Chương 33: Lâm Tố thuộc về kiểu thứ ba.
Lâm Tố ngủ trên bàn ăn một đêm.
Vừa tỉnh dậy, Lâm Tố giống như tan ra thành từng mảnh, đầu đau, thịt đau, xương cốt đau, cả người đau... Ngay lúc cô đang đắm chìm trong các loại cơn đau, điện thoại của cô vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nghe thấy tiếng chuông di động, đầu của Lâm Tố giống như đã nứt ra, cô cầm lấy điện thoại, mắng với bên kia một câu.
“Mới sáng sớm đã gọi điện thoại! Bệnh thần kinh à!”
Giọng Lâm Tố mang theo âm khàn khàn sau khi say rượu, còn có sự yếu ớt vô lực vì chưa ăn gì, cơn thịnh nộ mơ hồ này khiến cho Đại Cương càng thêm sợ hãi. Nhất thời Đại Cương không dám lên tiếng, chỉ chờ một lát sau, khi cảm xúc của Lâm Tố bình tĩnh trở lại, mới gọi một tiếng.
“Chị ơi.”
Nghe được giọng của Đại Cương, trong mắt Lâm Tố còn choáng váng, cô nhắm mắt lại lần nữa tập trung tinh thần.
“Chuyện gì?”
Câu nói này của Lâm Tố, rõ ràng cảm xúc đã bình tĩnh lại, lúc này Đại Cương mới thận trọng nói: “Hôm nay ở studio chụp ảnh có buổi chụp bìa tạp chí, nghệ sĩ đều đã đến rồi, chừng nào chị đến thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Đại Cương giống như là giải thích thay bản thân một tiếng.
“Cũng không sớm nữa, sắp 1 giờ rồi.”
Nghe Đại Cương nói sắp 1 giờ, Lâm Tố cầm di động nhìn qua. Trên di động quả thực hiển thị đã là 1 giờ chiều rồi. Trong đầu cô nứt ra, ở trong khe hở còn sót lại ký ức liên quan đến hôm nay.
1 giờ chiều, cô phải chụp trang bìa tạp chí cho một đôi vợ chồng minh tinh của giới giải trí. Đôi vợ chồng minh tinh này cực kỳ nổi tiếng trong giới, xem như là tuyến một trong nước, cũng không trách được Đại Cương sốt ruột như vậy.
Lâm Tố đặt lại di động bên tai lần nữa: “Bây giờ chị qua.”
“Được.” Đại Cương thở phào nhẹ nhõm, sau lại nhắc đến một chuyện, “Em nghe nói tối qua chị đến AU uống rượu, quật ngã 5 người đàn ông, chị à, bây giờ chị thế nào rồi? Nếu không thì em cử xe đến đón chị, chị đừng lái xe nhé…”
Đại Cương đang thao thao bất tuyệt còn chưa dặn dò xong, Lâm Tố cúp điện thoại.
Đại Cương: “...”
Cô muốn tự mình lái xe đến.
-
Lâm Tố lái xe đến studio chụp hình.
Thỏa thuận ban đầu là chụp hình lúc 1 rưỡi, lúc Lâm Tố đến đã 1 giờ 45 phút rồi, nhóm chuyên viên trang điểm đã sớm hoàn thành công việc, vợ chồng minh tinh đang cùng nhau trò chuyện với nhân viên công tác. Đôi vợ chồng minh tinh này có địa vị bên giới điện ảnh, nam minh tinh đã từng cầm giải ảnh đế lớn nhỏ trong nước, nữ minh tinh thì là nữ hoàng điện ảnh, phòng vé cực kỳ đắt khách. Danh tiếng và thực lực của hai người đều thuộc dạng tai to mặt lớn, nhưng là người thân thiện, cũng không bởi vì Lâm Tố đến muộn mà tức giận.
Lần này tạp chí quy định thời gian chụp hình vợ chồng minh tinh cho Lâm Tố là 2 tiếng, Lâm Tố đến muộn 15 phút. Nhưng đến muộn cũng sẽ không ảnh hưởng đến thời gian hoàn thành công việc của cô, sau khi Lâm Tố đến, cầm lấy máy ảnh chuyên tâm bắt đầu chụp ảnh. Chưa đến 1 tiếng, việc chụp hình tiến vào khâu cuối.
Dưới tình huống tinh thần vô cùng căng thẳng và cảm xúc cực kém, Lâm Tố thường có thể tiến vào trạng thái chụp hình càng nhanh hơn, hơn nữa hiệu quả chụp ra cũng tốt hơn cô chụp dưới tình huống bình thường. Giống như họa sĩ phải say rượu mới có thể vẽ ra được tranh, tiểu thuyết gia phải uống say mới có thể viết ra được một quyển tiểu thuyết vậy.
Chụp hình cường độ cao một tiếng, Lâm Tố cầm lấy máy ảnh, đi xem ảnh gốc mình chụp ra. Cô đơn giản nói với nhân viên phương hướng chỉnh sửa ảnh, sau đó cô điều chỉnh máy ảnh, chuẩn bị chụp một chút ảnh hậu trường kết thúc buổi chụp.
Đây là yêu cầu của tạp chí. Lần này đôi vợ chồng minh tinh ngoại trừ chụp trang bìa tạp chí, còn có một buổi phỏng vấn cho tạp chí, cần một chút ảnh chụp hậu trường in kèm trong tạp chí.
Sau khi chụp xong, nữ minh tinh không biết đã đi làm cái gì, nam minh tinh đang trò chuyện với nhân viên công tác, trong tay anh còn cầm ly cà phê. Lúc phát hiện máy ảnh của Lâm Tố đang nhắm vào mình, anh ta mỉm cười về phía cô.
Lâm Tố chụp xong tấm hình này, nam minh tinh cũng đã đi tới.
Có thể ở trong giới giải trí đạt được thành tựu như thế, nam minh tinh cũng chỉ mới 35 tuổi mà thôi. Minh tinh trong giới giải trí, thường nhìn trẻ hơn so với người bình thường một chút. Bởi vì bọn họ chăm sóc tốt, mặc khác khí chất cũng xuất sắc, dáng người thẳng tắp, vừa đứng ở chỗ ấy, chính là phong phạm của minh tinh.
Nam minh tinh này tên Khâu Tuấn, ở trong giới bia miệng và nhân khí (1) đều không tệ.
(1) Độ nổi tiếng, độ phổ biến, thường thể hiện qua lượng fans hâm mộ và người cổ vũ.
Khâu Tuấn đến trước mặt Lâm Tố, khi Lâm Tố xem xong tấm ảnh kia ngẩng đầu, anh ta đưa ly cà phê cho cô.
“Nhìn qua cô giống như không được nghỉ ngơi tốt.” Khâu Tuấn nói.
Khưu Tuấn còn chưa tẩy trang, tuy rằng đã 35 tuổi, nhìn qua cũng chỉ giống như chưa đầy 30. Anh ta có thể hot không thể tách rời với tướng mạo của anh ta, anh ta là kiểu đàn ông tự mang ánh hào quang, tuấn tú đến rực rỡ lại lóa mắt.
Lâm Tố cũng không bị anh ta ảnh hưởng, cô nhận lấy cà phê, nói tiếng cảm ơn.
Lâm Tố nhìn qua không hề giống không nghỉ ngơi tốt, trạng thái còn kém hơn thế nhiều. Cô đứng ở nơi đó cầm máy ảnh, giống như một tờ giấy, mỏng manh yếu ớt, giống như gió thổi qua liền ngã. Ngũ quan xinh đẹp của cô hiện lên một tầng bệnh tật, khiến cô vốn rực rỡ có một vẻ đẹp khiến người khác thương tiếc.
Cảm giác này, là thứ đàn ông đều ngăn không được.
“Chúng ta là lần đầu tiên hợp tác.” Lâm Tố không nói chuyện, Khâu Tuấn tiếp tục mở miệng, “Nhưng tôi từng nghe nói về cô, là tôi bảo phía tạp chí chỉ định cô.”
Minh tinh đến được một địa vị nhất định, là có tư cách chỉ định nhiếp ảnh gia chụp ảnh trang bìa tạp chí.
Nghe Khâu Tuấn nói, Lâm Tố đang cúi đầu nhìn ảnh chụp ngước mắt lên nhìn anh ta một cái. Trong ánh mắt cô giống như chứa đầy lá rụng, không bởi vì lời nói của anh ta mà có bất kỳ gợn sóng nào.
Khâu Tuấn ngược lại, rất ít gặp người phụ nữ như vậy. Xuất phát từ danh tiếng của anh ta, xuất phát từ ngoại hình của anh ta, nếu như anh ta nói chuyện cùng một người phụ nữ, vậy đối phương tất nhiên là cực kỳ nhiệt tình. Nhưng Lâm Tố không hề, cô giống như là không có tinh thần và sức lực.
Bị đối xử lạnh nhạt như vậy, Khâu Tuấn cũng không có bất kỳ lúng túng gì. Anh ta nói với Lâm Tố: “Tôi muốn xem thử kỹ thuật chụp ảnh của cô.”
Nói xong, Khâu Tuấn cười nói: “Thật ra kế tiếp tôi có một bộ phim điện ảnh, là tác phẩm của đạo diễn nổi danh quốc tế Lâm Phi Tư. Tôi cũng tham gia chế tác, trong tác phẩm này có tiếng nói nhất định, tôi có thể đề cử nhiếp ảnh gia với đạo diễn, phụ trách công việc quay phim cho bộ phim.”
Đây là một chiếc bánh lớn.
Xem xét đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay, thực ra đều bắt đầu từ việc làm kỹ thuật điện ảnh (2), dần dần trở thành đạo diễn. Mà sau khi trở thành đạo diễn, địa vị và danh vọng tất nhiên là không thể giống với nhiếp ảnh gia.
(2) Tiếng Trung là 电影摄影, tiếng Anh là cinematography- kỹ thuật điện ảnh hay kỹ thuật quay phim. Đây là một quá trình làm việc tương đối vất vả của các cinematographer (hay còn gọi là Đạo diễn hình ảnh – D.O.P).
Bất kỳ một nhiếp ảnh gia nào đều có mộng làm đạo diễn, đây là một bước cất cánh mấu chốt, Khâu Tuấn giống như cho cô một bàn đạp.
“Tôi có thể giới thiệu cô.” Khâu Tuấn nói.
Thế nhưng thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí.
Nếu như hôm nay trạng thái tinh thần Lâm Tố vẫn ổn, như vậy cô sẽ khỏi Khâu Tuấn vì sao giới thiệu cô. Khâu Tuấn sẽ nói một chuỗi lý do đường hoàng, sau đó hẹn cô cùng đi ăn cơm, cùng đi xem phim, cùng đi đi chơi.
Trong ống kính đều là ảnh chụp thân mật của Khâu Tuấn và vợ của anh ta Nhan Tử Huyên, vợ chồng bọn họ tình thâm, trong mắt nhìn về phía đối phương đều mang ánh sáng, trong ống kính tỏa ra tràn ngập yêu thương.
Không chỉ trong ống kính của cô, ở trong ống kính của tất cả mọi người, Khâu Tuấn và Nhan Tử Huyên đều như thế này.
Bọn họ là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong giới giải trí.
Lâm Tố nhìn Khâu Tuấn trước mặt, cô giống như rốt cuộc đã có chút tinh thần. Cô nhìn về phía Khâu Tuấn, nói: “Cảm ơn. Có điều không cần.”
Lâm Tố nói xong, cúi đầu tiếp tục nhìn đôi vợ chồng thân mật trên màn hình.
“Lâm Phi Tư là đàn anh của tôi, nếu như tôi muốn làm kỹ thuật điện ảnh, sẽ trực tiếp đến nói với anh ấy.”
Khâu Tuấn: “...”
-
Chụp gần xong ảnh hậu trường, Lâm Tố buông máy ảnh xuống, rời khỏi khu chụp hình, đi ra bên ngoài. Bây giờ đã là 2 giờ chiều, sắp bước vào tháng 10, trời cũng bất giác lạnh hơn. Từ cửa sổ hành lang nhìn xuống, cành lá cây cối bên ngoài cũng có chút yếu ớt, lộ ra vẻ tịch mịch.
Lâm Tố đứng bên cửa sổ, lấy bật lửa ra chậm điếu thuốc bên môi.
“Xin ít lửa.”
Lâm Tố đang hút thuốc, bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ mang theo ý cười, cô quay đầu qua, giữa ngón tay của Nhan Tử Huyên kẹp một điếu thuốc, đang mỉm cười với cô.
Lâm Tố bật bật lửa, đưa qua, Nhan Tử Huyên nói tiếng cảm ơn, đặt thuốc lá bên môi, cúi đầu tiến đến bên cạnh ngọn lửa, châm thuốc lá.
Điếu thuốc bén lửa, Nhan Tử Huyền hít một hơi, nhả ra làn khói.
Khói thuốc màu trắng lượn lờ, hòa trộn hương bạc hà và mùi thuốc lá, hai người đứng không xa không gần, ngay cả khói thuốc nhả ra cũng đan xen vào nhau.
Lâm Tố và Nhan Tử Huyên là lần đầu tiên hợp tác, cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Trong quá trình làm việc, sự thân thiện của Nhan Tử Huyên so với Khâu Tuấn thì hơi kém hơn chút, ban đầu cô còn tưởng là Nhan Tử Huyên không thích cô.
Mà Khâu Tuấn lấy lòng cô, khiến Lâm Tố cảm thấy giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự chuẩn đến đáng sợ. Hai người ở bên nhau lâu rồi, thật sự sẽ có tâm linh tương thông. Một ánh mắt của đối phương, một động tác mờ ám nhỏ thôi, đều có thể khiến người kia nhận ra được suy nghĩ trong lòng anh. Mà Nhan Tử Huyên, chắc là cũng nhận ra được hứng thú của Khâu Tuấn với cô.
Lâm Tố cũng không phải chưa từng được lấy lòng.
Nhưng mà cô rất phiền loại đàn ông rõ ràng đã có bạn gái hoặc là vợ lấy lòng cô, cô căn bản không có hứng thú với những tên đàn ông đó, nhưng lại bởi vì sự tồn tại của cô, khiến những người phụ nữ kia chịu tổn thương.
Đây không phải là điều cô muốn.
Lâm Tố hít một hơi, mùi thuốc lá nhảy nhót trên đầu lưỡi, Lâm Tố quay đầu, nhìn Nhan Tử Huyên. Mà lúc cô nhìn về phía Nhan Tử Huyên, lại phát hiện Nhan Tử Huyên cũng đang nhìn cô.
2 giờ chiều, ánh nắng chói chang, hai người đứng bên cửa sổ hành lang, cách làn khói thuốc lượn lờ nhìn nhau.
Nhan Tử Huyền nhìn qua cô, trong đôi mắt đen nhánh cũng không có bất kỳ sự lạnh lùng thậm chí là chán ghét, ngược lại mang chút ý cười. Giống như biết rõ chủ đề Lâm Tố quay đầu lại muốn nói với cô ấy, Nhan Tử mở miệng trước.
“Khâu Tuấn đến tìm cô rồi nhỉ.”
Lời này giống như là câu hỏi, nhưng thực tế là câu trần thuật. Nhan Tử Huyên nói xong, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc của Lâm Tố khẽ run.
Nhan Tử Huyên nói xong, mỉm cười quay đầu, cô ấy gẩy nhẹ tàn thuốc, một lần nữa đặt điếu thuốc trên môi. Sau khi hít một hơi, nhả khói, làn khói miêu tả sườn mặt của cô ấy dịu dàng mà gợi cảm.
Có thể có địa vị trong giới điện ảnh, khuôn mặt ắt phải càng tinh xảo hơn so với diễn viên truyền hình. Ngũ quan của Nhan Tử Huyên cũng không phải là vô cùng kinh diễm, nhưng lại cực kỳ có cảm giác chứa đầy câu chuyện. Nhất là trong làn khói này, có một vẻ đẹp khó mà diễn tả bằng lời.
Lâm Tố cử động ngón tay, muốn phẩy xuống cho cô ấy.
“Nếu như cô thích, có thể chơi với anh ấy, không cần để ý đến tôi.” Nhan Tử Huyên nói, “Chúng tôi vốn là ai chơi phần người đấy.”
Trong giới giải trí cũng không thiếu đôi vợ chồng thế này. Nhưng bình thường vợ chồng như vậy, bát quái giải trí đều có thể phát hiện chút manh mối bọn họ bằng mặt không bằng lòng. Mà đôi của Khâu Tuấn và Nhan Tử Huyên, bất kể là bát quái giải trí, hay là fans, đều không tìm ra một chút xíu chứng cứ bọn họ không yêu đối phương.
Trong mắt bọn họ vĩnh viễn chứa yêu thương.
Lâm Tố nhìn Nhan Tử Huyên, sau khi nhìn xong, nói: “Tôi không có hứng thú.”
Sau khi cô nói xong, thu lại ánh mắt nói: “Tôi cho rằng hai người đều rất yêu đối phương.”
“Thực sự là vậy.” Nhan Tử Huyên đáp.
Lâm Tố lại quay đầu nhìn về phía cô ấy.
“Chúng tôi quả thực rất yêu đối phương, ở trong lòng nhau đều là người quan trọng nhất, linh hồn cũng phù hợp nhất, anh ấy ỷ lại vào tôi nhất, mà tôi cũng vậy.” Nhan Tử Huyên nói.
Cô ấy nói xong, nhìn về phía Lâm Tố: “Nhưng “tình” (3) và yêu thì tách biệt.”
(3) Ở đây chỉ tình dục.
Đầu ngón tay Lâm Tố lại run lên.
“Cho dù chúng tôi lên giường với người khác, nhưng trong lòng chúng tôi lại chỉ có đối phương.” Nhan Tử Huyên nói, “Điều này không xung đột.”
-
Sau khi hút thuốc xong, Lâm Tố và Nhan Tử Huyên trở về khu chụp hình.
Hậu trường vừa rồi Nhan Tử Huyên không ở đây, chỉ chụp mỗi Khâu Tuấn. Sau khi Nhan Tử Huyên trở về, Lâm Tố lại một lần nữa cầm máy ảnh lên, chụp hai vợ chồng.
Trong ống kính, Nhan Tử Huyên và Khâu Tuấn dựa vào nhau. Khâu Tuấn ngồi trên ghế, đang nói gì đó với trợ lý, cánh tay Nhan Tử Huyên khoác trên vai anh ta, cũng cười lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ còn thêm vào hai câu.
Lâm Tố cầm máy ảnh, chụp từng tấm từng tấm ảnh đầy ắp tình yêu thương của bọn họ. Nếu không phải Nhan Tử Huyên nói với cô, cô tuyệt đối sẽ không ngờ đến bây giờ hai người họ là hình thức sống chung thế này.
Ở trong lòng mỗi người, liên quan đến “tình” và yêu cái nào quan trọng hơn, có tiêu chuẩn khác nhau. Có người cảm thấy “tình” quan trọng hơn, sự trung thành của thân thể là sự trung thành tuyệt đối, về phần trái tim thì có thể trở về nguyên dạng bất cứ lúc nào, sau khi thân thể không “trong trắng” thì không thể đảo ngược. Mà có người cảm thấy yêu quan trọng, thân thể là bên ngoài, chỉ cần trong lòng chỉ có anh ấy, vậy không quan trọng thân thể ở nơi nào. Trong lòng chỉ có thể có một người, thân thể lại có thể có vô số người.
Lâm Tố thuộc về kiểu thứ ba.
Cô chẳng quan trọng thứ gì.
Bởi vì bất kể là “tình” hay là yêu, cô đều không có.
Cô giống như di tích lung lay sắp đổ, dưới sự thử thách của thời gian, từng chút từng chút một bị vùi sâu vào trong bão cát.
Cô không muốn tự cứu mình.
Bởi vì trên thế giới không có đồ vật hay tình cảm đáng để cô lưu luyến, mà cũng bởi vì cô đã mất đi đồ vật hoặc là tình cảm đáng để cô lưu luyến mới khiến cô trở nên không muốn tự cứu mình.
Đây là một vòng lặp vô hạn khép kín. Cô chạy trong vòng tuần hoàn này, khiến vòng tuần hoàn này càng chạy càng nhỏ, chờ đến khi vòng tuần hoàn này nhỏ thành một điểm, cô khép kín bản thân.
Sau khi chụp xong cho Khâu Tuấn và Nhan Tử Huyên, Lâm Tố lái xe trở về nhà.
-
Lâm Tố trở về nhà giống như thường ngày.
Cửa vừa mở ra, trong nhà trống không. Lâm Tố đi vào, đến trước tủ lạnh, cầm lấy hai lon bia. Lấy xong bia, cô không đi đến sofa trước cửa sổ sát đất, mà đi đến bên cạnh bàn ăn cô ngủ tối qua.
Đến cạnh bàn ăn, Lâm Tố nhảy lên ngồi. Sau khi ngồi lên, cô mở lon bia, tu ừng ực một ngụm.
Bia lạnh buốt giống như nước sôi để nguội từ đầu lưỡi xẹt qua cổ họng. Chỉ có lúc rơi vào trong dạ dày, mang đến từng trận kích thích co rút, mới có thể khiến Lâm Tố cảm nhận được đây là bia.
Ngồi trên bàn ăn, Lâm Tố uống xong một lon bia, lại mở một lon khác. Sau khi tu nửa lon bia, Lâm Tố nằm trên bàn ăn.
Động tác nằm xuống của Lâm Tố không nhỏ, sau đầu “cộp” một tiếng rơi trên mặt bàn. Mặt bàn bằng gỗ và sau đầu va chạm phát ra tiếng vang nặng nề, Lâm Tố giống như không cảm nhận được đau đớn, ngửa đầu nhìn đèn treo trên phòng ăn ngẩn người.
Sau khi cô ngẩn người một lát, xoay người, nằm nghiêng trên bàn ăn.
Cơ thể vừa nằm nghiêng, gương mặt Lâm Tố dính trên mặt bàn, khoảnh khắc dán vào mặt bàn thế này, Lâm Tố ngửi được mùi gỗ thông mỏng manh quen thuộc.
Lâm Tố giống như nghiện vậy, cuộn mình, chôn mặt trên bàn.
Chút mùi hương gỗ thông trên bàn này, giống như là oxy trong bình dưỡng khí vậy, bị cô hít cạn từng ngụm lớn. Mùi hương này trở nên rất yếu, cảm giác an ủi mang đến cho cô cũng rất yếu.
Chiếc bàn ăn này hình như không còn tác dụng gì nữa.
Lâm Tố mở mắt, nặng nề mà hít một hơi.
Cảm giác của cô với chiếc bàn này giống như là say rượu hút thuốc vậy, nếu như cứ thế này mãi, ngưỡng thiếu hụt của cô sẽ nâng cao, kích thích bọn chúng mang đến cho cô sẽ ít đi. Mà cô giống như kẻ nghiện vậy, căn bản là cai không được.
Vì sao cô lại thích chiếc bàn ăn này?
Bởi vì bên trên bàn ăn này có mùi hương gỗ thông, kiểu hương gỗ này, khiến cô nghĩ đến mùi hương trên người Đào Mục Chi. Mà cô không cai được sự mê luyến với mùi hương chiếc bàn này, cũng đại diện cho việc cô không cai được sự ỷ lại với Đào Mục Chi.
Lông mày Lâm Tố nhíu chặt.
-
4 rưỡi chiều, khám và điều trị xong cho một bệnh nhân, Đào Mục Chi từ chỗ ngồi đứng lên, đi mở cửa sổ phòng khám.
Cuối tháng 9, thành phố A cũng vào thu, cửa sổ mở ra, gió thu bên ngoài thổi vào, mang theo chút khô hanh và hiu quạnh. Mở cửa sổ, Đào Mục Chi trở lại trước bàn làm việc, lúc anh đang muốn ngồi lại chỗ ngồi, bên ngoài truyền đến một đợt gõ cửa.
“Vào đi.” Đào Mục Chi đáp lại một tiếng.
Sau khi anh trả lời xong, tiếng gõ cửa phòng khám dừng lại. Tiếng gõ cửa dừng lại, cửa cũng không lập tức mở ra. Đào Mục Chi đợi một lát, không ai tiến vào, ánh mắt anh hơi nâng, nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa, Lâm Tố đẩy cửa đi vào.