Hoa hồng nhỏ của bác sĩ lục

Hai người ngồi đối diện với nhau, đôi chân dài không chỗ dựa của Lục Thời Vũ khẽ nhấc lên, chiếc áo sơ mi đen cấm dục được cài cúc ngay ngắn, bờ môi mỏng mím chặt, vẻ mặt chuyên chú. Thư Nghi hơi chột dạ, không biết từ khi nào Lục Thời Vũ lại có khí thế bức người như vậy.
 
Thư Nghi lắp bắp kể lại câu chuyện của Trương Tuyết Phù một lượt, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chờ anh đáp lại.
 
“Muốn tôi phẫu thuật cho cô ta à?” Lục Thời Vũ tháo cặp kính xuống, khóe miệng khẽ cong lên: “Phẫu thuật khôi phục tương đối phức tạp, nếu như tôi giải phẫu chính thì phải hơn ba mươi vạn. Cho dù tôi đồng ý thì cô ta có trả nổi không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một câu chất vấn đã khiến cho Thư Nghi không phản bác được.
 
“Có điều bảo tôi đồng ý cũng được thôi.” Tay phải Lục Thời Vũ chống cằm: “Tôi được lợi gì đây?”
 
Sao mà con người này lại như phường chợ búa vậy chứ?
 
Thư Nghi bực bội: “Bác sĩ cứu giúp bệnh nhân không phải là chuyện đương nhiên hay sao, thế mà anh còn đòi lợi lộc.”
 
“Ham của rẻ tới mấy cơ sở nhỏ để làm, đến lúc có vấn đề gì thì lại tới chỗ tôi." Lục Thời Vũ bĩu môi: "Coi chỗ này của tôi như trung tâm thu gom rác thải chuyên đi xử lý hậu quả cho người ta sao?"
 
Thư Nghi đuối lý, đây cũng chính là lý do cô không tự tin. Cô khẽ ho hai tiếng: “Vậy anh muốn được lợi gì đây?”
 
Lục Thời Vũ nheo mắt lại: “Rất đơn giản, tôi có thể giúp, xong việc chỉ cần em đồng ý với tôi một điều kiện.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Nghi cả giận nói: “Dựa vào đâu chứ? Có phải tôi muốn làm phẫu thuật đâu, anh thích giúp thì giúp.”
 
Cô hừ một tiếng, giơ chân định ra ngoài, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy hai ông phật sống đang chặn trước cửa, chắp tay trước ngực, ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô.
 
Huyệt thái dương của Thư Nghi nhảy điên cuồng, cô mím môi yên lặng đóng cửa lại: “Không phạm pháp, không đề cập tới tính nguyên tắc.”
 
Lục Thời Vũ cười: “Chốt nhé.”
 
Ánh trăng treo lên ngọn cây, đám mây mỏng bồng bềnh che khuất những ngôi sao trên bầu trời, ánh đèn thành phố lộng lẫy, các loại bảng hiệu đủ màu sắc điểm xuyết trời đêm mùa hè.
 
Đèn phòng phẫu thuật ở Duyệt Kỷ vẫn sáng, bởi vì là lần phẫu thuật thứ hai, nguy hiểm và khó khăn hơn lần trước rất nhiều. Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy ai ra ngoài, Thư Nghi chờ ở bên ngoài mà sốt ruột đi qua đi lại.
 
Mãi tới chín giờ tối, cuối cùng thì đèn phẫu thuật cũng tắt, Lục Thời Vũ đi đầu bước ra khỏi phòng, Thư Nghi vội vàng bước ra nghênh đón: “Sao rồi?”
 
“Không tin tôi à?” Sắc mặt Lục Thời Vũ hơi tái nhợt nhưng tinh thần lại rất tốt.
 
Y tá đẩy Trương Tuyết Phù đang hôn mê ra ngoài, mỉm cười nói với Thư Nghi: “Phẫu thuật rất thành công, có điều lần này còn khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Viện trưởng Lục ở trong đó không nghỉ ngơi một phút nào, ngay cả nước cũng không uống.”
 
Thư Nghi mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lục Thời Vũ có chút phức tạp. Vẫn biết chỉnh hình là kỹ thuật sống nhưng trên thực tế cường độ cũng giống như phẫu thuật ngoại khoa khác mà thôi. Nói thế nào thì chuyện Lục Thời Vũ đồng ý phẫu thuật lần này cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến cô.
 
Thư Nghi đi lên trước muốn nói mấy lời cảm ơn gì đó, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại Lục Thời Vũ đã vang lên. Lục Thời Vũ nhìn tên trên màn hình, đưa mắt ý bảo Thư Nghi chờ một lát rồi nghe máy: “Hạnh Lộ?”
 
Cái tên này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Thư Nghi nuốt lại lời hỏi thăm đã đến bên miệng, không muốn tiếp tục nghe cuộc đối thoại của bọn họ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
 
Lúc Thư Nghi chuẩn bị ra về, lại nhìn thấy Lục Thời Vũ đang đứng trước cửa. Anh đã thay quần áo, lười biếng dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
 
Nhìn thấy Thư Nghi đi qua đây, anh nới lỏng ống tay áo: “Vừa nãy đã ăn cơm chưa, có muốn đi ăn rồi mới về nhà không?”
 
Từ khi chân Thư Nghi phải bó thạch cao, Lục Thời Vũ vẫn luôn đảm nhận nhiệm vụ làm tài xế cho cô.
 
“Không cần.” Thư Nghi cúi mắt: “Hôm nay anh phẫu thuật đã rất vất vả rồi, tôi không làm phiền anh nữa.”
 
“Đây là làm xong phẫu thuật thì tôi lại bị vứt bỏ đấy à?” Thư Nghi vừa mới dứt lời đã nghe thấy Lục Thời Vũ cười nhẹ một tiếng: “Thư Nghi, em thật sự cho rằng tôi là người tốt tính hả?”
 
Nói xong, Lục Thời Vũ đã áp cô gái lên tường, một bàn tay ôm lấy eo cô, một tay khác chống lên tường. Khoảng cách giữa hai người quá gần gũi, gần như chỉ cách nhau một nắm đấm.
 
Thư Nghi không ngờ Lục Thời Vũ vốn luôn nhã nhặn lại bất chợt làm ra hành động như vậy, cô quên mất phải phản ứng, đôi mắt hạnh nhìn trân trối vào người đàn ông trước mặt.
 
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả sự ồn ào bên ngoài cũng yên tĩnh lại, trong giọng nói của Lục Thời Vũ mang theo sự lạnh lùng, anh hắng giọng nói: “Nếu đã biết hôm nay tôi mệt thì đừng gây sự, có được không?”
 
Trái tim Thư Nghi đập thình thịch trong lồng ngực, cảm nhận thấy tầm mắt người đàn ông đang lướt qua môi cô, sau đó cằm của Lục Thời Vũ ngày càng nhích lại gần... Thư Nghi biết bản thân nên đẩy đối phương ra nhưng cô giống như bị điểm huyệt không thể động đậy, cuối cùng đành chịu mê hoặc mà nhắm tịt hai mắt.
 
“Viện trưởng, dược hiệu thuốc gây tê của Trương Tuyết Phù đã hết.”
 
Giọng nói của Nguyễn Đào truyền tới như sét đánh ngang tai.
 
Thư Nghi cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh như vậy, hai tay đang đặt trên người Lục Thời Vũ ra sức đẩy mạnh một cái, Lục Thời Vũ đang yên đang lành bị cô gái đẩy ngã lăn quay.
 
Ba người sáu con mắt nhìn nhau, cảnh tượng lại một lần nữa rơi vào sự xấu hổ vô cùng.
 
Vẫn là Nguyễn Đào phản ứng nhanh nhất, lập tức giơ tay bịt mắt xoay người đi: “Tôi tôi tôi… Tôi không nhìn thấy gì cả. Tạm biệt viện trưởng Lục, tạm biệt chị Thư.” Nói xong, cô ấy vội vọt đi giống như bị ma đuổi, chạy huỳnh huỵch lên lầu.
 
Huyệt thái dương của Thư Nghi đập điên cuồng: “Tiêu rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
 
Lục Thời Vũ đen mặt: “Mấy năm không gặp em lại khỏe ra đấy nhỉ.”
 
Tay không đẩy ngã Lục Thời Vũ, cái giá phải trả của Thư Nghi chính là bị anh bắt đền một bữa cơm tối.
 
Lục Thời Vũ lái xe chẳng hé răng câu nào, sắc mặt sa sầm như thể người ta nợ tiền anh cả trăm vạn. Nội tâm Thư Nghi hơi áy náy, tranh thủ lúc đèn đỏ, cô chọc chọc Lục Thời Vũ: “Không phải chỉ là bị tôi đẩy ngã xuống đất rồi bị nhân viên nhìn thấy thôi sao? Tức giận đến tận bây giờ cơ à? Không phải đã đồng ý mời anh ăn cơm bồi tội đây hả, sao mà nhỏ nhen thế chứ?”
 
“Hơn nữa là anh làm trước...” Thư Nghi hừ một tiếng, không tiếp tục nói vế sau nữa: “Cùng lắm thì tôi coi như là đang phòng vệ chính đáng thôi.”
 
“Tôi làm gì trước?” Giọng điệu Lục Thời Vũ pha chút hài hước.
 
Thư Nghi không biết từ khi nào mà da mặt Lục Thời Vũ lại dày như vậy. Cô nhớ ngày xưa lúc ở bên anh, anh rất rụt rè, ngay cả nắm tay cũng là do cô chủ động.
 
Thư Nghi liếc nhìn Lục Thời Vũ, không thèm để ý tới anh. Lục Thời Vũ cũng không cố chấp nữa: “Tối nay ăn gì?”
 
“Lẩu, tôm hùm đất, nướng BBQ, tôi ăn được hết.”
 
“Tôi nhớ trước kia em không thích ăn mấy thứ linh tinh như vậy mà.”
 
“Trước kia là vì chiều theo ý anh, bây giờ không cần thiết nữa.” Thư Nghi liếc mắt nhìn Lục Thời Vũ: “Tôi thích ăn mấy thứ khẩu vị nặng như vậy đó, hôm nay tôi mời, anh không có quyền chọn.”
 
Lục Thời Vũ im lặng, lúc này mới nhận ra dường như trong quá khứ mình chưa từng hỏi xem Thư Nghi yêu thích cái gì, thậm chí còn cảm thấy Thư Nghi có cùng khẩu vị với mình là chuyện đương nhiên, chưa từng nghĩ tới việc thật ra cô vẫn luôn chịu nhẫn nhịn để chiều theo ý mình. 
 
Lục Thời Vũ há miệng định nói gì đó, liền thấy cả người cô gái ghé vào cửa sổ xe: “Thì ra tiệm trà sữa này mở ở đây. Lục Thời Vũ, tôi muốn mua cốc trà sữa, anh dừng lại chút đi.”
 
Lục Thời Vũ nhìn hàng người xếp hàng ở cửa, cau mày nói: “Hàm lượng đường trong trà sữa cao lắm, bên trong toàn là tinh dầu, chẳng những ảnh hưởng đến vóc dáng mà còn dễ dàng phát sinh các bệnh về đường máu, dẫn tới loãng xương...”
 
“Anh phiền thế, tôi đâu có bảo anh phổ cập kiến thức cho tôi đâu. Hơn nữa anh uống trà còn dẫn tới vàng răng đó, sau không thấy anh bỏ?” Thư Nghi mất hứng, lẩm bẩm: “Làm bạn gái của anh thật thảm, ngay cả một cốc trà sữa cũng không cho uống.”
 
Vừa dứt lời, xe đã dừng lại, Lục Thời Vũ xụ mặt mở cửa xe, hỏi từng chữ: “Em muốn uống gì?”
 
“Hồng trà sữa 30% đường thêm trân châu, cảm ơn nhé.”
 
Ăn xong một bữa lẩu đã gần mười một giờ đêm, đường phố đã thưa thớt người đi, ánh đèn đường le lói giữa trời đêm tối tăm, xung quanh là một khoảng an tĩnh.
 
Lục Thời Vũ nghiêng mắt nhìn cô gái, ánh trăng chiếu lên khiến làn da của Thư Nghi như phát sáng, dáng người yểu điệu in trên mặt đất thành chiếc bóng hoàn mỹ. Lục Thời Vũ khẽ động lòng, giống như lần sóng vai đi tản bộ với Thư Nghi trong đêm như thế này mới chỉ là hôm qua nhưng mũi tên thời gian đã rời đi xa như vậy.
 
Xe đỗ ở chỗ cách quán lẩu khá xa, Thư Nghi đi bộ tương đối thong thả, đi trước một đoạn mới nói với Lục Thời Vũ: “Thật ra tôi phải xin lỗi anh. Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mối quan hệ của chúng ta khá gượng gạo. Năm đó tuy chúng ta xem như đã chia tay trong hòa bình nhưng mà tôi có một khoảng thời gian rất ghét anh. Lần này tôi đồng ý đi làm ở chỗ anh cũng là vì muốn khiến anh chán ghét.”
 
Nghe vậy, Lục Thời Vũ dừng lại, không vì lời nói của đối phương mà có biểu cảm đặc biệt, ngược lại vẻ mặt của anh rất chuyên chú.
 
Có lẽ là do màn đêm quá tuyệt, lại có thể do khoảng thời gian này trái tim của Thư Nghi cũng hơi loạn, cô đơn giản nói ra toàn bộ những gì bản thân đang nghĩ: “Chuyện nhờ anh giúp đỡ Trương Tuyết Phù, thực ra không phải đơn thuần vì cô ấy đáng thương, tôi cũng có chút lòng riêng trong đó. Một mặt là tôi muốn xem xem liệu tay nghề của anh có đúng như lời đồn hay không, mặt khác là tôi cảm thấy cô ấy rất giống tôi ở một mức độ nào đó.”
 
Bọn họ đều cho rằng chỉ cần thay đổi tướng mạo là cuộc đời sẽ khác đi.
 
Nhưng Thư Nghi không nói tiếp nữa, cô cúi đầu đá hòn sỏi vô tội: “Tóm lại, chuyện của Trương Tuyết Phù là tôi nợ anh một ân tình. Tôi thừa nhận là vì mối quan hệ trong quá khứ nên tôi đã có thành kiến với anh. Trước kia tôi ghét anh nhưng bây giờ hết rồi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh.”
 
Lời Thư Nghi nói không khiến cho Lục Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại còn khiến lông mày anh càng nhíu chặt hơn, vô cùng khó chịu lên tiếng: “Không cần cảm ơn tôi, dù sao tôi cũng nhận một lời hứa của em.”
 
“Lục Thời Vũ, anh đừng đi vội, tôi vẫn chưa nói hết.” Thư Nghi ở phía sau gọi theo: “Tôi cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta rất gượng gạo, cho dù bây giờ đã gỡ bỏ hết hiềm khích trước kia nhưng chúng ta đã từng ở bên nhau là sự thật không thể chối cãi. Tôi tiếp tục ở lại Duyệt Kỷ thì không công bằng với bạn gái của anh. Hơn nữa dù sao tôi cũng không hiểu về ngành này, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì vậy thỏa thuận trước kia chúng ta ký với nhau có thể vô hiệu rồi. Tiền bình hoa tôi nợ anh, tôi sẽ tìm người ước tính ra một mức giá hợp lý, sau đó sẽ trả dần lại cho anh...”
 
Lục Thời Vũ đã hiểu lời Thư Nghi nói, anh nhíu mày hỏi: “Bạn gái, bạn gái nào?”
 
“Hạnh... Hạnh Lộ đó.” Khoảng cách với Lục Thời Vũ quá gần, Thư Nghi mất tự nhiên lùi lại phía sau mấy bước: “Cô ấy không phải bạn gái anh à?”
 
Đại não Lục Thời Vũ xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt của anh hơi dãn ra, khóe miệng cong cong vương ý cười: “Thế nên hôm đó em tức giận với tôi là do... nhìn thấy Hạnh Lộ à?”
 
Cô tức giận với anh bao giờ chứ!
 
Thư Nghi vừa định lên tiếng phản bác thì bàn tay Lục Thời Vũ đã vươn ra xoa xoa tóc cô: “Em đang ghen đấy hả?”
 
Ghen ư? Đang nói cô à?
 
Thư Nghi giống như chú mèo xù lông, chợt cao giọng nói: “Anh có thể đừng mặt dày như vậy được không hả? Cái gì mà tôi ghen chứ, tôi bị rảnh hay sao, không biết lòng tốt người ta thì thôi đi, anh độc thân là đáng đời đấy.”
 
“Đúng là độc thân.” Lục Thời Vũ bấm mở khóa xe ô tô đỗ cách đó không xa, đứng đối diện với Thư Nghi: “Không có Hạnh Lộ, cũng không có bạn gái, chỉ có em thôi.”
 
Không khí chợt trở nên mờ ám, ánh mắt Lục Thời Vũ mang theo ngọn lửa nóng rực, Thư Nghi giống như quả bóng bay bị châm kim, nháy mắt đã xì hơi. Cô im lặng hồi lâu cũng không nói được gì nữa, hoang mang kéo cửa xe chuẩn bị ngồi lên, kết quả chân phải không linh hoạt lại bị vướng ngã, cả người loạng choạng, may sao được Lục Thời Vũ nhanh tay nhanh mắt đỡ vào trong lòng.
 
Lục Thời Vũ nói: “Đây là em từ nhào qua nhé, không tính là tôi cố tình ôm đâu.”
 
Thư Nghi đứng vững lại, khuôn mặt đỏ bừng như thể bị thiêu đốt: “Đều tại cục thạch cao này hết. Khi... Khi nào mới có thể tháo được đây?”
 
Lục Thời Vũ biết Thư Nghi đang nói lảng sang chuyện khác, cũng không ép cô nữa, chỉ là nét cười nơi khóe miệng vẫn không biến mất.
 
Thư Nghi chưa bao giờ tiếp xúc với Lục Thời Vũ mà gượng gạo như thế này, cả quãng đường đi cô đều cảm thấy trong xe tỏa ra một mùi hương mờ ám. Chỉ là mùi hương này đối với cô mà nói, ngoài ngượng ngùng ra thì chính là xấu hổ.
 
Xe từ từ dừng trước cửa tiểu khu, Thư Nghi đã vội không chờ nổi, bước nhanh xuống xe. Cô đ được vài bước lại quay lại, lắp bắp nói với anh: “Tôi nói anh này, anh đừng hiểu lầm tôi nhé, tôi không có ý gì với anh đâu.”
 
“Tôi biết.” Lục Thời Vũ hạ cửa kính xe xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thư Nghi: “Nhưng mà tôi lại có ý với em.”
 
Thư Nghi vẫn còn đang nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói của Lục Thời Vũ thì anh đã bước xuống xe trước.
 
Thấy Thư Nghi vẫn đang đứng ngẩn người ở đó, Lục Thời Vũ bèn nói: “Đi thôi.”
 
Thư Nghi chưa phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi lại một câu: “Đi đâu thế?”
 
Lục Thời Vũ cười nói: “Hôm nay ra ngoài với tôi, không định về nhà à?”
 
Thư Nghi: “?”
 
Rốt cuộc gần đây người này bị làm sao vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui