Trở lại “Duyệt Kỷ”, Thư Nghi vẫn chưa vững lại tinh thần sau cú kinh ngạc, cả tâm trí chỉ chìm đắm trong những câu nói của Lục Thời Vũ.
Anh nói là vì mình nên anh mới lựa chọn làm nghề phẫu thuật thẩm mỹ, anh nhớ rõ từng câu mà cô đã nói, vậy thì khoảng thời gian yêu nhau trong quá khứ, tình cảm của Lục Thời Vũ có thật sự chân thành hay không.
Không thể phủ nhận rằng, giây phút này Thư Nghi đang vô cùng mông lung. Niềm tin vững chắc rằng Lục Thời Vũ là một gã đàn ông tồi tệ bắt đầu lung lay, thật sự có phải là cô đã hiểu lầm đối phương hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thư Nghi, cậu quay lại rồi!” Một tiếng gọi to đầy yểu điệu kéo Thư Nghi quay về hiện thực.
Sau đó một bóng người nhào tới, giọng nói chứa đầy sự tủi thân: “Cậu đi đâu thế, tớ chờ cậu lâu lắm rồi.”
Thư Nghi bất ngờ hỏi: “Tiêu Tiêu, sao cậu tới sớm thế?”
So với với ngày hôm qua, rõ ràng Hứa Tiêu đã trang điểm tỉ mỉ hơn, tóc buộc thật cao, chỉ để lại hai lọn bên gò má, trên mắt gắn những hạt nhỏ sáng lấp lánh, mặc một bộ váy công chúa màu trắng trên người, trông hết sức đoan trang và đáng yêu.
Hứa Tiêu không chú ý đến câu hỏi của Thư Nghi, giống như vừa phải chịu đựng uất ức rất lớn, vội vã than phiền: “Tố chất của nhân viên phục vụ ở nơi này kém quá mức!”
“Sao thế?” Thư Nghi thấy lạ, liếc nhìn Nguyễn Đào đang ngồi ở quầy lễ tân, khuôn mặt cũng tức giận đến mức đỏ bừng.
“Chính là cô ta!” Hứa Tiêu chỉ vào Nguyễn Đào: “Tớ mới vừa đến đã giới thiệu liệu trình phẫu thuật thẩm mỹ cho tớ, cậu nói xem, mặt mũi tớ thế này mà cần phải dùng đến phẫu thuật thẩm mỹ sao, đây rõ ràng là đang nói tớ xấu xí đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Đào không biết Hứa Tiêu là bạn của Thư Nghi, thấy có người bước vào lại tưởng rằng đến xin tư vấn các loại phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả lúc lễ phép mời người ta vào phòng tư vấn để bắt đầu giới thiệu, Hứa Tiêu lại tức giận, cảm thấy Nguyễn Đào đang chế giễu cô ta.
“Không phải là gương mặt này cũng đã chỉnh sửa rồi sao? Mắt hai mí là cắt, nâng mũi, gọt cằm, hạ cơ gò má.” Nguyễn Đào bị mắng, trong lòng chịu ấm ức, lí nhí phản bác: “Hơn nữa vừa nhìn đã biết trình độ của bác sĩ rất bình thường, chỉnh giống mặt của mấy người nổi tiếng đại trà, có cái gì mà vênh váo chứ.”
“Cô lẩm bẩm cái gì đấy!” Hứa Tiêu vút giọng lên nhọn hoắt, khá là chói tai.
Thư Nghi thính tai, nghe thấy Nguyễn Đào chửi mắng thì dở khóc dở cười, không biết phải hòa giải thế nào, lúc này Lục Thời Vũ đậu xe xong thì bước vào.
Vốn dĩ vẻ mặt đang rất bất mãn, Hứa Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt, nhiệt tình chào đón: “Lục Thời Vũ, tối nay anh có thời gian cùng ăn một bữa cơm không?”
Lục Thời Vũ dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thư Nghi. Thư Nghi cũng mờ mịt, nghĩ không phải hôm nay Hứa Tiêu hẹn cô sao, sao bây giờ lại gọi Lục Thời Vũ?
Hứa Tiêu cầm ví da nhỏ màu đỏ trong tay, chỉ cười đơn giản: “Hôm nay là sinh nhật tôi, hẹn Thư Nghi và mấy người bạn cùng tụ tập, Trương Hành cũng đi, anh có thời gian thì tham gia cùng đi.”
“Hôm nay là sinh nhật cậu á?” Thư Nghi hoàn toàn không biết sinh nhật của Hứa Tiêu, chứ đừng nói đến chuyện tối nay còn có người khác.
“Không phải hôm qua tớ đã nói với cậu rồi sao, cậu không quên đấy chứ!” Hứa Tiêu trừng mắt, dáng vẻ hệt như cậu chẳng hề quan tâm đến tớ sao.
Thư Nghi chắc chắn Hứa Tiêu chưa từng nói những lời này với mình, cô rất ghét việc tham gia những buổi tụ tập bạn bè như thế này, nếu biết trước, có thể cô sẽ lựa chọn lén lút tặng một phần quà cho xong. Nhưng bây giờ Hứa Tiêu đã rào trước rồi, còn tỏ vẻ như thế, như thể nếu cô không đồng ý thì phạm phải tội tày trời vậy. Nếu là người khác thì không sao nhưng Hứa Tiêu lại là người bạn thân trong quá khứ, xét mối quan hệ này, cô khó mà từ chối được.
Cuối cùng Thư Nghi vẫn đồng ý nhưng trong lòng lại hơi để ý đến lời mời giả tạo của Hứa Tiêu.
Hứa Tiêu không lái xe, đợi đến khi Thư Nghi và Lục Thời Vũ tan làm mới rời đi cùng lúc.
Lúc lên xe, Thư Nghi do dự một chút, vốn dĩ muốn ngồi ở phía sau cùng với Hứa Tiêu nhưng bị Lục Thời Vũ ngồi ở ghế lái ngăn lại: “Thật sự xem anh là tài xế đấy à?”
Thư Nghi còn chưa di chuyển đã bị Hứa Tiêu giành trước: “Có khả năng là Thư Nghi không biết đường, hay là để tôi ngồi phía trước đi.”
Lục Thời Vũ không trả lời mà nhíu nhíu mày. Trong lòng Thư Nghi cảm thấy hơi khó chịu nhưng không tranh giành: “Vậy để Tiêu Tiêu ngồi phía trước chỉ đường đi.”
Đang giờ cao điểm buổi tối, vốn dĩ con đường không xa lắm nhưng gặp tắc đường đến mức con kiến cũng không lọt qua được.
Lục Thời Vũ và Thư Nghi không phải người thích nói nhiều, bình thường hai người đi chung về nhà, cho dù không nói gì cũng không lộ vẻ xấu hổ nhưng bây giờ lại có thêm Hứa Tiêu, làm đảo lộn cách thức mà trước giờ hai người ở chung với nhau. Hứa Tiêu ngồi ở phía trước không ngừng hỏi Lục Thời Vũ rất nhiều vấn đề, y chang con chim ồn ào.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Lục Thời Vũ liếc nhìn cô gái ngồi phía sau. Vẻ mặt Thư Nghi không hề thay đổi, đôi mắt hạnh nhân nhìn dòng người ngoài cửa sổ, tựa như đang tự do ở bên ngoài thành phố. Không hiểu sao trong lòng Lục Thời Vũ lại sinh ra phiền muộn, lúc gặp đèn đỏ, anh dừng xe, quay đầu lại: “Hứa Tiêu.”
Hứa Tiêu im lặng, khóe miệng cong lên nhìn Lục Thời Vũ, kết quả người này thốt một câu với nét mặt vô cảm: “Bây giờ cô rất ồn ào.”
Một câu khiến bầu không khí trong xe biến thành lặng ngắt.
Thư Nghi không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Hứa Tiêu bây giờ chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Mặc dù Hứa Tiêu là bạn bè của cô nhưng không thể phủ nhận rằng giây phút này tâm trạng của cô khá là thoải mái, Lục Thời Vũ đã thay cô nói những lời mà cô ngại không dám nói ra.
Buổi tối, Hứa Tiêu chọn một nhà hàng âm nhạc, đặt phòng riêng, vừa có thể hát vừa có thể ăn, có thể xem là nơi những người trẻ tuổi thường xuyên tụ tập.
Chỉ tiếc rằng, mặc dù Thư Nghi mang một khuôn mặt thích ăn chơi nhưng thực tế là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chưa bao giờ tham gia vào chỗ chơi bời nào. Khung cảnh ồn ào khiến cô nhíu mày, vốn tưởng rằng đây đã là tình huống tồi tệ nhất rồi, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã gặp được mười mấy gương mặt quen thuộc hồi cấp ba, cô mới biết là hỏng bét hết rồi.
Sở dĩ Thư Nghi và Hứa Tiêu có thể trở thành bạn bè hồi còn đi học là vì giữa hai người có một điểm chung lớn nhất: nhân duyên kém.
Nhưng mà Thư Nghi là bị cô lập do vẻ ngoài quá xinh đẹp, còn Hứa Tiêu là do khi đó vô cùng tự ti.
Vốn dĩ Thư Nghi không thích tiếp xúc với quá nhiều người, cô không ngờ là sau khi tốt nghiệp, Hứa Tiêu lại có quan hệ với nhiều người như vậy, thậm trí trong đó còn có rất nhiều người từng lập nhóm công kích hai người họ.
Bây giờ, Thư Nghi càng cảm giác mình và Hứa Tiêu đã dần dần cách xa.
Dù gì cũng là sinh nhật Hứa Tiêu, trước mặt nhiều người như vậy mà bỏ về thì khác nào làm mất mặt bạn, Thư Nghi định tìm một góc rồi ngồi xuống, coi như thế giới này không có liên quan gì đến cô.
Mấy người đàn ông ở đây nhốn nháo, rủ nhau tiến lại gần. Một người đàn ông trước đây học chung lớp với Thư Nghi sửa sang lại kiểu tóc một chút, ngồi xuống bên cạnh Thư Nghi, chỉ là người còn chưa sát lại đã bị Lục Thời Vũ ngăn cản: “Thật ngại quá, nhường đường một chút.”
Người đàn ông kia sửng sốt, nghiêng người sang một bên theo bản năng, kết quả Lục Thời Vũ không hề khách khí mà chen vào giữa Thư Nghi và người nọ. Lúc này, Thư Nghi mới ngẩng đầu lên sau khi đã nhìn trò chơi trong điện thoại liên tục, ghét bỏ một chút: “Anh chen vào đây làm gì?”
Biểu cảm trên mặt Thời Lục Vũ không hề thay đổi: “Nhiều người.”
Thư Nghi nhích sang bên kia, không suy nghĩ nhiều mà cúi đầu tiếp tục vượt ải.
Lục Thời Vũ cũng không để ý, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc chọc vài cái làm cô ghét bỏ mắng: “Anh đừng có lộn xộn, em không muốn làm mất cái chuỗi này đâu, thật là làm phiền đến kế hoạch của em mà!”
Từ khi Thư Nghi và Lục Thời Vũ bước vào, hai người đã trở thành tiêu điểm của cả căn phòng. Lúc này, mọi người đều sửng sốt khi nhìn thấy hành động thân mật giữa hai người họ, trao đổi ánh mắt với nhau, hoàn toàn không biết quan hệ giữa hai người này trở nên thân mật như thế từ lúc nào.
Đám con gái vốn đã rục rịch thấy thế thì càng tức giận, không hiểu tại sao đàn ông đều thích Thư Nghi. Mấy tên không đứng đắn thì không nói làm gì, tại sao ngay cả người tài đức như Lục Thời Vũ cũng có tình cảm với Thư Nghi.
Lục Thời Vũ nhìn thấy màn hình điện thoại của Thư Nghi hiện chữ Game Over thì bật cười lớn, tùy ý hỏi: “Sao không ra tán gẫu với bọn họ một chút?”
Thư Nghi thua trò chơi, tâm trạng khó chịu: “Xin hỏi anh sẽ tìm người trước kia mắng anh là hồ ly tinh, lẳng lơ giả tạo để chơi cùng sao?”
Sắc mặt Lục Thời Vũ trầm xuống: “Ai?”
Thư Nghi nói: “Có gì đáng để tức giận đâu, em còn từng nghe những lời quá đáng hơn.”
Lục Thời Vũ mím môi: “Nếu thấy khó chịu thì đi về.”
Thư Nghi lại lắc đầu: “Không đến mức đó, đợi sinh nhật của Hứa Tiêu xong đã.”
Hứa Tiêu thấy Thư Nghi và Lục Thời Vũ ngồi cạnh nhau, hai mắt lóe lên, cười cười cầm micro mời Thư Nghi lên hát.
Thư Nghi từ chối: “Tớ hay hát lạc điệu nên không muốn tự bêu xấu mình đâu.”
Hứa Tiêu càng hăng hái mời hơn nữa, còn tự chọn một ca khúc. Còn có bạn học nam đứng lên vỗ tay, hô hào bảo Thư Nghi “lên đi”.
Có bạn học nữ chú ý đến Lục Thời Vũ đang tựa vào một bên, dáng vẻ không muốn nhúng tay vào nên tưởng rằng có thể hai người họ không phải người yêu thật, cũng yên tâm mạnh miệng lên tiếng: “Không phải cậu là bạn tốt của Tiêu Tiêu sao, sao ngay cả hát một bài cũng không chịu, như vậy là không nể mặt chúng tôi à?”
Thư Nghi không phải là người sẽ chịu thua thiệt, Lục Thời Vũ không hề lo lắng cô bị bắt nạt.
Quả nhiên, Thư Nghi vốn dĩ còn định nhịn một chút đã vuốt vuốt ngón tay: “Tôi và cậu quen nhau sao, sao phải nể mặt chứ?” Cô cười nhạo: “Hay là, cậu cho rằng mặt mũi của cậu đẹp hơn tôi à?”
“Tại sao cậu lại nói những lời như vậy?” Bạn nữ kia bị bẽ mặt, khuôn mặt lập tức đỏ lên: “Cậu vênh váo gì chứ, xinh đẹp thì có gì xuất chúng hơn người chắc?”
“Đều là lỗi của tớ, tớ không nên ép Thư Nghi.” Hứa Tiêu rơm rớm nước nước mắt: “Thư Nghi không muốn hát thì không cần hát nữa.”
Cứ như cô ta phải chịu uất ức lớn lắm vậy.
Nói mấy câu lại khiến Thư Nghi trở thành kẻ ác.
Thư Nghi bắt đầu nghĩ lại tại sao trước kia mình lại trở thành bạn bè với Hứa Tiêu, cô cảm thấy ở chung với đám người kia tại nơi này làm mình thấy ngột ngạt khó thở, lạnh lùng bảo: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Thư Nghi, cậu đừng đi mà!” Hứa Tiêu đuổi theo.
Một đám người xúm lại an ủi bạn nữ vừa rồi, đây là lần đầu tiên Lục Thời Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Thư Nghi khi ở chung với bạn học cấp ba. Bây giờ đã là người trưởng thành rồi mà còn như vậy, anh không dám tưởng tượng trước đây cô đã bị đối xử như thế nào khi đi học.
Cảm thấy không cần phải ngồi xuống nữa, Lục Thời Vũ đứng dậy, thong thả cầm túi của Thư Nghi lên, đi tới bên cạnh bạn nữ vừa mới cãi nhau với Thư Nghi, nói một câu: “Cô nói đúng lắm, quả thực xuất chúng hơn.”
Lục Thời Vũ gật đầu với Trương Hành: “Chào hỏi Hứa Tiêu giúp tôi, nói tôi và Thư Nghi đi trước. Mọi người cứ chơi đùa thoải mái, coi như hóa đơn hôm nay tôi trả.”
Đợi đến khi Lục Thời Vũ đi rồi, mọi người mới hiểu ra vừa rồi là người đàn ông trả lời câu hỏi của bạn nữ…
“Xinh đẹp thì xuất chúng hơn người khác sao?”
“Quả thực xuất chúng hơn.”
Bên ngoài, Hứa Tiêu kéo Thư Nghi lại xin lỗi: “Tớ không ngờ là cậu lại ghét ca hát như vậy. Cậu đừng giận tớ nhé.”
Trong đầu Thư Nghi tràn ngập lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, cứng rắn đáp một câu: “Tớ không giận cậu.”
“Tớ biết là cậu sẽ không nhỏ mọn thế mà.” Hứa Tiêu nín khóc rồi mỉm cười, lắc lắc cánh tay của Thư Nghi làm nũng: “Sẽ cắt bánh gato ngay bây giờ, ít nhất thì cậu đợi cắt bánh gato xong mới quay về có được không?”
Thư Nghi thật sự muốn đi về nhưng không ai ra tay đánh người đang tươi cười. Cô mấp máy môi hay là cứ thong thả rồi về, trong lòng suy nghĩ sau lần này có lẽ giữa bọn họ sẽ không còn liên hệ gì nữa, coi như là đặt dấu chấm hết cho thời thanh xuân trước đây.
Cửa còn chưa đẩy ra, một giọng nói bên trong đã vang lên: “Thư Nghi và Lục Thời Vũ từng ở bên nhau sao, từ lúc nào sao mà chúng tôi không biết?”
Thư Nghi dừng chân, ngăn Hứa Tiêu đang định đi vào, thấy hứng thú nên dỏng tai lên nghe ngóng.
“Chính là lúc tốt nghiệp cấp ba nhưng mà bọn họ không ở bên nhau được lâu, sau đó chia tay.”
“Hừ, nhất định là Lục Thời Vũ đá cô ta, cái bản mặt của con hồ ly tinh kia, nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm.”
“Đủ rồi, đừng có ăn nói quá đáng.” Từ đầu đến cuối Trương Hành cau có mặt mày, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Các người thì biết cái gì, Lục Thời Vũ rất quan tâm Thư Nghi, lúc bấy giờ còn theo đuổi hết lòng.”
Ở đây có người không tin, kết quả dưới sự kích động, Trương Hành đã tuôn hết những chuyện Lục Thời Vũ giả say, cố tình tắm nước lạnh để bản thân phát sốt, dùng tiền của chính mình để thuê phòng ra ngoài.
Cuối cùng thì Hứa Tiêu cũng không nghe nổi nữa, trực tiếp đẩy cửa ra: “Trương Hành, cậu nói bậy bạ gì thế?”
Trương Hành ngẩng đầu nhìn thấy Thư Nghi ở cửa tựa như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người choáng váng.
Hứa Tiêu tiến lên: “Chính miệng Thư Nghi nói với tôi cô ấy không thích Lục Thời Vũ, người lúc trước ngầm nói rằng chuyện với Thư Nghi chỉ là vui đùa chút thôi, không coi là thật không phải là anh ta sao? Nếu không phải vì chuyện này, tại sao Thư Nghi và Lục Thời Vũ lại chia tay chứ?”
Lời của Hứa Tiêu còn làm Thư Nghi cảm thấy khó chịu hơn bất cứ tiếng mắng chửi nào, sự tin tưởng ban đầu lại biến thành con dao sắc bén, đâm vào lòng Thư Nghi ở trước mặt mọi người, ánh mắt tất cả ánh lên sự xác nhận, châm biếm, đồng cảm. Cô tựa như bị người ta lột sạch quần áo ném ra đường cái, chỉ cảm thấy lạnh và xấu hổ.
Không thể nghe thêm nữa, Thư Nghi ưỡn lưng rời đi, từng bước mạnh mẽ.
Tối nay trời ít sao, mây đen che khuất vầng trăng, toàn bộ bầu trời dường như được bao phủ bởi một tấm màn đen kịt, che lấp đi ánh sáng như nước.
Người đi trên đường tụm ba tụm năm mà đi, vui đùa với nhau. Thư Nghi không định đi xuyên qua đám người, không tìm được phương hướng và điểm kết thúc. Chân mang giày cao gót mơ hồ cảm thấy đau đớn, cuối cùng Thư Nghi dứt khoát cởi giày ra, đôi chân trần giẫm lên nền xi măng cứng rắn.
Bên cạnh có một cặp mẹ con đi ngang qua, cô bé nhìn thấy Thư Nghi thì chạy tới: “Chị ơi, chân chị chảy máu rồi kìa.”
Thư Nghi cúi đầu, lúc này mới phát hiện mép lòng bàn chân mình bị đá cứa vào không biết từ lúc nào, vậy mà cô lại không cảm nhận được gì.
Mẹ của cô gái bước đến, tìm thấy hai miếng băng dán cá nhân trong túi xách, nói chuyện giống như một người từng trải: “Giày cao gót cọ vào chân nhiều lắm! Trước tiên cứ dán vào rồi cố chịu một chút nhé, mặt đất bẩn lắm.”
Thiện ý của người lạ làm hai mắt của người luôn kiên cường như Thư Nghi cũng hóa thành đỏ hoe, siết chặt băng dán cá nhân, cô đáp: “Cảm ơn ạ.”
Dòng xe cộ tấp nập ở ngã tư đường, lần này Thư Nghi cảm thấy mình đau đớn tột cùng.