Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

“Anh đừng giả vờ mất trí nhớ nữa, Tề Phương gọi cho tôi bảo tôi đến đón anh về, còn nói gì mà mình phải làm phẫu thuật không có thời gian chăm sóc anh.” Thư Nghi cười khẩy: “Sao tôi lại không biết bệnh viện của chúng ta còn sắp xếp phẫu thuật vào buổi tối vậy? Bây giờ bác sĩ đều vô trách nhiệm thế, phẫu thuật sau khi uống rượu, để lấy can đảm à?"
 
Quả thật Tề Phương không biết nói dối, trong lòng Lục Thời Vũ thầm kéo Tề Phương vào danh sách đen.
 
Ngoài cửa, Tề Phương đang trốn ở cửa quán bar bỗng hắt hơi, gãi mái tóc xoăn của mình: "Chẳng lẽ mình bị cảm rồi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên sân khấu, ca sĩ đang hát bài dân ca êm dịu, ánh đèn mờ ảo cũng chuyển màu, chiếu gương mặt của đôi nam nữ lúc sáng lúc tối.
 
Để giữ người ở lại, Lục Thời Vũ vẫn luôn duy trì tư thế nằm nhoài trên bàn. Thư Nghi gọi một ly nước có ga, ngồi đối diện với Lục Thời Vũ, dáng vẻ như muốn tiếp tục dây dưa với anh.
 
"Chào cô, Negroni của cô đây." Nhân viên phục vụ bưng khay đến, đặt ly rượu vang đỏ rực trước mặt Thư Nghi, màu sắc của rượu hơi hài hòa với vẻ ngoài xinh đẹp của Thư Nghi.
 
Thư Nghị cau mày: "Thật ngại quá, tôi không gọi rượu."
 
Nhân viên phục vụ đáp: "Là anh kia đã gọi cho cô."
 
Thư Nghi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách hiphop đang giơ ly rượu từ xa, khẽ nói một câu: "Cạn ly."
 
Cô còn chưa kịp nói lời từ chối, một nhân viên phục vụ khác cũng đi tới, đặt một ly champagne trước mặt Thư Nghi: “Chào cô, rượu của cô là do người đàn ông kia…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ tôi đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Lục Thời Vũ đen mặt ngồi dậy, cầm lấy áo khoác bị ném qua một bên, thuận thế nắm lấy cổ tay của Thư Nghi nói: “Chúng ta có thể quay về rồi."
 
Thư Nghi: "..."
 
Đêm hè oi bức nóng nực, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua mới mang theo một trận mát lạnh. Sau khi Lục Thời Vũ đi ra ngoài, anh vẫn nắm lấy cổ tay của Thư Nghi không chịu buông, lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, như thể có một ngọn lửa đang cháy ở nơi bị anh nắm lấy.
 
Sau khi bước ra ngoài, sắc mặt của Lục Thời Vũ vẫn không khá hơn. Thư Nghi nhịn cười suốt dọc đường, mặc dù thoạt nhìn con người Lục Thời Vũ rất đứng đắn không dính khói bụi nhân gian nhưng trên thực tế anh lại ghen tuông hơn bất kỳ ai.
 
“Anh tỉnh rượu chưa?” Thư Nghi hất tay của Lục Thời Vũ ra, rồi khoanh tay trước ngực hỏi: “Bây giờ anh tự đi về nhà cũng không thành vấn đề đúng không?”
 
Lục Thời Vũ mím môi không nói gì.
 
Thư Nghị nổi giận, xoay người đi về phía quán bar: "Vậy anh tự quay về đi, tôi phát hiện quán bar này rất thú vị, tôi còn chưa uống rượu mà người ta mời, tôi chơi một lát rồi về."
 
Lục Thời Vũ liền kéo Thư Nghi quay trở lại, vẻ mặt đầy uất ức: "Hôm nay em đã đuổi tôi ra khỏi nhà."
 
"Là vì anh luôn nói những lời kỳ quái trước mặt tôi." Thư Nghi cạn lời: "Hôm nay tôi đến đây là để nói rõ với anh. Tôi rất cảm kích vì hôm đó anh đã cứu tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn tiếp tục chơi trò người lớn này với anh, cho dù tôi đã từng nhận lời anh, hay anh nhờ vả tôi giúp anh lừa người nhà của anh, tôi cũng không đồng ý. Tôi đã không còn thích anh nữa, nếu anh làm như vậy sẽ quấy nhiễu tôi."
 
"Không thích nữa sao." Lục Thời Vũ lặp lại câu nói của cô, giọng điệu hơi chế giễu: "Em đã đặt kẹo sữa trên bàn học của tôi suốt ba năm, mỗi buổi sáng đều đi vòng đến trạm xe buýt trước khi tôi lên xe, sau khi tan học thì cố ý đợi tôi rời đi mới ra ngoài, vậy mà bây giờ em lại nói không thích tôi nữa. Thư Nghi, tình yêu của em cũng quá ngắn rồi đó."
 
Thư Nghi đã quen Lục Thời Vũ lâu như vậy nhưng chưa từng biết rằng tình yêu mà mình dè dặt che giấu hồi cấp ba đã bị anh biết từ rất lâu rồi.
 
Dường như Lục Thời Vũ thật sự say rồi, anh nhìn ánh đèn nhấp nháy đằng xa hỏi: “Hay đối với em, tôi chỉ là một trong rất nhiều con mồi, một khi đã bị chinh phục thì không còn sức hấp dẫn nữa."
 
Dường như âm thanh nhộn nhịp ở xung quanh đã rút hết đi, bây giờ thế giới như yên tĩnh trở lại. Thư Nghi vốn định kiên quyết từ chối, bởi vì mấy câu nói ngắn gọn của Lục Thời Vũ đã khiến cả người cô run rẩy.
 
Bây giờ tất cả những nỗ lực và uất ức đều được bộc phát, cô cắn môi đến mức trắng bệch nói: "Là như thế à, anh luôn nghĩ tôi là người như vậy à? Con mồi ư? Đúng vậy, anh chỉ là con mồi của tôi mà thôi."
 
Thư Nghi cúi đầu, hơi buồn cười nói: "Lục Thời Vũ, sau này anh đừng nói những lời như muốn ở bên tôi nữa."
 
Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, giống như chỉ mới trôi qua vài ngày, Thư Nghi đã quay về bệnh viện.
 
Hôm đó sau khi Thư Nghi và Lục Thời Vũ tách ra, anh cũng không liên lạc với Thư Nghi nữa, có lẽ anh đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi.
 
Thư Nghi chẳng lấy làm lạ, dù gì người kiêu ngạo như Lục Thời Vũ có thể nói ra những lời như "tái hợp" đã là cực hạn rồi.
 
Cô không thể nói là đau buồn, mà chỉ cảm thấy hơi mất mát. Đúng như những gì Lục Thời Vũ đã nói, cô thích, không, phải nói là cô đã thầm yêu Lục Thời Vũ suốt ba năm.
 
Lục Thời Vũ từng quá hoàn hảo trong trái tim cô, đến nỗi cô đã từng cho rằng người "tiếng xấu đồn xa" như mình thích Lục Thời Vũ là một chuyện khinh nhờn đối với anh.
 
Nhưng cuối cùng tình yêu mà cô đã giấu kỹ trong suốt ba năm cũng bộc phát vào ngày tốt nghiệp, nhân lúc say rượu, cô đã đưa ra quyết định mà ngay cả bản thân cũng không thể ngờ tới - đó là tỏ tình với Lục Thời Vũ.
 
Lúc Lục Thời Vũ gật đầu, Thư Nghi cảm thấy có lẽ đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
 
Cô cực kỳ quý trọng mỗi ngày được ở bên Lục Thời Vũ, cố ý thu liễm tính cách của mình, khiến mình trở nên ngoan ngoãn, khiến người khác yêu thích.
 
Nhưng lúc nghe thấy Lục Thời Vũ nói mình chỉ là "chơi qua đường mà thôi", lòng nhiệt huyết tràn trề đó đã bị dập tắt, dưới cơn nóng giận, cô đã đề nghị chia tay với anh. Nhưng điều buồn cười là tối hôm đó cô đã hối hận.
 
Cô đã trốn trong ký túc xá trường đại học khóc suốt đêm, hôm sau cô đã ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ đến cổng trường của anh định xin lỗi nhưng lại chứng kiến cảnh tượng anh cưỡi xe đạp chở cô gái khác.
 
Thật mỉa mai làm sao!
 
Thư Nghi không biết bây giờ Lục Thời Vũ dựa vào cái gì mà nghi ngờ tấm lòng chân thành của cô như vậy.
 
Cứ dây dưa nuối tiếc nhiều năm như thế, cuối cùng Thư Nghi cũng mệt mỏi rồi. Cô bắt đầu nhận ra rằng số phận là một điều rất kỳ diệu, khiến con người gặp nhau, dạy dỗ trưởng thành, cuối cùng khiến con người từ bỏ.
 
Thư Nghi đã dò hỏi luật sư, dưới tình huống đã ký hợp đồng một năm, nếu bàn việc chấm dứt hợp đồng sẽ hơi rắc rối, trừ phi hai bên đạt được thỏa thuận chấm dứt hợp đồng.
 
Cô cảm thấy nếu mối quan hệ của hai bên đã ầm ĩ không vui, chuyện đã đến nước này, hình như Lục Thời Vũ cũng không cần đến sự trợ giúp của cô nữa, không bằng cô biết điều xin từ chức, còn số tiền cô đã nợ Lục Thời Vũ, cô sẽ tìm công việc mới rồi từ từ trả lại cho anh.
 
Sau khi điều chỉnh tâm lý, Thư Nghi đã quay về làm việc, chuẩn bị thảo luận chuyện chấm dứt hợp đồng với Lục Thời Vũ, ai ngờ anh lại không đến.
 
Nguyễn Đào nhìn thấy Thư Nghi thì ngạc nhiên mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy cô: "Chị Thư Nghi, mấy ngày qua chị không đến đây, em nhớ chị lắm đấy. Phó viện trưởng Tề bảo chị không được khỏe, nhiều lần em định đi thăm chị nhưng đều bị anh ta ngăn cản."
 
Nguyễn Đào bĩu môi, liên tục phàn nàn về "việc ác" của Tề Phương, tiện thể oán trách những khách hàng kỳ lạ mà cô ấy đã gặp phải, bám lấy Thư Nghi như thể cô ấy có vô số điều để nói, trải nghiệm này khiến Thư Nghi cảm thấy hơi mới mẻ.
 
Hồi đi học, Thư Nghi là kẻ thù chung số một của các cô gái trong lớp, sau khi đi làm, quan hệ giữa cô với các đồng nghiệp nữ cũng rất bình thường, khi tới đây, Nguyễn Đào được xem là niềm vui bất ngờ của cô, sau khi tiếp xúc thời gian dài, không ngờ cô cũng nảy sinh cảm giác luyến tiếc.
 
Buổi trưa, Lục Thời Vũ vẫn không xuất hiện, Thư Nghi không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ: “Hôm nay viện trưởng Lục bận việc không đến à?”
 
Nguyễn Đào đáp: "Em không nghe nói gì cả."
 
Đúng lúc Tề Phương đi xuống lầu, Nguyễn Đào liền ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: "Phó viện trưởng Tề, sao hôm nay viện trưởng Lục không đi làm vậy?"
 
Tề Phương cũng cảm thấy kỳ lạ, hôm nay anh ta cũng không nghe nói Lục Thời Vũ xin nghỉ phép, thế là Tề Phương bấm số điện thoại của Lục Thời Vũ trước mặt hai cô gái.
 
Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới kết nối, giọng nói của anh khàn đặc, không hề nói nhảm với Tề Phương: "Nếu hôm nay cậu không có việc gì thì đừng đến tìm tôi."
 
Dứt lời, anh liền cúp máy.
 
“Xong rồi.” Tề Phương lắc đầu: “Hình như lão Lục đã ăn phải thuốc nổ, hỏng não rồi.”
 
Thư Nghi: "?"
 
Sức khỏe của Lục Thời Vũ cực kỳ tốt, ngày thường hiếm khi bị ốm. Tề Phương quen Lục Thời Vũ nhiều năm như vậy nhưng chỉ thấy Lục Thời Vũ bị ốm một lần.
 
Đó là ngày hôm sau khi Lục Thời Vũ đến Hoa Kỳ thăm người thân, cũng không biết bị cảm lạnh thế nào mà cả người sốt cao không hạ, suýt hôn mê trong ký túc xá.
 
Chính Tề Phương đã phát hiện ra điều bất thường, nên cõng anh đến bệnh viện, coi như đã cứu Lục Thời Vũ một mạng.
 
Cũng kể từ đó, hai người mới trở thành bạn tốt.
 
Bây giờ nghe thấy giọng nói này, rõ ràng Lục Thời Vũ đã bị cảm lạnh. Mặc dù ngoài miệng Tề Phương nói đùa nhưng anh ta không dám qua loa, mà dứt khoát căn dặn: "Thư Nghi, cô mau đến nhà lão Lục xem xét tình hình đi."
 
Thư Nghi cạn lời, dựa vào cái gì chứ? Cô đâu phải là bác sĩ, bảo cô đi đến đó thì có tác dụng gì?
 
Tề Phương thấy Thư Nghi không hề nhúc nhích thì không khỏi đau đầu nhức óc: “Trước đây cô và lão Lục đã xảy ra chút xích mích không vui nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng. Hơn nữa trước kia lão Lục còn từng cứu cô, cô không thể lấy oán báo ơn được.”
 
"Cộng thêm việc tôi từng nghe nói mặc dù cô làm công việc tư vấn nhưng trên thực tế cũng coi như là trợ lý được lão Lục bổ nhiệm, ông chủ bị bệnh bảo cô đến xem, tại sao cô lại không thích chứ?"
 
Thư Nghi phát hiện Tề Phương không nên học y, mà nên học biện luận mới phải.
 
Mặc dù Thư Nghi muốn giữ khoảng cách với Lục Thời Vũ nhưng đối phương đã cứu mình là sự thật, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nghe theo: "Vậy bên này phải nhờ vả Nguyễn Đào rồi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cho hai người."
 
Mắt thấy Thư Nghi đã đi xa, Nguyễn Đào liền cười toe toét, đập tay với Tề Phương: "Phó viện trưởng Tề, tôi phát hiện kỹ năng diễn xuất của anh đã được cải thiện rồi đấy, anh nói thử xem liệu lần này chị Thư có tin không?"
 
Tề Phương "chậc" một tiếng: "Tất nhiên là cô ấy tin rồi."
 
Rút kinh nghiệm từ bài học thất bại lần trước, lần này Lục Thời Vũ đã tắm nước lạnh cả tiếng đồng hồ, ép mình phải phát sốt.
 
Tề Phương nhéo mạnh vào gương mặt trái táo của Nguyễn Đào, cảm thán: "Tình yêu ấy mà..."
 
Rồi anh ta chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui