Chương 9: Làn da bên eo Lâm Tố bị anh chạm vào giống như bị ngâm trong gió nóng.
Lâm Tố nói rất thản nhiên. Giống như nói một câu quá đỗi bình thường với Đào Mục Chi vậy, giống như cô đã được Đào Mục Chi bế vô số lần. Cho nên cô có thể tùy tiện giang hai tay là có thể bảo Đào Mục Chi bế cô lên đủ với lá bạch quả trên đỉnh đầu cô.
Cô giang tay ra cứ đứng đối mặt với anh như vậy, trong ánh mắt là sự bình tĩnh cùng chờ đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi không hề động đậy, hai người cứ đứng đối mặt với nhau như vậy, giống như đứng im bất động, giống như giằng co, giống như là đứng sóng đôi.
Cuối cùng, lúc lông mày của Lâm Tố dần dần nhíu lại, cảm xúc dần dần thay đổi, Đào Mục Chi giơ tay lên. Ánh mắt Lâm Tố khẽ động, cánh tay của Đào Mục Chi vượt qua đỉnh đầu cô, cuối cùng ngón tay thon dài của anh nắm lấy một phiến lá bạch quả.
Đào Mục Chi hỏi cô: “Là chiếc lá này sao?”
Lâm Tố quay đầu lại.
Ngón tay Đào Mục Chi rơi vào giữa một chùm lá bạch quả, khớp xương ngón tay anh rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt, dưới phiến lá vàng sẫm, nước da của ngón tay anh trắng đến giống như trong suốt.
Trong nháy mắt như vậy, Lâm Tố muốn dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng này.
“Không phải.” Lâm Tố nhìn chiếc lá cây nhầm giữa ngón tay của Đào Mục Chi nói. Sau khi cô nói xong, kiễng chân lên, dùng đầu ngón tay chỉ vào chiếc lá cô muốn. Ngón tay của cô bởi vì cân bằng của lòng bàn chân không vững mà run rẩy, đụng phải cổ tay của Đào Mục Chi, khẽ chạm một cái trên tĩnh mạch ở cổ tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Móng tay của cô rơi giữa cổ tay anh, bởi vì thăng bằng không vững, vẽ một đường dọc theo làn da nơi cổ tay anh hướng xuống, giống như lưỡi dao ấm áp lại không nhạy bén. Lúc cô tiếp tục trượt xuống, Đào Mục Chi đưa tay đỡ hông cô, để cô đứng vững.
Bàn tay người đàn ông rất lớn, ngón tay thon dài liên tiếp, độ dài bao lấy hông cô, giữ chặt nửa vòng eo của cô. Bàn tay của anh cũng không nóng giống người đàn ông khác, mà ấm áp, giống như bình thuốc mới lấy ra từ hiệu thuốc, vẫn mang theo một mùi thuốc viên nhàn nhạt.
Động tác của Lâm Tố trong nháy mắt cứng đờ, sau đó cô chỉ về chiếc lá cây cô muốn, nói: “Tôi muốn chiếc lá này.”
Cô nói xong, ngón tay của Đào Mục Chi nhắm chuẩn vào chiếc lá kia, không mất chút sức nào, đã hái chiếc lá vào trong tay. Sau khi hái xuống, đặt chiếc lá trước mặt cô, cùng lúc đó, anh buông lỏng cánh tay đỡ lấy eo cô.
Tay người đàn ông vừa rời đi, làn da bên eo Lâm Tố bị anh chạm vào giống như bị ngâm trong gió nóng, trở nên nóng bỏng. Cô giơ tay cầm lấy chiếc lá Đào Mục Chi đưa cho cô, quay đầu lại.
Trên tay cầm chiếc lá cây mình muốn, biểu cảm của Lâm Tố cũng không vui vẻ như vừa rồi. Có lẽ là thứ luôn muốn có, chờ sau khi có được, cũng chính là dáng vẻ này.
Nhưng cô sẽ không đổ lỗi cảm xúc này cho bản thân, ngón tay cô kẹp lấy chiếc lá khẽ động hai lần, không hứng thú lắm nói với Đào Mục Chi.
“Không thú vị, vẫn là tự mình hái càng tốt hơn.”
Nghe được lời này của cô, Đào Mục Chi cụp mắt nhìn cô một cái.
Lâm Tố không hề cảm thấy mình đang cố tình gây sự, cô đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, oán giận nó: “Tôi bảo anh bế tôi, nếu như anh bế tôi lên, tôi đã có thể tự mình hái chiếc lá kia rồi.”
Dứt lời, Lâm Tố lẩm bẩm một câu: “Anh cũng không có bạn gái, làm gì mà thủ thân như ngọc thế.”
Đào Mục Chi nhìn cô: “Tôi chỉ lựa chọn một phương thức nhẹ nhàng hơn chút thôi.”
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố: “...”
Bế cô lên hái cùng với tự anh hái, vậy quả thực tự anh hái nhẹ nhàng hơn chút. Có điều không phải chứ, ở tình cảnh hiện tại, sự chú ý của anh lại chỉ là làm thế nào để hái chiếc lá mà tốn ít công sức hơn thôi ư?
Nhất thời Lâm Tố cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, là im lặng lại không cam lòng.
“Vậy anh…”
Lâm Tố vừa muốn tiếp tục tranh luận với Đào Mục Chi, lúc này cách đó không xa đột nhiên có người gọi Đào Mục Chi một tiếng.
“Mục Chi.”
Giọng người đàn ông cắt ngang lời của Lâm Tố, cô mất kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mỉm cười đi tới. Người đàn ông nhìn qua ngoài 30 tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, trên tay còn cầm hai quyển sách. Tướng mạo của anh ấy bình thường, thắng ở chỗ dáng người rắn rỏi, ngoại trừ cái đó ra, còn có chút phong độ của người trí thức.
Nhìn dáng vẻ anh ấy thế này, hẳn là giáo sư của đại học X.
Khi anh ấy mỉm cười đi tới, sự chú ý của Đào Mục Chi cũng chuyển hướng sang người anh ấy, gọi một tiếng.
“Đàn anh.”
“Gọi đàn anh cái gì.” Vị đàn anh kia phàn nàn một câu, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Tố bên cạnh Đào Mục Chi, nhướng mày, hứng thú hỏi: “Thời gian này rất hiếm khi thấy em đến trường đấy.”
Đào Mục Chi là bác sĩ, cuộc sống bình thường của anh là đường thẳng nối hai điểm bệnh viện và nhà, nhưng lúc nhàn rỗi, sẽ đến trường học chơi bóng rổ. Trong viện Y học của trường có không ít người từng là bạn học hoặc là đàn anh của anh, cuối tuần ở sân bóng rổ bên kia, Đào Mục Chi thường xuyên cũng bọn họ chơi bóng rổ.
Vào thời điểm hiện tại, không phải là nhàn rỗi, trời cũng sắp tối rồi, cũng không thuận lợi cho việc chơi bóng rổ. Đào Mục Chi đến trường, bên cạnh còn dẫn theo con gái, rất khó để không khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ.
Mà sau khi Đào Mục Chi gọi một tiếng “Đàn anh”, ánh mắt Lâm Tố xoay chuyển, lập tức theo Đào Mục Chi gọi một tiếng.
“Chào đàn anh.”
Đàn anh được một cô gái xinh đẹp như Lâm Tố cũng gọi một tiếng, còn có chút ngại ngùng, anh ấy vội vàng phất tay, cười nói: “Không cần không cần, anh tên là Trương Hòa, gọi anh là Đại Hòa là được rồi.”
Trương Hòa vừa nhìn là một người có năng lực xã giao rất mạnh, mang theo một kiểu khí chất ai cũng có thể bắt chuyện được. Lâm Tố nghe anh ấy nói xong, cũng ngượng ngùng cười, nói: “Vẫn nên gọi là đần nh ạ. Em tên Lâm Tố.”
“Lâm Tố à.” Trương Hòa lặp lại một lần, cười gật đầu nói: “Anh nhớ rồi.”
Lâm Tố là Đào Mục Chi dẫn đến, mặc kệ quan hệ của hai người thế nào, Trương Hòa cũng đều không tiện quá thân thiết với cô. Sau khi chào hỏi đơn giản với Lâm Tố, Trương Hòa quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi: “Chiều thứ bảy tuần này có trận bóng rổ, cậu có tới không?”
Trong trường học sẽ thường xuyên tổ chức một vài trận bóng rổ nhỏ, đánh đơn bóng rổ không có ý nghĩa, có thi đấu mới có kích thích. Đào Mục Chi không phải giáo viên của trường, nhưng giá viên trường đều là bạn học của anh, đôi khi anh cũng sẽ tham gia.
“Khi nào?” Đào Mục Chi rõ ràng có hứng thú.
Trương Hòa nói: “2 giờ.”
“Được.” Đào Mục Chi nhận lời.
Đơn giản xác định chuyện trận đấu với Đào Mục Chi một chút, Trương Hòa cũng không ở lâu trước mặt hai người, anh ấy nói với Đào Mục Chi: “Vậy được, hai người trò chuyện đi, anh còn chưa ăn cơm đây, vợ trong nhà vừa mới thúc giục.”
“Đi đây.” Trương Hòa nói.
Đào Mục Chi gật đầu nói tạm biệt mới anh ấy, Trương Hòa nhướng mày nhìn về phía anh, sau đó nụ cười càng đậm thêm, nhìn về phía Lâm Tố bên cạnh anh nói: “Anh đi đây, cô Lâm, hoan nghênh đến đại học X.”
“Tạm biệt đàn anh.” Lâm Tố lễ phép nói.
Sau khi Trương Hòa nói tạm biệt xong với Lâm Tố, lại vỗ bải vai Đào Mục Chi, vẫy tay rời đi. Sau khi anh ấy rời đi, dưới cây bạch quả ban này chỉ còn lại Lâm Tố và Đào Mục Chi.
Chuyện hái lá cây vừa rồi bởi vì Trương Hòa đến, thành công khiến Lâm Tố cho vào quên lãng. Cô quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi: “Anh thường xuyên đến nơi này chơi bóng?”
“Ừm, lúc không đi làm.” Đào Mục Chi nói.
“Vậy chắc chắn anh sống ở gần đây rồi.’ Lâm Tố cười một tiếng.
Cô nói xong, ánh mắt Đào Mục Chi rũ xuống, rơi trên ánh mắt của cô, ánh mắt của Lâm Tố giống như dòng suối nhỏ cạn nước, mang chút gian xảo và đắc ý sáng ngời.
Lâm Tố hỏi xong vấn đề này, Đào Mục Chi cũng không trả lời. Có điều cô cũng biết đáp án rồi, Lâm Tố không truy hỏi nữa, cô nói với Đào Mục Chi: “Thứ bảy tuần này tôi tới xem anh chơi bóng rổ, anh chơi bóng rổ chắc chắn rất đẹp trai.”
Lâm Tố tự mình nói, giống như đang tưởng tượng dáng vẻ anh chơi bóng rổ. Trên mặt cô còn tràn ngập ý cười, Đào Mục Chi nhìn nụ cười của cô, không nói gì.
Đào Mục Chi không nói gì, cũng khiến cho nụ cười của Lâm Tô chẳng còn chút sức lực nào. Nụ cười của cô hơi thu lại, nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi.
“Có thể không?”
Cô hỏi xong, ánh mắt Đào Mục Chi chớp một cái, thu lại thần sắc nơi đáy mắt.
“Cô thích thì đến.”
-
Lâm Tố nói muốn đến xem trận bóng rổ, Đào Mục Chi thuận miệng đồng ý. Trận đấu diễn ra ở sân bóng rổ ngoài trời, ai cũng có thể xem, thật ra cũng không quan trọng lắm anh có đồng ý hay không, Lâm Tố muốn xe là có thể xem được.
Sau khi anh đồng ý, Lâm Tố rõ ràng phấn khích lên, thậm chí quên đi xoắn xuýt chiếc lá cô thích là do anh hái, mà không phải tự tay cô hái.
Tình huống của Lâm Tố là biểu hiện rối loạn lưỡng cực điển hình, nhiệt tình, điên cuồng, suy sụp, uất ức… Cô giống như một hình đa diện, cảm xúc mỗi một mặt đều ngắn ngủi lại sắc bén.
Cô dễ dàng nổi hứng, cũng dễ dàng mất hứng. Đối với chuyện từng nói, hoàn toàn là nhất thời hưng phấn, rất dễ dàng trong khoảng thời gian ngắn bị một cảm xúc khác mang đi, lại rơi vào một cảm xúc và chuyện khác.
Cho nên, đối với chuyện cô nói đến xem anh chơi bóng rổ, Đào Mục Chi đồng ý, nhưng cũng không cần để trong lòng.
Buổi chiều thứ bảy, Đào Mục Chi đến sân bóng rổ đại học X.
Đại học X có sân vận động và sân bóng rổ trong nhà riêng, nhưng Trương Hòa cùng bọn họ thích chơi ở bên ngoài. Bóng rổ là một kiểu vận động, ở bên ngoài có nắng có gió nhẹ mới có cảm giác sảng khoái chơi bóng rổ. Huống chi bọn họ cả ngày hoặc là ở trong phòng thí nghiệm, hoặc là ở phòng học, hoặc là ở bệnh viện, ở trong phòng đã sớm đủ rồi, chơi bóng rổ cũng xem như là trở về với tự nhiên.
Lúc Đào Mục Chi đến sân bóng rổ, mấy người Trương Hòa đang làm nóng người rồi. Trên sân bóng rổ cũng không chỉ có bọn họ, còn có một số học sinh nhàn rỗi chơi bóng rổ. Ở bậc thang trên khán đài của sân bóng rổ, xen lẫn vào đó có một số học sinh đến xem trận đấu.
Một phần là nam sinh xem bóng rổ, một phần là nữ sinh của nam sinh đến chơi bóng rổ.
Đào Mục Chi vừa đến sân bóng rổ, đã hấp dẫn sự chú ý của phần học sinh sau.
Ngày thường Đào Mục Chi làm việc ở bệnh viện, công việc yêu cầu ăn mặc nghiêm cẩn lại tỉ mỉ, ngày thường anh đều là sơ mi quần tây, cúc áo cơ mi cũng cài đến cúc trên cùng, tạo cho người khác cảm giác cấm dục mà tinh anh.
Nhưng thật ra Đào Mục Chi cũng chỉ 25, vẫn là một người trẻ tuổi. Cởi xuống đồng phục bác sĩ, thay bộ quần áo bóng rổ, đặt mình ở giữa sân bóng rổ rộng lớn, nhìn qua còn có chút giống học sinh.
Làn da anh trắng, thân người thẳng tắp mảnh khảnh, áo bóng rổ rộng lớn mặc trên người anh, cánh tay lộ ra trắng nõn lại cường tráng. Anh vừa vào sân, Trương Hòa chuyền bóng cho anh, người đàn ông giơ tay tiếp được bóng. Một tay giữ bóng, ngón tay thon dài bởi vì động tác giữ bóng rổ, khớp xương có chút trắng bệch. Mà cánh tay bởi vì dùng sức, đường cong ở dưới ánh mặt trời cũng trở nên sắc nét.
Đào Mục Chi nhận lấy bóng, cầm bóng đập trên nền đất một chút, quả bóng rơi xuống nảy lên, Đào Mục Chi giữ chặt bóng, ngước mắt khẽ nhìn lướt qua khán đài.
Trên khán đài có rất nhiều người, nhưng vữa liếc mắt một chút có thể nhìn thấy rõ. Sau khi nhìn xong, Đào Mục Chi thu lại tầm mắt.
Sau khi chuyền bóng cho Đào Mục Chi xong, Trương Hòa cũng chạy chậm đến bên cạnh Đào Mục Chi, anh ấy tinh mắt bắt được động tác nhìn về phía khán đài của Đào Mục Chi ban nãy, khuỷu tay khẽ chạm vào anh, trêu chọc nói.
“Bạn gái không đến?”
“Không phải bạn gái.” Đào Mục Chi nói.
Trương Hòa kinh ngạc há miệng, nói: “Anh cũng không nói là ai.”
Đối mặt với sự kinh ngạc của anh ấy, Đào Mục Chi giữ bóng, cổ tay co lại ném ra, “bịch” một tiếng, cú ném ba điểm, bóng vào rổ, Đào Mục Chi quay đầu nhìn về phía Trương Hòa nói: “Anh cũng chưa từng thấy xem dẫn cô gái khác qua đây.”
Trương Hòa trề môi.
Lúc hai người đấu võ mồm, trọng tài cũng đã đến trung tâm sân. Thành viên hai đội lần lượt có mặt, trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu.
Lúc đứng ở giữa sân bóng rổ, Đào Mục Chi lại liếc mắt nhìn về phía khán đài. Trên đó lại nhiều thêm một số người, sau khi Đào Mục Chi nhìn thoáng qua, thu hồi lại ánh mắt.
“Bíp------” Tiếng còi vang lên, bóng được ném trong không trung.
Cùng với lúc bóng rổ bay lên không, thành viên hai đội đồng thời vọt lên, Đào Mục Chi cũng theo đó nhảy lên không trung. Toàn bộ ánh mắt và lực chú ý của Đào Mục Chi đều đặt trên bóng rổ, cùng lúc đó, trên khán đài đột nhiên truyền đến một giọng nữ hô to.
“Đào Mục Chi! Cố lên!”
Âm thanh quen thuộc khiến trái tim Đào Mục Chi theo động tác nhảy lên cũng bay lên rồi rơi xuống trong khoảnh khắc đầu ngón tay của anh chạm vào bóng trên không. Sau khi chạm vào bóng, Đào Mục Chi nhẹ nhàng chuyền bóng về phía đồng đội cách đó không xa, trong chớp mắt trái tim anh rơi xuống đó, giọng cô gái lại truyền đến.
Lâm Tố: “Ài, sao anh lại chuyền bóng cho người khác vậy?”
Đào Mục Chi: “...”