Hoa hồng mềm gai

Chương 38: Đào Mục Chi vừa đến, cảm giác thèm ăn và giấc ngủ của cô đều khôi phục bình thường.
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong câu kia, Lâm Tố có sững người hai giây. Hai giây sau, cô kịp phản ứng lại, xua tay với Đào Mục Chi, giải thích nói: “Không không không, tôi cũng không có ý bảo anh ở mãi chỗ này, chỉ là bảo anh tối nay ngủ đệm thử một chút…”
 
Lâm Tố xua tay nói với anh quyết định và yêu cầu của cô, Đào Mục Chi yên lặng lắng nghe, lại giống như không nghe, trước khi cô chưa nói xong, Đào Mục Chi hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố: “...”
 
Rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không thế?
 
Thế nhưng sau khi Đào Mục Chi hỏi một câu như vậy, đồng thời cảm xúc của Lâm Tố leo cao, đầu lại hoạt động cấp tốc.
 
Đào Mục Chi vừa nói cái gì? Anh nói nếu như cô đồng ý, anh có thể ở nhà cô mãi. Đào Mục Chi ở nhà cô mãi mãi biểu thị cái gì? Biểu thị cô có cá kho ăn không hết! Biểu thị một ngày ba bữa của cô đều được Đào Mục Chi bao thầu!
 
Đây không phải là điều là cô muốn sao!?
 
Thế nhưng vì sao chứ? Vì sao Đào Mục Chi sẵn lòng ở nhà cô mãi?
 
Mắt của Lâm Tố ngước lên theo hoạt động như gió lốc của não bộ trong đầu, cô tỉnh táo lại, nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi: “Vì sao anh sẵn lòng ở nhà tôi mãi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố giống như cuối cùng cũng gỡ rối mạch não trở nên rõ ràng. Đào Mục Chi nghe câu hỏi của cô, anh nói: “Bệnh của em còn chưa khỏi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, mắt thấy Lâm Tố không nhịn được muốn sờ trán của mình, không đợi cô hỏi, Đào Mục Chi bổ sung một câu: “Bệnh tâm lý.”
 
Lâm Tố bó tay luôn.
 
“Bệnh tâm lý của tôi cũng không phải do anh mà thành.” Lâm Tố nói. Mặc dù lúc bị sốt cô giả bệnh, nhưng cô đối với việc phân chia trách nhiệm vẫn rất rạch ròi. Bệnh tâm lý của cô có trước khi quen Đào Mục Chi, cũng chính bởi vậy cô mới đi khám bác sĩ tâm lý mới quen biết Đào Mục Chi.
 
Cô nghĩ đẩy trách nhiệm lên người Đào Mục Chi cô cũng có chút xấu hổ.
 
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp: “Nhưng em là bởi vì lời đề nghị của tôi mới đi khám bác sĩ tâm lý, tôi có trách nhiệm chăm sóc em trong khoảng thời gian em khám bác sĩ tâm lý.
 
Lâm Tố: “...”
 
Nói đến cuối cùng vẫn là nói đến đây.
 
Ba ngày trước, Đào Mục Chi uống rượu say, cô muốn lợi dụng lúc ta rơi vào khó khăn ngủ với anh, kết quả trong lúc say rượu Đào Mục Chi vẫn không quên chức trách của bác sĩ tâm lý, khuyên cô đi khám bác sĩ tâm lý. Lúc ấy tinh thần cô đang hăng hái, lại yếu dần rồi thấy phiền nên trực tiếp đuổi anh đi.
 
Sau khi đuổi Đào Mục Chi đi, cô ở trong nhà ngẩn ngơ trải qua hai ngày, cuối cùng cô không nhịn được, đi tìm anh.
 
Lâm Tố là bởi vì muốn khám bác sĩ tâm lý mới đi tìm Đào Mục Chi sao? Không phải. Mặc dù Lâm Tố không biết bản thân rốt cuộc bởi vì sao đi tìm Đào Mục Chi, nhưng cô chắc chắn không phải bởi vì muốn để Đào Mục Chi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô mới đi tìm Đào Mục Chi.
 
Giống như nói cô là bởi vì muốn khám bác sĩ tâm lý mới đi tìm Đào Mục Chi, không bằng nói là cô muốn gặp Đào Mục Chi mới dùng lý do muốn khám bác sĩ tâm lý này.
 
Vì sao cô muốn gặp Đào Mục Chi? Bởi vì sau khi cô nhìn thấy Đào Mục Chi, trái tim siết chặt khô cạn của cô có thể trong nháy mắt trở nên buông lỏng ẩm ướt.
 
Có đôi khi, Đào Mục Chi giống như thuốc phiện vậy, Lâm Tố bởi vì anh mà nghiện, cô muốn ở cùng anh, cùng nói chuyện với anh, cùng đấu trí đấu dũng với anh, điều này sẽ khiến cô cảm thấy bản thân đang sống.
 
Chỉ có khi ở cùng Đào Mục Chi, Lâm Tố mới cảm nhận được mình không phải là con quỷ, cô là con người.
 
Tất thảy điều này hình như Đào Mục Chi đều biết. Anh không trực tiếp vạch trần, mà là dùng lý do cô bởi vì anh mới đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng Lâm Tố biết, thật ra Đào Mục Chi đều biết hết. Mà bị anh nhìn thấu như vậy, Lâm Tố giống như bị cởi sạch quần áo đặt trước mặt anh.
 
Cô chủ động muốn ngủ với Đào Mục Chi, không giống với việc bị cởi sạch quần áo đưa đến trước mặt Đào Mục Chi. Cái trước là cô chủ động, cái sau là cô bị động.
 
Bị động khiến con người ta xấu hổ.
 
Cổ họng Lâm Tố hơi cử động.
 
Sau khi Đào Mục Chi nói xong những lời kia, vẫn luôn nhìn cô. Ánh mắt Lâm Tố thiên biến vạn hóa, cuối cùng trở thành bình tĩnh, ánh mắt cô từ trên người Đào Mục Chi thu về, nói.
 
“Ai bởi vì anh mới đi khám bác sĩ tâm lý, anh đừng đề cao bản thân…”
 
“Cơm rang được không?” Đào Mục Chi cắt ngang lời cô.
 
Trong đầu Lâm Tố bị hương thơm ngào ngạt của cơm nhét đầy, cô gật đầu: “Được.”
 
Sau khi gật đầu xong, Lâm Tố: “...”
 
Lâm Tố giống như ngựa hoang mất cương, thỉnh thoảng đi chệch. Mà Đào Mục Chi cầm lấy một nắm cỏ khô, vào lúc cô đi chệch thì đưa về phía miệng cô…
 
Lâm Tố cảm nhận được sức hấp dẫn của đồ ăn.
 
“Đúng thế.” Lâm Tố hơi do dự, nói với Đào Mục Chi: “Là bởi vì anh tôi mới đi khám bác sĩ tâm lý.”
 
Bỏ đi. Nể mặt ba bữa cơm một ngày, cô thừa nhận cũng không có gì. Mà cô cũng không thừa nhận cái khác, chỉ thừa nhận là bởi vì Đào Mục Chi cô mới đi khám bác sĩ tâm lý. Mà cô chỉ cần thừa nhận việc này, cơm nửa đời sau của cô đều có chỗ dựa rồi. Nếu như cô mãi không khỏe, cô có thể bảo Đào Mục Chi làm bảo mẫu cho cô mãi.
 
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp lại một tiếng.
 
“Ừm. Không phải tôi đến chịu trách nhiệm rồi sao.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Cảm giác này thật sự quá quen thuộc!
 
Lúc ấy cô bị Đào Mục Chi làm cho ốm, Đào Mục Chi cũng nói với cô như vậy. Mà vào khoảnh khắc Đào Mục Chi gánh vác trách nhiệm, cô cũng có một bảo mẫu miễn phí.
 
Cảm giác này thật sự… quá xá đã!
 
Ai quản bạn có phải bởi vì anh mà đi khám bác sĩ tâm lý hay không? Nếu Đào Mục Chi đã muốn gánh vác trách nhiệm, vậy trời cao giáng xuống trách nhiệm lớn nhất cho anh là được. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vui vẻ, cô đưa bát cơm trong tay cho Đào Mục Chi, nói.
 
“Thêm một bát nữa!”
 
-
 
Lâm Tố ăn hai bát cơm.
 
Hai ngày cô chưa ăn cơm, khẩu vị vẫn hơi nhỏ, nếu không cô có thể ăn ba bát.
 
Sau khi ăn cơm xong, Đào Mục Chi tự động thu dọn bát đũa trên bàn ăn, đi vào phòng bếp rửa sạch. Mà Lâm Tố thì kéo chiếc bụng vừa mới ăn xong hai bát cơm, đi đến ghế sofa trước cửa sổ sát đất.
 
Đến trước sofa, Lâm Tố té ngửa một cái, nằm trên ghế sofa. Lúc thân thể tiếp xúc với ghế sofa mềm mại, Lâm Tố thỏa mãn cảm thán một tiếng.
 
Đây mới là cuộc sống chứ!
 
Cảm thán xong, Lâm Tố gối trên tay vịn sofa, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
 
Bây giờ trời đã tối rồi, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ cũng hiện lên. Ánh đèn tòa nhà lộng lẫy và ánh sáng xe cộ như nước chuyển động trên cầu cao tốc đan xen vào nhau, hợp thành cảnh tượng ban đêm phồn hoa bận rộn của thành phố A. Mà trong sự phồn hoa bận bịu này, cô vừa ăn cơm no, bây giờ đang nằm trên sofa, trong phòng bếp có tiếng nước chảy khi Đào Mục Chi rửa bát, thể xác và tinh thần của Lâm Tố đều cảm thấy thỏa mãn.
 
Ở trong sự thỏa mãn này, cơn buồn ngủ cũng chiếm cứ tăng lên, Lâm Tố dựa trên sofa, có chút mơ màng muốn ngủ. Cô ngủ hai ngày trên bàn ăn, không nói đến ngủ được hay không, thật sự rất mệt. Bây giờ ăn cơm xong, trong đầu cũng ngơ ngẩn, gần như cũng nên ngủ rồi.
 
Thật tốt. Đào Mục Chi vừa đến, cảm giác thèm ăn và giấc ngủ của cô đều khôi phục bình thường.
 
Vì sao?
 
Ý thức của Lâm Tố đang trong mông lung suy nghĩ như vậy. Sau khi nghĩ một lát, “Vì sao” của cô đã chuyển đến một khía cạnh khác. Cô đột nhiên nghĩ đến, ban nãy trên bàn ăn, cô chỉ hỏi Đào Mục Chi vì sao đến chăm sóc cô, nhưng cô lại không suy nghĩ sâu thêm, vì sao cô nhận lời đề nghị đi khám bác sĩ tâm lý của anh, thì anh có trách nhiệm chăm sóc cô?
 
Nếu như nói, chỉ là bởi vì cô đồng ý đề nghị của anh đi khám bác sĩ tâm lý mà đến chăm sóc cô, cái này khó tránh khỏi có hơi gượng ép đi.
 
Bệnh nhân bình thường của anh nhiều như vậy, anh thuận miệng đề nghị một câu, chẳng lẽ anh đều phải đến nhà bọn họ chăm sóc bọn họ sao?
 
Là đối xử với tất cả bệnh nhân thế này, hay là chỉ đối xử thế này với một mình cô? Nếu như chỉ với một mình cô, vậy tại sao? Lâm Tố mơ mơ màng màng nghĩ.
 
Lúc cô nghĩ đến chỗ này, trong đầu đã bởi vì cơn buồn ngủ trở thành một đống bột nhão. Thần kinh não của Lâm Tố trong đống bột nhão tốn công vô ích làm việc, nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra được nguyên nhân sâu xa.
 
Dứt khoát không nghĩ nữa.
 
Có thời gian nghĩ cái này, còn chẳng bằng suy nghĩ làm sao để sau khi cô khỏi bệnh tâm lý giả bệnh tiếp tục giữ Đào Mục Chi làm bảo mẫu cho cô.
 
Hôm nay cô tiếp nhận điều trị của Uông Giai Hoa, nhớ lại khi cô còn bé. Chuyện khi còn nhỏ đã rất lâu cô không nghĩ đến, được Uông Giai Hoa dẫn dắt suy nghĩ một chút, Lâm Tố mới phát hiện khi cô còn nhỏ đã có vấn đề tâm lý rồi.
 
Uông Giai Hoa nói đây là vấn đề tâm lý rất thường thấy, nhất là ở trong gia đình đơn thân.
 
Nghĩ đến gia đình đơn thân, ánh mắt hỗn loạn của Lâm Tố dần tỉnh táo. Lông mày cô khẽ nhíu lại, sau đó vùi mặt vào trong ghế sofa.
 
Đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước trong phòng bếp, trong tiếng nước, Lâm Tố đuổi tất cả suy nghĩ ra khỏi đầu, bắt đầu chuyên tâm đi ngủ. Lúc ý thức cô mông lung, sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại của cô chấn động một cái.
 
Lông mày Lâm Tố nhíu chặt, từ trong sofa ngẩng đầu lên, cô cầm di động rung lên qua, mất kiên nhẫn ấn mở. Lúc nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, ánh mắt Lâm Tố khôi phục lại sự tỉnh táo, từ chút từng chút căng lại.
 
[Mẹ: Lễ Quốc khánh mẹ được nghỉ 7 ngày, con muốn trở về không?]
 
-
 
Thường ngày lúc Đào Mục Chi ở nhà cô, giấc ngủ của Lâm Tố đều sẽ cực kỳ tốt, cô sẽ ngủ một đêm không mộng mị đến sáng. Nhưng hôm nay có thể là ban ngày có tâm sự, đêm có mộng mị, Lâm Tố mơ một giấc mơ.
 
Cũng không tính là mơ. Bởi vì đầu óc cô trong giấc ngủ, ngoại trừ cảnh trong mơ, còn có một số hồi ức ngày xưa. Cảnh trong mơ và hồi ức đan xen, khiến Lâm Tố không biết thật giả, chờ đến khi tỉnh lại vào hôm sau, thần kinh cô đều giống như muốn nứt ra. 
 
Lâm Tố ngồi trên giường, ngẩn người nhìn rèm cửa kéo căng, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô mới từ trong hỗn loạn lấy lại tinh thần.
 
Cửa là Đào Mục Chi gõ, anh gọi cô rời giường ăn sáng. Tối hôm qua Đào Mục Chi nói vì cô tiếp nhận đề nghị đi khám bác sĩ tâm lý của anh, cho nên thời gian cô tiếp nhận điều trị tâm lý, anh đều sẽ ở nhà cô chăm sóc cô.
 
Sau khi Lâm Tố nghe được tiếng gõ cửa, đáp lại một tiếng.
 
“Đến đây.”
 
Nói xong, Lâm Tố vén chăn, từ trên giường đi xuống.
 
Sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt đơn giản, Lâm Tố mở cửa phòng ngủ, đi ra bên ngoài. Trên bàn ăn phòng ăn đã bày bữa sáng phong phú. Mặt trời mới mọc xuyên qua ban công phòng ngủ phụ chiếu đến phòng ăn, sự ấm áp phối hợp với mùi thơm bữa sáng, khiến căn nhà đơn sơ của cô trở nên sinh động.
 
Sau khi Lâm Tố nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, trực tiếp đi qua ngồi trên ghế ăn, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.
 
Sau khi gọi Lâm Tố, Đào Mục Chi đi đến phòng bếp rót cho cô một cốc sữa đậu nành, chờ khi anh từ phòng bếp trở lại, Lâm Tố đã ngồi trên bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
 
Khẩu vị của cô không tệ, cầm bát đũa ăn rất ngon, Đào Mục Chi đưa sữa đậu nành cho cô, Lâm Tố ngước mắt nhìn anh, nhận lấy sữa, uống một ngụm. 
 
“Ngon.” Lâm Tố uống một ngụm sữa đậu nành, bày tỏ một chút đánh giá với bữa sáng của Đào Mục Chi.
 
Đào Mục Chi ngồi ở đối diện bàn ăn nhìn cô, sau khi nhìn cô một lát, Đào Mục Chi hỏi: “Bữa trưa muốn ăn gì?” 
 
“Hửm?” Lâm Tố từ trong bát cơm ngẩng đầu, nhìn về phía Đào Mục Chi. Trước kia Đào Mục Chi chỉ quản cơm sáng và cơm tối của cô, bây giờ không ngờ đến cơm trưa cũng bao thầu.
 
Nhìn ra sự ngờ vực trong mắt Lâm Tố, Đào Mục Chi nói: “Hôm nay tôi nghỉ, không cần đi làm, cho nên cả ngày đều có thể ở nhà.”
 
Bề ngoài Đào Mục Chi vì chăm sóc Lâm Tố nên vào ở trong nhà cô, trên thực tế hai người xem như là chính thức ở chung, có điều Đào Mục Chi phải ở cùng Lâm Tố, đồng thời chăm sóc một ngày ba bữa của cô mà thôi.
 
Nghe Đào Mục Chi nói, mắt Lâm Tố giật giật, hồi phục lại thần trí. Bình thường cô trải qua mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, đều chẳng biết lúc nào với lúc nào, Đào Mục Chi vừa nói như vậy, Lâm Tố mới nhớ đến bây giờ đã đến kì nghỉ lễ Quốc khánh rồi.     
 
“Buổi trưa không cần chuẩn bị.” Sau khi Đào Mục Chi giải thích xong, Lâm Tố uống một ngụm sữa đậu nành nói với anh, “Tôi cho anh nghỉ đó.”
 
“Lễ Quốc khánh đến rồi, mẹ tôi cũng được nghỉ rồi, mấy ngày này tôi chuẩn bị về nhà.”
 
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố ở trước mặt Đào Mục Chi nhắc đến gia đình cô, còn có mẹ của cô. Đương nhiên, cũng chỉ là thuận miệng đơn giản nhắc đến.
 
Sau khi Lâm Tố nói xong, đặt cốc sữa đậu nành xuống, vừa ăn sáng vừa nói với Đào Mục Chi: “Vừa vặn anh cũng có thể nhân dịp kỳ nghỉ ở bên người nhà của anh nhiều thêm.”
 
Lâm Tố nói xong như vậy, cô cũng bị bản thân làm cho cảm động. Kỳ nghỉ Quốc khánh, cô cũng cho Đào Mục Chi nghỉ, cô chủ như cô thật sự là người cực kỳ nhân tính.
 
Mà đối với sự sắp xếp nhân tính của cô, Đào Mục Chi cũng không thể hiện niềm vui quá độ. Phản ứng khi nghe Lâm Tố nhắc đến gia đình cô, Đào Mục Chi hỏi.
 
“Nhà của em ở đâu?”
 
Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố: “...”
 
“Làm gì? Anh muốn cùng tôi trở về à?” Lâm Tố hỏi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui