Hoa hồng mềm gai

Chương 21: Tối nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cô.
 
Đến nhà Lâm Tố, Đào Mục Chi thả Lâm Tố trên giường.
 
“Đào Mục Chi!” Lâm Tố bị đặt trên giường nhảy dựng lên từ trên giường. Nhưng bởi vì bị cảm, đầu nặng chân nhẹ, Lâm Tố nhảy một chút cũng không nhảy được, một lần nữa ngã trở lại trên giường. Đầu cô choáng váng mắt thì hoa lúc giống như con rùa chầm chậm bò lên, Đào Mục Chi bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố vội vàng xuống giường, rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng khách. Trong phòng khách, Đào Mục Chi đang lục tủ lạnh của cô.
 
Lâm Tố: “...”
 
Mặc dù Lâm Tố là người bệnh, nhưng nơi nào có Đào Mục Chi cô có ý chí chiến đấu ở đó, cô kéo lê cơ thể nặng nề đi đến trước tủ lạnh, chất vấn Đào Mục Chi.
 
“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết Đào Mục Chi, bây giờ anh đang xâm nhập nhà người khác phi pháp, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại để cảnh sát đến bắt anh!”
 
Bên tai Lâm Tố buông lời hung ác, Đào Mục Chi đến mí mắt cũng không nâng, anh quan sát tủ lạnh hai cửa xa hoa nhà Lâm Tố, bên trong ngoại trừ rượu, không có gì cả.
 
Đóng cửa tủ lạnh, Đào Mục Chi hỏi: “Muốn ăn gì?”
 
Lâm Tố đang tìm điện thoại gọi báo cảnh sát: “Ăn gì là ăn cái gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Đói không?”
 
Lâm Tố: “...”
 
Đương nhiên là cô đói rồi, ban đầu cô ra ngoài chính là ăn cơm mà, nhưng bởi vì đụng phải Đào Mục Chi, rồi một loạt chuyện sau đó, cô cũng quên mất chuyện đói bụng này.
 
“Không đói.” Lâm Tố nói.
 
“Không đói cô đến nhà hàng?” Đào Mục Chi hỏi.
 
Lâm Tố: “...”
 
Ai cần anh lo chứ!
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong những lời này, không đợi Lâm Tố tiếp tục nói chuyện, anh giơ tay lên, đặt trên trán của cô. Lòng bàn tay người đàn ông lành lạnh khô ráo, trên mặt Lâm Tố hiện lên một tầng lửa nóng.
 
Cô giơ tay lên, không kiên nhẫn hất tay đặt trước trán cô của anh, nói: “Làm gì…”
 
Một giây sau, Lâm Tố bị Đào Mục Chi bế ngang lên.
 
Bây giờ Lâm Tố hiển nhiên giống một ly trà sữa trân châu nóng hổi, Đào Mục Chi ôm cô lên, “trân châu” ở đáy ly của cô nằm ngang, máu đều ầm ầm chảy trong huyết quản cô.
 
Cơ thể Lâm Tố vừa nhẹ vừa nặng, được Đào Mục Chi bế lên, cô không có chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể bất lực phẫn nộ.
 
“Đào Mục Chi, anh buông tôi ra! Tôi bảo anh bế tôi hả? Buông tay, anh buông tay cho tôi… A!”
 
Lâm Tố một lần nữa bị đặt trên giường.
 
“Đào Mục Chi…” Lâm Tố bò dậy.
 
Cô còn chưa bò dậy được, Đào Mục Chi quấn chăn bên cạnh qua, bao bọc cô cực kỳ chặt chẽ. 
 
Sau khi quấn chăn qua, Lâm Tố giống như bánh ú đánh mất năng lực hành động, chỉ lộ ra gương mặt phong hoa vô song, hung dữ nhìn chằm chằm vào Đào Mục Chi. Cô vốn đang sốt, đối đầu với Đào Mục Chi như thế trong chốc lát, trên mặt đã hiện lên một tầng đỏ ửng.
 
Lâm Tố khi bị bệnh có một cảm giác yếu ớt bệnh tật, dưới cảm giác yếu ớt này, vẫn đẹp đến nguy hiểm và sắc bén chấn động hồn phách người khác.
 
Tựa như đóa hoa hồng kiều diễm nhất trong lồng kính.
 
Đào Mục Chi cứ như vậy nhìn Lâm Tố, ánh mắt dời sang hướng khác bên cạnh, nói: “Nếu như cô không nói ăn gì, tôi sẽ tùy tiện làm.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Anh muốn làm cái gì!?
 
Trong đầu Lâm Tố hỗn loạn, lúc suy nghĩ lung tung thì Đào Mục Chi đã rời đi.
 
-
 
Đào Mục Chi rời khỏi nhà Lâm Tố, trước tiên đến gần đây mua chút thuốc hạ sốt và thuốc cảm cúm. Sau khi làm xong, anh đến siêu thị gần đây mua chút rau còn có gạo. Mua xong những thứ này, mất khoảng 1 tiếng rồi, Đào Mục Chi về đến nhà Lâm Tố.
 
Sau khi Đào Mục Chi rời khỏi nhà cô, Lâm Tố mới phản ứng kịp “làm” mà anh nói là nấu cơm. Đào Mục Chi rời đi, cô quấn chăn ghé ở cửa. Chờ thang máy bên ngoài vang tiếng mở cửa, Lâm Tố quấn chăn cấp tốc chạy trở lại giường nằm xuống.
 
Sau khi Đào Mục Chi cầm đồ vào cửa, đặt đồ trong phòng khách. Làm xong những việc này, anh trở lại phòng ngủ. Trong phòng ngủ, Lâm Tố nằm trên giường, dùng chăn quấn thật chặt, giống như chú chim nhỏ phẫn nộ nhìn anh.
 
Bình thường cô đều quyến rũ kinh diễm, bây giờ tức giận lại có chút đáng yêu, trong mắt Đào Mục Chi có ý cười khó nhận ra, anh đi đến trước giường Lâm Tố, ngồi bên cạnh cô.
 
Đến bây giờ ở thời khắc này, Lâm Tố cũng coi như là hiểu rõ Đào Mục Chi hiện tại đang muốn làm gì. Anh nhìn thấy cô bị bệnh, muốn chăm sóc cô. Cô không thèm cái ý tốt đột phát của Đào Mục Chi, nhưng cô có thể thông qua Đào Mục Chi chăm sóc cô, đến tra tấn anh.
 
Lúc Đào Mục Chi ngồi xuống, Lâm Tố bắt đầu lên án Đào Mục Chi.
 
“Đào Mục Chi tôi nói cho anh biết, bệnh này của tôi là vì anh ném tôi vào trong bồn tắm đấy, anh…”
 
Không đợi cô lên án xong, Đào Mục Chi lấy nhiệt kế sau khi dùng rượu tiêu độc nhét vào trong miệng cô. Lâm Tố thoáng cái không có âm thanh gì nữa, Đào Mục Chi nhìn cô, nói.
 
“Không phải tôi đến chịu trách nhiệm rồi sao?”
 
Trong miệng Lâm Tố vì bệnh mà vô vị, lại vì câu nói của Đào Mục Chi, giống như ngậm một miếng đường phèn.
 
-
 
Nếu Đào Mục Chi đã có trách nhiệm như thế, Lâm Tố cũng không từ chối “chịu trách nhiệm” của Đào Mục Chi với cô nữa, cô nằm ở trên giường như đại gia, an tâm thoải mái để Đào Mục Chi hầu hạ mình.
 
Đào Mục Chi đo nhiệt độ cho cô, 38 độ, nhiệt độ không thấp, cũng còn trong phạm vi khống chế. Sau khi làm xong những việc này, Đào Mục Chi rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp nấu ít cháo cho Lâm Tố.
 
Nấu cháo xong, Đào Mục Chi bưng bát và thìa trở lại phòng ngủ. Anh ngồi ở bên giường, đưa cháo đã nguội bớt cho Lâm Tố, nói: “Ăn đi.”
 
Lâm Tố ngồi dựa trên giường, yếu ớt vô lực nhìn anh.
 
Sao cô có thể tự ăn được, nếu Đào Mục Chi đã nói muốn chịu trách nhiệm với cô, vậy thì mời anh lấy thái độ khiêm nhường ra chịu trách nhiệm. Chăm sóc người bệnh có kiểu chăm sóc người bệnh thế này hả? Còn còn phải để người bệnh tự ăn?
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, ngón tay Lâm Tố cũng không nhấc lên, nói.
 
“Đút cho tôi.”
 
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi bưng bát cháo, bình tĩnh nhìn cô. Sau khi nhìn một lát, Đào Mục Chi cụp mắt cầm thìa, múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Lâm Tố.
 
Chỉ đơn giản như vậy?
 
Mặc dù Lâm Tố chưa từng được người khác chăm sóc, cũng chưa từng chăm sóc người khác, nhưng cô cũng từng xem phim thần tượng rồi.
 
Phải thổi thổi mới được!
 
Chào đã đưa đến bên môi, nhưng Lâm Tố cũng không hề há miệng, ngước mắt nhìn Đào Mục Chi, nói.
 
“Nóng.”
 
Tay cầm thìa của Đào Mục Chi không nhúc nhích.
 
Đào Mục Chi là bác sĩ, còn là bác sĩ tâm lý, bình thường đối với bệnh nhân cũng chính là tâm lý khám và điều trị, kê đơn thuốc, chưa từng làm chuyện chăm sóc bệnh nhân thế này. Lâm Tố không biết gia cảnh của Đào Mục Chi thế nào, nhưng nhìn cách anh ăn mặc, cũng có thể nhìn ra gia cảnh anh không hề tầm thường, bình thường chắc chắn chưa từng hầu hạ người khác thế này.
 
Điều này đối với Đào Mục Chi mà nói là một mục khiêu chiến, không nói những chuyện khác, người trước nay không chăm sóc người khác, bây giờ đột nhiên chăm sóc người khác, mà chưa nói biết chăm sóc hay không, về mặt tâm lý chính là một cửa ải khó.
 
Lâm Tố nói xong những lời này, quan sát Đào Mục Chi không nhúc nhích đối diện, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp hiện lên vẻ đắc ý. Mà cô đắc ý chưa bao lâu, Đào Mục Chi đối diện nhìn cô, cho thìa cháo vào miệng của mình.
 
Lâm Tố: “???”
 
Đào Mục Chi luôn có thể ở trong tình thế nhất định, khi cô tưởng rằng mình sắp thắng rồi, làm ra một số hành động khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Lâm Tố bệnh luôn rồi, một ngày chưa ăn được cái gì, vừa rồi lúc Đào Mục Chi bưng cháo đến bên miệng cô, bụng cô đã đói đến kêu ọc ọc. Cô vất vả lắm mới nhịn được đói khát, từ chối thìa cháo này. Ý định ban đầu của cô cũng chỉ là muốn giày vò Đào Mục Chi thổi cho cô tí xíu, ai mà ngờ được Đào Mục Chi không có kiên nhẫn trực tiếp ăn hết cháo của cô luôn.
 
Lâm Tố tức đến đau ngực: “Đào Mục Chi anh làm cái gì thế hả! Tôi nối cháo nóng, tôi cũng không nói không ăn, anh làm gì…”
 
Lâm Tố còn chưa nói xong, một giây sau, Đào Mục Chi đút thìa cháo vào trong miệng cô.
 
Vừa rồi Đào Mục Chi ngậm thìa cháo, cũng không phải là muốn ăn sạch cháo của cô, mà là dùng nhiệt độ của anh làm nguội cháo cho cô. Mà lúc Đào Mục Chi đút thìa cháo vào trong miệng cô, cháo mềm hơi nguội, giống như con cá nhỏ bơi vào trong cổ họng của cô. Đào Mục Chi hẳn là còn bỏ đường phèn vào bên trong, Lâm Tố còn nếm được một chút vị ngọt nhàn nhạt. Vị ngọt từ đầu lưỡi trượt đến cổ họng, cuối cùng bị cô nuốt vào bụng.
 
Lâm Tố: “...”
 
Thấy Lâm Tố nuốt miếng cháo vào xuống, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi.
 
“Còn nóng không?”
 
Lâm Tố cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi. 
 
Cô chưa bao giờ từng nhìn thấy kiểu làm nguội cháo thế này, cô rất chấn động, mà mặt đỏ đến mang tai.
 
“Không, không nóng.” Lâm Tố nhỏ giọng nói.
 
Nghe cô nói không nóng, Đào Mục Chi cầm thìa cháo, múc một thìa cháo nữa, anh còn chưa có động tác kế tiếp, bát cháo bị người bệnh Lâm Tố tay không thể nhấc vai chẳng thể khiêng đối diện cướp đi.
 
“Tôi tự ăn.” Lâm Tố sốt đến toàn thân nóng lên, nóng đến có chút bực bội.
 
Cô cũng không biết vì sao lại bực bội, có thể bởi vì Đào Mục Chi vĩnh viễn không đi theo kế hoạch cô bày ra.
 
Sau khi Lâm Tố cầm bát cháo về, giống như cô gái nhỏ ngoan ngoãn, từng thìa từng thìa yên tĩnh bắt đầu ăn. Cô cúi đầu, trong miệng ngậm cháo, quai hàm cũng phồng lên.
 
Đào Mục Chi nhìn cô, sau khi nhìn được một lát, đứng dậy rời khỏi phòng, đi rót nước lấy thuốc cho cô.
 
-
 
Lâm Tố vừa ăn xong cháo, Đào Mục Chi bưng cốc nước cầm viên thuốc trở lại phòng ngủ lần nữa. Có chút ngoài ý muốn lúc ăn cháo, bây giờ Lâm Tố cực kỳ ngoan ngoãn, cầm viên thuốc và cốc nước Đào Mục Chi đưa cho uống hết.
 
Sau khi uống xong, Đào Mục Chi nhìn cốc nước còn hơn phân nửa nước,   
 
“Uống hết đi.”
 
Cô bị sốt, dễ mất nước.
 
Lâm Tố cực kỳ phản nghịch trừng mắt nhìn Đào Mục Chi một cái, sau khi trừng xong, ngửa đầu uống cạn cốc nước.
 
Sau khi Lâm Tố ăn cháo, uống thuốc xong, cũng uống nước rồi, tiếp đó chính là phải nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi cô uống nước xong, Đào Mục Chi thu dọn đồ vật trong phòng ngủ một chút. Khi anh đang thu dọn, Lâm Tố nằm trong chăn, nhìn anh.
 
“Anh sắp đi rồi?” Lâm Tố hỏi.
 
Đào Mục Chi ngước mắt nhìn cô một cái.
 
Bị anh nhìn như vậy, Lâm Tố giống như bị anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, cô vội vàng thu lại ánh mắt, nói: “Anh muốn đi thì đi thôi, tự tôi ở nhà dù sao cũng không sốt chết được.”
 
Nói rồi, Lâm Tố giống như đứa trẻ giận dỗi, vén chăn đắp trên người lên.
 
Cô làm trong những chuyện này, Đào Mục Chi cầm lấy cốc nước và bát cháo yên tĩnh cùng cô nhìn nhau một lát, sau đó, anh hơi mím môi, đặt cốc nước và bát cháo trên sàn nhà.
 
Phòng của cô ngay cả tủ đầu giường cũng không có.
 
Đào Mục Chi duỗi tay ra, kéo chăn bị Lâm Tố vén lên qua, đắp kín cho cô một lần nữa. Sau khi đắp xong, Đào Mục Chi nhét góc chăn vào giữa cổ cô, nói.
 
“Tôi không đi, tối nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cô.”
 
Tinh thần và cơ thể căng cứng của Lâm Tố sau khi nghe được câu này, giống như dòng suối nhỏ lấy đi tấm chắn ngang, một lần nữa mềm mại chảy xuôi. Nhưng ánh mắt của cô vĩnh viễn sẽ không thể hiện tâm tình của cô ra.
 
“Hừ.” Lâm Tố tức giận quay đầu hừ một tiếng, “Đây không phải là tôi ép anh đâu đấy.”
 
Cô quay đầu sang một bên, kéo theo góc chăn vừa được nhét vào cũng bị cô làm lỏng. Dưới góc chăn, trên cổ của cô, sợi tóc ẩm ướt dính chặt trên đó.
 
Tóc bắt đầu ẩm ướt, đại diện cho việc cô bắt đầu đổ mồ hôi.
 
Cũng chính bởi vì thoải mái rồi, mới bắt đầu tiếp tục làm loạn.
 
Đào Mục Chi ngồi ở bên giường, nhìn Lâm Tố quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đáy mắt nhuộm ý cười. Anh giơ tay lên, sờ nhẹ lên mặt cô, sau đó một lần nữa nhét góc chăn bị cô nổi cáu nới ra.
 
Lâm Tố có hơi mơ hồ.
 
Đào Mục Chi bao dung cô như vậy, còn nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, động tác kẹp góc chăn cho cô, thật sự có chút dịu dàng. Mà được Đào Mục Chi đối xử dịu dàng như vậy, thậm chí từ động tác biểu cảm và trong lời nói ngắn gọn của anh, Lâm Tố cảm nhận được yêu thương của anh đối với cô.
 
Lâm Tố quay đầu, đối diện với đôi mắt của Đào Mục Chi, cũng đối diện với ý cười ở đáy mắt anh chưa kịp thu lại. 
 
“Sao anh làm những chuyện này với tôi?”
 
Anh từ chối lời tỏ tình của cô, lúc cô quyến rũ anh, ném cô vào trong bồn tắm đầy nước, anh không thích tâm hồn của cô, cũng không say đắm thể xác của cô. Nhưng anh sẽ vào lúc cô làm ầm ĩ buổi xem mắt của anh, phát hiện cô bị bệnh dẫn cô rời đi. Sẽ chăm sóc cô, nấu cháo cho cô, đút thuốc, nhắc nhở cô uống nhiều nước, sẽ còn dịu dàng dém chăn cho cô.
 
Cài này không đúng, tất cả hành động của anh đối với cô rất mâu thuẫn. Cô muốn biết, rốt cuộc mâu thuẫn chỗ nào.
 
Lâm Tố hỏi xong câu hỏi này, mí mắt của Đào Mục Chi hơi run rẩy, anh hơi nheo mắt, lại nhìn cô, đáy mắt đã khôi phục sự bình thản ngày thường.
 
“Cô bị bệnh là bởi vì tôi, cô bảo tôi có trách nhiệm với cô.” Đào Mục Chi nói.
 
Đào Mục Chi giải thích xong, Lâm Tố lại không dễ lừa gạt như vậy, cô nhìn qua anh, hùng hổ dọa người.
 
“Vậy anh hoàn toàn có thể thả tôi vào bệnh viện, bác sĩ bệnh viện chăm sóc tôi còn tốt hơn anh…”
 
Cô còn chưa nói xong, Đào Mục Chi cúi người hôn lên môi cô.
 
Cằn Lâm Tố khẽ run lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui