Vào ban đêm, cơn mưa bất chợt kéo đến nhưng tia chớp liên tục chiếu sáng cả màn đêm đen kịt, kèm theo tiếng sấm rền vang, bóng những cành cây đung đưa ngoài cửa sổ phản chiếu lên tường, giương nanh múa vuốt như những con quái vật ăn thịt người.
Thư Nghi đắp mặt nạ nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, chân phải bị bó như cái bánh bao gác lên gối. Cô vừa nhàn nhã ngâm nga vừa viết kế hoạch vào sổ.
Đúng vậy, lúc này cô đang ấp ủ một kế hoạch cực lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một kế hoạch đánh sập các bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Vốn dĩ cô đã định rộng lượng tha cho Lục Thời Vũ một con đường, không ngờ Lục Thời Vũ lại chủ động đến cửa khiêu khích cô.
Cô không biết là do chuyện cô muốn phẫu thuật thẩm mỹ khiến lòng hiếu kỳ của Lục Thời Vũ bị khơi dậy, hay là người này có mục đích khác, dù sao đối với cô mà nói, mục đích cô thuận nước đẩy thuyền chỉ có một, đó là để giải quyết tất cả những ân oán trong quá khứ!
Đang miên man suy nghĩ thì một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt ngang màn đêm mưa gió, Thư Nghi vươn tay sờ soạng tìm điện thoại, nói "A lô" với đầu dây bên kia.
"Ngủ rồi à?"
Giọng nói khàn đặc biệt của người đàn ông khiến Thư Nghi giật mình, chiếc mặt nạ suýt chút nữa rơi ra. Cô trực tiếp gỡ nó xuống rồi ném qua bên cạnh, ngồi thẳng dậy, hỏi với giọng điệu không xác định: "Lục Thời Vũ?"
"Ừ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Thời Vũ đứng bên cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhìn những hạt mưa bên ngoài rơi xuống đất, bắn tung tóe thành những bông hoa dưới ánh đèn đường.
"Gọi muộn như vậy có chuyện gì?"
"Nhắc nhở em ngày mai đi làm."
Bóc lột nhân viên mới hả?
Trong lòng Thư Nghi khẽ phun trào, cô uống một hớp nước, chép miệng hai cái, cất giọng điệu cao ngạo: "Có lẽ không tiện lắm đâu, chân tôi vẫn chưa khỏe."
"Tôi biết." Trong đêm tối, giọng nói của Lục Thời Vũ đặc biệt trầm thấp: "Cho nên tôi cố ý thông báo cho em, sáng mai tám giờ, tôi đến nhà đón em, gặp dưới lầu."
"Khụ khụ..." Thư Nghi bị sặc nước sôi để nguội: "Lục Thời Vũ, anh có thể có chút nhân tính được không? Tôi vừa từ chức, còn chưa được một ngày nghỉ nào đâu!"
Lục Thời Vũ dựa vào khung cửa sổ, tháo bỏ sự nghiêm nghị ngày thường, trên mặt mang theo nụ cười: "Tôi mất đi một nhân viên tư vấn, em biết tôi sẽ tổn thất bao nhiêu tiền một ngày không?"
Lời này thật thú vị, Thư Nghi sờ sờ cằm: "Lục Thời Vũ, không phải anh muốn theo đuổi tôi lại lần nữa đấy chứ?"
"Ha!" Nghe vậy, Lục Thời Vũ như nghe được câu chuyện cười nào đó: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, nằm mơ thì cái gì cũng có."
"Không phải là tốt đấy!" Thư Nghi mắng xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng máy bận, Lục Thời Vũ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt tức hổn hển của Thư Nghi vào lúc này, ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn.
Thư Nghi tức giận, lật mạnh người, ký ức trôi về mùa hè năm đó.
Lần đầu gặp Lục Thời Vũ là vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba. Mặt trời hôm đó nắng như thiêu đốt cả con đường, Thư Nghi mặc quần giả váy, đạp xe rất nhanh trên đường. Ở ngã rẽ, đột nhiên có một chàng trai cao lớn ôm một quả bóng rổ đi tới, vành nón hạ thấp che gần hết khuôn mặt, bên ngoài chiếc áo phông rộng là một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình. Thấy người đối diện sắp đụng vào mình, Thư Nghi thốt lên rồi phanh gấp lại, bánh xe đang quay ở tốc độ cao không khỏi rung lắc dữ dội. Giây tiếp theo, cô ngã xuống mặt đường nhựa nóng bỏng.
"Cậu không sao chứ?"
Đập vào mắt Thư Nghi là một đôi mắt đầy sự lo lắng. Nhiệt độ dưới cơ thể như muốn làm bỏng da cô, Thư Nghi vội vàng đứng dậy bất kể đau đớn. Chàng trai thấy thế thì giúp dựng lại chiếc xe đạp bị đổ, nhíu mày: "Cậu chảy máu rồi!"
Lúc này, phía sau chiếc quần màu xanh nhạt của Thư Nghi có một đóa hoa màu đỏ kiều diễm nở rộ.
Dưới ánh mặt trời, Thư Nghi trắng trẻo và rực rỡ, song khuôn mặt lại như sung huyết. Cô có bao giờ trải qua khoảnh khắc xấu hổ như thế đâu. Cô dùng chiếc ba lô nhỏ che đi màu đỏ tươi phía sau, tay kia thì giữ chặt tay lái.
Lục Thời Vũ bất tri bất giác biết phía sau cô gái không phải là vết thương do bị ngã, tức thì hai lỗ tai phiếm hồng. Anh cởi áo khoác màu đen của mình rồi đưa tới trước: "Cột bên hông trước đi, xe của cậu hình như bị tuột xích rồi, tôi... tôi sửa lại cho cậu."
Thư Nghi ôm quả bóng rổ to đứng ngơ ngác bên đường, chiếc áo khoác màu đen che kín mông cô, chỉ để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
"Cảm ơn." Thư Nghi trả quả bóng lại cho chàng trai, cúi đầu định cởi áo khoác quanh eo.
"Cậu mặc đi!" Chàng trai ngăn cản động tác của Thư Nghi, khó chịu xoa xoa đôi bàn tay bị xích xe nhuộm đen: "Thân thể cậu không tiện." Nói xong, sợ Thư Nghi không đồng ý, anh lập tức quay đầu bước đi.
Trong tay Thư Nghi còn đang cầm khăn ướt đã chuẩn bị sẵn từ khi chàng trai sửa xe giúp cô. Cô vội đuổi theo hai bước: "Tay của cậu..."
"Không sao." Giọng nói của Lục Thời Vũ còn mang theo sự thơ ngây của thiếu niên, cậu không quên dặn dò: "Về thì lái chậm một chút."
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô đã yêu Lục Thời Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng nên.
Có lẽ người động lòng trước sẽ luôn nỗ lực nhiều hơn một chút trong tình cảm. Lời tỏ tình đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, đều do Thư Nghi chủ động. Nếu không phải cô nghe thấy đánh giá về cô của Lục Thời Vũ khi nói với bạn bè rằng "Dáng vẻ này là kiểu không yên phận ở nhà, chỉ có thể chơi qua đường", có thể bây giờ cô vẫn còn chìm đắm trong tình yêu mà bản thân thêu dệt nên và không thể dứt ra được.
Người ta hay nói, lúc trẻ con gái sẽ khó tránh gặp một thằng đàn ông cặn bã. Song chỉ có Thư Nghi mới biết cô đã bị tổn thương sâu sắc nhường nào trong mối quan hệ đã qua này.
Cành cây bên ngoài cửa sổ bị gió mạnh quật gãy, Thư Nghi nhắm chặt hai mắt. Có lẽ ông trời đã cho cô cơ hội làm người một lần nữa, để cô gặp lại Lục Thời Vũ. Lần này, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ để mình sa ngã.
Ngày hôm sau, Thư Nghi luôn thích nằm nướng trên giường lại hiếm khi dậy sớm, lên kế hoạch khiến tên Lục Thời Vũ tự ý quyết định đến đón cô đi làm chờ đợi héo mòn luôn.
Sau khi ước tính thời gian, cô hoàn toàn có thể nhàn nhã dùng bữa sáng tại một tiệm ăn sáng gần đó, thuận tiện sẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt tức đến nổ phổi của Lục Thời Vũ một chút.
"Cô Thư xuống sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Sao thế, muốn đi làm đến thế à?"
Thư Nghi chống nạng vừa khó khăn nhảy ra khỏi thang máy, vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Lục Thời Vũ đứng ở cổng, ngón tay thon dài còn đang thong thả xoay chìa khóa xe màu đen.
Thư Nghi trợn tròn mắt, thao tác gì thế này?
"Sao anh đến đây sớm vậy?"
"Chắc là biết người nào đó sẽ không ngoan ngoãn chờ ở nhà."
Lục Thời Vũ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, phối với chiếc quần âu màu xám đậm bên dưới, trông có vẻ hơi xa cách và nghiêm nghị.
"Làm viện trưởng nhàn nhã lắm hả? Đưa nhân viên nữ đi làm thì cũng thôi đi, còn đến sớm hơn một tiếng nữa?" Thư Nghi không nói nên lời, thực sự không hiểu Lục Thời Vũ rốt cuộc đang mưu tính điều gì.
"Vật họp theo loài." Lục Thời Vũ quét mắt nhìn quần áo của Thư Nghi từ trên xuống dưới. Chiếc váy dài màu trắng đứng đắn, dù hơi ngắn nhưng không lộ ngực lộ lưng, miễn cưỡng cũng hợp mắt.
Nói xong, Lục Thời Vũ chê Thư Nghi đi lại khó khăn, bèn xắn ống tay áo, cúi người ôm ngang eo Thư Nghi, trực tiếp ôm cô vào ghế phụ lái trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái.
Không thể phủ nhận, trái tim của Thư Nghi đã đập liên hồi ngay khoảnh khắc cả người bị nhấc bổng lên. Thư Nghi ôm lấy trái tim hoạt động quá mức của mình, thầm than không ổn. Có lẽ bản thân cô đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lục Thời Vũ. Người này vậy mà lại trực tiếp tiến hành tiếp xúc cơ thể với cô.
Tiếp xúc cơ thể?
Thư Nghi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của người đàn ông bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười nhạo nói: “Không biết viện trưởng Lục có bạn gái chưa, anh làm như vậy không sợ bị ghen sao? Hay là anh rất am hiểu việc mập mờ với người khác trong khi đã có bạn gái?"
Nghe vậy, bàn tay đang khởi động xe của Lục Thời Vũ dừng lại, môi mím thành một đường thẳng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng thật lâu sau vẫn nuốt xuống, khởi động xe lại.
"Chăm sóc người khuyết tật là trách nhiệm của mọi người. Đừng lo lắng quá, tôi chỉ đang thể hiện tình yêu thương với xã hội mà thôi."
Thư Nghi: "Ồ."
Con đường đến "Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Duyệt Kỷ" tuy nhỏ nhưng đẹp. Khi mới thành lập, bệnh viện tập trung vào dịch vụ cá nhân hóa. Cả trình độ kỹ thuật và thiết bị máy móc đều là hạng nhất. Bệnh viện không có nhiều nhân viên nhưng vì giá phẫu thuật thẩm mỹ quá cao, lưu lượng khách không lớn nên vẫn đáp ứng được nhu cầu.
Thư Nghi đã luyện tập trước khi đến đây nhưng trong lòng vẫn có hơi rụt rè. Dù sao thì hôm đó cô đã xảy ra tranh cãi với Linda trong cửa hàng, tuy không phải lỗi của cô nhưng lời nói của con người đáng sợ mà.
Ngồi ở ghế phụ lái, Thư Nghi nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được mà hỏi người đàn ông bên cạnh: “Này, tôi sẽ không bị xa lánh trong bệnh viện của anh đúng không?”
Trên mặt Lục Thời Vũ lộ ra vẻ không nói nên lời, liếc nhìn cô gái bên cạnh: "Em đừng xa lánh công nhân viên của tôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi."
“Vậy là anh không biết con gái phát điên đáng sợ như thế nào rồi, tôi không làm gì còn bị người ta bàn tán đấy. Nếu vào bệnh viện của anh làm việc chẳng phải sẽ bị mắng chết sao?" Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Lúc còn đi học, chuyện tôi bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị xé sách còn sách ít à?"
Thư Nghi rất xinh đẹp, hồi học cấp ba cũng được chú ý nhiều. Trong trường có rất nhiều nam sinh thích cô, vì vậy không tránh khỏi sự ghen tị của một số cô gái. Lời đàm tiếu và nhừng mánh khóe lừa bịp đã xảy ra với cô đúng là không ít. Tính tình hung bạo của cô cũng do chịu kích thích bởi những điều này.
Lục Thời Vũ cũng nghĩ về đoạn quá khứ đó, nói một cách an ủi: "Đừng lo lắng, họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đâu."
Thư Nghi hiển nhiên không tin, bĩu môi điều chỉnh lại chỗ ngồi, nhắm mắt lại nói: "Tôi ngủ một lát."
Thật sự coi anh là tài xế à?
Sự bất đắc dĩ hiện lên trong mắt Lục Thời Vũ nhưng anh vẫn từ từ giảm tốc độ xe để cô ngủ ngon hơn.
Sự thật chứng minh rằng Thư Nghi thực sự đã suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ Lục Thời Vũ đã đánh tiếng với nhân viên trong viện trước, Thư Nghi vừa vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Đào từng gặp mặt một lần ngày hôm qua vui vẻ chào hỏi cô: "Hạnh phúc đến quá bất ngờ. Lần đầu tiên gặp chị đã cảm thấy chị rất xinh đẹp, không ngờ chúng ta lại trở thành đồng nghiệp. Em thích nhất là mấy cô gái trẻ xinh đẹp, sau này xin quan tâm nhiều hơn!"
Nguyễn Đào trông khá mũm mĩm, khi nói chuyện thì lộ ra hai hạt gạo nhỏ bên mép, hai con mắt tròn xoe như hai quả cầu thủy tinh màu đen, nụ cười giống như được rót mật, trông rất đáng yêu.
Thư Nghi đã quen với cô đơn, không chịu được việc có người đột nhiên đối xử nhiệt tình với mình như vậy, cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, thấy trong viện không có người, trong lòng không khỏi thấy có chút kỳ quái: "Lần trước chị đến tư vấn thì trong sảnh có khá nhiều nhân viên tư vấn. Bây giờ sao chỉ có em?"
Ít nhất thì Thư Nghi vẫn nhớ người đã nói chuyện với Linda khi đó.
"Các nhân viên tư vấn đều đã bị sa thải."
"?"
“Chị không biết sao?” Nguyễn Đào kinh ngạc, cúi người thấp giọng giải thích: “Là ngày hôm kia, sau khi chị rời đi, viện trưởng Lục rất nóng giận, buổi tối trở về đã cách chức một lượt ba người."
Ngoài nhân viên lễ tân đã thảo luận với Linda, ngay cả người đã giúp đỡ lên tiếng bất bình cũng bị sa thải.
Trong mắt Nguyễn Đào lóe lên những ngôi sao nhỏ: "Đây là lần đầu tiên em thấy viện trưởng Lục tức giận như vậy. Tướng quân nổi giận vì hồng nhan. Em cảm thấy lần này năng lực bạn trai của viện trưởng Lục lên cấp độ MAX rồi."
"Không liên quan đến chị."
Thư Nghi vẫn giữ được bình tĩnh nhưng chấn động trong lòng không hề nhỏ, khó trách Lục Thời Vũ trả lời rất lưu loát khi nghe câu hỏi của cô ở trong xe. Người đã đi hết, cô còn bị ai xa lánh được nữa chứ?
Cô chột dạ sờ sờ mũi, cảm thấy hiện tại mình càng ngày càng không hiểu gì về Lục Thời Vũ.
Các nhân viên tư vấn trong viện đều có đồng phục thống nhất. Thư Nghi nhập gia tùy tục, nhận lấy quần áo từ Nguyễn Đào để thay đổi.
Kết quả Nguyễn Đào đợi ở ngoài phòng nghỉ hồi lâu cũng không thấy Thư Nghi đi ra, nghĩ đến việc có thể chân Thư Nghi không tiện, cô ấy bèn ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: “Chị Thư Nghi, chị thay xong chưa? Cần giúp không?"
Giọng Thư Nghi có chút cáu kỉnh: "Quần áo còn size nào khác không, nhỏ quá."
"Không thể nào, đồng phục là một cỡ, ngay cả em cũng có thể mặc vừa, chị gầy thế thì không có lý do gì không vừa chứ." Nguyễn Đào gõ cửa: "Hay là chị mở cửa đi, em xem giúp chị?"
Nguyễn Đào chen vào, nhìn thấy Thư Nghi đang ôm ngực đứng sau cửa, không khỏi cảm thán: "Chị Thư Nghi, dáng chị đẹp quá!"
Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản ôm sát vào ngực cô gái, váy bó sát vào trong, cả vòng eo đều hết sức thon thả. Chiếc váy đen tôn lên cặp mông hình trái đào một cách hoàn hảo, hai đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, tỷ lệ toàn thân được bộ đồ này tôn lên một cách hoàn hảo.
Một cô gái như Nguyễn Đào cũng vô thức nhìn chằm chằm, rồi khoa trương che mũi: "Cho đến hôm nay em mới biết rằng hóa ra mặc bộ đồ này vào sẽ trông như thế này! Không được, không được, em sắp chảy máu mũi."
Thư Nghi phát triển sớm hơn so với những cô gái bình thường, khi những cô gái còn lại vẫn phẳng lì thì trên ngực cô đã có hai chiếc túi nhỏ phồng lên. Lúc đó cô chỉ cảm thấy thật xấu hổ nên luôn không tự tin hóp ngực còng lưng mà đi. Về sau, bị người lớn trong nhà nói lưng còng mãi, cô nghĩ ra cách quấn dải vải nhưng cuối cùng cũng không ngăn được sự dậy thì nghịch thiên đó.