng Lâm Tố ở khách sạn ngủ một giấc đến trưa, sau lại ăn bữa ăn khách sạn đưa đến, có chút sức lực. Dùng chút sức lực này, Lâm Tố làm thủ tục trả phòng, đón xe về nhà.
 
Mặc dù nhà cô còn lâu mới thoải mái như khách sạn, nhưng sự cảnh giác thần kinh nhạy cảm mang đến vẫn khiến cô thích ở trong nhà hơn. Sau khi về đến nhà, Lâm Tố búi tóc lên giường, lại ngủ cả trưa.
 
Chờ đến sẩm tối, Lâm Tố bị đói đến tỉnh.
 
Sáng đến giữa trưa khách sạn tuy có đưa bữa ăn, nhưng tinh thần cô không tốt cũng không ăn được mấy miếng. Đói khát cả một ngày tích lũy lại, Lâm Tố đói đến váng đầu, muốn mở điện thoại gọi đồ ăn ngoài, nhưng phát hiện điện thoại đã hết pin tắt máy.
 
Còn phải bò dậy tìm sạc pin.
 
Lâm Tố cảm thấy phiền phức, dứt khoát trực tiếp từ giường dậy, mặc áo hoodie quần dài, mơ màng rời khỏi nhà.
 
Cô chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, thuận tiện hít thở không khí tươi mát một chút.
 
Tiểu khu cao cấp chỗ nhà Lâm Tố, cũng không có khói lửa gì, các loại hình giống như kiểu chợ bán thức ăn, phổ hoa quả đều không có, ngược lại tràn ngập là một số nhà hàng cơm Tây, đồ Nhật cao cấp.
 
Điều này cũng đảm bảo cho dù không có chợ bán thức ăn, phố hoa quả, hộ gia đình của tiểu khi này cũng không đói chết.
 
Lâm Tố ra khỏi cửa tiểu khu, chuẩn bị tùy tiện tìm một nhà hàng đi vào đối phó hai cái. Lúc cô đang đi trên đường, trong tầm mắt mê mang, xuất hiện bóng hình quen thuộc.  
 
Lâm Tố đột nhiên tỉnh táo.
 
Cô hơi mơ màng, sau đó đứng vững người dụi mắt, ánh mắt rõ ràng nhìn về hướng bóng dáng quen thuộc cô vừa mới nhìn thấy. Sau khi trải qua hai lần khẳng định, cô chắc chắn, bóng dáng quen thuộc kia chính là Đào Mục Chi.
 
Lâm Tố: “...”
 
Trong lòng cô dâng lên một đống lời thô tục!
 
Nhưng mà những lời thô tục kia, thật sự không đủ cho thấy tâm tình của cô bây giờ. Bởi vì khi cô nhìn thấy Đào Mục Chi, thấy được ngồi đối diện anh là một cô gái xinh đẹp.     
 
Cô gái này ăn mặc trang điểm đều không tầm thường, trông cũng rất ưa nhìn đáng yêu, cô ấy vừa ăn vừa nói gì đó với Đào Mục Chi đối diện. Đào Mục Chi nhìn cô ấy, kiên nhẫn nghe cô ấy nói, không biết cô ấy vừa nói câu gì buồn cười, Đào Mục Chi lại mỉm cười nhẹ nhàng theo cô ấy.
 
Đào Mục Chi vừa cười như thế, khí huyết của Lâm Tố trong chốc lát vọt đến đỉnh đầu!
 
Thế mà anh biết cười! Bọn họ quen biết lâu như vậy, cô cũng chưa thấy anh giương khóe môi, cô còn tưởng rằng anh cười sẽ xấu cơ, cái này không phải là một nụ cười khá đẹp sao!
 
Mà sau khi nghĩ như vậy, Lâm Tố càng tức giận hơn.
 
Nhìn từ bầu không khí một nam một nữ trong nhà ăn, bọn họ hẳn là đang chuẩn bị tiếp xúc đối phương, lại phát triển một đoạn tình cảm, chính là xem mắt trong truyền thuyết.
 
Sở dĩ Lâm Tố không cảm thấy cô gái kia là bạn gái của Đào Mục Chi, là bởi vì Đào Mục Chi từng nói anh chưa có bạn gái, hơn nữa giữa hai người bọn họ tuy cười cười nói nói, nhưng vẫn thiếu chú ý tứ mập mờ thân mật.
 
Có điều chỉ xem mắt cũng đủ khiến Lâm Tố tức giận!
 
Tốt lắm, hôm qua anh ném cô vào bồn tắm, khiến cô bị cảm lạnh. Bây giờ cô khó chịu muốn chết, vừa đói vừa mệt, mà Đào Mục Chi lại đang vui vẻ xem mắt.
 
Xem mắt cũng thôi đi, lại còn ở dưới mí mắt cô xem mắt!
 
Đây là muốn tại chỗ khiến cô tức đến xuống mồ sao?
 
Thân thể cùng tinh thần của Lâm Tố đều dấy lên ngọn lửa hừng hực!
 
Vậy không được. Lâm Mộ nghĩ. Đào Mục Chi không cho cô thoải mái, vậy anh cũng đừng hòng dễ chịu.
 
Lâm Tố nghĩ đến đây, cô ép bản thân tỉnh táo lại, nghĩ cách gì đó. Con người lúc đang sốt cao, đầu óc lại vẫn thông minh. Lâm Tố vừa muốn nghĩ cách, cách đã tự mình có tổ chức chui vào trong đầu cô.
 
Nhìn qua một nam một nữ trong nhà hàng, Lâm Tố cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi vào trong.
 
-
 
Lâm Tố đi vào trong nhà hàng, nghênh đón cô trước tiên là sự hỏi thăm của nhân viên phục vụ.
 
“Tiểu thư, xin hỏi ngài có đặt trước không?”
 
“Chồng tôi ở chỗ này.” Lâm Tố nói, nói rồi cô chỉ tay về hướng Đào Mục Chi đang ngồi ở đằng kia.
 
Đào Mục Chi đưa lưng về phía cửa nhà hàng, cho nên cũng đưa lưng về phía cô, cũng không phát hiện ra cô. Mà nhân viên phục vụ sau khi nghe nói cô đến tìm chồng, chỗ ngồi đối diện chồng cô lại là một cô gái, nhất thời ánh mắt có chút phức tạp.
 
Ánh mắt anh ta phức tạp, lời khuyên giải còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Tố đã đi vào nhà hàng, đặt mông ngồi trên ghế dài của Đào Mục Chi  
 
Ghế dài là dạng ghế đôi, có thể ngồi hai người. Nhưng bởi vì Đào Mục Chi và Khương chỉ ngồi đối diện nhau, anh cũng ngồi giữa ghế dài, cho nên Lâm Tố cứ qua ngồi như vậy, nửa người ngồi ở trong lòng anh.
 
Lúc Lâm Tố ngồi xuống, thân thể nóng rực, giống như không có sức lực gì, cô vừa ngồi xuống, Đào Mục Chi đang nói chuyện ánh mắt khẽ nâng, tay đã vô thức tiếp lấy cô, ôm cô vào lòng. 
 
Mà Khương Chỉ đối diện nhìn thấy cảnh này đã bị kích thích đến mở to hai mắt.
 
“Hai người đang làm gì?” Lâm Tố ngồi dựa vào trong ngực Đào Mục Chi, cô nghiêng đầu, đánh giá Khương Chỉ đối diện, đột nhiên nở nụ cười, “Chắc không phải là đang xem mắt nhỉ?”
 
Khương Chi: “...”
 
Khương Chỉ là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ở Nam Thành, cũng ở trong giới thượng lưu của Nam Thanh, từng thấy không ít người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng người phụ nữ ngồi trong lòng Đào Mục Chi trước mặt này, khiến Khương Chỉ nâng cao ngưỡng vẻ đẹp lên một chút.
 
Cô ấy thật sự rất đẹp, làn da trắng như sứ, mái tóc xõa tung bồng bềnh, dưới mái tóc uốn, là khuôn mặt tinh xảo đến như một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng so với vẻ ngoài của cô ấy, khí chất của cô ấy càng có sức hấp dẫn hơn.
 
Nói thật, ngay tại lúc cô ấy ngồi trong lòng Đào Mục Chi, Khương Chỉ thật sự cho rằng cô là người điên. 
 
Nhưng chính khí chất như người điên này, khiến cô ấy sắc bén mà lại yếu ớt. Cô ấy giống như một đồ sứ trắng thời nhà Tống, vô cùng trau chuốt, tỏa ra cảm giác sắc bén đặc biệt khiến người khác không thể khinh thường.
 
Kiểu mỹ nữ thế này thật sự là quá quá quá quá thu hút người khà!
 
Mà câu đầu tiên mỹ nữ mở miệng, Khương Chỉ đã rất lại chấn động, cô vừa muốn nói chuyện, mỹ nữ điên đối diện đã thẳng người lên, lời nói thấm thía khuyên bảo cô một câu.
 
“Rời xa anh ta đi, người đàn ông này là một tên vô cùng cặn bã! Hôm nay anh ta xem mắt với cô có đúng không? Hôm qua anh ta còn ở cùng tôi thuê phòng, cùng nhau tắm rửa. Bây giờ anh ta còn tốt với tôi, chưa chia tay gì đâu mà đã xem mắt với cô, anh ta chính là muốn bắt cá hai tay.”
 
Khương Chỉ: “...”
 
Không phải, chị gái ơi, có khả năng chị hiểu lầm gì đó rồi.
 
Khương Chỉ đối với lời nói của cô, giống như nhận được sự chấn động cực lớn. Nhưng đồng thời, cô ấy lại mang theo ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Đào Mục Chi phía sau lưng cô.
 
Lâm Tố nhìn ra sự hoài nghi cùng không tin của cô ấy.
 
Không được, trong quan hệ tam giác thế này, chỉ bằng lời nói một bên của mình cô, cô bé đối diện đơn thuần như vậy, rất có thể sẽ không tin cô.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố quay đầu dùng hai tay ôm lấy Đào Mục Chi.
 
Từ khi cô vào cửa, đến khi cô làm những chuyện này, rồi đến khi cô và Khương Chỉ nói những lời kia, Đào Mục Chi đều không lên tiếng. Anh chỉ một tay ôm lấy cô, không để cô từ trong lòng anh và trong ghế dài rơi xuống, mặc cho cô náo loạn. 
 
Nếu anh rộng lượng như vậy, tôi cũng không khách khí. Lâm Tố nghĩ.
 
“Bảo bối ~” Lâm Tố dùng giọng khàn khàn cô còn đang ốm gọi một tiếng. Đây vốn là một tiếng xưng hô rất sến rện, nhưng bởi vì tình trạng bệnh và sự mệt mỏi của cô, mang theo chút khàn khàn ở âm cuối, cực kỳ trêu chọc.
 
Sau khi nói xong, ánh mắt Đào Mục Chi nhìn về phía cô.
 
Lúc Đào Mục Chi nhìn qua, Lâm Tố ôm lấy cánh tay anh dùng sức, cô cười ngọt ngào, nói với Đào Mục Chi.
 
“Hôm qua không phải anh còn nói, muốn cùng tôi tiếp tục làm sao? Tôi không thèm để ý anh xem mắt với cô gái khác, chỉ cần tối đến anh thuộc về tôi là được rồi.”  
 
Nói xong, Lâm Tố bổ sung thêm một câu.
 
“Tôi có thể đợi anh.”
 
Lâm Tố cực kỳ săn sóc, hạ thấp tất cả dáng vẻ cô cho là mỹ nữ, chính là để chứng minh Đào Mục Chi là một tên khốn nạn. Cô như bây giờ ở trước mặt Khương Chỉ nói một phen như vậy, sau đó tiêu sái rời đi. Cho dù Đào Mục Chi giải thích thế nào, Khương Chỉ hẳn là đều sẽ có chỗ hoài nghi.
 
Nghi ngờ anh là tên cặn bã, buổi xem mắt hôm nay của anh sẽ thất bại.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại bơm một liều mạnh, thân thể cô dán trước người Đào Mục Chi, nhìn về phía Khương Chỉ đối diện, nói với Đào Mục Chi.
 
“Hôm nay anh muốn làm ở đâu nào? Khách sạn, nhà anh, nhà tôi, hay là…”
 
“Nhà cô đi.”
 
Lâm Tố còn chưa nói xong, bị Đào Mục Chi cắt ngang.
 
Người đàn ông dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra quyết định bình thản, anh nói xong, Lâm Tố bỗng chốc chưa kịp phản ứng.
 
“... Hở?”
 
Lúc cô đang sững người, Đào Mục Chi đã đứng lên. Lúc anh đứng lên, cánh tay ôm eo Lâm Tố cũng không buông ra, Lâm Tố cũng bị anh kéo theo đứng lên.
 
Lúc đứng lên, Đào Mục Chi nói với Khương Chỉ đang mông lung: “Xin lỗi em, anh còn có chút chuyện đi trước đây. Hóa đơn anh đã thanh toán rồi, em ngồi đây chờ một lát, lái xe trong nhà sẽ đưa em về trường học.”
 
Nói xong những lời này, Đào Mục Chi nói: “Tạm biệt.”
 
Khương Chỉ: “Tạm, tạm biệt…” 
 
Cùng với Khương Chỉ lễ phép chào tạm biệt xong, Đào Mục Chi kéo Lâm Tố rời khỏi nhà hàng.
 
Lâm Tố bị Đào Mục Chi kéo đi: “...”
 
Không, không đúng, đợi đã, tình tiết gì thế này?   
 
Đào Mục Chi, anh muốn dẫn tôi đi đâu hả!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui