Chương 28: Bọn họ không nói không thể dẫn theo người nhà.
Hai đầu điện thoại bởi vì câu nói này của Lâm Tố mà rơi vào yên lặng ngắn ngủi. Trong lòng Lâm Tố vô cùng lo lắng, trong sự im lặng, tùy tiện nói hai câu.
“Được rồi, tối anh trở về thử một chút, xem xem có hợp với eo anh hay không. Không có việc gì thì cúp đây!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Lâm Tố cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại chịu loạt ngôn từ công kích như bắn súng liên thanh của Lâm Tố, rơi vào âm báo kết thúc cuộc gọi, Đào Mục Chi ngồi ở sau bàn làm việc, điện thoại còn chưa lấy xuống từ bên tai.
Bên tai dường như còn lưu lại giọng nói vừa rồi của Lâm Tố, mi mắt của Đào Mục Chi cụp xuống, trái tim trong lồng ngực trầm ổn mạnh mẽ nhảy lên, anh đặt di động xuống, cong khóe môi.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tố ném chiếc di động nóng bỏng tay sang ghế phụ lái bên cạnh. Sau khi ném qua, sức lực trên người cô xẹp xuống, cả người dựa trên lưng ghế lái xe.
Không gian xe chật hẹp, không khí cũng có chút nóng đến khó lưu thông, Lâm Tố dốc sức thở hai cái, mở cửa sổ xe.
Gió mát ngoài cửa sổ xe thổi tới, tóc trước trán Lâm Tố cũng theo đó tung bay, cô bình ổn hô hấp, cũng xoa dịu trái tim nhảy nhót tưng bừng.
Vừa rồi Đào Mục Chi nói muốn ở lại nhà cô không đi, câu nói làm áp trại tướng công kia của cô cũng thuận miệng nói ra ngay. Lâm Tố ơi Lâm Tố, sao mày không có đầu óc như thế. Mày nói lời này, khiến cho giống như là không muốn để Đào Mục Chi đi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà Đào Mục Chi nghe câu này rồi sẽ nghĩ như thế nào? Mắt Lâm Tố giật giật.
Đậu xanh, anh sẽ không hiểu lầm cô thích anh đấy chứ? Dù sao cũng muốn anh làm áp trại tướng công rồi.
Nhưng mà cô không có nha, cô thật sự là thuận miệng nói thôi, hơn nữa cô không muốn để cho Đào Mục Chi đi, không phải bởi vì thích anh, ngược lại bởi vì chán ghét anh. Cô muốn giữ anh ở trong nhà, để anh chăm sóc cô, sau đó cô dễ hành hạ anh nha.
Lâm Tố rụt đầu từ cửa sổ xe vào.
Sau khi rụt vào, cô nhìn thoáng qua di động ném ở ghế lái phụ.
Hy vọng Đào Mục Chi đừng hiểu lầm ý của cô.
-
Vì tránh để Đào Mục Chi hiểu lầm, hôm nay Lâm Tố cố ý không đi đến phòng khám tìm Đào Mục Chi. Cô cũng cảm thấy bản thân có chút quá dính người, khiến cho cô giống như rời khỏi anh thì sống không nổi vậy. Không có Đào Mục Chi, cuộc sống của bản thân cô cũng rất muôn màu muôn vẻ nhá!
Lâm Tố ở nhà ngủ cả trưa.
4 giờ chiều, nhân viên ở trung tâm thương mại gọi điện thoại cho Lâm Tố, đồ dùng gia đình cô đặt ở đây đã đến rồi. Lâm Tố đi xuống tầng đón nhân viên đưa đồ dùng trong nhà đến, các nhân viên khiêng đồ lên tầng.
Đến nhà Lâm Tố, các nhân viên hỗ trợ sắp xếp đệm giường ổn định. Sau khi sắp xếp đệm ổn định, hai nhân viên đến phòng ăn.
Nói là phòng ăn, thật ra bây giờ là khu sàn nhà trống, bởi vì không có đồ đạc nào. Trên sàn nhà phủ đầy tạp chí cùng ảnh chụp, lộn xộn.
Các nhân viên lắp đặt vận chuyển đồ dùng gia đình nhiều năm như vậy rồi, kiểu nhà gì cũng từng thấy rồi, cũng có dự án tự mình xử lý. Nhìn thấy tạp chí và ảnh chụp trên sàn nhà, trước tiên bọn họ hỏi Lâm Tố bên cạnh một câu.
“Tiểu thư, những tạp chí và ảnh chụp này cần thu dọn không?”
Lâm Tố đứng bên cạnh, cô cắn ngón tay, nhìn chằm chằm bàn ăn và ghế ăn bên cạnh đang ngẩn người.
“Hả?” Lời của nhân viên lắp đặt khiến cô nhất thời hoàn hồn, cô quay đầu nhìn thoáng qua mặt sàn, nói: “Không cần, tùy tiện gom đến bên cạnh đi.”
“Được.” Nhận được sự đồng ý của Lâm Tố, hai nhân viên tay chân lanh lẹ dọn dẹp tạp chí và ảnh chụp sang một bên. Sau khi dọn dẹp xong, cả phòng ăn lộ ra một khoảng sạch sẽ, các nhân viên đặt bàn ăn bằng gỗ ở nơi đó.
Làm xong những chuyện này, các nhân viên lại đặt hai chiếc ghế ăn xuống hai bên bàn ăn.
Sắp đặt xong, nhân viên nhìn về phía Lâm Tố, hỏi: “Tiểu thư, ngài nhìn xem còn cần điều chỉnh vị trí một chút không?”
Phòng ăn vốn trống trải, bây giờ đặt một bàn ăn dài bằng gỗ màu cà phê nhạt. Hai bên của bàn ăn thì là hai chiếc ghế ăn bằng gỗ màu cà phê nhạt phù hợp với nó. Chúng ngay từ đầu đã được chọn lựa, và cũng bổ sung vừa khớp cho phòng ăn đơn sơ này.
Lâm Tố cắn ngón tay, nói: “Không cần.”
“Được, vậy ngài ký tên xuống đây.” Nhân viên đưa hóa đơn cho cô.
Lâm Tố nhận lấy hóa đơn, ký tên của mình lên. Làm xong những chuyện này, các nhân viên chào tạm biệt Lâm Tố, trước khi đi Lâm Tố đưa bọn họ hai chai nước, sau khi các nhân viên cảm ơn cô, đi vào thang máy.
Chờ các nhân viên rời đi, Lâm Tố trở lại nhà mình lần nữa.
Huyền quan nối liền với phòng khách, cô vừa vào cửa, đã nhìn thấy bộ bàn ăn và ghế ăn.
Nhìn ghế ăn, Lâm Tố: “...”
Cô mua cái này làm gì?
Bàn ăn ghế dựa đã mua xong, đồng thời nhân viên lắp đặt cũng lắp ráp xong, điều chỉnh tốt vị trí, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cô, lúc này Lâm Tố mới hỏi bản thân vấn đề này.
Hơn nữa là cô đang tự hỏi bản thân mình.
Lúc ấy cô mua xong đệm rồi, ở trong thang máy chuẩn bị trực tiếp đi xuống nhà để xe dưới hầm lái xe về nhà. Nhưng thang máy cố tình dừng ở tầng 1, sau khi dừng lại, cửa thang máy vừa mở, cô liếc mắt quét đến bộ bàn ăn này. Sau khi liếc mắt qua, cô ma xui quỷ khiến đi ra từ thang máy.
Cô vốn chỉ là tùy tiện đi xem thử.
Nhưng mà ai ngờ đi về phía bộ bàn ghế này vừa ngồi, cánh tay vừa đặt lên trên bàn, cô đã quẹt thẻ.
Nhân viên nói cô làm như vậy là cực kỳ sáng suốt, bởi vì cô vừa mua đệm, đến lúc đó bàn ăn ghế ăn cũng có thể cùng đưa đến cho cô, còn đỡ phiền cô chạy hai lần, thế này thuận tiện.
Lâm Tố giơ tay gãi đầu.
Cô cũng không phải là thuận tiện mua.
Lúc ấy khi nhìn thấy bộ bàn ăn và ghế ăn này, cô nghĩ đến hình ảnh buổi sáng Đào Mục Chi ngồi xếp bằng trên thảm. Cái bàn của phòng khách nhà cô là bàn thấp, Đào Mục Chi cao gần 1m9, ngồi ở trên thảm, đôi chân kia khoanh tròn lại quả thật có hơi đáng thương.
Để anh ngủ trên sofa, anh cũng nói không tốt cho eo. Để anh co chân ngồi trên thảm, có lẽ anh sẽ nói không tốt cho chân. Vì để tránh cho anh hỏi cô đòi bàn ăn ghế dựa, đến lúc đó cô lại phải đi một chuyến, cho nên cô mới cùng mua bộ bàn ghế ăn luôn.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Lâm Tố vừa nghĩ như vậy, lúc này đã hiểu rõ tất cả hành động của mình, tinh thần lập tức sảng khoái.
Cô thế này gọi là tính toán chu đáo. Cho dù Đào Mục Chi gây phiền phức nữa, bây giờ cũng không nói được cô điều gì.
-
Gần đến giờ tan làm, lúc Đào Mục Chi vừa khám và điều trị xong bệnh nhân cuối cùng, nhận được điện thoại của Trương Hòa. Trương Hòa gọi điện thoại qua không biết có chuyện gì, sau khi Đào Mục Chi nhìn tên hiển thị, ấn nghe.
“Đàn anh.”
“Mục Chi, hôm nay thầy Nhậm về đại học X, tối nay sẽ ăn cơm ở khách sạn trường học, cậu cũng đến đây đi.” Trương Hòa nói.
Trương Hòa nói xong, đôi mắt Đào Mục Chi khẽ nâng.
Thầy Nhậm mà Trương Hòa nói là giáo sư đại học của Đào Mục Chi và Trương Hòa, sau khi dạy xong Đào Mục Chi, thầy Nhậm về hưu. Làm lứa sinh viên cuối cùng của thầy Nhậm, nhất là sinh viên ưu tú như Đào Mục Chi, thầy Nhậm đối xử với anh luôn không tệ. Mà đối với thầy Nhậm, Đào Mục Chi cũng hết sức kính trọng. Thầy ấy là giáo sư có lai lịch lâu nhất đại học X, học thức uyên bác, làm người thân thiện, xem như là thầy giáo vỡ lòng của Đào Mục Chi.
Sau khi thầy Nhậm về hưu, không ở lại trường học dưỡng lão, mà trở về quê nhà, hiếm khi trở lại. Năm nay không biết tại sao, muốn trở về trường học trở lại chốn cũ, bèn trực tiếp đến đại học X.
Trương Hòa là sinh viên của thầy Nhậm, trước mắt là giảng viên của đại học X đi tiếp đãi thầy Nhậm. Tối nay ở khách sạn trường học cùng nhau ăn cơm, ngoại trừ một số sinh viên của thầy Nhậm ở đại học X, còn mời một số sinh viên ở lại thành phố A làm bác sĩ đến, trong đó bao gồm Đào Mục Chi.
Giữa lúc Đào Mục Chi im lặng, Trương Hòa nói một thôi một hồi ngọn nguồn thầy Nhậm trở lại đại học X. Sau khi nói xong, Đào Mục Chi ở đầu kia điện thoại không lên tiếng, giọng điệu Trương Hòa dừng lại, nói: “Sao thế? Tối nay cậu không có thời gian à?”
“Không ạ.” Đào Mục Chi đáp, nói xong, hỏi Trương Hòa: “Mấy giờ?”
“6 giờ, cậu tan làm thì qua đây đi.” Trương Hòa sắp xếp nói, “Thầy Nhậm ở tại khách sạn của trường học, 6 giờ cũng đến sảnh lớn khách sạn.”
Sinh viên cũng không có đạo lý để giảng viên chờ được.
Trương Hòa nói xong, Đào Mục Chi đáp một tiếng: “Được.”
Thấy Đào Mục Chi nhận lời, Trương Hòa mỉm cười, nhắc nhở: “Đúng rồi, cậu cũng biết đấy, thầy Nhậm thích uống rượu, hôm nay không thể thiếu mời rượu, cậu đừng lái xe đấy.”
“Không sao, tìm lái thuê là được.” Đào Mục Chi đáp.
“Được.” Thấy Đào Mục Chi đã sắp xếp ổn thỏa, Trương Hòa cũng không nói thêm gì nữa, cười nói: “Vậy anh đợi cậu nhé, cúp đây.”
Dứt lời, Trương Hòa cúp điện thoại.
-
Sau khi các nhân viên đưa bàn ăn đến, Lâm Tố bèn trở về phòng chuẩn bị. Hôm nay cô bỏ ra 58 nghìn tệ mua đệm giường mới, còn đặc biệt mua một bộ bàn ghế ăn, những đồ dùng gia đình mới này xâm nhập vào nhà, cô cũng phải giữ Đào Mục Chi chăm sóc cô thêm mấy ngày.
Sắp hơn 5 giờ rồi, Lâm Tố lấy bình đun siêu tốc, khăn lông ướt, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch giả ốm tối nay.
Cho đến bây giờ, Lâm Tố cũng dần dần ngộ ra giả bệnh không dễ dàng gì. Nếu như đã muốn khiến Đào Mục Chi cho rằng cô bệnh chưa khỏi hẳn, lại muốn để anh cảm thấy cách thức điều trị bây giờ là có hiệu quả, như vậy phải cam đoan nhiệt độ hôm nay của cô thấp hơn hôm qua.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cô cảm thấy chỉ dựa vào sờ trán đã không thể lừa được Đào Mục Chi nữa, cô chuẩn bị tốt nước nóng, chờ lúc nguội bớt đi, bỏ nhiệt kế vào. Đến lúc đó điều chỉnh nhiệt độ một chút, duy trì ở khoảng 37.5 độ, có nhiệt kế cũng càng chặt chẽ càng trực quan hơn.
Nghĩ xong kế hoạch hôm nay, Lâm Tố càng cảm thấy kính nể mình, cô không nên làm nhiếp ảnh gia, cô nên đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, nhìn xem, nghiêm cẩn xiết bao.
Ngay lúc Lâm Tố đang vui sướng đun nước cho kế hoạch giả bệnh tối nay, cô nhận được cuộc điện thoại của Đào Mục Chi.
Điện thoại của Đào Mục Chi vừa đến, Lâm Tố tạm thời chưa vội nhận máy, cô phải giả bộ một chút, giả bộ cô vì sốt cao có hơi mơ hồ. Sau đó khi nghe điện thoại, giọng điệu âm thanh nhất định phải lười biếng mềm mại.
Chờ điện thoại vang lên hai tiếng, Lâm Tố ấn nghe, ép giọng nhăn mũi đáp một tiếng.
“Alo.”
Giọng cô rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn, không thể không nói, ở phương diện giả ốm này cô rất có năng khiếu.
“Lại sốt rồi?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi nghe ra được giọng cô không bình thường, Lâm Tố nhíu mày, nhưng không kiêu ngạo, tiếp tục dùng âm thanh kia miễn cưỡng nói: “Ừm, nhưng không sốt rất cao, tôi vừa mới đo thử, 37.5 độ.”
Nói xong, Lâm Tố nói: “Anh xem, tôi nói cách thức điều trị bây giờ có hiệu quả rồi mà, nhiệt độ thấp hơn so với hôm qua.”
Nghe cô nói xong, Đào Mục Chi đáp một tiếng: “Ừm.”
Anh vừa nói như thế, thay cho việc sẽ không kiên trì đưa cô đi tiêm nữa. Lâm Tố bắt đầu vui vẻ, chủ đề chuyển đến tối nay ăn gì.
“A, đúng rồi, anh sắp tan làm rồi, tối nay tôi vẫn muốn ăn cá. Ngoại trừ cá, tôi còn muốn ăn canh sườn với ngô, nếu như đã có canh, tôi cảm thấy cá có thể sốt rồi. Ngoài ra tôi còn muốn ăn rau chân vịt và nấm Khẩu Bắc, cái này anh tự nghĩ cách nấu đi. Nấu không ngon tôi cũng không ăn.”
Lâm Tố nói liên miên, liệt kê bữa tối tiêu chuẩn của bản thân tối nay ra. Cô vừa trình bày xong, giọng của Đào Mục Chi truyền đến.
“Tối nay tôi không có cách nào nấu cơm cho cô.”
Lâm Tố: “...”
Cô vẫn chưa nói gì, Đào Mục Chi tiếp tục nói: “Tối nay tôi có buổi gặp mặt.”
Lúc Đào Mục Chi nói rằng không có cách nào nấu cơm tối cho cô, tâm tình Lâm Tố đã không tốt. Lúc nghe Đào Mục Chi nói là bởi vì có “Buổi gặp mặt” mới không thể trở về nấu cơm cho cô, Lâm Tố nhớ đến cảnh ngày hôm đó cô ở ngoài cửa nhìn thấy Đào Mục Chi cùng một cô gái xem mắt trong nhà hàng.
Nhớ đến cảnh tượng lúc đó, Lâm Tố hơi nhíu mày lại, cô cũng không giả bộ nữa, bởi vì hừng hực khí thế có thể lộ rõ sự hùng hồn của cô một chút.
“Buổi gặp mặt gì?” Lâm Tố hỏi xong, nói: “Tôi thấy anh sẽ không phải là muốn đi xem mắt đấy chứ? Tôi còn đang bị bệnh đây nè, anh đã đi xem mắt, anh mặc kệ sự sống chết của tôi đúng không…”
“Cô muốn tới sao?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: “...”
Hở?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Đào Mục Chi nói: “Bọn họ không nói không thể dẫn theo người nhà.”
Lâm Tố: “...”
Thật sao?
Không phải! Ai là người nhà của anh chứ!?