Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

Cô nhanh chóng nhìn đối phương. Một người có bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, mặc một chiếc áo bông hoa màu đỏ thô tục, không che nổi vóc người to béo của bà ta.
 
Thư Nghi nghĩ mãi cũng không nhận ra đối phương. Cô dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương: "Bà là ai, mau buông tôi ra!"
 
"Tao là ai à? Tất nhiên mày không biết tao là ai, mày còn đang bận rộn nhớ thương chồng của người khác thì làm gì có tâm trí nào để hỏi tao là ai!" Người phụ nữ thở hổn hển: "Hôm nay tao phải thay trời hành đạo, giáo dục cái loại tuesday chuyên đi phá hoại gia đình người khác như mày!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người phụ nữ vừa nói vừa vung nắm đấm, đánh vào mặt Thư Nghi.
 
Thư Nghi sao có thể vô duyên vô cớ bị ức hiếp như vậy, cô nhanh chóng đá văng giày cao gót dưới chân, lên gối vào bụng người phụ nữ, người phụ nữ ngay lập tức đau đến nỗi mất hết sức lực.
 
“Tự dưng lại đi gây sự, bà đây chưa bao giờ đánh thua!”
 
Đối phương không ngờ Thư Nghi thoạt nhìn mong manh như tờ giấy vậy mà lại xuống tay nặng như thế. Sau khi ngừng lại vài giây, bà ta lại "á" lên, giả vờ nhào về phía Thư Nghi.
 
Thư Nghi nhấc chân lên, vừa định đá qua thì một người đột nhiên chắn ở trước mặt: "Cô thật sự rất thích đánh nhau."
 
Thư Nghi nhìn thấy người đột nhiên xông tới thì sửng sốt: "Lục Thời Vũ, sao anh lại ở đây?"
 
Điều hòa trong phòng họp thổi gió, người phụ nữ vốn ồn ào đang ngồi trên ghế, cúi đầu dùng khăn giấy lau nước mắt. Toàn bộ căn phòng không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng khóc nức nở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ động thủ tên là Lâm Xuân Kiều, là vợ của ông chủ công ty Thư Nghi, Tào Minh. Vừa rồi ngay lúc Thư Nghi định báo cảnh sát, Tào Minh tức giận từ tòa nhà văn phòng lao ra, liên tục khuyên nhủ mời mọi người đến phòng họp.
 
"Tiểu Thư à, hôm nay làm cho cô hoảng sợ rồi." Tào Minh rót cho Thư Nghi một ly nước: "Vợ tôi không có việc gì là lại thích suy nghĩ lung tung. Đây là do ngày hôm đó, bà ấy đến công ty một chuyến, nhìn thấy cô thì cảm thấy cô xinh đẹp, trở về đâm ra nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng chuyện không có bằng chứng lại thành ra như vậy, tôi thật sự ngại quá."
 
Nói xong, ông ta lại quát Lâm Xuân Kiều: "Còn không mau xin lỗi người ta đi. Ở bên ngoài náo loạn như vậy, may mà không có ai nhìn thấy, nếu như truyền ra ngoài chẳng phải tôi rất xấu hổ hay sao?"
 
"Tại sao tôi phải xin lỗi, nếu ông và cô ta không có chuyện gì, tại sao trong điện thoại di động của ông lại có mấy trăm tấm ảnh của cô ta?" Lâm Xuân Kiều chuẩn bị muốn cướp điện thoại di động của Tào Minh: "Bây giờ còn dám chê tôi không biết xấu hổ, các người làm ra loại chuyện này mà còn muốn mặt mũi?"
 
Danh tiếng trong ngành của Tào Minh vốn đã rất kém, lúc Thư Nghi vừa mới tham gia vào dự án, ông ta cũng từng ám chỉ nhưng đều bị Thư Nghi ngăn cản lại. Vốn tưởng rằng Tào Minh đã chặt đứt ý niệm, không ngờ ông ta vẫn còn chưa hết hy vọng, lén chụp nhiều ảnh của Thư Nghi như vậy.
 
Nhìn gương mặt mập mạp của Tào Minh ở đối diện, ông ta gần bằng tuổi cha cô, trong lòng Thư Nghi cảm thấy ghê tởm.
 
Tào Minh không nhịn được: "Nói bậy cái gì, tôi thấy bà sắp điên rồi đấy! Bà về nhà ngay cho tôi, nếu không ngay lập tức chúng ta sẽ ly dị."
 
Lâm Xuân Kiều nghe nói như vậy lập tức gào khóc, bắt đầu mắng Tào Minh là đồ phụ bạc, có tiền thì vứt bỏ vợ. Phòng họp lập tức trở nên ồn ào.
 
Trong mắt Thư Nghi không chấp nhận được bất cứ tì vết nào, sự tình đã đến nước này, cho dù đãi ngộ có tốt đến đâu cũng không có ý nghĩa gì nữa, cô lập tức đề nghị từ chức ngay tại chỗ.
 
Làm việc nhiều năm như vậy, Thư Nghi nắm trong tay rất nhiều mối quan hệ, cho dù bỏ qua yếu tố tình cảm thì Tào Minh cũng không nỡ thả Thư Nghi đi. Nhưng không chịu nổi Lâm Xuân Kiều lấy cái chết ép buộc, cuối cùng ông ta cũng đành phải đáp ứng.
 
"Giải quyết xong hết rồi sao?"
 
"Lục Thời Vũ, sao anh vẫn còn ở đây?"
 
"Xem ra kết quả đàm phán không tốt lắm, cô bị sa thải à?"
 
"Liên quan gì đến anh?"
 
"Sao lại không liên quan đến tôi, cô thất nghiệp thì không có tiền trả nợ cho tôi, nếu cô chạy trốn thì tôi tìm ai đây?"
 
"Yên tâm, kể cả tôi có đập nồi bán sắt bán thân, cũng sẽ không nợ tiền của anh."
 
Thư Nghi sửa sang lại đồ đạc trong văn phòng rồi khiêng lên vai, tức giận nói: "Phiền anh nhường đường một chút, đừng chắn cửa."
 
"Cô đối đãi với chủ nợ kiêm ân nhân cứu mạng của cô như vậy sao?"
 
"Anh thì tính là ân nhân cứu mạng ở chỗ nào chứ, bớt dát vàng lên mặt mình đi. Nếu không có anh, tôi đã đánh Lâm Xuân Kiều từ lâu rồi." 
 
Thư Nghi buông đồ trong tay xuống, ngửa đầu nhìn đối phương: "Anh tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, đặc biệt đến nhìn tôi bị chế nhạo à?"
 
"Cô còn muốn phẫu thuật thẩm mỹ nữa không? Tôi có thể giúp cô."
 
Bên trong chiếc xe màu đen sạch sẽ gọn gàng, ngoại trừ trên bảng điều khiển trung tâm treo một chuỗi hạt bồ đề tối màu thì không có gì khác. Hương trà nhàn nhạt tản ra trong xe, trong ly thủy tinh trong suốt toát ra hơi nóng từ từ.
 
Không gian chật hẹp khiến Thư Nghi không có cảm giác an toàn, cô cảm thấy mình bị drama ngày hôm nay làm cho cho đầu óc choáng váng nên lúc này mới ngồi trên xe của Lục Thời Vũ.
 
Lục Thời Vũ tìm một cái chén sạch sẽ, rót nửa chén bạch trà rồi đưa cho Thư Nghi: "Bạch trà có thể giúp tinh thần thư thái, nếm thử xem."
 
"Hóa ra anh cũng rất biết hưởng thụ." Thư Nghi không để ý chén trà kia, ngón tay không kiên nhẫn gõ: "Lời nói lúc nãy của anh là có ý gì?"
 
"Tôi phân tích tỷ lệ khuôn mặt của cô, cũng nhìn yêu cầu phẫu thuật thẩm mỹ của cô, có lẽ tôi có thể giúp cô."
 
Lục Thời Vũ đặt chén trà xuống, lấy ra một tờ giấy từ ghế sau, tiện tay vẽ mấy nét, một con mắt lấp lánh hiện ra trên mặt giấy.
 
"Đôi mắt của cô là đôi mắt phượng tiêu chuẩn, đuôi mắt cong lên, mí mắt trên hơi hạ xuống, toàn bộ hình dạng mắt hơi dài và nhỏ. Nếu tôi đoán không sai, cô đang cố gắng giảm bớt sự quyến rũ của đôi mắt mình, như vậy việc khâu khóe mắt không phải là giải pháp tối ưu."
 
Nói xong, anh thêm vài nét trên giấy: "Nếu như kéo mí mắt dưới xuống, như vậy toàn bộ vòng cung mí mắt dưới sẽ thẳng hơn, đường nét cũng sẽ không sắc bén như vậy nữa."
 
Quả nhiên, đôi mắt trải qua sự sửa đổi của người đàn ông, trong nháy mắt chuyển từ vẻ mê hoặc quyến rũ trở nên xinh đẹp sáng trong.
 
Vốn không có quá nhiều hứng thú nhưng Thư Nghi lại lập tức bị hấp dẫn. Ngược lại cô không nghĩ tới bạn trai cũ của mình bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy.
 
Lục Thời Vũ thấy cô gái vừa rồi còn cự tuyệt mình cách xa ngàn dặm lúc này đã thay đổi vẻ mặt, ánh mắt càng thêm vui vẻ, tiếp tục nói: "Còn có dịch vụ bơm mỡ hàm mà cô nói. Xương mặt của cô có đường nét chuẩn tỉ lệ vàng, hình dạng mắt bây giờ thực sự là thích hợp với khuôn mặt trái xoan. Nhưng nếu biến hóa hình dạng mắt thì độ cong hàm dưới của cô cũng phải điều chỉnh tương ứng. Nhưng cụ thể muốn biến thành cái dạng gì còn cần căn cứ vào hiệu quả sau khi sửa mắt để phân tích."
 
Chuyện này cũng không vội, Thư Nghi híp mắt, Lục Thời Vũ sẽ tốt bụng như vậy sao?
 
Cô hỏi: "Tại sao anh lại nói với tôi điều này?"
 
Nghe vậy, Lục Thời Vũ hé môi cười: "Tìm cô kiếm tiền mà."
 
Kiếm tiền trên người bạn gái cũ, thật đúng người là biết làm ăn.
 
Thư Nghi im lặng, nghe Lục Thời Vũ tiếp tục nói: "Bây giờ thị trường thẩm mỹ phức tạp, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nửa mùa xuất hiện rất nhiều. Các dịch vụ cô muốn làm ở trong nước chỉ có nhu cầu rất nhỏ, khó phẫu thuật, rủi ro cao. Dựa trên sự hiểu biết của tôi về thị trường này, cô có thể yên tâm rằng những hạng mục này ngoại trừ tôi ra thì không ai dám nhận."
 
Mấy vấn đề Lục Thời Vũ nói cô đã sớm biết. Dù gì cô cũng chạy qua mấy bệnh viện rồi, tất cả đều trả lời thẳng là không đề nghị phẫu thuật, chứ nếu không cô cũng không đến mức phải kéo dài đến bây giờ.
 
Thư Nghi nhướng mày: "Anh có thể làm thật không?"
 
Lục Thời Vũ nghe vậy cười khẩy: "Xem ra hôm nay cô không nghiên cứu kĩ trước khi đến bệnh viện của chúng tôi rồi."
 
"Bác sĩ đứng đầu trong nước, được công nhận là 'nhà ảo thuật' trong ngành." Lục Thời Vũ nói xong, nhìn xuống góc áo, vẻ mặt kiêu ngạo: "Không khéo, chính là tại hạ."
 
"Chẹp." Khóe miệng Thư Nghi giật giật: "Quấy rầy rồi."
 
Mở cửa, xuống xe, rời đi. Toàn bộ động tác diễn ra liền mạch.
 
Lục Thời Vũ: "..."
 
Thư Nghi đang nợ số tiền lớn lại đột nhiên thất nghiệp, mãi đến trước khi đi ngủ cô mới bất giác nhận ra tình trạng quẫn bách của mình. Cô ngồi dậy bấm máy tính một cách điên cuồng, bỗng phát hiện mình lúc trước thật sự quá mù quáng mà lạc quan về tình hình tài chính hiện tại. Đừng nói là bồi thường mà chỉ là sau khi mất việc thì ngay cả chi phí sinh hoạt của cô cũng không còn nhiều.
 
Lo lắng đến rạng sáng mới ngủ, kết quả là mãi mới ngủ được lại mơ thấy không phải Lục Thời Vũ vác bình hoa bảo cô bồi thường tiền thì là Lục Thời Vũ cầm dao mổ muốn phẫu thuật thẩm mỹ cho cô. Cô cứ trằn trọc cả đêm.
 
Mang theo hai quầng thâm thức dậy, trong nháy mắt Thư Nghi đã nghĩ thông suốt. Mặt mũi quả thật không đáng giá mấy đồng, hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Chuyện cũ của cô và Lục Thời Vũ đều là chuyện linh tinh vớ vẩn, làm tổn thương đến tiền là điều không cần thiết!
 
Thư Nghi hiểu ra, ngay lập tức thay một chiếc váy hở lưng màu vàng nhạt, thuận tiện trang điểm xinh đẹp để chuẩn bị đi tìm Lục Thời Vũ đàm phán.
Đêm qua trời mưa to, toàn bộ đường phố bị cuốn trôi sạch sẽ. Trên mặt Thư Nghi đeo một cặp kính râm thật lớn, đi giày cao gót tránh một bãi nước thải dài. Cô trốn ở phía sau một cây đại thụ đối diện với bệnh viện, một bên nhìn trộm tình huống bên trong cánh cửa, một bên cân nhắc lý do thoái thác khi nhìn thấy Lục Thời Vũ.
 
Lúc Lục Thời Vũ đi làm, nhìn thấy ‘quả chuối bị lột một nửa’ trốn trước cửa bệnh viện nhà mình, thò đầu ra thăm dò.
 
Anh nhíu mày, đi tới từ phía sau, lặng lẽ không tiếng động che đi phong cảnh đẹp sau lưng của cô gái. Anh khoanh tay trước ngực, nhìn theo đối phương.
 
"Nhìn trộm tôi à?"
 
Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến Thư Nghi giật mình, cô vô thức lùi về phía sau nửa bước, ai ngờ lại giẫm vào bùn. Cô còn chưa kịp phản ứng, gót giày đột nhiên trượt một cái. Lúc sắp ngã trên mặt đất, may mà Lục Thời Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, kéo người vào lòng mình.
 
Thật trùng hợp, chuyên gia tư vấn của bệnh viện Nguyễn Đào từ trong bệnh viện đi ra, cô ấy nhìn thấy Lục Thời Vũ thì vui vẻ vẫy tay: "Viện trưởng Lục, buổi sáng..."
 
Một cảnh tượng xảy ra bất thình lình khiến cô ấy nghẹn lại từ "tốt lành", Viện trưởng xưa nay lạnh lùng của bọn họ đang ôm một cô gái trong ngực đấy à?
 
Không khí có chút xấu hổ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui