Chương 6: Lâm Tố nhìn qua dáng vẻ của Đào Mục Chi, trong mắt có thêm hứng thú.
Thời gian khám và điều trị lần sau Đào Mục Chi chỉ định cho Lâm Tố là 4 giờ thứ hai, sau khi qua 4 giờ, phòng khám yên tĩnh trống trải, Lâm Tố không đến, Một tiếng tiếp theo, Đào Mục Chi ở trong phòng khám đọc sách chờ đợi.
Khi lần khám và điều trị trước kết thúc, mặc dù Lâm Tố không biểu hiện sự tức giận cực độ giống như lần đầu tiên, nhưng trạng thái tinh thần bệnh tật bất ổn, càng dưới trạng thái bình tĩnh càng đại diện cho việc tinh thần của cô rối loạn càng rõ ràng. Lần đầu tiên Lâm Tố chỉ là phẫn nộ gắt gỏng qua loa với anh, lần trước chính là sâu tận xương tủy, yên tĩnh lẳng lặng mà bùng nổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này đối với Lâm Tố có chỗ tốt, bệnh nhân nóng nảy cực độ cảm nhận đối với thế giới là theo tình trạng bệnh tăng lên mà dần dần chết lặng. Chỉ cần cô một lần nữa cảm nhận được cảm xúc, cho dù là tức giận, cũng có thể giảm bớt tình huống mất dần dần đi hứng thú với thế giới này của cô.
5 giờ 30 phút, đã đến giờ tan làm, Đào Mục Chi khép sách lại, Lâm Tố không đến.
Tức giận có thể khiến cô một lần nữa cảm nhận được cảm xúc, nhưng sự tức giận cũng sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, Lâm Tố cực kỳ giận anh, không muốn nhìn anh thêm nữa cũng bình thường.
Nếu như xuất hiện tình huống này, vậy cách thức khám và điều trị cũng cần phải thay đổi theo đó, sau này anh sẽ chủ động mềm mỏng một chút, trấn an cô bình tĩnh trở lại, rồi lại từ từ thăm dò vào nội tâm cô, hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến trạng thái tinh thần trước mắt của cô, từ đó lại lập ra kế hoạch trị liệu tiếp theo.
Đào Mục Chi đang suy nghĩ, anh từ chỗ ngồi đứng lên, cởi khuy áo blouse của bác sĩ, chuẩn bị cởi cuống. Ngay tại lúc anh cởi xong cúc áo cuối cùng, ngoài cửa yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, Đào Mục Chi lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Tố đi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên gặp Lâm Tố, Đào Mục Chi đã thấy rõ tướng mạo của cô. Cô là một nhiếp ảnh gia, công việc liên quan nhiều đến giới giải trí, trên người hoặc ít hoặc nhiều cũng nhiễm chút hào quang minh tinh trên người. Riêng tầng hào quang này chỉ có thể nói là cô xinh đẹp, rạng rỡ. Nhưng kiểu nghề nghiệp như nhiếp ảnh gia, khi làm được đến trình độ đứng đầu, thường sẽ có thêm một chút cảm giác nghệ thuật lắng đọng.
Lâm Tố giống như là một tác phẩm nghệ thuật sống.
Cô không quá tỉ mỉ về vấn đề trang phục trang điểm, sức hấp dẫn trên người cô cũng đủ để tỏa sáng. Mà khi cô kết hợp với trang phục và trang điểm, khiến cô trở thành một món đồ sứ được miêu tả tỉ mỉ.
Làn da cô rất trắng, là kiểu trắng rất thường thấy ở bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, không chút huyết sắc, trắng đến giống như trong suốt. Bình thường màu da này ở trên người bệnh nhân sẽ có chút bệnh trạng, ở trên người Lâm Tố lại vừa đúng, giống như nhân vật mất tinh thần nhưng đẹp đẽ dưới tay của những nhà manga những năm 80 của Nhật Bản.
Trên da thịt trắng nõn của cô, là mái tóc dài dày xõa xuống. Tóc của cô xưa nay không buộc lên, dày dặn giống như thác nước màu nâu sẫm, xoăn nhỏ đều đều khiến mái tóc dài vốn dày càng thêm bồng bềnh, càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được giấu kín dưới mái tóc dài.
Tướng mạo của Lâm Tố cùng khí chất của và tổng thể hình tượng của cô bổ trợ cho nhau, nhìn từ xa đã thấy sức hấp dẫn của cô, càng nhìn gần càng thấy sự tinh xảo. Mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay, đôi mắt hồ ly xinh đẹp động lòng người, hai con ngươi màu trà, lông mi dài dày cong vút cũng không che giấu được phong thái bên trong. Cái mũi xinh xắn, giống như được nặn tỉ mỉ, thẳng tắp nối liền đến chóp mũi tỉ mỉ nhô ra, dưới chóp mũi, tỷ lệ nhân trung của cô cũng cực kỳ vừa đẹp. Dưới nhân trung là đôi môi có màu sắc tươi đẹp nổi bật nhất cả gương mặt.
Môi cô đầy đặn, giống như thạch vừa mới mở ra, lại giống như trân châu dâu tây được rửa sạch đến trong suốt, màu sắc xinh đẹp đến vô lý, nhưng lại không thể hiện sự diễm tục, trái lại có một chút thanh khiết, cảm giác khát khao hòa quyện, hơi hé mở, là có thể nhìn thấy dưới đôi môi là hàm răng đều đặn trắng tinh và dưới hàm răng hơi hé mở là đầu lưỡi.
Hôm nay cô không giống trước kia, sắc thái sáng ngời, hai con ngươi phát sáng, điệu bộ không giống người bệnh một chút nào xuất hiện trước mặt anh.
Đào Mục Chi ngước mắt đơn giản quét qua cô, sau đó ánh mắt rơi về phía đôi mắt của cô, thông báo nói: “Cô đến muộn.”
Anh nói xong, đôi môi của Lâm Tố hơi khép lại, nhướng mày.
Thu lại ánh mắt trên người Lâm Tố, Đào Mục Chi đặt lòng bàn tay lên trên giá quần áo bên cạnh, nói: “Lần sau đi, bây giờ tôi tan làm rồi.”
Lúc anh thu dọn quần áo bác sĩ, Lâm Tố cùng không bởi vì lệnh đuổi khách của anh mà rời đi, ngược lại cô đi đến cạnh bàn làm việc của anh, cách anh một cái bàn nhìn nhau, nói: “Tan làm vừa vặn. Bác sĩ Đào, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi cũng thu dọn xong quần áo bác sĩ, quay đầu lại.
Anh cởi áo blouse trắng của bác sĩ ra, lộ ra quần áo bình thường anh mặc bên trong. Phong cách ăn mặc của anh rất giống với khí chất của anh, áo sơ mi màu nâu, cà vạt đậm màu, bên dưới là quần tây màu đen, dùng một dây lưng đơn giản đeo vào, lộ ra phần eo thon nhưng vẫn mang theo chút sức mạnh. Nghiêm cẩn lạnh lùng, lạnh nhạt lý trí.
Chỉ có điều đây còn là lần đầu tiên cô thấy Đào Mục Chi đứng lên, không ngờ anh lại cao như vậy, đến hơn 1m85. Dưới cơ thể cao, thân hình anh thẳng tắp gầy gò, thế nhưng cách lớp vải mỏng manh, lại không nhìn ra sự yếu đuối, ngược lại có thể xuyên qua động tác giơ tay nhấc chân của anh, nhìn thấy hình dáng cơ bắp căng chặt có lực và khung xương cường tráng của anh.
“Không cần.” Đào Mục Chi từ chối.
“Vì sao?” Lâm Tố nghiêng đầu, không hiểu nhìn anh.
Đào Mục Chi nói: “Không cần tốn kém.”
“Không tốn kém mà.” Nghe đến đây, Lâm Tố cười lên, cô nói: “Ngài khách khí như vậy làm gì. Ngài giúp tôi khám và điều trị hai lần, mặc dù cách thức cùng quá trình tôi không thể tiếp nhận được, nhưng mấy ngày tiếp theo, tôi cảm thấy có hiệu quả. Anh nhìn trạng thái tinh thần của tôi hiện tại ~ Sau này tôi còn phải làm phiền ngài giúp tôi khám và điều trị nhiều nhiều, cho nên muốn mời ngài ăn bữa cơm.”
Lâm Tố nói đến cực kỳ chân thành.
Đối với sự chân thành của cô, Đào Mục Chi cũng không nhận lấy, anh nói: “Nếu cô đã cảm thấy việc khám và điều trị có hiệu quả, sau này đúng giờ đến khám và điều trị là được rồi. Còn ăn cơm thì bỏ đi, chuyện này vốn là công việc trong chức trách của tôi, không cần cảm ơn bằng cách này.”
Mí mắt Lâm Tố khẽ nhếch theo mấy câu này của anh gần như không thể phát hiện khẽ nhíu lại.
“Đạo đức của ngài đủ cao thật đấy.” Lâm Tố cười nói.
“Cảm ơn.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Cảm ơn cái gì, thật lòng hay giả dối còn nghe không hiểu hả!
Lâm Tố từng nghĩ phải hóa bị động thành chủ động không dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ Đào Mục Chi khó chơi như thế. Cô hết lời ngon ngọt, cũng chẳng còn kiên nhẫn gì nữa.
Cô hơi cắn môi, nói với Đào Mục Chi: “Ngài sợ ăn cơm cùng tối sẽ bị lây bệnh sao?”
Sau khi anh cảm ơn xong, Đào Mục Chi chuẩn bị rời khỏi phòng khám. Anh còn chưa mở cửa, đã nghe thấy Lâm Tố ở sau lưng đột nhiên nói một câu như vậy. Anh quay đầu nhìn về phía cô, một tay Lâm Tố chống trên mặt bàn làm việc. Cánh tay của cô trắng nõn nhỏ nhắn, lúc chống lên, xương quai xanh thẳng tinh xảo ở dưới chiếc cổ thon dài nhô lên, lộ ra hõm xương quai xanh xinh đẹp.
Thấy Đào Mục Chi nhìn qua, Lâm Tố lại ngước mắt nhìn về phía anh, ánh mắt trống rỗng mà thăm dò.
“Hay là ngài ghét bỏ cùng ăn cơm với người có bệnh tâm thần như tôi?”
Lâm Tố đã tìm đúng phương hướng.
Sau khi cô nói như vậy xong, Đào Mục Chi nhìn qua cô, khẽ mím môi.
Hai người cứ như vậy đứng bên trong phòng khám yên tĩnh cách khoảng không nhìn nhau, mắt Lâm Tố khẽ chớp, vô tội nhìn anh, Đào Mục Chi thì giống như thường ngày, yên tĩnh như nước.
Cứ trôi qua như vậy nửa phút, hai người không a nói gì. Lúc ánh sáng trong mắt Lâm Tố càng thêm ảm đạm, Đào Mục Chi nói.
“Đi thôi.”
Mắt Lâm Tố sáng lên.
“Anh đồng ý sao?” Sau khi Đào Mục Chi nói xong, khóe mắt Lâm Tố cong xuống, sự lấp lánh trong mắt cô giống như ánh nắng mặt trời chiếu xuống dòng suối phản xạ lên vậy, sáng ngời đẹp đẽ. Nhưng cô giống như không chắc chắn, lại mong đợi nhìn anh xác nhận lại một lần.
“Ừm.” Đào Mục Chi xác nhận.
Ánh mắt Lâm Tố theo sự xác nhận của anh mà trở nên vui vẻ sung sướng.
“Đi đi đu!” Lâm Tố không kịp chờ nữa đi về phía cửa phòng khám, giống như sợ Đào Mục Chi đổi ý.
Dưới sự thúc giục của cô, Đào Mục Chi cùng cô rời khỏi phòng khám.
-
Lâm Tố lái xe đến, Đào Mục Chi cũng thế. Nhung hai người cùng đi ăn cơm, cũng không thể mỗi người đi xe riêng của mình đến địa điểm ăn cơm tụ họp lại.
Đến bãi đỗ xe, lúc Lâm Tố hỏi ý kiến anh về chuyện lái xe, Đào Mục Chi đã lên xe của cô. Lúc anh lên xe,sắc mặt Lâm Tố rõ ràng hơi kinh ngạc, cô cười nói với anh.
“Tôi còn tưởng rằng bác sĩ tâm lý đều không thích ngồi xe của bệnh nhân cơ.”
Phải biết người mắc bệnh tâm lý đều có vấn đề đề tinh thần, cảm xúc lái xe không ổn định rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
Cô nói xong, Đào Mục Chi đã cài dây an toàn.
Lâm Tố: “...”
Thấy Đào Mục Chi cài xong dây an toàn, Lâm Tố cũng lên xe, cô ngồi ở chỗ ghế lái, sau khi đóng cửa hỏi Đào Mục Chi một câu: “Chúng ta đi ăn gì?”
Bọn họ lập tức sẽ xuất phát đi ăn cơm, cũng nên xác định một chút thực đơn của bữa tối.
Cô hỏi xong, Đào Mục Chi nói: “Gì cũng được.”
Lâm Tố: “...”
Anh đã nói gì cũng được, không gian phát huy nằm ở chỗ Lâm Tố. Lâm Tố khởi động xe cười một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đi ăn tôm hùm đất nha ~”
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi “Gì cũng được” chuyển mắt nhìn cô.
-
Lúc Đào Mục Chi nhìn cô, Lâm Tố đã phát hiện Đào Mục Chi không thích ăn tôm hùm đất, nhưng cô không thay đổi kế hoạch bữa tối. Vốn là cô mời Đào Mục Chi ăn cơm, cũng không phải để anh thấy thoải mái. Anh có thích ăn tôm hùm đất hay không chẳng có liên quan gì đến cô cả, cô thích là được.
Lâm Tố nhấn chân ga, trực tiếp dẫn Đào Ngôn Chi đi đến chỗ ăn tôm hùm đất.
Chỗ Lâm Tố dẫn Đào Mục Chi đến ăn tôm hùm đất là một quán bán hàng ngoài trời, ở bên cạnh quảng trường. Quán này ở gần bờ sông, mỗi ngày đều bán đến rất khuya, đủ loại quầy bán hàng cũng được dọn ra. Những thanh niên nam nữ tan làm từ trong thành phố lần lượt tốp ba tốp năm, tụ tập trước ghế nhựa chất lượng kém của quán ăn, tiếng nói cười, tiếng gào thét, còn có âm thanh xào nấu của quán, khiến cho nơi bờ sông này cũng có một chút khói lửa náo nhiệt.
Sau khi Lâm Tố dừng xe lại, dẫn theo Đào Mục Chi đi đến quán bán hàng ngoài trời mà cô thường hay đến. Tới nơi rồi, Lâm Tố trực tiếp ngôi ở đó, gọi một tiếng.
“Ông chủ.”
Ông chủ đang bận rộn nghe được tiếng gọi của cô, hùng hổ qua đây, đưa cho cô một phần thực đơn. Thực đơn của quán này cực kỳ đơn sơ, phía trên chỉ dán một lớp nhựa plastic, trên lớp nhựa bóng mỡ, còn dính chút dầu mỡ lâu năm.
Lâm Tố cầm thực đơn, đưa đến cho Đào Mục Chi bên cạnh, nói: “Bác sĩ Đào, anh chọn đi, tùy ý chọn, tôi bao.”
Mà lúc cô đưa thực đơn cho Đào Mục Chi, Đào Mục Chi đứng ở bên cạnh cũng không có động tác gì. Phương diện vệ sinh của quán ăn ngoài trời vẫn luôn qua quýt, Lâm Tố chọn quán này đặc biệt là vì thế. Quán này đã mở được rất nhiều năm rồi, ghế cũng dùng rất lâu rồi, trên mặt đầy khói dầu của quán ăn, trong khe hở đều là vết dầu cũ màu đen.
Đôi mắt anh rũ xuống, Lâm Tố đánh giá ghế ăn, lấy lại tinh thần.
“A, có hơi bẩn, lua qua là được.”
Nói rồi Lâm Tố rút ra hai tấm khăn giấy, muốn lau giúp anh. Đào Mục Chi đưa tay cắt ngang cô, nói: “Không cần.”
Sau khi nói xong, Đào Mục Chi trực tiếp ngồi lên chiếc ghế bóng dầu kia.
Lâm Tố nhìn qua dáng vẻ của Đào Mục Chi, trong mắt có thêm hứng thú.
Bác sĩ đều có bệnh thích sạch sẽ, bác sĩ tâm lý cũng thế.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Đào Mục Chi, trong lòng Lâm Tố mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình như lửa. Cô cười dịu dàng nhìn Đào Mục Chi , nói: “Tôm hùm đất quán này ngon cực kỳ, bình thường tôi thường một mình đến đây ăn 5 cân. Lần này chúng ta đi hai người, gọi 10 cân đi.”
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi nói: “Không cần gọi nhiều như vậy, tôi không thích ăn những món này lắm.”
Nghe xong lời của Đào Mục Chi, trong mắt Lâm Tô dâng lên một tầng kinh ngạc, nói: “A? Anh không ăn tôm hùm đất sao?”
Kinh ngạc xong, Lâm Tố có chút tiếc nuối nhìn Đào Mục Chi nói: “Vậy thì quá đáng tiếc luôn, tôm hùm đất ngon lắm đấy.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi nhìn cô.
Không biết vì sao, Lâm Tố luôn có cảm giác Đào Mục Chi thường không có gì mà liếc mắt nhìn cô như thế, giống như xuyên thấu qua cô sự tiếc nuối cô thể hiện nhìn thấy bản chất cười trên nỗi đau của người khác của cô.
Cô thu lại biểu cảm, tỏ vẻ đã hiểu, quan tâm hỏi: “Vậy anh không ăn tôm hùm đất, chọn món khác ăn đi, mấy món khác của quán này cũng rất ngon.”
Lâm Tố đưa thực đơn qua, Đào Mục Chi thu lại ánh mắt, rũ xuống nhìn thoáng qua.
Trên thực đơn, tên từng món ăn được xếp ngay ngắn, trên danh sách món ăn thì viết tên của quán ăn ngoài trời này.
Quán đồ ăn siêu cay.
Lúc Đào Mục Chi nhìn thực đơn, Lâm Tố giới thiệu với anh một chút về quán ăn này.
“Chủ quán muốn làm đồ ăn siêu cay, không cay không lấy tiền. Anh cũng biết, vị giác của tôi không nhạy lắm, chỉ có thể ăn đồ siêu cay, quán này vừa vặn hợp khẩu vị của tôi.”
Nói xong, giọng điệu Lâm Tố hơi dừng, nói.
“Cũng không biết có hợp khẩu vị của anh hay không.”
Đào Mục Chi: “...”