Hoa hồng mềm gai

Chương 30: Tôi từ bỏ chống cự, thần phục em.
 
Lời Trương Hòa rất nhanh đã được xác minh.
 
Buổi chào mừng vô cùng náo nhiệt, từ 6 giờ vẫn luôn ồn ào đến hơn 9 giờ. Thầy Nhậm lớn tuổi rồi, không chịu được giày vò, lúc hơn 9 giờ, buổi chào mừng kết thúc, mọi người cũng gần như giải tán hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Các sinh viên ở sảnh lớn chào tạm biệt nhau, cũng chào tạm biệt với thầy Nhậm, chờ đoàn người đi gần hết, Đào Mục Chi cũng muốn đi.
 
“Thưa thầy, em cũng nên trở về rồi.”
 
Tối nay thầy Nhậm uống đến vui vẻ, gặp mặt những em sinh viên này, khiến ông ấy nhớ đến thời gian quá khứ, ông ấy đã uống không ít, nhưng không say, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt vẫn sáng rực như cũ.
 
Đào Mục Chi chào tạm biệt ông ấy, thầy Nhậm nhìn Đào Mục Chi, trong mắt là sự vui mừng và hài lòng. Cậu học trò Đào Mục Chi này, xem như là người tạo ấn tượng khắc sâu nhất trong cuộc đời dạy học của ông. Thông minh, cố gắng, nghiêm túc, kiềm chế… Người đàn ông như vậy, ở trong xã hội bây giờ là cực kỳ hiếm thấy.
 
Thầy Nhậm nghe Đào Mục Chi chào tạm biệt mình, nụ cười trên mặt ông đậm thêm, nói với Đào Mục Chi: “Mục Chi, tối nay thầy uống say, có một yêu cầu quá đáng, không biết em có đáp ứng không.”
 
Thầy Nhậm nói xong, Đào Mục Chi nói: “Thầy nói đi.”
 
Anh vừa nói như vậy, thầy Nhậm cười lên, ông nhìn thoáng qua Dương Hi đứng cách đó không xa. Các sinh viên hôm nay đến cũng có không ít bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố, Dương Hi đang trò chuyện cùng bọn họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thoáng qua Dương Hi, thầy Nhậm với với Đào Mục Chi: “Hi Hi em cũng biết đấy, đi làm ở bệnh viện trung tâm thành phố. Tối nay con bé còn phải trở về bệnh viện trực ban, đã muộn như vậy rồi, thầy lo lắng một mình con bé con gái con đứa không an toàn lắm, em có thế giúp thầy tiễn nó một đoạn không?”
 
Dưới gối của thầy Nhậm chỉ có một cô con gái, mà con gái một của ông ấy cũng chỉ có một cô con gái là Dương Hi, từ nhỏ thầy Nhậm đã cưng chiều Dương Hi vô cùng, Dương Hi cũng trưởng thành dưới sự bảo bọc yêu thương, cho đến bây giờ là dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
 
Đối với trưởng bối mà nói, tiểu bối đến độ tuổi như bây giờ, điều các trưởng bối lo lắng nhất chính là chung thân đại sự của bọn họ. Dương Hi vẫn luôn được dạy dỗ rất tốt, nhưng tâm tư đơn thuần, nếu như tự do yêu đương, bọn họ vẫn lo lắng con bé bị đụng chạm. Nếu như có thể có thanh niên tuất kiệt trưởng bối bọn họ để ý, con bé cũng thích, cũng xứng đôi với con bé, vậy thì không còn gì tốt hơn.
 
Buổi chào mừng lần này của thầy Nhậm, đặc biệt dẫn Dương Hi đến. Thứ nhất là giới thiệu Dương Hi quen biết các sinh viên của ông, sinh viên của ông chủ yếu dấn thân vào nghề bác sĩ, là người cùng nghề với Dương Hi, trên công việc ở tương lai, nếu như Dương Hi gặp chuyện gì, các sinh viên có thể nể mặt ông, có thể giúp đỡ con bé đôi chút. Hai là hy vọng dẫn Dương Hi quen biết nhiều người hơn, để con bé tìm được người đàn ông nó ngưỡng mộ, xác định một chút chuyện chung thân đại sự.
 
Dương Hi là cô gái nội tâm, ông nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, có thể nhìn ra con bé có chút thiện cảm với Đào Mục Chi. Nhưng con bé tương đối ngượng ngùng, ở thời điểm này, cần trưởng bối bọn họ giúp đỡ nhiều hơn một chút, đẩy một cái.
 
Thầy Nhậm bảo Đào Mục Chi đưa Dương Hi trở về, chủ yếu cũng là muốn để hai người thêm nhiều không gian ở riêng một chút, dưới tình huống không có người ngoài, hai người có thể trao đổi am hiểu nhau hơn.
 
Thầy Nhậm nói như vậy xong, những người khác trên bàn còn chưa rời đi, bao gồm Trương Hòa, cũng nói với Đào Mục Chi: “Mục Chi, thầy cũng nói như vậy rồi, cậu mau nhận lời đi.”
 
“Đúng vậy. Thầy ơi, thầy yên tâm, Mục Chi chắc chắn sẽ đưa đàn em về an toàn.”
 
Lúc mọi người nhao nhao thảo luận, Đào Mục Chi nhìn về phía thầy Nhậm, nói: “Em có thể gọi lái xe thuê lái xe của em đưa Dương tiểu thư đến bệnh viện, như vậy an toàn hơn một chút.”
 
Đào Mục Chi nói xong, vẻ mặt thầy Nhậm khẽ giật mình, hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
 
“Em tự bắt xe trở về.” Đào Mục Chi nói.
 
Đào Mục Chi vừa nói ra câu này, cũng thể hiện thái độ của anh với sự sắp xếp này của thầy Nhậm. Ông ấy nghe xong, ánh mắt tuy có tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm.
 
“Được.” Thầy Nhậm mỉm cười đồng ý phương án giải quyết này.
 
Đối với ý tốt của ân sư, Đào Mục Chi từ chối ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thầy Nhậm không nói gì nhưng Đào Mục Chi vẫn nói tiếng xin lỗi với ông ấy.
 
“Xin lỗi thầy, em không có cách nào tự mình đưa Dương tiểu thư trở về.”
 
Anh xin lỗi xong, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Nhậm, giải thích nói.
 
“Chủ yếu là em cần mau chóng trở về, trong nhà có người chờ em.”
 
-
 
Lâm Tố không ăn cơm tối, trở về nằm trên giường ngủ một giấc.
 
Nhưng đi ngủ đối với cô mà nói cũng không dễ dàng như vậy, cho dù gần đây giấc ngủ của cô xem như là không tệ. Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, đếm thời gian, từng giây từng phút trôi qua, đến tận hơn 9 giờ tối cũng không ngủ được.
 
9 rưỡi, Đào Mục Chi còn chưa trở về.
 
Lâm Tố quay cuồng, từ trên giường ngồi dậy.
 
Cô đã nói bảo Đào Mục Chi về sớm một chút, thế nhưng hơn 9 giờ rồi, còn chưa thấy bóng dáng của anh. Lâm Tố cầm di động qua, mở danh bạ muốn gọi điện thoại. Nhưng khi ngón tay dừng trên tên của Đào Mục Chi, lại khóa màn hình lại.
 
Ném di động qua một bên, Lâm Tố vò đầu, lại một lần nữa thả mình trên giường.
 
Không thể gọi. Gọi điện thoại thúc giục anh trở về, sẽ khiến cô giống như vô cùng mong muốn anh trở về vậy.
 
Thích thì về không thích thì thôi, rời xa anh, cô cũng không phải không sống được. Lâm Tố nghĩ.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ôm chăn, nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhưng chuẩn bị ngủ cả tối, bởi vì hành động ban nãy, hoàn toàn biến mất. Hai con ngươi của Lâm Tố trong veo, tinh thần tỉnh táo, cảm xúc bực bội.
 
Không phải anh sẽ không trở về đấy chứ?
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lục lọi, ở trên giường tìm kiếm điện thoại ban nãy mới bị cô ném sang một bên. Cô còn chưa tìm được điện thoại, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa.
 
Âm thanh khóa cửa mở ra giống như mở tấm lòng cô, Lâm Tố như cá chép quẫy đuôi từ trên giường nhảy dựng lên.
 
Sau khi nhảy dựng lên, cô vội vàng chạy ra ngoài, nhưng chạy đến cửa, cô hơi dừng lại. Không được, không thể để cho Đào Mục Chi biết cô nóng vội như thế.
 
Thế là, Lâm Tố đứng ở cửa phòng ngủ, chờ Đào Mục Chi đến tìm cô trước.
 
“Cạch.” Đào Mục Chi đóng cửa nhà lại.
 
“Tách.” Đào Mục Chi mở đèn phòng khách.
 
“Loẹt xoẹt.” Chân của Đào Mục Chi đang giẫm trên tạp chí trên sàn nhà, phát ra tiếng va chạm nhỏ xíu.
 
Tiếng va chạm vang lên từ cửa, nối liền huyền quan và phòng khách, giống như một vệt sáng, cuối cùng dừng ở quầy bar. Đến quầy bar, tiếng va chạm dừng lại, bình nước thủy tinh va chạm trên nền đá hoa phát ra tiếng vang nhẹ, sau đó, dòng nước chảy róc rách vào trong ly nước sạch sẽ.
 
Trong đêm yên tĩnh, Lâm Tố có thể nghe thấy tiếng uống nước của Đào Mục Chi.
 
Lâm Tố đứng ở cửa chờ một lát, kiên nhẫn cũng đã hao mòn hết. Cô không tiếp tục chờ nữa, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trong phòng khách nhìn về phía Đào Mục Chi trước quầy bar.
 
Trong phòng khách mở đèn, nhưng cũng chỉ mở một chút, ánh đèn lờ mờ, bên cạnh quầy bar, người đàn ông cao lớn thẳng tắp dựa lưng về phía quầy bar. Anh mặc áo sơ mi và quần tây, thân hình mảnh khảnh, cứ như vậy cầm ly thủy tinh uống nước, giống như một chiếc bảng đen vừa được vẽ lên, đường nét mạnh mẽ, đen trắng rõ ràng.
 
Lâm Tố nhìn qua Đào Mục Chi, giác quan của cô như là được khôi phục lại tác dụng một lần nữa, cô nhìn bóng dáng Đào Mục Chi, nhìn thấy yết hầu anh chuyển động lên xuống khi uống nước, còn nhìn thấy cuối cùng anh đặt ly nước bên cạnh, khi quay đầu nhìn qua, ánh sáng rõ nét trong mắt anh nhảy lên.
 
Phía sau Đào Mục Chi dựa trên nền đá hoa của quầy bar, cách phòng khách mênh mông hỗn độn, từ xa xa nhìn về phía Lâm Tố đứng cách đó không xa. Cô vẫn mặc đồ ngủ mặc hồi sáng, đồ ngủ rộng rãi càng làm nổi bật sự gầy yếu nhỏ nhắn của thân hình cô, mái tóc cô dài dày hơi xoăn, xõa tung trên bả vai gầy yếu. Bả vai nối liền với xương quai xanh dài thẳng và chiếc cổ mảnh khảnh, phía trên là gương mặt nhỏ nhắn của cô.
 
Mặt của cô rất nhỏ, nhưng ngũ quan lại rất rõ ràng, một đôi mắt hồ ly màu trà tô điểm trên làn da trắng nõn, giống như hồ nước giữa dãy núi trùng điệp, mang theo sức sống ẩm ướt trong veo. Cô xinh đẹp, cũng hoạt bát, cũng chỉ nhìn anh như vậy, nhịp đập của trái tim anh, mỗi một nhịp đều thuộc về cô.
 
“Sao không đi giày?” Đào Mục Chi cụp mắt nhìn thoáng qua làn váy của Lâm Tố. Dưới làn váy, là bắp chân trắng bóc, bắp chân nói liền với bàn chân, trắng đến có hơi lóa mắt.
 
Anh mở miệng trước, giọng điệu có chút khàn khàn nóng rực.
 
Tầm mắt anh rơi trên chân cô, Lâm Tố cảm nhận được một luồng hơi nóng rực. Ngón chân cô cử động, nhìn Đào Mục Chi, cô không trả lời câu hỏi của anh, nhíu mày nhìn anh nói.
 
“Anh còn biết trở về?” Lâm Tố chất vấn anh.
 
Bây giờ đã sắp 10 giờ tối rồi, cùng với lời cô dặn dò bảo anh về sớm chút có hơi  sai lệch. Đối mặt với sự lên án của Lâm Tố, Đào Mục Chi yên tĩnh nhìn cô, nói.
 
“Lỗi của tôi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Đương nhiên là lỗi của anh rồi.
 
Nhưng anh vừa nói như vậy, Lâm Tố vừa mới như pháo hoa đốt lửa bị tịt ngòi. Cô vốn còn thiếu một chút nữa là muốn thăng thiên rồi, kết quả bị Đào Mục Chi dập tắt.
 
Nhưng điều này cũng không đại diện cho việc Lâm Tố cứ bỏ qua như vậy, cô có thể lại một lần nữa châm lửa đốt pháo.
 
“Biết rõ về muộn như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Tôi còn đang sốt đấy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Lâm Tố tiếp tục lên án.
 
Buổi tối anh vẫn luôn uống rượu, bên cạnh anh có thầy Nhậm, quả thực cũng không dễ gọi điện thoại lắm. Mà nghe sự lên án của Lâm Tố, Đào Mục Chi nhận lấy toàn bộ. Ánh mắt anh bình tĩnh như cũ, xa xa nhìn cô nói.
 
“Lỗi của tôi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Tốc độ và thái độ anh nhận sai nhanh, thành khẩn như vậy, khiến Lâm Tố có hơi câm nín. Liên tục bị dập tắt hai quả pháo, cô cũng không còn tâm trạng đốt nữa, nhưng cũng không có ý định cứ buông tha cho Đào Mục Chi như vậy.
 
“Anh cứ như vậy là xong rồi sao?” Lâm Tố bất mãn nói.
 
Trong ánh mắt cô đã không còn lửa giận, nhưng con ngươi màu trà ở dưới ánh đèn ngoan ngoãn nhìn anh, mang theo chút bất mãn, còn mang theo chút tủi thân.
 
Đối diện với ánh mắt của cô, đáy mắt của Đào Mục Chi cuộn trào sự dịu dàng.
 
“Em muốn gì?”
 
Ánh mắt Lâm Tố thoáng giật giật.
 
Đào Mục Chi bây giờ, không tính toán chi li giống lúc đấu trí đấu dũng với cô trước kia. Anh lên tiếng thế này, giống như người hào hiệp nhất trên thế giới này, cô muốn gì, anh đều có thể thỏa mãn.
 
Nhưng khi anh thật sự sẵn lòng cho cô mọi thứ, cô lại không biết cô muốn thứ gì từ anh.
 
“Làm sao tôi biết được…” Ánh mắt Lâm Tố nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
 
Cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh, ánh mắt, cảm xúc, không có nơi nào là vui vẻ, thậm chí cả lông mày cũng vẫn nhíu chặt, cô còn có cục tức chưa xả ra đây.
 
Đào Mục Chi đặt ly thủy tinh trên quầy bar.
 
“Qua đây.” Đào Mục Chi nói với Lâm Tố.
 
Đào Mục Chi vừa nói xong, Lâm Tố lại ngước mắt nhìn về phía anh. Anh đã từ tư thế dựa vào quầy bar đứng thẳng lên, sau khi đứng thẳng lên, hình dáng anh càng cao lớn thẳng tắp, ẩn dưới bóng đèn cạnh quầy bar, giống như một tấm cắt giấy tinh xảo.
 
Lâm Tố cũng không phải là người nghe lời, nhưng câu này của Đào Mục Chi giống như là có ma lực, khàn khàn có sức hút, anh giống như Satan đứng trong bóng tối, mê hoặc cô.
 
Cô lại như ma xui quỷ khiến, chậm chạp đi qua.
 
“Làm gì?”
 
Đã đến bên cạnh Đào Mục Chi, Lâm Tố mất kiên nhẫn hỏi một câu.
 
Cô hỏi xong, Đào Mục Chi kéo thân thể cô qua, cơ thể Lâm Tố bị một nguồn sức mạnh lôi kéo, cô khẽ xoay vòng một cái, sau đó, lưng cô nhẹ nhàng chạm vào đá hoa trên quầy bar, đá hoa lạnh lẽo xuyên qua chiếc áo mỏng mảnh truyền đến da thịt cô, Lâm Tố bị lạnh đến co rúm lại.
 
Trái tim cô chợt căng chặt, ngẩng đầu vừa muốn nổi giận, hai tay của Đào Mục Chi chống ở hai bên cơ thể cô, nhốt cô lại giữa anh và đá hoa.
 
“Lâm Tố.” Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.
 
Lâm Tố co rúm trong ngực anh, giống như con hươu bị cành cây đại thụ vây khốn. Từ trên người Đào Mục Chi cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, rõ ràng là rượu nóng, nhưng ở trên người anh vẫn lạnh lẽo như cũ, giống như rượu cồn tiêu độc của bệnh viện, giống như tuyết đọng trên cây gỗ linh sam giữa rừng sâu.
 
Anh vừa mở miệng, hơi thở đã bao vây lấy cô, trái tim căng chặt của cô giống như bị kéo dãn, máu nhanh chóng chạy về phía toàn thân.
 
Cô ngửa đầu nhìn Đào Mục Chi, anh cũng rũ mắt nhìn cô. Trong ánh mắt của anh, bình tĩnh như thường ngày, kiềm chế, giống như bị mực nhuộm đen một mảng, Lâm Tố không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
 
“Bệnh của em đã khỏi rồi, vì sao còn giả bệnh?” Đào Mục Chi hỏi cô.
 
Mi mắt Lâm Tố khẽ động, nhìn về phía Đào Mục Chi.
 
Rõ ràng là anh uống say, nhưng nhìn qua anh vẫn tỉnh táo như vậy. Đến mức khi anh hỏi ra câu hỏi này, trong lòng Lâm Tố không khỏi vì đó nổi lên sự chột dạ.
 
Thế nhưng cô sẽ không thừa nhận.
 
“Tôi không có…”
 
“Tôi nhìn thấy bình đun siêu tốc và khăn lông rồi.” Đào Mục Chi vạch trần cô.
 
Lâm Tố: “...”
 
Lâm Tố có lòng muốn phản bác, còn chưa nói ra, đã bị Đào Mục Chi thu vào trong lòng bàn tay của anh. Mà sau khi tóm gọn cô vào trong lòng bàn tay, anh còn chưa xong nữa, anh cúi đầu tiếp tục nhìn cô, nói ra nguyên nhân cô giả bệnh.
 
“Em muốn giữ tôi lại đúng không?”
 
Lâm Tố ngước mắt nhìn về phía anh.
 
Trong lúc hai người giao phong, Đào Mục Chi vẫn luôn ở góc nhìn Thượng Đế. Anh biết tất cả hành động của cô, biết tất cả nguyên nhân cô làm vậy, bao gồm việc cô tỏ tình với anh, hay việc cô quyến rũ anh... 
 
Nhưng anh sẽ rất ít khi lật tẩy cô nhanh như vậy, hình như anh thích quá trình đùa giỡn cô. Nhưng hôm nay không có, anh trực tiếp làm rõ với cô.
 
Lâm Tố không biết vì sao.
 
Lúc cô không biết Đào Mục Chi muốn làm gì, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi cô.
 
“Vì sao muốn giữ tôi lại?”
 
Lâm Tố: “...”
 
Lâm Tố giống như bị giam giữ trong cơ thể anh, anh không chế tất thảy, có thể từ chỗ cô ép hỏi tất cả chuyện anh muốn biết. Lâm Tố vẫn luôn cho là, Đào Mục Chi tương kế tự kế, cùng cô chơi trò mèo vờn chuột này nhất định là khiến cô khó chịu. Thế nhưng chờ đến bây giờ, cô mới biết cái gì là khó chịu.
 
Đào Mục Chi không còn ở góc nhìn Thượng Đế, phân tích hành động của cô, mà là cùng cô ở trên mối quan hệ bình đẳng, cùng cô đứng song song. Kiểu đứng đối lập này, giống như anh mổ xẻ thân thể cô, từng chút từng chút róc thịt, điều này khiến cô có chút không chịu nổi, mà kiểu đối đầu thế này Đào Mục Chi còn chưa có ý định kết thúc.
 
“Là muốn giữ tôi lại tra tấn hay là thích tôi?” Đào Mục Chi hỏi.
 
Anh vừa mới nói xong, cằm Lâm Tố run lên.
 
Ở trong câu hỏi Đào Mục Chi hỏi cô, cô như là nghe hiểu câu hỏi này.
 
Đây là hai đáp án hoàn toàn trái ngược nhau, tra tấn tôi, thích tôi. Giống như cẩn thận thăm dò, lại giống như liều lĩnh, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, hy vọng từ chỗ cô lấy được đáp án.
 
Đào Mục Chi muốn lấy được đáp án gì?
 
Anh muốn lấy được đáp án Lâm Tố là vì thích anh cho nên muốn giữ anh lại.
 
Khi cô tỏ tình với anh, cô ở khách sạn quyến rũ anh, cô đang bị bệnh hôn anh, anh đều tự kiềm chế. Lâm Tố giống như đứa trẻ muốn lấy được kẹo, nếu như bạn đưa kẹo cho cô, cô sẽ không nếm thử kẹo, cô sẽ ném đi.
 
Trên thế giới này, bây giờ anh là chiếc kẹo duy nhất của cô.
 
Cô làm tất thảy cũng không phải vì thích anh, chỉ là bởi vì cô muốn thắng, muốn chinh phục anh, tra tấn anh.
 
Đào Mục Chi biết rõ điều này, cho nên anh khống chế tình cảm cùng sự rung động với Lâm Tố, một lần lại một lần từ chối cô. Nhưng kiểu tự kiềm chế này theo thời gian trôi qua trở nên mỏng manh hơn, còn tình cảm của anh với Lâm Tố càng trở nên sâu đậm hơn.
 
Anh không hề phát hiện Lâm Tố đang giả bệnh trước, càng nhiều hơn là anh quan tâm đến tình hình cơ thể cô, quan tâm ắt sẽ loạn, năng lực tự kiềm chế của anh theo tình cảm của anh hóa thành hư không.
 
Ở trước mặt Lâm Tố anh dần dần mất khống chế.
 
Đã mất khống chế, vậy anh cũng dứt khoát không tự kiềm chế nữa.
 
Trong mắt Đào Mục Chi, tầng đen như mực kia biến mất, tình cảm anh kìm nén, anh giấu kín, tại thời khắc này tuôn trào mãnh liệt.
 
“Cho dù là nguyên nhân gì, chỉ cần em muốn giữ tôi lại, tôi sẽ không đi.”
 
Cho dù là em thích, hay là muốn thắng.
 
Tôi từ bỏ chống cự, thần phục em.
 
Đào Mục Chi nói xong câu đó, anh hơi cúi người, rơi xuống bên tai cô. Giọng anh  giống như là truyền đến từ trong rừng sâu, mang theo sương mù lông lung.   
 
“Em muốn giữ tôi thế nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui