Hoa hồng mềm gai

Chương 42: “Con yêu đương rồi?”
 
Lâm Tố đi vào phòng bếp.
 
Âm thanh vừa rồi là từ trong phòng bếp truyền đến, mẹ đang rửa bát. Sau khi cô chạy đến phòng bếp, nhìn thấy trên nền nhà đĩa ăn vỡ vụn, mẹ ngồi xổm trên mặt đất, còn có đôi tay bà vì muốn nhặt mảnh vụn đĩa mà vươn ra…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đừng, đừng chạm!” Lâm Tố hoảng sợ ngăn cản.
 
Thế nhưng trong tiếng gào thét hoảng sợ của Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa giống như là mất đi thính giác, tay của bà cũng không dừng lại, bà duỗi tay chạm vào mảnh đĩa vỡ, một giây sau, lòng bàn tay bà bị mảnh vỡ cứa vào, máu chảy trên mảnh sứ trắng bị vỡ.   
 
Động tác này của Lâm Mộ Hoa rất nhanh. Nhanh đến mức Lâm Tố thậm chí không có cơ hội đi ngăn cản bà, lúc cô phản ứng kịp, trong tầm mắt của cô, máu màu đỏ và mảnh sứ vỡ màu trắng dính vào nhau, hỗn hợp màu đỏ trắng đan vào nhau thoáng cái phản chiếu trên ánh mắt của Lâm Tố.
 
Xung quanh đều là máu của mẹ, máu đậm đặc lạnh giá thẩm thấu vào cô, nhưng cũng không nhấn chìm cô, mà tóm chặt lấy cô, đông cứng cô ở trong làn máu đỏ tươi.
 
Thân thể cô bị chất lỏng ngưng kết đè ép, vò nát, khiến cô không cách nào thở nổi, tim đập. Cô giãy giụa, lại không cách nào cử động được, mà cô cũng không biết giãy giụa…
 
Bởi vì đây là máu của mẹ.
 
Khoảnh khắc Lâm Mộ Hoa chảy máu, cũng không dừng lại động tác của mình. Tay của bà tiếp tục vươn về hướng mảnh vỡ trắng, ngón tay khác của bà theo động tác này bị cứa vào, máu của bà hỗn loạn chảy trên mảnh vỡ màu trắng, một khắc không dừng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố nắm lấy bàn tay chảy máu của Lâm Mộ Hoa.
 
“Con thu dọn.” Cằm Lâm Tố đang run rẩy.
 
Nhìn thấy mặt Lâm Tố không còn chút máu nào, ánh mắt Lâm Mộ Hoa yên tĩnh dịu dàng, nắm chặt lấy tay của cô, máu cũng lan một chút đến tay cô.
 
“Sao có thể để con thu dọn được? Nếu như là con thu dọn, những vết thương này sẽ ở trên tay con. Mẹ không muốn khiến con bị thương, bởi vì mẹ bị thương mẹ không sao cả…”
 
Lời của Lâm Mộ Hoa còn chưa nói xong, Lâm Tố đã buông lỏng tay của bà. Cô đứng dậy cầm lấy dụng cụ dọn dẹp bên cạnh qua, quét mảnh vỡ dính máu vào trong thùng rác.
 
Mảnh vỡ bị dụng cụ dọn dẹp quét sạch vang lên tiếng thanh thúy, động tác của Lâm Tố rất nhanh, trong chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ. Làm xong những việc này, cô đổ mảnh vỡ vào trong thùng rác. Theo đó trong thùng rác truyền ra âm thanh mảnh vỡ vỡ vụn lần hai, Lâm Tố buông dụng cụ dọn dẹp xuống, ngồi xuống nắm chặt tay mẹ, nói: “Không sao, như vậy sẽ không bị thương.”
 
Lâm Tố tìm một phương pháp. Không cần mẹ đi cầm, cô cũng không cần đi cầm, cô dùng dụng cụ dọn dẹp, sẽ không bị thương đến tay hai người, đây là cách tốt nhất.
 
Mà sau khi Lâm Tố dùng cách tốt nhất này, Lâm Mộ Hoa ngước mắt nhìn về phía Lâm Tố, ý cười dịu dàng giống như phủ thêm một lớp ý lạnh mỏng manh.
 
Bà hơi thu lại ánh mắt, ý lạnh kia biến mất, bà lại là người mẹ dịu dàng.
 
“Đúng vậy. Mẹ nên dùng dụng cụ dọn dẹp.” Lâm Mộ Hoa nheo mắt, quét sạch ánh sáng trong mắt, bà cảm khái một tiếng, giống như đang trách bản thân ngu ngốc: “Lúc đó mẹ chỉ nghĩ đến con, không nghĩ đến cách này.”
 
Mà Lâm Mộ Hoa tự trách, đương nhiên cô sẽ không trách cứ mẹ, sự chú ý của cô phần lớn đặt trên tay chảy đầy máu của mẹ, cô lôi kéo tay mẹ từ nền nhà đứng đậy, nói: “Con đi xử lý vết thương cho mẹ trước một chút.” 
 
-
 
Lâm Tố dẫn Lâm Mộ Hoa đến phòng khách.
 
Sau khi đến phòng khách rồi, Lâm Tố để mẹ ngồi ở trên sofa, cô thì đi đến chỗ cất hộp thuốc lấy hộp thuốc ra. Lấy được hộp thuốc, Lâm Tố vẫn không quên rút một bông ngoáy tai qua, có thể vết thương nhỏ dính một chút mảnh vụn. Cô làm tất thảy đâu vào đấy, trình tự logic cực kỳ rõ ràng.
 
Lâm Mộ Hoa ngồi trên ghế sofa mềm mại, yên tĩnh nhìn Lâm Tố bận rộn trước sau. Trong mắt bà không còn ánh sáng vừa rồi, bà quan sát động tác, thần thái, phát hiện sự thay đổi của Lâm Tố.  
 
Lâm Tố có chút thay đổi, so sánh ra sự thay đổi này cực kỳ ngắn ngủi. Đại khái khoảng thời gian bà rửa bát, Lâm Tố đã thay đổi.
 
Ăn cơm xong, lúc Lâm Tố rời khỏi bàn ăn, cô còn như con rối bị rút hết hồn phách. Nhưng bây giờ, cô giống như được truyền linh hồn một lần nữa vậy.
 
Cô tràn đầy sức sống, linh hoạt, thần thái sáng láng. Cô giống như con người vậy, có thể suy nghĩ, có thể hành động, có logic, có cách nghĩ.
 
Lâm Mộ Hoa bình thản nhìn chăm chú vào Lâm Tố. Mà Lâm Tố rất nhanh đã lấy được hộp thuốc đến, bắt đầu xử lý vết thương cho bà.
 
Hộp thuốc trong nhà có chuẩn bị sẵn thuốc, bởi vì Lâm Mộ Hoa như là thường xuyên sẽ bị thương, hoặc là lúc nấu cơm cho Lâm Tố, hoặc là lúc rửa bát cho cô, vết thương của bà chồng chất, hơn nữa mỗi một vết thương đều bởi vì Lâm Tố.
 
Lâm Tố cảm động lại đau lòng mẹ mình như thế, cô cẩn thận nâng tay mẹ lên, dùng miếng bông tẩm cồn đỏ, động tác nhẹ nhàng rửa vết thương cho bà.
 
“Đau không ạ?” Lâm Tố hỏi.
 
Lâm Mộ Hoa không đau chút nào, sự chú ý của bà đều đặt trên người Lâm Tố. Bà nhìn Lâm Tố, lúc Lâm Tố nhìn về phía bà, bà lại khẽ nhíu mày một cái, động tác của Lâm Tố có hơi căng thẳng dừng lại, Lâm Mộ Hoa lại nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập sự khích lệ.
 
“Cái đau này tính là gì, lúc sinh con còn đau hơn lúc này nhiều.” Lâm Mộ Hoa đáp.
 
Nghe mẹ nói lời này, Lâm Tố tất nhiên sinh ra cảm giác áy náy. Hình như trong 22 năm cô sinh ra tới nay, tất thảy sự tổn thương cùng đau đớn của mẹ đều bởi vì cô.
 
“Xin lỗi mẹ.” Lâm Tố nói, “Con mua cho mẹ cái máy rửa bát nhé, chốc nữa mua luôn…”
 
Mua máy rửa bát, sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.
 
Lâm Tố nghĩ đến phương án giải quyết, lúc cô nói ra phương án, sự chú ý của mẹ lại không đặt trên đó, bà nhìn qua cô, hỏi: “Ban nãy con ở trong phòng làm gì?”
 
Lâm Tố: “...”
 
Ban nãy cô ở trong phòng gọi điện cho Đào Mục Chi.
 
Lúc nhớ đến Đào Mục Chi, Lâm Tố nhớ đến bản thân vừa nãy lúc rời đi vội vàng, điện thoại đặt trong túi, hình như còn chưa cúp máy. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua túi, nói: “Ban nãy con đang…”
 
Cô chưa nói xong, Lâm Mộ Hoa nói: “Con yêu đương rồi?”
 
Lâm Tố thoáng cái ngẩng đầu lên.
 
“Lúc cô ngẩng đầu lên, Lâm Mộ Hoa đối mặt với tầm mắt của cô. Ánh mắt của cô không giống bình thường lắm, lóe lên ánh sáng rực rỡ, lúc bà nói với cô ở trong phòng làm gì, ánh sáng trong mắt cô thậm chí còn sáng lên một chút.
 
Nhưng Lâm Tố không phát hiện được những thay đổi của cô, mẹ hỏi xong, cô sửng sốt chừng ba giây, lập tức phản ứng kịp, lắc đầu phủ nhận.
 
“Không ạ.”
 
Lâm Mộ Hoa nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi mặt của Lâm Tố, bà bắt được mỗi một biểu biểu cảm của Lâm Tố sau khi bà hỏi xong câu này.
 
Lúc cô lắc đầu nói không có, Lâm Tố cũng không có hoang mang né tránh, cô chỉ là kinh ngạc, nghi hoặc, những cái khác thì là ngay thẳng, rất thẳng thắn.
 
Cô không có nói dối.
 
Lâm Mộ Hoa nhìn một loạt phản ứng của cô, biểu cảm của bà dừng lại một lát, cười khẽ.
 
“Đứa nhỏ ngốc, con phủ nhận nhanh như vậy làm gì? Cái tuổi này của con, cũng nên yêu đương rồi.”
 
Lâm Tố: “...”
 
Cô có phủ nhận rất nhanh sao? Cũng không có mà, chỉ là… tình hình lúc đó mẹ đột nhiên hỏi một câu, cô vô thức phủ nhận. Cô quả thực không yêu đương với Đào Mục Chi, hai người bọn họ chỉ là đang sống chung.
 
Nghĩ đến sống chung, Lâm Tố: “...”
 
Sống chung cũng không phải chỉ có người yêu mới ở chung nhỉ? Nhưng cô và Đào Mục Chi quả thực không yêu đương nha, vậy bọn họ có phải không thể nói là ở chung không, mà nói là thuê chung?
 
Cũng không đúng, nhà là của cô, Đào Mục Chi cũng không nộp tiền thuê nhà.
 
Sau khi Lâm Mộ Hoa nói xong, Lâm Tố không biết đi suy nghĩ những chuyện gì, có chút thất thần. Lâm Mộ Hoa nhìn cô, sau khi nhìn một lát, bà hơi rũ mắt, nhìn về phía vết thương chồng chất trên tay.
 
“Mẹ chưa bao giờ để ý con yêu đương, mẹ chỉ sợ…”
 
Nói đến đây, Lâm Mộ Hoa ngẩng đầu, ánh mắt của bà yếu ớt mà dịu dàng, bà mỉm cười nhìn về phía Lâm Tố, nói: “Mẹ sợ con sẽ giống như lần trước, bị người ta cướp đi.”
 
Tay Lâm Tố cầm lọ cồn đỏ khẽ run, ngón tay của cô giống như đã mất đi sức lực cầm đồ, lọ cồn đỏ từ giữa ngón tay cô nhanh chóng trượt xuống, cuối cùng, đổ xuống trên váy trắng của cô.
 
Lọ cồn đỏ khẽ đổ, cồn đỏ trong lọ giống như máu bị hắt ra, hắt trên người Lâm Tố. Mảng lớn cồn đỏ giống như virus, thoáng cái đã loang ra nhuộm lên máy trắng của cô.
 
Mà Lâm Tố lại giống như không nhìn thấy.
 
Suy nghĩ của cô bị một câu của Lâm Mộ Hoa nhanh chóng kéo về, lại vội vàng lôi đi. Trong đầu cô nhớ lại một số chuyện. Những chuyện này khiến trái tim Lâm Tố giống như bị điện giật đánh một cái, cảm giác tê dại đau đớn thoáng tập kích toàn thân cô.
 
Lâm Tố cảm thấy trên người cô giống như có vô số con kiến gặm nuốt lấy thân thể cô. Con kiến gặm không thấu làn da cô, không biết con kiến nào tìm được vết sẹo ở bụng dưới của cô trước, tất cả con kiến đều bò về phía vết sẹo kia. Bọn chúng cắn phá làn da vốn bị nứt ra, sau đó một con lại một con chui vào trong cơ thể cô.
 
Đầu óc Lâm Tố cũng bị bọn chúng gặm thành mảnh vụn, trong mảnh vụn, tất cả hình ảnh đều khiếm khuyết không trọn vẹn. Mà cho dù là hình ảnh giống như khiếm khuyết không toàn vẹn, sự đau đớn những hình ảnh kia mang đến, Lâm Tố lại không quên chút nào.
 
Chỉ có nháy mắt như vậy thôi, Lâm Tố đau muốn chết.
 
Sau khi Lâm Mộ Hoa nói xong câu nói kia, Lâm Tố trước đó đâu vào đấy lại một lần nữa trở nên rối loạn. Cô giống như nhớ lại cái gì đó, vẻ mặt xoay quanh giữa hốt hoảng và tỉnh táo, con ngươi cô co lại rồi giãn ra, máu trong da nhanh chóng rút đi, khiến da của cô trắng đến có chút khiến người ta sợ hãi. Cô giống như người giấy, đụng cái sẽ vỡ nát.
 
Mà nhìn thấy con gái như vậy, Lâm Mộ Hoa hơi thu mắt lại, đôi mắt bà bình tĩnh như nước, cuối cùng rơi trên váy trắng bị nhuộm màu của cô. Nhìn thấy cồn đỏ trên váy, Lâm Mộ Hoa cười nhạt một tiếng, như là oán trách, như là nhắc nhở.
 
“Con xem, sao con lại không cẩn thận như vậy?”
 
Câu này của mẹ, khiến Lâm Tố từ trong hồi ức đau khổ lấy lại tinh thần. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, váy của cô đã hoàn toàn bị cồn đỏ nhuộm đẫm, mà cô lại không hề nhận ra. Váy trắng sạch sẽ, cồn màu đỏ giống như điểm hoa trên váy trắng.
 
“A, thật xin lỗi.” Lâm Tố nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên, nhìn thoáng qua bản thân lộn xộn. Mà vừa rồi câu thật xin lỗi kia, không biết là bởi vì làm đổ cồn đỏ và nói hay là bởi vì cô đã từng bị người khác cướp đi từ chỗ mẹ mà xin lỗi.
 
Lâm Mộ Hoa cho rằng là điều thứ hai.
 
Sau khi Lâm Tố nói xin lỗi xong, bà nhìn về phía Lâm Tố, có chút bất đắc dĩ.
 
“Con nói xin lỗi với mẹ làm gì, mẹ chưa từng trách con. Mẹ là mẹ của con, con là tất cả của mẹ, tất thảy mẹ làm đều là vì con. Con ấy à, tất nhiên sẽ có bầu trời của riêng mình, chắc chắn sẽ không vì mẹ mà sống.”
 
Nói đến đây, giọng điệu Lâm Mộ Hoa dừng lại, bà nhìn Lâm Tố, lời nói thấm thía.
 
“Nhưng con có thể đập nát bất cứ vật gì, mẹ cũng có thể bởi vì đồ con đập nát mà bị thương, thế nhưng con không thể tổn thương trái tim mẹ, con biết không?”
 
“Đương nhiên, cũng không phải nói con yêu đương mẹ sẽ mất đi con, con sẽ khiến mẹ đau lòng. Bình thường sẽ không, mẹ và chồng của con không phải là quan hệ đối địch. Chỉ có điều…”
 
Đôi mắt Lâm Mộ Hoa khẽ động, bà nhìn Lâm Tố, vươn tay vuốt ve tóc cô, nói.
 
“Có điều kiểu đàn ông nói chuyện mẹ làm với con là không đúng, châm ngòi quan hệ giữa hai mẹ con mình, vậy chắc chắn là không được.”
 
“Sao mẹ có thể không đúng được? Mẹ yêu thương con như thế nào chứ, mẹ yêu thương nhất chính là con, trên thế giới này người yêu thương con nhất cũng chính là mẹ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui