Lục Thời Vũ đứng bên cạnh nhìn cô gái đang bận rộn, hai mắt lấp lóe.
Vì để cảm ơn Lục Thời Vũ, buổi tối Thư Nghi làm ông chủ mời khách, nhân tiện gọi Tề Phương và Nguyễn Đào đến làm cu li.
Sau khi gọi món xong, Tề Phương lấy đũa gõ gõ bát: “Em gái Thư hơi keo kiệt đấy, lần đầu tiên mời khách mà lại đi ăn đồ nướng sao? Tôi đã giúp cô chuyển đồ cả ngày đấy, ít nhất cũng phải phục vụ Michelin chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, Thư Nghi cũng thấy hơi xấu hổ: “Gần đây kinh tế có hơi eo hẹp, đợi khi nào được phát tiền lương thì mời mọi người một bữa thịnh soạn nha.”
“Không cần để ý đến cậu ta đâu.” Lục Thời Vũ liếc qua, nói với Tề Phương: “Bây giờ cậu muốn ăn Michelin thì có thể đứng dậy rẽ trái, không ai ngăn cản cậu đâu.”
Sắc mặt Tề Phương hiện lên vẻ không thể tin được, đáp: “Lão Lục, sao bây giờ cậu lại hai mặt thế hả? Trước kia lúc ở Mỹ, ai là người nói trong đồ nướng có nhiều chất gây ung thư, ăn nhiều chẳng khác gì với tự sát mãn tính thế?”
“Hừ, viện trưởng Tề là người xấu, chị Thư đừng để ý đến anh ấy, em thích ăn đồ nướng.” Nguyễn Đào phồng má trừng mắt nhìn Tề Phương, bộ dạng như nhìn kẻ thù.
Tề Phương cảm thấy mình bị xa lánh, đập bàn hét lên: “Ông chủ, cho thêm mười xiên thịt dê nướng nữa!”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Tề Phương vang lên, sau khi nghe máy, anh ta “ừm” hai tiếng rồi hỏi Thư Nghi: “Em gái Thư, bạn của tôi đang ở gần đây, muốn ghé qua, cô không ngại có thêm người tham gia chứ?”
Ban đầu cô còn nghĩ đồ nướng rất hợp với mùa hè nhưng lời nói đùa vừa nãy của Tề Phương đã nhắc nhở Thư Nghi rằng chỗ này không phù hợp với thân phận của đối phương, trong lòng cô lại cảm thấy hơi áy náy. Bây giờ Tề Phương đưa ra yêu cầu thì Thư Nghi còn lý do gì để không đồng ý chứ, vì thế cô nhanh chóng gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Lục Thời Vũ mặc một chiếc áo sơ mi đen, ngồi thẳng lưng trong quán, điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ quý phái tự nhiên, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh. Ngược lại là Tề Phương vừa ồn ào rằng muốn ăn Michelin, anh ta vốn có gương mặt rất trẻ con, để tiện bê vác nên anh ta mặc một chiếc áo phông hình đầu một chú chó lớn, nhìn như sinh viên đại học vậy. Tề Phương cúp điện thoại, mở miệng nói luyên thuyên không ngừng, cho dù không có ai trả lời thì anh ta vẫn cứ nói liên mồm.
Thư Nghi cảm thấy cảnh này hơi buồn cười, cô khẽ nhếch miệng lên lại bị Lục Thời Vũ nhìn thấy: “Cười gì thế?”
“Không có gì.” Thư Nghi đảo mắt, nói: “Chỉ là cảm thấy Tề Phương thật đáng yêu.”
Tề Phương nghe vậy, vừa mở miệng cười thì đã thấy Lục Thời Vũ liếc anh ta một cái: “Ừ, như một tên đần vậy.”
Tề Phương: “?”
Công kích người ta ngay trước mặt họ là không tốt lắm đâu!
Quán đồ nướng không rộng lắm nhưng khách đến rất đông, chen chúc trong quán tràn ngập mùi đồ nướng.
Lục Thời Vũ ngồi bên cạnh Thư Nghi, cầm đôi đũa gỗ gắp thịt trên thanh nướng đã được cạo sạch rồi lưu loát đặt vào trong đĩa của Thư Nghi.
“Anh tự ăn đi.” Thư Nghi che cái miệng bị nhét đầy ắp, vừa cố ăn đồ ăn Lục Thời Vũ gắp cho vừa phàn nàn: “Thịt dê nướng này phải cắn mới ngon, anh đừng gỡ xuống.”
“Có dầu, tay em cầm không tiện.” Lục Thời Vũ vuốt vuốt ngón trỏ, tiếp tục chậm rãi lặp lại động tác.
Nguyễn Đào và Tề Phương ngồi đối diện, nháy mắt ra hiệu với nhau như thể đang cùng xem phim thần tượng, Nguyễn Đào thậm chí còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, nhỏ giọng thì thầm với Tề Phương: “Viện trưởng thật sự quá đẹp trai, ngồi cạnh chị Thư khiến tôi có cảm giác như cả cái quán này đều sáng hẳn lên.”
Tề Phương cắn một miếng thịt dê, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng đâu có kém, vừa nãy Thư Nghi còn khen tôi đáng yêu đấy.”
Nguyễn Đào liếc mắt nhìn người đàn ông ăn đến mức miệng đầy dầu, lặng lẽ kéo dịch ghế sang chỗ khác, thật sự không biết đối phương lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy.
Đang ăn uống vui vẻ thì cửa quán ăn bị mở ra, một người đi vào, nói: “Thư Nghi, lâu rồi không gặp.”
Thư Nghi còn đang nhai dở miếng thịt trong miệng, ngước mắt lên nhìn, sau khi thấy người vừa đến thì hơi suy tư một lát, sắc mặt dần trầm xuống, lại cúi đầu xuống chậm rãi nhai tiếp, không trả lời, nghĩ rằng nếu khi nãy cô biết người bạn gọi điện thoại đến là anh ta, thì cô chắc chắn sẽ không đồng ý có thêm người tham gia nữa.
Trương Hàng tự kê thêm một chiếc ghế cho mình rồi ngồi xuống: “Không nhận ra sao, tôi là Trương Hàng đây, ở lớp bên cạnh cô lúc còn học cấp ba đó.”
Thư Nghi không nâng mí mắt lên, không có chút phản ứng nào, trả lời: “Không quen biết.”
Mọi người ở đây đều sững sờ.
Trương Hàng là bạn tốt của Lục Thời Vũ, đoạn thời gian ngắn hai người ở bên nhau, cho dù không cùng lớp thì cũng không đến mức không biết đến sự tồn tại của đối phương chứ. Nói vậy rõ ràng là cố ý.
Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Trương Hàng cũng không biết mình làm mất lòng bà cô này chỗ nào rồi, theo bản năng liếc nhìn Lục Thời Vũ, kết quả người có sắc quên bạn kia vô cùng tập trung rót đồ uống cho Thư Nghi, còn không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái.
Cũng may là da mặt Trương Hàng dày, quanh năm lăn lộn trên thương trường đã quen với tình cảnh thế này rồi, anh ta giơ tay gọi cho mình mấy chai bia, cười đùa cợt nhả nói: “Không nhận ra tôi cũng là chuyện bình thường, sau bữa cơm ngày hôm nay, hi vọng là nữ thần Thư sẽ nhớ ra tôi.”
Kết quả vừa mới dứt lời thì Lục Thời Vũ đã để đũa xuống, cả người lười biếng tựa vào ghế ngồi: “Nhớ cậu làm gì?”
Khóe miệng Trương Hàng giật giật, thầm nghĩ hai người này thật sự đúng là xứng đôi vừa lứa, khiến anh ta không thể không câm miệng!
Cơm nước no nê xong, Thư Nghi vừa chuyển nhà nên vẫn còn rất nhiều thứ phải thu dọn, vì thế Lục Thời Vũ cũng rời đi cùng cô.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Trương Hàng mới nấc một cái, sau đó lớn tiếng hỏi: “Bây giờ tình hình hai người đó thế nào rồi?”
Tề Phương trả lời: “Lão Lục nói là bệnh viện có cung cấp nhà tập thể, tự bỏ tiền túi ra thuê một căn hộ nhỏ cho Thư Nghi ở.”
Ngay cả người tự xưng là bậc thầy về tình yêu như Trương Hàng cũng không thể hiểu được thao tác đó: “Lại diễn nữa sao?”
Tề Phương cười nhạo: “Còn có thể là sao nữa, thuê hai căn, cậu ta chuyển đến căn đối diện ở.”
Trương Hàng không hề keo kiệt mà giơ ngón cái lên: “Thua rồi, thua rồi.”
Lục Thời Vũ chính là kiểu người không theo đuổi thì thôi, một khi đã theo đuổi thì phải theo tới cùng.
“Hay quá đi!” Nguyễn Đào như đang xem phim thần tượng, hai mắt đầy ánh sáng lấp lánh: “Quả nhiên tình yêu ngọt ngào đều thuộc về người khác hết.”
“Đúng vậy, thân hình thon gầy cũng là của người khác.” Tề Phương nhéo nhéo gò má phúng phính của Nguyễn Đào, nói: “Đi thôi, hôm nay anh trai đây miễn cưỡng hộ tống cô về nhà.”
Nguyễn Đào không hài lòng bắt lấy tay Tề Phương, người kia lại nắm chặt tay lại. Trương Hàng đi theo hai người mấy bước, há hốc mồm hỏi: “Thế còn tôi thì sao?”
“Cậu cũng về nhà đi.” Tề Phương quơ quơ chìa khóa xe: “Nhưng nhà cậu xa quá, xe tôi tốn xăng lắm, hay là cậu tự bắt xe về đi.”
Trương Hàng: “...”
Tại sao anh ta lại quen biết một đám trọng sắc khinh bạn này thế!
Nhà tập thể là một căn hộ hai phòng, trông có vẻ an toàn và cao cấp, Thư Nghi đã điều tra giá nhà ở đây, nếu không nói quá lên thì giả sử cô không ăn không uống gì, có làm việc nửa năm cũng không mua nổi một mét vuông đất ở đây.
Điều này cũng khiến cho Thư Nghi cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhân viên của các anh thật sự có đãi ngộ tốt như vậy sao? Cung cấp nhà tập thể cũng ở chỗ tốt thế này.”
Lục Thời Vũ nói: “Tôi không thiếu tiền.”
Bốn chữ đó lại khiến cho nghi ngờ của Thư Nghi lập tức tan biến.
Đúng thật là có tiền thì muốn làm gì cũng được.
Buổi tối có ít xe hơn, Lục Thời Vũ hạ cửa sổ xe xuống, làn gió nhẹ nhàng mát mẻ từ bên ngoài thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Thư Nghi.
“Hôm nay em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Câu hỏi gì?”
“Cho nhau thêm một cơ hội nữa đi, đừng vội gạt tôi ra khỏi cửa.”
Trong xe mở một bản nhạc nhẹ, bên ngoài lấp lóe ánh sáng của mấy ngọn đèn đủ màu sắc. Thư Nghi nghe vậy thì hơi tức giận trả lời: “Gạt ra khỏi cửa, ý anh là nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ không gõ cửa sao?”
Một lúc lâu sau Lục Thời Vũ mới bật cười, tiếng cười trầm thấp tựa như tiếng nước chảy róc rách từ trong núi sâu, chảy thẳng vào trong trái tim cô: “Không gõ, tôi sẽ tháo luôn cửa ra.”
Chiếc xe vững vàng đậu vào bãi đỗ xe ngầm, Thư Nghi nhanh chóng xuống xe rồi đóng sầm cửa lại nhưng sau đó cô thấy Lục Thời Vũ cũng xuống xe, còn tiện tay khóa xe lại.
“Anh không về nhà sao?” Thư Nghi nghi ngờ hỏi: “Không phải là anh muốn… lên trên nhà ngồi một lát chứ?”
“Vậy thì tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cô mời anh hả?
Nói dứt lời, Lục Thời Vũ thật sự nhắm mắt định đi theo sau Thư Nghi.
Thư Nghi cau mày không chịu đi: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, trai đơn gái chiếc, không thích hợp lắm đâu?”
“Không sao, tôi sẽ tự bảo vệ chính mình.”
“Lục Thời Vũ, mặt mũi của anh đâu hả?”
“Tôi cũng chuyển nhà mà, ở ngay đối diện đó.”
“?”
Lúc Lục Thời Vũ cầm chìa khóa mở cánh cửa đối diện mình ra, Thư Nghi mới chậm chạp nghĩ hình như mình bị tính kế rồi.
Lục Thời Vũ chắp tay đứng trên hành lang, khóe miệng hơi cong lên: “Như thế thì gõ cửa cũng khá dễ dàng.”
Coi như là anh đủ ác đấy.
Thư Nghi thở ra một hơi khó chịu, sau đó nặng nề đóng cửa nhà lại.
Đứng sau cánh cửa, Thư Nghi nhìn qua mắt mèo thấy Lục Thời Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, như thể anh có thể nhìn xuyên qua cánh cửa mà nhìn thấy cô vậy.
Thư Nghi chạy thật nhanh vào trong phòng khách, ôm gối ngồi trên ghế sô pha.
Kể từ sau khi chuyện Lý Thanh xảy ra, Thư Nghi có thể cảm nhận được khí thế to lớn của Lục Thời Vũ, nếu chỉ vì để ứng phó với mấy buổi xem mắt của mẹ anh thì tìm đại một người nào đó giả vờ là được rồi, tại sao cứ phải tìm cô, còn nói rằng muốn quay lại với cô nữa chứ.
Thư Nghi vô cùng phiền muộn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô cũng không biết bản thân mình có thể kiên trì được bao lâu nữa, dù sao thì việc thích Lục Thời Vũ cũng đã trở thành một thói quen của cô từ lâu rồi.
Nghĩ mãi, Thư Nghi vẫn không nghĩ ra lý do, dứt khoát mặc kệ, nếu không thì cứ đồng ý làm bia đỡ đạn của Lục Thời Vũ cũng được, dù sao thì trước kia cũng đã từng ở bên nhau, coi như là giải trí thêm lần nữa đi.
Thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, khách đến bệnh viện thẩm mỹ để được tư vấn ngày càng nhiều, cộng thêm chiêu bài sống là Thư Nghi, ngày nào Tề Phương cũng nhìn doanh thu mà cười không ngậm được mồm, hảo cảm dành cho Thư Nghi càng tăng lên “vùn vụt”, lúc nhìn thấy cô cũng không ngừng tiếng dài tiếng ngắn gọi “em gái Thư Nghi”, khiến cho Lục Thời Vũ cực kỳ không hài lòng.
“Nói suốt cả ngày, miệng tôi đau quá.” Sau khi đưa tiễn một nhóm khách hàng, Nguyễn Đào xoa xoa gò má đang khó chịu, bất mãn phàn nàn.
“Mặt béo như thế, vận động một chút cũng tốt.” Tề Phương hiếm khi không phải phẫu thuật, mặc áo khoác trắng ngồi trước quầy lễ tân, nói chuyện với hai cô gái.
“Tôi không béo, tôi chỉ hơi mập thôi.” Nguyễn Đào bất mãn phồng má, dựa vào Thư Nghi, cũng không biết đang nghĩ gì mà hỏi: “Phó viện trưởng Tề, nhờ anh tư vấn một chút. Tiêm thuốc làm thon mặt có thể bớt mập không?”
“Đang yên đang lành tiêm thon mặt làm gì?” Thư Nghi hỏi.
“Mặt to quá.” Nguyễn Đào luôn nghe Tề Phương nói về khuôn mặt tròn như quả táo của mình, trong lòng hơi buồn bực nói: “Em vẫn chưa tìm được bạn trai là do khuôn mặt của em sao?”
“Đừng nghe mấy tên trực nam (*) đó nói, chị thấy rất đáng yêu mà.” Thư Nghi nắm lấy vai của Nguyễn Đào, trừng mắt nhìn Tề Phương, nói: “Sao anh cứ nói em ấy thế!”
(*) Trực nam: chỉ những chàng trai có tính cách thẳng thắn, không vòng vo, có tinh thần, trách nhiệm.
“Tôi đâu có!” Tề Phương tỏ ra oan uổng, cuối cùng đỏ mặt lẩm bẩm nói: “Tôi cũng đâu có nói là không đẹp đâu.”
“Mấy người rảnh rỗi lắm à?” Lục Thời Vũ đi từ trên tầng xuống, Nguyễn Đào bị bắt gặp đang buôn chuyện lập tức đứng thẳng người hô một tiếng “chào viện trưởng”.
Lục Thời Vũ gật đầu xem như đáp lại, trên mặt không có bất cứ thay đổi gì, nói với Thư Nghi: “Em đi cùng tôi một chuyến.”
Đang yên đang lành gọi cô đi làm gì thế?
Thư Nghi và Nguyễn Đào nghi ngờ liếc nhìn nhau một cái, sau đó cô đứng dậy đi theo sau lưng Lục Thời Vũ: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Thời Vũ ngồi lên trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo nhau, giống như vô tình hỏi thăm: “Vừa nãy mọi người nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ nói về mấy chuyện phẫu thuật thẩm mỹ thôi.” Thư Nghi đứng ở cửa ra vào, không có ý định ngồi xuống, định nghe Lục Thời Vũ nói xong là đi xuống ngay.
“Hai năm trước Tề Phương đã làm bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa rồi, sau đó mới tập trung vào phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt, cậu ta giỏi chỉnh hình khuôn mặt và các loại phẫu thuật khác, mặc dù cũng có thể làm được vài phẫu thuật nhưng hơi kém linh hoạt một chút. Quan trọng nhất là thẩm mỹ của người này không ổn lắm, về cơ bản thì khuôn mặt chỉ có chút khuyết điểm nhỏ, có thể sửa được thì sẽ là khuôn mặt rất hoàn hảo nhưng cậu ta rất khó có không gian để phát huy.”
Trong giây lát, Thư Nghi không hiểu tại sao Lục Thời Vũ lại đột nhiên nói về Tề Phương, cô im lặng không trả lời mà chờ anh nói tiếp.
Lục Thời Vũ nghiêm túc nói: “Vì thế cậu ta không giúp được em đâu, sau này có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.”
Không thể hiểu nổi.
Thư Nghi không biết phải nói gì, im lặng mấy giây, “à” một tiếng rồi nói: “Không còn vấn đề gì khác sao? Vậy thì tôi đi xuống dưới đây.”
“Còn có việc.” Lục Thời Vũ đưa tay ra hiệu, ý bảo Thư Nghi ngồi xuống trước đã: “Còn nhớ công việc mà tôi phân cho em trước kia không?”
Thư Nghi nghi ngờ nói: “Không phải là người tư vấn sao?”
“Là trợ lý.” Lục Thời Vũ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Gần đây chắc em cũng quen với việc kinh doanh và quá trình làm việc của bệnh viện chúng ta rồi, từ hôm nay em không cần làm nhân viên tư vấn ở sảnh tiếp khách nữa, bắt đầu đến văn phòng tầng hai làm việc đi.”
Một người cứ hai ba ngày lại trốn việc, một tháng không phẫu thuật được mấy ca như Lục Thời Vũ thì cần trợ lý làm cái gì chứ!
Thư Nghi ném cho Lục Thời Vũ ánh mắt nhìn một bệnh nhân tâm thần rồi quay người đi ra ngoài.
Để lại Lục Thời Vũ bị ghét bỏ: “?”