Chương 31: Đào Mục Chi không muốn phủ nhận một chuyện.
Lâm Tố lại có cảm giác đó.
Môi của Đào Mục Chi rơi bên tai cô, anh không chạm vào cô, nhưng hơi thở của anh xuyên qua làn da mịn màng bên tai cô, truyền đến trong thần kinh của cô, Lâm Tố giống như thảo nguyên hoang vu, gió xuân thổi qua, bông hoa nở khắp núi đồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là cảm giác đã lâu không gặp, vi diệu, khiến người ta rung động.
Lần trước có được nó, vẫn là ở trong khách sạn, là cái lần nhìn thấy Đào Mục Chi tắm rửa xong đi ra. Hôm nay cô không uống rượu, người uống rượu là Đào Mục Chi. Mà không uống rượu, ý thức rõ ràng khiến cô nhớ lại cảm giác này rốt cuộc là gì.
Là ham muốn tình dục.
Lâm Tố là người trẻ tuổi. Cô có dung mạo xinh đẹp, thân thể lả lướt, nhưng tinh thần của cô lại giống như một lòng sông khô cạn, không có bất kỳ sức sống nào.
Đối với chuyện nam nữ, 2 năm trước cô đã không có bất kỳ suy nghĩ nào, cô giống như bà cụ trường sinh bất lão, cô độc lảo đảo mà đi trên thế gian này.
Bây giờ Đào Mục Chi tưới nước cho cô. Cô giống như là một gốc cây già một lần nữa hấp thụ nguồn nước, hơi thở ẩm ướt xuyên qua mỗi một mạch máu trong cô, chảy trong thân thể cô. Một lần nữa cô lại mở rộng cành cây, một lần nữa đâm nở chồi non, cô lột sạch cành khô toàn thân, khôi phục dáng vẻ tuổi 22 nên có.
Cằm Lâm Tố khẽ run, đôi mắt cô nhìn Đào Mục Chi cúi người gục xuống bên vai cô, thân thể cô đang run rẩy, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi uống say rồi.
Anh không có sự tỉnh táo như khi cô tỏ tình, lý trí như khi cô quyến rũ anh, giờ anh giống như mặt biển hoàn toàn mất khống chế, cô đứng trước bãi cát, bọt sóng của anh vỗ bên chân cô, mang đến cho cô cơn ngứa ngáy mát lạnh.
Anh hoàn toàn rộng mở với cô, anh cúi người thần phục cô, cô của bây giờ, có thể làm bất cứ chuyện gì với anh.
Cô giữ Đào Mục Chi lại thế nào?
Đây là câu hỏi Đào Mục Chi hỏi cô, nhưng mà bây giờ Lâm Tố lại không rảnh đi suy nghĩ vấn đề này. Hiện tại cô đang lún sâu vào ham muốn sinh lý đã lâu không thấy nhiều hơn.
Lúc này, sinh lý có thể chiến thắng tâm lý.
Tay Lâm Tố vịn trên quầy bar, ngón tay cô vừa trở nên trơn bóng, từng chút nắm chặt lấy đá hoa của quầy bar, giống như phần rễ mới mọc ra, từng chút bám vào vùng đất ẩm ướt.
Lâm Tố rũ mắt nhìn Đào Mục Chi bên vai, cổ họng cô hơi khô khốc, môi của cô dọc theo vành tai của Đào Mục Chi, xẹt qua cằm anh.
Cuối cùng, rơi trên môi anh.
Lâm Tố hôn Đào Mục Chi, vào khoảnh khắc nụ hôn này chạm đến Đào Mục Chi, thân thể Lâm Tố nháy mắt bị Đào Mục Chi bao vây. Hai tay Đào Mục Chi nắm chặt, ôm lấy cô, một giây sau, anh đáp lại nụ hôn này.
Nhưng nụ hôn này giống như một giấc mộng khi ngủ nông. Khoảnh khắc hai người kề cận kia, cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt Đào Mục Chi căng chặt, con ngươi anh co rút, nghiêng môi sang một bên.
“Không đúng.” Giọng nói của Đào Mục Chi đang run rẩy.
Cái gì không đúng?
Lâm Tố mặc kệ Đào Mục Chi, cô vội vàng không nhịn nổi, giống như đom đóm truy đuổi ánh sáng, tiếp tục truy đuổi môi của Đào Mục Chi, cảm nhận sức sống nụ hôn kia mang lại.
Mà khi cô sắp chạm được vào môi của anh, Đào Mục Chi cụp mắt nhìn cô, gọi tên cô.
“Lâm Tố.” Đào Mục Chi gọi cô một tiếng, nói: “Thế này không giữ tôi được.”
Lâm Tố nghe Đào Mục Chi nói xong: “...”
Ai muốn giữ anh lại chứ? Tôi chỉ muốn ngủ với anh.
Lần thứ hai bị né tránh, nhiệt tình của Lâm Tố có chút hao mòn, nhưng cũng không bị hao mòn đến hầu như không còn. Cô không tức giận chút nào, ôm lấy cổ Đào Mục Chi, khiến anh không động đậy được nữa, sau đó lại hôn lên.
Cổ của Đào Mục Chi bị hai tay Lâm Tố ôm lấy, cô đã không sốt, thể lực cũng khôi phục lại bình thường, Đào Mục Chi giống như bị cô cắn lấy vậy. Một giây sau khi môi hai người dán vào nhau lần nữa, đáy mắt hỗn loạn của Đào Mục Chi ngay sau đó khôi phục sự tỉnh táo.
Hai tay anh đỡ lấy bả vai Lâm Tố đang giống như quỷ hút máu, tách hai người ra.
“Đi khám bác sĩ tâm lý.” Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, hô hấp nhẹ nhàng nói ra yêu cầu.
Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở của anh thậm chí có thể phả lên mặt cô, cô sắp có thể ngủ ngay với anh rồi. Cho dù bị anh đỡ lấy bả vai như thế này, môi Lâm Tố vẫn như cũ hướng về phía môi anh hôn lên.
Đào Mục Chi quay mặt qua một bên, né tránh nụ hôn này.
“Đi khám bác sĩ tâm lý.” Đào Mục Chi lại nói lần nữa.
Lâm Tố không nhụt chí, lại hôn lên lần nữa, Đào Mục Chi lại né tránh, nhắc lại lời nói vừa rồi.
“Đi khám bác sĩ tâm lý.”
Lâm Tố: “...”
Cái gì gọi là một hồi trống tăng khí thế hai tiếng thì suy ba tiếng thì kiệt quệ. Ham muốn sinh lý vừa mới sôi trào của Lâm Tố, sau khi bị Đào Mục Chi một lần lại một lần từ chối giống như thủy triều rút đi.
Cô không đạt được điều cô muốn, thậm chí nói, vốn là cô một lần nữa cảm nhận được cảm giác, cũng bởi vì Đào Mục Chi lần lượt từ chối mà biến mất.
Đáy lòng cô giống như bừng lên một trận lửa lớn, ngọn lửa bùng cháy hừng hực, Lâm Tố cứ như vậy động tác cứng ngắc nhìn Đào Mục Chi trước mặt. Cô không biết bản thân vì Đào Mục Chi không phối hợp mà tức giận, hay là bởi vì Đào Mục Chi từ chối mà tức giận.
Cô giống như mang theo một thân rực lửa từ trong đám cháy rơi xuống băng tuyết lạnh giá, cô vốn đang rực lửa, một giây sau bị đông cứng, vỡ nát.
“Có phiền không thế?” Lâm Tố không tiếp tục hôn anh nữa, cô nhìn anh chằm chằm, đáy mắt không có chút cảm xúc nào.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, con ngươi trong mắt anh không đề động đậy chút nào.
Cứ như vậy hỏi xong Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp. Nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng hạ xuống, ánh mắt cô nhìn về hướng khác, lạnh nhạt lướt qua cửa sổ sát đất phòng khách. Ánh trăng ở đó lành lạnh, giống như ở đáy mắt cô phủ lên một lớp sương lạnh, Lâm Tố buông lỏng cánh tay ôm Đào Mục Chi.
Buông Đào Mục Chi ra, sau lưng Lâm Tố dựa trên đá hoa của quầy bar, xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn của nó giống như trái tim cô hiện tại. Cô mặt không biểu cảm nhìn qua Đào Mục Chi, nói.
“Đào Mục Chi, anh quá đề cao bản thân mình rồi đấy.”
Lâm Tố đánh giá một câu tất cả hành động tối nay của Đào Mục Chi, sau khi đánh giá xong, cô tiếp tục nói: “Bây giờ anh ở nhà tôi, chỉ là bởi vì anh khiến tôi bị ốm, xuất phát từ trách nhiệm anh đang chăm sóc tôi. Tôi có khám bác sĩ tâm lý hay không liên quan gì đến anh thế?”
Đào Mục Chi và cô bây giờ không có bất kỳ quan hệ nào.
Mặc dù ngay từ đầu anh là bác sĩ tâm lý của cô, nhưng vào ngày cô giả vờ tỏ tình đó, Đào Mục Chi đã kết thúc quan hệ bác sĩ-bệnh nhân của họ, thậm chí còn giới thiệu cho cô bác sĩ tâm lý mới giỏi hơn nữa.
Lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, Đào Mục Chi nói cho cô biết, anh sẽ không để cô chết. Mà anh giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho cô, cũng là xuất phát từ lời hứa hẹn anh sẽ không để cô chết.
Ngoại trừ cái đó ra, hai người không hề có quan hệ gì với nhau.
Đúng vậy, quả thực cô đã từng muốn thông qua giả bệnh giữ Đào Mục Chi ở lại. Mà Đào Mục Chi cũng đã hỏi cô vấn đề này, lúc ấy cô không trả lời.
“Tôi giả bệnh là vì muốn giữ anh lại.” Lâm Tố nói, “Anh hỏi tôi muốn giữ anh lại, là vì thích anh hay là vì muốn tra tấn anh…”
“Đương nhiên là tra tấn anh rồi.” Lâm Tố trả lời câu hỏi của anh.
“Từ lần đầu tiên hai người chúng ta gặp mặt, anh đã thắng tôi một lần, lại nhiều lần thắng tôi nữa. Tôi không cam tâm, nhưng tôi cũng thực sự không thắng nổi anh. Nếu đã không thắng được, vậy tra tấn anh chút cũng được.” Lâm Tố nói.
Nói đến đây, Lâm Tố một lần nữa nhìn về phía Đào Mục Chi, trong ánh mắt cô mang theo vẻ thờ ơ và không chút để ý.
“Bây giờ, anh vạch trần tôi rồi. Chúc mừng anh nhé, lại thắng.”
Nói đến đây, Lâm Tố hơi nheo mắt, tiếp tục nhìn Đào Mục Chi, nói: “Giờ anh cũng biết bệnh tôi khỏi rồi, anh cũng không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa. Anh có thể đi rồi.”
Lâm Tố nói xong câu cuối cùng, cô nhìn Đào Mục Chi cảm xúc không hề gợn sóng chút nào trước mặt, mắt anh khẽ run rẩy.
Trong chớp mắt ánh mắt anh run rẩy kia, Lâm Tố thu mắt nhìn về hướng khác.
Cô giống như người máy không có tình cảm, sau khi nói xong một lượt câu nói lạnh như băng, cô quay mặt sang bên khác. Ánh đèn trong phòng khách vốn không sáng lắm, phác họa đường nét cằm dưới của cô càng thêm sắc sảo. Cô giống như hình cắt giấy được dùng kéo cắt ra từng góc cạnh rõ ràng, mỏng manh mà không có tình cảm.
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, trái tim anh còn đang bởi vì câu nói của cô, từng chút từng chút ứ máu, rỉ máu.
Đào Mục Chi không muốn phủ nhận một chuyện.
Anh thích Lâm Tố.
Trước kia anh chưa từng thích người khác, không biết thích là cảm giác gì. Sau khi thích Lâm Tố rồi, anh đã biết.
Giống như ngọn lửa đang cháy.
Ngay từ đầu chỉ là một đốm lửa nhỏ ánh sáng le lói, sau này giống như ngọn lửa chập chờn, rồi sau nữa ngọn lửa lan tràn, rực cháy hừng hực, đốt sạch đồng bằng hoang vu đáy lòng anh. Cắn nuốt lý trí, sự kiềm chế anh vẫn luôn kiêu ngạo, nhấn chìm tất cả mọi thứ của anh.
Anh và Lâm Tố không thể có quan hệ yêu đương.
Xuất phát từ bảo vệ bệnh nhân.
Giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân tâm lý, bác sĩ tâm lý có thể đơn giản kiểm soát bệnh nhân, mà bệnh nhân cũng bởi vì sự điều trị của bác sĩ tâm lý mà ỷ lại vào bác sĩ tâm lý. Cái trước, nếu như bác sĩ tâm lý yêu bệnh nhân, vậy bọn họ rất dễ dàng có thể khiến bệnh nhân yêu họ. Cái sau, bệnh nhân rất dễ dàng định nghĩa sự ỷ lại đối với bác sĩ tâm lý là tình yêu.
Cho nên, trong quy tắc giới bác sĩ tâm lý, bọn họ không thể động lòng với người bệnh, càng không thể nảy sinh quan hệ yêu đương với người bệnh.
Trừ phi bọn họ không phải là quan hệ bác sĩ-bệnh nhân, đồng thời sau khi bệnh tâm lý của bệnh nhân tâm lý được điều trị khỏi hẳn. Nếu như sau khi khỏi hẳn, bệnh nhân tâm lý xác nhận đó không phải là ỷ lại mà là yêu, vậy hai người có thể yêu đương.
Anh và Lâm Tố sớm đã không phải quan hệ bác sĩ-bệnh nhân. Nhưng bệnh tâm lý của Lâm Tố cũng chưa được điều trị, cũng chưa khỏi hẳn. Trái tim anh thích cô, và dưới sự thúc giục của cồn rượu, thúc đẩy anh muốn bảo Lâm Tố đi điều trị, cô khỏi bệnh, sau đó anh mới có thể yêu đương với Lâm Tố.
Có lẽ đúng là Lâm Tố giả bệnh cũng muốn giữ anh lại, tình nguyện thay đổi thói quen, ở trong nhà mua thêm một chiếc đệm cũng muốn giữ anh lại, cho anh sức mạnh, khiến anh hiểu lầm một số điều. Mà tối nay lại dưới sự thúc giục của cồn, anh từ bỏ chống cự với Lâm Tố.
Thật ra cũng không phải là từ bỏ chống cự với Lâm Tố, mà là từ bỏ chống cự với việc anh thích Lâm Tố.
Nhưng mà Lâm Tố không thích anh.
Từ đầu đến cuối, cô coi quan hệ giữa hai người bọn họ thành một trò chơi. Ở trong trò chơi này, cô không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ quan tâm thắng thua.
Bây giờ, anh vạch trần cô, cô cũng lười diễn tiếp, chút tiếp xúc vụn vặt giữa hai người cũng kết thúc.
Đào Mục Chi không có nhịp tim.
Trong phòng khách bởi vì câu nói kia của cô mà yên tĩnh trở lại. Hai tay Đào Mục Chi vẫn đỡ bên hông cô như cũ, cô vẫn ở trong ngực anh, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, có thể nghe được nhịp tim cùng hô hấp của đối phương. Nhưng linh hồn lại rất xa, giống như không phải vật thể tồn tại trong không gian.
Lời nói của cô vô tình lại lạnh lùng, cũng nói rõ bản chất giữa cô và Đào Mục Chi. Đối với lời nói của cô, ở trong một khoảng thời gian rất dài Đào Mục Chi không trả lời, anh chỉ nhìn cô, yên tĩnh nhìn cô.
Không biết qua bao lâu, tay Đào Mục Chi buông lỏng khỏi đá hoa của quầy bar.
Trái tim Lâm Tố thuận theo luồng khí động tác rời đi của anh mang đến, dán về phía anh.
Nhưng mà, Đào Mục Chi rời đi quá xa. Anh không nói lời nào, sau khi buông tay ra, rời khỏi cánh tay cô, rời khỏi phòng khách của cô, rời khỏi nhà của cô.
“Cạch.” Cửa nhà Lâm Tố được đóng lại.
Cô và Đào Mục Chi hoàn toàn trở về thế giới riêng của mỗi người.
Tác giả có lời muốn nói: À thì, bây giờ Lâm Tố còn chưa nhìn rõ nội tâm mình, yên tâm nha! Chương sau là được rồi ~