Hoa hồng mềm gai

Chương 7: Hàm răng của cô khảm vào bụng ngón tay của anh.
 
Sau khi Lâm Tố giới thiệu quán ăn ngoài trời này xong, Đào Mục Chi đưa thực đơn cho cô.
 
“Cho tôi một đĩa đậu nành là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tố: “...”
 
“Nhiều món ngon như vậy, anh chỉ chọn một đĩa đậu nành?” Lâm Tố nói.
 
“Ừm.”
 
Đào Mục Chi đáp lại, Lâm Tố bĩu môi, nhìn chằm chằm thực đơn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi mời anh ăn cơm, một đĩa đậu nành sao mà được, anh thế này khiến tôi quá ngại rồi đấy.”
 
Trong lời nói ngoài lời nói của cô đều là áy náy không chiêu đãi anh tốt, Đào Mục Chi nhìn về phía cô, nói: “Không liên quan đến cô, là khẩu vị của tôi bình thường.”
 
Đào Mục Chi nói như vậy, Lâm Tố có được lời an ủi, cô mỉm cười lần nữa, nói: “Thế hả. Vậy anh chỉ có thể nhìn tôi ăn.”
 
Dù sao khẩu vị của cô bây giờ quá được luôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Lâm Tố giơ thực đơn, hô một câu về phía ông chủ đang xào nấu: “Ông chủ, cho 5 cân tôm hùm đất với một đĩa đậu nành.”
 
“Được rồi!”
 
-
 
Lâm Tố chốt đơn không bao lâu, đồ ăn cô gọi đã bưng lên bàn. Khẩu vị siêu cay mang đến một bàn hơi nước nóng nghi ngút, trong không khí còn lơ lửng hương vị tinh dầu và ớt làm món ăn, chỉ ngửi mùi này thôi, đã xông đến khiến mũi người khác không chịu nổi.
 
Mà Lâm Tố không bị ảnh hưởng chút nào, hiển nhiên là cô đang quen những thứ này, sau khi tôm hùm đất lên bàn, cô đeo bao tay dùng một lần, bắt đầu lột tôm hùm đất.
 
Tôm hùm đất tươi rói mới lăn qua dầu sôi, chất thịt non mịn chắc nịch, lại xào qua mười ba gia vị siêu cay, thêm chút bia át mùi tanh, thứ còn lại chỉ là hương vị tôm hùm đất tươi ngon.
 
Lâm Tố bóc vỏ tôm hùm đất, sau khi ăn xong một con, vui vẻ gật gù đắc ý, giống như mèo nhỏ vẫy đuôi.
 
“Anh thật sự không ăn sao? Rất ngon đấy.” Lâm Tố cắn càng tôm, thành tâm đề cử.
 
Cô vừa ăn mấy con tôm hùm đất, bao tay dùng một lần trên tay đã dính đầy tương ớt, vừa rồi lúc ăn cũng qua loa, thậm chí bên môi cũng dính một lớp tương ớt bóng nhẫy. Cô giống như một bản vẽ không có màu sắc, được tô thêm màu sắc. Sau khi tô thêm màu, cứ như vậy sống lại.
 
“Không ăn.” Đào Mục Chi nói.
 
Nhưng Lâm Tố vẫn luôn ăn, anh ngồi ở chỗ đó bất động cũng không lễ phép lắm. Đào Mục Chi cầm bao tay đeo lên, tách một hạt đậu nành. Đậu nành xanh biếc, bên trong còn có chút hồi hương đại hồi, mùi hương cùng không nồng như tôm hùm đất.
 
Tách quả đậu xanh biếc ra, bên trong là hạt đầu xanh tròn vo chắc nịch, Đào Mục Chi bỏ hạt đậu vào miệng. Một khắc sau khi bỏ vào miệng, anh đóng chặt môi. 
 
“Khụ.” Đào Mục Chi khẽ ho một tiếng, vặn nắp chai nước suối trong tay ra.
 
Lúc anh chuẩn bị ăn đậu nành, ánh mắt Lâm Tố đang ăn tôm hùm đất rơi trên mặt anh. Đào Mục Chi không hề chuẩn bị gì ăn một hạt đậu, gần như trong nháy mắt, màu da trắng nõn của anh hiện lên một lớp đỏ nhàn nhạt. Anh mím chặt môi, không muốn khiến mình thất thố trên bàn ăn quá. Thế nhưng không biết tại sao độ cay này quá mức kích thích, anh vẫn nghiêng qua một bên, khẽ ho khan một tiếng.
 
Đào Mục Chi ho khan xong, Lâm Tố cười ha hả.
 
Trên tay cô còn cầm một con tôm hùm đất, cười đến càng tôm lắc lư, thậm chí bên mặt cũng nhiễm một tầng đỏ ửng giống như trên mặt Đào Mục Chi.
 
Lúc cô cười, Đào Mục Chi đã uống xong nước yên tĩnh nhìn cô một cái, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh, tiếng cười của Lâm Tố cũng dần thu lại.
 
Trong lòng cô rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn muốn duy trì sự lễ phép cùng vô tội.
 
Nhíu mày, Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi nói: “A, quên nói cho anh biết, đậu nành quán bọn họ cũng là loại cay biến thái.”
 
Nói xong, Lâm Tố cười một tiếng, cô cầm một quả đậu nành bỏ vào miệng, nhai nhai,  rồi nhả vỏ đậu trên mặt bàn.
 
“Ngon.” Lâm Tố nói.
 
Sau khi cô ăn xong đậu nành, lại tiếp tục bắt đầu bóc vỏ tôm hùm đất, khúc nhạc đệm vừa rồi giống như tiết mục giữa bữa ăn, khiến tâm tình cô vui vẻ, khẩu vị cũng trở nên tốt hơn.
 
Lúc cô vui vẻ ăn cơm, Đào Mục Chi ngồi yên ổn trên ghế, quan sát biểu hiện lúc cô ăn đồ ăn.
 
Lâm Tố cũng không cảm thấy đồ cay đến biến thái, một là vị giác của cô có chút không nhạy, hai là kích thích vị giác thời gian dài, khiến cô đối với độ cậu cũng trở nên không nhạy bén.
 
Cô đã rất lâu không nếm ra được hương vị, thế nhưng không biết là vì sao, hôm nay từ trong vị cay của tôm hùm đất, cô nếm ra được một chút mùi thơm của tôm.
 
Cái này giống như người giảm béo đã lâu, sau khi khẩu vị thanh đạm qua đi, nếm được một loại mỹ vị, thân thể cô sẽ nảy sinh phản ứng nhất định với điều này, bắt đầu ăn uống quá độ.
 
Cô u mê hương vị này, dần dà, tốc độ bóc vỏ tôm của cô có chút không theo kịp với tốc độ ăn tôm của cô.
 
Dục vọng không được thỏa mãn, khiến động tác bóc vỏ tôm của Lâm Tố dần vội vàng, cô bóc tôm, nhìn về phía Đào Mục Chi ngồi bên cạnh ngồi nhìn cô, đẩy đẩy chậu tôm hùm đất trong tay về phía bên cạnh anh. 
 
“Anh bóc vỏ tôm giúp tôi đi.” Lâm Tố nhìn anh nói.
 
Cô vừa nói xong, ánh mắt Đào Mục Chi khẽ nâng, đối mặt với ánh mắt của cô.  Ánh mắt của Đào Mục Chi rất bình tĩnh như cũ, nhưng sự bình tĩnh hiện tại không giống như đầm nước trong veo thấy đáy, càng giống như biển sâu dưới ánh trăng, tối tăm sâu thẳm.
 
Lâm Tố nhìn thẳng vào ánh mắt này, không sợ chút nào, lý do chính đáng.
 
“Anh cũng không ăn.”
 
Lâm Tố nói xong, ánh mắt của Đào Mục Chi nhẹ nhàng thu lại. Sau khi thu lại, anh nhìn cô một lát, sau đó, một lần nữa đeo một bộ bao tay mới dùng một lần lên.
 
Đào Mục Chi đeo bao tay, đại biểu cho việc anh đồng ý bóc vỏ tôm hùm đất cho cô, Lâm Tố vui vẻ, cô nhìn thấy Đào Mục Chi lấy một con tôm hùm đất từ trong chậu tôm ra, hỏi: “Anh biết bóc không?”
 
Đào Mục Chi nghe cô hỏi không trả lời, anh vặn đầu con tôm hùm đất trong tay xuống, khẽ ép phần bụng của tôm hùm đất trong lòng bàn tay anh một cái, “bép” một tiếng, vỏ tôm cứng rắn vỡ vụn. Đào Mục Chi lấy vụn vỏ tôm ra, một miếng thịt tôm hoàn chỉnh cứ như vậy xuất hiện ở giữa lòng bàn tay anh.
 
Anh chỉ bóc một con tôm, nhưng một con này, Lâm Tố đã đủ thấy kỹ xảo bóc vỏ tôm hùm đất thuần thục của anh.
 
“Trước kia anh thường ăn sao?” Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi đặt thịt tôm ở đĩa ăn cạnh tay cô, hỏi một câu.
 
“Chưa từng ăn.” Đào Mục Chi lại cầm một con tôm, đáp.
 
“Vậy sao anh biết bóc tôm hùm đất?” Lâm Tố hỏi.
 
Lúc Lâm Tố đang hỏi anh vấn đề, cũng không ăn nữa, cứ như vậy nhìn anh, chờ câu trả lời của anh. Đào Mục Chi không ngẩng đầu, vặn đầu con tôm hùm đất trên tay xuống, lại ép vỏ của phần bụng tôm hùm đất một chút, sau khi “bép” một tiếng, Đào Mục Chi nói.
 
“Tôi đã nhìn thấy cô ăn cả một buổi tối rồi.”
 
Lâm Tố nhướng mày lên.
 
Anh chưa bao giờ ăn tôm hùm đất, nhưng từng nhìn cô bóc rồi, cho nên cũng biết. Nghe anh nói xong, khóe mắt Lâm Tố rũ xuống, mỉm cười.
 
Đào Mục Chi gỡ thịt tôm hùm đất ra, muốn đặt trên đĩa của Lâm Tố, lúc đưa tới, Lâm Tố nói: “Chờ lát nữa.”
 
Đào Mục Chi ngước mắt, động tác trên tay dừng lại.
 
Sau khi Đào Mục Chi dừng tay, tay của anh rơi giữa khoảng không, anh là người đàn ông rất sạch sẽ, cho dù bóc tôm hùm đất cũng sạch sẽ gọn gàng. Ngoại trừ giữa ngón tay có dính một chút tương ớt ra, những chỗ khác trên bao tay thậm chí còn hoàn toàn sạch sẽ, giống như mới lấy ra vậy.
 
Sau khi Lâm Tố gọi anh lại, anh nhìn về phía cô. Lâm Tố đối diện với ánh mắt của anh, trong mắt cô khẽ mang theo chút ý cười. Sau khi cười xong, Lâm Tố chậm rãi tiến đến bên cạnh ngón tay của anh, một giây sau, Lâm Tố há miệng cắn tôm hùm đất giữa ngón tay anh.  
 
Thịt tôm hùm đất cũng không to, đối với một người mà nói, khi đóng mở hàm răng và môi đi ăn thịt tôm hùm đất trong tay một người khác đưa tới cũng không phải điều chỉnh góc độ chuẩn gì. Lúc Lâm Tố đang cắn tôm hùm đất giữa ngón tay Đào Mục Chi, cũng cắn đầu ngón tay Đào Mục Chi luôn.
 
Hàm răng của cô khảm vào bụng ngón tay của anh, đầu lưỡi khẽ chạm đến đầu ngón tay anh, đôi môi mềm mại, cách một lớp bao tay dùng một lần mỏng manh, người phụ nữ truyền nhiệt độ và xúc cảm của cô đến thần kinh của anh  không giữ lại chút gì.
 
Ánh mắt Đào Mục Chi khẽ nâng.
 
“A, thật có lỗi. Cắn vào ngón tay anh rồi.” Lúc Lâm Tố cắn tôm hùm đất, cũng đã cảm nhận được vừa rồi bản thân cắn thêm thứ gì. Sau khi cô nhả răng ra, ngẩng đầu xin lỗi với Đào Mục Chi.
 
Trong mắt của cô mang theo sự ngây thơ chân thành, ánh mắt rơi vào ngón tay vừa bị cắn của anh, lo lắng. Đào Mục Chi nhìn cô, lại cầm một con tôm hùm đất lên, sau khi vặn rơi đầu tôm, nói một tiếng.
 
“Không sao.”
 
Bị cô cắn một cái, Đào Mục Chi chẳng những không để ý, ngược lại còn tiếp tục bóc vỏ tôm hùm đất cho cô. Lâm Tố nhìn động tác trên tay Đào Mục Chi, hỏi một câu.
 
“Bác sĩ Đào, anh có bạn gái không?”
 
“Không có.” Đào Mục Chi nói.
 
Lâm Tố ngạc nhiên: “Anh đẹp trai như vậy mà lại không có bạn gái?”
 
Giọng điệu người phụ nữ ngạc nhiên, ánh mắt Đào Mục Chi không chút gợn sóng, anh nhìn về phía cô, nói: “Cô xinh đẹp như vậy cũng không có bạn trai.”
 
Nhắc đến bạn trai, tất cả biểu cảm của Lâm Tố đều biến mất. Thế nhưng biểu cảm biến mất chỉ duy trì một giây, thậm chí bác sĩ tâm lý nhạy cảm như Đào Mục Chi cũng không nắm bắt được.
 
Lâm Tố vẫn nhìn Đào Mục Chi như cũ, qua một lát sau, cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
 
“Tôi từng bị rất nhiều người khen xinh đẹp.” Lâm Tố nói, “Nhưng bị khen xinh đẹp và được khen xinh đẹp không giống nhau.”
 
Cô nói xong, trong ánh mắt nhìn Đào Mục Chi mang theo ánh sáng dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại.
 
“Được anh khen xinh đẹp, tôi vui nhất.”
 
Sau khi cô nói xong câu này, mỉm cười quay về ăn thịt tôm hùm đất. Đào Mục Chi bóc vỏ tôm hùm đất, ngước mắt nhìn cô, không nói gì.
 
-
 
Có Đào Mục Chi hỗ trợ, Lâm Tố ăn đã đời tôm hùm đất.
 
Sau khi ăn xong 6 cân tôm hùm đất, Lâm Tố cũng ăn no rồi, sau khi ăn no, hai người chuẩn bị tách ra. Lần này đến quán ăn ngoài trời là Lâm Tố chở Đào Mục Chi đến, Đào Mục Chi không lái xe. Sau khi hai người rời khỏi quán, Lâm Tố nói với Đào Mục Chi.
 
“Anh không lái xe, tôi đưa anh về nhà nhé.”
 
“Không cần, tội tự gọi xe về là được.” Đào Mục Chi nói.
 
Anh nói như vậy, Lâm Tố rõ ràng khá ngại: “Vậy không tốt lắm, vốn là hôm nay mời anh ăn cơm, đồ ăn không hợp khẩu vị nên anh cũng không ăn chút nào, còn phải để anh tự mình gọi xe về…”
 
Lâm Tố kiên trì, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: “Tôi không thích người khác đưa tôi về nhà lắm.”
 
Không thích người khác đưa anh về nhà đại diện cho việc không thích người khác biết địa chỉ nhà anh, lời từ chối này rất thẳng thắn rất dứt khoát. Lâm Tố nghe anh nói xong, sau khi kiên trì một lát, từ bỏ nói: “Thế sao, vậy được rồi.”
 
Nếu Đào Mục Chi đã không để cô đưa, vậy hai người cũng nên tạm biệt rồi, lúc này vừa vặn có xe taxi đến, Đào Mục Chi hơi gật đầu với cô, mở cửa lên xe.
 
Lúc anh lên xa đóng cửa xe, Lâm Tố vốn đứng hơi khom người xuống. Cô xoay người dựa trước cửa sổ xe, Đào Mục Chi nhìn cô đứng ở đó, mở cửa sổ.
 
“Có chuyện gì sao?” Đào Mục Chi hỏi.
 
“À, không có.” Lâm Tố mỉm cười, “Chỉ là muốn nói tạm biệt với anh.”
 
“Tạm biệt.” Đào Mục Chi nói.
 
Lâm Tố cười vẫy tay, Đào Mục Chi đóng cửa xe lên, trước lúc cửa xe đóng lên, Lâm Tố lại gọi anh một tiếng.
 
“Bác sĩ Đào.”
 
Động tác đóng cửa xe dừng lại, hai người cách nửa cửa sổ xe nhìn nhau. Đào Mục Chi ngồi ở trên taxi, yên tĩnh nhìn cô, Lâm Tố cười với anh, nói.
 
“Lần sau tôi sẽ ngoan ngoãn đi khám và điều trị.”
 
Nói xong, Lâm Tố lại cười vẫy tay. Đào Mục Chi đóng cửa sổ xe lại.
 
Cửa sổ xem đóng lên rồi, tài xes phía trước hỏi có thể đi được chưa, Đào Mục Chi đáp ừm. Xe được khởi động, rời khỏi bờ sông náo nhiệt, bóng hình Lâm Tố cũng dần dần thu nhỏ rồi biến mất.
 
Đào Mục Chi ngồi trên chỗ ngồi, hai tay của anh đan vào nhau. Ngón cái tay trái của anh đặt ở lòng ngón trỏ tay phải, ở nơi này, còn có sức lực cách bao tay Lâm Tố lưu lại.
 
Rõ ràng lực đạo cứng rắn giống như in dấu ở nơi này, Đào Mục Chi khẽ vuốt một chút, buông lỏng tay.
 
Lúc Đào Mục Chi miết ngón tay, ở phía bên kia của taxi, Lâm Tố quay đầu lại. Đưa lưng về phía Đào Mục Chi ở xa xa, nụ cười trên mặt Lâm Tố khẽ thu lại, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Hi hi hi hi, bắt đầu “giao chiến” rồi nha ~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui