Vốn dĩ cô luôn ghét bỏ chuyện Lục Thời Vũ liên tục tới đón đưa mình đi làm nhưng hôm nay, khi tan làm Lục Thời Vũ bỏ lại cô tự đi về, trong lòng Thư Nghi lại cảm thấy có chút cô đơn. Cô bắt một chiếc xe đi về hướng bắc, Thư Nghi ngồi trong xe, nhìn những ánh đèn neon vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, trên đường từng nhóm người tốp năm tốp ba tụ tập vui đùa cười giỡn, xung quanh tràn ngập sự thư thái của buổi tối cuối tuần.
Mặt bị đánh đến độ đau nhức, Thư Nghi cúi đầu, tay phải siết chặt điện thoại di động, bóng dáng Lục Thời Vũ khi rời đi lại xuất hiện trước mắt cô. Lần này cô đã khiến Lục Thời Vũ thất vọng rồi, xin anh thực hiện ca phẫu thuật lỗ vốn, kết quả lại bị đối phương cắn ngược một cái, còn làm loạn trước cửa bệnh viện.
Cô thật sự không thể diễn tả nổi tâm trạng của mình lúc này, là nỗi nhớ thương dành cho Lục Thời Vũ khiến cô ngột ngạt, hay là vì mục đích của cô đã đạt được rồi nhưng sao cô lại không cảm thấy vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vầng trăng đã tọa lạc trên bầu trời đêm, Thư Nghi chống nạng đi tới trước cửa nhà, đột nhiên nhớ lại ngày cô chia tay với Lục Thời Vũ, dường như cũng giống như vậy, cũng là ban đêm, dưới ánh trăng, cô tát mạnh một cái lên mặt Lục Thời Vũ. Nhưng dù là vậy, Lục Thời Vũ cũng chưa từng hỏi cô nguyên nhân vì sao, chỉ trầm mặc chấp nhận quyết định chia tay.
Có đôi khi, Thư Nghi cảm thấy Lục Thời Vũ thật sự là một người rất kỳ quái, anh dịu dàng tới mức tưởng chừng có thể dâng cho người ta cả thế giới nhưng lúc tuyệt tình lại sẵn sàng cắt đứt hết thảy.
Người ta nói cô là người bỏ rơi Lục Thời Vũ nhưng có mấy ai biết, ngay từ khi bắt đầu Lục Thời Vũ đã không nghĩ tới chuyện níu giữ cô lại.
Thư Nghi đang đi, đột nhiên có một người nào đó từ phía sau nhảy ra bịt miệng cô lại, sau đó kéo cô đi, chân Thư Nghi còn đang bó bột nên bước đi chậm chạp, cuối cùng, cô bị người kia kéo lê trên mặt đất.
Thư Nghi tập trung nhìn kỹ, người này chính là Lý Thanh đã làm loạn ở bệnh viện trước đó.
Con đường này người thường vốn đã ít người qua lại, giờ sắc trời tối tăm, nên lại càng không thấy có bóng người nào.
Thư Nghi ra sức giãy giụa: “Sao anh biết tôi ở đây hả, anh theo dõi tôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thanh không trả lời câu hỏi của Thư Nghi, anh ta như biến thành kẻ điên, đè bả vai Thư Nghi kéo vào trong bụi cỏ: “Hôm nay lúc nhìn thấy em, tim tôi đã rung động rồi, khuôn mặt này chắc cũng tốn không ít tiền nhỉ, tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như em.”
Thư Nghi không ngờ lá gan của Lý Thanh lại lớn tới mức độ này, cô phản ứng cực nhanh, ấn lung tung các số trong danh bạ điện thoại để cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng động tác của Thư Nghi đã bị Lý Thanh phát hiện, anh ta giơ một chân đá bay điện thoại, tiếng kêu rên của Thư Nghi vang lên, không biết điện thoại đã được kết nối hay chưa, cô ra sức hô lên một câu: “Cứu mạng.”
Ngay sau đó, điện thoại bị Lý Thanh đá xa tới mấy mét, hai tay Thư Nghi chống xuống mặt đất, liều mạng vùng vẫy không để Lý Thanh túm kéo, mười đầu ngón tay cọ sát vào nền đất đến mức chảy máu nhưng vẫn nhất quyết không mở miệng xin tha: “Lý Thanh, anh đúng là loại người nhu nhược khốn nạn, đã có vợ con rồi mà còn làm ra những chuyện đê hèn thế này!”
Lý Thanh lại chửi một câu tục tĩu để áp chế Thư Nghi. Thư Nghi dùng sức giãy giụa nhưng vẫn như cũ, cô không thể chống lại sức mạnh của đàn ông. Đột nhiên, cô nhìn thấy ở nơi xa có ánh sáng xanh lam, hình như có một bóng người, kinh ngạc nói: “Trương Tuyết Phù, cô có thể trơ mắt đứng nhìn chồng mình làm chuyện xấu xa như vậy sao, cô có còn tôn nghiêm của mình không! Tôi dốc lòng giúp cô như vậy, cô lại đi hại ngược lại tôi sao?”
Thấy người nọ vẫn đứng im bất động, Thư Nghi bắt đầu tuyệt vọng: “Không phải cô nói cô còn đứa con ba tuổi à, thằng bé đã có một người cha khốn nạn như vậy rồi, giờ lại còn phải gánh thêm một bà mẹ yếu đuối như cô sao!”
“Câm miệng!” Lý Thanh che miệng Thư Nghi lại, nhìn về phía Trương Tuyết Phù rồi rống lên: “Cút đi.”
Thư Nghi vẫn không buông tay, nhìn chằm chằm về phía Trương Tuyết Phù mà nức nở nhưng đến một tia sáng xanh nhỏ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.
“Cô ta không dám tới đâu. Tôi cho cô ta ăn, cho cô ta uống, còn cho đứa con hoang bị bệnh tim của cô ta đi khám bác sĩ, không có tôi thì cô ta chẳng là cái thá gì hết.” Lý Thanh cúi thấp đầu muốn hôn lên miệng Thư Nghi: “Tôi cũng muốn cho cô một bài học nhớ đời, sau này đừng có ngồi không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác.”
Khí nóng từ hơi thở của Lý Thanh đã phả vào mặt Thư Nghi, trong không khí tràn ngập mùi hôi của khoang miệng, khuôn mặt dầu mỡ dài rộng của đối phương ở khoảng cách gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng cục mụn. Cảm xúc ghê tởm trào dâng trong lòng Thư Nghi, hình ảnh mẹ và tên đàn ông khác lăn lộn trên giường mà cô nhìn thấy thời niên thiếu bỗng chốc ùa về, tinh thần Thư Nghi đã sắp sụp đổ, hai tay bị người đàn ông kia túm chặt trên đỉnh đầu, cuối cùng cô không chịu nổi liền quay mặt đi, thậm chí trong đầu còn hiện lên suy nghĩ muốn tự tử.
Dù sao thì thế giới này vốn không yêu cô, cô cũng không còn gì để lưu luyến.
“Thư Nghi!” Giọng nói khẩn trương của Lục Thời Vũ từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, Lý Thanh bị anh xách cổ vứt trên mặt đất: “Mày đúng là chán sống rồi.”
Lục Thời Vũ nhấc chân đá mạnh một cái, Lý Thanh quay cuồng lăn một vòng, thấy đã không còn cơ hội, anh ta định bỏ chạy nhưng lại bị Lục Thời Vũ đưa tay túm chặt lấy, nắm đấm tung như mưa giáng thẳng vào mặt anh ta. Mặc dù nhìn bên ngoài Lục Thời Vũ hiền lành nhã nhặn nhưng từng nắm đấm vung ra lại vô cùng hiểm ác, Lý Thanh hoàn toàn không có sức đánh trả.
Ban đầu Lý Thanh còn luôn miệng xin tha, dần dần, không còn tiếng cầu xin vang lên nữa nhưng một Lục Thời Vũ luôn lý trí vẫn chưa chịu thu tay lại.
“Lục Thời Vũ, anh đừng đánh nữa, anh ta sẽ chết đấy!” Thư Nghi lảo đảo chạy từ phía sau tới ôm lấy eo Lục Thời Vũ, nhỏ giọng nức nở, ngăn cản động tác của người đàn ông lại.
Khi lý trí quay trở lại, Lục Thời Vũ nắm lấy tay người con gái đang vòng tay ôm lấy anh, lúc này mới để ý vừa rồi cô gái nhỏ bị lôi kéo nên khắp người đều bị thương. Hai tròng mắt anh toát lên sự lạnh lẽo cực điểm: “Em muốn xử lý người này thế nào?”
Thư Nghi đáp: “Giao cho cảnh sát đi.”
Lục Thời Vũ gọi điện cho Tề Phương tới giải quyết hậu quả, sau đó bế ngang Thư Nghi lên: “Chúng ta tới bệnh viện trước.”
Hương thơm tươi mát của người đàn ông xộc vào mũi cô, hương vị quen thuộc này đem đến cho Thư Nghi một cảm giác an toàn mà xưa nay cô chưa từng có. Cô cũng không hỏi tại sao anh lại bất ngờ xuất hiện ở đây, cứ yên lặng rúc vào trong lồng ngực đối phương, chỉ chốc lát sau, nước mắt đã thấm ướt áo của Lục Thời Vũ.
Giọng nói của Lục Thời Vũ có phần khàn khàn, anh nhẹ giọng nói với cô một câu: “Thực sự xin lỗi.”
Trời đã tối đen, ánh đèn neon hai bên đường phố lập lòe, người đi đường tháo lớp mặt nạ ban ngày xuống, đi thành từng nhóm tốp năm tốp ba, nhảy nhót, vui cười, khung cảnh thành phố hoàn toàn khác với quang cảnh ban ngày.
Thư Nghi ngồi lặng lẽ co ro trên ghế lái phụ, mười ngón tay bê bết máu, tay chân chỗ nào cũng thấy vết trầy xước, chiếc áo trắng nhiễm màu đỏ tươi nhìn thật chói mắt.
Thư Nghi dựa đầu vào lưng ghế, trầm mặc nhìn nơi quen thuộc mà xa lạ này, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Không biết tới khi nào, cô mới có thể thoát khỏi sự bất hạnh do chính gương mặt này mang tới cho cô.
“Đau không?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Thời Vũ liếc nhìn dáng vẻ sợ sệt chật vật của Thư Nghi, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Thư Nghi mím môi không trả lời anh, mãi đến khi đèn đường chuyển màu xanh, xe khởi động lại, cô mới mở miệng hỏi: “Lục Thời Vũ, trước đây anh từng nói sẽ giúp tôi chỉnh hình, anh còn giữ lời không?”
Lục Thời Vũ không ngờ Thư Nghi lại nhắc tới chuyện phẫu thuật thẩm mỹ vào lúc này, tay anh siết chặt vô lăng, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng đối phương tiếp tục vang lên: “Chúng ta hẹn ngày đi, không cần xinh đẹp, chỉnh càng bình thường càng tốt.”
Lục Thời Vũ biết đối phương đang suy nghĩ gì, yết hầu củ anh trở nên khô khốc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Vấn đề nằm ở Lý Thanh, không liên quan gì tới diện mạo của em cả, em không cần phải tự ôm trách nhiệm vào mình như vậy.”
“Thật sự không liên quan sao?” Thư Nghi mím môi, cố gắng để nước mắt không rơi, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó lại nói: “Lục Thời Vũ, từ nhỏ đến lớn tôi đã chịu quá nhiều sự công kích và nhục mạ về diện mạo của mình rồi, nhiều đến mức khiến tim tôi chết lặng. Khi tôi bước ra ngoài xã hội, mấy gã đàn ông xung quanh đều cảm thấy vẻ ngoài của tôi gợi cảm, là cực phẩm trong số những người phụ nữ cực phẩm, bọn họ thổ lộ lòng mình nói thích tôi nhưng thử hỏi có được mấy người thích tôi vì chính con người tôi chứ? Chẳng qua họ cũng chỉ muốn lợi dụng thể xác tôi, để thỏa mãn thú tính của họ mà thôi.”
“Chuyện hôm nay là lần đầu tiên, rồi sẽ không phải lần đầu tiên. Anh nói vấn đề không nằm ở tôi, vậy tại sao tôi phải tiếp nhận bản án về ngoại hình này, tiếp nhận sự đối đãi khốn nạn năm lần bảy lượt thế chứ.”
Trong mắt anh, Thư Nghi là một người tự tin, xinh đẹp, là nữ hoàng được tất cả đàn ông săn đón. Thời đi học, Lục Thời Vũ cũng thường xuyên nghe mấy học sinh nam nói những lời vui đùa không nặng không nhẹ với Thư Nghi, chỉ có điều, khi đó anh cho rằng Thư Nghi không thèm để ý.
Mãi cho đến hôm nay, tận nhiều năm trôi qua, anh mới biết tại sao Thư Nghi lại có chấp niệm với chuyện phẫu thuật thẩm mỹ như thế.
Hóa ra là vì cô vẫn luôn không thích vẻ bề ngoài của mình.
Lục Thời Vũ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mở miệng: “Là do bọn họ sai.”
“Vậy còn anh?” Thư Nghi cau mày, bình tĩnh cúi đầu nhìn móng tay nứt toạc: “Anh cũng sai sao?”
Lục Thời Vũ không hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, quay đầu nhìn về phía cô.
Thư Nghi thoát ra khỏi luồng cảm xúc của quá khứ, cười khổ: “Lục Thời Vũ, tôi không muốn cầu xin anh nhưng giờ chỉ có anh mới có thể giúp được tôi thôi.”
Đôi mắt người phụ nữ như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, đột nhiên, Lục Thời Vũ muốn ôm Thư Nghi vào lòng, hỏi xem rốt cuộc mấy năm nay cô đã trải qua những gì, tại sao lúc trước lại đòi chia tay, nhiều năm trôi qua như vậy, sao cô chưa từng đi tìm anh. Nhưng chung quy, một câu anh cũng chẳng thể mở miệng hỏi được, chỉ biết bất lực đáp: “Được.”
Sau khi nghe thấy lời hứa hẹn, Thư Nghi mới thở phào một hơi, như bị rút hết sức lực, mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Thư Nghi không để ý tới hướng chạy của chiếc xe, đến khi xe dừng trước một tứ hợp viện mang phong cách cổ điển, cô mới phát hiện người đàn ông này không hề dẫn mình tới bệnh viện.
“Tới rồi.” Lục Thời Vũ xuống xe trước, anh vòng sang bên cạnh mở cửa giúp Thư Nghi.
Thư Nghi nhìn bốn phía xung quanh với vẻ mặt kỳ quái: “Đây là đâu?”
“Bây giờ bệnh viện có quá nhiều người, miệng vết thương của em phần lớn là vết thương ngoài da, nơi này cũng khá gần, trước tiên để tôi giúp em rửa sạch miệng vết thương đã.” Lục Thời Vũ với cương vị là một bác sĩ giải thích ngắn gọn đơn giản vài câu với cô, sau đó khom lưng bế cố lên lần nữa.
Thư Nghi hơi không được tự nhiên, giãy giụa trên người Lục Thời Vũ muốn đứng xuống nhưng bị người đàn ông ngăn lại.
“Ngoan đi, chân em đi lại không tiện, để tôi tháo bột cho em.”
Cửa chính mở ra, lọt vào mắt là một cái bàn gỗ đỏ to lớn, Thư Nghi vừa nhìn đã biết giá trị của nó vô cùng xa xỉ. Lục Thời Vũ bế người đặt lên sô pha, giống như ngựa quen đường cũ, tìm kéo và thuốc sát trùng một cách dễ dàng.
Thư Nghi ngồi ở vị trí tốt nhất, chăm chú nhìn khắp nơi.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc, không hề cảm thấy đắng chát, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác yên bình. Trên bàn có mấy quyển sách trung y cổ, chất giấy cũng có vẻ cũ, chắc cũng đã nhiều năm rồi, bên cạnh treo một hàng bút lông, có thể nhìn ra được chủ nhân ngôi nhà là một người sống khá điềm đạm.
Khá là phù hợp với tính cách Lục Thời Vũ.
“Đây là nhà anh à?” Lục Thời Vũ ngồi xổm xuống, thuần thục đặt chân của người phụ nữ lên đầu gối mình, Thư Nghi chưa để Lục Thời Vũ trả lời câu hỏi của cô, định rút chân về: “Tôi không mang giày, chắc bây giờ vẫn chưa tiện tháo bột đâu.”
“Không sao hết, ở đây có dép lê.”
Làn da bị giam cầm hồi lâu cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành, dưới thời tiết oi bức, một tầng mồ hôi mỏng phủ lên chân phải của Thư Nghi.
Mặt Thư Nghi đỏ bừng, sau đó né tránh, ngượng ngùng nói: “Có phải có mùi không?”
Lục Thời Vũ đáp: “Không có.”