Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

Thư Nghi tự rót cho mình một ly nước, hoàn toàn không có ý quan tâm đến người này, nhướng mày hỏi: "Anh có ý kiến ​​gì không?"
 
"Tất nhiên là không rồi." Lục Thời Vũ ngồi thẳng người nói: "Em tìm đến đâu rồi, đã nhìn trúng nơi nào chưa?"
 
Tiền thuê nhà ở khu vực gần bệnh viện quá cao, mà đi làm xa thì bất tiện. Ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành, sự chênh lệch giàu nghèo được thể hiện rất rõ trong chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư Nghi đã từng thất nghiệp, còn làm vỡ bình hoa cổ của Lục Thời Vũ, thậm chí bây giờ đây còn không được tính là dân nghèo, mà thuộc diện nghèo rớt mồng tơi.
 
Cô nghe câu hỏi của Lục Thời Vũ thì cảm thấy hơi chán ghét, duỗi chân đá vào người đang nghiễm nhiên chiếm vị trí của mình: "Anh có việc gì không? Nếu không có thì đừng ở lại đây nữa."
 
"Trước đây em không hung dữ với tôi như vậy." Lục Thời Vũ bị đá vào người cũng không nhúc nhích, mà thản nhiên duỗi đôi chân dài.
 
“Chuyện này có thể giống nhau à?” Thư Nghi xù lông nói: “Trước đây anh là bạn trai của tôi, còn bây giờ anh là gì?”
 
"Bây giờ tôi cũng có thể làm bạn trai của em."
 
"Vậy tôi còn phải cảm động đội ơn anh à?" Thư Nghi cảm thấy Lục Thời Vũ đúng là mặt dày: "Nếu hôm đó Nguyễn Đào đã nói những gì khiến anh hiểu lầm thì anh cũng đừng nghi ngờ, bởi vì đó chỉ là quan điểm cá nhân của cô ấy, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi, con người tôi không thích nhai lại cỏ."
 
"Vậy thì không chia tay nữa."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"?"
 
"Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, năm đó chuyện chia tay là do em đơn phương quyết định, hình như lúc đó tôi cũng không đồng ý." Lục Thời Vũ quay đầu lại nói: "Bây giờ tôi đã trả lời em rồi, tôi không đồng ý."
 
Thư Nghi: "?"
 
Lục Thời Vũ bị Thư Nghi túm cổ áo kéo ra ngoài, lúc đóng cửa lại, Lục Thời Vũ vẫn còn mơ màng, anh ngẫm kỹ lại những lời mình vừa nói, hình như không có chỗ nào sơ suất, tại sao anh lại bị cô đuổi ra ngoài?
 
Buổi tối, Lục Thời Vũ đã hẹn mấy người bạn đến quán bar uống rượu. Anh vẫn mặc áo sơ mi ban ngày nhưng cúc áo đầu tiên đã được mở ra, tay áo xắn lên khuỷu tay, ánh đèn mờ ảo càng khiến làn da trắng nõn của anh trở nên lạnh lẽo.
 
"Trước đây, cho dù tôi gọi thế nào cậu cũng không ra, sao hôm nay cậu lại chủ động thế?" Trương Hàng là bạn học cấp ba của Lục Thời Vũ, hai người luôn duy trì mối quan hệ trong nhiều năm qua, cũng được xem là bạn thân.
 
"Lão Lục đang mượn rượu giải sầu đấy." Mặc dù Tề Phương du học ở Hoa Kỳ về nhưng anh ta cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy bạn học của Lục Thời Vũ, nên bọn họ cũng quen biết lẫn nhau.
 
Anh ta nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy nhiều chuyện: "Mọi người có biết không, hôm nay lão Lục đã bị một người phụ nữ đuổi ra khỏi nhà."
 
Trương Hàng bị sặc rượu, ho một hồi mới đặt ly rượu xuống, nghi ngờ tai của mình đã xảy ra vấn đề: "Một người phụ nữ ư?"
 
“Là cô gái nhỏ trong viện chúng tôi.” Trên mặt của Tề Phương hiện lên vẻ bí hiểm.
 
Lục Thời Vũ nhất thời đen mặt, lườm Tề Phương: "Cậu nói nhiều thế."
 
"Lão Lục có thể hồi xuân cũng không dễ dàng đâu, còn giấu mấy anh em chuyện lớn như vậy, cậu cứ nói ra thử xem, mấy anh em cũng có thể giúp cậu vạch ra kế hoạch mà." Trương Hàng cầm ly rượu sáp đến bên cạnh Lục Thời Vũ: "Tôi còn tưởng cả đời này cậu định treo cổ trên người bạn gái cũ, cũng may cậu không mê muội như vậy, chậc chậc."
 
"Bạn gái cũ gì chứ?" Tề Phương không tham gia vào cuộc sống cấp ba của Lục Thời Vũ: "Trước đây lão Lục từng có bạn gái à? Sao tôi lại không biết thế?"
 
Tề Phương đã quen Lục Thời Vũ hồi đi học ở Hoa Kỳ, mà lúc đó Lục Thời Vũ đã chia tay Thư Nghi rồi.
 
Thấy Lục Thời Vũ không có ý định ngăn cản, Trương Hàng liền nói tiếp: "Để tôi nói cho cậu biết, về ngoại hình bạn gái cũ của Thời Vũ, nhìn chung cả giới giải trí thật sự không có bao nhiêu người có thể so sánh, gương mặt cộng thêm vóc dáng đó, chỉ có hai chữ: tuyệt sắc. Nhưng người ta chẳng thích ai cả, mà chỉ yêu Thời Vũ của chúng ta đến chết đi sống lại."
 
"Tôi không tin, cô gái nhỏ trong viện chúng tôi mới được gọi là tuyệt sắc." Tề Phương không biết sống chết hỏi Lục Thời Vũ: "Lão Lục, cậu nói thử xem bạn gái cũ của cậu và cô gái nhỏ trong viện chúng ta, ai xinh đẹp hơn?"
 
Đây hoàn toàn là một người thì có gì để so sánh chứ.
 
Lục Thời Vũ nhấp một ngụm rượu mạnh, bỗng lên tiếng: "Chúng tôi không chia tay."
 
Mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, Trương Hàng là người đầu tiên trợn tròn mắt, sau khi hiểu được những lời Lục Thời Vũ đã nói thì hét lên: "Khoan đã, chẳng lẽ cô gái trong viện các cậu chính là Thư Nghi?"
 
Tề Phương vẫn còn mơ màng hỏi: "Hả, sao cậu biết em gái trong bệnh viện chúng tôi?"
 
Trương Hàng cạn lời, ngửa đầu uống cạn ly rượu, cảm thấy Lục Thời Vũ bị điên rồi.
 
Trước đây khi Lục Thời Vũ và Thư Nghi ở bên nhau, Trương Hàng được xem là người biết chuyện và chứng kiến ​​​​từ đầu đến cuối.
 
Hồi cấp ba, Thư Nghi được xem là "nhân vật làm mưa làm gió" ở trong lớp, không vì lý do nào khác, mà chỉ vì gương mặt hại nước hại dân kia.
 
Cô chỉ cần đứng đó đã trở thành đối tượng cho toàn bộ nam sinh trong trường bàn tán. Lúc ấy ở trong trường, có rất nhiều người thầm yêu Thư Nghi, còn lén gọi Thư Nghi là "nữ thần ký túc xá".
 
Trương Hàng cũng thầm yêu Thư Nghi giống như bao nam sinh khác nhưng có quá nhiều tin đồn về Thư Nghi.
 
Ở thời học sinh còn bảo thủ, có thể nói Thư Nghi là đề tài câu chuyện trong các bữa ăn, dần dà, anh ta cũng không còn suy nghĩ về khía cạnh này nữa.
 
Ai ngờ sau khi tốt nghiệp, cô gái bị đủ lời chỉ trích này lại tỏ tình với Lục Thời Vũ nhưng điều khiến mọi người trợn tròn mắt nhất là Lục Thời Vũ luôn được tôn sùng là học sinh ngoan chuẩn mực, là Bạch Nguyệt Quang trong mắt các cô gái, lại gật đầu đồng ý.
 
Sau khi Lục Thời Vũ và Thư Nghi ở bên nhau, anh ngày càng ít liên hệ với đám bạn này, thậm chí còn bị bọn họ trêu chọc rằng anh có sắc quên bạn, ai ngờ chưa được mấy tháng hai người đã chia tay, bọn họ không biết lý do cụ thể, mà chỉ biết hình như Lục Thời Vũ đã bị đá.
 
Vì chuyện này, Trương Hàng càng có ấn tượng xấu về Thư Nghi, luôn cảm thấy người phụ nữ này không yên phận, chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của Lục Thời Vũ.
 
Sau khi chia tay, Lục Thời Vũ đã ra nước ngoài, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái.
 
Mặc dù Lục Thời Vũ không nói ra nhưng Trương Hàng cảm thấy Lục Thời Vũ luôn nhớ nhung Thư Nghi, ai ngờ vòng tới vòng lui, hai người này lại dây dưa với nhau.
 
Trương Hàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cả đời này cậu không thể thiếu cô ta à? Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia ra, cô ta đâu còn chỗ nào đáng để cậu cứ mãi ở bên cô ta chứ?"
 
Ngón tay thon dài của Lục Thời Vũ ma sát ly rượu, đáp: "Ừm, tôi không thể thiếu cô ấy."
 
Đêm mùa hè luôn dài đằng đẵng, Thư Nghi nhân lúc nghỉ ngơi đã hẹn chủ nhà đi xem mấy căn nhà liên tiếp. Nếu không phải là nơi có vị trí quá xa thì môi trường sinh sống cũng quá tồi tàn, còn nơi có vị trí địa lý tốt hơn một chút thì tiền thuê nhà lại cao hơn lương của cô. Hiện trạng này đã khiến cô không thể không cân nhắc liệu mình đưa ra quyết định chuyển nhà có qua loa quá hay không.
 
Trên thực tế, chỉ cần mình cẩn thận hơn một tý, có lẽ sẽ không sao đâu.
 
Trong lòng Thư Nghi tràn đầy chán chường, tùy ý tìm một tiệm mì chuẩn bị ăn xong thì về nhà, ai ngờ vừa mới ngồi xuống, điện thoại để trong túi đã vang lên.
 
Thư Nghi liếc nhìn tên người gọi, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Phó viện trưởng Tề, muộn thế này rồi anh có chuyện gì không?"
 
Mái tóc xoăn của Tề Phương dựng đứng, đáng thương nhìn Lục Thời Vũ, dưới áp lực lặng lẽ của đối phương, anh ta nhắm mắt nói: "Bây giờ tôi đang ở bên Lục Thời Vũ, cậu ấy uống say rồi."
 
Thư Nghi kẹp điện thoại, chọn mấy món trong menu tiệm mì, định hỏi Lục Thời Vũ đã uống say rồi thì liên quan gì đến cô: "Rồi sao?"
 
Tề Phương đã sống hai mươi tám năm rồi, từ nhỏ đã là đứa bé ngoan ngoãn học giỏi, đây là lần đầu tiên anh ta nói dối, nên miệng lưỡi hơi cứng nhắc: "Chẳng phải cô là bạn gái của cậu ấy à? Bây giờ cậu ấy đang nằm nhoài trên bàn, chỉ muốn cô đến đây, mặc kệ ai gọi cũng không đi. Hay là cô hãy đến đây một chuyến, đưa cậu ấy về được không?"
 
Trương Hàng nghe xong thì lặng lẽ bật ngón cái với Tề Phương, để cổ vũ anh ta.
 
Thư Nghi trợn mắt, chỉ đáp lại một câu: “Tôi không quan tâm.”
 
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.
 
Tề Phương: "..."
 
Sau khi cúp máy, điện thoại của Thư Nghi đã rung lên hai lần, Tề Phương lại gửi tin nhắn wechat đến.
 
Thư Nghi vốn định phớt lờ nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bấm vào khung chat. Một bức ảnh của Lục Thời Vũ có lẽ do Tề Phương chụp trộm, anh đang nằm nhoài lên bàn, hai mắt nhắm nghiền, khẽ cau mày, hình như rất khó chịu.
 
Bối cảnh trong tấm ảnh rất tối tăm, không thể nhìn thấy rõ một số thứ nhưng không hiểu tại sao trái tim của Thư Nghi vẫn đập lệch nhịp.
 
Tề Phương: "Thư Nghi, tôi nhận được thông báo phẫu thuật, thật sự không có thời gian chăm sóc lão Lục, chuyện này đành phải nhờ vả cô vậy."
 
Anh ta còn gửi kèm theo cả định vị.
 
Thư Nghi còn chưa kịp gõ xong câu từ chối, Tề Phương đã nhanh chóng gửi tin nhắn đến: “Ca phẫu thuật cấp bách, tôi không tiện nghe điện thoại, khóa máy đây."
 
Ồ, ca phẫu thuật này đến thật đúng lúc.
 
Nửa tiếng sau, Thư Nghi nổi giận đùng đùng bước vào quán bar, đập vào mắt là người đàn ông đang nằm ngủ trên bàn.
 
Thư Nghi nổi nóng vì mình đã mềm lòng, thở hổn hển nhấc chân đạp vào người Lục Thời Vũ: "Anh còn sống không hả?"
 
Lục Thời Vũ vẫn nằm im.
 
Thư Nghi nghiêng người đến trước mặt Lục Thời Vũ: "Anh đừng giả vờ nữa, tôi biết anh không uống say."
 
Lần này, lông mi của Lục Thời Vũ khẽ rung lên nhưng cơ thể vẫn vững như Thái Sơn, anh đang đối đầu với cô đúng không?
 
Thư Nghi dứt khoát cởi áo khoác, hoạt động gân cốt một lát, rồi lẩm bẩm: "Đã lâu lắm rồi mình không đến quán bar, nhân cơ hội này mình cũng nên chơi bời một tý."
 
Nghe xong, người đàn ông vốn đang nằm vững vàng từ từ ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn Thư Nghi hỏi: “Sao em lại đến đây?”
 
Thư Nghi tức đến mức bật cười: "Anh không đi làm diễn viên thì thật sự quá đáng tiếc, thế giới này nợ anh một giải Oscar đấy."
 
Thư Nghi thuận thế ngồi xuống, lúc chạy vào trong mồ hôi vẫn chưa tan biến, gương mặt không trang điểm hơi ửng hồng, đôi chân thẳng tắp trắng nõn, chỉ có một điểm không hoàn hảo là vết tích bị kéo đi vào mấy ngày trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất, màu tím bầm đó trông cực kỳ chói mắt.
 
Thư Nghi hỏi: "Anh lừa tôi đến đây là muốn làm gì?"
 
Lục Thời Vũ lại nằm xuống bàn, đôi mắt ngấn nước, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ cúc áo đầu tiên cũng phải cài vào ngày thường của anh.
 
"Gì mà lừa em đến đây, sao em lại đột ngột chạy tới đây?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui