Hoa hồng mềm gai

Chương 34: Đôi chân dài này, quả thực không thích hợp với sofa nhà cô lắm.
 
Lâm Tố nhíu chặt mày, đi vào phòng khám của Đào Mục Chi.
 
Cửa bị cô đẩy ra, vừa vặn đối lưu với không khí cửa sổ đối diện, gió thổi đến bên tai cô, thổi tóc cô đến hơi lộn xộn một chút. Lâm Tố duỗi tay qua loa vuốt mái tóc lộn xộn bên tai mình, sau đó, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đào Mục Chi mặc áo blouse trắng, giống như đóa hoa trắng trong tuyết, thẳng tắp đứng trước bàn làm việc. Ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn về phía cô, đi đến trước mặt anh, vẻ mặt anh không hề thay đổi, thậm chí không mở miệng nói chuyện.
 
Đầu lưỡi Lâm Tố chống lên hàm trên.
 
Cô và Đào Mục Chi đã hai ngày không gặp mặt, cô cũng hai ngày rồi không được Đào Mục Chi nhìn như vậy. Lại lần nữa bị Đào Mục Chi nhìn chăm chú, Lâm Tố giống như đã lâu ngày không được phơi nắng. Ánh nắng mềm mại, nhưng lại khiến cô không quen, thậm chí mang đến cho cô một chút bực bội tay chân luống cuống.
 
“Không phải anh nói muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho tôi sao?” Lâm Tố ở trong sự bực bội này, tỏ rõ ý đồ đến đây của mình.
 
Không phải cô đến tìm Đào Mục Chi, cô đến tìm bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu cho cô. Nhưng mà lúc đó Đào Mục Chi chỉ nói giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho cô, cô không biết vị bác sĩ mới đấy là ai, cho nên chỉ có thể qua đây tìm Đào Mục Chi trước.
 
Lâm Tố vừa mới nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi giống như bị rơi xuống nước nhẹ một cái, gợn lên gợn sóng lăn tăn. Sau khi Lâm Tố nói xong, ngước mắt nhìn về phía anh, anh bình tĩnh cũng đối mắt với cô.
 
“Em muốn gặp bây giờ?” Đào Mục Chi hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thì sao?” Lâm Tố đáp.
 
Nói nhảm, cô đã qua đây rồi, đương nhiên là muốn gặp bây giờ.
 
Lâm Tố đã qua rồi, thế nhưng cô là cứng đầu mà đến. Toàn thân cô là vảy ngược, mỗi một câu nói đều giống như đoản tiễn. Đối với sự phản nghịch của cô, vẻ mặt Đào Mục Chi bình tĩnh, anh nhìn Lâm Tố một lát, nói: “Tôi hỏi một chút.”
 
Nói xong, Đào Mục Chi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
 
Cửa phòng khám không đóng, cửa sổ cũng mở, gió vẫn đang thổi vào như cũ. Lâm Tố đứng ở cửa, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi đang gọi điện thoại. Cô có thể nhìn thấy Đào Mục Chi, có thể cảm nhận được gió, có thể ngửi được mùi nước khử trùng trong phòng khám hòa trộn với mùi hương gỗ linh sam.
 
Nhưng cô như là không nghe thấy âm thanh. Đào Mục Chi gọi điện thoại ngay tại phòng khám, cô không nghe được anh đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy môi mỏng của anh mấp máy, dưới môi là hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cô và môi răng anh từng đánh một trận. Môi của anh mềm mại ấm áp, hàm răng cứng rắn dịu dàng.
 
Khi con người mất đi một giác quan, những giác quan khác sẽ càng thêm nhạy cảm. Lâm Tố quan sát Đào Mục Chi gọi điện thoại, không biết là có phải ảo giác của cô không, cô cảm nhận được Đào Mục Chi gầy hơn so với hai hôm trước.
 
Nhưng Lâm Tố cảm thấy giác quan của mình có vấn đề rồi.
 
Hai ngày mà thôi, có thể gầy đi bao nhiêu. Hơn nữa không có sự tra tấn của cô, anh chắc chắn vui đến quên trời quên đất, béo ra ấy chứ, sao có thể gầy?
 
Lúc Lâm Tố oán thầm trong lòng, Đào Mục Chi đã gọi điện thoại xong, anh nói tiếng cảm ơn với đầu kia điện thoại, mà sau khi anh cúp máy, ngước mắt một lần nữa nhìn về phía cô.
 
“Giáo sư Uông vừa vặn có thời gian, tôi dẫn em qua đó.”
 
Lúc Đào Mục Chi gọi điện thoại, Lâm Tố mất tự nhiên nhìn anh. Sau khi anh gọi điện thoại, ánh mắt bất ngờ thu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt cô.
 
Tầm mắt hai người cứ như vậy không hề phòng bị chạm vào nhau, tia sáng trong mắt Lâm Tố căng thẳng, nghiêng đầu sang một bên.
 
“Được, đi thôi.”
 
Lâm Tố nghiêng đầu sang một bên. Cô nghiêng mặt với anh, từ góc độ này, có thể thấy rõ vành tai cô nối liền với đường nét gò má. Lâm Tố vốn không béo, đường nét khuôn mặt sắc sảo, hai ngày không gặp, đường nét của cô vẫn sắc sảo như cũ, thậm chí sau sự sắc sảo lại càng thêm mỏng manh.
 
Trạng thái tinh thần cô bình thường, lúc nói chuyện, trong mắt đều là thần sắc căng chặt. Giống như dây cung bị kéo đến sức dãn lớn nhất, tiếp tục kiên trì thêm chút nữa, sẽ đứt phựt.
 
Con ngươi Đào Mục Chi hơi nheo lại, mím môi.
 
“Đi thôi.”
 
Đào Mục Chi dẫn theo Lâm Tố rời khỏi phòng khám của anh.
 
-
 
Sau khi rời khỏi phòng khám của Đào Mục Chi, Lâm Tố đi theo Đào Mục Chi về hướng phòng khám bác sĩ tâm lý mới của cô.
 
Đào Mục Chi đi trước dẫn đường, cô thì ở phía sau anh. 4 rưỡi chiều, bệnh viện cũng sắp tan làm, hành lang yên tĩnh không có người, cũng không có ai nói chuyện, giống như chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.
 
Lâm Tố nghe tiếng bước chân, đi theo Đào Mục Chi. Mắt cô hơi rũ xuống, tầm nhìn vừa vặn rơi trên hai chân của Đào Mục Chi trước mặt. Dáng người Đào Mục Chi rất cao, hai chân cũng thon dài thẳng tắp. Áo blouse trắng dài đến bắp đùi anh, quần tây màu đen cắt may vừa vặn, mỗi một bước anh đi, đều có thể nhìn thấy đường nét bắp chân rắn chắc mạnh mẽ.
 
Đôi chân dài này, quả thực không thích hợp với sofa nhà cô lắm.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tố: “...”
 
Phi phi phi! Đôi chân này của anh cùng với ghế sofa nhà cô có liên quan gì đến nhau? Anh sẽ không đến đến nhà cô nữa, bọn họ cũng đã sớm không có quan hệ gì rồi.
 
A không đúng, bây giờ bọn họ vẫn có quan hệ, bây giờ Đào Mục Chi là đầu mối then chốt giữa cô và bác sĩ tâm lý mới của cô. Chờ cô và bác sĩ tâm lý mới của cô gặp mặt rồi, tiếp đó, cái người làm đầu mối then chốt như Đào Mục Chi sẽ bị dỡ xuống.
 
Cô và Đào Mục Chi, sau này nhiều lắm là anh đi làm ở bệnh viện, cô đến bệnh viện khám và điều trị, hai người thỉnh thoảng ở hành lang bệnh viện hoặc là trong thang máy, ngẩng đầu trông thấy, cúi đầu trông thấy, nói không chừng ngay cả chào hỏi cũng lười.
 
Cô không biết Đào Mục Chi có chào hỏi không, dù sao cô cũng không chào. Mà Đào Mục Chi xem như từng là bác sĩ tâm lý của cô, thấy cô rồi nếu làm như không thấy, không chào hỏi với cô…
 
Cô sẽ đi khiếu nại!
 
Nghĩ đến đây Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi một cái.
 
Mà ngay vào lúc cô nhìn qua, hai người cũng đã đi đến trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa. Đào Mục Chi dừng bước chân, quay đầu cũng nhìn cô. Hai người đối mắt nhìn nhau, sự dữ dằn trong mắt Lâm Tố còn chưa rút đi.
 
Không biết cô lại suy nghĩ cái gì, Đào Mục Chi cũng không để ý, chỉ nhắc nhở cô một câu.
 
“Đến rồi.”
 
Nói xong, Đào Mục Chi đưa tay gõ cửa một cái.
 
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Uông Giai Hoa trong phòng khám truyền đến: “Mời vào.”
 
Nhận được sự đồng ý của Uông Giai Hoa, Đào Mục Chi đẩy cửa phòng khám, dẫn Lâm Tố đi vào.
 
-
 
Từ mấy ngày trước, Đào Mục Chi đã giới thiệu Lâm Tố với Uông Giai Hoa. Lúc ấy Uông Giai Hoa đồng ý, lúc nói muốn liên lạc với Lâm Tố, Đào Mục Chi nói giúp bà liên hệ trước. Sau đó mấy ngày không thấy động tĩnh, hôm nay lại đột nhiên nói bệnh nhân đến rồi.
 
Sau khi Uông Giai Hoa nói “Mời vào”, cửa phòng khám bị đẩy ra, bên ngoài Đào Mục Chi dẫn theo một cô gái vóc người nhỏ nhắn đi vào.
 
Bây giờ là sẩm tối, nắng chiều rọi vào trong phòng khám, nam nữ trẻ tuổi một trước một sau tiến vào. Người nam cao lớn tuấn tú, người nữ xinh đẹp động lòng người, chỉ nhìn như vậy đã cực kỳ bổ mắt. Nếu không phải quan hệ hai người đã từng là bác sĩ-bệnh nhân, Uông Giai Hoa cảm thấy ngoại hình hai người họ còn rất xưng đôi.
 
Lúc Đào Mục Chi và Lâm Tố đi vào, trong mắt Uông Giai Hoa đã mang theo ý cười. Đào Mục Chi chào hỏi với bà ấy, giới thiệu một chút về Lâm Tố đứng bên cạnh.     
 
“Giáo sư Uông, đây là Lâm tiểu thư Lâm Tố cháu từng nói với ngài.”
 
Sau khi Đào Mục Chi giới thiệu xong, ý cười trong mắt Uông Giai Hoa càng đậm, ánh mắt bà ấy rơi trên người Lâm Tố, cười nói: “Không ngờ tới là một cô bé xinh đẹp như vậy.”
 
Lâm Tố nhận được lời khen, đường nét cơ thể hơi cứng ngắc, cô nhìn về phía Uông Giai Hoa, cũng lên tiếng chào hỏi
 
“Xin chào giáo sư Uông.”
 
“Chào cháu, chào cháu.” Uông Giai Hoa ôn hòa đáp lại, sau khi trả lời xong, bà ấy nói với Lâm Tố: “Lại đây ngồi đi.”
 
Phòng khám của bác sĩ tâm lý bệnh viện đều không khác nhau là mấy, một cái bàn, hai cái ghế, lúc bác sĩ khám và điều trị, cách chiếc bàn làm việc trò chuyện với bệnh nhân.
 
Mà sau khi Uông Giai Hoa nói xong, cũng đại diện cho việc bà ấy bắt đầu khám và điều trị, để không quấy rầy, Đào Mục Chi nói: “Vậy cháu trở về trước.”
 
Bây giờ Lâm Tố đã là bệnh nhân của Uông Giai Hoa, xuất phát từ thỏa thuận bảo mật, ngay khi việc khám và điều trị của Lâm Tố bắt đầu, Đào Mục Chi không nên ở trong phòng khám của Đào Mục Chi, mặc dù anh đã từng là bác sĩ tâm lý của Lâm Tố.
 
Đây là quy tắc nghề nghiệp. Sau khi Đào Mục Chi nói xong, Uông Giai Hoa mỉm cười gật đầu, nói: “Được.”
 
Sau khi Uông Giai Hoa đáp ứng, Đào Mục Chi hơi gật đầu với bà ấy, hỏi thăm Uông Giai Hoa xong, Đào Mục Chi nhìn về phía Lâm Tố bên cạnh, mà Lâm Tố cũng nhìn về phía anh.
 
Đào Mục Chi sắp bỏ cô đi rồi.
 
Cũng không tính là bỏ, anh vốn cũng chỉ là dẫn cô đến gặp bác sĩ tâm lý mới thôi, cô và Uông Giai Hoa làm quen xong, vậy anh quả thực cũng nên rời đi rồi.
 
Không phải Đào Mục Chi bỏ cô, là cô bỏ Đào Mục Chi mới đúng.
 
Thế nhưng dù biết rõ như thế, lúc Đào Mục Chi nói muốn rời khỏi phòng khám, máu trong tim Lâm Tố như là lưu thông trong nháy mắt, trái tim cô bởi vì sự lưu thông của máu co bóp lại.
 
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, cô và Đào Mục Chi nhìn nhau. Lông mày cô nhíu chặt vào một chỗ, cũng khóa chặt ánh sáng trong mắt cô. Toàn bộ ánh sáng của cô đều ở trên người Đào Mục Chi, mà dưới cái nhìn chăm chú của cô, Đào Mục Chi xoay người rời khỏi phòng khám.
 
Ánh sáng trong mắt Lâm Tố theo cửa phòng khám bị đóng lại, thoáng cái bị ngăn chặn.
 
Cô trừng mắt nhìn, hơi liếm môi.
 
Hôm nay cô đến là khám bác sĩ tâm lý mới. Vì sao cô đến khám bác sĩ tâm lý? Trên đường đến, Lâm Tố từng nghĩ về vấn đề này, cô cũng có đáp án của vấn đề này rồi.
 
Sau chuyện xảy ra vào 2 năm trước, cô giống như tiến vào trong đầm lầy. Toàn thân cô bị bùn đen bao trùm, thân thể cô nặng nề bị nước bùn kéo xuống, kèm theo sự hôi thối của đầm lầy, cô từng bước từng bước chìm xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong bùn hôi thối kia. 
 
Nếu như con người vẫn luôn ở trong đầm lầy, sẽ không ham muốn ánh sáng bên ngoài. Lâm Tố không muốn khám bác sĩ tâm lý, cô để mặc bản thân héo úa như vậy, hoặc chết hoặc thế nào đó cô cũng chẳng quan trọng. Cô đã quen với cuộc sống như vậy.
 
Nhưng Đào Mục Chi dẫn cô gặp được ánh sáng.
 
Mấy ngày cô và Đào Mục Chi sống cùng nhau, Lâm Tố có người chăm sóc, ngủ sớm dậy sớm, cô có thể nếm ra được mùi vị của thức ăn, có người đấu võ mồm với cô, cô có ý chí, có sự trông đợi. Cuộc sống này khiến cô vui vẻ đầy sức sống. Trong sự vui vẻ đầy sức sống đó, cô nghĩ, có lẽ sau khi bệnh tâm lý của cô khỏi hẳn, cô có thể sống như vậy mãi.
 
Cuộc sống và chức năng sinh lý bình thường khiến người ta nghiện, trạng thái tâm lý của Lâm Tố cũng xuất hiện chút thay đổi. Trong cuộc sống cô ở với Đào Mục Chi, giống như được anh kéo một bước ra bên ngoài, nhìn thoáng qua thế giới.
 
Nếm được ngon ngọt, Lâm Tố chủ động muốn đi ra từ trong đầm lầy.
 
Mà nếu như nói sau khi cô sống cùng Đào Mục Chi, dấy lên suy nghĩ khôi phục khát vọng bình thường, từ đó thay đổi suy nghĩ của cô, tiếp nhận khám và điều trị tâm lý…
 
Thật ra cô hoàn toàn có thể tiếp nhận sự điều trị của bác sĩ tâm lý khác, không nhất thiết phải tìm bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu.
 
Thành phố A rất lớn, có rất nhiều bác sĩ tâm lý xuất sắc, cô có rất nhiều tiền, có thể tìm được bác sĩ tâm lý siêu nhất, tuyệt nhất, tốt nhất, thậm chí còn giỏi hơn bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu.
 
Vì sao cô đến tìm Đào Mục Chi, tiếp nhận bác sĩ tâm lý anh giới thiệu?
 
Vấn đề này, Lâm Tố chưa nghĩ rõ ràng. Trên đường đến đây cô chưa nghĩ thông, nhìn thấy Đào Mục Chi cũng chưa nghĩ thông, bây giờ Đào Mục Chi nhét cô vào trong phòng khám của bác sĩ tâm lý mới, cô cũng chưa nghĩ thông.
 
Cô chỉ là cảm thấy bản thân giống như quả bóng đứt dây, chẳng những bay xa, cô còn chầm chậm mất hơi.
 
Lâm Tố áp xuống khát vọng sống bình thường được khôi phục một lần nữa.
 
Cô nhìn cánh cửa phòng khám đóng chặt, ánh sáng trong mắt trôi mất từng chút một.
 
Uông Giai Hoa biết nguyên nhân Đào Mục Chi và Lâm Tố xóa bỏ quan hệ bác sĩ-bệnh nhân, mà khi nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi rời đi, bà ấy cũng càng chứng thực điều này. Nhìn Lâm Tố giống như đóa hoa hồng  không còn nguồn nước dần dần khô héo, ánh mắt Uông Giai Hoa khẽ thu lại, thở dài một tiếng.
 
Sau khi thở dài, bà ấy lại mỉm cười, dời sự chú ý của Lâm Tố.
 
“Căng thẳng không?”
 
Trong phòng khám, vang lên giọng nói của Uông Giai Hoa. Mà giọng của Uông Giai Hoa, giống như một tín hiệu, ngăn chặn trạng thái khốn đốn của cô, khiến cô từ trong suy nghĩ quẩn quanh phức tạp kia khôi phục lại thần trí.
 
Lâm Tố quay đầu lại, nhìn về phía Uông Giai Hoa.
 
Uông Giai Hoa lại mỉm cười với cô.
 
Quả thật Lâm Tố có thể tìm được bác sĩ tâm lý tốt hơn. Nhưng bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu cho cô, cũng tuyệt đối sẽ không kém cỏi. Uông Giai Hoa là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện số ba, còn là giáo sư mời giảng môn Tâm lý học của đại học, lý lịch phi phàm. Mà có được lý lịch thế này, ắt phải cần thời gian tích lũy. Giáo sư Uông tuổi tác không nhỏ, nhìn qua có hơn 40 tuổi. Dáng người hơi mập, mặc áo blouse trắng ngồi sau làm việc, lúc nhìn cô, khóe môi tự nhiên cong lên, mang theo ý cười ấm áp.
 
Ấn tượng đầu tiên của bác sĩ tâm lý với bệnh nhân tâm lý rất quan trọng. Tâm tư của bệnh nhân tâm lý nhạy cảm, lại cố chấp, ấn tượng đầu tiên với bác sĩ tâm lý, quyết định thái độ của bọn họ với việc điều trị tâm lý của bản thân. Hoặc là tiêu cực chống đối, hoặc là vô vị trầm mặc, hoặc là bình thản tự thuật, hoặc là tích cực trị liệu.
 
Uông Giai Hoa thuộc kiểu thứ ba.
 
Bà ấy mỉm cười dịu dàng ngồi đó, không giống như bác sĩ tâm lý, càng giống như dì quản lý ký túc xá trường học hòa ái trò chuyện công việc gia đình với bạn, giống như đàn chị tri kỷ trò chuyện cùng bạn, giống như dì nhỏ cô nhỏ bạn thích nhất hiểu rõ nhất cũng tin tưởng nhất trong tất cả thân thích.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy bà ấy, bạn sẽ tự nhiên buông xuống sự chống đối trong quan hệ bác sĩ-bệnh nhân, chìm vào nụ cười và sự dịu dàng của bà ấy.
 
Lâm Tố nhất thời chìm vào, suy nghĩ lại một lần nữa mờ mịt. Thế nhưng nhìn cô như vậy, chờ đợi cô, Lâm Tố không thể biểu hiện quá không lễ phép.
 
“Không có.” Lâm Tố đáp. Sau khi cô nói xong, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng. Sau khi cười xong, cô đi đến ghế trước bàn làm việc của Uông Giai Hoa, ngồi xuống.
 
Chờ Lâm Tố ngồi xuống, Uông Giai Hoa dịu dàng nhìn cô, nói: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
 
“Có thể.” Lâm Tố nói.
 
Khoảnh khắc Lâm Tố nói xong, cửa phòng khám của Uông Giai Hoa bị gõ nhẹ một cái. Mà đồng thời khi cửa bị gõ vang, Lâm Tố nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, từ trên ghế đứng lên.
 
“Vào đi.” Uông Giai Hoa nói một tiếng.
 
Cửa phòng khám được nhẹ nhàng đẩy ra, Đào Mục Chi đã rời đi một lần nữa xuất hiện ở cửa. Cắt ngang công việc khám và điều trị của bác sĩ tâm lý, trong mắt Đào Mục Chi mang theo chút áy náy. Anh nhìn về phía Uông Giai Hoa, trước tiên nói xin lỗi.
 
“Thật xin lỗi giáo sư Uông.”
 
Nói xin lỗi xong, anh nhìn về phía Lâm Tố đứng ở sau bàn làm việc trông mong nhìn anh, khẽ mím môi dưới.
 
“Cháu có thể nói trước với Lâm tiểu thư mấy câu không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui