Chương 22: Trái tim Lâm Tố vẫn đang đập loạn thình thịch.
Lâm Tố đang sốt, môi của cô nóng bỏng mềm mại. So sánh ra thì môi của anh lành lạnh hơi trơn bóng. Khoảnh khắc anh cúi người hôn lên, Lâm Tố vô thức cắn anh, trái tim cô không chịu khống chế đập thình thịch.
Như thế này sẽ lây cảm đó! Lâm Tố nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ hôn này của Đào Mục Chi rất nhanh, vào thời khắc Lâm Tố cắn xuống, anh đứng dậy rời khỏi. Răng cô xẹt qua môi trên của anh, xúc cảm cứng rắn khiến Đào Mục Chi nhớ đến lần trước anh đút tôm hùm đất cho cô, cảm giác lúc cô cắn đầu ngón tay anh. Một cái nhẹ như vậy, nhưng có thể cắn xuyên thần kinh anh, truyền đến mạch máu và ngũ tạng lục phủ của anh.
Bị đột nhiên hôn một cái, Lâm Tố còn có chút bối rối, cô chợt trở nên mơ mơ màng màng, nhìn Đào Mục Chi nói: “Anh làm gì thế?”
“Có cảm giác không?” Đào Mục Chi hỏi.
Trái tim Lâm Tố vẫn đang đập loạn thình thịch.
“Không có.” Lâm Tố tức mình phủ nhận.
Nghe được lời phủ nhận của cô, giống như là trong dự liệu của anh, Đào Mục Chi chỉ khẽ thu lại mi mắt, dời tầm nhìn.
“Không có thì sau này không cần làm chuyện thăm dò tôi như vậy, rõ ràng là cô không thích tôi, không phải sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi hiểu hết. Cô tỏ tình với anh, lúc anh từ chối cô đã nói với cô rằng, anh biết lời tỏ tình của cô là bởi vì cô muốn tóm chặt lấy anh, cô muốn thắng. Cho nên anh từ chối cô, còn ném cô vào trong bồn tắm.
Đúng thế. Cô không thích Đào Mục Chi, cô chỉ muốn thắng, nhưng bây giờ ở tình huống này, cô đã quên sạch sành sanh chuyện thắng thua rồi. Bây giờ cô phần nhiều là tiêu chuẩn kép, cô có thể không có cảm giác với Đào Mục Chi, bởi vì cô lãnh cảm. Nhưng Đào Mục Chi không thể không có cảm giác với cô, anh là người đàn ông bình thường, hôn cô như vậy, anh cũng không có cảm giác, vậy không phải chứng minh cô không phải là phụ nữ bình thường sao!?
“Anh thì sao?” Đôi mắt Lâm Tố lấp lánh nhìn chằm chằm vào Đào Mục Chi, truy hỏi anh: “Anh có cảm giác không?”
Cô hỏi xong, đôi mắt không hề chớp nhìn anh. Đào Mục Chi đối diện với ánh mắt của cô, nói.
“Không có.”
Lâm Tố: “...”
Cô có thể không có, nhưng Đào Mục Chi không thể không có.
Sau khi Lâm Tố kịp phản ứng, cô đột nhiên bò dậy từ trên giường, hai cánh tay cô giống như oánh lộn ôm chặt lấy cổ Đào Mục Chi, một giây sau, Lâm Tố hôn lên môi Đào Mục Chi.
Đối với việc hôn môi cô cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, lúc hôn Đào Mục Chi, Lâm Tố gặm cắn loạn xạ trên môi anh, giống đứa trẻ còn chưa dứt sữa. Mà lúc cô gặm cắn lung tung, Đào Mục Chi cho cô một sự đáp lại.
Ý thức của Lâm Tố đã loạn cào cào, đây là nụ hôn cô bắt đầu nhưng cuối cùng quyền chủ động lại ở trên người Đào Mục Chi. Cô mở đôi mắt mông lung, hô hấp hỗn loạn nhìn Đào Mục Chi trước mặt, lúc Đào Mục Chi còn muốn tiếp tục hôn, Lâm Tố nghiêng đầu sang một bên.
Trong phòng ngủ yên tĩnh là nhịp tim đập và hô hấp nặng nề của hai người, Lâm Tố hoàn hồn, đôi mắt một lần nữa trở nên rõ ràng, cô nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi.
“Bây giờ anh có cảm giác gì?”
Cô vẫn đang kiên trì từ chỗ anh lật kèo hòa được một ván, cô vẫn muốn thắng. Nụ hôn vừa rồi, cũng chẳng qua là để chứng minh đối với anh cô có sức hấp dẫn nên mới xảy ra.
Cô không yêu anh chút nào, chỉ có hứng thú muốn thắng anh.
Anh là bác sĩ tâm lý, lý trí nói cho anh biết, nếu như anh chứng minh được chuyện cô muốn chứng minh, vậy Lâm Tố sẽ thấy anh nhạt nhẽo, chán ghét anh, sẽ một lần nữa giống như trước kia, trở nên vô hồn, không có một chút khát vọng chiến đầu và sinh tồn nào.
Anh không thể để cô chứng minh bản thân, mặc dù bây giờ anh đã không phải là bác sĩ tâm lý của cô, nhưng anh vẫn muốn khiến cô có lại hứng thú với thế giới này.
Cho dù là dùng cách thức này.
Thế nhưng Đào Mục Chi cũng không biết bản thân còn có thể kiên trì được bao lâu.
Đào Mục Chi không nói gì. Bình thường không nói lời nào biểu thị đã ngầm thừa nhận, Đào Mục Chi bây giờ cũng là ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận anh không có cảm giác. Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, sự chờ mong trong ánh mắt cô từ từ khô héo, cuối cùng biến thành căn hận, Lâm Tố tức giận buông lỏng anh ra.
Buông Đào Mục Chi ra, Lâm Tố kéo chăn bên cạnh trùm đầu. Cô không muốn nhìn thấy Đào Mục Chi nữa, trong chăn dùng giọng ồm ồm nói với Đào Mục Chi.
“Anh đi đi! Tôi sẽ không chết.”
Câu nói cuối cùng kia giống như để anh yên tâm rời đi, thế nhưng trong giọng điệu toàn là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn Lâm Tố giận dỗi trước mặt, cách chăn mỏng, Đào Mục Chi cũng không bị cô tức đến.
“Tôi đi đến phòng khách.”
“Tôi bảo anh biến!” Lâm Tố hô to.
Cô giống như rốt cuộc không khống chế được cảm xúc thất bại nữa, trở nên tức giận, ôm chăn, muốn kéo cơ thể từ dưới thân Đào Mục Chi ra. Cô bị ốm, sức lực không lớn, nhưng mà cực kỳ quật cường.
Lúc cô đang tiếp tục giãy giụa cơ thể, Đào Mục Chi từ trên người cô rời đi. Sau khi anh rời đi, Lâm Tố ôm chăn lăn trên giường mấy vòng, quấn bản thân thành chiếc kén không chỗ thông gió.
Nhìn chiếc kén nho nhỏ, Đào Mục Chi cầm đồ trên nền đất, rời khỏi phòng của Lâm Tố.
Mặc dù Lâm Tố bị quấn đến cực kỳ chặt chẽ, nhưng cô mở to mắt, dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh của Đào Mục Chi. Đào Mục Chi thu dọn đồ đạc trước, xong xuôi rời khỏi phòng của cô đi ra phòng khách.
Anh vừa rời đi, Lâm Tố lập tức từ trên giường ngồi dậy. Cô giũ qua loa chăn đang quấn trên người mình, cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng khách. Đào Mục Chi thu dọn đồ đạc trong phòng khách, cô ngồi nghe một lúc lâu, không có tiếng mở cửa.
Nghe một lát như vậy, trái tim của Lâm Tố một lần nữa được thả xuống, cô ngửa ra sau nằm thẳng trên gối.
Vừa rồi cô bảo Đào Mục Chi cút, nhưng thật ra cũng không muốn để anh cút, cô còn chưa cho anh “ăn hành” đủ. Hiển nhiên mặc dù Đào Mục Chi không thích cô, nhưng cũng xem như là đàn ông, sẽ chịu trách nhiệm đến cùng khi cô ốm.
Nghĩ đến “Không thích”, Lâm Tố nhớ đến nụ hôn của cô và Đào Mục Chi.
Nhịp tim vừa mới bình phục lại của cô lại bắt đầu trở nên chẳng có quy luật gì.
Trái tim “thình thịch” đập trong lồng ngực, quấn chăn trở mình, cảm nhận được trái tim đập mạnh mẽ mà có lực. Cô vừa cảm nhận vừa nghĩ, bây giờ cô sốt cao, tim đập nhanh như vậy có phải sẽ đập đến viêm cơ tim không?
Cô cũng không biết viêm cơ tim là gì, chẳng qua cảm thấy bị sốt rồi sẽ nóng đến trái tim.
Cứ lo lắng mơ mơ màng màng như vậy, Lâm Tố nhắm đôi mắt lại nặng nề thiếp đi.
-
Giấc ngủ của Lâm Tố sau khi bị bệnh trở nên tốt vô cùng. Mà giấc ngủ tối hôm qua, đặt biệt thoải mái. Cô ngủ một giấc thẳng đến trời sáng, trên người giống như đổ mồ hôi, trở nên nhẹ nhõm dễ chịu.
Lâm Tố ngửa đầu sờ lên trán, hình như cô hạ sốt rồi.
Khỏi bệnh rồi hẳn nên vui vẻ, nhưng Lâm Tố nhớ đến trong nhà còn có người chăm sóc cô bệnh thì trở nên không vui vẻ như vậy nữa. Nhớ đến chuyện hôm qua, Lâm Tố nhảy vọt như cá quẫy đuôi từ trên giường lên, đi chân đất vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Vừa đi đến phòng khách, Lâm Tố nhìn thấy Đào Mục Chi đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
Nhìn thấy Đào Mục Chi, cảm xúc lo lắng của Lâm Tố dịu bớt, mi mắt anh cử động lên xuống, quan sát Đào Mục Chi, chờ sau khi nhịp tim bình ổn lại, nhấc chân gãi bắp chân.
Mà lúc cô đi ra, Đào Mục Chi trong phòng bếp cũng đã phát hiện. Phòng bếp kiểu mở đối diện với hành lang phòng ngủ của cô, Đào Mục Chi quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tố hỏi.
“Tỉnh rồi?”
Lâm Tố vừa tỉnh ngủ, tóc xõa bên khuôn mặt nhỏ, rối tung, nhưng lại lộ ra vẻ đẹp lộn xộn. Đôi mắt to của cô nhìn Đào Mục Chi, nói: “Sao anh còn chưa đi?”
Mở miệng chính là lệnh đuổi khách.
Mà đối mặt với lệnh đuổi khách của chủ nhân, Đào Mục Chi cũng không bị công kích, anh quay đầu lật mặt trứng rán, nói: “Làm xong bữa sáng rồi đi. 8 giờ tôi vào làm.”
Ý tứ của Đào Mục Chi rất rõ ràng, bây giờ anh sẽ không đi, phải làm bữa sáng. Mà anh cũng sắp đi, bởi vì 8 giờ anh phải đến bệnh viện làm rồi.
Lâm Tố nghe anh nói vậy, trước tiên tâm trạng buông lỏng rồi lại siết chặt.
Lúc cô còn đang mông lung, trong phòng bếp Đào Mục Chi đã tắt bếp, bày bữa sáng lên đĩa. Làm xong những chuyện này, anh bưng bữa sáng đến chiếc bàn thấp duy nhất trong nhà Lâm Tố, sau đó đi đến trước mặt Lâm Tố.
Đào Mục Chi đi tới, mang đến mùi hương tùng sam lành lạnh, anh giơ tay sờ lên trán cô một chút, nói: “Hình như hạ sốt rồi.”
Sau khi anh nói xong, Lâm Tố sững sờ lập tức lấy lại được tinh thần.
“Không có!” Lâm Tố nói.
Sau khi cô lớn tiếng như vậy hô lên, Đào Mục Chi cụp mắt xuống nhìn cô.
Bị Đào Mục Chi nhìn như vậy, Lâm Tố phổ cập kiến thức cho anh, nói: “Tôi vừa tỉnh ngủ, con người khi vừa tỉnh ngủ nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn so với bình thường, cho nên bây giờ anh sờ tôi đã hết nóng nhưng thật ra tôi vẫn đang sốt. Hơn nữa chỉ bằng việc sờ trán, cũng không thể chứng minh những nơi khác trên cơ thể tôi nhiệt độ không cao.”
Lâm Tố nói xong, kịp thời phản ứng câu nói ban nãy của mình có ý nghĩ khác, giống như muốn bảo Đào Mục Chi sờ nơi khác trên người cô vậy.
Đôi mắt cô chớp chớp, giải thích nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là anh không phải bác sĩ có thể không biết những kiến thức này.”
Bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi: “...”
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố: “Bác sĩ tâm lý cũng không chữa được cảm cúm.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm, còn ngước khóe mắt nhìn anh. Đào Mục Chi nghe cô lầm bầm xong, thu tay lại, nói:
“Ăn cơm trước đã.”
-
Sau khi Đào Mục Chi nói ăn cơm, Lâm Tố về phòng ngủ đơn giản rửa mặt một cái, rửa mặt xong, lề mà lề mề đến trước bàn thấp. Phòng khách nhà cô trống trải muốn chết, chỉ có một cái bàn thấp, cũng không có đồ vật để ngồi. May sao dưới bàn thấp có trải thảm, có thể tạm thời ngồi xếp bằng xuống đó.
Mà chiếc bàn thấp và thảm duy nhất này, còn là lần đầu tiên Lâm Tố ăn cơm ở chỗ này. Bình thường khẩu vị cô tàm tạm, hoặc là ăn ở bên ngoài đối phó, hoặc là nằm dài trên sofa, ngồi đường đường chính chính như bây giờ ở đây ăn cơm, cô còn cảm thấy có chút lạ lẫm. Đặc biệt bên cạnh còn có Đào Mục Chi.
Sau khi Lâm Tố lề mà lề mề đến trước bàn thấp, lại lề mà lề mề ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, cô cầm lấy dụng cụ ăn Đào Mục Chi đã bày xong trước đó, yên tâm thoải mái ăn bữa sáng Đào Mục Chi chuẩn bị.
Bữa sáng Đào Mục Chi làm đều rất đơn giản, thế nhưng anh giống như rất biết chăm sóc đến khẩu vị của cô, ví dụ như cháo ngày hôm qua anh thêm đường phèn, trứng ốp la cùng sandwich hôm nay, Lâm Tố cũng ăn rất ngon.
Khẩu vị cũng không tệ lắm, mặc dù thanh đạm, nhưng có hương vị của thức ăn, vẫn rất ngon.
Lâm Tố đang cầm miếng sandwich gặm, Đào Mục Chi bên cạnh quan sát động tác ăn cơm của cô, quan sát một lát, Đào Mục Chi nói: “Khẩu vị không tệ, xem ra sắp khỏe rồi.”
Lâm Tố nhả miếng sandwich mới cắn xuống trên đĩa ăn.
Đào Mục Chi: “...”