Chương 32: Cái mùi này dễ ngửi quá.
Mối quan hệ “người bệnh” và “bảo mẫu” giữa Lâm Tố và Đào Mục Chi kết thúc.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi rời khỏi bên cạnh cô, rời khỏi phòng khách của cô, rời khỏi nhà của cô. Tiếng bước chân của anh từ gần đến xa, dần dần trở nên rất nhẹ. Cuối cùng, đi đến huyền quan, mở cửa, đóng cửa lại, âm thanh của Đào Mục Chi biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào giây phút cửa đóng lại, Lâm Tố giống như bị khoét rỗng.
Cô không biết vì sao bản thân có cảm giác này.
Có lẽ là cảm giác căng thẳng giả bệnh mang đến rốt cuộc cũng được buông lỏng, giống như một lời nói dối, thời gian dài tinh thần căng cứng rồi sau khi bị vạch trần, ngược lại có một loại cảm giác giải thoát.
Sau khi giải thoát, chính là mềm nhũn. Lâm Tố giống như quả bóng bay được bơm đầy hơi, rồi từng chút xẹp dần. Hai tay cô vịn trên đá hoa quầy bar, cúi đầu.
Phòng khách yên tĩnh, không khí sau khi Đào Mục Chi rời đi cũng như là không còn thoáng khí. Phần tử trong không khí đứng yên, theo hô hấp của cô, mùi hương của Đào Mục Chi từng chút tiến vào trong thân thể của cô.
Mùi hương của anh giống như cây linh sam sau tuyết dày, mang theo sự rung động lạnh giá. Khoảnh khắc chạm đến kia, mi mắt Lâm Tố nhấc lên.
Bây giờ cô đang làm gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại bởi vì Đào Mục Chi rời đi mà mất mát sao?
Lâm Tố nhấc răng, cắn lên môi cô vừa mới hôn Đào Mục Chi.
Không đúng, cô cũng không phải bởi vì sự rời đi của Đào Mục Chi mà mất mát. Cô chỉ là bởi vì đã mất đi lạc thú trong cuộc đời tiêu cực vắng lặng của mình mà mất mát, giống như đứa trẻ mất đi cái kẹo.
Đúng là trẻ con mãi mãi không thể chỉ có một cái kẹo.
Cô cũng mãi mãi không thể chỉ có một lạc thú trong đời.
-
Sau khi Đào Mục Chi rời đi, Lâm Tố lại khôi phục cuộc sống bình thường. Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tối ngày hôm sau, cô lái xe đến quán bar AU.
9 giờ tối, quán bar AU đang là lúc cuồng hoan náo nhiệt. Sau khi Lâm Tố tiến vào quán bar, đi đến ghế dài ngồi xuống, châm điếu thuốc.
Ánh đèn quán bar hỗn loạn, Lâm Tố hút thuốc, rót rượu uống.
Không giống như Lâm Tố đơn thuần đến quán bar để uống rượu, phần lớn người đến quán bar đều là kiểu dưới bầu không khí sôi động của quán bar tìm một cuộc gặp ướt át không bị khống chế. Cũng có thể là 5-6 người bạn tốt cùng nhau, tụ tập đi làm càn. Cô gái một mình an tĩnh uống rượu giống như Lâm Tố, cực kỳ hiếm thấy. Đặc biệt là xinh đẹp như cô, càng hiếm thấy.
Không bao lâu, chai rượu bên tay Lâm Tố còn chưa hết, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc nhàn hạ trào lưu ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô.
“Chị gái nhỏ, một mình sao.”
Người đàn ông tuổi tác xấp xỉ Lâm Tố, từ ăn mặc phong thái có thể nhìn ra là một phú nhị đại. Làn da rất trắng, trông không tệ, xem như là đối tượng các cô gái theo đuổi.
Cậu ta nói xong, mí mắt Lâm Tố cũng không nhấc, chỉ uống một ngụm rượu không có mùi vị gì, đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Dung mạo Lâm Tố cực kỳ xinh đẹp, cô giống như ánh sáng rực rỡ ban ngày, cho dù bạn đứng trong bóng tối, cũng có thể cảm nhận được sức hấp dẫn tỏa ra khắp người cô. Mà người đẹp nóng bỏng như vậy, lại giống như đóa hoa giả kiều diễm dưới ánh mặt trời, đẹp thì đẹp thật, nhưng không có sức sống gì.
Nhưng đối với đàn ông mà nói, phụ nữ đẹp là được rồi.
Bị lạnh nhạt đối phó qua loa một câu như vậy, người đàn ông cũng không nản lòng, cậu ta nhìn Lâm Tố, cười nói: “Một mình uống nhiều không thú vị đâu, ở bên kia tôi có không ít bạn bè, chúng ta có thể chơi cùng nhau.”
Người đàn ông nói xong, vẫy vẫy tay về phía ghế dài cách đó không xa. Trên ghế dài ngồi 7-8 người nam nữ, nhìn qua đều tương đương tuổi người đàn ông này, chắc là nhóm phú nhị đại chạy đến bar quẩy.
Cậu ta vừa vẫy tay như vậy, trên ghế dài truyền đến tiếng huýt sáo của đàn ông và tiếng cười vang của phụ nữ.
“Đến đây, chị gái nhỏ, cùng nhau đi!”
“Tần thiếu, cậu đừng ngồi lâu nữa, không chừng chị gái nhỏ uống say rồi, cậu đỡ chị ấy qua đây đi.”
Những người này ồn ào, muốn khiến người đàn ông bắt đầu. Người đàn ông cười nhẹ, cũng quả thực có chút muốn động tay. Nhưng không biết vì sao người phụ nữ trước mặt rõ ràng còn nhỏ hơn cậu ta, khí thế lại mang sự nguy hiểm sắc bén, khiến cậu ta từ đầu đến cuối không duỗi tay ra.
Tần thiếu càng nhìn cô trong lòng càng không kiềm chế được. Tuy nói quán bar không thiếu người đẹp, nhưng người đẹp thế này quả thực hiếm thấy, thậm chí là lần đầu được gặp. Cậu ta đã tràn đầy ham muốn với cô.
Cậu ta nói xong, còn có sự ồn ào của đám bạn cậu ta, người phụ nữ vẫn không nói tiếng nào như cũ. Cô hít một hơi thuốc, hương cỏ bạc hà của thuốc lá phụ nữ lượn lờ bên đôi môi đỏ của cô, mang đến cảm giác như cổ độc gợi cảm.
Tần thiếu thật sự có chút kiềm chế không nổi.
Lúc cậu ta lại muốn mở miệng nói chuyện, người phụ nữ rốt cuộc lên tiếng. Đôi mắt hồ ly xoay chuyển, lông mi khẽ nhấc nhìn cậu ta, nói: “Muốn ngủ với tôi?”
Giọng nói của người phụ nữ giống như tướng mạo cô vậy, mềm mại, ngọt ngào, mang theo sự khàn khàn vừa hút thuốc, gợi cảm đến bùng nổ. Cô là báu vật trời sinh, chỉ là nói hai câu, Tần thiếu đã có chút miệng đắng lưỡi khô.
Chắc hẳn cô đã trà trộn lâu trong chốn phong nguyệt, biết rõ quy tắc nơi này, ở trong quán bar, mỗi người đều không cần che giấu dục vọng của mình, có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Thế nhưng những người phụ nữ Tần thiếu gặp phải, phần nhiều là dính như sam, muốn để anh mua túi mua xe. Người phụ nữ như vậy, bắt đầu thường sẽ ngượng ngùng chút xíu, mượn danh nghĩa yêu đương với bạn, khó xử và hướng nội, cực kỳ không thú vị. Mà người phụ nữ trước mặt này, dũng cảm thẳng thắn, lại càng thu hút người khác.
Trong mắt Tần thiếu thêm chút cảm giác khác biệt về cô, sau khi cô nói xong câu đó, cậu ta mỉm cười một tiếng.
“Đúng vậy. Có thể ngủ không?”
Tần thiếu nói xong, Lâm Tố cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch rượu Whisky trong ly rượu.
Uống rượu xong, cô từ trên ghế dài đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Ban đầu Tần thiếu còn tưởng rằng phải cùng cô đưa đẩy một phen, không ngờ đến cô lại sảng khoái như vậy, lúc cô đứng lên, trên người mang theo chút hương rượu cồn dâu tây, trêu chọc lòng người. Lúc này Tần thiếu động lòng, đứng lên theo cô.
Trước khi Tần thiếu đứng lên Lâm Tố đi đến trước ghế dài của cậu ta và đám bạn, đứng lại.
Ban nãy cách xa, mọi người đối với gương mặt xinh đẹp của Lâm Tố chỉ có khái niệm mơ hồ. Bây giờ cô đứng trước bàn dài của ghế dài, nhìn xuống bọn họ. Sau khi kéo gần khoảng cách khuôn mặt cô trở nên rõ ràng, vẻ đẹp của cô cũng phóng đại trong nháy mắt. Người đàn ông ngồi trên ghế dài, bao gồm cả phụ nữ khi nhìn thấy Lâm Tố, ánh mắt thoáng cái nhìn thẳng.
Lúc này Tần thiếu cũng đi qua, có thể mời người đẹp như vậy đến ghế dài của bọn họ, điều này đối với Tần thiếu mà nói là vinh quang đáng khoe khoang. Khoảnh khắc Lâm Tố nhận lời cậu ta qua đây, Lâm Tố đã trở thành vật sở hữu của cậu ta rồi. Khi nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt nhìn đăm đăm của nam nữ trên ghế dài, có lẽ xuất phát từ sự khoe khoang, cũng có lẽ là từ dục vọng chiếm hữu, càng hoặc là xuất phát từ cảnh cáo, cậu ta khoác cánh tay mình lên vai Lâm Tố.
“Sao không vào ngồi?” Tần thiếu giống như nói với bạn gái mình vậy, giọng điệu dịu dàng.
Cánh tay của Tần thiếu vừa đặt lên, cơ thể Lâm Tố nghiêng qua một bên khác, tay của cậu ta rơi vào khoảng không.
Tần thiếu: “...”
Lâm Tố không nể mặt như vậy, sắc mặt Tần thiếu có hơi khó coi. Mà câu nói tiếp theo của Lâm Tố càng khiến cậu ta xanh mặt.
“Các người ai muốn ngủ với tôi?” Lâm Tố hỏi.
Trên ghế dài ngoại trừ ba người phụ nữ, bốn người còn lại đều là đàn ông, tính thêm cả Tần thiếu. Vào lúc Lâm Tố nói xong câu này, trong ánh mắt mọi người hiện lên sự khiếp sợ.
Tần thiếu bên cạnh nghe xong, nhìn về phía Lâm Tố, sắc mặt khó coi: “Cô có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?” Lâm Tố nói, “Có người đẹp, mọi người đương nhiên là phải cạnh tranh.”
Lâm Tố nói xong, trong nháy mắt bốn người đàn ông trên ghế dài cảm thấy kích thích và nổi lên hứng thú.
“Ài, người đẹp nói đúng, một người đẹp, nhiều đàn ông như vậy, đương nhiên phải cạnh tranh rồi.”
“Đúng đó, Tần thiếu, mỹ nữ người ta nhận lời cậu qua đây uống rượu, cũng không nhận lời cái khác.”
“Người đẹp, cô muốn chơi thế nào?”
Đám đàn ông trên ghế dài đều đứng lên, khi bọn họ nói xong những lời này, người xung quanh ghế dài cũng nhìn qua đây. Trong quán bar xuất hiện chuyện thế này, sự chú ý của mọi người đều được tụ tập lại một chỗ.
Người trên ghế dài vừa nói xong, Lâm Tố cầm chai Vodka trên bàn rượu, “Phựt” một tiếng, mở nắp chai.
Lâm Tố cầm cả chai Vodka, quét mắt nhìn đám đàn ông trên ghế dài bao gồm cả Tần thiếu.
“Ai có thể uống xong trước tôi, tôi theo người đó về nhà.”
Lâm Tố nói xong, cả hiện trường bùng nổ.
“Đậu má! Vodka? Người phụ nữ này có thể uống sao?”
“Đừng nói cô ấy, đàn ông bình thường uống cả chai còn muốn chết kìa!”
“Không phải cô ấy cố ý chứ, thế này nếu như ai cũng uống nhanh hơn cô ấy, vậy hôm nay rốt cuộc cô ấy đi với ai?”
“Haizzz, lần lượt đi. Hôm nay anh này, ngày mai anh kia, ngày kia anh nọ… Một tuần vừa vặn tua xong.”
“Chậc chậc, đáng tiếc, nếu như tôi cũng có thể tham gia thì tốt rồi.”
Bầu không khí ở trong tiếng nghị luận om sòm sôi động lên, mà đàn ông trên ghế dài bao gồm cả Tần thiếu, cũng bị bầu không khí chi phối. Không ngờ Lâm Tố lại to gan như vậy, dám đọ rượu cùng đàn ông, hơn nữa còn là rượu Vodka. Cái khác không dám nói, đọ rượu với phụ nữ, bọn họ còn có chút phấn khích.
Không biết là xuất phát từ thương hại hay là giễu cợt, Tần thiếu cầm một chai Vodka mở nắp, hỏi Lâm Tố.
“Cô chỉ nói chúng tôi thắng cô thì thế nào, cô không nói nếu cô thắng thì cô muốn chúng tôi thế nào?”
Tần thiếu nói xong, mọi người đều cười vang lên. Trong nụ cười của mọi người tựa như giễu cợt tựa như mỉa mai, mắt Lâm Tố không chớp lấy một cái.
“Tôi không có gì muốn khiến mấy người ra sao, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với mấy người.”
Lâm Tố nói xong, biểu cảm của mấy người đàn ông căng cứng. Câu nói này của Lâm Tố, giống như bọn họ với cô mà nói, chỉ là chút công cụ để cô thêm lạc thú khi uống rượu. Cô dùng xong, hưởng thụ xong thì vứt đi, ai mà có hứng thú với công cụ chứ.
Bị đối xử thế này, nhất là bị phụ nữ đối xử thế này, lòng tự trọng của mấy người đàn ông vào thời điểm này cũng dâng lên. Sau khi cô nói xong, một người đàn ông trên ghế dài cầm lấy chai Vodka, mở nắp chai.
Mở xong nắp chai, Lâm Tố quét mắt nhìn mấy người đàn ông cầm rượu một vòng, cô giống như nhìn món đồ chơi sẽ chơi cùng cô vậy, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Nói xong, Lâm Tố ngửa đầu uống.
-
Lâm Tố gọi xe về nhà.
Dạ dày cô bởi vì một ngày chưa ăn uống gì, uống cả một bụng rượu mạnh mà thiêu đốt. Huyết dịch nóng rực từ dạ dày chạy đến trái tim, lại từ trái tim chạy đến toàn thân, Lâm Tố dựa vào lưng ghế sau xe taxi nhìn cảnh đêm rực rỡ tráng lệ bên ngoài, cảm thấy bản thân giống như sắp bốc hơi ở trong bóng xe đen kịt này.
Cô không bị bốc hơi. 40 phút sau, xe taxi dừng ở cửa tiểu khu của cô, Lâm Tố mở cửa xuống xe.
Gần tháng 10, trời lạnh, đêm cũng lạnh rồi. Gió đêm thổi qua hàng cây bên đường, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, mang theo một trận gió lạnh, thổi qua làn da nóng rực của Lâm Tố.
Cô uống rượu uống đến miệng đắng lưỡi khô, đi trên con đường nhỏ sâu thẳm vắng vẻ của tiểu khu, Lâm Tố cảm thấy bản thân giống như zombie trong rừng. Không có linh hồn, nhưng có mục đích. Zombie là vì ăn con người, cô thì là về nhà, cô cứ như vậy lảo đảo, xiêu vẹo trở về nhà.
Trong nhà cũng không có đồ đạc gì đáng để cô lưu luyến.
Nó giống như một xác thịt được trát xi măng đổ bê tông, giống như một dàn khung vuông vức, cô đi vào, nó cũng sẽ không bởi vì sự trở về của cô mà ấm áp, nó âm u nặng nề, so với ban đêm còn lạnh lùng hơn.
Lâm Tố đứng ở huyền quan, nhất thời không biết nên đi đến chỗ nào của cái xác này.
Tầm mắt cô rơi trên chiếc bàn ăn ở phòng ăn.
Bàn ăn ở dưới ánh đèn, ánh đèn êm dịu chiếu lên chiếc bàn ăn màu gỗ, có chút giống như ánh nến. Đây như là nơi ấm áp nhất trong nhà.
Lâm Tố đi qua, cô cởi giày, bò đến trên bàn ăn.
Bàn ăn rất cứng, Lâm Tố rất gầy, làn da và máu thịt của cô bị bàn ăn cứng rắn cấn đến rất đau. Nhưng cô cũng không cảm nhận được đau đớn, cô chỉ nằm nhoài trên bàn ăn, lúc nhắm mắt, ngửi thấy một mùi hương gỗ thông nhàn nhạt dễ ngửi trên bàn ăn.
Là mùi hương của cây.
Trên người của Đào Mục Chi là hương gỗ linh sam, cũng là mùi hương của cây.
Bọn chúng là cùng một loại hương.
Lâm Tố căng cứng, tinh thần khốn cùng, sau khi mùi hương chui vào trong khoang mũi cô, giống như hít được thuốc an thần vậy. Cơ thể cứng nhắc của cô dần thả lỏng, cảm giác của cô dần rõ rệt, cô cảm nhận được cơn đau dạ dày nóng rực, gương mặt cảm nhận được sự cứng rắn khi bị mặt gỗ của bàn cấn đến.
Mùi hương của cây giống như chất dinh dưỡng của cô, cô hấp thụ nó, sau đó giang ra, cánh tay cô ôm lấy hai bên bàn gỗ.
Lâm Tố cảm thấy mình có thể ngủ rồi.
Cái mùi này dễ ngửi quá.