Lục Thời Vũ bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức, âm thanh chói tai truyền đến, người đàn ông vật lộn mãi mới rời giường dậy đi mở cửa, anh lập tức sững sờ khi nhìn thấy người ngoài cửa.
Trong chốc lát, miệng anh chỉ lẩm bẩm một câu “sốt đến mức mơ hồ rồi”, sau đó lập tức lững thững quay về phòng, một loạt hành động khiến cho Thư Nghi không kịp phản ứng.
Bước vào trong, Thư Nghi bị sốc bởi cách trang trí kiểu “lãnh đô nam” (*) vô cùng rõ ràng, ba màu đen trắng xám chiếm lấy cả tầm mắt, đồ vật cũng ít đến đáng thương, cực kỳ giống một căn nhà mẫu đầy tinh tế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Lãnh đô nam: từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ một người đàn ông thành phố đẹp trai, giàu có, tài giỏi, có học thức, điềm tĩnh mưu trí, trông khá lạnh lùng thờ ơ.
So với căn nhà thuê của cô thì có thể nói căn nhà này là một dinh thự, cảm giác khác biệt giàu nghèo ập vào mặt khiến cô không thể không cảm thấy có tiền thật tốt.
Không tìm thấy đôi dép vừa với mình, Thư Nghi trực tiếp đi chân trần vào trong nhà, chủ nhân của căn nhà lại đang sóng yên biển lặng nằm im trên giường, vị khách đến thăm bệnh là Thư Nghi không có ai tiếp đón đành đặt giỏ trái cây dành riêng cho bệnh nhân mà cô tiện đường mua lên trên bàn trà, nghĩ một lát rồi đi theo anh vào trong phòng ngủ chính.
Lục Thời Vũ nằm ở giữa giường ngủ thiếp đi, có lẽ là thấy nóng nên cả chiếc chăn mỏng màu xám đều bị anh nằm đè lên, tóc mái khéo léo che trán, lông mi che phủ đáy mắt như một chiếc quạt hương bồ.
Thư Nghi dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, đôi lông mày xinh đẹp lập tức nhíu chặt, trên mặt cũng hiện lên vẻ sốt ruột: “Lục Thời Vũ, anh tỉnh dậy đi!”
Lục Thời Vũ mở mắt ra, theo phản ứng nhìn Thư Nghi hai giây, chậm chạp nói: “Vừa nãy đúng là em đập cửa à? Sao em lại đến đây?”
Thư Nghi trả lời: “Đưa anh đến bệnh viện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Nghi mím môi, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện, nói với người đàn ông đang nằm trên giường: “Để tôi bảo Tề Phương đến bệnh viện đăng ký rồi gọi taxi trước đã.”
“Tôi không đến bệnh viện đâu.” Lục Thời Vũ nghe vậy thì trở mình, quay ót về phía Thư Nghi, còn phản nghịch trùm chăn lên đầu.
Thư Nghi: “?”
Đây chính là Lục Thời Vũ lạnh lùng cao quý mà cô biết đấy sao?
Dù sao thì Thư Nghi cũng không thể chọc Lục Thời Vũ đang không dậy nổi được, chỉ hơi lo lắng nói: “Bản thân anh là bác sĩ cũng biết là sốt cao không giảm nguy hiểm như thế nào. Nếu anh không phối hợp thì bây giờ tôi đi luôn đây.”
“Vậy em đi đi, để tôi ở đây tự sinh tự diệt.” m thanh khàn khàn của Lục Thời Vũ từ trong chăn truyền đến, giọng điệu còn mang theo một chút tủi thân: “Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên.”
Thư Nghi không hiểu ý mà Lục Thời Vũ nói, tưởng nhầm là đối phương nói bản thân anh cũng thường bị sốt nên không để tâm. Thư Nghi nhìn chằm chằm vào tấm lưng kiêu ngạo mà cô đơn kia, thỏa hiệp: “Nhà anh có nhiệt kế với thuốc không? Đo nhiệt độ cơ thể trước đi.”
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Lục Thời Vũ, tiếng tích tắc theo nhịp của đồng hồ treo trên tường, Thư Nghi ngồi ở đầu giường, liên tục dùng khăn lau mồ hôi trên trán người kia, nghĩ rằng bản thân mình cũng thật xoắn xuýt, rõ ràng vừa mới quyết định từ chức và tránh xa Lục Thời Vũ xong, cuối cùng giờ lại ở đây cố gắng chăm sóc cho anh.
Cô không kìm được mà thấy hơi tức giận với chính mình, Thư Nghi mười tám tuổi và Thư Nghi hai lăm tuổi cũng chẳng khác gì nhau.
Thư Nghi thở dài, nghĩ chắc kiếp trước cô nợ Lục Thời Vũ nên kiếp này mới luôn bị bắt trả nợ thế này.
Nghĩ một lát, Thư Nghĩ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra, định véo vào cánh tay lộ ra ngoài của người đàn ông để trả thù một chút nhưng tay còn chưa kịp duỗi hẳn ra đã bị người đàn ông bắt được, người vốn đang ngủ say lại mở mắt ra: “Muốn nhân lúc tôi bị bệnh mà bắt nạt tôi à?”
Thư Nghi bị bắt tại trận cũng không vội, sảng khoái rút tay về: “Bây giờ đã thấy khá hơn chưa? Nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì tôi về nhà đây.”
“Tôi đói bụng.” Lục Thời Vũ lại nhắm mắt lại, nói: “Đã một ngày không ăn gì rồi.”
“Sao anh không nói sớm hả, uống thuốc lúc đói bụng rất có hại cho dạ dày đấy.” Thư Nghi vội vàng đứng dậy, trong lòng oán trách bản thân mình không cẩn thận: “Tôi đi nấu ít cháo.”
Cửa phòng mở ra, Lục Thời Vũ đang nằm trên giường vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của người phụ nữ trong bếp. Cảm giác yên tâm từ từ ập đến, trái tim nhớ nhung nhiều năm cũng bình ổn trở lại.
Có thể là vì bị bệnh sẽ khiến cho người ta đa sầu đa cảm, đầu óc Lục Thời Vũ choáng váng mờ mịt nhưng hình ảnh từ quá khứ hiện lên trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thời Vũ luôn là một người làm việc gì cũng phải làm theo kế hoạch, chuyện ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời chính là Thư Nghi.
Yêu thích Thư Nghi là một chuyện vô cùng dễ dàng. Ấn tượng đầu tiên gặp nhau rất tươi đẹp, khiến cho Lục Thời Vũ lần đầu tiên trong đời có cảm giác rung động, thế nhưng thừa nhận chuyện mình thích Thư Nghi lại là một chuyện khó.
Cô gái trong sáng đường hoàng, gợi cảm và nóng bỏng, tựa như hồ yêu trong phim truyền hình, phong thái tràn đầy quyến rũ. Sự tồn tại như vậy chính là một trong những chủ đề được tranh luận trong trường học, đối với Lục Thời Vũ mà nói, dường như thừa nhận mình thích Thư Nghi cũng đồng nghĩa với việc anh đã thỏa hiệp với ham muốn của mình.
Khi anh phát hiện ra Thư Nghi thích mình, chắc chắn anh đã rất vui. Nhưng trong đó phần lớn là do lòng hư vinh của một thằng con trai gây ra, có một đoạn thời gian anh thậm chí còn không thể phân biệt được rốt cuộc loại vui vẻ đó xuất phát từ việc tất cả mọi người đều không có được nữ thần vì cô thích anh, hay là đến từ người anh yêu cũng thích anh.
Trong bữa tiệc tốt nghiệp trung học, anh không nhịn được mà dõi theo cô gái đã khiến anh tương tư suốt ba năm kia, anh để ý cô uống rất nhiều rượu, để ý rằng có một chàng trai tỏ tình với cô, để ý dường như cả buổi tiệc cô đều có vẻ hơi không tập trung. Lời tỏ tình của Thư Nghi khiến anh rất bất ngờ. Vốn còn tưởng rằng tình cảm của mình sẽ kết thúc với những tiếc nuối của tuổi trẻ, không ngờ Thư Nghi lại thẳng thắn dứt khoát tỏ tình với anh.
Hai tháng sau đó anh sẽ đến học ở Đại học Bắc Thành.
Bốn năm sau, anh sẽ xin vào viện y học Harvard để bồi dưỡng.
Bảy năm sau, anh sẽ trở thành một bác sĩ khoa ngoại chuyên nghiệp nổi tiếng trong ngành.
Cuộc sống của bọn họ sẽ hoàn toàn khác nhau, lúc đó không phải là Lục Thời Vũ không do dự.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô gái ấy, tất cả lý trí của anh đều mất hết, khoảnh khắc đó trong đầu anh chỉ còn lại hai chữ: đồng ý.
Từ ngày hôm đó, cô trở thành bạn gái của anh. Anh nghĩ, cuối cùng anh đã thỏa hiệp với ham muốn của mình.
“Cháo xong rồi này.” Thư Nghi gõ gõ cửa phòng Lục Thời Vũ: “Đang nghĩ gì thế, gọi anh mấy lần mà anh cũng không để ý đến tôi, khó chịu hơn rồi sao?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Bát đũa đã đặt trên bàn ăn, Lục Thời Vũ ngồi bên bàn ăn bóp huyệt thái dương: “Xin lỗi, lần đầu tiên em đến đây mà lại để em phải nấu cơm.”
“Đáng lẽ lời đó anh nên nói từ lúc bảo mình đói bụng kia, bây giờ nói hình như lại có vẻ hơi cố ý đấy.” Thư Nghi đảo mắt, múc một bát cháo rồi đặt xuống trước mặt người đàn ông, nói: “Ăn xong thì nhớ đo lại nhiệt độ xem, nếu như không có vấn đề gì thì tiếp tục nghỉ ngơi, ngày mai mà không đỡ hơn thì phải đến bệnh viện đấy.”
Lục Thời Vũ hỏi: “Em không ăn sao?”
“Tôi về nhà đây.” Sắc trời bên ngoài dần tối muộn, Thư Nghi đi đến cửa rồi cúi người thay giày: “Tôi để quên điện thoại trong phòng rồi, anh lấy ra đây hộ tôi với.”
Lúc này Lục Thời Vũ giống như một chú gấu lớn ngoan ngoãn, chậm rãi đi vào phòng rồi lại thong thả chậm chạp đi đến trước mặt Thư Nghi. Cô giơ tay lấy nhưng mãi không đón được điện thoại từ anh.
Lục Thời Vũ lo lắng nói: “Muộn như vậy rồi, nếu em tự về nhỡ Lý Thanh xuất hiện thì phải làm sao?”
Đây cũng là lý do mà Thư Nghi cứ nhất quyết muốn rời đi sớm như vậy, khu nhà mà cô ở tương đối vắng vẻ, ban ngày cũng có rất ít người qua lại, buổi tối lại càng nguy hiểm hơn.
Thư Nghi nhíu mày, lại nghe thấy Lục Thời Vũ hỏi tiếp: “Vẫn chưa tìm được nhà mới sao?”
Thư Nghi trả lời: “Chưa nhưng chỗ rẻ thì cũng không khác chỗ tôi đang ở nhiều lắm, chẳng khác gì nhau.”
Thư Nghi đứng thẳng dậy, nghe thấy Lục Thời Vũ nói: “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy Lý Thanh, em ở một mình không an toàn đâu. Bệnh viện có cung cấp nhà tập thể đấy, hay là em cân nhắc ở đó một thời gian xem.”
“Chúng ta còn có nhà tập thể nữa sao?” Thư Nghi chưa từng nghe nói qua: “Ở đâu thế?”
Lục Thời Vũ dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Ở ngay bên cạnh bệnh viện, môi trường không tệ, mặc dù không gian hơi nhỏ, hai phòng với một phòng khách nhưng cũng đủ cho một người ở. Nếu như em muốn thì ngày mai có thể chuyển đến đó, chờ khi nào tìm được nơi ở mới thì lại chuyển đi.”
Căn nhà hiện tại Thư Nghi đang ở cũng đã đến hạn, nếu như cô quyết định chuyển đi thì không cần gia hạn hợp đồng nữa, nếu cô tạm thời ở nhà tập thể một thời gian thì sẽ dư dả hơn rất nhiều.
Thư Nghi động tâm: “Có thể chuyển đến luôn được không? Gần đây chủ nhà cứ giục tôi gia hạn hợp đồng, nếu được thì tôi chuyển sang nhà tập thể trước.”
“Tất nhiên là được.” Lục Thời Vũ mặt không đổi sắc xoa xoa huyệt thái dương: “Bây giờ tôi thấy rất chóng mặt, cảm giác như đêm nay lại chuẩn bị phát sốt rồi.”
Thư Nghi không hiểu ý của Lục Thời Vũ, ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Thôi vậy, chắc cũng không chết được đâu.” Lục Thời Vũ ấn ấn huyệt thái dương, nói: “Tôi lo lắng cho em, để tôi đưa em về.”
Nói dứt lời, Lục Thời Vũ thật sự bắt đầu mặc áo khoác vào, thân hình cao lớn khẽ lắc lư khiến cho Thư Nghi kinh hồn bạt vía.
Thư Nghi mở miệng từ chối, Lục Thời Vũ lại kiên trì nói: “Nhỡ gặp phải Lý Thanh thì sao, có thể không may mắn có người đi ngang qua như lần trước đâu. Ngoan một chút đi, đừng làm tôi lo lắng.”
“Thôi bỏ đi.” Thư Nghi đặt lại chiếc túi lên ghế sô pha: “Nể tình anh cứu tôi, tôi làm người tốt đến cùng vậy, tối nay tôi ở cùng anh, đợi khi nào cơn sốt hạ xuống thì tôi đi.”
Lục Thời Vũ “ừm” một tiếng, nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi, sau khi ăn xong có thể xem phim một lát.”
Thư Nghi nhìn Lục Thời Vũ đang lặng lẽ bày bát đũa ra, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Bỗng một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trong đầu cô, lần này mục đích của Lục Thời Vũ không phải là khiến cô ở lại đây chứ?
Lần trước Lục Thời Vũ tin lời của Trương Hàng, lừa cô đến quán bar để khiến Thư Nghi phải đồng ý điều kiện của mình, ai ngờ còn đẩy Thư Nghi ra xa hơn. Sau đó lúc ở gần Lục Thời Vũ, Thư Nghi giống như một chú nhím vô cùng nhạy cảm, cả người bao phủ toàn là gai, thế nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ co lại thành một nhúm.
Suy đi nghĩ lại, Lục Thời Vũ mới nghĩ ra “hạ sách” là bị ốm để làm dịu mối quan hệ giữa hai người. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là để đối phương đến đây trước, còn anh chuẩn bị nghĩ cách để cứu vãn tình thế, không ngờ cuối cùng khi Thư Nghi chịu ở lại thì anh lại mê man ngủ trước. Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng tắm nước lạnh lại có tác dụng phụ lớn như vậy.
Nửa đêm, Lục Thời Vũ tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô gái đang ghé vào bên gối anh mà ngủ say. Trong khoảnh khắc mở mắt ấy, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say trước mặt, sợ chỉ cần chớp mắt một cái sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng.
Lục Thời vũ đã có quá nhiều giấc mơ như vậy.
Lúc vừa chia tay, Lục Thời Vũ thường tỉnh giấc giữa đêm, nghĩ mình vẫn còn ở bên cô, cho đến khi anh mở Wechat ra thấy khung chat với cô ở trong mục xin bạn tốt, anh mới nhận ra hai người đã chia tay lâu rồi. Sau đó, anh đồng ý lời mời trao đổi của viện y học trường Harvard và sang Mỹ. Vốn tưởng rằng khoảng cách sẽ làm phai bớt nỗi nhớ Thư Nghi, không ngờ cô gái ấy vẫn thường đi vào trong những giấc mộng của anh.
Có lẽ ngay từ ban đầu khi họ chia tay, chính bản thân anh cũng không ngờ rằng Thư Nghi lại có ảnh hưởng sâu sắc đến anh như vậy.
Lục Thời Vũ nhẹ nhàng đứng dậy ôm Thư Nghi lên giường, lắc lư qua lại khiến Thư Nghi không hài lòng ậm ừ, cơ thể Lục Thời Vũ cứng đờ lại, Thư Nghi điều chỉnh tư thế xong lại ngủ thiếp đi.
Gió thổi tung rèm cửa, ánh trăng trải khắp căn phòng.
Sau tiết thu phân, mùa hè tựa như bị người ta nhấn nút tạm dừng, mặc dù ở dưới ánh mặt trời nhưng trên người không hề có cảm giác nhớp nháp khó chịu, đúng là thời tiết tốt để dọn nhà.
Thư Nghi hỏi thăm Nguyễn Đào về chế độ cư trú ở bệnh viện, Nguyễn Đào nghe vậy thì sửng sốt, sau đó đầu óc mới nhanh chóng phản ứng: “À, chị nói đến nhà tập thể hả… Đúng rồi, bệnh viện có đó! Nhưng tại em là người địa phương nên không xin ở.”
Nghe Nguyễn Đào nói vậy nên Thư Nghi cũng không nghi ngờ gì nữa. Vừa đến hạn hợp đồng thuê nhà, Thư Nghi liền khua chiêng gõ trống sắp xếp việc chuyển nhà. Còn về chuyện từ chức, Thư Nghi cũng không đề cập đến việc đó nữa.
Công ty chuyển nhà đã được Lục Thời Vũ liên hệ giúp, hôm ấy Lục Thời Vũ cũng đến giúp đỡ, Thư Nghi cầm tờ báo che ánh nắng gắt gao lại, nói: “Thân là viện trưởng, cứ hai ba ngày lại trốn viện thì không ổn đâu, cứ như vậy thì bệnh viện cũng phải đóng cửa mất.”
“Đây cũng coi như phúc lợi của nhân viên.” Lục Thời Vũ chuyển những chiếc hộp lên xe: “Không thì mười đầu ngón tay của em có thể làm được gì chứ?”
Miệng vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn, gần đây trên đầu ngón tay đã đóng vảy, Thư Nghi cào hai tay vào không khí: “Xin đừng nhắc đến nữa, anh vừa nói là tôi lại bắt đầu thấy ngứa rồi.”
Lúc Thư Nghi lên tầng kiểm tra xem có bỏ sót thứ gì không, nhìn căn phòng trống không khiến cô thấy hơi xúc động, nói với Lục Thời Vũ ở đằng sau: “Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có một nơi thật sự thuộc về mình, lúc bé mẹ tôi mang theo tôi chạy ngược chạy xuôi, ăn nhờ ở đậu. Lớn hơn một chút bà ấy không thèm quan tâm đến tôi nữa, ném tôi vào thẳng ký túc xá của trường, tôi luôn mơ ước có một nơi thuộc về chính mình.”
“Lúc học đại học, tôi đã làm rất nhiều việc, từ dẫn chương trình, giao hàng chuyển phát nhanh, làm công theo giờ trong nhà hàng, việc gì cũng làm chỉ để tích tiền mua một không gian thuộc về mình sau khi tốt nghiệp, để cuộc sống của tôi không phải trôi nổi như thế nữa.”
Thư Nghi sống ở nơi tương đối vắng vẻ, không gian cũng không rộng, năm đó cô vừa mới tốt nghiệp, chủ yếu là vì ham tiền thuê nhà rẻ nên mới ở lại đây. Nhưng sau khi đi làm, cô lại nảy sinh tình cảm với nơi này, không muốn chuyển nhà nữa.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì Thư Nghi là người thích những thứ xưa cũ và lâu dài. Chỉ tiếc là Thư Nghi rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi thu hút bao ánh nhìn của người khác, khiến cho người ta nghĩ rằng cô yêu thích hư vinh từ khi còn nhỏ.
“Em chưa từng nói về quá khứ với tôi.” Lục Thời Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Đi lang thang cùng mẹ, ăn nhờ ở đậu nhưng chuyện này tôi đều không biết.”
“Tôi nghĩ là anh không muốn biết.”
“Thực ra thì tôi rất muốn biết.”
“Lúc học trung học, tôi thường cảm thấy em không vui vẻ như những gì tôi thấy, lúc ở một mình em rất ít khi cười, cũng không thích những lời nhận xét tiêu cực bên ngoài, luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.” Không biết Lục Thời Vũ nhớ đến điều gì, giọng điệu chậm rãi nói: “Đôi khi tôi cảm thấy như em tự bọc bản thân mình trong một cái kén rất dày, người khác không vào được nhưng chính em lại không muốn chui ra.”
“Đoạn thời gian ở cùng em đó, có thể nói em là một người bạn gái rất hoàn hảo. Em chưa từng hỏi đến gia đình của tôi, không chủ động hỏi tôi đang ở đâu, không tham gia những bữa tiệc của tôi và bạn bè, cũng không can thiệp vào mọi quyết định của tôi. Còn nhớ lúc trước khi chia tay tôi đã nhận được cơ hội được đến Harvard trao đổi không, tôi đã hỏi ý kiến của em, tôi muốn nghe em níu tôi lại và không muốn để tôi đi, hay tức giận với tôi cũng được.” Lục Thời Vũ dừng lại một lát, khẽ cười rồi nói: “Nhưng không, em không nói gì hết. Vì thế lúc em đề nghị chia tay, tôi còn tưởng em muốn rời xa tôi từ lâu rồi.”
Thư Nghi bị sốc trước những lời Lục Thời Vũ nói: “Sao có thể… Tôi, tôi nghĩ mấy người con trai thích như thế…”
Lục Thời Vũ nói: “Thấy chưa, ngay cả điều đó em cũng chưa từng hỏi tôi.”
Thư Nghi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trước kia Lục Thời Vũ nói với cô rằng đã có cơ hội đi trao đổi, tất nhiên là cô cũng sẽ khổ sở, cũng muốn tùy hứng bảo anh bỏ cuộc.
Nhưng viện y học trường Harvard là ước mơ của anh mà… Lúc đó cô đâu thể bảo Lục Thời Vũ từ bỏ ước mơ vì cô được?
Sau đó hai người chia tay, Thư Nghi nghe được rằng Lục Thời Vũ đã sang Mỹ rồi, dường như điều đó đã xác nhận suy đoán của cô: Thấy chưa, cho dù hai người không chia tay, cô vẫn sẽ trở thành người bị bỏ lại.
Lục Thời Vũ thở dài, nhìn Thư Nghi với ánh mắt tha thiết đầy chân thành: “Lúc đó chúng ta còn rất trẻ, không thể phủ nhận rằng đã có rất nhiều hiểu lầm trong đoạn tình cảm ấy. Bây giờ chúng ta gặp lại nhau, em chưa có chàng trai mà mình thích, tôi cũng chưa có bạn gái, tại sao chúng ta không thể cho nhau một cơ hội nữa?”
Thư Nghi không ngờ Lục Thời Vũ lại nhắc đến chuyện này, cô im lặng hai giây rồi nói: “Muốn dùng tôi làm bia đỡ đạn để qua mắt người thân sao?”
Lục Thời Vũ nhíu mày: “Tại sao không hỏi là có phải tôi thích em không?”
“Thích tôi sao?” Thư Nghi mỉm cười, tựa như nghe một trò đùa: “Thích cái gì ở tôi, mặt tôi à? Thân hình của tôi? Hay là tính cách của tôi?”
Lục Thời Vũ không thích cô nói chuyện như vậy, lông mày cau chặt, còn chưa kịp nói gì thì nhân viên vận chuyển đã chờ dưới nhà một lúc lâu đã đi lên, nói: “Đã sắp xếp xong hết rồi, bây giờ xuất phát được chưa?”
Thư Nghi đi đến trước: “Đến đây đến đây.”